Chương 57: Khảy Đàn
Chương 57: Khảy đàn
Xe ngựa lắc lư một hồi liền ngừng lại, xem ra là đến Phủ công chúa rồi. Xa phu dựa theo yêu cầu của Cảnh Lăng, cũng không quấy rầy người trong xe, chẳng qua là lẳng lặng dừng xe, chờ chỉ thị từ bên trong.
Cảnh Lăng xốc lên rèm xe, mắt nhìn ra bên ngoài, là cửa chính của Phủ công chúa.
"Oanh Nhi, đến nơi rồi." Kéo xuống màn xe, Cảnh Lăng quay người nói với Oanh Nhi.
"Ừ." Oanh Nhi gật gật đầu, trong mắt mang theo một tia khẩn cầu nhìn Cảnh Lăng, "Lăng nhi, ngươi bây giờ có thể thả Oanh Nhi ra không?"
"Tại sao phải thả?" Cảnh Lăng mỉm cười ngồi bên cạnh Oanh Nhi, ở trên mặt Oanh Nhi sờ soạng một chút, nói ra, "Như vậy không phải rất tốt sao?"
"Như vậy Oanh Nhi như thế nào đi ra ngoài?" Oanh Nhi nhìn lướt qua thân thể của chính mình, "Lăng nhi là muốn cho người bên ngoài nhìn thấy thân thể Oanh Nhi sao?"
"Ai dám!" Cảnh Lăng trừng mắt nhìn Oanh Nhi, nói, "Không được Bổn công chúa cho phép, không được trêu hoa ghẹo nguyệt!"
"Oanh Nhi oan uổng a." Oanh Nhi hô to oan uổng, "Hết thảy không phải do Lăng nhi sao, ngươi nếu để cho Oanh Nhi cứ như vậy đi ra ngoài, người ở phía ngoài còn không gắt gao nhìn chằm chằm vào Oanh Nhi a."
"Do ngươi có quá nhiều lý do." Cảnh Lăng nói xong liền đưa tay thay Oanh Nhi cởi bỏ đai lưng đang trói tay nàng.
Hai tay được trả tự do, Oanh Nhi trở mình ngồi dậy, bỗng nhúc nhích các đốt ngón tay của mình, nói với Cảnh Lăng: "Lăng nhi, ngươi buộc dây quá chặt."
Cảnh Lăng lườm Oanh Nhi, nói: "Oanh Nhi lúc nào lại trở nên quý giá như vậy?"
"Còn không phải bị Lăng nhi dưỡng thành như vậy." Oanh Nhi khẽ cười một tiếng, nói.
"Ngươi nếu như suốt ngày giống Liễu Nhi các nàng, nhìn thấy Bổn công chúa liền câu nệ hành lễ, Bổn công chúa còn không buồn chết!"
"Lăng nhi, có khăn lụa không?" Mắt nhìn hai chân đầy nước đọng của chính mình, Oanh Nhi trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.
"Có." Biết rõ Oanh Nhi muốn lau khô thân thể, Cảnh Lăng từ trong lòng móc ra khăn lụa đưa cho Oanh Nhi.
"Đa tạ Lăng nhi." Oanh Nhi cười cười, cầm lấy khăn lụa lau trên thân thể, không thèm để ý Cảnh Lăng ở bên cạnh đang nhìn. Thậm chí vì cố ý gây chiến với Cảnh Lăng, nàng còn cố ý đem chân trái của mình giơ cao lên, lộ ra địa phương xinh đẹp hương diễm kia. Bọt nước óng ánh theo cặp đùi trắng nõn chảy xuống, thoạt nhìn đẹp đẽ đến cực điểm.
Cảnh Lăng nhìn, mặt đỏ ửng.
"Lăng nhi, xem được không?" Nhìn thấy bộ dạng của Cảnh Lăng, Oanh Nhi cười cười, cố ý thả chậm động tác chà xát, lộ ra thêm một chút vị trí đó cho Cảnh Lăng nhìn, "Lăng nhi đối với thân thể Oanh Nhi còn chưa thoả mãn?"
"Tranh thủ thời gian lau sạch sẽ đi." Cảnh Lăng đem tầm mắt của mình dời đi, nếu còn nhìn nữa, nàng chắc chắn sẽ bị Oanh Nhi dụ dỗ, "Cho ngươi thời gian một chén trà tranh thủ giải quyết những vấn đề này, bằng không thì ngươi liền vĩnh viễn ở trên xe ngựa a!"
"Được, Công chúa điện hạ của ta." Oanh Nhi một bên nói, một bên thay y phục. Oanh Nhi động tác rất nhanh, không mất bao nhiêu thời gian đã mặc xong.
Cảnh Lăng cao thấp đánh giá Oanh Nhi một phen, sau không phát hiện không có vấn đề gì, mới nhẹ gật đầu: "Đi thôi, Oanh Nhi, đi về nhà."
"Ừ." Oanh Nhi gật gật đầu, đi theo Cảnh Lăng xuống xe ngựa.
Bên trong Phủ công chúa hạ nhân tới tới lui lui, thoạt nhìn có chút bận rộn.
"Tham kiến công chúa." Nhìn thấy Cảnh Lăng, quản gia liền đi đến đến hành lễ.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Hoàng thượng ban thưởng không ít đồ vật." Quản gia nói, "Người trong phủ đều đang chuyển vào."
Cảnh Lăng nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
"Công chúa, Hoàng thượng còn ban thưởng một cây Phượng vĩ cầm." Quản gia nói.
"Phượng vĩ cầm a, thật là thứ đồ vật tốt." Cảnh Lăng suy nghĩ một chút, quay người nhìn về phía Oanh Nhi, "Oanh Nhi, muốn nghe Bổn công chúa đánh đàn không?"
"Tiếng đàn của công chúa, Oanh Nhi luôn muốn nhớ kỹ a." Oanh Nhi cười cười, nói, "Công chúa nếu như nguyện ý khảy đàn, Oanh Nhi sẽ trở thành người nghe tốt nhất."
"Đem Phượng vĩ cầm đặt ở hậu viện trong đình a." Cảnh Lăng phân phó quản gia nói, "Bổn công chúa lập tức đến ngay."
"Vâng." Quản gia nhẹ gật đầu, muốn quay người rời đi.
"Đợi một chút." Cảnh Lăng lên tiếng gọi lại, "Thuận đường cầm một cây đàn Tỳ Bà tốt nhất đến."
"Vâng." Quản gia đáp ứng xong liền rời đi.
"Oanh Nhi, Bổn công chúa nhớ ngươi chơi đàn Tỳ Bà cũng không tồi a." Cảnh Lăng cười cười, nói, "Bổn công chúa cũng lâu rồi không được nghe Oanh Nhi đàn, thừa cơ hội này để cho Bổn công chúa hảo hảo nghe một chút."
"Oanh Nhi tuân mệnh." Oanh Nhi khẽ cong môi, rất nhanh đã đuổi kịp bước chân Cảnh Lăng.
Cảnh Lăng cho tất cả hạ nhân lui xuống, trong hậu viện chỉ còn lại nàng cùng Oanh Nhi.
Nhìn Phượng vĩ cầm tinh xảo đặt trên bàn, Oanh Nhi hết sức yêu thích: "Lăng nhi, Oanh Nhi có thể sờ một chút không?"
"Tất nhiên." Cảnh Lăng lùi ra một chút để cho Oanh Nhi có thể xem kĩ cây đàn.
Oanh Nhi sờ lên phía trên thân đàn, nhẹ nhàng khảy một tiếng, thanh âm hết sức thanh thúy. Oanh Nhi nhịn không được tán thưởng nói: "Quả nhiên đàn rất tốt."
"Phụ hoàng ban thưởng tự nhiên là vô cùng tốt a." Cảnh Lăng mỉm cười, "Oanh Nhi có muốn khảy một bản hay không?"
Oanh Nhi lắc đầu, đem chỗ ngồi nhường cho Cảnh Lăng: "Khúc đầu tiên này Lăng nhi đàn là tốt nhất. Oanh Nhi cũng rất muốn biết Lăng nhi có thể khảy ra một khúc động lòng người như thế nào đây."
"Được rồi, ngươi đã yêu cầu như vậy Bổn công chúa tạm thời khảy một bản thử xem." Cảnh Lăng xuống, hai tay đánh đàn. Tiếng đàn trôi chảy dưới những ngón tay của Cảnh Lăng truyền ra, thông qua tiếng đàn, Oanh Nhi tựa hồ thấy được hình ảnh hùng vĩ vạn mã lao nhanh giữa đất trời mênh mông bao la, không khỏi có chút kích động.
Ngồi ở trên ghế bên cạnh, Oanh Nhi nhịn không được cầm lên đàn Tỳ Bà. Mười ngón tung bay, vang lên âm thanh trong trẻo, Oanh Nhi khảy đàn hết sức nhu hòa, rõ ràng cùng khúc đàn của Cảnh Lăng là hai loại phong cách hoàn toàn bất đồng, giờ phút này lại như hoàn toàn dung hợp lại với nhau. Tựa như Cảnh Lăng cùng Oanh Nhi, vô luận là tính cách hay thân phận đều có điểm khác biệt, nhưng mà tâm ý hai người tương thông, dung hợp thập phần hoàn mỹ.
Cảnh Lăng cùng Oanh Nhi nhìn nhau cười cười, đều chìm bên trong âm nhạc. Thông qua âm nhạc, các nàng hầu như có thể cảm nhận được nỗi lòng của nhau.
Tiếng đàn dây dưa lại với nhau, hai người tâm cũng bắt đầu dây dưa lại với nhau.
Một khúc kết thúc, Cảnh Lăng cùng Oanh Nhi hai người đều không nói gì, chẳng qua là lẳng lặng nhìn đối phương, thấy thế nào cũng nhìn không đủ.
"Oanh Nhi..."
"Lăng nhi..."
Hồi lâu, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, hai người kêu lên tên của đối phương, đáy mắt tràn đầy ôn nhu không cách nào che giấu.
"Lại một khúc nữa a." Cảnh Lăng đề nghị.
"Được." Oanh Nhi mỉm cười, nói.
Lúc này đây, hai người ăn ý lựa chọn một khúc 《 Phượng cầu hoàng 》, tiếng đàn triền miên đến cực điểm.
Khúc đàn giằng co hồi lâu, cuối cùng cũng kết thúc.
"Hắc hắc, tốt." Một thanh âm đột ngột xuất hiện, đã cắt đứt không khí ấm áp giữa hai người.
Cảnh Lăng lông mày nhíu chặt, có chút không vui nhìn về phía vừa phát ra âm thanh, là Tướng quân. Nhìn thấy người này, Cảnh Lăng tâm tình liền không cách nào tốt lên nổi.
"Khúc đàn của Công chúa thật khiến vi thần mở rộng tầm mắt." Vệ Trung nhìn Cảnh Lăng, trong mắt tràn đầy si mê, "Công chúa tài hoa, không nghĩ tới thị nữ bên người công chúa, cũng giỏi như vậy a." Nhớ tới chính mình bởi vì bị Cảnh Bình tính toán, không duyên cớ đã mất đi cơ hội cưới Cảnh Lăng cùng thị nữ xinh đẹp kia, Vệ Trung đã cảm thấy một hồi ủy khuất, đối với Cảnh Bình cũng càng không chào đón.
"Đa tạ Tướng quân tán dương." Cảnh Lăng vẻ bên ngoài thì cười cười nhưng trong lòng không cười mà đáp trả.
"Tướng quân đến đây là có chuyện gì?" Cảnh Lăng nhàn nhạt hỏi, "Có chuyện thì nói nhanh một chút, Bổn công chúa còn có việc bận."
Vệ Trung tư thái hết sức ưu nhã, "Vi thần đến đây là muốn xem công chúa có gì cần trợ giúp hay không a, có thể cố gắng hết sức mà hổ trợ. Cảnh Bình công chúa không cách nào xuất cung, mới nhờ cậy vi thần mang đến phần tâm ý." Lời nói lúc này của Vệ Trung hợp tình hợp lý, Cảnh Lăng cũng không không nể mặt trực tiếp đuổi người.
"Bổn công chúa ở đây mọi chuyện đều tốt, tạ Tướng quân quan tâm." Cảnh Lăng lạnh nhạt nói, "Tướng quân nhất định còn có rất nhiều chuyện bận rộn, Bổn công chúa sẽ không quấy rầy tướng quân, người đâu, tiễn khách."
"Công chúa, vi thần hôm nay rất rảnh rỗi." Vệ Trung da mặt rất dày, Cảnh Lăng đã rõ ràng muốn đuổi người, hắn vẫn không chịu đi.
Cảnh Lăng nắm tay thành quyền, nén xuống lửa giận.
"Vậy thì mời Tướng quân đi Nội Đường uống trà a." Cảnh Lăng nói muốn mang Vệ Trung đến Nội Đường ngồi một chút, chẳng qua là chưa đi được hai bước, Cảnh Lăng thân ảnh liền lắc lư, đột nhiên liền té xuống.
"Công chúa!" Oanh Nhi kinh sợ kêu một tiếng, đỡ Cảnh Lăng, trong mắt tràn đầy kinh hoảng cùng lo lắng, "Công chúa, ngươi làm sao vậy, đừng dọa Oanh Nhi a!"
Ở nơi Vệ Trung không nhìn đến, Cảnh Lăng lặng lẽ giật vạt áo của Oanh Nhi, cho Oanh Nhi một ánh mắt.
Oanh Nhi ngầm hiểu, nói với Vệ Trung: "Công chúa lại phát bệnh rồi, chỉ sợ không thể tiếp đón Tướng quân, Tướng quân mời trở về đi."
"Công chúa đây là thế nào?" Vệ Trung có chút lo lắng, muốn tiến đến lại bị Oanh Nhi nghiêng người tránh được.
"Tướng quân, tiết trời thay đổi, thân thể công chúa không mấy khỏe mạnh, mỗi ngày đều phải ngâm thuốc tắm." Oanh Nhi nói, "Công chúa hiện tại muốn đi ngâm thuốc, Tướng quân lưu lại sợ là không tốt lắm. Tướng quân cũng không muốn hủy danh tiết của công chúa khiến Hoàng thượng không vui a."
"Như vậy..." Vệ Trung do dự một chút, cuối cùng cũng không lưu lại, "Bổn Tướng quân lần sau lại đến."
Thẳng đến nhìn không thấy Vệ Trung nữa, Cảnh Lăng mới từ trong lòng Oanh Nhi đứng lên: "Nam nhân kia, Bổn công chúa trông thấy hắn liền phiền."
"Việc này cũng là không có biện pháp." Oanh Nhi thở dài một tiếng, cũng có chút bực bội.
"Bổn công chúa nên ở cửa ra vào dựng một tấm bảng, Tướng quân cùng con chó không được đi vào!"
Oanh Nhi "Phốc xì" một tiếng bật cười, nói: "Tướng quân nếu biết ý tưởng bây giờ của Lăng nhi, nhất định sẽ khóc nha."
"Giết hắn là tốt nhất." Cảnh Lăng hừ một tiếng, "Để hắn khỏi đến làm phiền Bổn công chúa."
"Ai bảo Lăng nhi quá đẹp, đã mê hoặc Tướng quân a?" Oanh Nhi cười cười.
"Hắn làm sao lại vừa ý ta." Cảnh Lăng cười một tiếng, "Nam nhân vô sỉ này, còn không phải để ý ngươi rồi. Ngươi không phát hiện ánh mắt hắn vừa nhìn ngươi rất nóng sao, Bổn công chúa thật hận không thể đem con mắt của hắn móc ra!"
"Lăng nhi ghen sao?" Oanh Nhi mỉm cười nhìn Cảnh Lăng, đáy mắt một mảnh ôn nhu.
"Như thế nào, chẳng lẽ Bổn công chúa còn không được ăn dấm chua sao?"
"Đương nhiên có thể." Oanh Nhi cười nói, "Bởi vì Oanh Nhi cũng ghen a."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top