Chương 7
Đồ đại nương hạ quyết tâm nhốt nữ nhi trong nhà, để đám con trai của bà thay phiên trông coi, đợi sau khi qua đợt tuyển tú nữ, bà sẽ đem nữ nhi gả đi.
Đồ Thập Mị vô cùng nóng vội, ba năm mới tuyển tú một lần, nếu bỏ lỡ, nàng sẽ không còn cơ hội nữa, dù gì cũng không thể để mẫu thân cứ nhốt mình ở nhà thế này được.
"Lục ca, ca để muội rời đi đi." Đồ Thập Mị cầu xin Đồ Lục lang rất nhiều lần, trừ Lục ca ra, nàng cùng các ca ca khác không thân thiết mấy, người thân cận nhất chỉ có Lục ca hay đọc sách này thôi.
Đồ Lục Lang vô cùng khó xử, lệnh mẫu thân khó cãi, hắn không dám tùy tiện thả muội muội rời đi. Mặc dù muội muội thiên chất thông minh, sắc đẹp hơn người, nhưng vào cung tương lai mờ mịt, Đồ Lục ca cũng không dám mạo hiểm như vậy. Nếu muội muội có thể được Hoàng thượng sủng ái thì không nói, nếu như không được, vậy thì muội muội chẳng khác nào bị hắn hại.
"Thập Mị, tuy ca ca biết muội chí lớn, nhưng khả năng vào cung được sủng ái quá thấp, ca ca nghĩ khả năng chỉ có một phần ngàn, không thể mạo hiểm, như vậy không phải giúp muội mà là hại muội." Đồ Lục ca tận tình khuyên bảo muội muội mình yêu thương, với bối cảnh Đồ gia, muội muội vào cung lành ít dữ nhiều, hắn cũng lý giải được vì sao nương lại cứ muốn nhốt muội muội trong nhà.
"Ca, huynh biết không, có một loại hoa, cả đời chỉ nở rộ một lần duy nhất, lúc nở rộ hết sức xinh đẹp mỹ lệ, đẹp đến mức huyền ảo, khiến người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng vào, nở xong rồi sẽ tàn úa. Nếu là huynh, huynh có lựa chọn được nở rộ một lần không?" Đồ Thập Mị hỏi Đồ Lục Lang.
Đồ Lục Lang nhất thời không đáp được, hắn nghĩ hắn sẽ không lựa chọn như vậy.
"Nếu là muội, muội sẽ lựa chọn nở rộ, mặc dù biết chỉ cần nở rộ một lần sẽ bị diệt vong, nhưng người bình thường trên thế gian này đã nhiều lắm rồi, không cần thêm một người nữa, muội không muốn làm một người tầm thường." Đồ Thập Mị nhìn thẳng vào mắt Đồ Lục Lang, ngữ khí hết sức chân thành.
Đồ Lục Lang không thể đáp nên lời, tâm trí như vậy, khí phách như vậy, làm cho thân nam nhi như hắn cũng phải xấu hổ, Thập Mị nếu là nam nhi thì tốt rồi, nhất định sẽ không bị trói buộc tại nơi nhỏ bé này.
"Nhưng mà..." Đồ Lục Lang vẫn do dự, hắn sợ mình bị dao động, nhưng thực tế, lòng hắn đã dao động rồi, hắn cảm thấy mình không thể, và cũng không nên trói buộc muội muội, muội muội tuyệt đối không thể làm một dã phụ nơi hương thôn này được, nàng cùng nữ tử bình thường quá khác nhau.
"Lục ca, nếu bỏ lỡ lần tuyển tú này, muội sẽ cắt tóc đi tu, nếu ngay cả huynh cũng không thể giúp muội, thì muội còn trông mong vào điều gì nữa chứ?" Đồ Thập Mị nhìn Đồ Lục Lang, nàng có thể thấy được sự dao động trong mắt Lục ca.
"Ôi, muội đây là đang ép Lục ca!" Đồ Lục Lang thở dài một hơi, hắn biết muội muội hắn nói là làm, không phải tùy tiện nói suông.
"Lục ca, cho dù vào cung không được sủng ái, với tâm tư của muội, muội cũng sẽ không ngược đãi bản thân, chẳng lẽ Lục ca không hề có một chút tin tưởng nào đối với muội sao?" Đồ Thập Mị hỏi ngược lại, trên đời này quả thực chỉ có Cửu Mị đối với mình là mù quáng nghe theo vô điều kiện.
"Được rồi, Lục ca không còn lời gì nói với muội nữa, chỉ mong sau này huynh sẽ không vì chuyện hôm nay mà hối hận đến chết!" Khóe mắt Đồ Lục Lang hơi hồng, hắn nói với tiểu muội mà mình thương yêu nhất.
"Lục ca, bất luận ngày sau như thế nào, đều là do chính muội lựa chọn, không liên quan đến huynh!" Đồ Thập Mị có chút không đành lòng, nàng biết Lục ca là thật tâm muốn tốt cho mình.
"Chăm sóc bản thân cho tốt, con đường về sau chắc chắn rất khó khăn. Muội mau đi đi, huynh sợ lát nữa huynh sẽ đổi ý." Đồ Lục Lang không dám nhìn Thập Mị, hắn cảm thấy có chút sợ hãi, hắn sợ mình quyết định sai lầm.
Đồ Thập Mị biết trong lòng Lục ca lúc này vừa do dự vừa mâu thuẫn, vì thế nàng nhanh chóng sắp xếp hành lý, khoác tay nải lên lưng rồi chuẩn bị rời đi.
"Lục ca bảo trọng." Đồ Thập Mị trịnh trọng hướng Đồ Lục ca nói lời từ biệt.
"Khoan đã, Lục ca không có nhiều tiền, chỉ có bấy nhiêu đây thôi, muội cầm đi, ít nhiều gì có tiền cũng an tâm hơn." Đồ Lục Lang mang hết tiền tích góp được nhét vào trong tay Đồ Thập Mị, hắn chỉ có thể làm được bấy nhiêu, tuy rằng số tiền này chẳng khác muối bỏ biển là bao.
Đồ Thập Mị xúc động, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhận lấy, nàng biết, ngày sau, việc nàng cần dùng tiền không hề ít, lúc Cửu Mị xuất giá, nàng ấy cũng đem hết tiền riêng mẫu thân cho để lại cho mình.
"Lục ca, chỉ mong kiếp này muội có thể trả lại phần ân tình này của huynh, nếu như không thể, hẹn kiếp sau sẽ trả." Tròng mắt Đồ Thập Mị ửng đỏ, nàng trịnh trọng hứa với Đồ Lục ca, nợ Cửu Mị, nợ Lục ca, nàng sẽ nhất định sẽ nhớ kỹ.
"Nói ngốc cái gì đó, đây là trách nhiệm của ca ca, muội phải nắm chặt cơ hội, trời sắp sáng rồi, một lát nữa nương sẽ tới mất." Đồ Lục Lang nhìn phía hừng đông đang sáng lên, nói với Thập Mị, hắn sợ mình chưa đủ quyết tâm.
Đồ Thập Mị nhìn ca ca lần cuối, sau đó xoay người rời đi, nàng đi đến bước này, đã không còn đường lui nữa rồi.
Đồ Lục Lang đi theo phía sau, cho đến khi muội muội rời khỏi sân sau, trong lòng vừa buồn vừa lo lắng, hắn biết nương phạt không nhẹ tí nào. Thật ra, Đồ Lục Lang cũng không biết hôm nay mình quyết định thả muội muội rời đi rốt cuộc là đúng hay sai, hắn chỉ cảm thấy trong lòng bất an không yên.
* * *
"Ngươi tới tuyển tú?" Trịnh công công phụ trách tuyển tú nữ nhìn thấy Đồ Thập Mị, ánh mắt hắn sáng lên, mỗi lần tuyển tú, dân chúng liền tìm cách giấu nhẹm nữ nhi, người chủ động đến tuyển tú không nhiều lắm, mỹ nữ như vậy lại càng ít, tư sắc bậc này không thua kém các nương nương mỹ mạo nhất trong cung một chút nào, trong tất cả những đợt tuyển tú từ trước đến giờ, nàng có thể xem là mỹ nhân xuất chúng nhất.
Trịnh công công tên gọi là Trịnh Lễ, năm tuổi vào cung, vào cung hơn mười mấy năm, quen biết Thái phi, nhận quản sự Trương công công làm cha nuôi, có chỗ dựa vững chắc, ở trong cung cũng được coi là người thông minh. Hắn rất giỏi nhìn sắc mặt đoán lòng người, cho nên, tuy tuổi còn trẻ, nhưng hắn đã được xem là một trong những công công có quyền lực nhất. Hắn xin nhận coi sóc cuộc tuyển tú đợt này là bởi vì có thể dễ dàng hưởng lợi, ví dụ như những người không được chọn, đến hỏi thăm tin tức nơi hắn, chỉ cần xòe ra chút tiền, hắn sẽ cho trúng tuyển, tuy sắp xếp hơi vất vả, nhưng thật ra đây cũng là chuyện tốt. Hắn ở trong cung phải tốn tâm tư lắm mới được đảm nhiệm chức vụ này.
Đồ Thập Mị nhìn nam tử trẻ tuổi trước mắt, bộ dạng thanh tú sạch sẽ, trên mặt không có râu, nàng liền đoán được đây là thái giám trong cung.
"Đúng vậy, tiểu nữ xuất thân Đồ gia, ở một trấn nhỏ phía nam, tuy nhà nghèo nhưng nhiều đời trong sạch." Đồ Thập Mị đem hộ tịch và thân phận của mình nói qua một chút.
"Vì sao ngươi muốn tuyển tú?" Trịnh Lễ thẩm tra hộ tịch quan phủ đưa tới, thái độ vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh như cũ, tò mò hỏi Đồ Thập Mị. Dù sao gia đình bình thường đối với việc vào cung làm tú nữ muốn tránh còn chẳng kịp, có người chủ động tới đây, hắn rất ngạc nhiên.
"Trong thiên hạ này chỗ nào không phải của Thiên tử, thần dân nào không phải dân của Thiên tử, tiểu nữ nguyện vào cung phụng dưỡng quân vương." Đồ Thập Mị suy nghĩ một chút rồi hồi đáp.
Trịnh Lễ kinh ngạc nhìn Đồ Thập Mị, nữ tử gia đình tầm thường tuyệt đối không nói được những lời như vậy, câu trả lời này vô cùng khôn khéo, không có chỗ nào để bắt lỗi. Nữ tử trước mắt hơi hơi lộ ra chút dã tâm. Ở trong cung, thứ nhiều nhất chính là người có dã tâm, từ chủ tử cho tới nô tài. Nữ tử hương thôn dân dã bình thường sẽ không biết nhiều chữ, không có kiến thức, lá gan thì bé như con chuột. Nữ tử trước mắt này chẳng qua chỉ là nữ nhi nhà đồ tể, nhưng nói chuyện khí độ vô cùng, rất giống tiểu thư khuê các, không hề giống nữ nhi nhà đồ tể chút nào.
"Tốt lắm, vậy ngươi ở lại đi." Ánh mắt sắc bén của Trịnh Lễ lại đánh giá Đồ Thập Mị từ đầu đến chân một lần nữa, như muốn nhìn thấu Đồ Thập Mị.
Đồ Thập Mị đứng yên tại chỗ, mặc cho Trịnh Lễ quan sát, nàng cảm giác được hắn cũng là cùng một loại người với mình, cả hai đều là người tâm tư thâm trầm.
Trịnh Lễ thấy nữ nhân này bị mình quan sát như thế, lại không hề có một tia ngượng ngùng lúng túng của nữ tử. Khi hắn một lần nữa đem tầm mắt dừng trên gương mặt Đồ Thập Mị, mắt đối mắt với Đồ Thập Mị, có một sự kinh ngạc và sợ hãi bỗng dưng nảy lên trong lòng hắn. Hắn cảm thấy mình tựa hồ mới là người bị nàng nhìn thấu, cảm giác như vậy làm cho Trịnh Lễ nhanh chóng đem tầm mắt dời đi. Hắn thế nhưng lại cảm thấy bị áp lực, cảm giác này chỉ có lúc theo sau các chủ tử trong cung mới cảm nhận được. Làm sao một dã phụ hương thôn có thể khiến mình có cảm giác này được? Nhất định là mình bị ảo giác.
* * *
Tác giả có lời muốn nói: Đây có được xem như là câu chuyện vươn mình của tiểu nhân vật không...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top