Chương 37
Đèn giao thông đã chuyển sang xanh, mãi vẫn chưa thấy Khánh Thư có dấu hiệu chạy đi thì Ngân Hà liền lên tiếng lôi kéo cô ấy ra khỏi suy nghĩ trong đầu " Chị ơi, đèn xanh rồi kìa"
Lúc này chiếc xe mới từ từ lăn bánh. Đến gần giữa trưa, chiếc xe đã được đậu vào gara, Ngân Hà xuống xe nhanh chóng đi đến cóp xe, bưng hai chiếc vali để xuống đất, nắm lấy hai tay cầm kéo lên, Khánh Thư đi đến một tiếp một tay thì bị Ngân Hà ngăn lại " Trong người chị đang có cháu gái cục cưng của em nên là chị không được đụng chạm mấy cái này"
Khánh Thư phì cười, xoa lấy đỉnh đầu em gái, vui vẻ nói " Biết quan tâm đến chị sao"
Ngân Hà hừ một cái, khịt mũi " Đó giờ em bạc đãi chị sao"
Khánh Thư lắc đầu, nhéo lấy cái má vừa trắng vừa mềm của Ngân Hà, đột nhiên từ xa có một người chạy đến ôm chầm lấy cô, cô biết là ai nên cũng vui vẻ bỏ vali ra đáp lại cái ôm của người đó " Sao năm nay ba mẹ về sớm thế ạ"
Ông Ngân Khánh từ phía sau đi đến, nắm lấy hai cái vali con gái mình, từ tốn giải thích câu hỏi của đứa con gái út " Chị con mang thai, ba dự định sẽ tạm thời trông coi công ty giúp chị con một thời gian, với cả ba và mẹ sẽ không đi du lịch nữa, sẽ dành thời gian cho đứa cháu ngoại sắp chào đời"
Ngân Hà ồ một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, bà Hà Thư nhanh chóng buông con gái út ra và đi đến nhẹ nhàng ôm lấy con gái lớn, quả thực khác một trời một vực với cái ôm trời sấm lúc nãy với cô
Gia đình bốn người cùng nhau đi vào nhà thì đập vào mắt Ngân Hà ở phòng khách còn có thêm một người nữa, đứa em họ yêu quý ngày nào, Hương Quỳnh đang ngồi ủ rũ ở phòng khách
Thấy được Ngân Hà, Hương Quỳnh nhanh chóng đứng lên, không nói không rằng chạy đến lôi kéo Ngân Hà rời đi
Bà Hà Thư đành mở miệng giải thích cho một người duy nhất không hiểu việc gì xảy ra " Con bé nói đã làm lỗi gì rất nghiêm trọng với Ngân Hà nên nó muốn tự mình xin lỗi Ngân Hà"
Khánh Thư gật đầu, cũng không lạ gì với tính tình Hương Quỳnh nên việc em ấy phạm lỗi cũng không quá ngạc nhiên, chỉ là từ trước đến nay em gái mình rất mực cưng chiều đứa em họ này, rất ít khi tức giận, nếu có cũng chỉ một hai ngày là nguôi ngoai, Hương Quỳnh cũng chẳng cần phải xin lỗi, lần này không biết là việc gì mà khiến đứa nhỏ tăng động kia phải chủ động xin lỗi như vậy
Một lúc nữa cô ấy nhất định sẽ lôi Ngân Hà ra hỏi mới được
Ở một nơi khác, trong phòng Ngân Hà, Hương Quỳnh đang khóc nức nở ôm chầm lấy Ngân Hà " Em...em xin lỗi...huhu hôm đó em...không cố ý...nhưng chị cũng nặng lời với em...huhu...chị tha lỗi...cho em....được không..."
Ngân Hà bất lực tách Hương Quỳnh ra, nhẹ nhàng nói " Đừng khóc nữa, chị cũng xin lỗi hôm đó đã nói nặng với em, đừng khóc nữa nha"
Hương Quỳnh cố gắng nuốt nước mắt vào trong, muốn xác nhận " Thật..hức...thật không...hức..chị sẽ không ghét em chứ"
Ngân Hà dịu dàng cười " Làm sao có thể ghét được em cơ chứ nhưng mà...."
Có một chuyện cô cần phải nói rõ với Hương Quỳnh, phải cho em ấy chuẩn bị trước tâm lý rằng người lúc trước em ấy từng để ý, tương lai sẽ là chị dâu họ
Hương Quỳnh hồi hộp đợi chờ, mặt Ngân Hà cũng trở nên nghiêm túc " Huyền Nhi là bạn gái của chị, hôm mà em lén đi theo bọn chị là hôm đó chị định sẽ nói rõ ràng khúc mắc giữa hai người bọn chị và chị sẽ tỏ tình cậu ấy...hẳn là em cũng hiểu đại khái ý của chị rồi chứ ?"
Hương Quỳnh trố mắt kinh ngạc nhìn Ngân Hà, em ấy quả thực có để ý đến Huyền Nhi nhưng chẳng qua chỉ vì muốn có cảm giác chinh phục thử thách nên em ấy chẳng buồn phiền hay khó chịu gì khi nghe tin chị họ mình quen người mình từng để ý, ngược lại Hương Quỳnh lại cảm thấy buồn rầu vì bản thân xém chút nữa vô tình hủy hoại đường tình duyên của Ngân Hà
Nước mắt lại trực trào, tiếng khóc lại vang lên, Hương Quỳnh nghẹn ngào nói "Em...em xin lỗi...em..chút nữa đã....phá chuyện tình cảm..của hai chị rồi..."
Ngân Hà thở phào một hơi, may mắn Hương Quỳnh không buồn vì cô cùng Huyền Nhi quen nhau mà lại buồn vì thiếu chút lại phá bọn cô, cô dự định tiếp tục dỗ dành Hương Quỳnh thì cửa phòng bị mở toang
Khánh Thư cùng bà Hà Thư đứng ngay cửa, bà Hà Thư hỏi " Ngân Hà, con làm gì em họ con vậy"
Chuyện là bà đang cùng Khánh Thư sắp xếp đồ để vào tủ quần áo ở phòng bên cạnh, mặc dù giữa các phòng âm thanh truyền ra ngoài cũng không lớn nhưng ít nhiều gì hai người cũng nghe tiếng khóc liên hồi của Hương Quỳnh nên đành chạy sang xem
Ngân Hà vội vàng xua tay giải thích " Con không có nha, không tin mẹ với chị cứ hỏi em ấy đi"
Hai người đồng lòng đưa mắt nhìn Hương Quỳnh, biết mình lại gây rắc rối cho Ngân Hà, Hương Quỳnh cũng nhanh chóng đáp "Dạ đúng rồi ạ, con không sao đâu ạ"
Cảm thấy không có gì bất thường, hai người cũng không tra hỏi nữa liền muốn đóng cửa rời đi, trước khi đi bà Hà Thư quay người lại nói " Con đợi một chút mẹ qua giúp con dọn phòng"
Ngân Hà lắc đầu " Dạ không cần đâu, con làm được, mẹ giúp chị hai đi ạ"
Bà Hà Thư nghe vậy cũng gật đầu rồi rời đi, thật ra nếu không vì cơ thể Khánh Thư hiện tại mỏi mệt thì hẳn Khánh Thư cũng chẳng để cho bà làm phụ, hai đứa con gái bà từ nhỏ đến lớn luôn rất hiểu chuyện và ngoan ngoãn như vậy
Trong căn phòng hiện tại chỉ còn cô cùng Hương Quỳnh, cô liền nói " Nếu em thấy có lỗi vậy thì ở đây, dọn phòng tiếp chị đi"
Hương Quỳnh đột nhiên nuốt nước mắt vào trong chuẩn bị xoay người rời đi "Em quên mất là em còn có việc bận, em đi trước đi, chúc chị làm việc vui vẻ"
Bóng dáng Hương Quỳnh mất dạng, cô chỉ lắc đầu bật cười, phòng cô không quá lớn, hẳn là trước khi về đây ba mẹ cô đã thuê người dọn dẹp lại căn villa này, nên phòng cô dù lâu ngày không dùng đến nhưng vẫn không nhiễm một hạt bụi nào, ga giường cùng gối nằm hay nệm và mền đều mới toanh
Hiện tại cô chỉ cần sắp xếp đồ trong vali cất vào trong tủ quần áo là xong. Ngân Hà để quần áo lên giường chuẩn bị sắp xếp, cô lấy điện thoại gọi đến cho Huyền Nhi
Rất nhanh đầu dây bên kia đã bắt máy, cô tìm một chỗ thích hợp để điện thoại, hai bên tai đều đeo airpods
Khuôn mặt xinh đẹp của Huyền Nhi hiện lên màn hình điện thoại, cô ấy tươi cười vẫy tay với cô, hỏi " Chị đang làm gì thế ?"
Điện thoại chỉ có thể quay được nửa người trên của cô, nên Huyền Nhi không thể thấy được chính xác bạn gái mình đang làm gì
Ngân Hà xếp xong một cái quần để một bên rồi nói " Chị đang xếp đồ, đi đường xa mệt muốn xỉu rồi đây này"
Giọng nói ngọt ngào Huyền Nhi vang lên "Thương bạn gái em thật đấy, hay để em đến nhà chị xếp giúp chị ha"
Ngân Hà nhướn mi nhìn vào màn hình, chỉ mới xa nhau buổi sáng nay thôi, cô đã cảm thấy nhớ cảm giác gần gũi với người này, cô cũng thật sự muốn đem người này về nhà ăn tết cùng cô quá đi mất " Mau mau đến đây nhanh lên"
Huyền Nhi tươi cười nhìn cô, nhẹ giọng nói " Ba năm nữa em nhất định sẽ không để chị phải xếp đồ một mình"
Ánh mắt si tình của Huyền Nhi quá mức phạm quy, cô thật muốn hôn vào mắt cô ấy một cái, hôn vào nốt ruồi nơi khoé mắt và hôn từng nơi trên cơ thể cô ấy
Ngân Hà rên rỉ " Chị đột nhiên lại nhớ em rồi..."
Huyền Nhi ngọt ngào đáp " Em cũng nhớ chị rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top