Chương 17

Thần sắc Diệp Tịnh Nhã ngẩn ra, bắt lấy tay cô lắp bắp nói: "Không, không được."

Nàng căn bản không tính cùng Tần Tuyết Tình ngủ chung.

"Tần Tuyết Tình, chị thả tôi xuống." Sắc mặt Diệp Tịnh Nhã sốt ruột đẩy ngực cô.

Thần sắc Tần Tuyết Tình không đổi, trực tiếp ôm Diệp Tịnh Nhã đến mép giường, nhẹ nhàng đặt lên giường. Giúp nàng vuốt lại đầu tóc hỗn độn, hôn một cái lên trán nàng, thấp giọng dỗ dành: "Nhã Nhã, nghe lời."

Cô đứng thẳng lên, cúi đầu, giơ tay bắt đầu cởi quần áo của mình.

Diệp Tịnh Nhã chống trên giường, trừng lớn hai mắt nhìn cô cởi áo khoác, rồi đến áo sơ mi, hoảng sợ lui về sau, "Chị, chị không được đến đây."

Tần Tuyết Tình cởi áo sơ mi, trên người chỉ còn chiếc áo ngực màu đen, tay đang đặt trên thắt lưng, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tịnh Nhã thì phát hiện nàng đã cách mình rất xa, mặt đầy hoảng sợ nhìn mình.

Mặt cô gái nhỏ đỏ ửng, tròng mắt trừng lớn, ngu ngốc, thoạt nhìn rất đáng thương.

Tần Tuyết Tình nhìn Diệp Tịnh Nhã, ngữ khí có chút không xong nói: "Lại đây."

Thân thể Diệp Tịnh Nhã càng hướng bên trong cuộn tròn, thanh âm hơi run, "Tôi, tôi, tôi không muốn, chị mặc quần áo vào nhanh lên."

Nàng nhìn về phía Tần Tuyết Tình, bị ánh mắt của cô khiến cả người nóng lên.

Trong lòng Tần Tuyết Tình nóng nảy, nhưng cô không muốn ép nàng, cô dịu dàng dỗ dành: "Nhã Nhã, em muốn nghe lời."

"Tôi không muốn! Chị nhanh lên rời khỏi đây!" Trong lòng Diệp Tịnh Nhã hoảng loạn sợ hãi.

Ánh mắt nàng không chịu khống chế nhìn thoáng qua thân thể gần như trần chuồng của Tần Tuyết Tình, cả người nàng càng nóng lên, còn có chút nhũn ra, nhanh chóng cúi đầu không dám tiếp tục nhìn cô.

Đây là lần đầu tiên trong đời Diệp Tịnh Nhã gần như vậy xem thân thể của một nữ nhân khác.

Dáng người cô rất tốt, cho dù chỉ xem vội một cái thoáng qua nhưng trong đầu Diệp Tịnh Nhã đều là cơ bụng săn chắc của Tần Tuyết Tình.

Mặt nàng vừa hồng vừa nóng, quay mặt đi hoàn toàn không nhìn cô, ấp úng nói: "Chị nhanh lên mặc quần áo vào đi."

Tần Tuyết Tình nhìn gương mặt cùng lỗ tai đỏ bừng của nàng, đầu quả tim tê dại ngứa ngáy.

Bộ dáng thẹn thùng của cô gái nhỏ thật sự rất đẹp, làm trái tim cô không tự chủ dần mềm đi.

Tần Tuyết Tình bình ổn lại tâm thần, cúi đầu hôn chóp mũi nàng, cuối cùng dừng ở trên trán nàng, mang theo tia trấn an.

Cô gái của mình vẫn đẹp giống trước đây, làm cô kiềm lòng không được mà mê muội vì nàng. Cuối cùng, mọi động tác của cô trở nên ôn nhu kiên nhẫn. Từng bước một, cực kỳ dịu dàng dỗ dành nàng, muốn mang nàng cùng trầm luân vào.

Gương mặt Diệp Tịnh Nhã ửng đỏ, đôi tay vô lực ôm cổ Tần Tuyết Tình, bị cô hôn đến đầu óc trống rỗng, choáng váng, cái gì cũng không suy nghĩ được.

Khi tay bị cô nắm lấy, hai mắt Diệp Tịnh Nhã đang nhắm hơi mở ra, theo phản xạ muốn rút về.

Nụ hôn Tần Tuyết Tình dừng lại, chống lên trán nàng, ánh mắt si mê quyến luyến nhìn nàng. Trong lòng cô đột nhiên kích động, khóe miệng hơi giơ lên, cùng tay nàng mười ngón đan vào nhau.

Cô thật thích cảm giác được cô gái nhỏ động chạm, mềm ấm tê dại.

"Nhã Nhã, Nhã Nhã, sao chị lại thích em như vậy." Ngữ khí Tần Tuyết Tình khàn khàn kêu tên Diệp Tịnh Nhã, trong thanh âm giấu không được sự vui mừng cùng thương tiếc.

Thân thể Diệp Tịnh Nhã nhũn ra, bị cô hôn đến đầu óc choáng váng nhưng lời nói của cô lại khiến nàng dần tỉnh táo lại. Tay nàng dùng sức cố tránh thoát cô vài lần lại vô tình chạm vào thân thể không một chút mềm mại của cô.

"Tần, Tần Tuyết Tình. . ." Diệp Tịnh Nhã mềm mại kêu tên cô, nàng mở hai mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm mặt người phụ nữ đang gần ngay trước mắt.

"Ừ, chị đây." Tần Tuyết Tình khẽ cắn chóp mũi nàng, cúi đầu không nhanh không chậm mổ môi nàng.

Cô cẩn thận bế Diệp Tịnh Nhã lên, tay vòng đến phía sau nàng, bắt đầu cởi quần áo của nàng.

Cả người Diệp Tịnh Nhã vô lực, cố gắng ngăn cản Tần Tuyết Tình, "Chị, chị không thể cởi quần áo của tôi."

"Nhã Nhã, nghe lời." Tần Tuyết Tình xoa đầu nàng, nói có lệ một câu, động tác trên tay vẫn không dừng lại.

Thẳng đến đồ vật trên người biến mất, Diệp Tịnh Nhã cả kinh, cúi đầu nhìn tay Tần Tuyết Tình tùy tiện ném quần áo bên mép giường, gấp đến nước mắt đầy hốc mắt, đánh vào bộ ngực của cô, "Không được, không được, chị không thể."

Tần Tuyết Tình không để ý sự giãy dụa của nàng, hai mắt hơi đỏ lên, nhẹ nhàng ôm nàng, trong miệng không ngừng dỗ dành nàng, "Nhã Nhã ngoan, đừng khóc, chị sẽ rất cẩn thận, sẽ không làm em khó chịu."

"Tôi không muốn." Nước mắt Diệp Tịnh Nhã chảy xuống, bắt lấy tay cô, "Tần Tuyết Tình chị không thể như vậy, tôi không thích."

Tiếng khóc của cô gái nhỏ khiến cô cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn không nỡ buông nàng ra.

Thanh âm Tần Tuyết Tình khàn khàn trầm thấp dỗ dành nàng: "Nhã Nhã, em đừng khóc, chờ một chút được không? Chị cái gì đều không làm, thật sự không làm."

. . . . .

Cuối cùng Diệp Tịnh Nhã khóc đến khàn giọng cũng không thể khiến Tần Tuyết Tình buông tha mình.

Cổ họng nàng vừa đau vừa khàn, đáng thương cầu cô, "Tần Tuyết Tình, chị đừng như vậy."

Nghe tiếng nói khàn khàn của cô gái nhỏ, nhìn hai mắt khóc đến sưng đỏ của nàng, Tần Tuyết Tình lại mềm lòng.

Cô ôm Diệp Tịnh Nhã vào lòng, một tay vỗ nhẹ lưng nàng, một tay cầm giấy lau nước mắt cho nàng, trong miệng không ngừng dỗ dành: "Nhã Nhã đừng khóc, chị thật sự không làm, em nói cái gì chị đều nghe em."

"Thật, thật không?" Thanh âm Diệp Tịnh Nhã mang theo tia nức nở, mơ hồ không rõ hỏi.

Sắc mặt nàng có chút ngu đần, nhìn nhìn Tần Tuyết Tình, lại cúi đầu nhìn bộ ngực trắng nõn của mình đã hơi đỏ lên.

Thật lâu sau.

". . . Khốn kiếp." Diệp Tịnh Nhã dùng sức đánh cánh tay cô, tức giận đến muốn khóc.

Nơi đó của nàng thật đỏ, mặt trên còn có rõ ràng dấu vết, có thể tưởng tượng được vừa rồi Tần Tuyết Tình dùng sức bao nhiêu, khó trách nàng vẫn luôn cảm thấy rất đau.

"Khốn kiếp, lưu manh, thích khi dễ tôi." Diệp Tịnh Nhã bắt lấy tay cô, miệng không ngừng mắng cô.

Nhưng thanh âm nàng mềm mại, lại mang theo khàn khàn sau khi khóc, nghe vào chỉ làm người đáng thương, không có tí hung dữ nào.

Tần Tuyết Tình vẫn nghiêm túc lau nước mắt trên mặt nàng, mặc nàng đánh chửi, trong miệng không tự giác theo lời nàng mắng dỗ dành: "Được, là chị không đúng, chị là tên khốn kiếp. Nhã Nhã, em đừng khóc."

"Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp." Tay Diệp Tịnh Nhã tức giận di chuyển, muốn véo cô nhưng trên tay lại chạm đến bắp tay săn chắc của cô.

Mặt nàng đỏ lên, ngước mắt trừng cô, "Chị có biết xấu hổ không? Nhanh mặc quần áo vào."

Diệp Tịnh Nhã không được tự nhiên vặn vẹo thân thể, cơ thể hai người đang dính sát vào nhau bởi vì động tác của nàng lại không tránh khỏi đụng chạm. Mặt nàng vừa hồng vừa nóng, trên người Tần Tuyết Tình có cổ hơi thở làm nàng mặt đỏ tim đập nhanh.

Diệp Tịnh Nhã che giấu hoảng loạn trong lòng, không ngừng đẩy cô, "Chị nhanh lên mặc quần áo vào!"

Cơ thể cô gái nhỏ thơm mềm như vậy, cô thích cùng nàng tiếp xúc da thịt.

"Chị không muốn mặc." Tần Tuyết Tình thành thật trả lời nàng, cúi đầu hôn mặt nàng, "Nhã Nhã, chị thích như vậy ôm em, thật thoải mái, em cũng đừng mặc."

Diệp Tịnh Nhã nhìn thần sắc nghiêm trang thành khẩn của cô, lồng ngực nghẹn cổ khí, cuối cùng tức giận rống cô, "Chị không muốn mặc là chuyện của chị, tôi muốn mặc, đưa quần áo cho tôi."

Nàng vươn tay che phía trước bộ ngực, hung dữ nhìn Tần Tuyết Tình.

Tay nàng tinh tế nho nhỏ, căn bản không che được gì. Tần Tuyết Tình nhìn địa phương nửa che nửa lộ của nàng, ánh mắt càng thêm nóng bỏng.

Cô vươn tay, dễ như trở bàn tay kéo tay Diệp Tịnh Nhã ra.

Nhìn chằm chằm dấu vết mà chính mình để lại ở mặt trên, tay Tần Tuyết Tình vừa nóng vừa ngứa, hồi tưởng cảm giác vừa rồi bao trùm lên đó.

"Nhã Nhã." Cô cúi đầu ngậm tai nàng, "Em cũng đừng mặc quần áo. Nơi này của em thật mềm, chạm vào thật thoải mái."

Ngậm tai nàng khẽ cắn một hồi, Tần Tuyết Tình chống trán nàng thở phì phò, cầm tay nàng đặt lên ngực mình, "Của chị cũng mềm mại, sờ lên cũng thoải mái như em."

Khó trách cô gái nhỏ không thích sờ thân thể của cô, trên người cô ngoại trừ bộ ngực là mềm mại ra chỗ nào cũng cứng ngắc, sờ không thoải mái. Không giống cô gái của cô, toàn thân mềm như bông, vuốt ve thật thoải mái, làm cô mê muội, hận không thể mọi thời khắc đều ở bên nàng.

Diệp Tịnh Nhã không tránh được cô, bị cô hôn một hồi, trên người càng nhũn ra. Hiện tại lại nghe lời nói bậy bạ của cô, tức giận há mồm cắn tay cô.

Nàng cắn tay cô vài lần, ở trong ngực cô vừa đá vừa cào.

Diệp Tịnh Nhã tức giận đến trong miệng không ngừng nói thầm, "Khốn kiếp, tôi muốn cắn chết chị, cào chết chị."

Sức lực nàng nhỏ, đối với Tần Tuyết Tình mà nói chỉ như đang vuốt ve cô.

Nỗ lực đè xuống dục vọng trong lòng, Tần Tuyết Tình lau mồ hôi trên trán nàng, thanh âm không tự giác dịu dàng xuống, "Có mệt không?"

Tầm mắt cô liếc qua vết cào trên cánh tay, vết cào rất nhỏ, nhìn qua rất đáng yêu.

Cô gái nhỏ sao lại hợp tâm ý cô như vậy, làm cô thích đến như vậy.

Diệp Tịnh Nhã xác thật mệt mỏi, cũng không quan tâm mình có bao nhiêu chật vật. Nàng ghé vào ngực cô thở hổn hển, cánh tay hơi đau nhức.

Tần Tuyết Tình vén tóc dính trên mặt nàng, vẫn ôn nhu dỗ nàng.

Thanh âm của cô quá mức dịu dàng, làm sự phòng bị cùng chán ghét trong lòng Diệp Tịnh Nhã dần biến mất, lại nổi lên tiểu tính tình.

Nàng hít hít mũi, oán trách nói: "Trên người chị thật cứng, làm tay tôi vừa đau vừa mỏi."

"Chị giúp em xoa xoa." Tần Tuyết Tình cầm cánh tay trắng nõn của nàng, nhẹ nhàng mát xa cho nàng.

Cô gái của mình mong manh yếu đuối như vậy, mới đánh cô vài cái đã mệt, nhưng cô nguyện ý xoa xoa tay cho nàng.

Kỹ thuật mát xa của Tần Tuyết Tình không tồi, thật mau Diệp Tịnh Nhã liền thoải mái kêu hừ hừ. Bộ dáng hài lòng của nàng khiến lòng cô vui mừng.

Cô thích chăm sóc cô gái nhỏ, như vậy khiến tâm tình cô cực kì sung sướng. Nhưng động tác trên tay cô lại bắt đầu không khống chế, dần không thành thật.

"Tần, Tuyết, Tình." Diệp Tịnh Nhã tức giận trừng cô, đá cô một cái, "Không được chiếm tiện nghi của tôi."

*Chiếm tiện nghi: sàm sỡ

Xoa đầu nàng, Tần Tuyết Tình hôn nàng, "Không có chiếm tiện nghi của cô. Tay em mỏi, chị chỉ giúp em mát xa."

Diệp Tịnh Nhã nghe cô trợn mắt nói dối, không nhịn được lại đạp cô một cái, "Khốn kiếp, tay chị đang đặt ở đâu đó?"

Nghe xong lời nàng, Tần Tuyết Tình cúi đầu, ánh mắt cô dần nóng rực, ngữ khí khàn khàn, "Nhã Nhã, em vừa nói nơi này của em không thoái mái, chị giúp em."

. . . . .

Diệp Tịnh Nhã bị cô lăn lộn đến gần sáng cô mới buông tha cho nàng.

"Nhã Nhã em đừng giận." Tần Tuyết Tình nhìn cô gái nhỏ mím môi không chịu nói chuyện, trong lòng cô nóng nảy, nâng mặt nàng không ngừng dỗ dành: "Là chị không tốt, không nên mặc kệ ý nguyện của em, luôn xoa ngực của em."

Diệp Tịnh Nhã nghe cô ôn nhu dỗ dành nửa ngày, nhớ tới vừa rồi nàng vẫn kêu đau nhưng người phụ nữ này hoàn toàn mặc kệ không quan tâm, không chỉ dùng sức vuốt ve còn cắn nơi đó của nàng.

Nếu không phải nàng khóc lóc ngăn cản cô, có khi nơi đó của nàng bây giờ đã có vết cắn của cô để lại.

Hiện tại trong lòng Diệp Tịnh Nhã còn sợ hãi, hốc mắt nàng nóng lên, nước mắt lại chảy xuống, ngữ khí run rẩy: "Khốn kiếp, chị vừa rồi còn muốn cắn nơi đó của tôi. Chị có phải bao nuôi tôi để mỗi ngày cắn tôi không?"

Tần Tuyết Tình nhìn ngực của cô gái nhỏ vốn trắng nõn bây giờ lại che kín dấu vết, tim cô tê dại, thấp giọng dỗ dành: "Nhã Nhã em đừng khóc, là chị không tốt, đều là lỗi chị, lần sau chị sẽ nhẹ chút."

Diệp Tịnh Nhã nghe cô nói nửa ngày vẫn là không có bảo đảm về sau sẽ không cắn nàng. Trong lòng nàng căng thẳng, túm tay Tần Tuyết Tình vội vàng nói: "Chị phải bảo đảm với tôi, về sau không được cắn tôi."

Tần Tuyết Tình ngẩn người, không muốn trong loại chuyện này lừa nàng, "Nhã Nhã, chị không làm được."

Cô không chỉ muốn cắn ngực nàng, mỗi chỗ trên người nàng cô đều muốn cắn.

Nước mắt Diệp Tịnh Nhã lại chảy ra, sợ tới mức thân thể phát run, "Chị, chị, chị không thể cắn tôi, tôi sợ đau."

"Không đau, không đau, lần sau chị sẽ nhẹ chút, sẽ không dùng sức cắn." Tần Tuyết Tình vừa dỗ dành vừa dụ nàng.

Diệp Tịnh Nhã khóc một hồi cũng không thấy Tần Tuyết Tình nhượng bộ, thút tha thút thít mắng cô, "Khốn kiếp, lưu manh. Chị chính là muốn cắn tôi, muốn đau chết tôi, sao tôi lại thảm như vậy."

Tần Tuyết Tình lẳng lặng nghe nàng mắng, thấy nàng mắng mệt rồi, thanh âm ngày càng nhỏ mới đem nàng bế lên, nhẹ giọng nói: "Nhã Nhã, chị xác thật muốn cắn nơi này của em, nhưng không có muốn đau chết em."

Diệp Tịnh Nhã xoa cái mũi hồng hồng của mình, nhìn cũng không thèm nhìn cô, căn bản không tin lời cô.

Tần Tuyết Tình dựa vào đầu giường, duỗi tay vuốt lại mái tóc hỗn độn của nàng, "Nhã Nhã, nơi này của em vừa thơm vừa mềm, chị thật sự không khống chế được mới nhiều xoa vài cái. Chị không nỡ làm em đau nhưng đây là lần đầu tiên chị chạm vào cơ thể phụ nữ nên không khống chế được bản thân. Về sau chị luyện tập nhiều vài lần, sờ quen rồi em sẽ không đau nữa."

Diệp Tịnh Nhã bị lời nói vô sỉ của cô kinh sợ, nhịn không được dùng sức đẩy cô, mềm mại rống cô, "Vậy chị sờ người phụ nữ khác, đừng tìm tôi."

Lời của cô gái nhỏ khiến cô không vui, trong lòng như bị cái gì đâm. Cô trầm giọng nói: "Vì sao chị phải sờ nữ nhân khác? Chị không thích họ, cũng không muốn dưỡng họ, sẽ không sờ bọn họ."

Cô hôn đôi môi hồng của nàng, ở bên tai nàng nói nhỏ: "Chị chỉ thích em, cả đời này chỉ dưỡng em, chỉ làm với em."

Ngoại trừ cô gái của mình, ai cô cũng không cần.

Nghe cô nhắc đến từ "làm", Diệp Tịnh Nhã muốn khóc. Nàng bắt lấy tay Tần Tuyết Tình, đáng thương nói: "Tôi, tôi không muốn cùng chị làm."

Ánh mắt Tần Tuyết Tình ngẩn ra, tay đang vỗ lưng nàng dừng lại, sắc mặt hơi lạnh xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top