Chương 92

"Đưa tay cho ta." Đồ Thập Mị quả nhiên thấy bên cạnh chỗ ngồi có một quyển sách.

Lý Lăng Nguyệt không rõ nàng ta tính làm gì cho nên đưa một tay ra, Đồ Thập Mị đem tay Lý Lăng Nguyệt đặt trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng ma sát, tay nàng nãy giờ ủ trong chăn nên hết sức ấm áp, cái ấm áp kia bao quanh bàn tay của Lý Lăng Nguyệt. Lý Lăng Nguyệt theo bản năng muốn rút tay trở về, nhưng niệm tình Đồ Thập Mị đang là bệnh nhân, trong chốc lát nàng chần chờ, để mặc cho Đồ Thập Mị nắm tay chính mình.

"Tay có chút hàn, có lạnh không? Sao không mặc nhiều đồ một chút?" Đồ Thập Mị ôn nhu hỏi, Lý lăng Nguyệt ỷ mình tập võ, mặc quần áo so với người bình thường ít hơn rất nhiều, nàng không thấy lạnh, nhưng chính Đồ Thập Mị nhìn vào lại cảm thấy lạnh thay cho nàng.

"Ta từ nhỏ tập võ, cũng không e ngại cái lạnh. Ngược lại, khốc hàn còn có thể ma luyện ý chí con người." Lý Lăng Nguyệt thản nhiên nói. Thật ra năm đó mẫu hậu nàng cũng không đồng ý cho nàng tập võ, đặc biệt là khi nàng tập võ ở giữa cái lạnh đến thấu xương, luôn cóng tới nỗi hai tay gần như đông lại, lạnh như băng, mẫu hậu nàng nhìn thấy mà đau lòng, người cảm thấy nữ nhi ở nhà cần gì vũ đao lộng kiếm, cầm kì thi họa thi họa là tốt rồi, nhưng mà chính nàng lúc đó kiên trì, muốn văn võ song toàn, khi đó, trong tiềm thức nàng là muốn mình cường đại một chút, hiện tại nghĩ lại, tập võ để cường đại chẳng thấy đâu, chỉ là thân thể so với nữ tử bình thường đỡ hơn thôi.

"Không sợ cũng không có nghĩa là không lạnh, thời điểm có thể ấm áp, cần gì phải để cho mình cảm thấy rét, tựa như mặc quần áo ướt sũng lên người không thoải mái, có quần áo khô, tội tình gì mà không mặc?" Đồ Thập Mị nhướng mày hỏi, nguyên lai tư tưởng Tam công chúa như thế mà ra.

"Không sao. Như vậy đã thành thói quen, cũng không có cái gì gọi là không thoải mái, làm nhiều riết rồi cũng không còn nhận thức nữa." Lý Lăng Nguyệt cũng không cảm thấy như vậy có gì là không tốt.

"Ta chỉ cảm thấy ngươi không nên quá khắt khe với chính mình, là thiên kim chi khu, nên hưởng thịnh thế vinh hoa phú quý." Đồ Thập Mị cảm thấy cuộc sống của Lý Lăng Nguyệt không giống công chúa tí nào, ngược lại thấy giống tăng ni hơn, nàng cảm thấy lấy thân phận công chúa mà sống phóng túng như Lý Minh Nguyệt cũng là một lựa chọn không sai.

"Không phải ngươi cũng như thế sao?" Lý Lăng Nguyệt cảm thấy cuộc sống của Đồ Thập Mị so với nàng không xa hoa hơn bao nhiêu.

"Ta với ngươi bất đồng. Ngươi từ nhỏ đã là thiên kim chi khu, mặc dù ngươi không có làm gì đi chăng nữa thì vẫn nhận được vinh hoa phú quý như cũ. Còn hiện tại ta đạt được những thứ này đều là việc mà một đồ tể chi nữ không thể nghĩ đến. Bây giờ mọi thứ so với trước kia tốt hơn rất nhiều, nhưng hết thảy những gì ta đạt được đều là tự mình tranh thủ, cho nên, nửa khắc ta cũng không thể buông lỏng được." Mặc dù nàng có tiết kiệm như thế nào đi chăng nữa, thì cuộc sống của Thái Hậu đối với một đồ tể chi nữ vẫn xem như là xa xỉ.
"Ngươi chỉ giỏi biện minh." Lý Lăng Nguyệt nói không lại Đồ Thập Mị, đành thản nhiên nở nụ cười nhàn nhạt.

Đồ Thập Mị nhìn Lý Lăng Nguyệt cười cực kỳ thanh nhã, chỉ cảm thấy như có người dùng lông vũ mà cù, có chút ngứa, nàng suy nghĩ, thích một người, đại khái là muốn cùng người đó thân mật một ít, nhưng cho dù đã được thân mật tối đa rồi, vẫn cảm thấy không đủ, chỉ hận không thể đem ngươi đó khắc vào trong cốt nhục, như vậy mới hoàn toàn chiếm lấy người đó.

"Ngươi lên giường nằm với ta được không?" Lời nói của Đồ Thập Mị mang theo vài phần khẩn cầu, giờ phút này nàng không cần phải làm chưởng quản thiên hạ, cao cao tại thượng Thái Hậu, mà chỉ đơn thuần là một người trẻ tuổi, xinh đẹp, nữ tử ốm yếu, điềm đạm đáng yêu, chọc người tâm liên. Mỹ nhân chân chính đều sẽ dựa vào dung nhan mà chiếm một ít tiện nghi, dù cho có là người không bao giờ thèm để ý dung mạo người khác như Lý Lăng Nguyệt, cũng cảm thấy dung mạo Đồ Thập Mị quả thật rất xinh đẹp.

Đồ Thập Mị yêu cầu như vậy, Lý Lăng Nguyệt cũng không cự tuyệt, so với ngày đó Đồ Thập Mị không ngại dịch bệnh chăm sóc cho nàng, nàng cảm thấy những gì mình làm đều nhỏ bé không đáng kể, huống chi bây giờ Đồ Thập Mị bị ốm như vậy, Lý Lăng Nguyệt lại càng không thể cự tuyệt, nàng cho rằng mình vẫn còn mang ơn của Đồ Thập Mị.

Lý Lăng Nguyệt cởi áo khoác mỏng bên ngoài, cởi giày, rồi nằm xuống bên cạnh Đồ Thập Mị.

Đồ Thập Mị đợi Lý Lăng Nguyệt nằm xuống xong, liền đem mặt của mình tiến đến cần cổ Lý Lăng Nguyệt, ngửi thấy hương thơm đặc hữu trên người Lý Lăng Nguyệt, cảm thấy đôi môi dán lên cần cổ trắng nõn kia như có như không.

Lý Lăng Nguyệt thấy Đồ Thập Mị vùi mặt vào cần cổ của mình, có cảm giác hơi hơi khẩn trương, Đồ Thập Mị còn cố ý đem môi như có như không dán lên cổ nàng, làm cả cơ thể nàng như căng lên, nàng có cảm giác tựa hồ như từng lỗ chân lông của mình đều dựng đứng cả lên. Nàng chưa bao giờ có loại cảm giác này trước đây, có chán ghét, nhưng mà cũng không phải chán ghét, đặc biệt là cái cảm giác thân thể Đồ Thập Mị dán lại gần, ngón tay không chút an phận đặt trên người nàng, theo vòng eo từ từ đi lên.

"Đừng... dựa vào ta, thân cận quá..." Lý Lăng Nguyệt đem cổ mình dời ra bên ngoài, nàng hướng ra ngoài bao nhiêu, Đồ Thập Mị lại càng nhích lại gần bấy nhiêu, đến khi không còn đường lui nữa, Lý Lăng Nguyệt buộc phải lên tiếng chặn lại.

"Ta cảm thấy có một chút lạnh, mà cơ thể ngươi lại ấm áp như vậy, không nhịn được muốn sát lại gần." Đồ Thập Mị nói xạo, hành vi của nàng đã sớm vượt qua phạm trù sưởi ấm, tay lại ôm lấy vòng eo mềm mại.

Bởi vì lần này không dùng Thôi Tình Hương nên thần trí Lý Lăng Nguyệt cực kì thanh tỉnh, thế nhưng dưới tình huống này, cảm giác vừa có chút xa lạ, vừa có chút tương tự, theo bản năng nàng muốn kháng cự, lại phát hiện thân thể nàng tựa hồ đã hình thành thói quen mỗi khi Đồ Thập Mị chạm tới, nàng biết rõ rằng hiện tại mình cũng không còn bài xích việc Đồ Thập Mị đụng chạm nữa, ý nghĩ đó làm nàng cảm thấy bối rối, muốn đẩy Đồ Thập Mị ra, nhưng Đồ Thập Mị lại giống như rắn, cuốn lấy nàng chặt hơn, Lý Lăng Nguyệt lại không thể sử dụng vũ lực, nàng sợ sẽ làm bệnh tình Đồ Thập Mị nặng hơn, nàng hoàn toàn quên rằng mình đã từng đối xử với Đồ Thập Mị nửa điểm cũng không có thương hương tiếc ngọc.

Không có Thôi Tình Hương, Lý Lăng Nguyệt trên giường cố kỵ quá nhiều, khắp nơi tìm nửa điểm cũng không thấy cường thế đối với Đồ Thập Mị ở trên giường, như vậy cũng tốt, Đồ Thập Mị ngược lại cảm thấy mình cũng không cần phải kiêng nể gì nhiều, phải biết rằng dựa vào thể lực, Đồ Thập căn bản không thể chiếm ưu thế.

"Ngươi đã nói... sẽ không miễn cưỡng ta..." Thân thể Lý Lăng Nguyệt bị Đồ Thập Mị cuốn lấy dần nóng lên, thân thể mềm mại kia quấn quanh chính mình, lộ ra một cỗ xinh đẹp cùng mị hoặc lòng người. Lý Lăng Nguyệt của dĩ vãng sẽ không để mắt đến việc nằm trên thân Đồ Thập Mị, thời điểm ban đầu, Đồ Thập Mị đối với thân thể nàng muốn làm gì thì làm, luôn có loại cao cao tại thượng bức bách người khác, làm cho Lý Lăng Nguyệt có cảm giác khuất nhục, rồi sau này, Lý Lăng Nguyệt chán ghét cái cỗ cảm giác khuất nhục kia, vì thế, trái lại đối với thân thể Đồ Thập Mị muốn làm gì thì làm, Đồ Thập Mị lại khiến Lý Lăng Nguyệt bị động mà nhận cảm giác hưởng thụ, chứ chưa bao giờ Đồ Thập Mị chủ động câu dẫn lẫn dụ dỗ như bây giờ.

"Ta cũng không cảm thấy giờ phút này ta miễn cưỡng ngươi." Đồ Thập Mị xoay người nằm lên thân Lý Lăng Nguyệt, cơ thể mềm mại của nàng đặt trên cơ thể mềm mại của Lý Lăng Nguyệt. Ánh mắt sâu thẳm nhìn Lý Lăng Nguyệt như muốn xuyên thấu linh hồn bình thường của nàng.

Lý Lăng Nguyệt chống lại tầm mắt Đồ Thập Mị, linh hồn của nàng như bị cuốn vào lốc xoáy mà Đồ Thập Mị tạo nên. Biết rõ nơi đó hết sức nguy hiểm, nhưng lại không có cách nào thoát khỏi, nàng chỉ có thể vô lực nhìn Đồ Thập Mị hôn lên môi mình, cảm giác được đầu lưỡi Đồ Thập Mị nhẹ nhàng liếm, lộng cánh môi mình, tựa như một con dã thú cực kì nhẫn nại, nhẫn nại mà đợi, đợi đến khi có cơ hội thì chớp lấy, liền bắt đầu làm càn tàn sát bừa bãi.

Đầu lưỡi Đồ Thập Mị rốt cuộc cũng cạy khớp hàm Lý Lăng Nguyệt mở ra, truy đuổi đầu lưỡi đang né tránh của Lý Lăng Nguyệt một cách nóng bỏng, quấn quanh đầy kiên nhẫn lẫn trêu chọc, như muốn mời đối phương bồi mình cùng múa...

Cuối cùng, Lý Lăng Nguyệt nhắm hai mắt lại, buông xuôi, không chống cự nữa. Nàng nghĩ mình cùng Đồ Thập Mị đã sớm coi nhẹ chuyện da thịt, nên xem như hôm nay phá lệ một bữa.

8/6/2019_21h17

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top