Chương 19
"Chị buông tôi ra." Diệp Tịnh Nhã không ngừng đẩy cô, muốn đem khoảng cách hai người kéo ra.
Tần Tuyết Tình vẫn chưa mặc quần áo vào, người cô lại nóng, khiến nàng vô cùng không thoải mái.
Tần Tuyết Tình ôm nàng càng chặt, ngữ khí khàn khàn: "Chị không bỏ."
Cô điều chỉnh tư thế một chút, cắn mặt nàng, "Nhã Nhã, em mà không kêu chị tỷ tỷ mỗi ngày chị đều làm em."
Diệp Tịnh Nhã thấy cô vẫn rối rắm vấn đề này thì tức giận đánh cô, "Tần Tuyết Tình, chị thật sự không biết xấu hổ?"
Người phụ nữ 30 tuổi nào mà còn mong người khác kêu tỷ tỷ!
Biểu tình Tần Tuyết Tình bình tĩnh, "Em kêu chị tỷ tỷ cùng chuyện chị biết xấu hổ hay không liên quan gì? Dù sao chính chị cũng không thấy mình tuổi mình lớn."
Cô ôm mặt Diệp Tịnh Nhã, ngữ khí nghiêm túc, "Nhã Nhã, em không thể cảm thấy chị lớn tuổi, chị không có già."
Tần Tuyết Tình cảm thấy suy nghĩ của cô gái nhỏ rất nguy hiểm, cô cần kịp thời sửa đúng cho nàng.
"Chị sao lại như vậy?" Diệp Tịnh Nhã cảm thấy phiền, túm tay cô rầm rì.
Thái độ Tần Tuyết Tình kiên định, "Em có kêu không?"
Diệp Tịnh Nhã trừng mắt nhìn cô, thấy cô không nói giỡn mới không tình nguyện nói: "Tôi. . ."
"Em suy nghĩ cho kỹ." Tần Tuyết Tình ngắt lời nàng, xoa đầu nàng nói: "Không kêu thì mỗi đêm phải bồi chị ngủ."
Lời nói còn lại của Diệp Tịnh Nhã bị nghẹn lại, thật lâu sau mới nhẹ "Ừ" một tiếng.
Trong mắt Tần Tuyết Tình hiện lên sung sướng, cô cúi đầu hôn vài cái lên trán nàng, "Nhã Nhã, em thử kêu xem."
Diệp Tịnh Nhã mặt đầy ngượng ngùng không được tự nhiên, cuối cùng không tình nguyện hừ vài tiếng, cắn môi nhẹ giọng kêu: "Tuyết Tình tỷ tỷ."
"Lại kêu lần nữa." Ánh mắt Tần Tuyết Tình hơi tối, hô hấp hơi dồn dập.
Đôi tay Diệp Tịnh Nhã ôm eo cô, thân thể vặn vẹo vài cái, lại nhỏ giọng kêu: "Tuyết Tình tỷ tỷ."
Cả người nàng đều nóng lên, thật sự không muốn nhìn mặt cô.
Tần Tuyết Tình ôm mặt nàng, cúi đầu chống lên trán nàng, cảm thấy cả người mình đều muốn mềm nhũn.
Cô mổ vài cái lên môi Diệp Tịnh Nhã, thanh âm đều hơi mất tiếng, "Nhã Nhã, em kêu thật dễ nghe. Chị thích em kêu chị như vậy, mềm mềm mại mại, nghe vào khiến chị cả người đều thoải mái."
Thanh âm của cô ám ách, mang theo cổ vừa dụ dỗ vừa dỗ dành thân mật, thân thể Diệp Tịnh Nhã không khống chế được mềm nhũn, không có sức lực nằm trong lòng cô.
Diệp Tịnh Nhã nhẹ vỗ ngực cô, đỏ mặt nói thầm: "Về sau chị không được nói những lời như vậy."
Cô nói những lời như vậy khiến nàng nghe xong cả người đều kỳ kỳ quái quái.
Tần Tuyết Tình nắm tay nàng kéo đến bên môi, hôn vài cái, nghi ngờ hỏi: "Vì sao không thể nói những lời này? Nhã Nhã, lời chị nói đều là thật, chị thích nhất em kêu chị như vậy."
"Chị đừng nói nữa." Diệp Tịnh Nhã đẩy cô.
Nâng mặt cô gái nhỏ lên, nhìn cả khuôn mặt nàng đều đỏ ửng, nàng còn nũng nịu đẩy cô, ngực Tần Tuyết Tình trướng đến tràn đầy.
Cô cúi đầu hôn tai nàng, ngữ khí mơ hồ không rõ: "Nhã Nhã, sao em lại đẹp như vậy?"
Mặt Diệp Tịnh Nhã càng đỏ lên, dùng sức nhéo eo cô, ấp úng nói: "Chị còn nói?"
Nàng chưa từng cùng Tần Tuyết Tình ở chung. Ban đầu, nàng cho rằng Tần Tuyết Tình là người lạnh nhạt, tâm trạng thay đổi thất thường. Nhưng hiện tại nàng cảm thấy Tần Tuyết Tình không hề lạnh nhạt, ngược lại đối với nàng còn rất nhiệt tình.
Tần Tuyết Tình phát hiện cô gái nhỏ đang thất thần trong lòng mình. Cô khẽ cắn môi nàng, nghe được có tiếng hút khí mới buông nàng ra.
Giơ tay sờ mặt nàng, Tần Tuyết Tình lại hôn hôn vài cái, nhỏ giọng dỗ nàng: "Nhã Nhã, người em nho nhỏ, mặt lại trắng mịn, luôn hồng hồng. Miệng cùng mũi đều nhỏ nhắn đáng yêu, đôi mắt ướt ướt, nào đều đẹp. Chị sống 30 năm, chưa thấy cô gái nào đẹp như em."
Diệp Tịnh Nhã chỉ là cô gái 18 tuổi, cho dù nàng không thích Tần Tuyết Tình, nhưng hiện tại cô ôm nàng, khen nàng xinh đẹp, trong lòng nàng vẫn không kiềm được vui vẻ.
Khóe miệng ngăn không được giương lên, Diệp Tịnh Nhã hừ hừ, "Chị chính là đang trợn mắt nói dối, dỗ tôi vui vẻ. Trên đời này có rất nhiều cô gái đẹp hơn tôi."
Hừ, người phụ nữ này chính là miệng lưỡi trơn tru.
Nghĩ đến cô có thể cũng từng như vậy dỗ dành nữ nhân khác, trong lòng Diệp Tịnh Nhã đột nhiên không vui, nàng cắn răng trừng cô, "Trước kia chị có từng bao nuôi nữ nhân khác không?"
Còn nói cái gì lần đầu tiên chạm vào thân thể phụ nữ, chắc chắn là nói dối.
Thấy cô gái nhỏ hình như lại giận, Tần Tuyết Tình cảm thấy không thể hiểu được. Cô vỗ lưng nàng, dỗ dành: "Chị không có dưỡng cô gái khác."
Cô nói xong, cô gái nhỏ vẫn cắn môi, bộ dáng không muốn để ý đến cô.
Nghĩ nghĩ, Tần Tuyết Tình thành thật nói nàng nghe "tình sử" của mình: "Nhã Nhã, trước kia chị chỉ lo làm việc, nhìn đều không nhìn phụ nữ, làm sao dưỡng qua những người khác?"
Cô sống lâu như vậy, khi lần đầu tiên ôm Diệp Tịnh Nhã thân thể mới có phản ứng.
Sau này mỗi lần gặp mặt, cô đều cảm thấy cô gái nhỏ lớn lên xinh xắn đáng yêu, càng xem càng thích, muốn dưỡng nàng cả đời.
Diệp Tịnh Nhã liếc mắt nhìn cô, thật mạnh hừ một tiếng, "Nhìn chị cũng chưa nhìn qua phụ nữ khác, còn dám nói tôi xinh đẹp nhất trên đời? Kẻ lừa đảo!"
Tần Tuyết Tình ngẩn người, cảm thấy cô gái nhỏ không chỉ ngày càng không nói đạo lý còn hơi ngang ngược. Nhưng cô lại thích dáng vẻ này của nàng, mềm mại hừ với mình.
Trong lòng cô yêu chết cô gái của mình, hôn mặt nàng vài cái, bám vào bên tai nàng nói: "Nhã Nhã, chị không cần nhìn những người phụ nữ khác thì cũng biết em là người đẹp nhất."
Cô dựa vào tai nàng nói chuyện, hơi thở nóng rực phun bên tai nàng, thật mau khiến tai Diệp Tịnh Nhã biến thành màu hồng nhạt.
Ánh mắt Tần Tuyết Tình tối sầm. Tai cô gái nhỏ trắng nõn, nhỏ nhắn, nhìn thật đáng yêu.
Cô hôn tai nàng, ôm eo nàng, ở bên tai nàng lặp lại: "Nhã Nhã, trong lòng chị, em vĩnh viễn là người con gái đẹp nhất, không ai so được."
Không có người không thích được khen xinh đẹp, Diệp Tịnh Nhã cũng không ngoại lệ. Nàng bắt lấy tay Tần Tuyết Tình, đỏ mặt hừ hừ.
Không thể phủ nhận rằng lời Tần Tuyết Tình khiến tâm tình nàng rất tốt, còn có chút ngượng ngùng. Nhưng nàng không muốn nghe cô tiếp tục nghiêm túc nói lời dỗ dành mình.
"Chị đừng nói nữa." Diệp Tịnh Nhã đẩy tay cô, "Chúng ta nói chính sự. Vừa rồi tôi đã kêu chị tỷ tỷ, vậy có phải chị đồng ý tạm thời không cùng tôi ngủ chung đúng không?"
Cô gái nhỏ nhắc lại chuyện này cũng không khiến tâm trạng Tần Tuyết Tình khó chịu nữa.
Cô ôm Diệp Tịnh Nhã dựa vào đầu giường, cúi đầu nhìn bộ dáng nàng nhỏ xinh đáng yêu đang ngoan ngoãn ghé vào trong lòng mình.
Sờ sờ tóc nàng, Tần Tuyết Tình nói: "Đây chỉ là điều kiện thứ nhất, còn có những điều kiện khác nữa."
"Còn có nữa?" Diệp Tịnh Nhã ngước mắt lẩm bẩm nói: "Chị không thể nói hết một lần sao?"
Tần Tuyết Tình hôn đôi môi phiếm thủy quang của nàng, "Điều kiện thứ hai là mỗi ngày em phải chủ động hôn chị."
Ngữ khí cô hơi dừng, gương mặt chậm rãi nổi lên màu hồng khả nghi nhưng không rõ ràng.
Thanh âm cô hơi khàn: "Còn phải nói thích chị."
Cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, thanh âm lại mềm. Nếu mỗi ngày nàng đều ghé vào lòng cô, mềm mại nói thích cô, cô chỉ cần tưởng tượng chút cũng đã cảm thấy hưng phấn.
Diệp Tịnh Nhã không muốn đồng ý điều kiện thứ hai cho lắm. Nhưng so với việc mỗi ngày ngủ chung với Tần Tuyết Tình, nàng tình nguyện mỗi ngày hôn cô, nói thích cô.
"Ngoài điều kiện này ra còn có điều kiện nào nữa không?" Diệp Tịnh Nhã xác nhận lại, sợ cô còn có những điều kiện khác nữa.
Tần Tuyết Tình lắc đầu, "Tạm thời không có."
Dù sao cô cũng không tính tách ra ngủ với nàng trong thời gian dài. Chờ đến khi cô gái nhỏ thích ứng với sự tồn tại của cô, hai người ở chung lâu rồi thì tất nhiên cô có thể ngủ chung với nàng.
Có lẽ về sau, cô gái của mình còn chủ động yêu cầu ngủ chung với cô.
Tần Tuyết Tình thử tưởng tượng tình cảnh khi cô gái nhỏ đỏ mặt, ngoan ngoãn mềm mại ôm eo cô, đôi tay trắng nõn bắt lấy tay áo cô lắc lắc, thanh âm nũng nịu kêu mình lưu lại ngủ chung với nàng, trong ngực liền có cổ cảm xúc nói không nên lời.
Diệp Tịnh Nhã nhíu mày, ngồi thẳng người lại, nhắm hai mắt hôn môi cô, thanh âm xấu hổ không được tự nhiên: "Tôi, tôi thích chị."
Nụ hôn cùng lời tỏ tình của cô gái nhỏ khiến những ý tưởng trong lòng Tần Tuyết Tình biến mất sạch sẽ. Cô nhéo cằm Diệp Tịnh Nhã, cúi đầu hôn xuống.
Nụ hôn này, vừa ôn nhu vừa triền miên. Diệp Tịnh Nhã cuối cùng chỉ có thể ôm cổ của cô nhỏ giọng hừ.
Không biết đã bao lâu, Tần Tuyết Tình cuối cùng cũng ngừng lại, thanh âm của cô mang theo dục vọng, "Nhã Nhã, chị cũng rất thích em."
Diệp Tịnh Nhã ngẩn người, nàng nhìn Tần Tuyết Tình, phát hiện sắc mặt cô rất nghiêm túc khi nói thích nàng.
Cô giống như không nghe thấy sự cứng đờ nói có lệ trong thanh âm nàng, cho rằng nàng thật sự đang tỏ tình với mình.
"Nhã Nhã em đừng nhìn chị như vậy." Tần Tuyết Tình hôn hai mắt nàng, "Em nhìn chị như vậy, chị không khống chế được."
Lấy lại tinh thần, Diệp Tịnh Nhã lập tức đẩy cô, "Điều kiện chị nói tôi đều đã làm, chị đi được rồi."
Cô gái nhỏ cứ đẩy cô không ngừng, thúc giục cô rời đi nhưng Tần Tuyết Tình luyến tiếc thân thể mềm mại của nàng.
"Đêm nay không đi." Sắc mặt Tần Tuyết Tình bình tĩnh, "Nhã Nhã, đêm nay chị và em ngủ chung. Bắt đầu từ tối mai chị mới ngủ phòng cho khách."
Hôm nay hai người vừa mới bắt đầu ở bên nhau, cô vừa mang cô gái nhỏ về nhà, muốn thời thời khắc khắc ở bên nàng, không muốn rời xa.
"Chị lừa tôi!" Diệp Tịnh Nhã trừng cô, dùng sức đẩy ngực cô, "Không được, chị không thể ở đây."
Đáng tiếc dù nàng nói như thế nào, Tần Tuyết Tình vẫn không chịu rời đi.
Đêm đầu tiên hai người ở chung, Tần Tuyết Tình được như ý nguyện ôm Diệp Tịnh Nhã ngủ cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Tịnh Nhã tỉnh trước. Chưa tỉnh ngủ, đầu óc nàng mơ màng một lúc mới nhớ tới ngày hôm qua nàng cùng Lâm Thư Mặc chia tay, đây là nhà Tần Tuyết Tình.
Nhớ tới Lâm Thư Mặc, trong lòng Diệp Tịnh Nhã lại bắt đầu khó chịu. Nhưng cảm xúc khó chịu của nàng chưa đến một phút đã bị ôm vào lồng ngực nóng rực của người nào đó, thật mau lỗ tai bị người ngậm cắn, "Nhã Nhã, em tỉnh rồi."
Tỉnh lại là có thể ôm thân thể mềm mại của cô gái nhỏ, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng, tâm tình Tần Tuyết Tình sung sướng vô cùng.
Khuỷu tay Diệp Tịnh Nhã đẩy đẩy ra sau, thanh âm mơ hồ không được tự nhiên, "Chị đừng ôm tôi, rất nóng."
"Không nóng." Tần Tuyết Tình ôm nàng rất chặt, "Nhã Nhã, em mềm mại như vậy, ôm em rất thoải mái."
Thanh âm của cô vừa tỉnh ngủ, khàn khàn trầm thấp, mang theo một cổ tình dục.
Diệp Tịnh Nhã lần đầu tiên nghe thanh âm Tần Tuyết Tình lúc vừa tỉnh ngủ, cả người nóng lên không thoải mái. Nàng đỏ mặt cắn môi, "Chị buông tôi ra, tôi bị chị ôm không thoải mái."
"Sao không thoải mái?" Ngữ khí Tần Tuyết Tình nghi hoặc, "Có phải do thân thể chị không mềm mại?"
Diệp Tịnh Nhã không muốn lúc sáng sớm thảo luận loại chuyện này với cô, nàng hung dữ trừng cô, "Tôi đói bụng, muốn đánh răng ăn sáng, chị mau buông tôi ra!"
Nhìn khuôn mặt hung dữ của nàng, nghe nàng bảo đói bụng, Tần Tuyết Tình lập tức buông nàng ra, "Em mau đi rửa mặt, chị đi chuẩn bị bữa sáng cho em."
Cô mặc quần áo vào, khi chuẩn bị rời phòng, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng của Diệp Tịnh Nhã, nhịn không được nói: "Nhã Nhã, bộ dáng hung dữ của em cũng rất đẹp."
"Tần Tuyết Tình, chị ra ngoài mau lên!" Diệp Tịnh Nhã rống cô.
. . . . .
Khi hai người ăn xong bữa sáng, Tần Tuyết Tình ôm Diệp Tịnh Nhã hôn vài phút mới tiếp một cuộc gọi video hội nghị, trầm khuôn mặt vào thư phòng làm việc.
Diệp Tịnh Nhã rảnh đến nhàm chán, đi dạo một vòng bên ngoài biệt thự. Chờ khi nàng chậm rì rì đi dạo xong quay lại phòng khách, phát hiện trên sô pha có một người đàn ông đang ngồi.
Bước chân nàng dừng lại, đoán người này chắc là bạn của Tần Tuyết Tình.
Diệp Tịnh Nhã không được tự nhiên, cúi đầu muốn xoay người rời đi, đáng tiếc người đàn ông kia gọi nàng lại.
"Ê, cô kia đứng lại." Hoắc Tiêu vứt miếng trái cây đang ăn dở vào thùng rác, nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện, thần sắc khiếp sợ.
Nháy mắt khi nàng quay mặt lại, trong lòng Hoắc Tiêu cả kinh. Cô gái này là cùng một loại hình với những phụ nữ lần trước kia Tần Tuyết Tình đi Thịnh Nhạc chọn.
Chẳng lẽ. . .
Ngữ khí Hoắc Tiêu không xong, "Cô chính là tiểu tình nhân mà A Tình đang bao nuôi? Sao cô lại ở đây?"
Tần Tuyết Tình có phải điên rồi không? Cô cứ tùy tiện mua căn nhà quăng cho cô ta là được, thế mà lại mang tình nhân về nhà.
Ngữ khí cùng ánh mắt của người đàn ông này khiến Diệp Tịnh Nhã rất không thích.
Nàng ngẩng đầu, "Ồ" một tiếng, giận dỗi nói: "Về sau đây là nhà tôi, vì sao tôi không được ở đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top