Chương 1
Supansa và Namthip gặp nhau lần đầu tiên trong một buổi triển lãm tranh ở Chiang Mai. Supansa là một họa sĩ, với tâm hồn nhạy cảm và tinh tế. Namthip, một nhà phê bình nghệ thuật sắc sảo, đầy cuốn hút, nhanh chóng chiếm trọn trái tim của Supansa. Họ yêu nhau mãnh liệt, cuồng nhiệt, nhưng cũng đầy sóng gió suốt 7 năm dài.
Tình yêu ấy không hoàn hảo. Namthip dần dần lạc lối, rơi vào những vòng xoáy của cuộc sống tham vọng sự thành công. Cô chìm đắm trong rượu chè và cả những lời nói dối. Mỗi lần Supansa cố kéo Namthip ra khỏi con đường đó, cô chỉ nhận lại những lời lẽ cay đắng. Nhưng Supansa không từ bỏ, bởi cô yêu Namthip hơn cả chính bản thân mình.
Một ngày nọ, sau khi Namthip trở về nhà lúc nửa đêm trong trạng thái say khướt, cả hai đã có một trận cãi vã lớn nhất từ trước đến giờ.
Supansa (nước mắt lưng tròng):
"Namthip, chị có biết em đã cố gắng suốt 7 năm nay không? Chị có biết em đau đớn thế nào không? Em đã tha thứ cho chị hết lần này đến lần khác, nhưng chị vẫn không thay đổi. Chị có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của em không?"
Namthip (gắt gỏng, ánh mắt mệt mỏi):
"Tha thứ? Em luôn nói tha thứ, nhưng em có hiểu được áp lực mà chị đang chịu không? Chị không cố ý làm tổn thương em... nhưng chị không thể tìm ra lối thoát. Đừng yêu cầu chị trở thành người mà chị không thể."
Supansa (giọng nghẹn lại):
"Namthip, yêu không chỉ là nhận mà còn là cho. Em đã cho chị tất cả, nhưng những gì em nhận lại chỉ là sự mệt mỏi. Chị đã hứa sẽ thay đổi, nhưng cuối cùng chị vẫn lặp lại những sai lầm cũ. Em không thể chịu đựng thêm nữa!"
Namthip (giận dữ):
"Vậy thì sao? Nếu em mệt mỏi, em có thể rời đi! Ai bảo em phải chịu đựng? Chị không bắt em phải ở lại!". Lời nói buộc ra từ miệng mà cô không muốn nói ra.
Supansa (nức nở):
"Namthip, em ở lại vì em yêu chị! Vì em tin rằng chị sẽ thay đổi... nhưng giờ em nhận ra, chị không muốn thay đổi, phải không?"
Namthip (lặng thinh một lúc, giọng trầm xuống):
"Chị... không biết nữa. Có lẽ chị không xứng đáng với tình yêu của em, Supansa."
Supansa quay mặt đi, giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Cô thầm nghĩ, có lẽ đây là lúc để kết thúc. Nhưng trái tim cô đau đớn đến mức không thể thở nổi.
Supansa (thì thầm, như nói với chính mình):
"Namthip, em đã dành cả tuổi trẻ để yêu chị... nhưng có lẽ em cần học cách yêu bản thân mình hơn. Em không thể tiếp tục tổn thương như thế này mãi được."
Namthip (hối hận nhưng không biết phải làm gì):
"Chị xin lỗi, Supansa. Chị thật sự xin lỗi... nhưng chị không biết cách làm em hạnh phúc. Có lẽ em xứng đáng với một người tốt hơn."
Supansa (gạt nước mắt, giọng đầy đau đớn):
"Chị nói đúng. Em yêu chị, nhưng em không thể ở lại với một người chỉ khiến em đau khổ. Namthip, em hy vọng chị tìm được lối ra cho chính mình... nhưng em không thể là người đó nữa."
Supansa rời đi, để lại Namthip một mình giữa căn phòng trống vắng. Namthip ngồi sụp xuống, ôm lấy gương mặt đầy ân hận. Nhưng tất cả đã quá muộn.
Namthip (vội vã chạy theo Supansa dưới cơn mưa, bàn tay run rẩy giữ lấy tay cô):
"Hãy cho chị một cơ hội nữa, Supansa! Chị sẽ thay đổi... chị hứa đấy! Chị biết mình đã sai, nhưng đừng rời bỏ chị... Chị không thể sống thiếu em! Nếu em đi, cuộc đời chị sẽ trở nên vô nghĩa!"
Supansa (quay lại, gương mặt đẫm nước mưa và nước mắt):
"Namthip, chị đã nói những lời này bao nhiêu lần rồi? Bao nhiêu lần chị hứa với em rồi lại khiến em thất vọng? Em đã tin chị, đã kiên nhẫn, đã đau khổ... Nhưng cuối cùng, chị chỉ nghĩ đến bản thân mình!"
Namthip (quỳ xuống giữa đường, giọng nức nở):
"Chị không muốn mất em... Chị biết mình là một kẻ ích kỷ, nhưng em là tất cả những gì chị có. Chị không biết phải sống thế nào nếu không có em bên cạnh. Chị sẽ làm mọi thứ... chỉ cần em ở lại!"
Supansa (lắc đầu, giọng run rẩy):
"Namthip, tình yêu của chị giống như một sợi dây siết chặt lấy em. Em nghẹt thở... Em đã cố kéo chị ra khỏi bóng tối, nhưng chị không muốn tự mình đứng dậy. Em không thể làm điều đó thay chị mãi mãi được!"
Namthip (cố gắng đứng dậy, bước đến gần hơn, ánh mắt hoảng sợ):
"Đừng nói như thế! Em là người duy nhất khiến chị cảm thấy mình còn chút hy vọng. Em là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời chị, Supansa! Đừng bỏ rơi chị lúc này... chị sẽ chết mất!"
Supansa (gạt nước mắt, giọng đầy xót xa):
"Namthip, chị không cần em. Chị cần chính mình. Nếu chị không thể thay đổi vì bản thân chị, thì tình yêu của em cũng chẳng thể cứu chị được. Chị phải học cách tự bước đi mà không dựa vào em..."
Namthip (gào lên trong tuyệt vọng):
"Chị sẽ thay đổi, Supansa! Chị sẽ chứng minh cho em thấy... chỉ cần em đừng rời bỏ chị! Chị sẽ từ bỏ tất cả những thứ làm tổn thương chúng ta, chị hứa đấy!"
Cơn mưa rơi nặng hạt hơn. Supansa nhìn Namthip, đôi mắt tràn đầy đau đớn. Cô muốn tin Namthip, nhưng trong lòng cô là một khoảng trống mà những lời hứa không thể lấp đầy.
Supansa (nhẹ nhàng đặt tay lên vai Namthip, giọng nói khàn đi vì nước mắt):
"Chị nói sẽ thay đổi, nhưng em đã nghe những lời này quá nhiều lần. Nếu chị thực sự yêu em, thì hãy thay đổi... không phải vì em, mà vì chính bản thân chị. Đừng để lời hứa này trở thành một lời nói dối khác, Namthip."
Namthip (bật khóc, cố gắng nắm lấy tay Supansa):
"Em không tin chị sao? Em không tin chị có thể thay đổi vì chúng ta sao?"
Supansa (rút tay lại, bước lùi):
"Không phải em không tin, mà là em không còn đủ sức để chờ đợi nữa. Nếu chị thực sự yêu em... thì chứng minh bằng hành động, không phải lời nói."
Supansa quay đi, bước chậm rãi rời khỏi con đường mưa lạnh lẽo. Namthip chỉ biết đứng lặng, bàn tay run rẩy buông thõng. Tiếng mưa hòa lẫn với tiếng nức nở của cả hai, nhưng lần này, không ai quay lại để sửa chữa nỗi đau đang dâng tràn trong lòng họ.
Cơn mưa nặng hạt vẫn không ngừng rơi, che lấp đi những giọt nước mắt của Supansa. Namthip đứng đó, người ướt sũng, ánh mắt đầy tuyệt vọng nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Supansa đang run rẩy trong đau khổ.
Namthip (giọng khản đặc):
"Supansa, chị xin lỗi... Chị hứa lần này sẽ khác, thật sự khác. Hãy cho chị một cơ hội nữa... Làm ơn!"
Supansa (quay lại, gương mặt đầy nước mắt và đau đớn, gào lên):
"Đủ rồi, Namthip! Em không cần những lời xin lỗi hay hứa hẹn vô nghĩa của chị nữa. Em đã nghe những điều đó quá nhiều lần, và em không chịu đựng được nữa!"
Namthip (sững người, bước tới, giọng khẩn thiết):
"Supansa... chị yêu em. Chị sẽ thay đổi, chỉ cần em tin chị một lần nữa!"
Supansa (đôi mắt đỏ hoe, từng lời nói như cắt vào tim cô):
"Namthip, chị có biết em đã đau khổ thế nào không? Nếu có kiếp sau, em cũng không muốn gặp chị. Nếu có gặp, em sẽ không để mình yêu chị lần nữa. Em không muốn lặp lại những đau thương từ chị, không bao giờ!"
Namthip (hoảng loạn, nước mắt hòa lẫn với mưa):
"Đừng nói như vậy, Supansa! Chị sẽ thay đổi! Làm ơn đừng bỏ rơi chị!"
Nhưng Supansa không nghe thêm một lời nào nữa. Cô quay người, bước nhanh qua làn đường trong cơn mưa xối xả. Trong khoảnh khắc ấy, tiếng còi xe chói tai vang lên xé toạc bầu không khí lạnh giá.
Tiếng phanh xe rít mạnh. Supansa không kịp quay đầu. Một chiếc xe lao tới, và cơ thể cô ngã xuống giữa đường. Tất cả diễn ra trong chớp mắt.
Namthip (gào lên, chạy về phía Supansa):
"SUPANSA!!!"
Cô quỳ sụp xuống bên cạnh cơ thể mềm nhũn của Supansa. Máu hòa lẫn với nước mưa, nhuộm đỏ cả lòng đường. Namthip run rẩy ôm lấy Supansa, nước mắt trào ra không ngừng.
Namthip (nức nở, giọng vỡ òa):
"Chị xin lỗi... Chị xin lỗi... Supansa, mở mắt ra đi! Làm ơn... Đừng rời xa chị! Chị không thể mất em được!"
Nhưng Supansa không trả lời. Đôi mắt cô khép chặt, khuôn mặt thanh thản, như thể cuối cùng cô đã thoát khỏi những đau khổ mà tình yêu này mang lại. Namthip ôm lấy Supansa trong cơn mưa, tiếng khóc của cô vang vọng trong đêm tối, đầy tuyệt vọng và hối hận.
Cơn mưa vẫn rơi, nhưng lòng Namthip giờ đây đã hóa thành một cơn bão không bao giờ nguôi.
Sau cái chết của Supansa, Namthip như biến thành một con người khác. Cô trở nên trầm lặng, rệu rã, sống những ngày tháng trong bóng tối và hối hận. Căn phòng nhỏ nơi hai người từng ở bên nhau giờ đây tràn ngập những ký ức đau buồn. Từng bức tranh của Supansa treo trên tường như những cái bóng lặng lẽ tố cáo cô.
Namthip thường ngồi lặng hàng giờ trước bức tranh dang dở cuối cùng của Supansa, đôi mắt vô hồn, bàn tay siết chặt chiếc khăn quàng mà Supansa từng dùng. Thời gian cứ thế trôi qua, cô chẳng buồn ăn uống hay nói chuyện với ai. Từng ngày, cơ thể Namthip héo mòn, yếu ớt như thể đang chờ đợi một sự trừng phạt.
Một đêm mưa, Namthip nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, ánh mắt nhìn lên trần nhà, như đang trò chuyện với một hình bóng vô hình. Nước mưa gõ nhịp trên cửa sổ, hòa vào giọng nói yếu ớt của cô.
Namthip (thì thầm, giọng khàn đặc):
"Supansa... Chị xin lỗi. Chị đã làm em đau khổ quá nhiều. Chị không xứng đáng với tình yêu của em, không xứng đáng với bất kỳ điều gì. Em nói đúng, nếu có kiếp sau, em sẽ không yêu chị nữa... Nhưng chị lại không thể ngừng yêu em."
Cô nhắm mắt lại, từng giọt nước mắt lăn dài. Gương mặt Supansa hiện lên trong tâm trí cô, nụ cười ấy, ánh mắt ấy, tất cả đều quá xa vời.
Namthip (giọng nghẹn ngào):
"Chị muốn thoát khỏi ký ức này... nhưng chị không thể. Mỗi lần nhắm mắt, chị chỉ thấy hình bóng em. Nếu cái chết là cách duy nhất để kết thúc nỗi đau này, thì hãy để chị mang theo tất cả ký ức về em. Đó là hình phạt lớn nhất mà chị xứng đáng nhận."
Namthip mỉm cười đau đớn, bàn tay cô buông thõng, nắm chặt một bức ảnh cũ của Supansa. Cơn mưa vẫn tiếp tục rơi, như những giọt nước mắt không bao giờ ngừng. Trong khoảnh khắc ấy, Namthip biết rằng, cho dù sống hay chết, cô cũng không thể thoát khỏi tình yêu và những lỗi lầm của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top