Chương 102
Lại một năm nữa trôi qua, đã đến ngày giỗ của Phò mã, Lý Lăng Nguyệt một đường ra cung để cúng bái, nhưng vào thời điểm hồi cung nàng lại tạt qua chỗ ở của Hoàng đế. Lý Lăng Nguyệt vốn biết chắc chắn Đồ Thập Mị sẽ sắp xếp đầy tai mắt ngầm bên người Lý Cảnh Thái, nàng đứng bên ngoài chỗ ở của Hoàng đế, thấy đầy trọng binh đang gác, trông như thế nào cũng chẳng giống hộ vệ của Hoàng đế, rõ ràng giống như đang canh giữ khâm phạm là Hoàng đế hơn. Chứng kiến cảnh tượng này, lòng nguội lại, lương tri của nàng không cho phép nàng vờ như không thấy cảnh này.
Lý Lăng Nguyệt ở bên người Đồ Thập Mị lâu như vậy, muốn lợi dụng thân phận Đồ Thập Mị để giả thủ dụ cũng dễ dàng. Vì thế, Lý Lăng Nguyệt giả truyền thủ dụ đi vào.
Lý Lăng Nguyệt đi vào, ra lệnh cho thuộc hạ lui ra bên ngoài. Nàng nhìn Lý Cảnh Thái, đáng lẽ phải là một thiếu niên hăng hái, thì nay, không khí lại trầm lặng, sắc mặt tái nhợt, gầy yếu uể oải, tinh thần khí phách đều sa sút, điều này khẽ nhéo vào lòng Lý Lăng Nguyệt một cái. Lý Cảnh Thái làm cho nàng nhớ tới phế Thái tử Huy, người từ nhỏ đã luôn yêu thương nàng, một huynh trưởng được mẫu hậu ký thác kỳ vọng rất cao, một huynh trưởng lẽ ra đã kế thừa đại thống, một huynh trưởng cả đời muốn trả thù đều không thể thực hiện. Trong nháy mắt đó, Lý Lăng Nguyệt cảm thấy có chút hận Đồ Thập Mị, Đồ Thập Mị làm sao lại có thể giẫm đạp lên Thân tộc Lý thị như vậy được, Đồ Thập Mị mới là người cướp đoạt thật sự. Tuy rằng những gì Đồ Thập Mị làm trong những năm qua quả thật rất tốt, nhưng điều đó vẫn không thay đổi được thân phận thật sự của nàng chính là kẻ cướp đoạt.
Sau khi Thái tử Lý Trinh xuất thế, Lý Cảnh Thái cảm thấy tựa như mình bị nhốt vào trong ngục tối không có lấy một tia sáng mặt trời, không có lấy một hy vọng nào. Hắn không cam lòng, hắn chưa tới hai mươi tuổi, để hắn cam tâm làm đứa bỏ đi, hắn không làm được. Hắn bị sống trong sự giáo dục của đế vương hơn mười năm, trong lòng có vô số điều muốn trả thù. Thiên hạ này vốn là của hắn, thế mà lại bị mẫu hậu cướp đi từ trong tay một cách ngang ngược, lại còn chuẩn bị trực tiếp khí tử truyền tôn nữa, điều này làm hắn cam tâm như thế nào được?
Vào thời điểm Lý Lăng Nguyệt xuất hiện trước mặt Lý Cảnh Thái, trong đáy mắt tăm tối của hắn lóe lên ánh sáng hy vọng, hào quang bắn ra quá chói mắt, chói mắt tới nỗi đâm Lý Lăng Nguyệt bị thương.
"C-cô ơi..." Lý Cảnh Thái quỳ gối trước chân Lý Lăng Nguyệt, ôm lấy đùi nàng, đây là cọng rơm hy vọng duy nhất của hắn, hắn phải cược, được ăn cả ngã về không.
"Hoàng thượng là thiên tử, không thể quỳ bậy như thế được." Lý Lăng Nguyệt nhanh tay nâng dậy người đang khóc thảm thiết kia. Trên người Lý Cảnh Thái đầy vẻ bi tịch tuyệt vọng khiến lòng nàng vô cùng khó chịu, nhưng dù có cố nâng thì hắn vẫn không chịu đứng lên.
"Trẫm mà là thiên tử ư? Trẫm làm quái gì có một tia tôn nghiêm của thiên tử? Rốt cuộc trẫm là cái gì?" Lý Cảnh Thái khóc, hỏi. Lúc đầu hắn chỉ muốn kiếm một chút sự đồng tình đến từ Lý Lăng Nguyệt, thế nhưng, sao vừa nói xong, bi ai từ đâu tiến đến, khiến hắn càng nói, lòng hắn lại càng chua xót, từng hạt lệ rơi xuống đều là thật.
"Ngươi đừng nóng lòng, dù gì thì ngươi cũng là con trai duy nhất của mẫu hậu, nàng sẽ không thương tổn đến ngươi đâu. Hơn nữa, quyền lực đế vương ít nhất phải truyền đến trong tay ngươi." Lý Lăng Nguyệt an ủi.
"Cô, mẫu hậu tính toán cái gì trong lòng, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Thái tử đã ra đời rồi, cái hạng râu ria như ta có hay không cũng chả sao cả, sớm hay muộn gì nàng cũng sẽ đi tử lưu tôn thôi. Đến lúc đó nàng lại có thể ngồi trên cao không ưu lo hơn mười năm. Ta không thể cứ thế này ngồi chờ chết. Cô, ngươi giúp ta với, được không? Trước lúc lâm chung phụ hoàng có nói cô là người duy nhất trong Vương triều Lý thị này luôn hướng về phụ tử chúng ta..."
"Hổ dữ không ăn con. Mẫu hậu ngươi sẽ không đi tử lưu tôn đâu." Lý Lăng Nguyệt chỉ có thể nói thế với Lý Cảnh Thái, nhưng trong lòng nàng biết câu vừa rồi đã có mấy phần không chắc chắn.
"Thái tử Lý Trinh được sủng ái, sinh ra chưa bao lâu mà đã được mẫu hậu hàng ngày ôm vào trong điện đùa giỡn. Ta chưa bao giờ được nhận sự đãi ngộ này. Cho dù mẫu hậu không tồn tại cái ý tưởng đi tử lưu tôn kia, thì ngươi cảm thấy thân thể mẫu hậu như thế nào, liệu sẽ mãi mười năm, mười năm như vậy sao?" Lý Cảnh Thái hỏi ngược lại.
Lý Lăng Nguyệt không có lời nào để chống đỡ, với cái thân thể đó Đồ Thập Mị muốn sống thêm ba mươi năm nữa cũng không thành vấn đề. Đồ đại nương năm nay đã muốn qua tám mươi tuổi rồi, vậy mà cơ thể còn khỏe mạnh rắn chắc chán, Đồ Thập Mị nếu muốn sống đến tám mươi, vậy thì ba mươi năm sẽ không còn là vấn đề nữa, Lý Cảnh Thái nhất định cũng không thể sống lâu hơn nàng bao nhiêu, dù sao từ trước tới giờ tuổi thọ của nữ tử so với nam tử lâu hơn rất nhiều. Đúng vậy, để Lý Cảnh Thái chờ Đồ Thập Mị nhượng quyền vốn đã là một chuyện vô cùng tàn nhẫn lẫn không công bằng, ba mươi năm, ai chịu được ba mươi năm tịch mịch cùng ủy khuất cơ chứ?
"Hiện tại Thái tử được sủng ái, đến một khắc nào đó cũng gây trở ngại cho mẫu hậu, lấy gì để dám chắc mẫu hậu sẽ không giở lại trò cũ đâu? Cô thật sự cứ như vậy trơ mắt nhìn mẫu hậu đối đãi với đích mạch Lý thị chúng ta như vậy sao?" Lý Cảnh Thái tiếp tục hỏi vặn lại, hắn biết cô hắn đã dao động rồi.
Lý Lăng Nguyệt nắm chặt tay, đúng vậy, Đồ Thập Mị có thể làm một lần, không thể chắc được sẽ không có lần hai, chẳng lẽ mình cứ như thế đi dung túng Đồ Thập Mị chiếm đoạt Hoàng quyền Lý thị sao? Nàng sao lại có thể để phụ hoàng thất vọng, sao lại có thể để huynh trưởng chưa đạt được mục đích thất vọng.
"Nếu ta không ôm chí lớn, cả đời nguyện làm kẻ bất lực thì thôi. Nhưng trẫm cũng có tràn ngập việc muốn thực hiện, trẫm cũng muốn trở thành Thiên cổ Đệ nhất Hoàng đế, trẫm không cam lòng cả đời này làm chim nhốt trong lồng, cả đời không thể giương cánh bay cao. Nếu cả đời này cứ như vậy trôi qua, trẫm cũng tình nguyện đâm đầu mà chết. Cô, cầu ngươi, giúp... giúp trẫm được không? Bây giờ chỉ có ngươi có khả năng giúp trẫm thôi..." Lý Cảnh Thái đau khổ ôm chân Lý Lăng Nguyệt, đau khổ cầu xin nàng. Hắn sẽ không bỏ qua hy vọng cuối cùng này.
Lý Lăng Nguyệt nhìn thiếu niên trước mắt, đường đường là thiên tử, vậy mà không có một chút uy nghiêm nào, lại giống như một thiếu niên lâm vào cảnh cùng đường tuyệt lộ. Lý Lăng Nguyệt cảm thấy mũi mình chua xót, Hoàng tộc Lý thị nàng lại thêm trôi nổi, nàng không nhắm mắt làm ngơ được.
"Khả năng của cô hết sức thấp, sợ là hiện tại không thể giúp gấp được, ngược lại, có thể sẽ liên lụy tới ngươi." Lý Lăng Nguyệt nói thật, nàng ở bên người Đồ Thập Mị gần mười năm, tuy rằng có hiểu biết đôi chút về thế lực phân bố của Đồ Thập Mị, nhưng thế lực ấy phòng thủ rất kiên cố, còn cái thế lực không biết tên đầy bí ẩn kia, đó mới là địa phương đáng sợ nhất. Những năm gần đây, các thế lực khác của Đồ Thập Mị cũng không có đề phòng mình, duy độc cái thế lực kia, nàng không nào biết được, muốn đoạt quyền từ Đồ Thập Mị, dù nàng có tâm nhưng cũng vô lực. Vạn nhất thất bại, ngược lại, có thể sẽ khiến Đồ Thập Mị nhục quá hóa giận, giận chó đánh mèo lên Lý Cảnh Thái.
"Chẳng lẽ sống tạm bợ qua ngày như thế này so với chết đi thì tốt hơn ư? Vả lại, sống chết đều theo ý niệm của Đồ Thập Mị, nếu mẫu hậu thật sự muốn trẫm chết, thì dù cho trẫm có thuận theo đi chăng nữa, nàng cũng sẽ diệt trẫm. Còn nếu nàng thật sự niệm tình mẫu tử, cho dù trẫm có khởi sự, nàng sẽ lưu lại một mạng cho trẫm." Lý Cảnh Thái bất chấp phải trả giá như thế nào, cùng lắm thì chết thôi, cũng tự tại hơn so với cuộc sống uất ức này, ít nhất chết đi thì sẽ không còn tiếc nuối lẫn không cam lòng.
"Hoàng thượng đứng lên đi." Lý Lăng Nguyệt thấy Lý Cảnh Thái tâm ý đã quyết, trong lòng cũng thần có quyết định.
Lý Cảnh Thái thấy Lý Lăng Nguyệt đáp ứng giúp đỡ mình, lúc này mới nghe theo đứng dậy.
Lý Lăng Nguyệt nói một ít lời quan tâm, nhưng cũng không lưu lại lâu. Sau khi rời khỏi Thái Cực cung của Hoàng đế, nàng liền đi về cung điện của Đồ Thập Mị, nàng không biết việc mình giả truyền thủ dụ có bị Đồ Thập Mị phát hiện hay không, thật ra thì nàng cũng không để ý mấy việc này sẽ bị biết được, vì một khi nàng đã hạ quyết tâm rồi thì thấy chết cũng không sờn.
Thời điểm Lý Lăng Nguyệt trở lại trong điện, Đồ Thập Mị còn đang xử lý tấu chương, cũng không có chú ý đến Lý Lăng Nguyệt đã trở về.
Lý Lăng Nguyệt tựa bàn nhìn bộ dáng nghiêm túc xử lý chính vụ kia, cảm thấy như đang ngắm nhìn một phong cảnh xinh đẹp. Mười năm chung sống, cứ tưởng rằng mình đã vô cùng quen thuộc đối với con người này, thế mà đôi khi nhìn lại vẫn cảm thấy thật xa lạ. Lý Lăng Nguyệt nhìn dung mạo Đồ Thập Mị, cảm giác trong lòng như có hàng trăm tấm lưới dày đặc bao bọc, sau đó gắt gao siết chặt lại, vô cùng khó chịu, gần trong gang tấc, mà từ nay biển trời xa cách.
Có lẽ Lý Lăng Nguyệt ngắm nhìn lâu quá, Đồ Thập Mị cảm giác được, nàng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt Lý Lăng Nguyệt. Nhìn sâu vào trong đôi mắt Lý Lăng Nguyệt, Đồ Thập Mị lần đầu tiên cảm nhận được tình cảm sâu đậm đến như vậy, nhưng dưới tầng tình cảm sâu đậm kia lại lộ ra một cỗ cảm xúc mà nàng không thể hiểu được.
"Ngươi sao vậy?" Đồ Thập Mị hỏi một cách quan tâm.
24/07/2019_15h28
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top