Chương 4
Cả nhà lớn bé Đồ gia đều mặt mày nhăn nhó, Đồ gia Tam ca cùng một tên vô lại trấn trên tranh cãi, Đồ Tam ca chỉ đẩy hắn một chút, hắn bị ngã nhưng cũng liền đứng dậy, lúc đó vẫn còn trông khỏe mạnh lắm. Nhưng không biết buổi tối tên vô lại đó đã xảy ra chuyện gì, hắn chết bất đắc kỳ tử, người nhà hắn đổ hết tội lỗi lên người Đồ Tam ca. Đồ Tam ca bị quan phủ bắt đi, già trẻ cả nhà Đồ ai ai cũng đều lo lắng. Đến tối, cả gia đình cùng ngồi quanh bàn ăn cơm, nhưng không ai đụng đũa, ai cũng mặt nhăn mày nhíu, đặc biệt là Đồ Cửu Mị đã sớm khóc lóc om sòm.
"Nương, người phải cứu Tam lang." Đồ Tam tẩu khóc sướt mướt cầu xin, khiến mấy đứa bé trong nhà cũng khóc theo.
"Hắn là nhi tử của ta, dù ta có táng gia bại sản cũng phải cứu hắn, mấy huynh đệ bọn mi có ý kiến gì không, dù sao gia nghiệp bọn mi cũng có phần, nếu bọn mi không đồng ý, hiện tại có thể chia gia sản dọn ra ở riêng, vì nếu bán gia nghiệp đi, cuộc sống sau này sẽ khó khăn hơn rất nhiều." Đồ đại nương sắc mặt ngưng trọng nói.
"Chúng con sẽ không chia gia sản, việc khẩn cấp lúc này là phải cứu Tam lang." Huynh đệ Đồ gia trăm miệng một lời đồng thanh nói, tình huynh đệ bọn họ rất sâu nặng, tuy thê tử của bọn họ trong lòng không muốn, nhưng trượng phu của các nàng đã nói như vậy thì các nàng còn có thể làm gì.
"Nương, huyện quan này có tiếng là tham quan, 'sức ăn' cũng không nhỏ, dù có bán đi gia nghiệp, chỉ sợ vẫn không đủ nhét kẽ răng hắn. Hơn nữa bán đi rồi, chúng ta chỉ còn lại có bốn bức tường, Đồ gia ta đông người, hơn mười miệng ăn, bây giờ không ai phản đối cũng chưa chắc sau này sống cuộc sống nghèo khó sẽ không có người sinh lòng oán hận. Tam ca là người chính trực cương nghị, hẳn là cũng không muốn vì một mình mình mà liên lụy cả nhà. Cho dù Tam ca có trở về được, trong lòng áy náy, cả đời cũng không thể thoải mái." Đồ Thập Mị từ đầu đến giờ đều im lặng, lúc này mới mở miệng nói.
"Chẳng lẽ đứng nhìn ca ca mi đi tìm đường chết sao?" Đồ đại nương hỏi, bà cũng biết đối với việc bán gia nghiệp đi cứu Tam lang chắc chắn sẽ có người sinh lòng bất mãn, nhưng bà không thể trơ mắt nhìn con mình chết được.
"Vài ngày trước người của Bình Âm Hầu không phải sai bà mối tới cầu thân sao. Bình Âm Hầu là gia đình quyền quý nhất nơi này, huyện quan kia tất nhiên phải chừa mặt mũi cho Hầu gia phủ. Chi bằng đáp ứng hôn sự này, dù làm thiếp, cũng là gia đình phú quý, cuộc sống sẽ không quá khó khăn. Nếu phải hy sinh, một người là đủ rồi, không cần hy sinh cả sản nghiệp Đồ gia." Đồ Thập Mị đề nghị.
"Đúng vậy, Thập Mị nói đúng lắm, làm thiếp cho Hầu gia, đây là chuyện gia đình bình thường có cầu cũng không được, không nói tới việc sính lễ nhiều, cô tổ mẫu* ngày xưa cũng từng làm..." Đồ gia Nhị tẩu vốn là cảm thấy hôn sự này vô cùng tốt, nhưng nàng vẫn không tài nào hiểu nổi mẹ chồng vì sao một mực không cho em gái chồng làm thiếp, dù vậy mẹ chồng đã cự tuyệt, nàng là vãn bối cũng chẳng thể nói gì được, nhưng hôm nay để tránh cho Đồ gia lâm vào tình cảnh nghèo rớt mồng tơi, nàng cần phải lên tiếng bảo vệ lợi ích bản thân. (*cô tổ mẫu: chị hoặc em gái của bà nội)
"Câm miệng!" Đồ đại nương quát, bà cảm thấy thật phiền toái, không phải bà không biết đó là tiếng lòng chung của các người vợ, trong lòng bà cũng rất khó chịu, bà vạn lần cũng không muốn đem nữ nhi gả đi làm thiếp, nhưng đây quả thực là biện pháp tốt nhất rồi.
"Nếu phải gả thì con là tỷ tỷ ,con sẽ gả đi, không thể gả Thập Mị." Đồ Cửu Mị nãy giờ ở một bên bỗng nhảy ra, kiên định nói, nàng là tỷ tỷ, tất nhiên phải bảo vệ muội muội, dù có nói gì cũng không thể để cho muội muội gả đi.
"Lão gia, ông thấy sao?" Đồ đại nương hỏi ý kiến Đồ phụ.
"Vậy đáp ứng hôn sự này đi, Hầu gia tuổi còn trẻ, hôn sự này cũng không phải là quá tệ." Đồ phụ an ủi thê tử của mình.
"Cha, nương, vậy gả con vào Hầu gia đi!" Đồ Cửu Mị nói một cách vô cùng vững vàng.
"Thập Mị, mi thấy thế nào?" Đồ đại nương không trả lời mà quay sang hỏi Thập Mị ngồi bên cạnh Cửu Mị.
"Tùy nương quyết định." Đồ Thập Mị mỉm cười nói, nàng quan sát thái độ của nương cũng đã hiểu được đáp án trong lòng bà.
"Ăn cơm trước đi." Đồ đại nương tạm dừng đề tài này lại.
* * *
Sau khi ăn xong, Đồ đại nương gọi Đồ Thập Mị vào phòng mình.
"Nương có chuyện muốn nói với con?" Đồ Thập Mị mở miệng hỏi.
"Trong lòng nương cảm thấy, gả vào phủ Hầu gia, mi có vẻ thích hợp hơn. Phủ Hầu gia thê thiếp đông đảo, lại là nhà có thế lực, ta sợ Cửu Mị ứng phó không nổi, mi tâm nhãn nhiều, hành xử đúng mực, biết tiến biết lùi, gả mi vào phủ Hầu gia, ta cũng yên tâm hơn. Tâm tư của mi, ta cũng biết. Tâm tư như vậy chẳng thực tế tẹo nào, cái gì mà thiếp của người cao quý nhất thiên hạ, mi muốn làm thì có thể làm sao? Không bằng mi gả cho Hầu gia làm thiếp còn thực tế hơn, gả vào phủ Hầu gia cũng là giàu sang phú quý nhất huyện rồi." Đồ đại nương tận tình khuyên bảo. Bà nhìn thái độ của tiểu nữ nhi, biết nàng không muốn gả, tiểu nữ nhi từ nhỏ mắt đã cao hơn đầu, lại mang nhiều ý nghĩ kinh thế hãi tục, không giống người bình thường.
"Nương muốn gả con đi, vậy con sẽ gả đi, hôn nhân của con cái đều là cha mẹ lo liệu, người đặt đâu con ngồi đấy." Đồ Thập Mị lấy giọng điệu ôn hòa đáp.
"Nếu không phải vì chuyện của Tam ca, ta nhất quyết sẽ không để mi làm thiếp người khác!" Tuy gả vào phủ Hầu gia sẽ được giàu sang phú quý, nhưng Hầu gia thê thiếp đông đảo, sợ rằng sẽ chẳng thể nào lấy được sự yêu thương của phu quân. Vợ chồng ân ái, yêu thương nhau đến răng long đầu bạc mới là lẽ phải. Nhưng hôm nay lại không thể không xuất giá, lần này Đồ đại nương có chút áy náy cùng không cam lòng.
"Con hiểu nương đau xót cho con và tỷ tỷ, bất quá có lẽ đau lòng tỷ tỷ hơn." Đồ Thập Mị thản nhiên nói. Từ nhỏ nàng đã biết nương bất công, sau này lớn một chút nàng cũng hiểu được đạo lí, bàn tay mười ngón còn có ngón dài ngón ngắn, lòng người làm sao có thể công bằng. Nhưng nàng cũng không thể như Cửu Mị thân thiết với nương, Đồ Thập Mị luôn luôn tính toán, người khác đối với mình mấy phần, nàng sẽ đáp lại đủ mấy phần, nhiều một phần thiếu một phần cũng không được.
"Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ta đối xử bình đẳng như nhau." Đồ đại nương hơi chột dạ vì bị tiểu nữ nhi nói trúng tim đen. Lúc nhỏ, Đồ đại nương thực sự là yêu thương hai nữ nhi như nhau, lớn hơn một chút, tiểu nữ nhi đã có biểu hiện thông minh đến quá phận cùng trưởng thành sớm, đối nhân xử thế đều thập phần lạnh nhạt, cũng không ngờ đại nữ nhi lại thích bám dính mình như vậy, dần dà rồi bà cũng thương yêu đại nữ nhi hơn. Hơn nữa so với tiểu nữ nhi quá mức thông minh, đại nữ nhi đơn thuần càng làm cho bà phải quan tâm.
"Thật không? Chẳng lẽ nương để con gả vào phủ Hầu gia, trong lòng không hề có một tia bất công nào ư?" Đồ Thập Mị giương lên khóe miệng khẽ cười hỏi, nụ cười như có như không hàm chứa một tia mỉa mai, thừa nhận mình bất công rất khó sao, loài người a, lúc nào cũng phải nói dối.
Đồ đại nương không thể nói gì hơn, tiểu nữ nhi chính là như thế, cái gì cũng nhìn thấu được, nhưng cũng không nên vạch trần, tránh làm cho người khó xử, đây cũng không phải là lần đầu tiên. Nàng quá mức khôn khéo, khôn khéo đến nỗi làm cho người ta khó chịu.
"Nương, người không cần làm muội muội khó xử, con là tỷ tỷ, theo lý gả đi phải là con. Nếu để cho muội muội gả, rất không hợp tình hợp lý." Đồ Cửu Mị đẩy cửa bước vào, vẻ mặt hết sức kiên trì, nói. Nàng là tỷ tỷ, trách nhiệm lớn này phải do nàng gánh vác.
Đồ đại nương nhìn bộ dáng Đồ Cửu Mị kiên định như vậy, trong lòng không khỏi thở dài một hơi. Nữ nhi ngốc này, trong lòng mình thiên vị nàng, nàng không cảm kích thì thôi, nếu bây giờ để Thập Mị xuất giá, không chỉ tiểu nữ nhi oán hận, ngay cả đại nữ nhi cũng sẽ giận mình.
"Tỷ tỷ, biện pháp này do ta đưa ra, tất nhiên phải là ta gả." Đồ Thập Mị biết Đồ Cửu Mị yêu quý mình, trong lòng nàng cũng có chút mâu thuẫn, nàng không cam lòng cứ như vậy gả vào phủ Hầu gia, nhưng cũng không muốn đối xử tệ với tỷ tỷ, dù sao trên đời này, người toàn tâm toàn ý che chở mình, chỉ có một mình Cửu Mị ngốc nghếch này mà thôi.
"Từ nhỏ ta đều nghe lời ngươi, một lần này thôi nghe ta nói được không? Ta là tỷ tỷ, để cho ta có dáng vẻ tỷ tỷ đi, ta không có tài cán vì muội muội làm bất cứ điều gì, nếu lần này ta cũng không thể bảo vệ được muội muội ta thương yêu nhất, đến lúc chết ta cũng không thể nào vui vẻ nổi." Đồ Cửu Mị nói đều là lời thật lòng, giờ phút này có thể cảm thấy được dáng vẻ uy nghiêm của tỷ tỷ trên người nàng, có thể thấy nàng có bao nhiêu kiên định toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ muội muội.
Đồ Thập Mị thừa nhận, nàng ích kỷ hơn tỷ tỷ rất nhiều.
* * *
Tác giả có lời muốn nói: Đồ Thập Mị đúng là một đóa hắc liên* a... (*hắc liên: hoa sen đen)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top