Chương 36

"Được, lần này chị sẽ không cắn em." Tần Tuyết Tình không chút suy nghĩ liền gật đầu với yêu cầu của nàng.

Tay cô đặt trên eo nàng, hôn hôn khuôn mặt nhỏ mềm của nàng, trong lòng hơi gấp, muốn lập tức cởi quần áo trên người nàng.

Ngực Diệp Tịnh Nhã hơi nhũn ra nóng lên, nghe cô nhanh như vậy đồng ý yêu cầu của mình, nhớ lại lần trước cũng là giống vậy, đồng ý không cắn nàng, cuối cùng vẫn là cắn.

"Tần Tuyết Tình. . ." Thanh âm nàng có chút run, do do dự dự, không dám cởi quần áo.

Tần Tuyết Tình ôm nàng ngồi dậy, đem cô gái nhỏ ôm trọn vào lòng, sờ sờ mặt nàng, áp xuống sự gấp gáp trong lòng, tay đặt lên mu bàn tay nàng, dịu dàng dỗ dành: "Nhã Nhã, em đừng sợ, lần này chị thật sự sẽ không cắn em."

"Lần trước chị cũng bảo đảm như vậy." Sắc mặt Diệp Tịnh Nhã ủy khuất, "Nhưng cuối cùng chị vẫn cắn em, em mắng chị chị cũng không dừng lại, thật xấu."

Nhớ lại trải nghiệm lần đó, sắc mặt Diệp Tịnh Nhã ửng đỏ, ghé vào ngực cô không muốn động, trong miệng nhỏ giọng nói thầm: "Hỗn đản, luôn gạt em."

Thanh âm cô gái nhỏ ủy khuất yếu ớt, Tần Tuyết Tình nhẹ ôm nàng, nhớ lại chuyện nàng nói, ngực hơi rung động.

"Nhã Nhã, Nhã Nhã," Cô cắn tai nàng, ngữ khí ái muội khàn khàn, "Lần này không giống. Ngày mai em phải thi, chị sẽ chú ý chừng mực. Chị chỉ nhìn một chút, hôn vài cái. . ."

"Hôn? Chị chị chị muốn hôn nơi nào?" Diệp Tịnh Nhã sợ đến mức nói chuyện không thông thuận, bắt lấy tay cô hung dữ trừng cô, "Chị định hôn nơi nào?"

Yết hầu Tần Tuyết Tình căng thẳng, tay di chuyển xuống, bám vào bên tai nàng nói: ". . . Nơi này."

Cô ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm mặt cô gái nhỏ. Nơi này, nàng vẫn luôn không cho cô hôn.

Khi hai người thân mật, cô gái nhỏ chỉ đồng ý để cô nhìn vài lần, dù cô dỗ nàng như thế nào, nàng cũng không chịu để cô xem lâu hơn.

Tuy rằng trước kia chỉ xem vội qua vài lần, nhưng nơi đó của cô gái nhỏ. . . Rất đẹp, so bầu ngực trắng mềm của nàng càng đẹp.

Cô gái nhỏ còn đang ngẩn người. Tần Tuyết Tình không nhịn được, hôn nàng vài cái, không ngừng dỗ nàng: "Nhã Nhã, chị chỉ hôn vài cái."

Diệp Tịnh Nhã dùng sức đẩy cô ra, "Tần Tuyết Tình, sao chị lại như vậy, chị không được có ý nghĩ này."

Cô thế mà muốn hôn nơi đó của nàng.

"Nhã Nhã, chị. . ."

"Chị câm miệng." Diệp Tịnh Nhã dùng sức véo cô thật mạnh, "Lưu manh, về sau chị không được nghĩ đến chuyện này."

Tần Tuyết Tình thấy cô gái nhỏ thật sự giận, dịu giọng dỗ nàng: "Được, chị không nghĩ. Nhã Nhã em đừng giận, chị đều nghe em, về sau không nghĩ đến chuyện này nữa."

Cô gái nhỏ bây giờ còn nhỏ, da mặt mỏng, không cho cô hôn nơi đó. Chờ tuổi nàng lớn thêm tí, hai người kết hôn, cô lại nghĩ cách dỗ nàng đồng ý.

"Vốn dĩ không thể nghĩ loại chuyện này." Diệp Tịnh Nhã nhớ lại lời cô vừa nói, vẫn cảm thấy rất tức giận, "Chị bảo đảm về sau sẽ không nghĩ đến chuyện này nữa?"

Biểu tình Tần Tuyết Tình nghiêm túc, "Chị bảo đảm."

Cô lần nữa ôm cô gái nhỏ vào lòng, "Nhã Nhã, chị đều nghe em rồi, chừng nào thì em cho chị nhìn?"

Diệp Tịnh Nhã nghe xong cô bảo đảm, trong lòng hài lòng. Nàng đỏ mặt nhẹ đẩy cô ra, "Chị gấp cái gì, em nói cho chị xem thì sẽ không đổi ý. Hừ, tưởng em giống chị sao, luôn gạt em, nói chuyện không giữ lời."

"Ừ, Nhã Nhã nói chuyện vẫn luôn giữ lời, chưa bao giờ sẽ đổi ý." Tần Tuyết Tình hùa theo lời nàng dỗ nàng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm ngực nàng, còn không ngừng đi xuống, bồi hồi trên đùi nàng.

Có kinh nghiệm lần trước chủ động cho cô xem, Diệp Tịnh Nhã lần này bình tĩnh không ít. Nhưng rốt cuộc nàng chỉ là cô gái 18 tuổi, lần thứ hai làm loại chuyện này vẫn không tránh khỏi có chút không được tự nhiên, cọ tới cọ lui xấu hổ không dám cởi quần áo.

Tần Tuyết Tình thật sự là chờ không kịp.

"Nhã Nhã." Cô nắm lấy tay Diệp Tịnh Nhã, ngữ khí hơi vội vàng dỗ nàng: "Chị giúp em."

Cô một tay nắm chặt tay cô gái nhỏ, một tay khác dễ như trở bàn tay cởi xuống quần áo trên người nàng.

Diệp Tịnh Nhã theo phản xạ duỗi tay che trước ngực, mặt đỏ hồng trừng cô: "Chị làm gì gấp vậy?"

Tần Tuyết Tình ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng kéo tay nàng ra, nhìn chằm chằm nơi no đủ của nàng, thanh âm khàn khàn: "Nhã Nhã, chị muốn nhìn kỹ chút."

Diệp Tịnh Nhã ngượng ngùng ngước mắt, thấy đôi mắt cô nhìn nơi đó của mình chằm chằm, mắt cũng không chớp, cả người nàng tê dại, rầm rì ghé vào ngực cô.

Nàng nhẹ giọng nói: "Tần Tuyết Tình, chị không được cắn. Lần này nếu chị lại cắn em, em sẽ rất giận rất giận."

"Được, chị không cắn, chị chỉ hôn vài cái."

. . . . .

Đến khi mọi thứ kết thúc, Tần Tuyết Tình nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức trên bàn, vừa đúng 10 giờ.

Cô đi phòng tắm lấy khăn lông, làm ướt với nước ấm rồi vắt khô, chà lau sạch sẽ thân thể cho cô gái nhỏ, lấy quần áo mới thay cho nàng.

Diệp Tịnh Nhã mệt đến không muốn động, ngước mắt lười nhác nhìn cô, hơi hơi nhắm mắt lại, để Tần Tuyết Tình giúp mình thay quần áo.

Bận xong, Tần Tuyết Tình ôm cô gái nhỏ vào ngực, vỗ nhẹ lưng nàng. Nhịn một hồi lại không nhịn được muốn nói chuyện với nàng.

"Nhã Nhã." Tần Tuyết Tình sờ sờ mặt nàng, nhỏ giọng kêu nàng.

Diệp Tịnh Nhã cọ cọ mặt vào ngực cô, mềm mại nói: "Sao?"

"Vừa rồi chị nghe em," Tần Tuyết Tình nâng thân thể cô gái nhỏ lên để tầm mắt hai người ngang nhau, "Lần này lời chị nói đều là thật, chị chỉ luôn hôn em, không có cắn em."

Diệp Tịnh Nhã đang khép hờ hai mắt đột nhiên mở lớn, bị sự da mặt dày của cô chấn kinh, "Chị còn không biết xấu hổ nói? Vừa rồi chị hôn mạnh như vậy, với cắn có gì khác nhau?"

Cô vừa hôn vừa mút, cùng cắn không khác gì.

"Đương nhiên có khác." Tần Tuyết Tình dỗ nàng, sắc mặt đứng đắn, "Trước kia chị cắn em, em kêu đau, kêu chị đừng cắn em."

Ngữ khí cô tạm dừng, thanh âm đột nhiên trở nên trầm thấp: "Nhưng vừa rồi, em thoải mái đến vẫn luôn hừ, còn kêu chị đừng ngừng. . ."

"Tần Tuyết Tình," Diệp Tịnh Nhã đánh ngực cô, "Chị luôn là như vậy, không được nói nữa."

Nàng vừa rồi sao lại như vậy chứ, còn nói với Tần Tuyết Tình loại lời nói cầu cô như vậy.

Tần Tuyết Tình thích bộ dáng thẹn thùng của nàng. Cô sờ sờ mặt nàng, lại cúi đầu hôn hôn, "Vì sao không cho chị nói? Nhã Nhã, vừa rồi lúc em sờ chị, chị cũng thực kích động."

Cô nói xong, đầu quả tim nhũn ra, vừa dụ vừa dỗ nàng: "Nhã Nhã, em vẫn luôn không cho chị cắn em, thế thì chị cho em cắn."

Tần Tuyết Tình mặt đầy chờ mong, "Em muốn cắn chỗ nào của chị, chị cũng sẽ không phản kháng."

Nếu cô gái nhỏ cắn cô. . . Hình ảnh đó, cô chỉ tưởng tượng cũng cảm thấy cả người hưng phấn.

Thân thể Diệp Tịnh Nhã nóng lên, đem mặt chôn vào ngực cô, "Em mới không biến thái giống chị, thích cắn người!"

Thần sắc Tần Tuyết Tình giật mình, bộ dáng hiểu rõ gật gật đầu, "Nhã Nhã, người chị không mềm mại như em, em không thích cắn cũng là bình thường, nhưng. . ."

"Em muốn ngủ, chị đừng làm ồn!" Thanh âm Diệp Tịnh Nhã rầu rĩ cảnh cáo cô.

Tần Tuyết Tình hoàn toàn trầm mặc.

Diệp Tịnh Nhã nhắm mắt lại, nhưng cố thế nào cũng không ngủ được. Nàng lộn xộn trong ngực Tần Tuyết Tình, sốt ruột nói: "Làm sao đây, em không ngủ được. Đều tại chị, cả ngày chỉ muốn chiếm tiện nghi của em, giờ hại em không ngủ được."

Tần Tuyết Tình: "Nhã Nhã em đừng gấp, chị giúp em mát xa một chút là có thể ngủ rồi."

"Vậy chị nhanh lên đi." Diệp Tịnh Nhã bắt lấy tay cô đặt lên bụng mình, "Nhanh lên xoa xoa cho em."

Tần Tuyết Tình nghe lời xoa nhẹ, trong miệng còn không quên nói lời dỗ dành nàng.

Cũng không biết có phải tác dụng tâm lý, Diệp Tịnh Nhã bị cô vừa xoa vừa dỗ, tâm tình sảng khoái không ít, nàng nhớ lại vừa rồi bản thân không biết xấu hổ cầu Tần Tuyết Tình đừng ngừng, trên mặt nóng lên, quay mặt đi, không dám lại nhìn cô.

Trong lòng nghĩ đến hành vi mất mặt vừa rồi của bản thân, nhiệt độ trên mặt Diệp Tịnh Nhã dần lan tràn đến toàn thân. Nàng nhỏ giọng hừ một lúc, thỉnh thoảng nhéo tay cô, lẩm nhẩm mắng cô một hai câu.

Đến khi buồn ngủ kéo đến nàng mới ngủ.

Động tác trên tay Tần Tuyết Tình phóng nhẹ rồi chậm rãi ngừng lại. Cô cẩn thận nằm xuống, dịu dàng ôm cô gái nhỏ vào lòng, đắp chăn cho hai người.

. . . . .

Ngày hôm sau, cô gái nhỏ đi thi. Tần Tuyết Tình ở nhà xử lý xong công việc, lấy ra vali của của cô gái nhỏ, giúp nàng thu dọn hành lý.

Tâm tình Tần Tuyết Tình không được tốt. Ngày mai cô gái nhỏ phải về nhà, hai người có một đoạn thời gian dài không được gặp mặt.

Không nỡ ép cô gái nhỏ lưu lại, cô đành phải tự mình đưa nàng về nhà.

Đem quần áo thường ngày cô gái nhỏ thích mặc và một số đồ dùng cá nhân bỏ vào vali.

Sau khi làm xong những chuyện này, Tần Tuyết Tình nhìn thời gian, bắt đầu học làm điểm tâm. Cô gái nhỏ thi xong chắc chắn sẽ đói bụng, cô phải làm nhiều một chút, dỗ nàng ăn hết.

Sau hai lần thất bại Tần Tuyết Tình mới làm ra hai loại điểm tâm. Cô gói điểm tâm xong, làm cho cô gái nhỏ cánh gà nướng và đùi gà nướng mà nàng thích nhất, lại nấu thêm cháo gạo kê.

Đóng gói cháo và cánh gà đùi gà, Tần Tuyết Tình kiên nhẫn chờ điện thoại của cô gái nhỏ.

. . . . .

Rốt cuộc thi xong, trong lòng Diệp Tịnh Nhã nói không nên lời hưng phấn. Sau khi Hàn Thiến và Tần Oánh Oánh rời đi, nàng một mình đeo khẩu trang ngồi phương tiện công cộng đi đến phố buôn bán, rồi mới nhắn tin Wechat cho Tần Tuyết Tình.

Tần Tuyết Tình còn chưa đến, nàng đi dạo xung quanh một lúc. Nhìn trên đường có quầy hàng bán cánh gà nướng, bụng Diệp Tịnh Nhã "lộc cộc, lộc cộc" vang lên, mắt trông mong nhìn quầy hàng ăn vặt, bước chân lại không động đậy.

Thật thơm, nàng vì giảm cân đã lâu không có thống khoái ăn một bữa cánh gà nướng.

Diệp Tịnh Nhã giơ tay sờ bụng mình, khẽ cắn môi, vẻ mặt đưa đám xoay người rời đi.

Khi Tần Tuyết Tình tìm được cô gái nhỏ, thấy nàng đeo khẩu trang cúi đầu chơi điện thoại, cả người tỏa ra cảm xúc không vui.

Cô đi đến trước mặt cô gái nhỏ, sờ sờ đầu nàng, "Nhã Nhã."

Nghe được thanh âm quen thuộc, Diệp Tịnh Nhã uể oải ỉu xìu ngước mắt nhìn cô, thấy tay cô xách cái túi, tò mò hỏi cô: "Đây là gì vậy?"

Tần Tuyết Tình nhìn thoáng qua bốn phía, phát hiện nơi cô gái nhỏ đang ngồi khá là yên tĩnh.

Cô ngồi bên cạnh cô gái nhỏ, lấy ra từng món đồ trong túi, đặt lên bàn, "Chị làm điểm tâm cho em, còn có cánh gà đùi gà nướng em thích nhất."

Tần Tuyết Tình mở ra nắp hộp giữ nhiệt, vị thơm ngọt của điểm tâm và hương vị cánh gà nướng lập tức chui vào mũi Diệp Tịnh Nhã.

Nhìn những thứ này, hai mắt Diệp Tịnh Nhã hơi trừng, bụng còn kêu vang hơn. Nàng không nghĩ tới Tần Tuyết Tình còn mang những thứ này ra cho mình.

"Tần Tuyết Tình," Diệp Tịnh Nhã nuốt nuốt nước miếng, đỏ mặt ấp úng nói: "Sao chị biết em đói bụng?"

Từ chuyện lần trước nàng ăn hư bụng, Tần Tuyết Tình liền mua lò nướng, ở nhà tự mình nướng cánh gà đùi gà cho nàng.

Diệp Tịnh Nhã vuốt bụng mình. Làm sao bây giờ, thật muốn ăn, nhưng ăn xong sẽ mập lên.

Tần Tuyết Tình kéo khẩu trang cô gái nhỏ xuống, sờ sờ mặt nàng, "Nhã Nhã, ăn đi, ăn no mới có sức đi dạo phố."

"Nhưng em đang giảm cân. . ." Diệp Tịnh Nhã yếu ớt mở miệng, gian nan dời tầm mắt đi, "Chị vẫn là dọn những thứ này đi. Em, em cũng không quá đói."

Tần Tuyết Tình nhìn ánh mắt cô gái nhỏ đã muốn dính trên đồ ăn, nhưng vẫn nhịn không chịu ăn, trong lòng vừa giận vừa đau lòng.

"Nhã Nhã, ăn no rồi đi dạo phố." Cô kiên nhẫn dỗ nàng, "Buổi tối về nhà, chị lại cùng em vận động một giờ, sẽ không mập lên."

Tâm Diệp Tịnh Nhã vốn ở trên cánh gà nướng và điểm tâm, nghe xong lời Tần Tuyết Tình nói lập tức nghiêm túc gật đầu, "Chị nói có đạo lý, vậy thì em ăn một chút vậy."

"Được, vậy ăn một chút."

Cô gái nhỏ chịu nhả ra, trong lòng Tần Tuyết Tình vui vẻ, cô mở bình thủy, "Uống chút cháo trước lại ăn những món khác."

Diệp Tịnh Nhã cầm lấy muỗng, uống hơn một nửa cháo gạo kê, nói: "Em không muốn ăn cháo."

Tần Tuyết Tình liếc liếc bình thủy trong tay, lấy ra bao tay dùng một lần mang lên cho cô gái nhỏ.

Diệp Tịnh Nhã gấp không chờ được cầm lấy đùi gà, há mồm cắn.

Thấy cô gái nhỏ ăn ngon lành như vậy, Tần Tuyết Tình cúi đầu, uống hết cháo gạo kê còn dư lại.

Rất nhanh toàn bộ đồ ăn đều bị hai người ăn xong, đa số là vào trong bụng Diệp Tịnh Nhã.

Tần Tuyết Tình ném rác xong trở về, Diệp Tịnh Nhã mặt đỏ hồng ôm eo cô, "Có phải vừa rồi em ăn nhiều quá không?"

"Không có, chị cũng ăn rất nhiều." Tần Tuyết Tình lắc đầu.

Diệp Tịnh Nhã nghĩ nghĩ, cảm thấy mình chắc chỉ là ăn một chút. Nàng vui vẻ kéo tay Tần Tuyết Tình, đi dạo thương trường cùng cô.

Đi dạo nửa tiếng, Diệp Tịnh Nhã nhìn thấy máy gắp thú, ánh mắt sáng lên, kêu Tần Tuyết Tình đi đổi một đống xu, mặt đầy hưng phấn chơi.

Nhưng nàng đã dùng hết một nửa xu, một con thú cũng không gắp được.

"Cái gì vậy, căn bản là không gắp được, lừa đảo." Diệp Tịnh Nhã thở phì phì la lên, "Không chơi không chơi nữa."

Tần Tuyết Tình liếc nhìn búp bê rẻ tiền bên trong máy, kỳ quái nói: "Nhã Nhã, em rất thích những thứ này?"

Loại đồ vật rẻ tiền khó coi như vậy, có gì đẹp chứ?

"Thích thì sao chứ, cũng không gắp được." Diệp Tịnh Nhã không vui hừ hừ.

Tần Tuyết Tình xoa đầu nàng, "Thích thì chị đem tất cả đều gắp cho em."

Cô bỏ xu vào, quan sát vài giây, nhẹ nhàng liền gắp được một con thú nhỏ.

Diệp Tịnh Nhã kinh ngạc đến ngây người tại chỗ.

Mỗi một lần Tần Tuyết Tình đều gắp thành công. Rất nhanh, xung quanh hai người vây đầy người.

"Thật là giỏi."

"Vì sao bạn gái người ta không chỉ xinh đẹp, đến gắp thú cũng giỏi như vậy."

"Ủa, người phụ nữ này có chút quen mắt."

. . . . .

Tần Tuyết Tình mua một cái túi lớn, đem tất cả thú bông đều bỏ vào trong, nắm tay cô gái nhỏ rời đi.

Đến khi hai người về đến nhà, Diệp Tịnh Nhã mới hét lên một tiếng, bổ nhào vào ngực Tần Tuyết Tình, hai mắt sáng lấp lánh nhìn cô, "Tần Tuyết Tình, sao chị lại giỏi như vậy, máy gắp thú khó gắp như vậy chị cũng gắp được."

Trong lòng Diệp Tịnh Nhã vui vẻ, ôm cổ cô, chủ động hôn vài cái.

Người phụ nữ này sao cái gì cũng biết vậy.

Tần Tuyết Tình ngẩn người, không nghĩ đến chuyện đơn giản như vậy, cô gái nhỏ sẽ vui vẻ đến vậy.

Diệp Tịnh Nhã ghé vào ngực cô, mềm mại nói cô thật giỏi. Mỗi một câu lại hôn cô một cái.

Tai Tần Tuyết Tình nóng lên. Thì ra cô gái nhỏ dễ thỏa mãn như vậy.

"Nhã Nhã," Cô ôm mặt cô gái nhỏ, ngữ khí hơi khàn, "Chị nhịn không được."

Cô cúi đầu, hôn sâu lên môi nàng.

. . . . .

Vốn nói tốt là sẽ đi chạy bộ, nhưng Diệp Tịnh Nhã đứng trên máy chạy bộ 10 phút liền mệt đến ôm lấy eo Tần Tuyết Tình.

"Mệt quá, em chạy không nổi." Diệp Tịnh Nhã hơi thở dốc, ngẩng đầu nhìn Tần Tuyết Tình, "Em không muốn chạy nữa, quá mệt."

Mới chạy 10 phút mà hơi thở cô gái nhỏ đã có chút nặng, khuôn mặt hồng nhuận, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Tố chất thân thể của cô gái nhỏ thật là kém. Nhưng nhìn nàng đáng thương hề hề kêu mệt, cô không nỡ ép nàng rèn luyện.

Tần Tuyết Tình cầm khăn lông, dịu dàng lau mồ hôi trên trán nàng, "Mệt thì đừng chạy."

Thôi, thân thể cô gái nhỏ mảnh mai, sau này cô lại nghĩ cách khác, cùng nàng từ từ rèn luyện.

Diệp Tịnh Nhã nâng mặt lên, để mặc cho Tần Tuyết Tình giúp mình lau mồ hôi. Nghe xong lời cô, nàng nhỏ giọng hừ: "Nhưng hôm nay em ăn rất nhiều thịt, sẽ béo."

"Sẽ không." Tần Tuyết Tình ném khăn lông, ôm cô gái nhỏ về phòng, hôn môi nàng, nhỏ giọng nói: "Nhã Nhã, vừa rồi em chỉ ăn một chút, sẽ không béo."

Diệp Tịnh Nhã bị cô dỗ đến vui vẻ, cọ cọ bầu ngực mềm mại của cô, nhỏ giọng nói: "Thế thì lần sau em lại vận động vậy, tối nay quá mệt."

"Được, lần sau chị sẽ cùng em vận động."

Buổi tối hai người bận xong, Diệp Tịnh Nhã ghé vào trên giường, đung đưa chân vui vẻ lướt điện thoại.

Tần Tuyết Tình từ phòng tắm đi ra, ngẩng đầu liền thấy hai chân thon dài của cô gái nhỏ. Yết hầu cô căng thẳng, đi vài bước đến mép giường ngồi xuống, duỗi tay ôm cô gái nhỏ vào lòng.

Cô chôn mặt vào cổ nàng, thanh âm trầm thấp, tràn ngập ám chỉ: "Nhã Nhã, ngày mai em phải về nhà rồi, chị muốn. . ."

"Chị muốn cái gì?" Diệp Tịnh Nhã đẩy mặt cô ra, "Tối qua em đã cho chị xem, chị không được lại xằng bậy."

Ngữ khí cô gái nhỏ rất kiên quyết. Mi mắt cô rũ xuống, vẫn không muốn từ bỏ.

Tần Tuyết Tình bám vào tai nàng, nhẹ giọng nói: "Chị biết, đêm nay chị không nhìn em."

"Thật?" Sắc mặt Diệp Tịnh Nhã nghi hoặc, không biết vì sao nhưng trong lòng chính là không tin lời cô.

"Ừ, thật." Tần Tuyết Tình cắn cắn tai nàng, "Tối qua vẫn luôn là chị nhìn em, tối nay đổi thành em nhìn chị."

Cô nắm tay cô gái nhỏ, đặt lên eo mình, ngữ khí ái muội dụ dỗ nàng: "Nhã Nhã, chị biết em rất hài lòng dáng người của chị, tối nay chị cho em nhìn đủ được không?"

Cô thích nhìn cô gái nhỏ, cũng thích bị nàng nhìn.

Diệp Tịnh Nhã ngẩn ra, sốt ruột rút tay về, "Ai muốn nhìn chị chứ? Em mới không nhìn, chị nhanh buông tay."

Tần Tuyết Tình hôn mặt nàng, "Nhã Nhã, em thật sự không muốn nhìn?"

Diệp Tịnh Nhã bị cô làm cho cả người nhũn ra, nàng xác thật muốn nhìn, nhưng. . .

Nàng nghẹn một hồi, mới gian nan nghẹn ra một câu: "Tối qua em đã nhìn qua rồi, nên tối nay không cần nhìn."

Tần Tuyết Tình ôm nàng vào lòng, "Nhưng tối qua đa số thời gian em đều đang cầu chị hôn em sờ em, căn bản không nhìn đủ."

"Tần Tuyết Tình. . ." Diệp Tịnh Nhã mặt đỏ hồng trừng cô, không muốn cô nói tiếp nữa.

Đáng tiếc Tần Tuyết Tình không dừng lại. Cô trực tiếp giơ tay, cởi áo trên người mình ra.

Diệp Tịnh Nhã ngơ ngẩn nhìn động tác của cô, ánh mắt dừng trên bầu ngực trắng nõn no đủ của cô, chậm rãi đi xuống, nhìn chằm chằm cơ bụng cô đến phát ngốc.

Người phụ nữ này mỗi ngày ăn còn nhiều hơn nàng, vì sao dáng người của cô giống như ngày càng tốt.

Thật muốn sờ sờ, hôn một cái nha.

Sắc mặt Diệp Tịnh Nhã nóng lên, cảm thấy bản thân ngày càng "hư".

"Nhã Nhã," Tần Tuyết Tình nắm tay nàng ấn trên ngực mình, "Ngày mai em về nhà rồi, sẽ rất lâu không được ôm chị hôn chị sờ chị. Đêm nay em thật sự có thể nhịn được?"

Thân thể cô gái nhỏ mềm mại, hai tròng mắt thủy nhuận mê mang, rõ ràng dần bị cô thuyết phục.

Diệp Tịnh Nhã khó chịu hừ hừ, cuối cùng dục vọng vẫn thắng lý trí.

Nàng tức giận chọc ngực cô, "Đều tại chị, lưu manh, đem em dạy hư."

Trong mắt Tần Tuyết Tình dâng lên ý cười, cô ôm cô gái nhỏ dỗ dành, "Ừ, đều là chị không đúng. Nhã Nhã, em một chút cũng không hư, người xấu là chị."

Diệp Tịnh Nhã không muốn nghe lời vô nghĩa của cô, giả vờ hung dữ trừng cô, "Chị đừng nói chuyện, mau nằm xuống, em muốn sờ chị."

Tần Tuyết Tình cực kì nghe lời nằm xuống, nhưng vẫn không nhịn được khàn giọng nhắc nàng: "Nhã Nhã, chị vẫn chưa cởi quần."

"Chị câm miệng." Diệp Tịnh Nhã hướng về cô kiều hừ.

Nàng tức giận nhìn chằm chằm thân thể Tần Tuyết Tình vài phút, đột nhiên bò lên người cô, rồi cúi đầu xuống hôn ngực cô.

Bầu ngực no đủ của Tần Tuyết Tình rung động, hai mắt đỏ lên nhìn cô gái trong ngực, thanh âm khàn khàn nhắc nàng: "Nhã Nhã, em đừng chỉ hôn một chỗ."

Mỗi một chỗ trên người cô, đều đã vì cô gái nhỏ sẵn sàng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top