Chương 25

"Nhã Nhã." Tần Tuyết Tình bám vào bên tai nàng nhẹ giọng gọi tên nàng, hôn gương mặt ửng đỏ của nàng.

Hai mắt cô gái nhỏ trừng lớn, mặt đầy không dám tin nhìn cô, bộ dáng vừa đẹp vừa đáng yêu.

Lòng Tần Tuyết Tình đều mềm nhũn, yết hầu lăn lộn, duỗi tay bế nàng lên, nhẹ đè trên tường, cúi đầu hôn môi nàng, động tác hơi thô bạo vội vàng mà hôn nàng.

Diệp Tịnh Nhã bị bắt thừa nhận nụ hôn của cô, đánh vai cô vài cái, dưới chân lại dùng sức đá đá, nhưng vẫn không thoát được người phụ nữ trên người.

Động tác nàng dần ngừng lại, chuyển sang ôm cổ của cô. Tần Tuyết Tình hôn nàng ngày càng dịu dàng, đầu óc Diệp Tịnh Nhã bắt đầu choáng váng, nhắm mắt đón ý nói hùa theo nụ hôn của cô.

Cảm nhận được thái độ mềm xuống của cô gái nhỏ, tim Tần Tuyết Tình nhảy loạn thình thịch.

Từ khi cùng cô gái nhỏ ở bên nhau, cô bắt đầu học tập nghiên cứu những kỹ thuật khiến cho phụ nữ thoải mái trên giường.

Đến khi cô gái nhỏ hoàn toàn mềm nhũn trong lòng mình, nụ hôn Tần Tuyết Tình mới dừng lại.

"Nhã Nhã." Cô liếm môi Diệp Tịnh Nhã, tay dần dần đi xuống.

Tay cô nhẹ nhàng chậm rãi vân vê, khi nặng khi nhẹ, động tác không thuần thục hầu hạ cô gái nhỏ.

Cả người Diệp Tịnh Nhã đã vô lực, nàng đỏ mặt đẩy tay Tần Tuyết Tình, mềm mại hừ: "Tần, Tần Tuyết Tình, chị buông em ra, chị không thể đụng vào nơi đó."

Tần Tuyết Tình cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt có chút si mê. Thanh âm cô gái nhỏ mềm mại như vậy, hai mắt hàm chứa nước, mềm mại cầu cô, khiến cô càng muốn. . . khi dễ nàng.

Cô thật ra cũng không quan tâm tiếp tục khi dễ nàng.

"Tần Tuyết Tình, chị không thể chạm vào nơi đó."

"Hỗn đản, lưu, lưu manh."

"Thật là khó chịu, Tần Tuyết Tình, dì ~"

. . . . .

Tần Tuyết Tình vẫn luôn cố kiềm chế, thẳng đến khi nghe cô gái nhỏ mang theo thanh âm nức nở mềm mại kêu cô "dì", thân thể cô mềm nhũn, động tác trên tay càng nhanh.

Diệp Tịnh Nhã hừ kêu lên. Khi nàng nghe thấy thanh âm bản thân mềm mại câu người, sợ đến mức gắt gao mím môi, hốc mắt hồng hồng, không dám động.

Tần Tuyết Tình cúi đầu hôn nàng, "Nhã Nhã, chị có khiến em thoải mái không? Em kêu ra đi, chị thích em giống vừa rồi kêu lên, nghe rất êm tai."

Cho dù nàng gắt gao cắn môi, nỗ lực kiềm nén như thế nào, nhưng vẫn có cực nhỏ hừ thanh trong miệng tràn ra, Diệp Tịnh Nhã xấu hổ và giận dữ đến mặt đầy đỏ bừng, hận không thể tìm cái động chui vào.

Tần Tuyết Tình cọ mặt nàng, ngữ khí khàn khàn: "Nhã Nhã, em kêu lớn tiếng chút, chị thích nghe."

Diệp Tịnh Nhã hung hăng trừng cô, cúi đầu ở trên cánh tay cô cắn xuống.

. . . . .

Khi mọi thứ kết thúc, Tần Tuyết Tình dựa trên tường ôm Diệp Tịnh Nhã, rút khăn giấy cẩn thận lại ôn nhu giúp nàng lau khô.

Diệp Tịnh Nhã hòa hoãn lại, ngước mắt nghiến răng nghiến lợi nói: "Hỗn đản, chị về sau đừng mong nghĩ đến chuyện ôm em hôn em."

Trong lòng Tần Tuyết Tình căng thẳng, vứt khăn giấy trong tay đi, đem nàng bế lên, "Vì sao không cho chị ôm không cho chị hôn?"

"Chị còn dám hỏi?" Diệp Tịnh Nhã tức giận đến cào vài cái vào cổ cô, "Hỗn đản, lưu manh, ai cho chị chạm vào nơi đó của em? Chị cư nhiên còn dám xem?"

Nơi đó của mình nàng còn chưa xem qua, thế mà lão nữ nhân không biết xấu hổ này vừa rồi không chỉ chạm vào, còn nhìn chằm chằm thật lâu.

Tần Tuyết Tình cẩn thận ôm nàng, không ngừng hôn lên khuôn mặt tức giận của nàng, dỗ nàng: "Nhã Nhã, em đừng giận, nơi đó của em quá đẹp, chị không khống chế được."

"Có gì đẹp mà xem đâu, chị chính là cái lưu manh, người xấu, lão nữ nhân không biết xấu hổ!" Diệp Tịnh Nhã tức giận đến nói không ra lời, đỏ mặt mềm mại rống cô, ở trong lòng cô vừa đánh vừa cào.

Tần Tuyết Tình lẳng lặng nghe, không dám tranh luận, không dám đánh trả. Chờ nàng mắng mệt rồi mới nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, giúp nàng thuận khí, "Nhã Nhã em nói đều đúng, đều là chị không tốt."

Nhìn cô bộ dáng mặc nàng mắng nàng đánh, cổ buồn bực nghẹn trong ngực Diệp Tịnh Nhã tiêu tán một chút, nàng lạnh mặt hừ một tiếng, "Đương nhiên là chị không đúng, đồ không biết xấu hổ!"

Tức giận trong lòng Diệp Tịnh Nhã lại bắt đầu dâng lên, bắt lấy tay cô vừa đánh vừa mắng. Tần Tuyết Tình hơi khom lưng, trầm mặc không dám nói nữa.

Lại lần nữa mắng mệt rồi, Diệp Tịnh Nhã mới chú ý tới tình huống hiện tại của hai người, mặt nàng đỏ lên, lập tức vỗ tay cô la lên: "Quần áo em đâu? Em muốn mặc quần áo!"

Tần Tuyết Tình nhìn mặt cô gái nhỏ, thấp giọng nói: "Nhã Nhã, đừng mặc."

Cô thích hai người không có trở ngại ôm nhau.

Diệp Tịnh Nhã trừng cô: "Chị không biết xấu hổ là chuyện của chị, em biết xấu hổ!"

Thấy cô vẫn đứng sững sờ một chỗ, Diệp Tịnh Nhã đẩy cô, vội la lên: "Chị mau đưa quần áo cho em."

Tần Tuyết Tình vẫn bất động, cô hôn mặt và môi cô gái nhỏ, nhìn chằm chằm mắt nàng: "Nhã Nhã, vậy về sau em có cho chị ôm với hôn không?"

Cô vẫn nhớ lời nói vừa nãy của cô gái nhỏ.

"Chị uy hiếp em?" Thần sắc Diệp Tịnh Nhã khiếp sợ, "Chị dùng loại chuyện này uy hiếp em? Nếu em không đồng ý thì sao? Có phải chị không cho em mặc quần áo luôn không?"

Tần Tuyết Tình dùng sự trầm mặc trả lời nàng. Nếu cô gái nhỏ không đồng ý, xác thật đêm nay cô không định cho nàng mặc quần áo.

Dù sao hôm nay nàng đã giận rồi, cô cứ hôn nàng ôm nàng, ngày mai lại nghĩ cách dỗ nàng vui vẻ.

Sắc mặt Diệp Tịnh Nhã ngày càng hồng, nàng cắn môi, không nhịn được dùng sức nhéo cô vài cái mời hừ nói: "Về sau sẽ cho chị ôm cho chị hôn, được chưa? Mau đưa em quần áo."

Đạt được mục đích, Tần Tuyết Tình cắn tai nàng, "Nhã Nhã, trên người em ra mồ hôi, chúng ta cùng nhau tắm rồi mới ra ngoài."

. . . . .

Khi hai người nằm trên giường nghỉ ngơi đã là chuyện 2 tiếng sau.

Diệp Tịnh Nhã mệt đến mức ghé vào ngực Tần Tuyết Tình, cái gì cũng không muốn nói.

"Nhã Nhã." Tần Tuyết Tình ôm nàng, nâng cằm nàng lên, chống lên trán nàng, "Vừa rồi em có thoải mái không?"

Vừa rồi cô gái nhỏ thật sự kêu rất lớn, cô nghe ra sự sung sướng cùng sảng khoái trong thanh âm của nàng.

Lần đầu đối phụ nữ làm loại chuyện này, cô muốn biết kỹ thuật bản thân như thế nào.

Diệp Tịnh Nhã xấu hổ đến cả người nóng lên, "Chị đừng hỏi, em không biết."

Nàng không muốn hồi tưởng lại bộ dáng vừa rồi của mình, rất mất mặt.

"Vì sao không cho chị hỏi?" Tần Tuyết Tình ôm mặt nàng, "Nhã Nhã, em rất thoải mái đúng không? Em ra trên tay chị 3 lần, mỗi một lần nước càng. . ."

"Tần Tuyết Tình!" Diệp Tịnh Nhã tức giận đánh cô, "Chị có thể giữ lại chút mặt mũi không?"

Lời nói bị đánh gãy, Tần Tuyết Tình ngẩn người, không hiểu cô gái nhỏ vì sao thẹn thùng như vậy. Cô nghĩ nghĩ, nhẹ giọng dỗ nàng, "Nhã Nhã, em đừng thẹn thùng, vừa rồi chị cũng ra 3 lần. Trước kia chị một mình làm mới ra được 1 lần liền không muốn làm nữa. Nhưng là vừa rồi nhìn em, chị không khống chế được. . ."

"Chị câm miệng!" Diệp Tịnh Nhã nghe không được nữa, đỏ mặt che lại miệng cô.

Tần Tuyết Tình kéo tay nàng xuống, còn muốn nói tiếp, lại bị cô gái nhỏ trừng khiến không nói nên lời.

Diệp Tịnh Nhã hừ hừ, "Em muốn ngủ, chị nói nữa em cắn chết chị."

Nhìn mặt cô gái nhỏ đầy mỏi mệt, Tần Tuyết Tình hoàn toàn yên tĩnh lại.

Bị náo loạn lâu như vậy, Diệp Tịnh Nhã xác thật mệt mỏi. Khi nàng ngủ, trong miệng còn nhỏ giọng mắng cô "hỗn đản".

Tần Tuyết Tình đem nàng ôm vào lòng, đắp chăn cẩn thận, hôn hôn cái trán nàng.

Cô gái nhỏ quá mệt rồi, lần sau cô hỏi nàng cảm giác của nàng sau.

. . . . .

Ngày hôm sau, Diệp Tịnh Nhã sớm liền tỉnh. Nàng sờ sờ bên người, không đụng đến ai. Mở mắt ra nhìn, quả nhiên Tần Tuyết Tình không ở.

Diệp Tịnh Nhã lấy ra di động, hỏi Hàn Thiến khóa học hôm nay.

Khiến nàng cảm thấy kỳ lạ là ngày thường ngay lập tức trả lời tin nhắn của nàng Hàn Thiến, lần này lại đến khi nàng rửa mặt xong, thay quần áo, Hàn Thiến mới trả lời nàng.

Nhìn tin nhắn Hàn Thiến, mắt Diệp Tịnh Nhã hơi sáng, thì ra hôm nay không có tiết.

Nàng buông di động, đi đến trước tủ quần áo tìm quần áo mới. Nàng vừa thay quần ngắn thì cửa phòng mở ra, Tần Tuyết Tình vẻ mặt bình tĩnh đi vào.

Diệp Tịnh Nhã trừng cô: "Sao chị vào không gõ cửa?"

Trực tiếp đi đến trước mặt cô gái nhỏ, ánh mắt Tần Tuyết Tình dừng trên đôi chân trắng nõn tinh tế của nàng, nhíu mày, "Nhã Nhã, quần này quá ngắn."

Chân cô gái nhỏ vừa trắng vừa dài, tối qua cô sờ rất nhiều lần, cũng rất mịn màng. Hiện tại nàng mặc quần ngắn, hai chân gần như đều lõa lồ bên ngoài, cái này khiến cô rất không thoải mái.

"Mới không cần chị quản." Diệp Tịnh Nhã hừ nói, "Tối qua chúng ta đã nói tốt, về sau yêu đương, mọi chuyện do em quyết định. Em mặc cái gì, chị có ý kiến?"

Đôi chân trắng bóng của cô gái nhỏ luôn lắc lư trước mặt mình, Tần Tuyết Tình đem nàng ôm vào ngực, xoa tóc nàng: "Nhã Nhã, chị đều nghe em mà. Nhưng quần này quá ngắn, hôm nay trời có chút lạnh, em ngoan ngoãn nghe lời, thay quần dài đi."

"Nơi nào lạnh? Em không muốn mặc quần dài." Diệp Tịnh Nhã kéo tay cô xuống, mặt đỏ hồng nói: "Chị đừng quan tâm em mặc cái gì, hôm nay em không có tiết, hôm nay chị rảnh không?"

Tần Tuyết Tình nguyên bản còn muốn khuyên nàng đổi quần áo khác, nghe xong lời cô gái nhỏ, tim mạc danh lỡ một nhịp, ma xui quỷ khiến gật đầu nói: "Cả ngày hôm nay chị đều rảnh."

Ngày hôm qua vì muốn gặp cô gái nhỏ, cô về nước trước, còn có chút việc chưa xử lý xong.

Cô vừa cùng Hạ Trình nói chuyện điện thoại, 10 phút sau phải về công ty.

"Chị rảnh hả," Diệp Tịnh Nhã cười đến mí mắt cong cong, kéo tay cô vui vẻ nói: "Chúng ta hôm nay đi dạo phố đi."

Thanh âm cô gái nhỏ mềm mềm mại mại, không giống lúc bình thường. Tần Tuyết Tình ngẩn ngơ nhìn nàng, "Đi dạo phố?"

Diệp Tịnh Nhã nhìn mặt cô, gật gật đầu, "Đúng rồi, chúng ta không phải đang yêu đương sao? Cùng nhau đi dạo phố thật bình thường."

Thì ra cô gái nhỏ muốn hẹn hò cùng cô.

Thân thể Tần Tuyết Tình hơi nóng lên, mạc danh cảm thấy yết hầu có chút căng thẳng, ngực trướng lên, chỗ sâu dưới đáy lòng có cổ rất kỳ quái cảm giác.

Diệp Tịnh Nhã thấy cô trầm khuôn mặt đứng tại chỗ, buông tay cô bổ nhào vào ngực cô, "Tần Tuyết Tình, rốt cuộc chị có muốn hẹn hò với em không?"

Thanh âm mềm mại của cô gái nhỏ khiến cô lấy lại tinh thần. Tâm thần Tần Tuyết Tình rung động, sờ mặt nàng, ngữ khí hơi khàn, "Được, hôm nay chúng ta đi hẹn hò."

Trong lòng Diệp Tịnh Nhã vui vẻ, rời khỏi ngực cô, trên dưới đánh giá cô vài lần, bất mãn lầm bầm nói: "Vậy chị mau lên đi thay quần áo."

Tần Tuyết Tình nghi hoặc: "Quần áo này rất tốt."

Diệp Tịnh Nhã đẩy đẩy cô, "Kêu chị thay thì chị thay đi, nào có người mặc tây trang đi hẹn hò."

Tần Tuyết Tình cực kỳ thích dáng vẻ này của nàng. Cô đi đến tủ quần áo, bắt đầu lựa đồ.

Chỉ là mấy bộ cô chọn, cô gái nhỏ đều không hài lòng.

"Sao chị chọn toàn loại quần áo này nha?" Diệp Tịnh Nhã xoa xoa mũi, ghét bỏ những bộ cô chọn.

Nàng chính mình chọn chọn, rốt cuộc tìm được bộ hài lòng, đem quần áo nhét vào tay Tần Tuyết Tình, "Chị đi thay mau lên."

Tần Tuyết Tình đi thay quần áo, Diệp Tịnh Nhã ngồi trên giường chơi điện thoại. Rất nhanh, cửa phòng tắm bị đẩy ra, Tần Tuyết Tình mặc đồ thoải mái thường ngày bước ra.

Diệp Tịnh Nhã ngẩng đầu, tim đập bắt đầu tăng nhanh, sắc mặt đỏ lên, ánh mắt dính vào người Tần Tuyết Tình, tai cũng chậm rãi nhiễm hồng.

Bộ quần áo kiểu dáng bình thường, mặc lên người Tần Tuyết Tình lại có thể phác họa ra dáng người hoàn hảo của cô.

Ánh mắt Diệp Tịnh Nhã cực chậm di chuyển lên trên, phát hiện người phụ nữ này không chỉ có dáng người tốt, mặt lớn lên cũng rất xinh đẹp.

Tần Tuyết Tình nguyên bản không thích bộ quần áo này, nhưng hiện tại thấy cô gái nhỏ nhìn chắm chằm mình, đôi mắt cũng không nháy một cái, cô đột nhiên cảm thấy bộ này rất tốt.

"Nhã Nhã." Cô đi vài bước đến trước mặt Diệp Tịnh Nhã, cầm tay nàng đặt lên eo mình, "Có phải em lại muốn sờ chị?"

Ánh mắt cô gái nhỏ nhìn cô quá si mê, cô rất thích.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top