80

Ta gãi gãi đầu, xấu hổ nhìn quận chúa vẫn đang nghiêm nghiêm thực thực trốn trên giường nói: "Quận... Quận chúa, chúng ta không phải cần đi thỉnh an Vương gia sao? Ngươi, ta... Ta qua thư phòng đổi quần áo trước, ngươi cũng thu thập một chút đi, được rồi thì kêu ta." Nói rồi vội vàng đem quần áo đổi của Tấn Ngưng đặt bên người nàng, sau đó cầm quần áo đổi của chính mình chạy nhanh khỏi phòng.

Một trong những điều nhân sinh ta ghét nhất, chính là xử lý những tình huống xấu hổ như vậy. Vô luận là kể chuyện tiếu lâm không ai cười, hay không tìm nổi chủ đề tán gẫu thích hợp cùng người khác, hoặc giả như vừa nãy không cẩn thận nhìn thấy cái không nên nhìn. Trong đầu không nén được nhớ ra hình ảnh Tấn Ngưng vai bán lộ, chợt phát hiện mình mặt bắt đầu nóng lên. Vì cái gì tối qua ta ôm nàng vào lòng ngủ cũng chưa kích động như vậy? Lắc lắc đầu để không còn miên man suy nghĩ, ta vội vàng thay quần áo cho kịp thời gian.

Cuối cùng đổi xong một thân tố sắc áo bào, để tránh xấu hổ ta không dám đột nhiên trở về phòng nữa, chỉ yên lặng chờ đợi Tấn Ngưng kêu ta. Hơn nửa ngày, ta bắt đầu có điểm sốt ruột, mới nghe thấy Tấn Ngưng nhỏ giọng kêu. Bước qua cửa, liền thấy nàng đứng trước bàn không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng, thân nàng cũng mặc một bộ tố sắc trường bào, tóc dài vấn cao, giống như vô ý chải rồi cắm lên một cây ngọc trâm đơn giản, lộ ra cổ trắng nõn dài nhỏ. Không có hạ nhân hầu hạ, Tấn Ngưng chỉ tự mình tùy ý trang điểm, nhưng lại khiến ta hảo một trận thất thần.

"Ngưng nhi, chúng ta... Đi thôi." Ta sững sờ thuyết.

Tấn Ngưng lúc này mới hơi hơi ngẩng đầu, nhìn ta rồi lập tức nở nụ cười, nàng đến gần bên sẳng giọng: "Ngươi xem ngươi, ngay cả quần áo cũng mặc không tốt." Tấn Ngưng tới trước mặt ta, nâng tay nhẹ nhàng sửa lại vạt áo lệch, rồi đánh giá một chút từ chân tới đầu, cao hứng nói: " Xiêm y này thực rất vừa người, ngươi thích tố sắc sao?"

"Thích." Ta gật gật đầu, mặc dù không đặc biệt ưa thích một màu nào cả, nhưng chứng kiến y phục của mình và Tấn Ngưng chung một loại sắc, ta cũng không khỏi cao hứng. Hình như quận chúa cũng rất thích áo nhạt màu, cái này cùng tính cách liệu có liên quan không nhỉ?

"Thật tốt quá." Tấn Ngưng cười nói, sau đó có chút kiêu ngạo hướng ta ngước cằm, "Đây là chính ta tuyển cho ngươi."

Ta giơ ngón cái lên, cố ý dùng ngữ khí hùng hồn nói: "Quận chúa đại nhân hảo ánh mắt."

"Ba hoa." Quận chúa cười nhẹ đánh tay ta, sau đó thúc giục: "Chúng ta nhanh đi vấn an phụ vương, không còn sớm nữa."

Đến tới cửa, ta mới nhớ ra còn một việc chưa làm. Vương gia vốn đã sớm giao cho ta một tấm vải, mặt trên có cái gọi là "Lạc hồng" , dùng nó để che tai mắt người. Ta trở lại giường, đem khối vải đó trải lên trên mặt. Xoay người rời đi đã thấy Tấn Ngưng đứng ở bên cửa, sau khi phát hiện ta đặt vật gì trên giường, nàng đỏ mặt xấu hổ, khiến ta cũng không tự chủ nhớ lại hình ảnh thẹn thùng kia.

Trong nhất thời trước khi mọi thứ lâm vào gượng gạo, ta vội vàng bước đến bên Tấn Ngưng, đối với nàng nói: "Đi thôi."

Tấn Ngưng chỉ nhẹ gật đầu xem như hồi đáp.

Vương gia sớm đã đợi ở đại sảnh, vừa thấy Tấn Ngưng hắn lập tức cười đón chào.

Chúng ta đến trước mặt Vương gia vấn an, hắn nhẹ giọng hỏi: "Ngưng nhi, hôm qua nghỉ ngơi được không?" Lời này rõ ràng là muốn hỏi liệu quận chúa có bị ta lợi dụng.

"Hảo." Tấn Ngưng cúi đầu, mặt ửng đỏ nhẹ giọng đáp.

Vì cái gì bất luận Tấn Ngưng hay Tiểu Thúy đều phải trả lời tối như vậy...nói chuyện dạng này sẽ khiến người khác hoài nghi rất lớn a.

Vương gia cười gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Được rồi, Vương gia là ngoại lệ.

"Nhược Hề." Vương gia quay đầu đối ta nói, hắn bắt đầu gọi thẳng danh ta, "Ngưng nhi sau này đều nhờ ngươi."

Ta vội vàng gật đầu.

"Hôm nay bổn vương muốn khởi hành đi Ký Châu, ngươi bây giờ đón Ngưng nhi về quận mã phủ đi." Vương gia thở dài nói.

"Phụ vương, người hôm nay muốn..." Tấn Ngưng vội ngẩng đầu, kích động hỏi.

Vương gia đứng lên nắm lấy tay quận chúa, mắt rưng rưng nói : "Ngưng nhi, đừng lo lắng, một năm sau chúng ta sẽ lại đoàn tụ, lúc đó vấn đề nào cũng không còn nữa." Nói rồi lại nhẹ nói với ta: "Nơi này nhiều tai nhiều mắt, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, tới quận mã phủ phòng ngủ của các ngươi bố trí cũng giống nơi này, đến lúc đó..." Nguyên lai đây mới là vấn đề Vương gia lo lắng nhất.

"Vương gia xin yên tâm." Ta nói.

Nhưng có nghe theo hay không ta cũng không biết.

"Phụ vương, có thể mấy ngày nữa khởi hành hay không? Nhường nữ nhi được bên người vài ngày?" Giọng Tấn Ngưng bắt đầu nghẹn ngào.

"Ngưng nhi, hoàng mạng trong người không thể chậm trễ, ngoan, cùng Nhược Hề về quận mã phủ đi." Vương gia bất đắc dĩ nói, vỗ nhẹ nhẹ lên tay Tấn Ngưng, lại nói với ta, "Đừng chậm trễ nữa, mau đưa quận chúa rời đi."

Chứng kiến Tấn Ngưng vẻ mặt đau lòng, ta thật sự cũng không đành nói: "Vương gia, để quận chúa đưa tiễn ngài đi."

"Ngươi..." Vương gia thở dài, "Tống Quân Thiên Lý cuối cùng cũng từ biệt, các ngươi có thể đưa được ta bao xa? Nghe lời ta, mau đi đi."

"Phụ vương, người phải bảo trọng thân thể..." Tấn Ngưng không ngờ khóc không thành tiếng.

"Đã biết đã biết." Vương gia ngoan tâm hơn, làm bộ như không kiên nhẫn thúc giục, "Mau đưa Ngưng nhi rời đi."

Ta kéo Tấn Ngưng qua nhẹ giọng nói: "Đi thôi."

Quận chúa thân hình cứng đờ, vẻ mặt ngây ngốc tùy ý ta dẫn đi, thỉnh thoảng nàng lại quay đầu nhìn Vương gia vẫn đứng trong đại sảnh cầu khẩn.

Ra khỏi vương phủ, ta với Tấn Ngưng cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa sớm được an bài, phân phó xa phu đánh xe tới một góc khuất. Ngồi bên cạnh Tấn Ngưng, ta chỉ thấy thân thể nàng vẫn đang cứng ngắc, hai tay đặt trên gối siết thành một vòng, vẻ mặt ưu thương. Ta nhẹ nhàng xoa tay nàng, Tấn Ngưng lập tức dùng sức bắt tay ta, liếc nhìn một cái. Hai mắt nàng đỏ bừng, nước mắt sớm đã tuôn rơi, đôi môi mím chặt tựa như đè nén không cho mình không khóc ra thành tiếng.

"Đừng chịu đựng, muốn khóc thì khóc đi." Ta thấp giọng.

Vừa nói xong, Ngưng nhi đã nương vào lòng, gối lên vai ta khóc nức nở: "Ta luyến tiếc phụ vương... Ta luyến tiếc hắn, đều là bởi vì ta, nếu không phải vì ta, phụ vương cũng sẽ không..."

"Không phải tại ngươi." Ta kéo Tấn Ngưng qua vỗ nhẹ lên lưng nàng, "Ở triều đình có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, đừng tự trách mình, tuyệt đối không phải ngươi sai."

Tấn Ngưng im lặng, nhưng thân thể nàng vẫn theo tiếng khóc run nhè nhẹ.

"Vương gia không cho chúng ta tiễn, chúng ta sẽ trộm tiễn hắn, ngươi xem kìa." Ta nhấc cao rèm xe, chỉ vào phủ Vương gia cách không xa nói, "Nơi này tầm nhìn rất thích hợp."

Tấn Ngưng quay đầu nhìn nhìn ngoài rèm, rồi lại nhìn ta: "Nhược Hề..."

"Ngươi muốn nhìn thấy Vương gia bình an rời đi phải không." Ta cười cười.

Quận chúa không nói gì, chỉ yên lặng đan xen mười ngón tay thêm chặt.

Một lát sau cửa vương phủ bắt đầu có động tĩnh. Vương gia bước ra thân mặc một bộ hắc bào, giờ phút này nhìn hắn bỗng già nua đi nhiều. Tấn Ngưng không hề chớp mắt nhìn ngoài cửa sổ, bàn tay vẫn nắm chặt tay ta, hai hàng lông mày nhíu lại cho ta cảm nhận được nội tâm nàng.

Vương gia cuối cùng tọa lên xe ngựa, ngược hướng chúng ta rời đi, cho đến khi vượt qua góc đường không thể thấy được nữa, thật lâu sau, Tấn Ngưng mới nhẹ giọng nói: "Nhược Hề, chúng ta đi đi."

Ta gật gật đầu, phân phó xa phu có thể rời đi.

Trở lại quận mã phủ, trước cửa rất nhiều gia nhân nghênh đón. Tinh thần bọn hắn cực kỳ đồng nhất, thân mặc phục sức gia đinh nha hoàn, đứng xếp thành hai hàng dài trước cửa. Khi chúng ta vừa xuống xe ngựa, có vẻ như bọn hắn muốn hô to khẩu lệnh, nhưng sau khi trông thấy sắc mặt quận chúa ưu thương, tất cả đều ngừng miệng lại.

"Mọi người đi làm việc đi, không cần đứng." Ta cười hướng bọn hắn khoát tay, ý bảo bọn hắn tản ra.

"Dạ." Bao nhiêu người chỉ chờ vậy vội vàng như chim thú tán.

Ta kéo Tấn Ngưng hướng vào trong phủ, đưa nàng tới đại sảnh, liền thấy Cửu tỷ cùng Tiểu Thúy đang cung kính đứng ở một bên. Mới đây trong nhà Nguyệt Nhi có việc gấp, ông bà vừa mất, nên Tiểu Thúy hẳn là nha hoàn lâm thời của Tấn Ngưng.

"Quận mã gia, quận chúa, cơm sáng đã chuẩn bị xong, thỉnh dùng." Tiểu Thúy cung kính khom người nói.

"Nhược Hề, ngươi trước ăn cơm sáng đi, ta về phòng nghỉ ngơi một chút." Quận chúa nhẹ giọng.

"Làm sao vậy, có phải không muốn ăn không?" Ta giữ lại khi nàng đang muốn xoay người rời khỏi.

Nàng lắc đầu, miễn cưỡng cười cười: "Không phải, ta không đói bụng, chỉ hơi mệt thôi."

"Có gì không thoải mái phải nói với ta." Ta gật gật đầu, nhìn sắc mặt nàng hơi tái nhợt, "Đừng gắng gượng."

Tấn Ngưng gật đầu, cầm tay ta nói: "Đừng lo lắng." Sau đó cùng Tiểu Thúy xoay người rời đi.

Nhìn Tấn Ngưng thương tâm thành như vậy còn ta chỉ bất lực, đưa mắt liếc nhìn về phía bàn đầy thức ăn, ta một chút cũng không nuốt được.

"Quận mã gia, có phải những thức ăn này không hợp khẩu vị ngài và quận chúa hay không, để ta cho người làm lại." Cửu tỷ lắc lắc người muốn rời khỏi.

"Không cần." Ta kêu nàng ở lại, sau đó nói, "Ta muốn hỏi một chút, trong phòng bếp quận mã phủ có nguyên liệu làm điểm tâm không, như bột mì chẳng hạn?"

"Quận mã gia xem ngài nói gì kìa, quý phủ này cái gì mà không có? Chỉ cần lời ra khỏi miệng ngài là chúng ta đã đem tới rồi, ngài muốn ăn điểm tâm sao? Ta phân phó bọn hắn đi làm ~" Sau đó lại muốn vặn eo thoát ly.

"Đừng đừng đừng, Cửu tỷ, chớ vội." Ta ngăn cản nàng, "Ngươi đem cơm sáng trên bàn phân cho mọi người ăn, các ngươi cũng bận cả ngày rồi, đừng cố làm việc, cần lao kết hợp." Ta vừa nói vừa không cho nàng cơ hội trả lời, vội vàng rời đi đại sảnh.

Thật tốt quá, phòng bếp đầy đủ mọi thứ.

Nếu ta nhớ đúng, thì trong viện quận mã phủ có một khóm cây hoa quế.

Quận chúa từng nói nàng rất thích ăn hoa quế cao ta làm, nếu có thể đưa cho nàng hoa quế cao mới ra lò, không biết có thể khiến tâm tình nàng tốt hơn hay không.

Chạy vào trong bếp, phân phó một gia đinh giúp ta hái hoa quế, ta bắt đầu triển khai quyền cước.

Đang bề bộn, đột nhiên ngoài cửa có người nhẹ giọng gọi: "Quận mã gia, ngài có cần Tiểu Thúy hỗ trợ không?"

Ta ngước nhìn Tiểu thúy đang thật khép nép đứng ngoài cửa, cười cười: "Không cần, đa tạ." Sau lại nhớ ra gì đó, vội ngẩng đầu hỏi, "Quận chúa thế nào, đã ngủ sao?"

"Quận chúa nói muốn ở một mình trong phòng nghỉ ngơi." Tiểu Thúy hoảng sợ thốt.

"Đừng căng thẳng." Ta nhìn nàng không được tự nhiên, cười nói, "Ta không phải lão hổ, không cần sợ ta."

Nàng vội khoát khoát tay: "Tiểu Thúy không thấy Quận mã gia là lão hổ, Tiểu Thúy không dám."

Được rồi, có vẻ như chúng ta hoàn toàn không có cách nào giao tiếp.

Nhìn Tiểu Thúy bộ dạng như 'nếu không việc làm toàn thân ngứa ngáy', ta đối nàng nói : "Nếu ngươi rảnh, có thể giúp ta khởi hỏa không?"

"Dạ." Nàng cúi đầu, không nói hai lời, cung kính hướng bếp đi tới.

Trong phòng nhất thời tĩnh lặng, mang danh "Vạn ngôn" ta nhịn không được muốn tìm đề tài nói, một bên xoa bột mì một bên hỏi: "Tiểu Thúy, lão gia ngươi ở đâu?"

"Lão gia Tiểu Thúy ở Ký Châu." Nàng vội trả lời. Thậm chí lại cùng là nơi Vương gia thị sát.

"Trong nhà có những ai?" Ta tùy tiện hỏi.

Tiểu Thúy đáp: "Tiểu Thúy từ trước đến nay sống cùng bà ngoại, nửa năm trước bà qua đời."

"Thực xin lỗi, ta không cố ý." Ta vội nói, sao không hảo hảo mà câm miệng, cố tình bóc ra vết sẹo người khác.

"Quận mã gia, xin thứ lỗi!" Nhưng không ngờ Tiểu Thúy đột nhiên lo sợ, "Tiểu Thúy là hạ nhân, Quận mã gia không cần xin lỗi, ngài..." Nói rồi nàng thậm chí có điểm muốn khóc.

Ông trời của ta.

"Tiểu Thúy chớ khẩn trương!" Ta có chút phát cuồng đề cao âm lượng, vượt qua cả thanh âm của nàng, "Kỳ thật ta cũng giống ngươi, không có thân phận 'Quận mã' cũng chỉ là một người bình thường, không cần kinh sợ ta như vậy, ngươi cứ cho ta là bằng hữu được rồi."

Tiểu Thúy lại cực kỳ hoảng sợ: "Tiểu Thúy không dám!!"

Ta bất đắc dĩ thở dài: "...Quên đi, Tiểu Thúy ngươi có thân tỷ tỷ? Ách, không phải, ngươi có thân ca ca không?"

Tiểu Thúy lắc đầu: "Tiểu Thúy trong kinh thành không có thân nhân."

"Vậy sau này ngươi cứ lấy ta làm thân ca ca được rồi." Ta cúi đầu rót nước xuống bột mì, "Ngươi có gì khó khăn hãy nói cùng quận chúa, hay cùng với ta, coi đây giống như nhà mình là được, biết không?"

Tiểu Thúy mãnh liệt lắc đầu: "Tiểu Thúy không dám! Tiểu Thúy chịu không nổi..."

"Câm miệng!" Ta vỗ mạnh bột mì, ngẩng đầu trừng nàng, thanh âm ngoan hơn nói, "Cứ như vậy, cho nên câm miệng!"

Tiểu Thúy ngay lập tức cứng đờ cả người, sững sờ nhìn ta.

"Ha ha ha... Đừng khẩn trương như thế ~ ta hay nói giỡn ~" Ta cười nói, trước kia ta thường thường dùng chiêu này để doạ nạt Nhị sư huynh, lần nào cũng được, vừa nhường Nhị sư huynh không dài dòng hơn nữa, vừa không phá hư cảm tình của cả hai. Nếu theo đúng tình tiết thông thường, là Nhị sư huynh sẽ vỗ vỗ vai ta cười nói: "Sư muội, ta biết ngươi đang nói đùa!"

Mà bây giờ Tiểu Thúy lại như cũ mắt trừng trừng, lo sợ nhìn ta, ngây ngô không dám động đậy.

Được rồi, nàng không phải Nhị sư huynh, ta quyết định không mở miệng nữa.

Sau khi được Tiểu Thúy cực kỳ lo sợ giúp đỡ, chỉ nháy mắt một đĩa hoa quế cao đã xuất lò. Ta bưng chiếc đĩa trên tay, phân phó Tiểu Thúy đem những đồ còn lại chia cho mọi người ăn, sau đó gấp gáp chạy đi tìm quận chúa.

Gõ cửa, không ai đáp lại.

"Ngưng nhi, là ta, có thể vào không?" Ta hỏi.

Vẫn không có người trả lời. Có phải đang ngủ không nhỉ?

Ta nhẹ nhàng đẩy cửa, hướng nhìn xung quanh. Quả nhiên, Tấn Ngưng đang nằm trên giường, dường như nàng đã ngủ say. Ta bước vào nhẹ đóng cửa lại, đặt hoa quế cao lên bàn. Nhìn quận chúa đang nằm trên giường, bỗng phát hiện mặt nàng đã nước mắt che kín, cho ta một trận đau lòng.

Là khóc đến ngủ thiếp đi sao.

Ta ngồi xổm bên giường, nhẹ nhàng lau lệ trên mắt nàng, không nén lòng được thở dài.

"...Nhược Hề?" Tấn Ngưng tựa hồ bị thở tiếng thở dài của ta đánh thức, nàng hơi hơi mở mắt, nỉ non gọi.

"Hư ——" Ta ý bảo nàng không cần nói, vuốt ve trán nàng nhẹ thuyết, "Ngươi muốn ngủ cứ ngủ tiếp đi."

"Đã tỉnh rồi." Nàng hướng ta cười cười. Nụ cười trên mặt lúc này hoàn toàn đối lập với nước mắt đã rơi vừa nãy, khiến ta càng thêm đau lòng.

"Ngươi có đói bụng không?" Ta hỏi.

"Ngươi làm hoa quế cao cho ta sao?" Quận chúa hỏi ngược lại.

Ta kinh ngạc há miệng, chưa kịp cất lời quận chúa đã cười nói: "Ta ngửi thấy được."

"Ngồi dậy đi." Ta giúp quận chúa ngồi thẳng người dậy, sau đó bưng đến đĩa hoa quế cao trên bàn, "Không thể không ăn gì được."

Quận chúa lại nói: "Ta muốn ngươi... Uy ta." Sau đó hơi hơi há miệng.

Ta không khỏi lắc lắc đầu cười, tính khí hài tử của quận chúa đã trở lại rồi, thật tốt quá.

"Hảo hảo hảo..." Nhìn thấy quận chúa đã khôi phục lại sức sống, trong lòng không khỏi cao hứng. Ta cẩn thận kẹp lên một khối hoa quế cao, đưa tới hướng miệng nàng.

"Thật ngon." Nàng vừa nhai hoa quế cao vừa nói, chỉ lát sau lại hơi hơi hé miệng, dùng ánh mắt ý bảo ta ... uy cho nàng thêm nữa.

"Đừng vội, từ từ ăn." Ta rót một chén trà bưng đến bên miệng nàng, "Chớ để nghẹn."

Tấn Ngưng cầm tay ta, uống một ngụm trà cười nói: "Nhược Hề, bây giờ nhìn lại, bản thân ta mới là quận mã."

"Tại sao?" Ta khó hiểu.

"Nào có phu quân hầu hạ thê tử a?" Tấn Ngưng nói rồi nhéo nhéo mũi ta.

"Hai người chúng ta đều là thê tử." Ta cười, "Luân phiên hầu hạ đối phương."

"Ta mới không cần hầu hạ ngươi." Quận chúa chọc chọc ót ta.

"Được được được..." Ta cười, "Vậy quận mã gia, ngài có muốn ngủ tiếp chút nữa hay không?"

"Ngươi cho ta là heo sao." Tấn Ngưng bĩu môi, "Ăn no rồi đi nằm ngủ." Xem ra bao nhiêu tâm tình khó chịu của nàng đã trôi hết rồi.

"Thực no rồi?" Ta hỏi.

Tấn Ngưng cười gật đầu. Ta đem chiếc đĩa cùng bình trà thả trên bàn, nàng lại ngoắc ta qua. Ngồi xuống bên giường, ta hỏi: "Làm sao vậy?"

Quận chúa không nói gì, nàng ngồi thẳng thân mình, nâng mặt khẽ hôn lên môi ta, chỉ dừng trong chốc lát rồi lại tách ra, ôn nhu nói: "Hoa quế cao ăn thật ngon." Ta ngẩn người, sau đó sát lại hôn hôn lên khóe môi nàng, cười nói: "Miệng ngươi đầy hương vị hoa quế cao."

Tấn Ngưng nhẹ giọng cười cười, sau đó nâng tay phải nhẹ nhàng vuốt ve má ta, trán đặt lên trán, nàng thấp giọng: "Thực xin lỗi, để ngươi lo lắng."

"Cho nên thật sự van người, Quận mã gia..." Ta cười, giả vờ tức giận nói, "Sau này vô luận buồn bực thế nào, cũng phải ngoan ngoãn ăn cơm cho ta, không được để ta lo lắng."

"Ân." Tấn Ngưng cười, dịu ngoan gật đầu, sau một lúc lâu, thanh âm trầm thấp nàng nói, "Nhược Hề, ta sợ."

Trong lòng ta trộm thở dài, lập tức vươn tay nắm chặt bàn tay đang phủ trên mặt kia: "Đừng sợ, ngươi phải nhớ kỹ, Vương gia tuyệt đối không có việc gì, ngươi chỉ cần giống như trước, hảo hảo chiếu cố chính mình, đừng để bản thân bị đói bị lạnh, chính là an ủi lớn nhất đối với Vương gia."

"Ân." Tấn Ngưng khẽ nhắm hai mắt, nhẹ giọng đáp.

"Có gì không vui, nhất định phải nói cho ta biết, đừng nén lại, như vậy ta sẽ đau lòng, biết không?" Ta lại nói.

"Ân. " Tấn Ngưng gật gật đầu, siết tay ta thêm chặt, "Nhược Hề, có ngươi thật tốt." Nghe được lời này lòng ta mềm nhũn, không nhịn được thở dài.

Cả hai nhất thời lại không nói chuyện, trán chạm trán, dựa sát vào nhau lẳng lặng hưởng thụ một khắc an bình.

"Thật sự không muốn ngủ thêm chút nữa?" Ta nhịn không được lại hỏi.

Tấn Ngưng nở nụ cười, mở to mắt sẳng giọng: "Ngươi đúng thật cho ta là heo?"

Giọng nũng nịu ta đáp: "Ta nào thế đâu Quận mã gia, thiếp thân không dám mệt lên ngài mà."

Quận chúa bị ta chọc cười khanh khách không ngừng.

Ta chuyên nghiệp tiếp tục sắm vai hiền thê: "Quận mã gia đừng lại sàng (nằm) nhiều quá, cả ngày trong phòng ngài sẽ mốc meo, đứng dậy đi, để thiếp thân ôm ngài ra ngoài." Sau đó dùng hết khí lực chặn ngang eo nàng nâng dậy, Tấn Ngưng kêu to một tiếng, hai tay vội vàng ôm lấy cổ ta, ngửa đầu nở nụ cười.

Buổi tối, nhớ tới lời Vương gia nói, chỉ lát sau ta quả nhiên tìm được lối ngầm giấu sau bức tranh sơn thủy trên tường.

Ra khỏi cửa ngầm đến một căn phòng khác, ta sợ ngây người. Nơi này là thư phòng không sai, cả căn phòng đã tự động thể hiện điều đấy cho khách nhân đến. Ngoại trừ những vật dụng cần thiết, cả căn phòng chỉ còn thư là thư. So với thư phòng bên phủ Vương gia còn nhiều hơn gấp nhiều lần. Khiến ta kinh ngạc hơn chính là những thư được đặt trong đó, toàn bộ đều là y thuật thư! Sư phụ có nơi này cũng có, sư phụ không có nơi này cũng có luôn, thậm chí cả những cuốn thư trân quý sư phụ vẫn luôn ao ước, tất thảy lại được tùy tiện bày khắp phòng. Đây tuyệt đối có thể gọi là thiên đường của những người nghiên cứu y thuật

《Đế nội kinh tố vấn》, 《Thương hàn tạp bệnh luận》, 《Kim quỹ yếu lược》, 《Thiên kim phương》

... Có những quyển ta nghe nói qua, lại có những quyển chưa hề biết đến. Nếu sư phụ thấy được chúng, phỏng chứng hắn sẽ điên lên mất. Chẳng lẽ tất cả đây chính là Vương gia chuẩn bị cho ta? Nhớ lại trước đây Vương gia từng nói sẽ hảo hảo báo đáp cho ta, gian thư phòng này chính là hắn đối với ta báo đáp?

Có lẽ trong một năm này, hắn hi vọng ta sẽ ở thư phòng không có ý muốn rời ra.

Trước khi ngủ, không nhịn được sự hưng phấn của mình, ta vừa đến bên bàn thổi tắt nến vừa hướng quận chúa đã nằm trên giường nói: "Ngưng nhi, ngươi biết hôm nay ta phát hiện gì không?"

"Phát hiện cái gì?" Tấn Ngưng nghi hoặc hỏi.

"Vương gia làm cho ta một gian thư phòng, tất cả đều là thư y thuật!" Ta vừa nói vừa chui vào mền.

"Phụ vương chuẩn bị cho ngươi?" Tấn Ngưng hỏi.

"Ta không ngờ đến... Làm ta sợ muốn chết, dài lớn như vậy, từ xưa đến nay chưa bao giờ ta được thấy nhiều y thuật thư như vậy." Ta gật gật đầu trong bóng tối, mặc cho Tấn Ngưng chẳng nhìn thấy được.

"Vui sao?" Quận chúa ôn nhu hỏi.

"Ân." Ta gật gật đầu, "Nếu như sư phụ thấy được, có lẽ so với ta còn vui hơn."

"Ngươi vui là tốt rồi." Quận chúa nói rồi chậm rãi tới gần ta hơn, ta cũng thuận thế đưa tay ôm lấy nàng. Rồi lại nghĩ nghĩ, nhịn không được mở miệng: "Ngưng nhi, đêm nay đổi lại ngươi ôm ta đi."

"Cái gì?" Không chờ Tấn Ngưng kịp phản ứng, ta sớm lui người lại, dùng sức chui vào trong lòng nàng, đồng thời đem hai tay nàng khoát lên ngang hông, ý bảo ôm ta.

"Ngươi..." Nàng ngẩn người, lập tức không khỏi cười ra tiếng, tay khoát lên ngang hông ôm ta sát lại, sẳng giọng, "Thật là một nhi đồng." Trong lòng nhất thời như có dòng nước ấm, hương khí của nàng tràn ngập bao quanh, khiến ta thấy tựa như mình đang nằm mộng.

"Trong lòng ngươi thực ấm." Ta nhẹ nói. Cảm giác được Tấn Ngưng đang cười, một bên nàng lấy tay vỗ nhè nhẹ lên lưng ta, một bên lẩm bẩm nói: " Bảo bảo ngoan, nương hống ngươi ngủ, mau ngủ đi." Môi nàng đặt trên trán, khiến ta cảm nhận được rõ nét hơi thở ấm áp của nàng phả lên đỉnh đầu mỗi khi nói chuyện.

Ta đột nhiên muốn đùa nghịch, đầu chôn sâu trước ngực Tấn Ngưng ra sức lắc lư, hô: "Nương, ta muốn bú sữa mẹ..." Ai ngờ Tấn Ngưng lập tức hô một tiếng nhỏ, ôm ta thật chặt chẽ không cho lộn xộn, nàng thấp giọng nói: "Nhược Hề, đừng, đừng làm rộn!" Lúc này mới ý thức được nơi đầu ta dựa vào là ngực Tấn Ngưng, cảm giác mềm mại khiến xúc giác ta khuếch mở. Trời ạ, ta vừa phạm phải chuyện biến thái gì! Cái gì gọi là "Ta muốn bú sữa mẹ"?! Hơn nữa còn dùng động tác như vậy!!

Tấn Ngưng như cũ vẫn gắt gao ôm ta, nàng tựa hồ bởi vì hồi hộp, thân thể càng băng chặt chẽ.

Trong bóng tối ta nghe được tiếng tim đập "Thìch thịch", không biết là củaTấn Ngưng, hay là của ta. Dù sao ta cũng cảm giác nhiệt độ thân thể mình như tăng lên vô hạn định, yết hầu khô khốc, không tự chủ được nuốt chút nước miếng, tiếng "Ùng ục" đặc biệt phát ra rõ ràng. Ta tin rằng Tấn Ngưng cũng nghe thấy được, bởi vì thân thể của nàng theo động tác ta nuốt nước bọt mà run rẩy hơn. Làm sao bây giờ, ta cần phải tách khỏi Tấn Ngưng ôm ấp. Chính là ta lại phát giác mình thế nhưng bắt đầu mê luyến, lòng đang vô cùng yên ổn bỗng chốc xao động lên.

Ta không khống chế nổi mình, hành động đã không còn dựa vào đại não, ta dán chặt Tấn Ngưng, nhẹ nhàng hôn lên lồng ngực nàng.

"Nhược, Nhược Hề?" Phát hiện động tác ta làm, Tấn Ngưng sợ hãi nhẹ giọng hô. Ta không để ý đến, chậm rãi hướng phía trên nàng. Từng chút, từng chút một, đặt từng nụ hôn lên cổ Tấn Ngưng dài nhỏ. Khi hôn tới hàm dưới, ta dùng chút lực, Tấn Ngưng ưm một tiếng lại gắt gao ôm lấy ta. Thân thể chúng ta cứ như vậy dán chặt lại, tuy rằng còn cách quần áo, nhưng vẫn cảm nhận được thân thể Tấn Ngưng mềm mại nhỏ gầy. Ta chợt phát giác tiếng thở của mình rất lớn, lớn đến có chút quá đà. Tiếng Tấn Ngưng thở gấp cũng cùng ta giao thoa một chỗ. Chỉ cảm giác thân thể mình và Tấn Ngưng đều nóng bỏng, tựa như chỉ cần tùy tiện ma xát một cái sẽ bốc cháy lên.

Ta đang làm gì vậy? Ta nghe thấy chính mình tự hỏi.

Nhưng ta không thể khống chế được hành động của mình.

Không biết khí lực từ nơi đâu, thân thể của ta vừa chuyển lên phía trên, đã cúi người phủ phục ở trên người nàng, Tấn Ngưng lần này không phát ra thanh âm gì, nàng vẫn chỉ thở hổn hển, tay như cũ ôm chặt eo ta. Trong bóng đêm, ta cúi đầu, dựa vào cảm giác hôn nàng.

Mắt, đó là đôi mắt của Tấn Ngưng.

Lông mi thật dài trát lên môi ta, ngưa ngứa, nhưng ta không bận tâm. Lại theo phương hướng ta hôn xuống mi tâm nàng, Tấn Ngưng vẫn thở dốc, thân mình giật nhẹ theo, hai bàn tay vốn ôm lấy eo ta giờ đã xoa trên lưng. Ta từ từ hôn dần xuống dưới, dùng môi vỗ về sống mũi cao xinh xắn, sau đó cuối cùng rơi trên môi Tấn Ngưng. Ta tận tình hôn lên môi nàng, như đã khô cạn sau mấy trăm ngày nắng. Nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi cạy mở môi ấy, mù quáng tìm kiếm dòng suối ngọt trong miệng Tấn Ngưng. Nàng cũng nâng cằm lên, dùng sức hôn trả ta, tay nàng dần dần đặt lên trên cổ, ngón tay mảnh luồn qua từng sợi tóc, giữ đầu ta lại.

Qua thật lâu, ta rời đi môi Tấn Ngưng, hướng xuống thăm dò.

Đầy đủ cằm, vừa hôn qua dài nhỏ cổ.

Từng chút từng chút chậm rãi hôn đến trước ngực Tấn Ngưng, ta há miệng cắn cắn xương quai xanh của nàng. Nương theo tiếng thở dồn dập, nàng thoáng căng thẳng ôm sát ta, rồi lại buông tay, một bên run rẩy một bên vuốt ve mặt ta, nỉ non nói: "Nhược Hề..."

"Ân?" Ta dùng âm mũi hừ một tiếng xem như trả lời, chỉ lo nghiêm túc hôn xương quai xanh rất gầy mà phi thường nổi bật của nàng.

Nàng thở hổn hển, hai tay vô lực loạn xạ vỗ về lưng ta, càng không ngừng nỉ non: "Nhược Hề... Nhược... A!" Tấn Ngưng đột nhiên duyên dáng kêu to một tiếng, là bởi vì còn cách quần áo, ta hôn lên nơi mềm mại trước ngực nàng. Không có cách nào dừng lại, ta chỉ cảm thấy đầu mình trống rỗng, động tác càng thêm tùy tiện, không muốn dừng lại, cũng không định dừng lại. Tinh tế dùng miệng ta di chuyển tại nơi mềm mại trước ngực, còn cách vải dệt, chợt phát hiện một mảnh thô sáp nổi lên. Ma xui quỷ khiến thế nào ta há miệng cắn vào nơi đó, Tấn Ngưng lại ưm một tiếng, nàng lập tức dùng hai tay gắt gao giữ đầu ta lại, ép ta tới không thở được. Một tay ta lại phủ lên ngực bên kia của nàng, ôn nhu xoa nơi đó đầy đặn, Tấn Ngưng giãy dụa thân mình, chân không tự chủ loạn động, đan xen cùng với chân ta.

Trừ bỏ không ngừng kêu tên ta, trong miệng Tấn Ngưng cũng phát ra một chút âm thanh nức nở, rất trầm và kỳ dị, tựa hồ nàng muốn liều mạng chịu đựng không để mình hô lên thanh âm.

Nếu tiếp tục không ngừng lại, ta biết ta nhất định sẽ làm ra chuyện quá phận.

Không được như vậy, Thành Nhược Hề, ngươi không thể như vậy.

Lý trí như đã trở về, ta nâng người dậy, lần nữa hôn thật sâu lên môi Tấn Ngưng, hôn tới nàng phát tiếng nghẹn ngào. Miệng của nàng hơi hơi mở, ta đưa đầu lưỡi vươn vào cùng đầu lưỡi của nàng quấn lấy, Tấn Ngưng một bàn tay vỗ về mặt ta, tay kia lại vỗ trên lưng ta.

Thật lâu sau, ta rời khỏi môi nàng, nghiêng đầu tìm kiếm tai trái của nàng. Rốt cuộc tìm được, ta nhẹ nhàng hôn hôn vành tai ấy, vừa thở phì phò, vừa cất tiếng nói khàn khàn nhẹ nói bên tai: "...Ngưng nhi, ta yêu ngươi."

Nàng nghe xong, lập tức gắt gao ôm lấy ta, tựa hồ muốn đem hai thân thể chúng ta dung hợp làm một.

"Ta cũng yêu ngươi, Nhược Hề." Nàng thấp giọng nói, thanh âm run rẩy, thân thể cũng theo đó run lên.

Ta cứ như vậy cùng nàng ôm chặt nhau, không một động tác dư thừa, cùng nàng thở hồn hển, cùng nàng chậm rãi chờ đợi hơi thở hồi phục lại. Thật lâu sau ta nghiêng người, nằm cạnh bên thân thể nàng, lúc này mới phát hiện người mình đã ướt mồ hôi. Nàng cũng nghiêng thân mình, tới gần, chui vào trong lòng ta, gắt gao ôm lấy, miệng vẫn nhẹ thở phì phò.

Ta ôm chầm nàng, cúi đầu hôn hôn lên trán, sau lúc lâu không nhịn được lên tiếng: "Thực xin lỗi."

Thân mình Tấn Ngưng bỗng chốc cứng đờ, theo sau hỏi: "Vì sao xin lỗi?"

"Ta... Ta nhịn không được... Ta..." Ta cũng không biết vì sao phải xin lỗi, hoàn toàn không cách nào tìm được ngôn từ hình dung tâm tình mình lúc này.

Nàng xoa mặt ta, nhẹ nói: "... Đứa ngốc."

"Vừa rồi... Cảm thấy... thế nào?" Ta lại hỏi, thực cẩn thận.

Nhưng không ngờ thân mình Tấn Ngưng lại cương cứng hơn, nàng không trả lời.

Đã hiểu không thể đối với quận chúa dạng này, đều tại ta không quản tốt được mình, nhưng không dừng lại được, vừa rồi thiếu chút nữa đã làm ra chuyện quá phận. Ta lo lắng hơn: "Có phải không thích hay không? ... Khó chịu sao? Thực xin lỗi... Ta sau này không bao giờ nữa..." Đột nhiên, môi được một đôi môi khác phủ kín, một loạt lời nói hươu vượn chưa kịp thốt ra đều bị nụ hôn của Tấn Ngưng chặn lại. Rất lâu sau đôi môi ấy mới rời đi, nàng nói: "Chớ suy nghĩ lung tung."

Quả nhiên, nàng là con giun trong bụng ta.

Quận chúa tiếp tục thấp giọng nói: "Ta... Ta thích ngươi vừa rồi như vậy, một chút cũng không khó chịu..." Nói rồi đầu ngay lập tức vùi sâu vào trong lòng ta, không nâng lên nữa.

Trong lòng tựa như hoa nở, tâm vừa ở mức thấp nhất nháy mắt đã nảy lên tới bầu trời, ôm thật chặt người trong lòng, ta nhịn không được cười hoài nghi. Mộng sao? Nhưng người trong lòng ta tồn tại rất thật, nàng có độ ấm, nàng có cảm tình, nàng có một lòng cũng yêu ta như vậy. Nhưng ta không dám làm tiếp chuyện gì càn rỡ, ta sợ mình sẽ thật sự không nhịn được. Tình cảm ta đối với Tấn Ngưng tựa hồ ngày càng sâu, không có cách nào che giấu. Một năm, một năm sau chúng ta nên làm gì? Ta đã không cách nào rời khỏi Tấn Ngưng, rốt cuộc, ta phải làm sao bây giờ?

Ta nghĩ rất nhiều rất nhiều, lại tựa hồ như gì cũng không nghĩ được, hoặc là, nghĩ cái gì cũng vô dụng.

Cảm giác người trong lòng thở đã dần dần vững vàng, giống như đang ngủ.

Ta nghiêng thân mình, nhường Tấn Ngưng gối lên tay, cảm nhận được động tác của ta, nàng nỉ non một tiếng, hướng gần ta hơn, ôm sát quanh eo, di chuyển đầu mình tìm một vị trí thoải mái ngủ.

Nếu chúng ta có thể vĩnh viễn không rời xa nhau, vĩnh viễn không phải đối mặt với một năm kia, thì thật tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top