Chương 79: Phó Phu Nhân Bảo Vệ Lão Công

Phó Y Nguyệt tất nhiên biết Đường Trạch. Năm đó trước khi Lạc Vũ Hàn bị cô giam cầm đã từng khăng khăng một mực với người đàn ông này. Cho dù đã kết hôn cùng cô vẫn lén lút liên lạc với hắn ta.

Để cô ấy đến đây đúng là một sai lầm.

Làm Lạc Vũ Hàn và Đường Trạch có cơ hội ở chung.

Phó Y Nguyệt nắm chặt ly nước trong tay. Cái ly thủy tinh trên tay cô dần xuất hiện vết nứt.

Trước kia Lạc Vũ Hàn thích Đường Trạch như vậy, hiện tại Đường Trạch còn bắt đầu theo đuổi nàng, nàng có thể hay không. . .

Ý niệm này giống như núi lửa phun trào. Thái độ trước kia của Lạc Vũ Hàn với cô rất khó làm cô tin tưởng, rằng nàng một chút cũng không động tâm.

Phó Y Nguyệt ngồi bên cạnh, khí tràng trên người cô rất khó làm người xem nhẹ.

Đường Trạch cũng lập tức phát hiện Phó Y Nguyệt bên cạnh Lạc Vũ Hàn. Hắn ta lập tức nhớ tới trước đây nàng từng nói qua bản thân có bạn gái. Mà người phụ nữ này xuất hiện trong phòng hóa trang của nàng, không khó nghĩ ra cô chính là bạn gái trong miệng nàng.

"Lạc Vũ Hàn, đây là bạn gái cô? Cũng chẳng ra làm sao. Một kiện áo sơ mi Armani cũng mua không nổi. Cô đi theo cô ta có gì tốt. Trừ bỏ làm tiểu bạch kiểm thì còn có gì?"

Đường Trạch khịt mũi coi thường nói. Đương nhiên hắn ta không biết quần áo trên người Phó Y Nguyệt toàn bộ đều là hàng thủ công do chính tay nhà thiết kế nổi tiếng làm ra. Tự nhiên nhìn không ra thương hiệu, nhưng loại quần áo định chế cao cấp này, giá cả ít nhất cũng mấy trăm vạn.

Lạc Vũ Hàn lạnh lùng nói: "Loại tra nam đã có bạn gái còn đi khắp nơi gạ gẫm nữ nhân như anh làm sao so được với bạn gái tôi, ngay cả đầu ngón tay của chị ấy cũng cao quý hơn anh gấp trăm ngàn lần. Tra nam như anh có tiền thì đã sao? Ở trong mắt tôi chính là phế vật! Muốn kỹ thuật diễn, kỹ thuật diễn không có. Trừ bỏ khuôn mặt làm kim chủ vui lòng anh còn có bản lĩnh gì? Bạn gái tôi dựa chính đôi tay mình kiếm tiền, người như anh mà cũng xứng so với chị ấy sao?"

Nếu Đường Trạch chỉ tìm nàng gây phiền toái, có lẽ nàng sẽ bỏ qua. Nhưng hắn ta lại dám mắng Phó Y Nguyệt. Thật không thể tha thứ. Hôm nay nàng thế nào cũng phải mắng chết cái tên Đường Trạch vô liêm sỉ này.

"Lạc Vũ Hàn, cô tìm chết phải không?"

Đường Trạch huy tay đánh về phía Lạc Vũ Hàn.

Nhưng tay hắn còn chưa giơ lên, Lạc Vũ Hàn liền cười lạnh nói: "Tôi thấy anh thật không muốn trứng của mình nữa đúng không? Chỉ cần tôi nhấc chân lên, đảm bảo về sao anh đừng mong thượng nữ nhân nữa. Ách, nhưng anh cũng có thể lựa chọn để đàn ông thượng mình a."

"Lạc Vũ Hàn, cô chờ đó. Đắc tội tôi thì sau này đừng mong lăn lộn được trong giới giải trí. Tôi cho cô biết, tôi ở giới giải trí có người chống lưng. Cho dù tương lai cô có rời khỏi giới giải trí tôi cũng không tha cho cô, còn có bạn gái ăn cơm mềm của cô cũng không bỏ qua!"

Đường Trạch nói xong nổi giận đùng đùng chạy đi. Hai tay hắn còn theo bản năng che đũng quần.

"Hàn Hàn, em gạt tôi chuyện gì? Ngày hôm qua hắn đã làm gì em."

Phó Y Nguyệt một tay ôm Lạc Vũ Hàn vào ngực. Ngữ khí cô lạnh lẽo như hàn băng, cô không thích Lạc Vũ Hàn có chuyện liền gạt mình.

"Kỳ thật chỉ là chút chuyện nhỏ."

Lạc Vũ Hàn chột dạ nói. Nếu cho Phó Y Nguyệt biết cánh tay nàng bị Đường Trạch đụng phải chỉ sợ cô sẽ dẹp luôn cái Hoành Điếm này. Sau đó đem Đường Trạch băm thành từng khối ném cho cá ăn.

"Em đối với hắn vẫn còn tình cảm nên mới gạt tôi?"

Giọng nói Phó Y Nguyệt càng lúc càng lạnh. Độ ấm trong phòng liên tục giảm xuống.

Lạc Vũ Hàn vội vàng lắc đầu: "Đương nhiên không phải. Huống chi hắn cả em cũng không nhận ra mà em đã sớm thấy rõ khuôn mặt thật của hắn. Sao em có thể còn có tình cảm với loại người này."

Lúc đầu Lạc Vũ Hàn còn lo lắng Đường Trạch biết tên nàng sẽ nhớ lại. Nhưng mà hiện tại xem ra hắn không nhớ gì. Điều này đủ để chứng minh trước kia đối với hắn ta nàng không quan trọng.

"Hàn Hàn, tuy rằng trong khoảng thời gian này tôi cho phép em ra ngoài nhưng có một việc tôi cần phải nói với em. Hàn Hàn, con người tôi tâm nhãn rất nhỏ. Trong mắt không dung nổi một hạt cát."

Phó Y Nguyệt vuốt ve tóc Lạc Vũ Hàn, thanh âm nhàn nhạt nói. Kiên nhẫn của cô đều dựa trên biểu hiện của nàng, nếu có một ngày cô phát hiện nàng có ý muốn rời xa mình, cô nhất định sẽ tự tay bẻ gãy đôi cánh của nàng.

Ăn sáng xong, đoàn phim bên kia liền cho người đến báo bắt đầu khai máy.

Nhân lúc cảnh diễn kết thúc, Đường Trạch thừa dịp Lạc Vũ Hàn một mình lập tức kéo nàng vào kho đạo cụ.

"Anh làm cái gì?"

Lạc Vũ Hàn phẫn nộ nhìn chằm chằm Đường Trạch.

"Vừa rồi tôi đã phái người tra xét. Thẻ phòng lúc trước đưa cô vẫn chưa hủy bỏ. Nếu cô còn giữ thẻ phòng của tôi còn không phải là lạt mềm buộc chặt sao. Lạc Vũ Hàn, vừa rồi cô trước mặt bạn gái đều là diễn cho cô ta xem đúng không."

"Tôi biết cô sợ sau này nổi tiếng rồi chuyện cũ sẽ bị cô ta tuôn ra đúng không."

Ánh mắt Đường Trạch tham lam nhìn mặt Lạc Vũ Hàn. Cô gái đẹp như thiên tiên này nếu bị người chiếm hữu, thật sự quá đáng tiếc.

"Anh đúng là tự mình đa tình. Tôi khuyên anh tốt nhất giải thích rõ ràng với bạn gái của anh đi. Nếu anh cứ một bên yêu đương với cô ta một bên chạy thông đồng phú bà. Ngày nào đó bị cô ta phát hiện, người xui xẻo chính là anh!"

Lạc Vũ Hàn đá vào giữa hai chân Đường Trạch nhưng lần này hắn ta đã sớm đã phòng bị. Chân Lạc Vũ Hàn chưa đá đến hắn đã bắt lấy chân nàng.

"Một chiêu có thể chơi nhiều lần sao."

Đường Trạch nói còn dùng tay cách váy sờ hướng đùi nàng.

Kết quả giây tiếp theo Lạc Vũ Hàn liền hung hăng giẫm vào chân hắn ta. Nháy mắt Đường Trạch đau đến kêu thảm thiết buông lỏng chân Lạc Vũ Hàn ra.

Lạc Vũ Hàn vỗ vỗ váy, thanh âm đạm mạc nói: "Loại mặt hàng như anh có cho tôi cũng không cần. Vừa nhìn đã thấy ghê tởm!"

Nhìn bóng dáng Lạc Vũ Hàn, Đường Trạch phẫn nộ đấm vào ván cửa. Trước nay đều là phụ nữ cầu hắn thượng, có khi nào hắn ta bị phụ nữ đùa giỡn như thế.

"Lạc Vũ Hàn đúng không. Tôi sẽ làm cô trả giá đắt!"

Cùng lúc đó, Phó Y Nguyệt ở phòng nghỉ chờ Lạc Vũ Hàn. Di động cô mở loa đặt một bên: "Boss, tôi tận mắt nhìn thấy phu nhân cùng Đường Trạch vào kho đạo cụ. Hai người ở bên trong có động tĩnh. Lúc phu nhân ra ngoài còn sửa sang lại váy. Cùng với tin tức lúc trước tôi điều tra được, phu nhân xác thật có nhận thẻ phòng của hắn ta. Chỉ là. . ."

"Tiếp tục nhìn chằm chằm."

Phó Y Nguyệt căn bản không nghe cấp dưới nói xong đã ngắt điện thoại. Bởi vì mặc kệ nguyên nhân gì, Lạc Vũ Hàn đều có ngầm liên hệ với tên khốn đó.

Cô đẩy đẩy mắt kính mạ vàng, con ngươi hẹp dài bao trùm sương lạnh.

------

Tác giả: Sẽ không ngược.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top