Chương 12
"Sao, sao chị lại đến nữa?" Diệp Tịnh Nhã nắm áo khoác cô khoác cho nàng, gấp đến mức muốn ném rớt nó, hốc mắt đỏ lên trừng cô.
Tần Tuyết Tình lạnh mặt giữ tay nàng lại, không cho kéo xuống áo khoác.
Diệp Tịnh Nhã tức giận đến khuôn mặt đỏ lên, muốn đá cô, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh của cô lại không dám.
"Tần Tuyết Tình." Nàng đành phải mềm giọng cùng cô nói chuyện, "Chị quên chuyện chị đã đồng ý với tôi? Hay là chị muốn đổi ý?"
Trong lòng Diệp Tịnh Nhã có cảm giác không tốt, nàng có trực giác là Tần Tuyết Tình không định cứ như vậy buông tha cho nàng.
"Chị, chị không thể nói chuyện không giữ lời." Nét hồng hào trên mặt nàng biến mất, hấp tấp nhìn người phụ nữ trước mặt.
Tần Tuyết Tình giơ tay, đem áo khoác trên người bao chặt lấy nàng. Ánh mắt nhìn thoáng qua mặt nàng cùng đôi chân như ẩn như hiện dưới làn váy đơn bạc, thật lâu sau trầm giọng nói: "Chị không quên, chị cũng không đổi ý."
Diệp Tịnh Nhã kéo tay cô ra, "Vậy vì sao chị đến đại học A? Còn kêu người khác lừa tôi đến đây?"
Nàng cắn răng trừng mắt nhìn cô, "Nếu chị không đổi ý, thì chị không nên đến đây."
Tần Tuyết Tình không thích sự vội vàng trong giọng nàng, giống như nàng thật sự không muốn gặp mình. Cô cài nút trên áo khoác lại, nén xúc động muốn sờ nàng, lãnh đạm nói: "Đại học A chị có đầu tư nên tiệc tối hằng năm cần chị đến."
Trong mắt cô che giấu khát vọng đối với cô gái nhỏ. Trước kia mọi hoạt động của đại học A cô đều không tham dự. Năm nay là vì cô gái nhỏ, cô mới lùi xuống những công việc khác đến đây nhìn nàng.
Nhưng cô không nghĩ tới cô gái của mình sẽ biểu diễn trong tiệc tối, còn ăn mặc đẹp như vậy biểu diễn trước mặt mọi người.
Cô tưởng tượng tình cảnh trong buổi diễn chút nữa, cô gái nhỏ biểu diễn trong tiếng hô của mọi người, thật sự cô không chịu đựng được.
Cô gái của cô, dù muốn nhảy thì cũng chỉ có thể nhảy cho mình cô xem.
Nghe xong lời cô, Diệp Tịnh Nhã ngẩn người, mới nhớ tới phần lớn kiến trúc trong đại học A đều là do Tần Tuyết Tình đầu tư. Sắc mặt nàng lập tức không được tự nhiên, ấp úng "Ồ" một tiếng, lại nhỏ giọng nói: "Vậy chị cũng không thể gặp riêng tôi, chúng ta chỉ là người xa lạ."
Tần Tuyết Tình trầm mặc một lúc, nhìn khuôn mặt hồng hồng của nàng, nghe giọng nói mềm mại của nàng, trong lòng cô liền mềm nhũn. Mệt mỏi trên người tựa hồ đều mất hơn nửa.
Cô gái của cô, mỗi lần gặp mặt đều khiến cô càng thích nàng hơn.
Cô tiến lên một bước, khoảng cách gần như vậy, cô có thể ngửi thấy hương nước hoa trên người nàng. Mùi hương ngòn ngọt, giống con người nàng.
Tần Tuyết Tình bình ổn tâm thần, ngữ khí trầm thấp, "Nhã Nhã, mỗi ngày chị đều nhớ em, không khống chế được muốn đơn độc ở riêng cùng em."
Diệp Tịnh Nhã ngước mắt nhìn Tần Tuyết Tình. Thanh âm nữ nhân trầm ổn ám ách, mang theo tia thân mật và khát vọng, ánh mắt của cô vừa nghiêm túc lại nóng rực, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm nàng. Khiến cả người nàng như bị phỏng, vừa nóng vừa khó chịu.
"Chị, chị không được nhớ tôi!" Diệp Tịnh Nhã cắn răng trừng cô, "Cũng không được nhìn tôi như vậy!"
Ánh mắt và lời nói của cô đều khiến nàng không thoải mái, nàng chán ghét bộ dáng ái muội này của Tần Tuyết Tình. Rõ ràng hai người quan hệ gì cũng không có, biểu hiện của cô lại giống như cô là bạn gái nàng vậy.
"Vì sao?" Sắc mặt Tần Tuyết Tình âm trầm, cảm thấy cô gái nhỏ không nói đạo lý, "Chị đồng ý không ép hai người chia tay, nhưng không đồng ý sẽ không nhớ em, không nhìn em."
Cô thử nắm tay nàng: "Nhã Nhã, mỗi ngày chị đều nhớ em, mở mắt nhắm mắt, đến trong mơ đều là hình ảnh của em. Loại chuyện này, chị không cách nào khống chế được."
Nhưng cô lại không có nói với nàng là cô gái trong mơ vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại, chủ động ôm cô, còn thích sờ thân thể cô.
Phản ứng Diệp Tịnh Nhã thực kịch liệt, nàng dùng sức hất tay Tần Tuyết Tình, lui về sau hai bước, nghẹn đỏ mặt, "Chị không được chạm vào tôi."
Tay ở giữa không trung, Tần Tuyết Tình buông tay, lẳng lặng nhìn chằm chằm vẻ mặt phòng bị của Diệp Tịnh Nhã. Hai người đã lâu không gặp, cô gái nhỏ không hề nhớ cô còn phòng bị nhìn cô.
Xem ra cô gái nhỏ thật sự không thích mình. Trong lòng Tần Tuyết Tình cảm thấy nghi hoặc, theo Hoắc Tiêu nói, vô luận là vẻ ngoài hay điều kiện kinh tế của cô đều khiến nữ nhân thích nhất. Vì sao khó được bị cô coi trọng một cô gái, nàng lại cố tình chán ghét cô?
Diệp Tịnh Nhã không muốn tiếp tục ở cùng cô, nàng nhẹ giọng nói: "Tần Tuyết Tình, tôi phải đi."
"Em không đi được." Tần Tuyết Tình không chút suy nghĩ, nói với nàng: "Chị đã hủy tiết mục của em."
Vẻ mặt Diệp Tịnh Nhã khiếp sợ, "Vì sao? Tiết mục của tôi đã được thông qua!"
Vừa nói xong, Diệp Tịnh Nhã lại nhớ đến lời ban đầu Tần Tuyết Tình nói, trong lòng dâng lên phản cảm cùng chán ghét, "Có phải hay không chị yêu cầu người khác hủy tiết mục của tôi?"
"Đúng." Tần Tuyết Tình không giấu diếm nàng, thấy mặt nàng tức giận, mềm giọng dỗ nàng: "Em ngoan ngoãn nghe lời, loại tiết mục này không hợp với em."
Diệp Tịnh Nhã cắn răng trừng cô, nhịn một hồi lại rống cô: "Chị dựa vào đâu quản chuyện của tôi?! Chị có biết vì tiết mục hôm nay tôi đã luyện tập vất vả như thế nào?!"
Diệp Tịnh Nhã rống vài câu, nước mắt không nhịn được lại chảy xuống.
Tần Tuyết Tình sống 30 năm, trước giờ chưa từng sợ thứ gì. Đến khi gặp được Diệp Tịnh Nhã, cô sợ nhất là nàng khóc.
Nàng vừa khóc, trong lòng cô bắt đầu sốt ruột khó chịu, hận không thể chuyện gì đều đáp ứng nàng.
Tần Tuyết Tình tiến lên trước, duỗi tay muốn ôm nàng lại sợ chọc nàng không vui, đành đứng trước mặt nàng tay chân luống cuống nói: "Nhã Nhã, chị để bọn họ khôi phục tiết mục của em, em đừng khóc."
"Thật, thật không?" Diệp Tịnh Nhã nghẹn ngào hỏi. Nàng nhìn vẻ mặt sốt ruột của người phụ nữ trước mặt, nhịp tim hơi tăng nhanh.
Nàng nhớ lại khi hai người ở chung, phát hiện chỉ cần nàng khóc thì Tần Tuyết Tình sẽ lập tức nhượng bộ thỏa hiệp.
Diệp Tịnh Nhã âm thầm nhéo tay mình, đau đến nước mắt nàng lại chảy xuống. Nàng mở to đôi mắt khóc đến đỏ, đáng thương nói: "Vậy chị hiện tại đưa tôi về, không thể lại gặp riêng tôi."
"Được, chị đều nghe em, em đừng khóc."
Đưa Diệp Tịnh Nhã đến hậu trường, Tần Tuyết Tình nhìn nàng rời đi không quay đầu lại, đứng một chỗ sửng sốt hồi lâu mới xoay người rời đi.
"Nhã Nhã, cậu vừa đi đâu vậy?" Tần Oánh Oánh tay cầm hộp sữa, nàng vừa uống hai ngụm ngẩng đầu liền thấy Diệp Tịnh Nhã, nàng chạy đến trước mặt Diệp Tịnh Nhã.
Mới vừa cùng Tần Tuyết Tình tách ra, bây giờ lại thấy Tần Oánh Oánh, trong lòng Diệp Tịnh Nhã đột nhiên chột dạ. Nàng xấu hổ cười cười: "Tớ ra ngoài hít thở không khí."
Hai người hàn huyên một lúc, Diệp Tịnh Nhã nghe thấy tiết mục tiếp theo là tiết mục nhảy đơn của nàng, vội vàng đi chuẩn bị.
Tần Tuyết Tình thất thần nghe hiệu trưởng bên cạnh nói chuyện, nhíu mày, cảm thấy ồn ào vô cùng. Đến khi nghe MC thông báo tiếp theo là tiết mục của Diệp Tịnh Nhã, biểu tình của cô liền trở nên nghiêm túc, hai mắt nhìn chằm chằm sân khấu.
Hiệu trưởng vẫn đang nói chuyện không ngừng, đột nhiên phát hiện cảm xúc Tần Tuyết Tình thay đổi. Sắc mặt hắn sửng sốt, theo ánh mắt của cô nhìn về phía sân khấu.
Tần Tuyết Tình nhìn cô gái nhỏ trên sân khấu đang nhảy theo nhạc, không giống bộ dáng mềm mềm mại mại lúc bình thường. Bàn chân của nàng đạp trên mặt đất, chỉ cần vừa động liền lộ ra đôi chân trắng nõn.
Tầm mắt cô di chuyển lên trên, nhìn chằm chằm eo thon không bằng nắm tay của nàng, bàn tay nắm chặt.
Tiếng hoan hô trong sân càng lúc càng lớn, Tần Tuyết Tình lại giống như không nghe thấy gì, ánh mắt cô vẫn luôn dừng trên người Diệp Tịnh Nhã, hô hấp dồn dập.
Cuối cùng khi thấy Diệp Tịnh Nhã cong lưng, Tần Tuyết Tình chỉ còn có một ý nghĩ: "Eo em ấy mềm như vậy, về sau trên giường mình có thể thử rất nhiều động tác, làm em ấy đến khóc."
Ánh mắt cô tối lại, lại nghĩ: "Không thể chọc em ấy khóc, em ấy vừa khóc mình liền khó chịu."
Sau khi Diệp Tịnh Nhã lui xuống, hiệu trưởng hơi suy tư, nói với trợ lí bên cạnh: "Sinh viên vừa biểu diễn kia, lát nữa tiệc liên hoan cũng kêu cô ấy tham gia."
Trợ lí hơi giật mình, gật gật đầu, đứng dậy rời đi.
Diệp Tịnh Nhã lui ra hậu trường, Tần Oánh Oánh lập tức tiến lên kéo tay nàng, "Nhã Nhã, vừa rồi cậu thật là đẹp."
Diệp Tịnh Nhã đối biểu hiện của bản thân cũng rất hài lòng, nàng đỏ mặt, cúi đầu cùng Tần Oánh Oánh nói thầm.
Hai người hàn huyên một lúc, Tần Oánh Oánh đột nhiên nói: "Nhã Nhã, cô cô tớ hôm nay cũng đến." Sắc mặt nàng ngạc nhiên, "Thậy kỳ lạ, trước giờ cô cô không tham gia loại hoạt động này."
Diệp Tịnh Nhã nhìn Tần Oánh Oánh, lại cảm thấy chột dạ, nàng "Ồ" một tiếng, cười nói sang chuyện khác.
Thực nhanh có người đến đây gọi Diệp Tịnh Nhã đi tham gia tiệc liên hoan.
Diệp Tịnh Nhã không muốn đi lắm, Tần Oánh Oánh lại giúp cô đồng ý.
"Nhã Nhã, đây là cơ hội hiếm có, cậu nên tham gia." Sắc mặt Tần Oánh Oánh nghiêm túc.
Diệp Tịnh Nhã nghĩ nghĩ, cảm thấy Tần Oánh Oánh nói có đạo lý.
. . . . .
Đi theo một đám người đến phòng liên hoan đã đặt trước, Diệp Tịnh Nhã lại bị đưa đến một cái bàn khác. Nhìn thấy cả bàn đều là lãnh đạo trường học, còn có sắc mặt không kiên nhẫn Tần Tuyết Tình, cả người nàng ngây ra.
"Diệp Tịnh Nhã, lại đây này."
Sắc mặt Diệp Tịnh Nhã cứng đờ nhìn về phía người đang nói chuyện, là trợ giảng của lớp nàng.
Nàng đi lên trước, gian nan đến bên cạnh trợ giảng, đột nhiên bị cô ấy dùng sức đẩy một chút. Thân thể Diệp Tịnh Nhã lập tức hướng Tần Tuyết Tình nghiêng ngả.
Từ khi cô gái nhỏ xuất hiện, cô liền nhìn chằm chằm nàng. Thấy nàng đứng không vững, cô lập tức duỗi tay đỡ nàng, "Cẩn thận một chút."
Diệp Tịnh Nhã đỏ mặt cúi đầu, nháy mắt hiểu rõ dụng ý của bữa cơm này. Đêm nay đại khái là nàng bị xem như lễ vật để đưa cho Tần Tuyết Tình.
Trên bàn cơm, lãnh đạo mỗi người đều mỉm cười đầy mặt nói chuyện. Diệp Tịnh Nhã nhìn bọn họ, những gương mặt này vừa quen thuộc vừa xa lạ. Nàng không thể tưởng tượng được, nhìn bọn họ thành thục nho nhã, sau lưng lại làm loại chuyện này.
Sắc mặt Diệp Tịnh Nhã trầm xuống, không biết vì sao tâm tình uể oải vô cùng. Nàng đột nhiên rất nhớ Lâm Thư Mặc, muốn cùng hắn ở bên nhau.
Tần Tuyết Tình nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô gái nhỏ, cho rằng thân thể nàng không thoải mái, lo lắng nói: "Có phải hay không không thoải mái?"
Cô vừa nói chuyện, những người khác liền cười mờ ám.
"Tần tổng vẫn là lần đầu tiên quan tâm một người như vậy nha."
"Cô gái có phải hay không thẹn thùng? Ha ha ha."
. . . . .
Tiếng cười mờ ám chung quanh khiến Diệp Tịnh Nhã không thoải mái. Nàng nghiêng đầu nhìn Tần Tuyết Tình, thấy sắc mặt cô lo lắng, trong lòng nàng đột nhiên nhẹ nhàng.
Quả nhiên dù người hay việc đều cần so sánh. Nàng trước kia cực kỳ chán ghét Tần Tuyết Tình, nhưng hiện tại cùng những lãnh đạo trường học so sánh, nàng cảm thấy Tần Tuyết Tình cũng không đáng ghét như vậy.
Diệp Tịnh Nhã không thích nơi này, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi. Nàng duỗi tay kéo tay ống Tần Tuyết Tình, thanh âm mềm mại: "Tôi không thích nơi này."
Tần Tuyết Tình không chịu được cô gái nhỏ khóc, càng thêm không cự tuyệt được khi nàng mềm mại nói chuyện. Nàng vừa mở miệng, cô liền mang nàng rời đi.
Khi hai người trở về trường học, Diệp Tịnh Nhã nhỏ giọng nói: "Cảm ơn chị đưa tôi về."
Tần Tuyết Tình luyến tiếc nhanh như vậy cùng cô gái của mình tách ra, cô nói: "Em không thích những người đó?"
Vừa rồi tâm tình cô gái nhỏ không vui.
Diệp Tịnh Nhã nhìn cô, nói thẳng: "Không thích. Bọn họ đêm nay muốn đem tôi tặng cho chị đúng không?"
Biểu tình Tần Tuyết Tình không đổi, những người đó nhìn ra thái độ cô đối với Diệp Tịnh Nhã khác biệt, xác thật có suy nghĩ muốn tặng Diệp Tịnh Nhã cho cô.
Nhìn sắc mặt của cô, Diệp Tịnh Nhã đều hiểu hết. Suy nghĩ của nàng là đúng, những người khác nàng không để bụng, nàng để bụng là trợ giảng của nàng. Trước kia còn đối cô ấy có ấn tượng tốt, hiện tại thật thất vọng.
"Tần Tuyết Tình." Diệp Tịnh Nhã lần nữa trịnh trọng nhấn mạnh, "Về sau chị đừng đến tìm tôi nữa."
Sau khi cô gái nhỏ rời đi, Tần Tuyết Tình trầm mặc một lúc. Nhìn Hạ Trình nói: "Đặt cho tôi vé máy bay đi nước Mỹ sớm nhất vào ngày mai."
Cô không thể tiếp tục đợi, cô cần lập tức khiến tên đàn ông kia rời khỏi Diệp Tịnh Nhã. Cô gái của mình ngốc như vậy, cô muốn nhanh chóng ôm nàng về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top