Chương 6

Nàng nhanh chóng cúi đầu, không dám lại xem Tần Tuyết Tình. Qua vài giây cũng không nghe tiếng cô nói chuyện, tim Diệp Tịnh Nhã đập nhanh, lòng bàn tay đổ mồ hôi, yết hầu căng thẳng.

Nàng nhớ tới mấy ngày trước cúp điện thoại của cô, còn thay đổi số điện thoại, sợ đến muốn khóc.

Tần Oánh Oánh phát hiện Diệp Tịnh Nhã không thích hợp, nàng cầm tay Diệp Tịnh Nhã kinh ngạc nói: "Nhã Nhã, cậu có sao không? Sao tay đổ nhiều mồ hôi thế này? Không thoải mái chỗ nào?"

Diệp Tịnh Nhã nhìn thoáng qua Tần Oánh Oánh, lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Oánh Oánh, tớ không sao."

Thanh âm nàng rất nhỏ, bởi vì sợ hãi Tần Tuyết Tình, giọng mang theo âm run, nghe vào đáng thương lại bất lực.

Nguyên bản nhìn quần áo của Diệp Tịnh Nhã, Tần Tuyết Tình không vui lạnh mặt, chuẩn bị giáo huấn nàng. Hiện tại nghe thanh âm nho nhỏ mềm mại lại đáng thương của nàng, đầu quả tim Tần Tuyết Tình liền mềm nhũn.

Cô nhớ tới ba ngày trước, thân thể nàng hình như không thoải mái, cơn giận giảm vài phần. Bước vài bước lên trước, duỗi tay muốn ôm Diệp Tịnh Nhã.

Chỉ là cô vừa mới vươn tay, Diệp Tịnh Nhã liền kéo tay Tần Oánh Oánh, mặt đầy hoảng sợ lui về sau, hốc mắt nàng đỏ bừng, thanh âm run rẩy nói: "Dì, xin, xin, xin lỗi, con, con. . ." Không phải cố ý cúp điện thoại của dì.

Câu cuối nàng không nói nổi thành lời, miệng Diệp Tịnh Nhã trương trương, thân thể nàng khẽ run, mở to đôi mắt ngập nước mắt, thẳng tắp nhìn chằm chằm Tần Tuyết Tình.

Tay Tần Tuyết Tình chậm rãi buông, nhìn hai mắt cô gái hồng hồng, thân thể còn đang run rẩy. Tưởng là nàng lạnh, sắc mặt lại trầm xuống.

Rõ ràng thân thể không thoải mái còn ăn mặc phong phanh như vậy. Cô định cởi áo khoác của mình khoác cho nàng, lại bị Tần Trị kéo tay, trách cứ nói: "A Tình, đây là bạn học của Oánh Oánh, nàng là khách, em lạnh mặt dọa người ta làm gì?"

Tần Trị nói xong, lại nhìn Diệp Tịnh Nhã, sắc mặt hòa ái, "Nhã Nhã, con đừng quan tâm, với ai A Tình cũng lạnh mặt như vậy, không phải nhắm vào con một người đâu."

Tần Oánh Oánh cũng phản ứng lại, duỗi tay che chắn trước người Diệp Tịnh Nhã, không vui trừng Tần Tuyết Tình, "Cô cô, sao người lại như vậy? Nhã Nhã là bạn của con, con không cho phép người hung dữ với cậu ấy."

Tần Tuyết Tình nhìn hai người bảo vệ Diệp Tịnh Nhã, định nói cho họ biết là Diệp Tịnh Nhã là cô gái mà mình đang dưỡng.

Diệp Tịnh Nhã sợ Tần Tuyết Tình sẽ nói vài lời kỳ quái trước mặt mọi người, nàng vội vàng nói: "Không không không, không phải vấn đề của dì ấy, là vấn đề của con."

Nàng nhìn Tần Tuyết Tình, trong ánh mắt là khẩn cầu: "Dì, xin lỗi dì."

Không biết vì sao, Tần Tuyết Tình hiểu ám chỉ của Diệp Tịnh Nhã, ánh mắt hơi trầm xuống nhìn chằm chằm nàng.

Chẳng lẽ cô gái nhỏ không muốn người khác biết cô đang dưỡng nàng? Đoán không ra ý của Diệp Tịnh Nhã, Tần Tuyết Tình nhìn nàng không nói lời nào.

Thấy cô không nói bậy, Diệp Tịnh Nhã thở phào. Tần Oánh Oánh bên cạnh nàng lại không vui, hung hăng trừng Tần Tuyết Tình, cúi đầu lôi kéo tay Diệp Tịnh Nhã, ngượng ngùng nói: "Nhã Nhã, chúng ta ra ngoài sân chơi."

Tần Oánh Oánh kéo tay Diệp Tịnh Nhã, xoay người chạy ra ngoài.

Thẳng đến bóng dáng Diệp Tịnh Nhã hoàn toàn biến mất, Tần Tuyết Tình mới thu hồi tầm mắt, sắc mặt không tốt. Vừa nãy nàng chạy ra ngoài, một ánh mắt cũng không liếc nhìn cô.

Nhìn em gái không bớt lo của mình, Tần Trị nhịn không được đánh cô vài cái, bất đắc dĩ nói: "Hôm nay em sao thế? Đối một cô gái làm mặt lạnh, sắp hù khóc người ta rồi. Bộ dạng em như thế này, khó trách vẫn luôn độc thân, có người thích mới là lạ."

. . . . .

Diệp Tịnh Nhã bị Tần Oánh Oánh kéo ra ngoài sân hóng gió, nàng trong lòng nghĩ về Tần Tuyết Tình, cứ cảm thấy sợ hãi không thôi.

"Nhã Nhã, bị dọa rồi?" Tần Oánh Oánh quơ quơ tay trước mặt nàng.

Diệp Tịnh Nhã lắc đầu, lại gật đầu. Nàng thật sự bị dọa choáng váng, không nghĩ tới Tần Tuyết Tình là cô cô của Tần Oánh Oánh.

Nhớ tới vừa rồi Tần Oánh Oánh nói xấu Tần Tuyết Tình lời nói, Diệp Tịnh Nhã cả người càng không thoải mái. Xem ra Tần Tuyết Tình người này thật có bệnh thần kinh, địa vị thân phận chị ta như vậy mà đến 30 tuổi vẫn độc thân, chưa nói chuyện yêu đương bao giờ.

"Cậu đừng sợ, mấy ngày nay cậu cứ tránh cô cô tớ là được. Cô cô rất bận, hay đi sớm về trễ." Tần Oánh Oánh không ngừng lải nhải.

Diệp Tịnh Nhã thất thần gật đầu, không biết làm sao mới hoàn toàn thoát khỏi Tần Tuyết Tình.

Hai người ở ngoài sân nói chuyện phiếm một lúc, lại dắt chó đi dạo.

Dần dần, Diệp Tịnh Nhã đem Tần Tuyết Tình ném ra sau đầu, cùng Tần Oánh Oánh chơi đến hưng phấn.

Tần Tuyết Tình ở ban công lầu hai nhìn xuống, nhìn chằm chằm Diệp Tịnh Nhã đang chơi đùa cùng cháu gái dưới sân.

Bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười đùa của hai người. Làn da cô gái nhỏ trắng mịn, phần da thịt lộ ra bên ngoài của nàng trong mắt cô càng trắng đến chói mắt.

Tần Tuyết Tình cau mày, trong lòng không thoái mái. Nàng không nghe lời cô, chút nữa phải hảo hảo giáo huấn nàng mới được.

"Cốc, cốc"

"Tiểu thư, đến giờ cơm tối rồi."

Thanh âm lễ phép của dì giúp việc vang lên. Tần Tuyết Tình nhìn ra ngoài sân, Diệp Tịnh Nhã không còn ở đó. Cô lập tức xoay người rời phòng.

Vừa xuống đến nhà ăn lầu một, tai cô lại nghe thấy thanh âm mềm mềm mại mại của Diệp Tịnh Nhã. Lỗ tai hơi ngứa, Tần Tuyết Tình bước vài bước đến trước bàn ăn, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Diệp Tịnh Nhã.

Không khí nhà ăn nháy mắt an tĩnh. Khuôn mặt trẻ tuổi của Dung Lê do được bảo dưỡng kỹ hiện lên vẻ kinh ngạc, chỉ vị trí bên cạnh ông xã mình Tần Trị, nói: "A Tình, chỗ này mới là chỗ ngồi của em."

Tần Tuyết Tình liếc mắt một cái, "Không cần, em thích ngồi chỗ này."

Dung Lê ngẩn ra, không hiểu Tần Tuyết Tình bị làm sao? Rõ ràng em ấy không thích ngồi cạnh người lạ mà.

Nàng còn muốn nói gì đó, Tần Trị bên cạnh kéo kéo tay nàng, lắc đầu.

Tần Tuyết Tình quay mặt qua, thấy trên trán Diệp Tịnh Nhã còn tầng mồ hôi mỏng. Nghĩ đến nàng không muốn mọi người biết chuyện của hai người, Tần Tuyết Tình nhịn xuống động tác muốn giúp nàng lau mồ hôi.

Bữa cơm này Diệp Tịnh Nhã ăn không được tự nhiên. Cảm giác tồn tại của Tần Tuyết Tình quá mạnh, nàng không lờ cô đi được.

Tầm mắt Dung Lê ở Diệp Tịnh Nhã cùng Tần Tuyết Tình hai người liếc qua liếc lại, trong lòng cảm thấy kỳ quái.

Đè xuống cảm giác quái dị trong lòng, Dung Lê cười nói: "A Tình, mấy ngày nay nghỉ lễ, em dọn về nhà ở vài ngày đi, dù sao đã lâu em không về nhà ở."

Tần Tuyết Tình vốn không nghĩ ở lại đây, chính là hiện tại cô gái nhỏ đang ở đây.

Cô gật đầu, nói: "Được."

Trên mặt Tần Trị vui mừng, nhìn em gái mình hắn lại nhớ đến kỷ niệm lúc nhỏ.

Khi Diệp Tịnh Nhã nghe thấy Tần Tuyết Tình sẽ về đây ở, trong lòng "lộp bộp" một chút, tay run lên. Nàng hoảng loạn cúi đầu, thất thần nhai thức ăn.

Hương vị món ăn vốn rất ngon, hiện tại vào trong miệng nàng lại không có mùi vị gì.

Tần Tuyết Tình thấy nàng chỉ ăn thịt, một chút rau xanh cũng không ăn, cô nhăn mày. Cuối cùng nhịn không được gắp chút rau xanh bỏ vào chén nàng, "Không được kén ăn."

Vợ chồng Tần Trị bị nghẹn lại, khiếp sợ nhìn Tần Tuyết Tình.

Ánh mắt Tần Oánh Oánh cũng ngẩn ngơ, biểu tình như gặp quỷ.

"Cảm, cảm ơn dì." Diệp Tịnh Nhã nhìn rau xanh trong chén, da đầu tê dại, đầu cúi càng thấp.

Tần Tuyết Tình còn định gắp cho nàng vài món, nhưng dưới bàn, chân Diệp Tịnh Nhã đá cô vài cái, động tác của cô dừng lại.

"Khụ, đây vẫn là lần đầu tiên A Tình chủ động quan tâm người khác, xem ra A Tình rất quý Nhã Nhã, ha ha." Tần Trị xấu hổ cười vài tiếng.

Sau khi ăn xong, Diệp Tịnh Nhã chạy như bay về phòng đóng cửa lại.

Tần Tuyết Tình cùng anh trai chị dâu nói một tiếng rồi cũng về phòng. Chốc lát nhà ăn chỉ còn lại Tần Trị cùng Dung Lê hai người.

Dung Lê buồn bực nói: "Ông xã, sao em cứ cảm thấy A Tình kỳ lạ như thế nào ấy."

"Ai, A Tình thay đổi." Tần Trị nhìn bà xã mình, "A Tình đang bao nuôi một người phụ nữ."

Dung Lê khiếp sợ đến trừng lớn hai mắt: "A Tình bao nuôi phụ nữ?!"

. . . . .

Lúc Tần Oánh Oánh rời phòng là đã hơn 11 giờ khuya. Diệp Tịnh Nhã tắm rửa xong, bôi sản phẩm dưỡng da, chui vào trong chăn nhưng không hề buồn ngủ.

Nàng càng nghĩ trong lòng càng sợ, quyết định ngày mai cũng Tần Oánh Oánh nói nàng muốn dọn về ký túc xá ở.

"Bệnh thần kinh!" Diệp Tịnh Nhã nhớ tới mặt Tần Tuyết Tình, nhịn không được mắng một câu.

Nàng vừa mắng xong, đột nhiên nghe thấy tay nắm cửa chuyển động. Sắc mặt Diệp Tịnh Nhã sửng sốt, còn không kịp phản ứng thì Tần Tuyết Tình đã mở cửa vào, trên tay cầm chìa khóa. Xoay người đóng cửa, khóa trái.

Diệp Tịnh Nhã từ trên giường nhảy lên, nhìn Tần Tuyết Tình mặc áo ngủ, khuôn mặt bình tĩnh thong dong đi đến, má nàng dẫn nhiễm ửng đỏ, hạ giọng cắn răng nói: "Đây là phòng tôi, chị vào làm gì?"

Cuốn chăn đem bản thân bao đến kín mít, sắc mặt Diệp Tịnh Nhã cảnh giác. Tần Tuyết Tình ngồi vào mép giường, tay hơi dùng sức liền có thể đem chăn nàng xốc lên, kéo nàng vào lồng ngực.

Cô hít sâu một hơi, cô gái trong lòng vẫn mềm mại thơm tho. Tần Tuyết Tình không trả lời Diệp Tịnh Nhã, cô giơ tay sờ mặt nàng.

Động tác của cô dần không thành thật. Trước khi tay Tần Tuyết Tình mò xuống, Diệp Tịnh Nhã đỏ mặt kéo tay cô, nhỏ giọng cầu: "Tần Tuyết Tình, chị không thể như vậy."

Tần Tuyết Tình không để ý đến lời cầu xin của nàng, tùy theo ý nguyện bản thân, không nặng không nhẹ sờ soạng nàng vài lần.

Cô vẫn thấy không thỏa mãn.

"Nhã Nhã." Thanh âm Tần Tuyết Tình trầm thấp kêu tên nàng, "Cơ thể của em thật mềm, chị sờ bao nhiêu cũng không đủ."

Trong lòng cô cao hứng, cúi đầu hôn môi nàng. Cách thời gian lần trước hôn môi đã ba ngày, nụ hôn lần này của cô vừa vội vàng vừa nóng nảy.

Diệp Tịnh Nhã không dám cự tuyệt cô, bị cô sờ soạng vài lần, trong mắt đong đầy nước mắt. Hiện tại còn bị hôn môi, nàng cảm thấy rất có lỗi với Lâm Thư Mặc, lấy hết can đảm dùng sức đẩy cô ra, nước mắt rơi xuống.

Đang thân mật bị cắt đứt, tâm tình Tần Tuyết Tình không vui. Lạnh mặt định giáo huấn nàng, liền nghe thấy tiếng khóc của nàng, nghe vào thập phần đáng thương.

Trong lòng hoảng hốt, đem Diệp Tịnh Nhã ôm vào lòng, lạnh lùng nói: "Không được khóc."

Nàng khóc cả người cô liền không thoải mái, trong lòng rất khó chịu.

"Tôi liền muốn khóc." Diệp Tịnh Nhã nức nở nói, "Khốn kiếp, chị dựa vào cái gì chiếm tiện nghi của tôi!" Nàng ở trong lòng cô vừa giãy dụa vừa đánh đá.

Tần Tuyết Tình dễ như trở bàn tay bắt lấy tay nàng, nói một cách đương nhiên: "Chị không có chiếm tiện nghi của em. Chị dưỡng em, chị có quyền ôm hôn em sờ em."

Cô gái nhỏ vẫn khóc, cô nghĩ bản thân nên dỗ dành nàng vài câu.

Tần Tuyết Tình cầm tay Diệp Tịnh Nhã đặt trên ngực mình, trầm giọng nói: "Chị cho em chiếm lại tiện nghi của chị, em sờ chị đi."

Cô tạm dừng vài giây, cúi đầu hôn trán nàng, tai nóng lên, khàn giọng nói: "Em muốn sờ ở đâu cũng được."

Diệp Tịnh Nhã ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên, ngây ngốc nhìn người phụ nữ không biết xấu hổ này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top