Chương 52
Nửa tháng, Tần Tuyết Tình rốt cuộc cũng ý thức được cô gái nhỏ đang cố ý trốn tránh mình.
Cô nhíu mày suy nghĩ thật lâu, vẫn như cũ không có đầu mối. Tính tính thì Tần Tuyết Tình phát hiện từ hôm cô gái nhỏ gặp mặt cháu gái, thái độ nàng liền bắt đầu trở nên kỳ quái.
Ngồi bên trong xe, Tần Tuyết Tình bực bội kéo kéo cà vạt, nhìn cổng trường, biểu tình không kiên nhẫn.
. . . . .
Tần Oánh Oánh hút một ngụm to trà sữa, sau khi nuốt xuống, kỳ quái nói: "Nhã Nhã, sao hai ngày này cậu không về nhà?"
Nàng nhìn chằm chằm mặt Diệp Tịnh Nhã, đột nhiên hạ giọng, "Có phải cãi nhau với cô cô tớ không?"
"Không có," Thân thể Diệp Tịnh Nhã cứng đờ một chút, nhỏ giọng nói: "Tháng sau là thi chứng chỉ rồi, tớ muốn tập trung ôn tập."
Tần Oánh Oánh "À" một tiếng, nói: "Vậy là tốt rồi, tớ còn tưởng cậu và cô cô tớ cãi nhau. Tuổi cô cô tớ lớn như vậy rồi, tìm cô bạn gái không dễ, cậu đừng để cô cô tớ trở lại thành cẩu độc thân nha."
Hai người ngồi trên ghế trong công viên nhỏ trong trường, thỉnh thoảng có học sinh đi ngang qua.
Diệp Tịnh Nhã nghe lời Tần Oánh Oánh nói, cắn cắn môi, làm bộ nhẹ nhàng nói: "Oánh Oánh, tớ có một người bạn cấp 3, người yêu cô ấy đối với cô ấy cực kỳ tốt. Nhưng người yêu cô ấy hình như, hình như. . ."
"Hình như cái gì?" Tần Oánh Oánh quay đầu nhìn nàng.
Diệp Tịnh Nhã rối rắm, nói: "Người yêu cô ấy chụp rất nhiều ảnh chụp của cô ấy, dán đầy nhà, còn lấy lại tất cả đồ dùng cô ấy từng vứt đi, phân loại ra giữ lại."
Nàng nhìn Tần Oánh Oánh, "Quá đáng nhất là, từ khi hai người đó ở bên nhau, cô ấy đi đâu, ăn cái gì, mua cái gì, gặp ai, người yêu cô ấy đều nhớ rõ ràng. Oánh Oánh, cậu nói xem, người yêu của bạn mình có phải có vấn đề không?"
Diệp Tịnh Nhã nói xong, thân thể không tự chủ được co rúm lại vài cái, đồ vật nhìn thấy tối hôm đó không ngừng hiện lên trong đầu nàng.
"Là rất không bình thường." Sắc mặt Tần Oánh Oánh nghiêm túc gật đầu, "Nhã Nhã, cậu kêu bạn cậu chia tay đi, khống chế dục của người này thật sự đáng sợ."
Trong lòng Diệp Tịnh Nhã khó xử, "Nhưng người yêu cô ấy đối với cô ấy rất tốt nha, ngoại trừ những chuyện này cũng không có làm chuyện không tốt nào khác, ngày thường còn rất sủng cô ấy."
Nàng đúng là bị hành vi của Tần Tuyết Tình dọa sợ. Nhưng, nhưng nàng cũng không muốn chia tay cô nha.
"Nhưng hành vi của người này đúng thật rất đáng sợ." Tần Oánh Oánh bắt lấy tay Diệp Tịnh Nhã, "Cậu nghĩ xem, có thể biết rõ hành tung của bạn gái mình như vậy, chắc chắn là để người theo dõi nhìn chằm chằm, này thật đáng sợ đó."
. . . . .
Sau khi Tần Oánh Oánh rời đi nhận điện thoại, Diệp Tịnh Nhã còn ngơ ngác ngồi trên ghế. Oánh Oánh nói rất đúng, Tần Tuyết Tình có thể biết rõ hành tung của nàng đến vậy, chắc chắn là để người theo dõi nàng.
Nhớ lại thời gian được ghi lại trong cuốn sổ, phân loại rõ ràng thời gian gặp người và sự kiện, đột nhiên Diệp Tịnh Nhã cảm thấy thân thể có chút lạnh.
Điện thoại trong ba lô vẫn luôn kêu, Diệp Tịnh Nhã lấy ra nhìn thoáng qua, sắc mặt cứng đờ.
"Alo." Nàng mệt mỏi lên tiếng.
"Nhã Nhã, chị đang ở cổng trường của em." Thanh âm Tần Tuyết Tình trầm thấp.
Diệp Tịnh Nhã vừa nghe, tâm liền mềm xuống. Nàng cúp điện thoại, bước chân vội vã chạy đến ngoài trường học. Nhìn thấy chiếc xe đậu cách đó không xa, chạy chậm đến bên cạnh xe, mở cửa xe ngồi vào.
Trong xe chỉ có mỗi Tần Tuyết Tình.
Diệp Tịnh Nhã đóng cửa xe, xoay người nhào vào trong lòng cô, ngồi ở trên đùi cô, ôm cổ cô, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, "Tần Tuyết Tình, em có chuyện rất quan trọng muốn hỏi chị, chị phải thành thật trả lời em, không được giấu giếm."
Cô gái nhỏ đã rất lâu không chủ động ôm cô như vậy, Tần Tuyết Tình theo phản xạ ôm eo nàng, nhìn chằm chằm nàng.
"Chị đừng cứ nhìn em mãi." Diệp Tịnh Nhã trừng cô.
Hồi thần, Tần Tuyết Tình cúi đầu hôn nàng một lúc, mới khàn giọng nói: "Em hỏi, chị cái gì cũng sẽ nói cho em."
Diệp Tịnh Nhã nhớ đến đồ vật nhìn thấy ngày đó, trong lòng đột nhiên nhút nhát. Tay nàng chống lên ngực Tần Tuyết Tình, cố gắng để thanh âm mình nghe vào nhẹ nhàng, "Căn phòng nhỏ bên cạnh thư phòng, hôm đó em đã đi vào nhìn."
Nàng nói xong, mắt trông mong nhìn Tần Tuyết Tình, chờ cô giải thích.
Tần Tuyết Tình vỗ nhẹ lưng nàng, nghe xong lời nàng nói, biểu tình trên mặt không đổi, gật gật đầu, "Ừ" một tiếng, không có nói những lời khác.
Hai mắt Diệp Tịnh Nhã trừng lớn, nghẹn đỏ mặt nói: "Chị không có gì muốn nói với em sao?"
"Không có," Tần Tuyết Tình thực thành thật gật đầu, cô nghĩ nghĩ, ngữ khí đầy ủy khuất nói: "Nhã Nhã, có phải trong khoảng thời gian này em cố ý tránh chị?"
Nửa tháng này, cô gái nhỏ luôn không chịu cho cô cắn, không làm nũng với cô, buổi tối cũng không cho cô xoa bụng.
"Ngoài chuyện này chị không có chuyện gì khác muốn nói với em?" Diệp Tịnh Nhã túm chặt quần áo cô, nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Tần Tuyết Tình nghiêm túc suy nghĩ vài giây, lắc đầu, "Không có."
Nhìn sắc mặt cô kiên định, mặt mày một chút chột dạ đều không có, Diệp Tịnh Nhã tức giận đến la lên: "Thế đồ vật trong căn phòng đó chị không định giải thích với em sao?"
Người phụ nữ này sao có thể bình tĩnh đến vậy.
Tần Tuyết Tình sửng sốt, đồ vật trong phòng? Bên trong ngoài đồ vật cô gái nhỏ đã dùng qua, thì chính là ảnh chụp của nàng, hành trình hằng ngày của nàng.
"Không có gì để giải thích." Tần Tuyết Tình nhìn cô gái nhỏ, sắc mặt nghi hoặc, "Nhã Nhã, em muốn chị giải thích cái gì?"
Trong lòng Diệp Tịnh Nhã vốn còn vì hành vi của Tần Tuyết Tình mà có chút sợ hãi, bây giờ nhìn bộ dáng ngây ngốc của cô, cổ sợ hãi kia biến mất không ít.
Nàng nhéo cô vài cái, khẽ cắn môi, nói: "Đương nhiên là giải thích đồ vật trong phòng rồi. Những ảnh chụp đó, còn có đồ dùng của em trong tủ quần áo, và hành trình của em trong máy tính trên bàn, đều phải nói rõ ràng cho em."
Tần Tuyết Tình nhìn cô gái nhỏ, cảm thấy không thể hiểu được. Cô nói: "Chị không có gì để giải thích, phòng là để chứa đồ vật của em."
"Chị vì sao giữ những thứ đó?" Diệp Tịnh Nhã phồng mặt lên, thở phì phì nói: "Những ảnh chụp đó là chị chụp lén đúng không? Có ai lại chụp lén bạn gái mình, dán đầy tường trong nhà chứ."
"Chị không có chụp lén," Tần Tuyết Tình sửa đúng lại lời cô gái nhỏ nói, "Nhã Nhã, chị là quang minh chính đại chụp."
Diệp Tịnh Nhã trừng cô: "Chị còn dám nói? Có rất nhiều hình chụp lúc em ngủ, còn có rất nhiều ảnh chụp em ở nơi khác, chị chính là chụp lén."
Nói xong, cổ sợ hãi trong đáy lòng kia mơ hồ lại dâng lên, khó có thể mở miệng nói: "Còn có, những thứ trong tủ quần áo là sao? Đồ em đã vứt đi, sao chị còn nhặt lại?"
Diệp Tịnh Nhã nhớ đến đồ vật được Tần Tuyết Tình sắp xếp chỉnh tề, cả người đều cảm thấy ngượng ngùng, có ai yêu đương với nhau giống như vậy chứ.
Tần Tuyết Tình nghiêm túc nghe xong lời cô gái nhỏ nói, sờ sờ mặt nàng, vẫn như cũ kiên trì nói: "Nhã Nhã, chị không có chụp lén. Còn đồ trong tủ quần áo là. . ."
Cô ngừng vài giây, ". . . Những thứ đó đều là đồ em từng dùng qua, vì sao chị không thể giữ lại?"
Cô gái nhỏ là của cô, đồ vật của nàng cũng là của cô. Cô đem đồ cô gái nhỏ từng dùng qua sắp xếp lại là chuyện đương nhiên.
Diệp Tịnh Nhã cào cô một cái, "Em cũng đã vứt rồi thì là đồ vô dụng, chị còn nhặt lại làm gì?"
Tần Tuyết Tình cũng không cảm thấy hành vi của bản thân có gì không ổn, cô nhìn cô gái nhỏ, ngữ khí không nhanh không chậm, "Vì những thứ đó đều là đồ em từng dùng, chị có quyền giữ chúng lại."
Cô giữ lại, đa số đều là đồ bên người cô gái nhỏ, cô không thể chịu được những thứ này bị người khác nhặt được.
Diệp Tịnh Nhã nghe cô bình tĩnh nói, ngây ngốc nhìn cô, ngữ khí vội vàng: "Nhưng không có ai yêu nhau như vậy cả! Ai lại đi giấu những đồ vật của bạn gái mình đi chứ?"
"Có chị." Tần Tuyết Tình hôn nhẹ mặt cô gái nhỏ, dịu dàng dỗ nàng: "Nhã Nhã, người khác là người khác, chị là chị, bọn họ không giữ đồ của bạn gái có liên quan gì đến chị? Chị thích em, đồ của em chị cũng thích, bao gồm đồ em vứt đi. Vì sao chị phải giống người khác?"
Diệp Tịnh Nhã nghe xong lời cô nói, đầu óc nàng choáng váng. Nàng mím môi, vẫn cảm thấy ngượng ngùng không đúng, hừ hừ nói: "Nhưng em cảm thấy hành động này rất kỳ quái, là không đúng. Chị vẫn là sửa đi, sau này không được lại làm loại chuyện này."
Tần Tuyết Tình trầm mặc không nói, cô không hiểu vì sao cô gái nhỏ cảm thấy hành vi của mình có vấn đề.
Cô vẫn luôn không nói chuyện, Diệp Tịnh Nhã kéo kéo tay cô, "Chị nói chuyện đi chứ, sau này không được lại nhặt mấy thứ đó."
"Nhã Nhã. . ."
"Chị không được nói lung tung." Diệp Tịnh Nhã gấp đến ngắt lời cô.
Người phụ nữ này sẽ lại nói những lời kỳ quái dỗ nàng. Rõ ràng chuyện này là cô làm không đúng, nhưng cô cứ có đủ loại lý do thuyết phục nàng.
Dù sao hành vi này của cô là không đúng.
Diệp Tịnh Nhã hung dữ trừng cô, "Chị có nghe không? Sau này không được lại làm loại chuyện này."
Tần Tuyết Tình nhíu nhíu mày, sắc mặt cô gái nhỏ không được tốt lắm, giống như thật sự rất không thích cô giữ lại những thứ đồ kia.
Cô nghĩ nghĩ, quyết định thuyết phục nàng lần cuối: "Nhã Nhã, nếu em thật sự không thích, sau này chị sẽ khóa kỹ căn phòng kia lại, không để em đi vào."
Cô gái nhỏ không thấy được căn phòng kia, thì sẽ không giận, sau này cô vẫn như cũ có thể giữ lại đồ nàng không cần.
Diệp Tịnh Nhã tức giận đến đá cô, "Chị ngốc hả, vấn đề căn bản không phải em có nhìn thấy căn phòng kia không. Trước kia chị vì sao muốn khóa cửa phòng lại không cho em vào? Chính trong lòng chị chắc chắn cũng cảm thấy hành vi này là không đúng, sợ em phát hiện, nên mới vẫn luôn khóa cửa."
Tần Tuyết Tình ôm cô gái nhỏ, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của nàng đến sững sờ.
Trước kia vì sao cô lại khóa cửa phòng? Thật ra cô cũng không biết. Cô không cảm thấy hành vi của mình có vấn đề, khả năng chỉ là sợ cô gái nhỏ không chấp nhận được.
Nhưng vì sao cô sẽ sợ cô gái nhỏ không chấp nhận được?
Sau khi Tần Tuyết Tình trầm tư thật lâu, cảm thấy mình không sai, vấn đề vẫn là ở trên người cô gái nhỏ.
Cô nhìn cô gái nhỏ, vừa định mở miệng nói đạo lý với nàng, đã bị nàng che miệng lại.
"Chị đừng nói chuyện," Diệp Tịnh Nhã hung tợn trừng cô, "Tóm lại chuyện này chị phải nghe em."
Tần Tuyết Tình nhìn khuôn mặt tức giận của nàng, nhẹ nhàng kéo tay nàng xuống, gật gật đầu, "Được, chị nghe em."
Nếu cô gái nhỏ không thích cô giữ lại những thứ đó, thì sau này cô sẽ giữ chúng trong một căn biệt thự khác, không để cô gái nhỏ phát hiện.
Thấy cô nghe lời, Diệp Tịnh Nhã thở dài nhẹ nhõm một hơi, hôn hôn mặt cô, nhỏ giọng nói: "Chị nghe lời thì tốt, sau này đừng làm loại chuyện này, em rất không thích."
Tần Tuyết Tình ngậm môi nàng, mềm nhẹ hôn lên, giữa môi răng mơ hồ không rõ "Ừ" một tiếng, nụ hôn dần trở nên vội vàng.
Diệp Tịnh Nhã ôm cổ cô, vẫn luôn đón ý theo nụ hôn của cô. Thẳng đến môi mình bị cắn một ngụm, mới dùng sức đẩy đẩy, đỏ mặt cả giận: "Chị cắn em làm gì?"
Tần Tuyết Tình ôm nàng càng thêm chặt, thấy trên môi cô gái nhỏ bị cắn rách, đau lòng nói: "Nhã Nhã, xin lỗi."
Cô cúi đầu, nhẹ giọng dỗ nàng.
Bị Tần Tuyết Tình dỗ một lúc, tâm tình Diệp Tịnh Nhã biến tốt: "Em còn có chuyện muốn nói."
"Được, em nói, chị đều nghe em."
Diệp Tịnh Nhã hừ nói: "Có phải chị để người theo dõi em không?"
Những hành trình được viết đầy trong vở, Diệp Tịnh Nhã nhớ đến đều cảm thấy quái dị.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top