Chương 22

Hoa Tưởng Dung thất thần, ngày hôm nay Hoa Tưởng Dung đã thất thần lần thứ N.

Lúc người khác đang nói chuyện với ngươi, ngươi lại đi thất thần thì cũng không phải là chuyện lễ phép gì, đặc biệt người khác ở đây lại là bạn trai của ngươi.

Cho nên mỗi lần lúc Hoa Tưởng Dung thất thần đều đặc biệt xin lỗi Trần Nhất Minh. Thế nhưng xin lỗi là xin lỗi, thất thần là thất thần, hai điều này đối với Hoa Tưởng Dung mà nói không có gì bất đồng với nhau.

"Tưởng Dung?"

"Ân?" Vẻ mặt không biết gì biểu lộ trên người mỹ nữ nhìn qua càng làm người ta có ý nghĩ phạm tội, đương nhiên Trần Nhất Minh cũng thích Hoa Tưởng Dung thường lộ ra biểu tình như vậy. Thế nhưng nếu như vào một buổi sáng đã gặp nhau ba giờ liền, đối phương cũng đã lộ ra biểu tình như vậy lần thứ N thì mặc kệ thích đến như thế nào cũng đều sẽ cảm thấy khó chịu.

Khiếu thẩm mỹ cũng biết mệt có phải không?

Cho nên hiện tại Trần Nhất Minh có một chút mệt nhọc.

"Xảy ra chuyện gì sao? Ngày hôm nay em cứ ngẩn người."

"Ân? Không có, đêm qua ngủ không được tốt thôi." Hoa Tưởng Dung dắt dắt khóe miệng, cúi đầu xuống bỏ đường vào tách cà phê của nàng.

Trần Nhất Minh nhíu mày. "Em mới vừa bỏ đường rồi."

"A? Thật sao? A..." Hoa Tưởng Dung xấu hổ, mím môi cười cười, vội vã cầm lấy tách cà phê của mình chuyên tâm mà uống.

"Tưởng Dung."

"Ân?"

"Mẹ anh muốn gặp em."

"A?"

"Chúng ta hẹn hò cũng được một thời gian rồi, mẹ anh muốn tìm một cơ hội nào đó gặp em để cùng nhau dùng cơm."

"Cái này...Em nghĩ có chút vội vàng, em còn...còn chưa chuẩn bị tốt." Lúc nói đến đây, Hoa Tưởng Dung quả thực không dám nhìn Trần Nhất Minh, chỉ là không ngừng khuấy tách cà phê trong tay nàng. Không biết nên làm cái gì bây giờ.

Nam nữ hẹn hò, chuyện ra mắt người nhà là chuyện vô cùng quan trọng, cũng chứng giám cho tình cảm của hai người đã bước một bước tiến lớn. Cho nên nếu đổi lại thành bình thường khi Hoa Tưởng Dung nghe đến chuyện đó thì mặc kệ như thế nào cũng đều rất vui vẻ. Cho dù không cao hứng lắm nhưng cũng không nên giống như bây giờ, dĩ nhiên là sợ, không muốn, thậm chí là chán ghét.

"Em không cần khẩn trương, mẹ anh chỉ muốn gặp em thôi, không cần cố ý chuẩn bị cái gì cả đâu." Trần Nhất Minh thì lo lắng Hoa Tưởng Dung đang sợ, ngữ khí nói chuyện cũng êm dịu đi rất nhiều, vươn tay mình gắt gao nắm lấy tay của Hoa Tưởng Dung.

Hoa Tưởng Dung quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng hoảng loạn. Bên ngoài người đến người đi, náo nhiệt vô cùng, thời tiết ngày hôm nay rất tốt. Tháng sáu nhiều mây sẽ không quá nóng, thích hợp ra ngoài đi dạo một chút cho nên có rất nhiều người trên đường. Thế nhưng Hoa Tưởng Dung đột nhiên cảm thấy rất cô đơn, dù cho trên đường có nhiều người như vậy, dù cho bên cạnh còn có Trần Nhất Minh thế nhưng Hoa Tưởng Dung vẫn cảm thấy rất cô đơn.

Cô đơn là bởi vì nhiều người như vậy nhưng đều không có ai liên quan đến nàng. Cô đơn là bởi vì người liên quan đến nàng lại không có mặt ở đây...Cô đơn là bởi vì Trần Nhất Minh...

Trần Nhất Minh rất tốt, ôn nhu, săn sóc, đứng đắn, giàu có đồng thời không theo chủ nghĩa đại nam nhân. Người nam nhân tốt như vậy Hoa Tưởng Dung cảm thấy kiếp trước chính mình mỗi ngày dập đầu thắp nhan, cũng cầu không được. Thế nhưng nàng không có cảm giác vui sướng...Không, không phải là không có cảm giác vui sướng, mà ngay từ đầu là khoái nhạc nhưng cảm giác vui sướng kia nàng chưa từng tưởng tượng rõ ràng ra.

Nàng cho rằng có lẽ là do bắt đầu ở bên cạnh nhau, nó không giống với ở bên cạnh nhau lâu ngày. Thế nhưng ở bên cạnh lâu ngày, phần vui sướng này chẳng những không tăng lên lại còn dần dần giảm xuống...Đến bây giờ, dĩ nhiên cho dù Trần Nhất Minh ở bên cạnh nàng, nàng cũng cảm nhận được cô đơn, Hoa Tưởng Dung thậm chí không dám nghĩ phần cô đơn này đến cuối cùng là vì cái gì.

Cuối cùng là vì cái gì đây? Nếu nghĩ tiếp nữa thì sẽ có một kết quả thế nào?

Nàng muốn biết nhưng lại sợ.

Hoa Tưởng Dung cứ nhìn chằm chằm dòng người trên đường lớn như vậy, nhìn những người xa lạ không ngừng đi tới đi lui. Sau đó, tại giữa dòng người đi qua đi lại như vậy, nàng phát hiện Vân Tưởng Y.

Vân Tưởng Y cứ đứng giữa bên trong một đám người như vậy, nàng không có đối mặt về phía Hoa Tưởng Dung cho nên chỉ có thể thấy được một phần ba khuôn mặt của nàng.

Ở một góc độ như vậy, Hoa Tưởng Dung rất khó thấy rõ một người, nói cách khác nàng khó có thể mà xác định đó là Vân Tưởng Y nhưng nàng nhất định biết.

Không phải là vì thấy rõ mà là vì cảm thấy rất ấm áp.

Nàng ngồi ở đây nhìn Vân Tưởng Y đứng bên ngoài, nàng không thấy rõ khuôn mặt của Vân Tưởng Y nhưng liền cho rằng đó là Vân Tưởng Y, cả người của nàng cũng lập tức ấm lên.

Sau đó rất nhanh, phần ấm áp này bắt đầu nóng lên, dần dần mà nóng lên. Nóng lên, nóng lên...sau đó liền nóng lên một cách quá đáng...

Hoa Tưởng Dung thấy được Yên Liễu! Là người đồng nghiệp kỳ kỳ quái quái!

Đương nhiên lúc này Hoa Tưởng Dung vẫn còn chưa biết được người đó là Yên Liễu, chỉ biết nàng là một người kỳ kỳ quái quái, đồng thời làm Hoa Tưởng Dung cảm giác người đồng nghiệp này là một mối nguy hại!

Sau đó, Hoa Tưởng Dung từ chỗ này thấy được người đồng nghiệp kia kéo tay Vân Tưởng Y đi về phía trước!

"Đang làm gì vậy?!" Yên Liễu kéo Vân Tưởng Y đi, Hoa Tưởng Dung liền lập tức từ trên ghế bật dậy, hai tay chống bàn, toàn bộ thân thể gắt gao mà dán vào cửa sổ thủy tinh, đôi mắt trừng lên rất lớn.

"Tưởng Dung?!" Tư thế này thực sự dọa Trần Nhất Minh nhảy dựng, hắn vội vã quay đầu nhìn, nhìn theo phía của Hoa Tưởng Dung đang nhìn. "Làm sao vậy?!"

"Không không không...Nhất Minh, em đột nhiên nhớ ra em còn có chút chuyện, em đi trước."

"Bây giờ sao? Thế nhưng..."

"Cái kia..." Hoa Tưởng Dung còn đang luống cuống ta chân, vội vã đem tất cả đồ vật của mình cho vào túi, cũng không ngẩng đầu lên mà nói rằng: "Chuyện gặp mặt a di chúng ta hôm nào nói sau đi."

"Tưởng Dung?"

Hoa Tưởng Dung rất sốt ruột mà lao đi, lúc chạy đi nàng vẫn còn nhìn ra bên ngoài, chỉ sợ bản thân vừa ra ngoài thì Vân Tưởng Y đã đi mất.

May là chỗ ngồi của nàng cách cửa ra vào không xa, lúc nàng chạy ra đến ngoài Vân Tưởng Y chưa có đi xa. Vân Tưởng Y bị Yên Liễu kéo về phía trước.

Này này này! Đã lớn tuổi rồi đi bộ thôi có cần nắm tay như vậy không, còn sợ sẽ đi lạc sao? Hiện tại là ban ngày ban mặt mới không cần sợ!

Hoa Tưởng Dung cảm thấy mình sắp bùng nổ. Nàng bước nhanh chạy tới, gắt gao nhìn chằm chằm hai bàn tay đang nắm cùng một chỗ nhưng lúc tới gần thì nàng dừng lại.

"..." Hoa Tưởng Dung không biết mình vì cái gì mà muốn dừng lại, hai con người phía trước còn đang cãi nhau, thanh âm bất mãn của Vân Tưởng Y rất rõ ràng, rõ ràng làm cho Hoa Tưởng Dung cảm thấy sợ, sợ đến nỗi Hoa Tưởng Dung cũng dừng lại.

"Ngươi rốt cuộc là muốn đưa ta đi đâu a?"

"Uống trà."

"Nhưng ta không muốn uống trà."

"Đợi một chút sẽ có âm nhạc nữa a. Diễn tấu đàn dương cầm, ngươi không có hứng thú sao?"

"..."

"Có hứng thú phải không? Có hứng thú thì cùng ta đi uống trà." Khóe mắt của Yên Liễu cong lên, khóe miệng của nàng dẫn ra hai bên mang theo ba phần tiếu ý, ba phần tà mị, ba phần khôi hài còn một phần mờ ám mà nhìn Vân Tưởng Y.

"Nhưng âm nhạc và uống trà có quan hệ gì chứ?"

"Bởi vì ta buồn chán."

"Hả?"

"Vân Tưởng Y, ngươi có biết nhìn ngươi lộ ra bộ dạng khổ não, không tình nguyện sẽ làm cho người ta cảm thấy thật cao hứng hay không? Rất muốn khi dễ ngươi?"

"..." = =||||||

"Không biết sao?"

"Ngại quá, ta không biết."

"Lẽ nào chưa từng có ai nói qua với ngươi sao? Thật sự đáng tiếc a."

"Đó là bởi vì ta chỉ biết ngươi là một kẻ biến thái."

"Chậc chậc...ngươi đúng thật là không phối hợp."

"Ta cảm thấy ta không cần phối hợp với ngươi."

"Thật sự là đau lòng." Yên Liễu xoa tiểu tâm can.

"Người đặt nhầm rồi, đó không phải là lòng, đó là dạ dày." = =|||||

"...Như vậy chứng minh ta xác thật là đã đói bụng, đi uống trà đi." Vân Tưởng Y bị Yên Liễu kéo vào trong quán trà.

Hoa Tưởng Dung ở phía sau khoảng chừng ba giây liền lập tức đi theo. Nhưng lại là lén lút theo sát, hành vi này thật sự là...làm Hoa Tưởng dung khinh bỉ bản thân rất nhiều nhưng lại khống chế không được.

Biến thái theo dõi điên cuồng? Nếu lần sau lúc thấy những người như vậy, Hoa Tưởng Dung cảm thấy chính mình hẳn là có thể xin bọn họ ý kiến.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: