120

Suy nghĩ của Tư Đồ Ức

Vì cái gì khi con người đối diện với cái chết, đều sẽ sợ thành như vậy.

"Ai..." Ta thở dài, nói với tên bụng phệ đang quỳ gối trước mặt, "Ngươi không phải là... tè ra quần chứ."

Nhớ lại trước đây khi ta quyết định nhảy núi, cũng không có kích động thành như vậy a.

"Nữ hiệp tha mạng... Nữ hiệp..." Vẻ mặt hắn cực kỳ hoảng sợ, quỳ trên một mảng đất đã đọng đầy nước ố vàng, "Ngươi muốn bao nhiêu ngân lượng mới bằng lòng tha cho ta? Bao nhiêu ta, ta, ta cũng nguyện ý cấp!!"

Ta di chuyển bàn tay nắm cây chủy thủ đang đặt ở trên cổ hắn, bất đắc dĩ nói: "Đầu tiên, ta không phải là nữ hiệp, ta là một... Sát thủ, hay là thích khách, tùy tiện ngươi kêu..."

"Ngươi đừng gạt ta." Hắn cợt nhả, nhưng kỳ thật đã sớm sợ tới mức mặt đầy mồ hôi, "Nào có sát thủ mặc đỏ như vậy đi giết người, hơn nữa trên người còn đầy hương khí... Huống chi, ngài, ngài còn mỹ mạo như vậy..."

"Ngậm miệng thúi của ngươi lại." Ta vươn tay kia, bóp chặt lấy cổ của hắn, "Trên thế gian này ta chỉ nhận một người đối với ta ca ngợi, kẻ khác nói đều là vô nghĩa. Huống chi lời ngươi nói, ta lại càng muốn phun. Nếu ngươi chưa từng gặp người khác mặc đồ đỏ giết người, vậy hôm nay ngươi có thể thấy tận mắt, còn về phần hương khí trên người ta... Dù cho trên người ta có là mùi thối, cũng cùng ngươi không quan hệ."

Chẳng hiểu vì sao phải cùng hắn vô nghĩa nhiều như vậy, ta thu hồi chủy thủ, xuất ra chiếc bọc trong tay áo.

"Vì, vì sao ta, ta không nhúc nhích được?" Tên bụng phệ đang quỳ trước thân thể ta hoảng sợ nói.

"Ngu ngốc." Ta lắc lắc đầu, mở chiếc bọc trong tay ra, "Ta điểm huyệt ngươi, làm sao ngươi còn động được?"

"Ngươi muốn làm gì?! Lấy ra nhiều châm như vậy, ngươi muốn làm gì?!" Hắn nhìn thấy trong chiếc bọc ta mở ra cắm đầy các loại ngân châm dài ngắn, lập tức kích động hơn.

"Giết ngươi." Ta nói, sau đó lấy ra một cây châm nhỏ dài nhất, cố ý ở trước mắt hắn quơ quơ.

Khuôn mặt béo phệ của hắn tức thì vặn vẹo: "Ngươi, ngươi... Ngươi chờ đấy, hạ nhân của ta sẽ xông tới, sẽ đem ngươi..."

"Thôi đi, đám hạ nhân kia của ngươi nếu không nghe được ngươi gọi, thẳng đến sáng mai cũng chẳng tới nơi này tìm ngươi." Ta cười cười, "Đây chính là thói quen sinh hoạt của ngươi nha, ta đã tra được nhất thanh nhị sở (rõ ràng)."

"Ta..." Hắn nghe xong, sắc mặt càng thêm trắng bệch, muốn há to miệng lớn tiếng cầu cứu, nhưng lại chẳng có thanh âm nào phát ra.

"Dừng lại đi." Ta lại khuyên nhủ, "Ta điểm huyệt của ngươi, trừ bỏ nhỏ giọng nói chuyện, ngươi không cách nào lớn tiếng kêu la, đừng lãng phí sức lực nữa."

Vẻ mắt hắn lập tức tựa như đưa đám, nói cầu xin: "Nữ hiệp! Nữ hiệp tha mạng!"

"Đừng nói nhảm." Ta thổi thổi cây châm nhỏ trong tay đã sớm thoa lên kịch độc, nói với hắn, "Lúc đầu sẽ khá đau đớn. Ta cắm nó vào huyệt vị sau ót của ngươi, ngươi sẽ không nhúc nhích được, cũng không mở được miệng nói gì, nhưng xương cốt toàn thân lại sẽ đau nhức tựa như kiến cắn, đến cuối cùng, không quá hai canh giờ ngươi sẽ chết vì đau."

"Không! Không! Ngươi muốn bao nhiêu ngân lượng, ta cấp!" Cả mặt hắn đều đã giàn dụa nước mắt, dù ta vẫn chưa hề đâm châm vào.

"Đây không phải là vấn đề tiền, đây là vấn đề danh dự." Ta thở dài, sau đó bước đến phía sau hắn, "Ngươi còn nhớ nữ tử tên Lý Mộng Thư không?"

"Lý Mộng Thư? Mộng Thư..." Hắn bừng tỉnh, "Ta biết nàng, ta biết! Nữ hiệp, nữ hiệp, ta cùng Thư nhi rất quen thuộc, còn từng yêu nhau, ngươi đừng giết ta!"

"Nói ngươi ngu ngốc quả là ngu ngốc." Ta cười cười, "Chính nàng muốn ta giết ngươi a."

Hắn sững sờ nguyên tại chỗ, lời nào cũng không thốt được ra.

"Lúc xưa khi chưa thăng quan phát tài, người ta một tiểu cô nương mỗi ngày đều bồi ở bên cạnh ngươi, thay ngươi chuẩn bị mọi điều sinh hoạt." Ta vươn tay, sờ sờ lên sau ót hắn, "Đến khi trở thành đại quan, lại đem người yêu cũ của mình vứt bỏ, cưới nữ nhi của một thương nhân có tiền. Không chỉ như vậy, ngươi còn cướp đoạt hết đất đai tổ tiên của tiểu cô nương kia để lại, khiến cho người ta không nhà để về... Ta không đành lòng cự tuyệt yêu cầu nàng muốn ta tới giết loại người cặn bã như ngươi."

"Ta, ta..." Hắn không cần ta điểm huyệt, chính mình ngược lại không nói ra lời.

"Quên đi, đừng chống cự." Ta lại thở dài, "Một hai canh giờ mà thôi, rất dễ dàng vượt qua." Sau đó, ta cầm cây ngân châm nhỏ, nhắm vào huyệt vị kia chuẩn bị đâm vô.

"Nữ hiệp..." Thế nhưng hắn lại đột nhiên nói, "Ngươi có thể, có thể giúp ta truyền lời hay không?"

"Truyền lời?" Ta sửng sốt.

"Ngươi thay ta nói với Thư nhi một tiếng, thực xin lỗi." Thanh âm hắn bình tĩnh.

Ta thở dài: "Sớm biết như thế, lúc trước hà cớ gì đây. Nhĩ hảo lên đường đi."

Không chút do dự cắm cây châm nhỏ kia vào sau ót, ngay sau đó hắn ngã trên mặt đất, không còn nhúc nhích gì.

Biết hắn vẫn chưa chết, ta nhẹ giọng nói: "Ta nói, ta không phải vì ngân lượng mà đến. Giết ngươi kiếm chẳng được bao nhiêu tiền. Nếu có kiếp sau, đừng phụ người yêu mình nữa, bởi vì ngươi phụ không nổi đâu."

Sau đó thở dài, đến bên cửa sổ nhìn xung quanh bên ngoài, đêm nay trời tối, chẳng hề nhìn thấy ánh trăng.

Cũng không còn ý nghĩ muốn đi tìm chết, bởi vì đã có duyên được người kia cứu, ta muốn thử một lần sống thêm chút xem.

Cuộc sống có lẽ không còn khổ sở đến mức cho ta có thể lại tìm cái chết.

Hơn nửa năm qua, ta đều dùng cách này kiếm ít tiền sinh ý. Thoát đi cuộc sống xưa kia, ta mai danh ẩn tích trốn đông núp tây. Tuy những ngày này không như trước kia xa xỉ, nhưng cũng là đủ tiêu dao (tự do tự tại). Không cần phải tiếp tục nghe cấp trên an bài giết mục tiêu chỉ định, ta tự hành lựa chọn thay ai giết người. Dựa vào nhiều năm tu luyện của mình, những người đó muốn tìm thấy ta lẩn trốn cũng chẳng dễ dàng như vậy. Chỉ là có chút cô độc mà thôi, đôi khi vẫn sẽ không chịu nổi mà tưởng niệm. Nhưng ta đang cố gắng, cố gắng không để trái tim mình mở rộng ra chứa bất cứ người nào, vô luận là thân ca ca, hay là...

Rốt cuộc, ta đang suy nghĩ cái gì vậy.

Không biết cô bé Thành Nhược Hề kia hiện giờ ra sao. Một năm cũng sớm qua rồi, không biết nàng cùng tiểu quận chúa... Khoan đã, vì sao ta phải thay nàng lo lắng nhiều như vậy, thật là tự tìm phiền phức mà.

Lần nữa quay lại nhìn kẻ mập mạp đang quỳ rạp trên mặt đất không còn nhúc nhích, rồi ta nhảy ra ngoài cửa sổ, ly khai nơi này.

Ta cũng không hiểu vì sao, rõ ràng là muốn dùng khinh công cực nhanh trở về chỗ ở, nhưng rồi lại không tự chủ mà dừng chân trên mái ngói quận mã phủ này.

Thành Nhược Hề hẳn là đi rồi.

Ân? Vì sao ở giữa đêm hôm khuya khoắc, trước cửa quận mã phủ còn có một chiếc xe ngựa dừng lại đây, là khách nhân đến bái phỏng sao? Không phải, xuống xe ngựa chính là Tấn Ngưng quận chúa. Phía sau nàng, còn có một người đang được dìu ra... Tấn vương gia? Đã trễ thế này, nhìn bộ dạng bọn hắn tựa như vừa mới từ nơi khác gấp rút trở về. Nhưng vẫn không nhìn thấy Thành Nhược Hề xuất hiện, như vậy, có lẽ ta nên ly khai nơi này, rình xem những việc chẳng chút liên quan đến mình, thật sự có điểm nhàm chán.

Chính là Tấn Ngưng quận chúa vừa vào cửa, liền đã hô lên: "Nhược Hề?"

Chẳng lẽ Thành Nhược Hề có trong quận mã phủ? Nhưng ngay lập tức ta liền phủ định ý nghĩ này. Không đúng, Thành Nhược Hề không có ở đây. Bởi vì ta chẳng hề thấy bóng dáng nàng, hay là ngửi thấy được hương vị.

"Nguyệt Nhi." Tấn Ngưng quận chúa bắt lấy một nha hoàn bên cạnh, nét mặt kích động hỏi, "Nhược Hề đâu, Nhược Hề ở đâu?"

Ta không khỏi thở dài, chỉ là nhìn không thấy một người mà thôi, lại khiến cho vẻ mặt vốn luôn trầm tĩnh của Tấn Ngưng quận chúa đại thay đổi.

Nha hoàn kia sửng sốt: "Quận chúa, ngài nói cái gì vậy, quận mã gia không phải cùng với ngài rời đi sao?"

"Không phải." Tấn Ngưng quận chúa lắc lắc đầu, "Nàng, nàng nói về kinh thành trước, bồi Lương đại phu thăm một người bạn, sau đó, sau đó lại quay về quận mã phủ chờ ta..."

"Ngưng nhi." Tấn vương gia chậm rãi đến gần nhẹ hô.

Nhưng Tấn Ngưng quận chúa lại hoàn toàn như chẳng hề nghe thấy, chỉ vén lên vạt áo dài chấm đất của nàng, vừa gọi tên của Thành Nhược Hề, vừa vội vàng chạy vào trong phủ.

Đứng ở trên mái ngói nhìn thấy tất cả chuyện này, ta lại càng cảm thấy kỳ lạ hơn. Cô bé Thành Nhược Hề kia... Nàng lại đang giở trò gì vậy?

Cả quận mã phủ chợt thành náo nhiệt, một đám hạ nhân vội vàng theo sát phía sau Tấn Ngưng quận chúa, đi từ phòng này đến phòng kia, từ hành lang này đến hành lang khác. Nhưng Tấn Ngưng quận chúa lại chẳng hề chú ý đến chính mình mang nhiều hạ nhân đến vậy chạy khắp quanh phủ, vẫn như mất hồn tìm kiếm lấy "Nhược Hề của nàng".

Qua một lúc lâu giằng co, Tấn Ngưng quận chúa hấp tấp chạy vào trong một gian phòng, ngay sau đó cũng là Tấn vương gia với sự giúp đỡ của hạ nhân, hắn nói cùng Tấn Ngưng quận chúa: "Đừng tìm, Ngưng nhi, người kia sẽ không xuất hiện nữa."

Không kiềm nén được lòng hiếu kỳ của mình, ta nhẹ nhàng nhảy lên trên gian phòng đó, khom thân thể xuống, vạch ra một mảnh ngói trộm nhìn.

Chỉ thấy Tấn Ngưng quận chúa đang ngồi ngây ngốc trên giường, không hề nhúc nhích.

Tấn vương gia nhường toàn bộ hạ nhân lui ra, sau khi cẩn thận đóng cửa lại, hắn mới ngồi xuống bên cạnh bàn.

"Thành cô nương, sẽ không xuất hiện nữa." Tấn vương gia chợt nói.

Thành cô nương? Tấn vương gia biết Thành Nhược Hề là nữ tử?

Lại nghe thấy Tấn Ngưng quận chúa lẳng lặng đáp lời: "Nhược Hề sẽ không gạt con... Nàng sẽ không gạt con."

"Ngay cả từ thư nàng cũng ký tên rồi, con đừng miên man suy nghĩ nữa." Tấn vương gia lại nói, thậm chí ngữ khí có phần lạnh băng.

Ta không nghe thấy Tấn Ngưng quận chúa trả lời, khi nhìn tới, chỉ thấy nàng không có bất kỳ động tác.

"Ngưng nhi." Thanh âm của Tấn vương gia bắt đầu mềm lại, "Nghe lời phụ vương, hãy quên Thành cô nương đi."

Tấn Ngưng quận chúa cười vài tiếng, sau đó nàng cúi đầu lẩm bẩm: "Phụ vương gạt ta... Ngay cả Nhược Hề cũng gạt ta... Phụ vương, ngài không phải nói chờ đến khi trở lại kinh thành, mới hảo hảo cân nhắc sao, ngài đã nói..."

"Phải." Tấn vương gia thở dài, "Phụ vương lừa con, nhưng phụ vương làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho con, Thành cô nương cũng hiểu được giữa các con là không thể nào, vì vậy Ngưng nhi con..."

"Phụ vương, ngài có thể cho con gặp Nhược Hề một lần không, chỉ một lần..." Tấn Ngưng quận chúa cứ thế nói, "Con muốn cùng nàng nói vài lời, có thể không?"

"Ngưng nhi!" Tấn vương gia tựa hồ có điểm tức giận, "Con có biết, con có biết nếu chuyện này phát sinh ở nhà người khác... Làm phụ mẫu sẽ đối đãi với các con như thế nào không? Cũng sẽ... Cũng sẽ không giống như bây giờ, để cho Thành cô nương rời đi đơn giản như vậy, con biết không? Phụ vương chỉ có con là nữ nhi duy nhất, từ nhỏ yêu thương con, cưng chìu con... Chẳng lẽ con lại muốn nghịch ý phụ vương sao?!"

"Phụ vương..." Tấn Ngưng quận chúa thậm chí quỳ xuống trước mặt Tấn vương gia, cầu xin nói, "Con muốn gặp mặt Nhược Hề, ngài để cho con trông thấy nàng được không?"

"Đứng dậy." Tấn vương gia nói, "Không cho phép quỳ."

Tấn Ngưng quận chúa lại lắc đầu, khuôn mặt đã tràn đầy nước mắt: "Phụ vương, ngài để cho Ngưng nhi gặp mặt Nhược Hề đi, con thật sự rất muốn thấy nàng, con thật sự..."

"Đứng dậy, cùng phụ vương quay về vương phủ." Tấn vương gia đứng lên nói.

Tấn Ngưng quận chúa nghe xong, lập tức kích động hơn nói: "Con không đi, con không muốn đi..."

"Con, con có phải nhất định muốn cho phụ vương tức đến ngã bệnh trên giường, con mới vừa lòng hay không?!"

"Phụ vương..." Tấn Ngưng quận chúa đã khóc đến không thành tiếng.

"Nguyệt Nhi! Nguyệt Nhi!!" Không để ý tới Tấn Ngưng quận chúa than khóc, Tấn vương gia đột nhiên lớn tiếng kêu.

Chỉ một lát sau, một nha hoàn chạy vào.

"Giúp quận chúa thu dọn đồ đạc, sáng mai bổn vương sẽ qua đây đón quận chúa quay về vương phủ." Nói rồi, Vương gia chống quải trượng đi ra khỏi phòng.

Chứng kiến tất cả chuyện này, ta đại khái đã hiểu chuyện gì đang xảy ra trong quận mã phủ.

"Quận chúa, đây là thế nào? Ngài, ngài mau đứng lên đi." Nha hoàn kia vội dìu Tấn Ngưng quận chúa đang quỳ trên đất lên hỏi.

"Ta không sao." Tấn Ngưng quận chúa đột nhiên yên tĩnh trở lại, nàng giãy khỏi người kia đỡ dậy, tự mình ngồi lại bên giường.

Ta đang chuẩn bị ly khai, nhìn thấy nàng như vậy không nén được muốn lưu lại thêm một lát.

"Quận chúa... Quận mã gia đâu, Tại sao chỉ có ngài cùng Vương gia trở về? Ngài sao lại vừa về tới đã đi tìm quận mã gia?" Nha hoàn kia dường như chẳng biết được điều gì.

"Nhược Hề nàng..." Tấn Ngưng quận chúa thế nhưng cười cười, "Nàng bỏ lại ta."

"Quận mã gia... Bỏ lại ngài?"

"Nguyệt Nhi, ngươi để cho ta ở một mình được không?" Tấn Ngưng quận chúa nói.

"Chính là, chính là Vương gia muốn ta thay ngài thu dọn đồ đạc..."

"Không cần thu dọn. Ta không đi, ta tuyệt đối sẽ không rời đi quận mã phủ." Tấn Ngưng quận chúa chậm rãi nói.

"Nhưng..."

"Ngươi đi về trước nghỉ ngơi đi, muộn rồi."

"Quận chúa..."

"Đừng lo cho ta." Tấn Ngưng quận chúa lại cười cười, "Ta cũng muốn nghỉ một lát."

Nha hoàn kia có lẽ cảm thấy mình không thể lay chuyển được quận chúa, tuy rất muốn lưu lại nhưng cũng cẩn thận từng bước rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Tấn Ngưng quận chúa ngồi ở bên giường. Nàng lẳng lặng ngồi, không hề nhúc nhích. Bất chợt, tuy chỉ là những thanh âm rất nhỏ, nhưng ta cũng có thể nghe được rõ ràng, đó là những lời thì thào của quận chúa: "Tại sao ngươi bỏ lại ta chứ... Rõ ràng đã nói ngươi, ngươi sẽ không rời bỏ ta..." Và những lời không khác nhau lắm, Tấn Ngưng quận chúa cứ chậm rãi lập lại nhiều lần.

Dường như ta... đang nhìn thấy chính mình hơn nửa năm trước.

Không đúng, có lẽ nàng so với ta còn lún sâu hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top