Chương 55

Cô gái nhỏ không chỉ vì một tên nam nhân mà cãi nhau với cô, còn muốn chia tay với cô.

Sắc mặt Tần Tuyết Tình hoàn toàn trầm xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt tức giận đến ửng đỏ của nàng, lần đầu tiên cô cảm thấy bộ dáng mặt hồng hồng của nàng không đẹp chút nào.

Cô lạnh giọng nói: "Em lặp lại xem."

Diệp Tịnh Nhã càng nghĩ càng giận, trong lòng nàng chỉ cảm thấy Tần Tuyết Tình chính là có vấn đề, sai cũng không nhận. Tính cách cố chấp bướng bỉnh, lấy bản thân làm trung tâm, căn bản không nghĩ đến cảm xúc của người khác.

"Nói thì nói." Nàng tức giận đến đôi mắt đều đỏ, "Em muốn chia tay với chị, em mới không gả cho chị, vĩnh viễn cũng không gả cho chị."

Ánh mắt Tần Tuyết Tình dần lạnh như băng. Cô nhìn cô gái nhỏ, đột nhiên cảm thấy vị trí ở ngực rất khó chịu, đến hô hấp cũng khó khăn.

"Chị buông em ra, buông em ra!" Diệp Tịnh Nhã ở trong lòng cô không ngừng vặn vẹo, "Em muốn chia tay với chị, hôm nay liền rời khỏi nơi này, sau này cũng không muốn gặp lại chị!"

Nàng giận người phụ nữ này một cây gân, có sai cũng không chịu nhận, còn đẩy mọi trách nhiệm lên người khác. Hiện tại nàng hận không thể cắn chết cô.

* Một cây gân: Chỉ người cố chấp, thường chỉ nghĩ và thực hiện vấn đề theo cách của mình. Ngoài mặt xấu còn chỉ một mặt tốt là chuyên tâm, làm việc tập trung, không phân tâm.

Tần Tuyết Tình mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Diệp Tịnh Nhã, tay càng dùng sức ôm chặt nàng. Cô giơ tay nhéo cằm nàng, tay dùng sức nâng lên, thanh âm không hề có độ ấm, "Diệp Tịnh Nhã, thu lại lời em vừa nói đi."

Diệp Tịnh Nhã ngẩn người, hai người ở chung lâu như vậy, nàng vẫn là lần đầu tiên nghe Tần Tuyết Tình gọi thẳng họ tên của mình. Sắc mặt cô lạnh lẽo, ngữ khí nói chuyện cùng bộ dáng ngày thường dỗ nàng cứ như là hai người khác nhau.

Nàng sợ bộ dáng bây giờ của Tần Tuyết Tình, nhưng so với sợ hãi, tức giận trong lòng nàng lại chiếm thế thượng phong.

"Sao em phải thu lại?" Diệp Tịnh Nhã hừ lạnh nói, "Em cứ muốn chia tay với chị đó. Chị nói chuyện không giữ lời, dùng thân phận của mình ép buộc người khác. Tần Tuyết Tình, lần này em sẽ không tha thứ cho chị, em phải chia tay với chị, sau này cũng không gả cho chị."

Nhìn chằm chằm nàng thật lâu, Tần Tuyết Tình cười lạnh, thanh âm khàn khàn, ẩn ẩn mang theo tức giận: "Em không gả cho chị thì muốn gả cho ai? Lâm Thư Mặc?"

"Gả cho ai cũng không gả cho chị," Diệp Tịnh Nhã dùng sức bẻ tay cô ra, "Lâm Thư Mặc tốt hơn chị, chỗ nào cũng tốt hơn chị."

Gân xanh trên trán Tần Tuyết Tình nổi lên, nơi ngực ngày càng đau đớn. Cô ngây ra nhìn Diệp Tịnh Nhã, hai mắt đỏ như máu.

Thật lâu sau, cô thấp giọng nói ra một câu: "Em nằm mơ. Đời này em chỉ có thể gả cho chị."

"Em không gả, em không gả." Diệp Tịnh Nhã tức giận đến đánh cô cào cô.

Thần sắc Tần Tuyết Tình lạnh nhạt nhìn nàng làm loạn, cuối cùng dùng sức nhéo cằm nàng nâng lên, thanh âm lãnh đạm, không có phập phồng: "Diệp Tịnh Nhã, từ ngày chị bắt đầu dưỡng em thì em chính là đồ vật của chị, trừ khi chị bỏ em thì em mới có thể rời đi."

Sức lực trên tay cô lớn, Diệp Tịnh Nhã bị cô nhéo đau. Nàng tức giận ngước mắt, đối mắt với Tần Tuyết Tình, cả người đột nhiên lạnh lẽo, môi run rẩy, nói không nên lời.

Sắc mặt Tần Tuyết Tình lạnh nhạt tiếp tục nói: "Chị có thể để Lâm Thư Mặc có thành tựu như hôm nay, thì cũng có thể khiến hắn ở trong vòng này mãi mãi không ngóc đầu lên được. Còn có ba và anh trai em, chỉ cần chị mở miệng thì mọi thành tựu trong công việc của họ sẽ lập tức biến thành bọt biển."

Đồng tử Diệp Tịnh Nhã co lại, thân thể phát run, mặt đầy hoảng sợ nhìn người phụ nữ xa lạ đến đáng sợ trước mặt.

Cô gái nhỏ đang sợ cô.

Nhận thức điểm này khiến đầu quả tim Tần Tuyết Tình phát đau, sức lực trên tay hơi thả lỏng. Muốn hôn nàng, dỗ nàng nhưng cô không thể.

Cô gái nhỏ không chịu gả cho cô, nàng muốn gả cho người khác.

Tần Tuyết Tình ép bản thân phải bình tĩnh, "Diệp Tịnh Nhã, trước kia chị quá dung túng cho em nên em mới quên thân phận của mình. Em chỉ là cô gái chị dưỡng, mọi thứ của em đều là thuộc về chị, sau này em phải nghe lời chị."

"Em không cần chị bao nuôi, sau này cũng không cần chị bao nuôi." Diệp Tịnh Nhã run rẩy rống lên với cô, liều mạng giãy giụa muốn thoát khỏi ngực cô, thanh âm mang theo giọng mũi dày đặc, "Khốn kiếp, ai muốn chị bao nuôi chứ, em không cần chị bao nuôi. Bây giờ em lập tức rời đi, vĩnh viễn không muốn gặp chị."

Tần Tuyết Tình không muốn nghe nàng nói chuyện. Mỗi câu nàng nói đều khiến ngực cô đau đớn, hô hấp khó khăn.

Cô bế Diệp Tịnh Nhã lên, hơi dùng sức ném nàng lên giường, lạnh giọng nói: "Từ hôm nay trở đi, nơi nào em cũng không được đi. Nếu em dám rời khỏi căn nhà này nửa bước, thì Lâm Thư Mặc, ba và anh trai em, chị đều sẽ khiến họ thân bại danh liệt."

Nghe xong lời cô nói, Diệp Tịnh Nhã ngốc ngốc ngẩng đầu, thấy mặt cô đầy sự lạnh nhạt, ánh mắt nhìn nàng cũng lạnh như băng.

Nước mắt Diệp Tịnh Nhã nháy mắt chảy ra, cắn cắn môi, đỏ mắt khóc, nàng quật cường nhìn chằm chằm Tần Tuyết Tình không nói lời nào.

Tần Tuyết Tình biết mình lại chọc cô gái nhỏ tức giận. Cô có trực giác, lúc này so bất cứ thời điểm nào trong quá khứ, cô gái nhỏ càng giận.

Nhưng trong chuyện này là cô gái nhỏ sai, cô không thể cúi đầu, cô không thể quá. . . Chiều nàng.

Nước mắt cô gái nhỏ rơi quá nhiều, cô cực lực chịu đựng xúc động muốn dỗ nàng, ngực đau đớn khó chịu.

Tần Tuyết Tình xoay người, đi vài bước rời khỏi phòng, dùng sức đóng cửa lại.

Cô đứng ở cửa, nghe tiếng khóc đáng thương của cô gái nhỏ truyền ra từ trong phòng.

Cho dù không nhìn cô cũng có thể tưởng tượng ra, ngày thường hai tròng mắt sáng lấp lánh của cô gái nhỏ, giờ phút này chắc chắn vừa hồng vừa sưng, khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt. Chóp mũi nhỏ xinh chắc chắn đỏ rực.

Tần Tuyết Tình bị khuôn mặt đáng thương hề hề của cô gái nhỏ trong tưởng tượng khiến cho tâm phiền ý loạn. Cô từng đồng ý với cô gái nhỏ, sau này sẽ không chọc nàng giận nữa. Nhưng cô lại làm không được, cô vẫn chọc cho nàng khóc.

Cô gái nhỏ không thích cô, không muốn gả cho cô. Có lẽ người trong lòng của cô gái nhỏ vẫn luôn là Lâm Thư Mặc. Dù sao thì bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, người đầu tiên nàng thích cũng là Lâm Thư Mặc.

Cô tìm qua rất nhiều ví dụ thực tế, mọi người đối với mối tình đầu của mình đều sẽ nhớ mãi không quên, thậm chí sẽ nhớ cả đời.

Khóe miệng Tần Tuyết Tình giật giật, nghe tiếng khóc ngày càng lớn của cô gái nhỏ, bước chân cô vội vàng rời đi.

. . . . .

Khi Hoắc Tiêu đuổi đến quán bar, đầu tóc hỗn độn, vẻ mặt chưa thỏa mãn dục vọng. Hắn cực nhanh quét một vòng, ánh mắt dừng ở nơi nào đó, nhấc chân đi về hướng đó.

"A Tình, nửa đêm tìm tôi có việc?" Hắn ngồi ở bên cạnh Tần Tuyết Tình, cầm lấy ly rượu trước mặt một hơi uống hết.

Vừa ở trên giường thân thiết với một cô gái nóng bỏng mềm mại, lại bị một cuộc gọi từ Tần Tuyết Tình kêu ra. Lấy hiểu biết của hắn đối với Tần Tuyết Tình, thời điểm này lại hẹn hắn ra quán bar thì nhất định đã xảy ra chuyện rất nghiêm trọng.

Hắn nhìn thoáng qua Tần Tuyết Tình, bị hơi thở lạnh băng phát ra từ người Tần Tuyết Tình làm cho thân thể hắn nhịn không được phát run.

"Bồi tôi uống rượu." Tần Tuyết Tình lạnh lùng nói một câu.

Hoắc Tiêu trong lòng "Lộp bộp" một chút. Hắn quen Tần Tuyết Tình mười mấy năm, biết tính nết của cô. Loại chuyện mượn rượu giải sầu này sao có thể xảy ra trên người cô.

Thật sâu hít một hơi, Hoắc Tiêu lấy ly rượu từ trên tay cô ra, thần sắc cà lơ phất phơ trở nên đứng đắn, "A Tình, trước kia cậu chưa bao giờ như vậy."

Tần Tuyết Tình trầm mặc, mặt đầy tự giễu.

Hoắc Tiêu cẩn thận nghĩ nghĩ, chắc chắn không phải chuyện công việc.

Hắn thử thăm dò hỏi: "Liên quan đến tiểu tình nhân của cậu?"

Thần sắc Tần Tuyết Tình âm trầm.

Quả nhiên.

"A Tình," Hoắc Tiêu nhưng thật ra nhẹ nhàng thở ra, "Hai người cãi nhau?"

Tần Tuyết Tình nhìn Hoắc Tiêu, chậm rãi gật đầu, ngữ khí lạnh lùng mở miệng: "Em ấy không muốn gả cho tôi."

Hoắc Tiêu không chút suy nghĩ lặp lại lời cô nói: "Ồ, cô ấy không muốn gả. . . Gả cho cậu?!"

"Từ từ!" Hắn trợn mắt há hốc mồm, khiếp sợ nói: "A Tình, cậu muốn cưới Diệp Tịnh Nhã?!"

Tần Tuyết Tình chau mày, rầu rĩ lặp lại: "Nhưng em ấy lại không muốn gả cho tôi."

Cô gái nhỏ vẫn luôn thích người khác, vì tên nam nhân kia, cãi nhau với cô, không chịu gả cho cô.

Hoắc Tiêu nhìn bạn tốt, nói: "Cô ấy ngốc sao."

Tần Tuyết Tình là thân phận gì, trên đời này có nữ nhân nào không muốn gả cho cô, đầu óc Diệp Tịnh Nhã có vấn đề sao.

"Hoắc Tiêu," Mặt Tần Tuyết Tình không biểu tình liếc hắn một cái, "Tôi không cho phép cậu mắng em ấy."

Ngoại trừ cô, ai cũng không được mắng cô gái nhỏ. Không, chính cô cũng không được mắng cô gái nhỏ.

Ngực Tần Tuyết Tình buồn đau, vừa rồi cô đã dọa đến cô gái nhỏ.

Khóe miệng Hoắc Tiêu co rút. Nói một câu cũng không được, xem ra A Tình thật sự bị tiểu yêu tinh Diệp Tịnh Nhã kia mê hoặc đến đầu óc choáng váng.

"Được." Hoắc Tiêu thở dài, vỗ vỗ vai của cô, "Đến đến đến, nói với tôi xem vì sao cô ấy không chịu gả cho cậu."

Tần Tuyết Tình lạnh mặt, nhìn chằm chằm ly rượu thật lâu, cô mới đem chuyện xảy ra giữa hai người họ nói một lần.

Nói xong, cô nhìn Hoắc Tiêu, chờ hắn phân tích.

Hoắc Tiêu sửng sốt hồi lâu, mới nói: "A Tình, cậu tìm người đi theo Diệp Tịnh Nhã không có vấn đề gì, nhưng là. . ."

Ngữ khí hắn hơi ngừng, đầy mặt rối rắm. Những người có gia thế như bọn họ, muốn cưới một người vào cửa thì nhất định phải điều tra rõ ràng mọi thứ về người đó.

Nhưng giống Tần Tuyết Tình như vậy, đem những chuyện này đều nói ra hết, gần như là không có ai.

Khụ khụ, Hoắc Tiêu nói: "A Tình, loại chuyện này ngầm làm là được, không cần phải nói cho Diệp Tịnh Nhã. Cậu nghĩ xem, ai cũng không thích mình bị nửa kia tìm người đi theo. Nếu Diệp Tịnh Nhã tìm người theo dõi cậu, cậu chắc chắn cũng sẽ tức giận."

"Vì sao tôi phải tức giận?" Tần Tuyết Tình nhìn hắn, "Tôi thích Nhã Nhã tìm người đi theo tôi."

Nếu cô gái nhỏ tìm người đi theo cô, chứng minh cô gái nhỏ rất yêu cô. Vì sao cô phải tức giận?

Hoắc Tiêu: ". . . . ."

Khuôn mặt giật giật vài cái, hắn nhấc tay đầu hàng: "Được được được, chúng ta không nói chuyện này, nói chuyện cậu khiến Lâm Thư Mặc chia tay Diệp Tịnh Nhã đi. A Tình, việc này cậu không nên nói cho Diệp Tịnh Nhã. Cậu trực tiếp nói với cô ấy Lâm Thư Mặc lựa chọn sự nghiệp, vứt bỏ cô ấy, vậy là được rồi không phải sao? Không cần phải nói cho Diệp Tịnh Nhã là cậu ép buộc Lâm Thư Mặc lựa chọn sự nghiệp."

Tần Tuyết Tình trầm khuôn mặt: "Tôi đồng ý với em ấy là vĩnh viễn sẽ không lừa em ấy."

Nhìn Tần Tuyết Tình mặt đầy đương nhiên, Hoắc Tiêu đột nhiên thấy đồng tình Diệp Tịnh Nhã.

Hắn lay vài cọng tóc, buông tay: "Nếu đã như vậy, không thì cậu bao nuôi người khác đi. Dù sao cô ấy không thích cậu, hai người cũng ở bên nhau thời gian dài như vậy rồi. Ôm cậu cũng ôm qua, ngủ cậu cũng ngủ qua, cũng không có cảm giác mới mẻ gì."

"Nữ nhân mà, chính là như vậy, cậu đổi một người mới, nhất định có thể rất nhanh quên đi Diệp Tịnh Nhã."

Ánh mắt Tần Tuyết Tình lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.

. . . . .

Khi Tần Tuyết Tình về đến nhà đã là nửa đêm sắp sáng. Cô uống không ít rượu, đầu có chút choáng.

Giơ tay xoa xoa giữa mày, Tần Tuyết Tình đẩy cửa phòng ngủ ra, tay chân nhẹ nhàng đi vào.

Cô đứng ở mép giường, nhìn cô gái nhỏ rúc thành một cục, tư thế bất nhã nằm trên giường, chăn trên người đã bị nàng đá văng.

Tần Tuyết Tình cong lưng, thật cẩn thận đắp chăn lên người nàng.

Mặt cô gái nhỏ đỏ hồng, mí mắt hơi sưng. Cô giơ tay, cực nhẹ chạm vào. Cuối cùng không nhịn được, cúi đầu hôn vài cái lên mặt nàng, tầm mắt đi xuống, nhìn đôi môi ửng đỏ của nàng, ngậm vào tinh tế liếm.

"Khốn kiếp. . ."

Cô gái nhỏ đột nhiên mở miệng, trong lòng Tần Tuyết Tình căng thẳng, nhìn chằm chằm mặt nàng không dám động.

Đợi thật lâu sau, Tần Tuyết Tình biết cô gái nhỏ chỉ đang nói mớ, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.

"Khốn kiếp. . ."

Trong lòng cô mềm nhũn, nhìn khuôn mặt hồng hào của cô gái nhỏ, nghe nàng nói mớ.

"Đáng ghét, em mới không muốn gả cho chị. . ."

Sắc mặt Tần Tuyết Tình ngây ra, thân thể dần cứng đờ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top