Chương 51
"Tần Tuyết Tình." Diệp Tịnh Nhã ngượng ngùng kêu cô một tiếng, không muốn nói tiếp với cô về loại chuyện này.
Dù sao đến cuối cùng, nàng cũng không nói lại người phụ nữ này, nhất định sẽ bị cô dỗ đến choáng váng, chuyện gì cũng đồng ý với cô.
Nàng ngẩng đầu, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc nhấn mạnh: "Chị mau nghiêm túc làm việc đi, không được lại nghĩ những loại chuyện lung tung này."
Tần Tuyết Tình vẫn không muốn bỏ qua cơ hội này, cô nhẹ giọng dỗ cô gái nhỏ: "Nhã Nhã, trước kia em có nói qua, nếu tình cảm chúng ta đủ sâu đậm thì có thể công khai."
Ngữ khí cô hơi ngừng, trong lòng đột nhiên khẩn trương: "Cũng có thể ngủ chung."
Vẻ mặt Diệp Tịnh Nhã kỳ quái nhìn cô: "Chúng ta không phải ngủ chung rồi sao?"
"Không giống nhau," Tần Tuyết Tình thần sắc trầm ổn, "Chị muốn chân chính ngủ em."
Cô muốn hôn cô gái nhỏ, sờ cô gái nhỏ, chân chính hoàn toàn có được nàng.
Diệp Tịnh Nhã sửng sốt vài giây, rốt cuộc hiểu rõ ý trong lời nói của cô, đỏ mặt trừng cô: "Chị nằm mơ đi."
"Nhã Nhã, em đã đồng ý. . ."
"Em chưa từng nói như vậy." Sắc mặt Diệp Tịnh Nhã cứng rắn lên, đẩy cô vài cái, "Chị mau làm việc đi, không được nói chuyện nữa."
Tần Tuyết Tình ngơ ngẩn nhìn cô gái nhỏ. Nàng lại bắt đầu chơi xấu, lời nói và hứa hẹn từng nói đều không nhận.
"Nhã Nhã," Tần Tuyết Tình cau mày, "Rõ ràng em đã hứa, sao em lại không nhận?"
Mặt Diệp Tịnh Nhã đỏ lên, la lên: "Không có không có, em không có đồng ý với chị loại chuyện này, chị đừng vu oan em."
Tần Tuyết Tình lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ đang trợn mắt nói dối. Nàng không chỉ có phủ nhận lời mình từng nói, còn quay ra trách cô.
"Chị nhìn cái gì?" Diệp Tịnh Nhã không tự tin hừ hừ, "Chị muốn nói cái gì thì nói đi, em nghe đây."
Tần Tuyết Tình vốn còn muốn giúp nàng nhớ lại lời lúc trước nàng từng hứa, nhưng nhìn nàng một bộ "chết sống không chịu thừa nhận", cô lắc đầu, "Chị không có gì muốn nói. Em không có đồng ý với chị loại chuyện này, là chị nhớ lầm."
Diệp Tịnh Nhã nhìn cô sắc mặt đứng đắn, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm mình, cứ cảm thấy chột dạ lại ngượng ngùng.
Nàng cúi đầu nói thầm: "Vậy chị đừng nhìn em nữa, lo làm việc đi."
Trong lòng Tần Tuyết Tình than thở, sờ sờ bụng cô gái nhỏ, cầm bút lên tiếp tục làm việc.
Cô gái nhỏ da mặt mỏng, nếu cô nói nữa, nàng nhất định sẽ không vui.
Diệp Tịnh Nhã thấy cô bắt đầu nghiêm túc làm việc, cả người liền thả lỏng ra, mềm mại dựa vào trong lòng cô, bắt lấy tay cô, nhìn văn kiện trên bàn phát ngốc.
. . . . .
Những ngày tiếp theo cho đến khi khai giảng, mỗi ngày Diệp Tịnh Nhã đều đúng giờ đến công ty bồi Tần Tuyết Tình. Nhân viên trong công ty từ ban đầu là kinh ngạc, đến bây giờ đã chậm rãi thích ứng.
Bọn họ ai cũng biết Tần Tuyết Tình rất sủng cô bạn gái nhỏ này, không ai dám đăng ảnh chụp của Diệp Tịnh Nhã lên mạng.
Diệp Tịnh Nhã càng ngày càng thích cùng Tần Tuyết Tình ở bên nhau, cho dù chỉ là nhìn cô xử lý công việc, trong lòng nàng đều giống như nhét đường, ngọt ngọt ngào ngào.
Đặc biệt là nhìn cô trong công việc thì thần sắc lạnh nhạt, bất cận nhân tình, đảo mắt lại có thể ôm nàng, ôn nhu xoa bụng cho nàng, dịu dàng dỗ nàng, mặt đầy vội vàng hôn nàng.
* Bất cận nhân tình: vô tình, không có tình người
Nàng thật sự rất thích bộ dáng này của Tần Tuyết Tình. Cô đối với những người khác đều rất lãnh đạm, chỉ có đối với nàng là ôn nhu săn sóc, nguyện ý phí thời gian tốn tâm tư dỗ nàng.
Diệp Tịnh Nhã mặt đỏ hồng, đã nghe không rõ giáo viên trên bục giảng cái gì.
Khi đến giờ tan lớp của tiết học cuối cùng, lớp trưởng đến thống kê lại số người tham gia đại hội thể thao.
Khi đơn truyền đến tay Diệp Tịnh Nhã, nàng nhìn thoáng qua rồi lập tức đưa cho bạn học khác.
Diệp Tịnh Nhã quay mặt đi, vừa định nói chuyện với Hàn Thiến ngồi bên cạnh, nàng mắt sắc phát hiện trên cổ cô nàng có dấu vết rõ ràng.
Nàng nhìn chằm chằm thật lâu, phát hiện những dấu vết rất giống dấu hôn.
Hàn Thiến khi nào thì hẹn hò rồi, ngày thường đa số thời gian của cậu ấy là ở thư viện học bài mà.
"Nhã Nhã," Hàn Thiến kéo kéo cổ áo, che lại dấu vết trên cổ, cầm lấy sách nhỏ giọng nói: "Tớ đi trước đây."
Chân Thiến Thiến không tiện, thường ngày đều đi rất chậm, lần này cô ấy lại đột nhiên vội vàng.
Diệp Tịnh Nhã chớp chớp mắt, tầm mắt đảo qua lắc tay màu đỏ trên tay Hàn Thiến, trong lòng cứ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại không biết nơi nào có vấn đề.
Vỗ vỗ mặt mình, Diệp Tịnh Nhã cầm sách, đeo ba lô rời đi. Tần Tuyết Tình nói tối nay sẽ nấu cho nàng một bàn đồ ăn ngon, nàng muốn về nhà sớm chút.
Vừa rời khỏi phòng học, Diệp Tịnh Nhã đã bị người gọi lại.
"Nhã Nhã, cậu đợi tí."
Cả người Diệp Tịnh Nhã cứng đờ, nàng chậm rãi quay mặt lại, liền thấy Tần Oánh Oánh vẻ mặt tức giận trừng mình.
Ánh mắt Diệp Tịnh Nhã trốn tránh: "Oánh Oánh, cậu về rồi."
Tần Oánh Oánh hừ một tiếng thật mạnh, bắt lấy tay nàng, kéo nàng đến một nơi ít người ở sân thể dục trong trường.
"Cậu thật sự đang yêu đương với cô cô tớ?" Tần Oánh Oánh buông tay nàng ra, trên mặt vẫn còn tức giận.
Trên mặt Diệp Tịnh Nhã hiện lên không được tự nhiên, dưới chân bất an đá đá, ấp úng nói: "Oánh Oánh, tớ không cố ý gạt cậu đâu."
Ban đầu nàng tưởng Tần Tuyết Tình chỉ là bao nuôi mình, nên xấu hổ không dám nói với Tần Oánh Oánh. Sau đó hai người giải quyết hiểu lầm, nàng vẫn cứ cảm thấy khó mở miệng.
Tần Oánh Oánh lạnh lùng hừ một tiếng, "Cậu còn dám nói không cố ý? Vì sao cậu không nói với tớ?"
"Oánh Oánh," Diệp Tịnh Nhã bắt lấy tay nàng, cả gương mặt đỏ một mảnh, "Tớ sợ cậu giận tớ."
Lỡ như Tần Oánh Oánh cho rằng nàng cố ý tiếp cận cô ấy là vì muốn câu dẫn Tần Tuyết Tình, vậy thì làm sao bây giờ?
"Tớ thật sự rất giận cậu." Tần Oánh Oánh cắn răng hừ nói: "Rõ ràng lúc trước cậu nói không thích người như cô cô tớ, vì sao sẽ hẹn hò với cô ấy?"
Sắc mặt Tần Oánh Oánh cảnh giác. Cô cô mình là tính cách gì nàng quá rõ, lạnh như băng, cứ thích trầm khuôn mặt. Lớn lên xinh đẹp thì có ích gì, vẫn ế suốt 30 năm.
Diệp Tịnh Nhã là một cô gái mềm mại nũng nịu, sao có thể thích cô cô nàng một người không biết dỗ con gái chứ.
"Có phải cô cô tớ ép buộc cậu không?" Tần Oánh Oánh mặt không được tự nhiên, "Nhã Nhã, tớ biết cậu không thích người như cô cô tớ, nếu cô ấy ép buộc cậu, cậu cứ nói với tớ. Nhà tớ đều là người đàng hoàng, tớ với ba mẹ tớ đều sẽ giúp cậu."
Diệp Tịnh Nhã ngơ ngác nhìn Tần Oánh Oánh, lại nhớ đến lời nói hôm đó của Tần Trị, nguyên bản lo lắng biến mất không còn một mảnh.
Thì ra hình tượng Tần Tuyết Tình trong lòng người nhà mình lại kém như vậy, mỗi người đều cho rằng Tần Tuyết Tình ép buộc nàng.
Tuy rằng sự thật là trước kia nàng xác thật bị Tần Tuyết Tình ép buộc.
"Nhã Nhã, sao cậu lại không nói lời nào?" Tần Oánh Oánh chạm vào bả vai nàng.
Diệp Tịnh Nhã gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Tần Tuyết Tình không có ép buộc tớ, tớ thật sự thích chị ấy nên mới cùng chị ấy ở bên nhau."
"Thật?" Vẻ mặt Tần Oánh Oánh hoài nghi, "Nhưng trước kia cậu từng nói là người không hiểu tình thú như cô cô tớ thì rất có thể sẽ bị cô độc đến già mà?"
Nàng còn nhớ rõ lúc hai người nói xấu cô cô mình, lúc đó Diệp Tịnh Nhã còn nghiến răng nghiến lợi nói cô cô nàng quá ngu ngốc.
Cả người Diệp Tịnh Nhã nóng lên, ậm ừ nói: "Đó là trước kia, con người cô cô cậu khá tốt, đối xử với tớ rất tốt."
Tần Tuyết Tình sao lại không hiểu tình thú, bây giờ lời nói trong lúc vô ý của cô còn có thể khiến nàng mặt đỏ tai hồng, rất đáng ghét.
Tần Oánh Oánh ngây ngốc nhìn Diệp Tịnh Nhã, thấy nàng mặt đỏ bừng, biết nàng là thật sự thích cô cô mình. Tần Oánh Oánh nghẹn một hồi, đột nhiên nói: "Có phải sau này tớ phải gọi cậu là mợ nhỏ?"
Trên mặt Diệp Tịnh Nhã nóng bừng, "Cậu, cậu vẫn là gọi tớ bằng tên đi."
Biết rõ Diệp Tịnh Nhã đối với cô cô mình là thật tâm, Tần Oánh Oánh thở dài, ngữ khí rối rắm: "Nhã Nhã, cậu vì sao lại thích cô cô tớ chứ? Cô ấy cũng già như vậy rồi, về sau lúc cậu 30 tuổi, vẫn là độ tuổi rất đẹp, còn cô cô tớ đã 42, là người phụ nữ rất già rồi."
Diệp Tịnh Nhã đột nhiên không thích người khác nói Tần Tuyết Tình già, nàng nhỏ giọng phản bác: "Tần Tuyết Tình một chút cũng không già, tớ cảm thấy chị ấy rất trẻ."
"Nhã Nhã, cậu xong rồi," Biểu tình Tần Oánh Oánh đồng tình, "Cậu thật sự đã thích cô cô tớ rồi, thậm chí có thể nói lời nói trái lòng như vậy."
Hai người kéo tay nhau đùa giỡn. Khi đi đến cổng trường, xe nhà Tần Oánh Oánh đã đang đợi cô ấy.
"Có phải cô cô tớ đến rước cậu không?" Tần Oánh Oánh nhón chân, hướng ven đường nhìn vài lần.
Quả nhiên, nàng rất nhanh nhìn thấy một chiếc xe hơi chạy lại đây, đến khi cách các nàng một khoảng cách nhất định thì ngừng lại.
Sắc mặt Tần Oánh Oánh nghi hoặc: "Đó là xe cô cô tớ?"
Diệp Tịnh Nhã liếc mắt một cái, đỏ mặt gật đầu: "Ừ, chị ấy đến rước tớ."
Vốn Tần Oánh Oánh còn muốn tiến lên chào hỏi cô cô mình, nhưng nàng nghĩ lại vẫn là chui vào xe nhà mình.
Nàng nói với Diệp Tịnh Nhã: "Nhã Nhã, cô cô tớ cực ít lãng phí thời gian vào việc ngoài công việc. Cô ấy lại tự mình đến đón cậu chứng minh cô ấy thật sự rất thích cậu."
Diệp Tịnh Nhã ngồi vào xe, đóng cửa xe lại, trên mặt vẫn còn rất hồng. Xe chạy, Tần Tuyết Tình duỗi tay ôm cô gái nhỏ vào lòng.
"Nhã Nhã," Ngữ khí cô hơi thấp, "Vừa rồi em nói chuyện gì với Oánh Oánh?"
Cô duỗi tay sờ sờ khuôn mặt đỏ rực của cô gái nhỏ.
"Đương nhiên là nói về chị." Diệp Tịnh Nhã ngước mắt nhìn cô, hừ hừ, "Đến Oánh Oánh cũng biết chuyện của chị và em, thật xấu hổ."
Tần Tuyết Tình nhíu mày, "Chúng ta là tự do yêu đương, hai chúng ta đều thích nhau, vì sao em lại thấy xấu hổ?"
"Cái gì mà tự do yêu đương?" Diệp Tịnh Nhã trừng cô, "Da mặt chị sao lại dày như vậy, rõ ràng ban đầu chị muốn bao nuôi em, tự do yêu đương chỗ nào?"
Tần Tuyết Tình không đồng ý với quan điểm của cô gái nhỏ.
Cô trầm giọng nói: "Nhã Nhã, chị đã nói với em là chị dưỡng em chính là muốn ở bên em cả đời."
Diệp Tịnh Nhã ghé vào trong ngực cô, rầu rĩ nói thầm: "Có gì khác nhau đâu, còn không phải là ban đầu muốn bao nuôi em sao, này vốn không phải tự do yêu đương?"
"Nhã Nhã," Ngữ khí Tần Tuyết Tình tăng thêm, nâng lên mặt cô gái nhỏ, ánh mắt hơi trầm xuống: "Chúng ta là tự do yêu đương."
Cô và cô gái nhỏ chính là tự do yêu đương, hai người đều thích nhau.
"Được rồi được rồi, chị nghiêm túc như vậy làm gì." Diệp Tịnh Nhã đánh bay tay cô, có lệ nói: "Thật là, em chỉ đùa một chút thôi mà."
Lúc hai người người về đến nhà, sắc mặt Tần Tuyết Tình vẫn là không được tốt. vừa rồi cô gái nhỏ rõ ràng không đồng ý lời cô nói.
Tần Tuyết Tình kéo tay nàng, "Nhã Nhã, chị. . ."
Diệp Tịnh Nhã đẩy đẩy cô, thanh âm mềm mại ngắt lời cô, "Em đói rồi, chị nhanh đi nấu cơm đi."
Nghe cô gái nhỏ nói đói bụng, mọi tâm tư khác Tần Tuyết Tình đều ném sau đầu, giơ tay xoa đầu nàng, nói: "Được, bây giờ chị đi nấu cơm cho em."
Tần Tuyết Tình đi vào phòng bếp rồi Diệp Tịnh Nhã mới nhẹ nhàng thở ra. Nàng chậm rãi đi lên lầu hai. Khi đi ngang qua thư phòng, nàng phát hiện cửa của căn phòng nhỏ kế bên thư phòng hé ra một khe hở nhỏ.
Bước chân Diệp Tịnh Nhã dừng lại. Bên trong biệt thự rất lớn, nhiều phòng, có vài phòng trống nàng chưa kịp đi xem. Căn phòng này từ lúc nàng dọn vào ở vẫn luôn bị khóa lại.
"Sao căn phòng này lại mở?" Vẻ mặt Diệp Tịnh Nhã buồn bực, đẩy cửa phòng ra.
Phòng rất tối, Diệp Tịnh Nhã cẩn thận sờ soạng mở đèn lên.
Nàng giơ tay lên che một chút ánh đèn, nhỏ giọng nói thầm: "Cái gì vậy, tối thui, cũng không kéo rèm ra."
Lát sau, Diệp Tịnh Nhã buông tay, ngẩng đầu liếc mắt một cái, cả người sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top