Chương 43: Tử Nhân
Cửa vừa mở ra, một lớp tro bụi thật dày liền bay tới, hai Dạ quân đứng trước cửa bị nghẹn không nhẹ, Dạ An Thần cùng Dạ Vị Nhiên lôi kéo người trong lòng lui về sau vài bước, tránh tro bụi tập kích.
Tư khố bảy tám năm không người ra vào, có tro bụi nhiều như thế cũng đúng.
Dạ An Thần nhìn Dạ Vị Nhiên, thản nhiên nói, "Chờ tro bụi tan rồi lại đi vào."
Dạ Vị Nhiên ôm thắt lưng Thiên Tư, cười nhẹ "Ta đã đợi nhiều năm nh vậy, thêm chút thời gian cũng chẳng sao."
Đến khi cửa tư khố hoàn toàn mở, gió nhẹ thổi vào, tro bụi rất nhanh liền tan hết.
Vào tư khố, không gian tản ra hương vị của gỗ, không dễ ngửi, nhưng cũng chẳng khó nghe.
Ôm người trong lòng, Dạ An Thần nghiêng người đối với Dạ Vị Nhiên nói "Trẫm và A Linh cũng không biết bộ dạng Mê Liên thảo ra sao, các ngươi mô tả, cho hai Dạ quân bên ngoài tìm giúp xem sao."
"Theo ta đọc từ sách thuốc, Mê Liên thảo gần giống hoa sen, hoa màu trắng, nhụy màu lam nhạt, độc tính của Mê Liên thảo rất mạnh, nếu không xác định được, tuyệt đối đừng chạm đến nó." Thiên Tư nhẹ nhàng giải thích.
Dạ An Thần cùng Tuyết Sương Linh gật đầu, cho Dạ Vị Nhiên gọi người vào, cùng nhau tìm kiếm.
Đây là lần đầu Dạ An Thần vào tư khố của nàng.
Tư khố có hai tầng, tầng dưới có nhiều giá sách, trưng bày đủ loại đồ vật kiểu dáng thật tinh sảo, chỉ là đã bám đầy tro bụi, ngón tay vừa chạm đến sẽ để lại dấu thật rõ ràng.
Trong tư khố có không ít thứ tốt, đồ sứ ngọc khí chỗ nào cũng có, chỉ có tranh chữ đã có chút tổn hại do bảy tám năm không hảo hảo bảo tồn.
Trên giá sắp xếp theo từng loại, Tuyết Sương Linh trực tiếp đi đến giá chứa dược liệu, cẩn thận tìm kiếm.
"Bệ hạ?" Quét qua một lượt, Thiên Tư vẫn chưa thấy Mê Liên thảo, Tuyết Sương Linh cũng đi xung quanh, bốn người đều đi tầng hai, Dạ An Thần đang đứng cạnh một vách tường.
"A Linh, ngươi xem." Dạ An Thần kéo tay Tuyết Sương Linh, chỉ vào trường kiếm bám đầy tro bụi trên tường "Có giống thanh kiếm "Vô Nhận" đã mất tích không?"
Tuyết Sương Linh cẩn thận quan sát "Xem vỏ kiếm thì rất giống."
"Cầm đến xem thử." Dạ An Thần tiến lên vài bước, đem trường kiếm cầm lấy.
Trường kiếm được rút ra, kiếm quang lóe sáng, dù hơn bảy năm chưa ra khỏi vỏ, trường kiếm vẫn không chút mài mòn.
Vô Nhận kiếm, không phải mang ý nghĩa là Ngọn Gió, mà muốn nói nó đã sắt bén vượt qua mọi lợi khí, cho nên là Vô Nhận.
Thân kiếm có khắc hai chữ "Vô Nhận", quả nhiên lad danh kiếm đã mất tích ba mươi năm.
Dạ An Thần đem vô nhận kiếm đưa cho Tuyết Sương Linh.
Tuyết Sương Linh nhãn tình sáng lên, si mê nhìn trong tay trường kiếm.
"Tặng ngươi." Dạ An Thần cười khẽ, hôn trán nàng "Trẫm nhớ ngươi rất thích danh kiếm."
"Bởi vì có kiếm ta có thể bảo vệ tốt bệ hạ." Tuyết Sương Linh không lưỡng lự, vũ khí trong tay càng sắt bén, bệ hạ sẽ càng khó bị thương tổn.
Dạ An Thần cười khẽ "Về Long Miên điện rồi lại nhìn, chúng ta xem các nàng có tìm được Mê Liên thảo không."
Tuyết Sương Linh đi theo sau nàng lên lầu hai.
Bậc thang cũng nhiễm đầy tro bụi, tay Dạ An Thần xẹt qua thang lầu, cười khẽ "Cho An Tử Thuần phái người lau chùi một chút, nhân tiện liệt kê xem có thứ gì tốt."
"Dạ, Bệ hạ!" Tuyết Sương Linh đáp.
Dạ Vị Nhiên giúp Thiên Tư tìm kiếm trên lầu hai, hai Dạ quân khác ở một bên tìm kiếm.
Sáu người cơ hồ lật tung tư khố, vẫn không tìm được thứ gì giống Mê Liên thảo.
Vẻ mặt Dạ Vị Nhiên suy sụp, gắt gao nắm tay Thiên Tư, "Thiên Tư..."
Thiên Tư cười khẽ thấu đi qua hôn nhẹ nàng, "Ta không sao, ta còn có thể cùng ngươi."
Nhưng là ngươi có thể cùng ta bao lâu? Dạ Vị Nhiên cắn môi, không đem những lời này nói ra.
Ra khỏi tư khố, Dạ Vị Nhiên từ trên người lấy lệnh bài giao cho Dạ An Thần "Ta đã nói với Dạ quân, người có khối lệnh bài này là chủ nhân của các nàng." Nàng chỉ hai Dạ quân phía sau "Các nàng là Dạ Nhất cùng Dạ Nhị, phân biệt chưởng quản Dạ nhất quân và Dạ nhị quân. Nhất quân giỏi về đánh lén ám sát, Nhị quân giỏi về kinh thương y dược kiến trúc. Sau khi ta đi, có việc gì có thể hỏi các nàng."
Dạ An Thần tiếp nhận lệnh bài, thấp giọng nói, "Ngươi muốn đi đâu?"
Dạ Vị Nhiên nắm tay Thiên Tư, khẽ cười nói, "Thiên hạ to lớn, có thể đi đâu thì đi. Chỉ cần Thiên Tư bên cạnh ta là tốt rồi."
"Ta sẽ vẫn cùng của ngươi." Thiên Tư cười nói, "Cho dù ta chết, ta cũng sẽ cùng ngươi."
"Nói gì vậy?" Dạ Vị Nhiên bất an trách cứ, "Ngươi sẽ sống tốt."
Thiên Tư cười lắc đầu, cũng không nói nữa.
Dạ An Thần thở dài, phái ám vệ đem Dạ Vị Nhiên cùng Thiên Tư đưa ra hoàng cung.
Dạ Nhất cùng Dạ Nhị lưu lại, thành hai thị vệ của Long Miên điện.
Kỳ thật Dạ quân đối với Dạ An Thần tác dụng không lớn, nàng đã có ám vệ cùng thế lực bí mật, Dạ quân có cũng được, không có cũng chẳng sao, nhưng thế lực này bị người khác nắm giữ cũng không tốt.
Đem Lăng Xích truyền dến, Dạ An Thần nói về Dạ quân, cho nàng cùng Dạ Nhất Dạ Nhi trao đổi, đem Dạ quân sáp nhập vào ám vệ.
Lăng Xích rõ ràng không biết dưới mí mắt nàng có thế lực như vậy, lại nghe nói Dạ Vị Nhiên luôn cho thế lực này làm việc trong cung lại giật mình, cảm thấy năng lực của mình quả nhiên không đủ, việc lớn như vậy vẫn không phát hiện, lúc này liền quỳ xuống cầu Dạ An Thần trừng phạt.
"Chuyện này không phải lỗi của ngươi." Dạ An Thần nói, nàng kiếp trước cũng không biết đến Dạ quân đừng nói cho lăng Xích. Tồn tại cảm của Dạ Vị Nhiên rất thấp, nàng căn bản không chú ý có người như thế, hơn nữa Dạ vị Nhiên biết có tồn tại Ám vệ, chỉ cần nàng muốn né tranh, ám vệ phát hiện không được cũng bình thường.
"Ngươi nói cho Dạ Nhất cùng Dạ nhị, từ Nhất quân và Nhị quân điều ra năm người, theo An Bình Vương bảo hộ an toàn của các nàng." Dạ An Thần phân phó, nếu Dạ Vị Nhiên có tâm, nàng cũng nguyện ý giao tốt.
"Dạ, Bệ hạ!" Lăng Xích trầm giọng đáp.
Sau khi Lăng Xích rời khỏi, Dạ An Thần cho An Tử Thuần tiến vào, phân phó người đem tư khố quét dọn, đem những vật trong đó liệt kê, đổi khóa tư khố, an bài thị vệ thay phiên canh gác.
An Tử Thuần thấp giọng đáp ứng, rất nhanh liền cho người đi làm, năm ngày sau, danh sách liền đến tay Dạ An Thần.
"Ngọc khí, đồ sứ đều đầy đủ, chỉ có một bộ phận tranh chữ không thể tu bổ, dược liệu đều đã mất công hiệu, nô tỳ phái người thiêu hủy." An Tử Thuần cuối đầu báo cáo.
Lúc này hoàng hôn đã buông xuống.
Dạ An Thần tựa vào cẩm tháp, tóc còn chút ẩm ướt, Tuyết Sương Linh nằm trong lòng nàng, đôi mắt nhắm lại, hô hấp vững vàng, là đang ngủ.
Dạ An Thần lật sổ sách, không phát hiện có gì cho nàng hứng thú, liền tùy tiện cho vài món ngọc khí cùng trang sức cho An Tử Thuần sáng mai mang đến, sau đó đem sổ sách giao lại cho An Tử Thuần.
An Tử Thuần nhẹ giọng ứng, rất nhanh liền lui đi ra ngoài.
Lông mi Tuyết Sương Linh khẽ run, còn chưa mở mắt, Dạ An Thần đã phát hiện, cuối người hôn mi mắt nàng, cười khẽ "Sao không ngủ tiếp? Ta đánh thức ngươi?" Tuyết Sương Linh lấy được Vô Nhận kiếm vô cùng hưng phấn, cầm kiếm luyện thật lâu, Dạ An Thần bất mãn nàng bỏ rơi mình, lại không thể nói thẳng nàng ăn dấm chua một thanh kiếm, vì vậy khi tắm rửa, nàng kéo Tuyết Sương Linh vào bể, hung hăng muốn nàng vài lần.
Tuyết Sương Linh lắc đầu.
"Chúng ta lên giường nghĩ ngơi." Dạ An Thần lại hôn môi nàng, cuối người ôm lấy Tuyết Sương Linh.
Tuyết Sương Linh ôm lấy cổ Dạ An Thần, nhắm mắt tựa vào ngực nàng.
Cuộc sống quả thật nhàn nhã.
Tiền triều không phát sinh việc gì, hậu cũng cũng hòa bình, Dạ An Thần cảm thấy ngày như thế thật tuyệt.
Ba ngày sau, tin tức Dạ Vị Nhiên bệnh nặng bỏ mình lọt vào tai nàng.
Dạ An Thần thần sắc không thay đổi, phân phó Lễ bộ dựa theo dĩ vãng thân vương qua đời tổ chức lễ tang, chuyện như vậy cũng bình thường trôi qua.
Tuy Dạ Vị Nhiên là thân vương, nhưng nàng chưa lập gia đình, trong phủ không có kế nhiệm, Dạ An Thần đem chuyện này giao cho người khác, cái gì cũng không quản.
Mọi người cũng biết Dạ An Thần không có cảm tình gì với vị Vương gia này, nên quy trình đám tang cũng bị ngâm nước không ít.
Dạ An Thần đã biết cũng không có nói cái gì.
Nàng nhìn đến, người chết cũng không phải Vương gia Dạ Vị Nhiên, quy trình cái gì cũng được, còn tiện nghi người bên trong quan tài.
Dạ Vị Nhiên mang đến xôn xao rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Một ngày này, Dạ An Thần mang Tuyết Sương Linh xuất cung.
Hôm nay Dạ Vị Nhiên sẽ mang Thiên Tư rời khỏi kinh thành, nếu không có gì bất ngờ, nàng sẽ không trở lại nữa. Nàng cố ý cho Dạ quân đến, cho các nàng thấy Dạ Vị Nhiên lần cuối.
Bốn người hẹn gặp tại Thiên Nhất lâu.
Vào Thiên Nhất lâu, chưởng quầy mang các nàng lên tầng cao nhất, Dạ An Thần mới biết Dạ Vị Nhiên là chủ của Thiên Nhất lâu.
Dạ An Thần đẩy cửa phòng đi vào, Dạ Vị Nhiên cùng Thiên Tư đã đến.
Sắc mặt Thiên Tư so với trước càng thêm tái nhợt, nhưng tinh thần lại tốt hơn chút.
"Các ngươi đến đây, ngồi." Dạ Vị Nhiên đứng lên, phân phó chưởng quầy, "Đem đồ ăn tốt nhất đến đây đi."
"Dạ, chủ tử." Chưởng quầy lên tiếng, mở cửa rời khỏi.
"Thiên Nhất lâu là sản nghiệp của Dạ quân, chưởng quầy là người của Nhị quân." Dạ Vị Nhiên giới thiệu.
Dạ An Thần gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được, tùy ý hỏi, "Thiên Tư thân mình thế nào?"
"Cũng cứ như vậy, bình thường thôi." Dạ Vị Nhiên giống nói, "Ta lần này rời đi kinh thành, cùng Thiên Tư chỉ sợ không có cơ hội rồi trở về, lần này tìm ngươi đến, là có sự kiện không thể không nói cho ngươi."
Dạ An Thần hơi hơi liễm mi, "Sự tình gì?"
"Có liên quan Thành Hằng công Dương gia." Dạ Vị Nhiên nghiêm túc nói.
"Lúc trước Thành Hằng công là do hoàng tỷ giết." Dạ Vị Nhiên nói thẳng.
"Nàng không phải bệnh nặng qua đời sao?" Hoàng tỷ trong miệng Dạ Vị Nhiên là mẫu hoàng của Dạ An Thần, Thượng Mặc nữ đế.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top