Chương 38
Biểu tình Tần Tuyết Tình có chút lạnh. Cô nhớ cô gái nhỏ như vậy, nhưng ba ngày này nàng mỗi ngày cùng bạn bè ra ngoài chơi, còn chơi đến cực kỳ vui vẻ, nhìn không có chút nào thương tâm khổ sở.
Buổi tối hai người gọi video, cô gái nhỏ cũng là mặt đầy vui vẻ nói chuyện với cô, sự hân hoan trong giọng nói khiến cô nghe thấy chói tai vô cùng.
Tần Tuyết Tình không hiểu, vì sao cô gái nhỏ rời khỏi cô cũng có thể vui vẻ đến như vậy. Cô không ở bên cô gái nhỏ, nàng nên là không thích ứng không vui vẻ mới đúng.
"Nhã Nhã," Thanh âm cô trầm thấp mở miệng lần nữa, "Em có nhớ chị không?"
Diệp Tịnh Nhã xoay người đi vài bước, đứng ở hàng hiên vắng vẻ, kéo áo khoác thật dày bao quanh người, sắc mặt hơi nóng lên.
Nàng hít hít mũi, cúi đầu, dưới chân đá vài cái, nhỏ giọng hừ nói: "Có cái gì mà nhớ đâu, không nhớ."
Nàng mới về nhà ba ngày, hai người còn mỗi ngày gọi điện thoại, video, giống như không có tách ra, Diệp Tịnh Nhã thật sự không có nhớ cô.
Diệp Tịnh Nhã nói xong, phát hiện bên kia điện thoại trầm mặc thật lâu, cũng không có thanh âm.
Nàng đi đến chỗ ngoặt khác của hàng hiên, xoa xoa mặt, nghi ngờ mở miệng: "Tần Tuyết Tình chị đang làm gì? Sao không nói lời nào?"
"Nhã Nhã, vì sao em không nhớ chị?"
Thanh âm cô khàn khàn lại nghi hoặc, mơ hồ còn mang theo ẩn ẩn tức giận.
Diệp Tịnh Nhã không nghe được sự không vui trong lời cô. Nàng nghe người phụ nữ này lại nói lời nói khó hiểu, phình phình mặt, lẩm bẩm: "Tần Tuyết Tình, chị nghĩ xem chúng ta mới tách ra bao lâu? Không đến ba ngày, mỗi ngày còn đều gọi video. Đã như vậy, em có gì mà nhớ chị?"
Nàng cảm thấy lời mình không có gì sai, nhưng Tần Tuyết Tình lại trầm mặc không nói.
Diệp Tịnh Nhã nhíu mày, "Tần Tuyết Tình, em nói đúng không?"
"Nhưng chị rất nhớ em. Nhã Nhã, mỗi ngày chỉ cần chị rảnh, chị đều nhớ em. Muốn ôm em, hôn em, còn muốn. . ."
Ngữ khí cô dừng vài giây, mới thấp thấp nói: ". . . Muốn nhìn, muốn sờ cả người em."
Ban đầu nghe cô mỗi ngày nhớ nàng, đầu quả tim Diệp Tịnh Nhã còn nổi lên bong bóng ngọt ngào.
Nhưng nghe xong lời kế tiếp của cô, Diệp Tịnh Nhã sửng sốt vài giây, cắn cắn môi, đỏ mặt nói: "Hừ, không biết xấu hổ. Chị nhớ em chỗ nào chứ, chị là muốn chiếm tiện nghi của em. Lưu manh, khốn kiếp, không biết xấu hổ."
Bên kia điện thoại rất nhanh vang lên ngữ khí hơi gấp vội vàng giải thích của Tần Tuyết Tình: "Nhã Nhã, em hiểu nhầm. Chị vì nhớ em nên mới muốn nhìn em sờ em. Không phải vì muốn chiếm tiện nghi của em mới nhớ em."
"Hừ, đây là chị đang lươn lẹo. Chị chính là bà cô lưu manh, không đứng đắn." Diệp Tịnh Nhã túm quần áo trên người, mềm mại hướng cô hừ lạnh.
"Nhã Nhã. . ."
"Chị không cần kêu em, dù sao trong lòng em thì chị chính là một tên lưu manh." Diệp Tịnh Nhã ngắt lời cô.
Tần Tuyết Tình trầm mặc thật lâu, lại thấp giọng hỏi nàng: "Nhã Nhã, vậy bây giờ em có nhớ chị không?"
Thanh âm cô trầm thấp dễ nghe, rốt cuộc lỗ tai Diệp Tịnh Nhã chịu không nổi, dần trở nên nóng bỏng đỏ lên.
Nàng lấy điện thoại ra xa, xoa tai mình, che lại trái tim có chút không khống chế được mà nhảy loạn, nói thầm: "Không phải em đã bảo em không nhớ chị sao, chị đừng hỏi nữa."
Người phụ nữ này quá đáng ghét, luôn thích nói những câu khó hiểu, khiến nàng mặt đỏ tim đập nhanh.
Diệp Tịnh Nhã vừa định nói tiếp, bên tai lại vang lên thanh âm khàn khàn mang theo cầu xin của Tần Tuyết Tình: "Nhã Nhã, em nhớ chị một chút được không? Chị thích em mỗi ngày đều nhớ chị."
Đầu quả tim Diệp Tịnh Nhã hơi ngứa, theo bản năng phản bác: "Loại chuyện này sao em khống chế được? Tần Tuyết Tình, sao chị cứ luôn ngu ngốc hồ đồ như vậy?"
Nhưng người phụ nữ này ngốc như vậy, vì sao trong lòng nàng vẫn cảm thấy rất vui vẻ? Ngực mềm mại rung động, còn ngọt hơn ăn mật ong.
Diệp Tịnh Nhã mặt đỏ hồng cúi đầu, mũi chân điểm điểm, rầm rì một hồi mới nói rất nhỏ: "Thế, từ giờ trở đi, mỗi ngày em sẽ rút ra chút thời gian nhớ chị vậy."
Cô nghe lời như vậy, thế thì nàng nhớ cô chút vậy.
Diệp Tịnh Nhã vỗ vỗ khuôn mặt nóng lên của mình, thanh âm hơi hung dữ chất vấn cô: "Hừ, ba ngày này chị có nhìn cô gái khác không?"
"Không có, mỗi ngày chị chỉ nhìn em."
Khóe miệng Diệp Tịnh Nhã giương lên: "Ừ, chị làm tốt lắm."
"Nhã Nhã, tối nay chị muốn nhìn em một chút."
Diệp Tịnh Nhã nghiêng đầu, "Em biết rồi, lát nữa lại gọi video với chị."
Mỗi tối hai người đều video với nhau, nàng lại không vi phạm chuyện mình đã hứa.
"Nhã Nhã," Thanh âm Tần Tuyết Tình mang theo dục vọng, "Chị muốn nhìn. . . Nơi đó của em. Lát nữa video, em hãy cho chị xem."
Thần sắc Diệp Tịnh Nhã ngẩn ra, đột nhiên hiểu ý của cô. Cả người nàng lập tức nóng lên, tức muốn hộc máu rống cô, "Tần Tuyết Tình, chị, chị khốn kiếp. Cả ngày trong đầu chị đều nghĩ cái gì vậy?"
Người phụ nữ này sao không thể đứng đắn một chút!
"Nhã Nhã, chị không nghĩ gì, chỉ nghĩ em, cả đầu óc đều là em, muốn nhìn em."
Cô nói một cách đương nhiên, không cảm thấy lời mình có gì sai.
"Tần, Tuyết, Tình." Diệp Tịnh Nhã nghiến răng nghiến lợi kêu cô, "Chị hết hy vọng đi, tối nay em tuyệt đối sẽ không cho chị xem, tối mai cũng sẽ không!"
Nàng mới không biến thái như vậy, làm chuyện xấu hổ như vậy trước máy ảnh.
Tần Tuyết Tình xé một tấm ảnh trên tường xuống. Trong ảnh chụp, cô gái nhỏ mặc quần cực ngắn, hai chân trắng nõn thon dài thẳng tắp lọt vào mắt cô.
Thân trên nàng mặc áo hai dây, tóc rối tung xõa trên vai, có vài sợi dừng ở trước ngực nàng.
Ánh mắt Tần Tuyết Tình dần tối xuống, vuốt ve ảnh chụp trên tay.
Nghe cô gái nhỏ tức giận cự tuyệt mình, Tần Tuyết Tình nhẹ giọng dỗ dành: "Nhã Nhã, em cho chị xem, chị cũng sẽ cho em xem."
"Em giận rồi, nếu chị nói nữa thì sau này em sẽ không gọi video cho chị nữa, nghẹn chết chị!"
Thanh âm hung dữ của cô gái nhỏ truyền thẳng vào tai cô. Tần Tuyết Tình vẻ mặt đáng tiếc nhưng cũng không lại dây dưa.
Cô gái nhỏ quá thẹn thùng, không chịu cởi quần áo cho cô xem trong lúc gọi video.
Tần Tuyết Tình thấp giọng dỗ nàng, "Được, chị không nhìn, cũng sẽ không lại nghĩ chuyện này, Nhã Nhã em đừng giận."
Cô vừa nói xong lại nghe được thanh âm đàn ông thật nhẹ gọi: "Nhã Nhã."
Sắc mặt Tần Tuyết Tình hơi cứng, cho rằng bản thân nghe nhầm. Tiếp tục nhẹ giọng dỗ cô gái nhỏ: "Nhã Nhã, đều do chị không tốt, sau này chị. . ."
"Em, em có chút chuyện, sẽ gọi chị sau."
Điện thoại đột nhiên bị cắt đứt.
Tần Tuyết Tình ngơ ngẩn nhìn màn hình điện thoại, trước khi cô gái nhỏ cúp điện thoại, thanh âm cực kỳ hoảng loạn.
Sắc mặt cô dần dần âm trầm.
Thanh âm vừa rồi kêu "Nhã Nhã" cực kỳ quen thuộc.
. . . . .
Tay Diệp Tịnh Nhã còn nắm điện thoại, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt.
Mới không gặp hai tháng, người đàn ông này có vẻ thành thục hơn trước rất nhiều.
Cả người hắn mỗi một chỗ nàng đều thấy thực xa lạ, ngoại trừ ánh mắt hắn.
Khi hắn nhìn nàng, ánh mắt vẫn giống trước đây sủng nịch, dung túng, giống như dù nàng làm sai cái gì hắn đều sẽ bao dung nàng, sủng nàng, sẽ không bỏ rơi nàng.
Trong lòng Diệp Tịnh Nhã đột nhiên dâng lên một cổ nhàn nhạt chán ghét, khiến nàng cảm thấy thật chán ghét, cực kỳ chán ghét.
Khoảng cách hai người rất gần, nhưng Lâm Thư Mặc cảm thấy rất xa. Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Diệp Tịnh Nhã, hắn liền muốn ôm nàng.
"Nhã Nhã. . ."
Diệp Tịnh Nhã lui về sau hai bước, ánh mắt cảnh giác, "Anh muốn làm gì?"
Hiện tại nàng cùng người đàn ông này một chút cũng không thân, không muốn để ý đến hắn.
Diệp Tịnh Nhã nhớ tới hắn từng ôm cô gái khác, trong lòng liền tức giận. Hừ, khốn kiếp, đồ tra nam ngoại tình.
Lâm Thư Mặc ngơ ngác nhìn nàng, tay chậm rãi buông xuống, Nhã Nhã nhà hắn đã không chịu cho hắn ôm nữa.
Nếu là trước đây thì nàng nhất định sẽ cong cong mi mắt bổ nhào vào ngực hắn, nũng nịu gọi hắn "Thư Mặc ca ca".
Nhưng hiện tại nàng đầy mặt cảnh giác nhìn hắn, trong ánh mắt không còn thích đối với hắn.
Lâm Thư Mặc cảm thấy ngực vừa đau vừa buồn.
Hắn nhìn kỹ Diệp Tịnh Nhã, phát hiện sắc mặt nàng rất tốt. Mặt mày vẫn giống như trước đây, mang theo cổ ngây thơ đơn thuần, không hề có ưu sầu.
Xem ra người phụ nữ kia chăm sóc nàng rất tốt, không có bạc đãi nàng.
Khóe miệng Lâm Thư Mặc mang theo tự giễu, hiện tại hắn nên vui mới đúng. Hắn làm mọi chuyện không phải vì để Diệp Tịnh Nhã ghét hắn sao?
Rũ mi mắt xuống, Lâm Thư Mặc ổn định tâm thần. Đến khi lại nhìn về phía Diệp Tịnh Nhã, biểu tình hắn đã khôi phục bình thường.
"Nhã Nhã, chị ta. . . Có tốt với em không?" Sắc mặt Lâm Thư Mặc bình tĩnh nhìn Diệp Tịnh Nhã, chỉ là lòng bàn tay vẫn không khống chế được nắm chặt.
Diệp Tịnh Nhã hừ một tiếng thật mạnh, "Tôi sống rất tốt. Ăn được ngủ được, mỗi ngày đều rất vui vẻ."
Hừ, nàng mới không vì một tra nam ngoại tình mà đau lòng.
"À," Ngữ khí Lâm Thư Mặc hơi hạ xuống, hắn khó khăn nở nụ cười, "Vậy thì tốt."
Diệp Tịnh Nhã nhìn hắn chằm chằm một lúc, thấy sắc mặt hắn hình như có chút mệt mỏi.
Cho dù hắn có xấu, nhưng hai người cũng là hàng xóm từ nhỏ lớn lên cùng nhau, quan hệ hai nhà cũng rất tốt. Dù hai người đã chia tay thì nàng cũng đã kêu hắn "ca ca" mười mấy năm.
Trong lòng Diệp Tịnh Nhã rầu rĩ, cô hung tợn trừng Lâm Thư Mặc, "Anh không có chuyện gì khác muốn nói với tôi sao?"
"Không có." Lâm Thư Mặc lạnh nhạt lắc đầu.
Nhã Nhã nhà hắn hiện tại sống rất tốt. Chờ đến khi người phụ nữ kia không cần nàng nữa, hắn liền có thể. . .
"Thật sự không có?" Âm lượng Diệp Tịnh Nhã tăng cao.
Lâm Thư Mặc hơi giật mình. Nghĩ nghĩ, gật đầu, lại lắc đầu, nói: "Nhã Nhã, thật xin lỗi."
Hắn vì sự nghiệp, bỏ rơi nàng, là hắn không tuân thủ lời hứa giữa hai người.
Sau khi cách hơn hai tháng nghe lời xin lỗi của hắn, hốc mắt Diệp Tịnh Nhã vẫn không nhịn được nóng lên. Hình ảnh hai người ở chung trước kia nhanh chóng hiện lên trong đầu.
Nàng đến bây giờ cũng không dám tin tưởng Thư Mặc ca ca trong trí nhớ sẽ phản bội nàng, cùng cô gái khác ở bên nhau.
Diệp Tịnh Nhã dụi mắt, đem nước mắt ép trở về. Nàng nhìn Lâm Thư Mặc, hừ lạnh nói: "Anh vì sao lại làm loại chuyện này? Nếu anh thật sự thích cô gái kia, anh có thể nói rõ ràng với tôi. Tôi cũng không phải là loại phụ nữ vô cớ gây rối, nếu anh thật sự thay lòng đổi dạ, không lẽ tôi còn mặt dày quấn lấy anh sao?"
". . . Nhã Nhã, thật xin lỗi." Ngoại trừ xin lỗi, Lâm Thư Mặc không biết nói gì.
Diệp Tịnh Nhã càng nghĩ càng giận, hầm hừ nói: "Bây giờ anh nói xin lỗi có ích gì? Tôi trẻ tuổi, lớn lên lại xinh đẹp đáng yêu. Tính tình tốt, là cô gái tốt nhất trên đời, còn sợ không tìm được người khác sao, không lẽ cứ một hai bắt lấy anh không buông?"
Lâm Thư Mặc gật đầu, nói theo nàng: "Đúng, đều là anh sai. Nhã Nhã là cô gái tốt nhất trên đời, đáng được thứ tốt nhất."
Diệp Tịnh Nhã cứ cảm thấy chỗ nào không đúng, trừng lớn hai mắt, sắc mặt bạo hồng.
Nàng, nàng hình như đem lời nói ngày thường Tần Tuyết Tình khen nàng nói. Thật mất mặt, có ai lại tự khen bản thân như vậy.
Nhìn Lâm Thư Mặc vẻ mặt nghiêm túc nói hùa theo nàng, Diệp Tịnh Nhã càng cảm thấy mất mặt.
Nàng xoay người muốn rời đi, ấp úng nói: "Hừ, anh biết thì tốt."
Lâm Thư Mặc nhìn chằm chằm bóng dáng Diệp Tịnh Nhã phát ngốc, thật lâu sau mới sắc mặt sa sút dựa vào tường.
"Lâm, Thư, Mặc."
Bên tai vang lên âm thanh phẫn nộ, Lâm Thư Mặc ngẩng đầu, nhìn thấy Diệp Mặc đầy mặt tức giận.
Hắn ngẩn ra, nói: "A Mặc, cậu đã về."
Diệp Mặc ném xuống ba lô trong tay, phun điếu thuốc ngậm trong miệng. Hắn lạnh lùng nhìn Lâm Thư Mặc, "ĐM, cậu mẹ nó dám bắt nạt em gái tớ?!"
. . . . .
Diệp Tịnh Nhã mặt đỏ bừng chạy vào nhà. Nàng liếc mắt nhìn phòng bếp, không có gì bất ngờ lại thấy ba mẹ dính nhau.
"Ba, mẹ, con về rồi." Lung tung gọi một tiếng, Diệp Tịnh Nhã cúi đầu chạy về phòng.
Nàng nhớ lại lời vừa rồi, vẫn cảm thấy rất mất mặt.
"Hừ, đều là Tần Tuyết Tình sai. Ai bảo chị ta cứ mỗi ngày lẩm nhẩm lầm nhầm bên tai khen mình."
Diệp Tịnh Nhã đỏ mặt lấy điện thoại ra, gọi cho Tần Tuyết Tình, nhưng vẫn luôn không có ai nghe máy.
Trong lòng nàng thấy kỳ quái, mở máy tính ra, gửi lời mời gọi video cho cô, nhưng vẫn không có ai nhận.
"Làm gì vậy."
Diệp Tịnh Nhã có chút giận, đây là lần đầu tiên nàng không liên lạc được với cô, ngày thường đều là Tần Tuyết Tình chủ động liên lạc với nàng.
"Hừ, không nhận thì thôi." Diệp Tịnh Nhã tắt máy tính, ném điện thoại, rửa mặt xong trực tiếp đi ngủ.
. . . . .
Sáng sớm hôm sau, Diệp Tịnh Nhã bị đánh thức.
Nàng mở hai mắt, sắc mặt còn chút mịt mờ, sau đó nghe được tiếng hô phẫn nộ của ba nàng cùng tiếng mắng không dứt của mẹ nàng.
Diệp Tịnh Nhã ngẩn người, có thể khiến ba giận như vậy thì chỉ có một người.
Buồn ngủ nháy mắt thanh tỉnh, Diệp Tịnh Nhã từ trên giường ngồi dậy, mở cửa phòng lao ra.
"Anh hai, anh về rồi." Nàng chạy đến phòng khách, quả nhiên nhìn thấy anh trai cao lớn nhà nàng, đang trốn sau lưng mẹ nàng, cợt nhả xin lỗi.
Diệp Mặc xoay người cười vài tiếng, "Mấy tháng không gặp, Nhã Nhã ngày càng đẹp, đã trưởng thành thành tiểu tiên nữ rồi."
Mặt Diệp Tịnh Nhã đỏ lên, giả vờ nghiêm túc nói: "Anh hai, anh lại chọc ba giận đúng không? Đừng nghĩ rằng khen em thì em sẽ giúp anh."
Diệp Mặc từ nhỏ nghịch ngợm, không chịu quản giáo nhất. Năm đó học đại học được một năm liền bỏ học theo bạn bè ra ngoài đi làm.
Cho dù hiện tại có chút thành tựu, thái độ Diệp Thụy đối với hắn vẫn lãnh đạm như cũ.
Cố Lam bảo vệ con trai, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thụy, thanh âm nghẹn ngào: "Lúc trước con trai bị anh đánh thiếu chút nữa mất mạng, bây giờ nó một năm mới trở về được một lần, mỗi năm anh lại bày sắc mặt cho nó nhìn. Diệp Thụy, có phải anh không muốn cùng ba mẹ con em sống tiếp?"
Thấy Cố Lam giận, Diệp Thụy lập tức quẫn, vài bước đi đến trước mặt bà, "Vợ, anh sai rồi, em đừng giận."
Nói xong liền trực tiếp ôm người về phòng, "rầm" đóng cửa lại.
Nhiều năm như vậy, Diệp Tịnh Nhã và Diệp Mặc hai người đã sớm quen với hành vi của ba mẹ.
"Đến đến đến, nói cho anh nghe có yêu đương không?" Diệp Mặc ngồi trên sô pha, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nhìn nàng với ánh mắt ý vị sâu xa.
Diệp Tịnh Nhã chột dạ dời đi tầm mắt, lẩm bẩm nói: "Em còn nhỏ, anh cũng đã chừng này tuổi rồi, cũng nên tìm chị dâu cho em đi."
Trước kia mỗi lần nhắc đến chuyện này, anh nàng đều cười hì hì nói đàn ông lấy sự nghiệp làm trọng, tìm đối tượng lãng phí thời gian. Nhưng lần này anh nàng lại trầm mặc.
Diệp Tịnh Nhã ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện khuôn mặt cứng rắn của anh nàng, hiện lên đỏ ửng.
"Anh, không phải anh có bạn gái rồi chứ?!" Diệp Tịnh Nhã trừng hắn.
Diệp Mặc khụ một tiếng, không được tự nhiên nói: "Chưa, vẫn đang theo đuổi."
"Anh, thế mà anh thật sự có người mình thích? Chị dâu là người nơi nào? Bao nhiêu tuổi?" Mắt Diệp Tịnh Nhã trông mong truy vấn.
Khuôn mặt già của Diệp Mặc đỏ ửng, ý vị sâu xa nói: "Cô ấy rất tốt. Nhã Nhã, em nhất định sẽ thích cô ấy."
Diệp Tịnh Nhã hoàn toàn bị hắn gợi lên lòng hiếu kỳ, còn muốn tiếp tục hỏi nhưng anh nàng giống như là chột dạ, nhìn cũng không nhìn nàng liền cầm lấy ba lô, bước chân vội vàng chạy về phòng.
Diệp Tịnh Nhã cảm thấy buồn bực, anh nàng cứ quái quái sao ấy.
Nghĩ không ra, nàng về phòng, nhanh chóng rửa mặt xong. Mới vừa thay quần áo thì điện thoại trên giường rung lên.
Diệp Tịnh Nhã nhẹ liếc mắt nhìn, ba chữ "Bà cô già" trên màn hình khiến trong lòng nàng vui vẻ, nghĩ nghĩ, nàng từ chối cuộc gọi, hừ nói: "Này thì tối qua không nhận điện thoại của em."
Điện thoại rất nhanh lại rung lên, Diệp Tịnh Nhã gắt gao nhìn chằm chằm, cuối cùng vẫn bấm nhận, "Sao vậy?"
"Nhã Nhã."
Trong lòng Diệp Tịnh Nhã hơi khẩn trương, thanh âm Tần Tuyết Tình vì sao nghe mệt mỏi như vậy?
Nàng đè lại lo lắng của mình, giả vờ vô ý hỏi, "Tần Tuyết Tình, chị sao vậy? Vì sao tối qua không nghe điện thoại em?"
Bên kia điện thoại trầm mặc vài giây, hoàn toàn không có thanh âm.
Diệp Tịnh Nhã vội la lên: "Chị nói chuyện đi chứ, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
". . . Nhã Nhã, chị đang ở quê của em."
Diệp Tịnh Nhã sửng sốt, "Cái gì?"
"Hiện tại chị đang ở khách sạn kế bên khu nhà của em, phòng 303. Nhã Nhã, chị rất nhớ em."
. . . . .
Mười phút sau.
Diệp Tịnh Nhã đứng trước cửa phòng 303, nhẹ nhàng gõ vài cái, "Mở cửa, là em."
Nàng vừa dứt lời thì cửa phòng mở ra. còn chưa kịp nhìn rõ nội thất trong phòng thì Diệp Tịnh Nhã đã bị kéo vào vòng ôm quen thuộc.
"Nhã Nhã, Nhã Nhã." Nụ hôn của Tần Tuyết Tình dừng trên mặt nàng, vừa vội vàng vừa nóng rực.
Diệp Tịnh Nhã không chịu nổi, khẽ đẩy cô vài cái, thanh âm có chút run, mềm mại hừ nói: "Tần, Tần Tuyết Tình, chị đừng như vậy, chúng ta nói chuyện trước đi."
Tần Tuyết Tình dần dừng hôn, chống lên trán nàng, lẳng lặng nhìn nàng.
"Sao chị lần nào cũng như vậy?" Diệp Tịnh Nhã đánh cô vài cái, "Không thể giống cặp đôi bình thường được sao? Em cũng không phải không cho chị hôn, gấp cái gì chứ."
Ba ngày, hiện tại cuối cùng nàng cũng nằm trong lòng cô. Nghe tiếng mắng mềm mại của nàng, trái tim bất an cuối cùng cũng kiên định lại.
Tần Tuyết Tình ôm cô gái nhỏ ngồi xuống, sờ sờ tóc nàng, lại sờ mặt nàng, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng.
Cô vẫn thấy không đủ.
"Nhã Nhã." Tần Tuyết Tình cúi đầu, lại bắt đầu hôn nàng.
Vừa rồi ánh sáng ở cửa tối tăm, Diệp Tịnh Nhã không thấy rõ mặt cô. Hiện tại cô liền thấy rõ ràng sắc mặt người phụ nữ này cực kỳ tiều tụy.
Diệp Tịnh Nhã không biết vì sao nhìn thấy bộ dạng này của cô, cứ cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Nàng giơ tay sờ sờ mặt cô, buồn bã nói: "Tần Tuyết Tình, có phải tối qua chị không nghỉ ngơi tốt?"
"Ừ." Tần Tuyết Tình không có phủ nhận, ôm cô gái nhỏ càng chặt, "Chị rất nhớ em, ba ngày đều ngủ không ngon."
Mặt Diệp Tịnh Nhã đỏ lên, "Không phải chúng ta mỗi ngày đều gọi video gặp mặt sao?"
"Cái đó không giống." Tần Tuyết Tình lắc đầu, "Gọi video vẫn cách một màn hình, chị muốn ôm em hôn em."
Cô cắn tai nàng, "Còn muốn nhìn nơi đó của em, sờ em."
Diệp Tịnh Nhã mặt đỏ hồng đẩy cô, "Chị lại không đứng đắn."
Tần Tuyết Tình hôn nàng, "Chị không có không đứng đắn, chỉ là rất nhớ em. Nhã Nhã, chị muốn nhìn nơi đó một chút."
"Không được," Thanh âm Diệp Tịnh Nhã thật nhẹ cự tuyệt cô, "Bây giờ còn là ban ngày, sao chị lại suy nghĩ về loại chuyện đó."
Cô gái nhỏ giống như so với bất kỳ thời điểm nào lúc trước đều đáng yêu hơn. Tần Tuyết Tình nhìn chằm chằm mặt nàng, ánh mắt ngày càng si mê.
Cô giơ tay cởi quần áo Diệp Tịnh Nhã, "Nhã Nhã, em cho chị nhìn đi."
Diệp Tịnh Nhã sửng sốt một chút, áo khoác đã bị cởi, hiện tại cô đang bắt lấy áo lông trên người nàng.
Nàng lập tức nắm lấy tay cô, ủy khuất nói: "Tần Tuyết Tình, chị có thể không như vậy được không? Chúng ta nói chuyện đàng hoàng được không?"
Thanh âm cô gái nhỏ ủy khuất, trên mặt cũng không quá vui vẻ.
Yết hầu Tần Tuyết Tình căng thẳng, dục vọng sinh lý bị cô ép xuống.
Cẩn thận ôm cô gái nhỏ, Tần Tuyết Tình thấp giọng dỗ nàng: "Đều là chị không tốt, chúng ta nói chuyện đàng hoàng, em muốn cái gì cũng được."
Tần Tuyết Tình sờ sờ mặt cô gái nhỏ. Cô vốn là muốn hỏi, có phải tối qua nàng cùng Lâm Thư Mặc gặp mặt hay không.
Nhưng vừa thấy cô gái nhỏ, nghe nàng nũng nịu nói chuyện, lửa giận cô đè trong lòng hoàn toàn biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top