Chương 37: Trốn Dưới Bàn Làm Việc Tiếp Tục Ăn Côn Thịt

Lạc Vũ Hàn mở đôi môi đỏ mọng một ngụm ngậm lấy côn thịt nửa mềm của Phó Y Nguyệt.

Sáng sớm lúc rời giường nhìn thấy hoa huyệt của nàng cô đã cương cứng. Nhưng mà lúc ấy Phó Y Nguyệt không phát tiết mà chạy vào phòng tắm dùng nước lạnh áp dục vọng xuống.

Lúc này Lạc Vũ Hàn lại câu dẫn cô lần nữa, không đợi nàng dùng đầu lưỡi hầu hạ, côn thịt cô đã phát ngạnh rồi.

Côn thịt Phó Y Nguyệt vốn dĩ thô to, lúc này cắm vào khoang miệng Lạc Vũ Hàn. Trực tiếp nhét đầy cái miệng nhỏ của nàng.

"Ngô ngô. . . Côn thịt lão công. . . Ăn thật ngon. . ." Lạc Vũ Hàn khó khăn nói.

Nếu nói ban đầu muốn tốt với Phó Y Nguyệt bởi vì nàng khiến cô chịu thiệt thòi thì hiện tại nàng đối xử tốt với cô hoàn toàn là vì nàng yêu cô.

Nàng thật lòng muốn Phó Y Nguyệt vui sướng, muốn cô phóng thích dục vọng lên người mình.

Lạc Vũ Hàn ngậm lấy côn thịt cô, đầu tiên dùng lưỡi liếm thân cây gậy.

Phó Y Nguyệt là một bác sĩ có thói quen ở sạch, trên người cô không chỗ nào là không sạch sẽ. Cho dù là côn thịt dưới thân cũng không có một tia mùi lạ.

"Tê ~"

Phó Y Nguyệt cảm giác đầu lưỡi Lạc Vũ Hàn liếm gân xanh trên côn thịt, khoái cảm tê dại loại này tê dại làm cô nhịn không được hít một hơi khí lạnh.

Đầu lưỡi nàng quả thực làm cho cô muốn nổi điên.

"Lão công, thoải mái không?"

Lạc Vũ Hàn vươn lưỡi nhả côn thịt chớp chớp mắt nhìn Phó Y Nguyệt. Nhìn yết hầu bác sĩ Phó lăn lộn, không cần nghĩ cũng biết bác sĩ Phó hiện tại có bao nhiêu thoải mái.

Chẳng qua Phó Y Nguyệt xoay đầu không nhìn nàng, trên mặt nghiêm cẩn cấm dục như cũ, nếu không phải Lạc Vũ Hàn nhìn thấy côn thịt đang ngẩng đầu của cô, nàng thật sự sẽ cho rằng cô không hề có chút dục vọng nào với nàng đâu.

"Phó Y Nguyệt, em đang hỏi chị mà, chị mau trả lời em đi!"

Lạc Vũ Hàn cầm côn thịt cô, cố ý dùng ngón tay moi moi đỉnh côn thịt. Nháy mắt thân thể Phó Y Nguyệt liền căng chặt.

Xem ra quy đầu thật sự rất mẫn cảm.

"Thoải mái."

Mặt nạ như băng sơn xuất hiện một khe nứt. Gương mặt thanh lãnh tuyệt mỹ lây nhiễm hơi thở dục vọng.

Lạc Vũ Hàn nhìn gương mặt cô không khỏi cảm thán, thiên thần đều bị nàng câu dẫn hạ phàm. Nếu Phó Y Nguyệt không làm bác sĩ mà tiến vào giới giải trí nhất định sẽ trở thành một minh tinh nổi tiếng nhất màn ảnh.

Lạc Vũ Hàn nàng nhất định đã cứu vớt dãy Ngân Hà, nếu không làm sao được bác sĩ Phó vừa gặp đã thương.

"Lão công ngoan nhất! Hàn Hàn sẽ lập tức giao học phí cho lão công!"

Lạc Vũ Hàn cúi đầu cười hôn lên côn thịt Phó Y Nguyệt một lần nữa. Cái miệng nhỏ mở ra tận hết khả năng nuốt lấy côn thịt dài hơn 20 centimet của cô.

Chiều dài này ăn được một nửa đã làm nàng cảm thấy gian nan huống chi là ăn toàn bộ. Lạc Vũ Hàn đành di động đầu, dùng cái miệng nhỏ trên dưới vuốt ve lên. Nàng co rút hai má dùng cái miệng nhỏ non mịn đè ép côn thịt, gân xanh phình phình cọ xát thịt non trong khoang miệng khiến cho côn thịt Phó Y Nguyệt càng thêm kiên quyết.

"Ngô ngô. . . Em sẽ ăn thật ngon. . . Côn thịt lão công thật thô thật lớn. . ."

Lạc Vũ Hàn một bên ăn côn thịt, một bên không ngừng nói những lời làm người ta dục hỏa đốt người. Kết quả tự nhiên là côn thịt trong miệng nàng càng trở nên thô cứng hơn.

Côn thịt nóng bỏng giống như que lửa cắm trong khoang miệng, Lạc Vũ Hàn cảm giác đầu lưỡi chính mình sắp bị nó làm hỏng mất.

"Hàn Hàn, dùng tay em xoa phía dưới."

Đôi tay thon dài bắt lấy hai bên sườn ghế cơ hồ sắp vặn gãy cả ghế dựa. Chỉ có như vậy cô mới có thể khắc chế xúc động chế trụ đầu nàng bức nàng nuốt tới yết hầu. Trong lòng Phó Y Nguyệt rõ ràng nếu mình làm như vậy chắc chắn sẽ lộng thương yết hầu Lạc Vũ Hàn. Yết hầu nàng non mịn căn bản không chịu được cô tàn phá.

Lạc Vũ Hàn nghe thấy Phó Y Nguyệt nói liền biết bấy nhiêu đây vẫn chưa đủ thỏa mãn cô. Vì thế nàng lập tức vươn ngón tay mềm mại mảnh khảnh vuốt ve hai quả trứng phía dưới.

Nàng không có nhiều kinh nghiệm về khẩu giao. Đời trước tuy bị bán vào kỹ viện nhưng nàng thà chết cũng không học mấy thứ này. Cho nên động tác trên tay nàng phá lệ mới lạ. Thậm chí lực đạo nắn bóp cũng không biết nặng nhẹ cùng kỹ xảo mà chỉ nhéo lung tung. Nhưng Phó Y Nguyệt vẫn là bị Lạc Vũ Hàn làm cho dục hỏa đốt người.

Kích thích mãnh liệt như vậy làm cả người Phó Y Nguyệt tựa lưng vào ghế, hô hấp của cô trở nên gấp rút thúc giục hơn. Cứ như vậy nhưng khí chất toàn thân cô vẫn như ánh trăng sáng, không hề nhìn ra giờ phút này cô đang bị Lạc Vũ Hàn khẩu giao.

"Hàn Hàn, dùng tay loát bên ngoài bộ phận."

Thanh âm Phó Y Nguyệt khàn khàn nói.

Lạc Vũ Hàn vừa nghe lập tức bắt tay loát loát từ quả trứng đến đoạn trên côn thịt. Vừa dùng cái miệng nhỏ vuốt ve vừa dùng tay loát động côn thịt.

Hai bút cùng vẽ làm hô hấp Phó Y Nguyệt nóng rực. Cô vốn đang mặc chiếc áo sơ mi ôm thân, giờ phút này hai bầu ngực nhũ hoa no đủ mãnh liệt phập phồng.

Lạc Vũ Hàn nghe thấy tiếng cởi áo, hai nhũ hoa no đủ trắng nõn được áo ngực màu đen bao bọc, cùng với một mảng da thịt lớn màu trắng nõn lộ ra trước mắt nàng.

Nàng không khỏi nuốt nước miếng, dáng người của Phó Y Nguyệt thật sự quá tốt.

"Hàn Hàn, tiếp tục."

Thanh âm Phó Y Nguyệt khàn khàn nói. Lúc này chính là thời điểm mấu chốt mà Lạc Vũ Hàn dừng lại làm thân thể cô bị hấp dẫn ngừng lại.

Nghe Phó Y Nguyệt nói, nàng mới phản ứng lại. Vội vàng cuối đầu tiếp tục dùng lưỡi liếm đỉnh côn thịt phảng phất mùi tanh.

Đầu lưỡi nàng nếm đến được chút mùi lạ. Đó là dịch đục thấm ra từ mã mắt, chứng minh Phó Y Nguyệt hiện tại bị đầu lưỡi nàng làm cho vô cùng thoải mái.

' thịch thịch thịch '

Bỗng nhiên tiếng gõ cửa truyền đến.

"Đại tiểu thư, Tam thiếu tới." Thanh âm quản gia cung kính vang lên.

Tức khắc mặt Lạc Vũ Hàn nóng bỏng. Nàng như thế nào quên thư phòng không có cách âm. Vậy không phải vừa rồi lãng kêu với Phó Y Nguyệt đều bị nghe được sao? Nếu lúc ấy có người hầu đi qua, người khác chẳng phải đều biết nàng ở trong phòng làm gì?

Lạc Vũ Hàn muốn đào một cái hố chôn mình xuống.

"Lăn!"

Thanh âm Phó Y Nguyệt lạnh băng hướng cửa quát.

"Đại tiểu thư, Tam thiếu có chuyện quan trọng muốn nói, ngài nhà cũ bên kia xảy ra chuyện."

Quản gia ngoài cửa rất xa đã nghe thấy động tĩnh hai người ở bên trong thanh âm. Làm một người từng trải sao có thể không biết hai người đang thân thiết. Nhưng sự tình khẩn cấp, hắn đây cũng là bất đắc dĩ.

Nghe thấy hai chữ nhà cũ, lông mày Phó Y Nguyệt nhíu lại, đành phải rút côn thịt trong miệng Lạc Vũ Hàn ra.

Khi côn thịt rút ra từ miệng Lạc Vũ Hàn, chỉ bạc kéo từ miệng nàng với côn thịt nhìn qua phá lệ dâm mĩ.

Phó Y Nguyệt mặc lại quần áo cho nàng: "Em về phòng trước đi."

Lạc Vũ Hàn bỗng nhiên chớp chớp mắt, cười nói: "Không sao, lão công. Em muốn ở thư phòng bồi chị. Nếu chị không muốn người khác biết em ở đây thì em trốn đi là được."

Nói xong Lạc Vũ Hàn liền trượt xuống dưới bàn làm việc của Phó Y Nguyệt. Bàn làm việc bên ngoài phong kín, không nhìn ra cảnh sắc dưới bàn.

Khi Phó tam thiếu bên ngoài tiến vào, Lạc Vũ Hàn còn đùa dai bò đến hai chân cô sau đó một lần nữa ngậm lấy côn thịt cô.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top