CHƯƠNG 3

Edit: Lí Lo

Câu truyện vườn trường đầy máu chó (3)


"Vậy thì làm phiền học tỷ rồi." Mặt Kỳ Dao ửng đỏ.

"Ừ." Minh Hạ không nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của Kỳ Dao, cô ta tiếp tục đi trước dẫn đường.

"Một mình về nhà học tỷ không sợ sao?"

Trời đã hoàn toàn tối đen, đi qua đường phố phồn hoa tiến vào sân trường. Kỳ Dao lần đầu tiên cảm thấy trong trường hơi đáng sợ, xung quanh không có người, chỉ có mấy chiếc đèn đường mờ mờ.

"Không có."

"Lá gan học tỷ thật lớn..."

"Ai dám không có mắt tìm đường chết với chiếc xe thể thao ở đằng trước?" Minh Hạ không quay đầu lại nói.

" ..." Thì ra, Minh Hạ đi xe riêng.

"Anh cái tên khốn nạn này! Lưu manh! Biến thái! Mau buông tôi ra!" Giọng nói lo lắng của nữ sinh bỗng nhiên phát ra từ lùm cây nhỏ u ám bên kia.

"Thả tôi ra! Nếu anh không buông ra, tôi sẽ hét lớn lên!" Giọng nói kia bắt đầu đề cao âm lượng

Kỳ Dao thấy Minh Hạ giả bộ như không nghe thấy gì, bày ra bộ dạng việc không liên quan đến mình, cô hơi chút do dự tiến lên phía trước một bước, giữ chặt cổ tay Minh Hạ.

"Học tỷ, nơi đó hình như có người."

"Đúng thật có người." Minh Hạ bị giữ chặt tay nên dừng lại, cô ta hững hờ nhìn thoáng qua lùm cây bên kia thản nhiên nói.

"Cô ấy hình như kêu cứu mạng..." Kỳ Dao do dự, vẻ mặt có chút dao động, giống như muốn xen vào việc của người khác.

"Ngươi nghe lầm." Minh Hạ lãnh đạm nói.

"Cứu mạng!"

"..." Minh Hạ.

"..." Kỳ Dao.

Ngay lập tức bị vả mặt...

Kỳ Dao nhịn cười, ho hai tiếng.
"Ngươi muốn đi xem không?" Minh Hạ mặt không đổi sắc sau khi mới trải qua cảnh tượng xấu hổ vừa rồi.

"Cô ấy kêu cứu mạng ...em ..." Kỳ Dao thu lại nụ cười, nhíu mày.

Cô không muốn thang hồn thủy(*), nhưng nếu đó là cưỡng gian, thì phải làm sao bây giờ?

(*) Thang Hồn Thủy: để chỉ những việc làm cho tình hình trở nên rối loạn thêm bằng cách nêu lên những đề tài không có liên hệ

Minh Hạ nhìn dáng vẻ của Kỳ Dao là biết cô đang suy nghĩ gì, cô ta thở dài bắt lấy tay Kỳ Dao, đi về phía lùm cây.

"A, học tỷ?"

"Mang ngươi đi xem một chút."

Kỳ Dao không biết Lil học viện có tác phong học tập rất nghiêm ngặt, quản lý sân trường càng khắc khe hơn. Mặc dù trường học không kiểm soát được yêu đương, bạo lực ngầm, kéo bè kết phái hay mấy cái tương tự, thế nhưng loại việc có quan hệ đến tính mạng như cưỡng gian thì tuyệt đối không có khả năng phát sinh.

Hơn nữa vào thời gian này, địa điểm này, chỉ có thể là người tình ta nguyện.

Về phần cứu mạng... hẳn là một cặp đôi đang chơi tình thú.

"Ưm!" Đi càng gần, giọng nói càng lúc càng rõ ràng, Kỳ Dao thậm chí nghe được tiếng rên, cùng âm thanh giãy dụa và đánh.

"Đông Phương Ngạo anh tên khốn nạn này! Mau buông tôi ra!"

Minh Hạ cứng đờ ngay tại chỗ. Kỳ Dao luôn đi theo sau lưng Minh Hạ liền phát hiện ra điểm không đúng, cô ngẩng đầu nhìn Minh Hạ một chút.

Ánh sáng trong lùm cây không mạnh, Kỳ Dao thấy không rõ biểu cảm của Minh Hạ, nhưng lại có thể cảm nhận được cô ta đang tản ra mùi nguy hiểm.

Minh Hạ cực kỳ không cao hứng, đây là kết luận của Kỳ Dao.

"Học tỷ..." Kỳ Dao đè thấp giọng mình xuống, yếu ớt gọi Minh Hạ một tiếng.

Cô giật giật quần áo Minh Hạ: "Nơi này tối quá... học tỷ... hay là chúng ta trở về đi?"

"Đối tượng công lược hảo cảm + 5, hiện tại độ hảo cảm là 35."

"Được." Giọng nói của Minh Hạ có chút khàn khàn, so với hồi nãy khác nhau rất lớn.

"Chúng ta đi." Thấy Minh Hạ đồng ý, Kỳ Dao nhẹ nhàng thở ra, lôi kéo Minh Hạ chạy ra ngoài.

"Ai ở bên đó?!" Giọng của nữ sinh tựa như tìm thấy chúa cứu thế vang lên: " Cứu mạng! Mau tới cứu tôi!"

"Ai!" Giọng nói không vui của nam sinh cũng vang lên.

Minh Hạ và Kỳ Dao bị cây che khuất, cho nên một nam một nữ bên kia cũng không có nhìn thấy các cô.

Cơ thể Kỳ Dao cứng đờ, giống như đang sợ hãi, cô hốt hoảng cầm lấy tay Minh Hạ.

Minh Hạ khôi phục lại, cô ta hít sâu hai lần cầm tay Kỳ Dao nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ."

"Còn không bước ra hay là muốn tôi mời?" Con ngươi Đông Phương Ngạo ngạo mạn hung hăng nhìn chằm chằm các cô bên này, bị người ta đánh gãy chuyện tốt đương nhiên tâm tình của Đông Phương Ngạo sẽ khó chịu, hắn vừa mặc lại quần áo mới cởi ra, vừa lạnh lùng nói.

"Đông Phương thiếu gia, lâu rồi không gặp." Minh Hạ tiến lên hai bước, đi vào trong tầm mắt của Đông Phương Ngạo.

Đông Phương Ngạo vốn tưởng rằng là mấy gã đàn ông phiền phức mơ ước phụ nữ của hắn,nhưng không nghĩ tới lại là đứa con gái phiền phức này.

"Cô tới làm gì?" Đông Phương Ngạo nhíu mày không kiên nhẫn nói, giọng điệu kia, tựa như đứng trước mặt hắn không phải là vị hôn thê của mình, mà là một thứ đáng ghét giống hệt con ruồi.

"Sao lại là cô!" Nữ sinh ở đằng kia quần áo không ngay ngắn, khuôn mặt khá xinh đẹp nhưng hơi chật vật, trừng mắt phòng bị nhìn Minh Hạ và Kỳ Dao.

"..." Ôi, bạn gì ơi, bạn có thể mặc quần áo trước được không?

Cay đôi mắt quá đi!

Nữ sinh kia quần áo lộn xộn, Kỳ Dao xấu hổ quay đầu khi thấy quần áo cởi được hơn phân nửa trên người nữ sinh kia, không muốn tiếp tục nhìn bên kia nữa. Bộ dáng này hẳn là bị Đông Phương Ngạo sàm sỡ.

"Lùm cây này cũng không phải của nhà anh, vì sao tôi không thể tới." So với dáng vẻ không ổn định lúc nãy, hiện tại Minh Hạ quả thực cư xử không bình thường.

"Ha hả." Đông Phương Ngạo cười lạnh hai tiếng.

"Thật sự xin lỗi vì đã quấy rầy chuyện tốt của Đông Phương thiếu gia, ngài có thể tiếp tục, chúng tôi đi trước." Minh Hạ không muốn ở lại chỗ này nhiều hơn một giây.

"Cô lại chơi trò gì đây?" Đông Phương Ngạo không tin Minh Hạ giống như kẹo mạch nha này sẽ rời đi.

Minh Hạ không để ý tới Đông Phương Ngạo, nhìn Kỳ Dao nói: "Đi thôi, đưa ngươi trở về trước."

"Minh Hạ, cô cũng dám làm lơ tôi!" Đông Phương thiếu gia được nuông chiều từ bé vẫn là lần đầu tiên bị người khác coi nhẹ. Đặc biệt người này lại là Minh Hạ, đáy lòng Đông Phương Ngạo không thể ngừng nổi lên lửa giận.

"Học tỷ, chị có nghe thấy tiếng chó sủa ở đâu không?"
Kỳ Dao gãi lòng bàn tay Minh Hạ, chớp chớp mắt nhìn Minh Hạ nghịch ngợm cười nói.

"Đừng để ý đến hắn, sợ rằng vẫn còn chưa tiêm vắc xin, nếu như bị cắn sẽ không tốt." Khóe miệng Minh Hạ lần đầu tiên xuất hiện một vòng cong.

"Đối tượng công lược hảo cảm + 5, hiện tại độ hảo cảm là 40."

"Cô cũng thật to gan, dám mắng tôi là chó!" Đông Phương Ngạo nghe được lời này mới phát hiện bên cạnh Minh Hạ còn có một người con gái không thấy rõ gương mặt.

Ôi, người này não tàn đến mức khủng khiếp.

Kỳ Dao đồng tình nhìn Đông Phương Ngạo một cái, cảm thấy hắn nên đi xem khoa não.

"Học tỷ, chúng ta đi."

"Cô, các cô!" Đông Phương Ngạo khó thở , hắn muốn đuổi theo nhưng lý trí lại không cho phép, không thể ném phong độ.

Cô gái bị xem nhẹ dưới tàng cây đã lâu, hung ác trừng Đông Phương Ngạo một cái, đem quần áo mặc vào, chuẩn bị treo Đông Phương Ngạo hai ngày.

Mới vừa dạy dỗ xong một kẻ bị bệnh trung nhị, Kỳ Dao cảm thấy cả người đều thoải mái không ít.

"Cảm ơn."

"Hả?" Kỳ Dao không hiểu nhìn Minh Hạ đột nhiên nói lời cảm ơn.

" Cám ơn em vì đã thay chị nói chuyện." Trên mặt Minh Hạ xuất hiện một nụ cười chân thành.

"Chuyện đó có gì đâu mà phải cảm ơn." Kỳ Dao có chút thụ sủng nhược kinh(*), cô giúp người rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhận được lời cảm ơn.

(*) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo

"Mặc kệ em nghĩ như thế nào, chị chỉ muốn nói cảm ơn với em."

"Giữa bạn bè với nhau không cần thiết nói lời cảm ơn." Kỳ Dao cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Cho dù là bạn bè, cũng không thể coi người ta giúp một tay là chuyện bình thường, rồi không nói lời cảm ơn luôn sao?" Minh Hạ nhìn Kỳ Dao.

"Cho dù là bạn bè, lời cảm ơn vẫn phải nói."

"Học tỷ coi em là bạn bè?" Nhịp tim Kỳ Dao có chút nhanh, cô trầm mặc nhìn Minh Hạ một chút.

"Em có đồng ý làm bạn của chị không?" Minh Hạ dừng lại, nhếch môi nhìn đôi mắt Kỳ Dao.

"Đương nhiên!" Kỳ Dao vội vàng nói.

Nếu không phải vì muốn kết bạn với chị, thì tôi cũng đâu có nhàn rỗi đến mức không chuyện gì làm cùng chị lắc lư lâu như thế?

"Em thật sự muốn kết bạn với chị?" Minh Hạ nhìn đôi mắt của cô nghiêm túc nói: "Em có biết thanh danh của chị tại trường học rất xấu không?"

"Học tỷ là người tốt!" Kỳ Dao phản bác.

"Chị không phải là người tốt." Minh Hạ lắc đầu.

"Học tỷ chính là người tốt!" Kỳ Dao kiên định nói: "Em mặc kệ người khác nói như thế nào về học tỷ, dù sao trong mắt em học tỷ chính là người tốt!"

"Em thật sự muốn kết bạn với học tỷ!"

Từ trên mặt Kỳ Dao, Minh Hạ tìm không thấy nửa phần giả dối.

"Kỳ Dao, em sẽ hối hận khi kết bạn với chị." Minh Hạ cuối cùng lại khuyên cô thêm một lần nữa.

"Em sẽ không hối hận!"

"Haiz." Minh Hạ thở dài, tựa hồ vì Kỳ Dao mà tiếc hận.

"Cái kia... học tỷ, vậy bây giờ chúng ta đã là bạn rồi phải không?" Kỳ Dao quan sát sắc mặt Minh Hạ, cẩn thận từng chút một hỏi.

"Em nói đi?"

"Học tỷ thật tốt." Kỳ Dao cười khúc khích kém chút nữa đã nhảy lên, cô hưng phấn nói: "Học tỷ chính là người bạn đầu tiên em kết giao được trong trường này."

"Đồ ngốc."

"Em mới không ngốc." Kỳ Dao phản bác.

"Được rồi, đồ ngốc, em còn không nhanh đi vào ký túc xá sẽ đóng cửa."

Được Minh Hạ nhắc nhở Kỳ Dao lúc này mới phát hiện, thì ra các cô đã sớm đến cửa ký túc xá.

"Vậy được rồi." Kỳ Dao tựa hồ có chút tiếc nuối.

"Vậy ngày mai gặp, học tỷ." Kỳ Dao vẫy tay với Minh Hạ, sau khi tạm biệt xong thì mang theo đồ ăn tiến vào ký túc xá.

Ngươi sẽ hối hận...

Minh Hạ nhếch môi, lại một lần nữa đưa mắt nhìn Kỳ Dao rời đi, biến mất trong tầm mắt của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top