Chương 1

Từ lúc còn rất nhỏ, Đồ Thập Mị đã cảm thấy mình và những người chung quanh không giống nhau, hay ít nhất, tính tình giữa nàng và song sinh tỷ tỷ của nàng là Đồ Cửu Mị chẳng giống tẹo nào. Nàng phát hiện mình hay suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, ví dụ như lúc nằm chung một giường một giường với tỷ tỷ, nàng sẽ cảm thấy rất chật chội, tỷ ấy trái lại chưa bao giờ cảm thấy điều đó; tỷ tỷ sẽ vì được ăn nhiều hơn một miếng thịt mỡ mà vui vẻ vô cùng, còn mình lại không như vậy. Nàng không hiểu làm sao mình có thể vui vẻ chỉ vì một miếng thịt mỡ được cơ chứ? Nàng cũng luôn nghĩ ngợi, nữ tử không tài đó là đức, vì cái gì nam nhân có thể đọc sách mà nữ nhân lại không thể, cho nên, nàng hay quấn quít lấy Lục ca để hắn dạy nàng đọc sách viết chữ, lúc đấy, nàng mới năm tuổi. Trong khi đó, Đồ Cửu Mị cũng năm tuổi nhưng chỉ biết có ăn và ăn. Sau này, càng đọc sách nhiều, nàng càng ý thức được, thế gian này đối với nữ tử cũng không hẳn là không công bằng, mà là do nam tử chèn ép nữ tử quá nhiều thôi.

Nhưng thái độ phản đối của mẫu thân đối với chuyện học đọc sách viết chữ của nàng rất mãnh liệt.

"Mi không phải nam tử, đọc sách làm cái gì, mi dù có học giỏi, cũng không thể đi thi làm quan, suốt ngày trong đầu toàn chứa một đống ý tưởng cổ quái, kinh thế hãi tục. Lỡ như không may sau này bị người khác nghe thấy, mi nghĩ mi còn xuất giá được sao?!" Đồ đại nương nói không sai.

"Không ai lấy thì con không cần gả. Nữ tử xuất giá có cái gì tốt đâu!" Đồ Thập Mị quật cường cãi lại.

"A! Còn dám nói không xuất giá. Mi muốn không gả là có thể không gả sao? Triều đình đã ban pháp lệnh, nữ tử mười lăm không lấy chồng thì phạt sáu trăm lượng, ba mươi không lấy chồng thì phải ngồi tù. Mi muốn liên lụy cả nhà chúng ta ngồi tù đúng không?!"

"Chả có gì khó cả, con vào chùa là được rồi." Đồ Thập Mị thản nhiên nói, nàng còn chưa hiểu chuyện đời, dù là làm ni cô hay nữ tỳ đều chẳng tốt đẹp gì cả. Phàm là gia đình bình thường, nếu không thật sự túng quẫn thì sẽ không ai muốn cho con gái mình đến những nơi đó.

"Được lắm, nha đầu chết tiệt kia! Ta nuôi mi lớn để mi đi đến những nơi đó sao? Cái đồ chết tiệt! Xem lão nương hôm nay có đánh chết mi không! Mi còn dám quấn quít lấy Lục Lang đọc sách viết chữ, ta thấy lần nào đánh lần đó!" Đồ đại nương giận dữ lấy roi ra đánh, bà vốn không muốn đánh cô bé, hai đứa con gái từ nhỏ dung mạo đã hơn người, lại đáng yêu, bà nỡ lòng nào đánh cho được, roi này chỉ dùng để đánh đám oắt con xấu xí kia thôi. Nhưng tất cả là do nha đầu chết tiệt này, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, những lời này dám tùy tiện nói sao?!

Đồ Cửu Mị nghe cái hiểu cái không, mới tám tuổi đầu, nàng không biết tại sao đang êm đẹp tự nhiên lại nói đến việc xuất giá, vào chùa gì gì đó, nàng chỉ biết nương tức giận rút roi đánh muội muội, chiếc roi mây kêu vun vút, từng roi rơi xuống cánh tay mềm mại của muội muội, vang lên 'bốp' 'bốp' 'bốp'. Đồ Cửu Mị sợ quá, khóc rống lên.

"Nương, người đừng đánh muội muội... Đừng đánh muội muội nữa..." Đồ Cửu Mị khóc lóc, ôm lấy nương nàng, nhưng sức nương rất lớn, thân mình nhỏ nhắn của nàng căn bản là giữ không được nương, nàng cảm giác muội muội nhất định đang rất đau, nhưng muội ấy chỉ cắn môi, không chịu kêu một tiếng, Đồ Cửu Mị thấy vậy, trong lòng vô cùng đau đớn.

"Muội muội, ngươi mau xin lỗi nương đi..." Đồ Cửu Mị ngăn mẫu thân không được, vừa khóc vừa nói với muội muội. Muội ấy chỉ trừng mắt nhìn nàng, vẫn lì lợm như cũ, không xin cũng không khóc, chỉ nhìn mẫu thân. Điều đó càng chọc giận nương thêm.

"Con không sai!" Đồ Thập Mị quật cường nói, thân thể đau đớn cũng không thể làm cho nàng khuất phục, nàng không chấp nhận tư tưởng của mình sai, chỉ cần nàng cảm thấy bản thân đúng, thì sẽ không ai dễ dàng khuất phục được nàng.

Bộ dáng quật cường không khuất phục như vậy chọc Đồ đại nương điên lên thành công, bà xuống tay hiểm ác hơn, bất quá, nha đầu chết tiệt kia có chết cũng không chịu khuất phục.

Đồ Cửu Mị ở một bên khóc như đưa đám, mà Đồ Thập Mị bị đánh vẫn như trước không khóc không xin, hai người hình thành hai thế đối lập. Đồ Cửu Mị biết sức lực nương rất lớn, không thể cứ để cho nương tiếp tục đánh như thế này được, các ca ca cũng chưa từng bị đòn hiểm như muội muội. Tuy nàng cực kỳ sợ đau, nhưng nàng sợ muội muội bị nương đánh chết hơn, cho nên Đồ Cửu Mị bất chấp hết thảy, liền bổ nhào vào người muội muội, dùng chính thân mình che cho muội muội.

Roi đánh trúng người Đồ Cửu Mị làm nàng đau quá, khóc la y như heo bị chọc tiết. Đồ Cửu Mị chỉ đau một tí thôi cũng không thể chịu được, nàng không hiểu vì sao muội muội có thể chịu được lâu như vậy mà vẫn không hề lên tiếng.

"Tránh ra! Nếu không ngay cả mi cũng bị đánh!" Đồ đại nương dọa nạt Đồ Cửu Mị.

"Nương... Đừng đánh nữa... Đau lắm..." Đồ Cửu Mị vừa khóc thút thít nói, vừa ôm muội muội chặt hơn nữa.

Đồ đại nương lại đánh tiếp, những roi rơi trên người Đồ Cửu Mị rõ ràng nhẹ hơn rất nhiều, nhưng Đồ Cửu Mị vẫn khóc thê thảm, tuy thế, nàng vẫn không chịu buông Đồ Thập Mị ra.

Đồ đại nương thấy Đồ Cửu Mị như vậy, tỷ tỷ ôm muội muội, một hình ảnh tình cảm tỷ muội sâu đậm, làm sao còn hạ thủ được? Hơn nữa, từ nhỏ Cửu Mị so với Thập Mị làm bà hài lòng hơn nhiều, cũng không nỡ nặng tay đánh Cửu Mị, bèn thu roi lại.

"Nha đầu chết tiệt kia, lần sau mà còn thấy mi đọc viết chữ, xem ta có đánh chết mi không!" Đồ đại nương sau khi nói xong, mới ôm lấy Đồ Cửu Mị đã sớm khóc thành lệ nhân bỏ đi.

Đồ Thập Mị đợi Đồ đại nương rời khỏi, mới chịu không nổi ngã ngồi trên mặt đất. Nàng cảm thấy miệng vết thương nóng rát, đau quá. Vén tay áo lên, quả nhiên mỗi chỗ đều có lằn đỏ của roi, nhiều chỗ còn rỉ máu, lần đầu tiên nàng biết, thì ra bị đánh đau đến vậy. Sao nàng không cúi đầu nhận lỗi nhỉ? Nương cũng sẽ không tức giận đánh nặng thế. Nàng không tài nào hiểu được vì sao chính mình lại kiên trì như vậy, chỉ biết rằng không thể nhận sai. Nàng nghĩ nương nhất định sẽ cho tỷ tỷ thuốc, nương luôn luôn hiểu rõ Cửu Mị, nàng cũng biết vậy. Mẫu thân luôn thừa lúc không có người, cho tỷ tỷ một viên kẹo đường, hoặc là nhiều hơn một miếng thịt. Nhưng nương cưng Cửu Mị hơn, cũng không nên giả bộ như đối xử bình đẳng với tỷ muội nàng. Nàng nghĩ mình nên nói nương không cần lén lút như thế, thật sự nàng chả thèm để ý tỷ tỷ có nhiều hơn một viên kẹo đường, hoặc nhiều hơn một miếng thịt mỡ đâu. Và sau này, nàng quả thật đã trực tiếp nói vậy cho nương, khi đó nương mang vẻ mặt xấu hổ khiến nàng rất đắc chí. Tuy nhiên, kể từ lúc bị đánh, nàng đã biết, nàng vĩnh viễn không thể thân với nương như tỷ tỷ được, giữa nàng và nương lúc nào cũng có một khoảng cách.

* * *

"Nín khóc!" Đồ đại nương quát to, bà cảm thấy thật nhức đầu, một đứa thì quỷ quyệt, khiến bà còn hoài nghi là bị ma quỷ nhập vào, tính tình quật cường chẳng biết giống ai, một đứa thì quá ngu ngốc, yếu ớt lại vô dụng, không phải mình chỉ mới đánh có một chút sao, vậy mà nãy giờ khóc không dứt!

"Nương dữ quá! Không thương người ta gì cả! Đánh người ta đau chết đi được..." Đồ Cửu Mị bị quát, khóc càng tợn.

"Được rồi, mi đừng khóc, nương cho mi một viên kẹo đường." Đồ đại nương bèn dựa vào tính cách nàng để dỗ dành, sau đó lấy ra một viên kẹo đường nho nhỏ đưa Đồ Cửu Mị, phải hiểu rằng kẹo đường này có thể coi là thứ đắt giá, con nít gia đình tầm thường rất hiếm khi được ăn.

Đồ Cửu Mị tham ăn, cho nàng một chút đồ ăn thì nàng sẽ ngừng khóc, nhận lấy viên kẹo đường dùng giấy dầu bao quanh, nàng nghĩ phải đem cho muội muội ăn mới được, muội muội nhất định so với mình đau hơn rất nhiều, tuy rằng nàng rất muốn ăn, nhưng lại không nỡ ăn a.

Đồ đại nương kéo tay áo Đồ Cửu Mị, nhìn thấy hai tay đều có lằn đỏ, lấy rượu thuốc ra thay Đồ Cửu Mị thoa vài cái, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồ Cửu Mị nhăn thành một đoàn.

Đồ đại nương thoa thuốc cho Đồ Cửu Mị xong, Đồ Cửu Mị lập tức cầm chai rượu thuốc về phòng mình, nàng muốn đem thuốc thoa cho muội muội.

* * *

"Muội muội, ngươi mau cho ta xem miệng vết thương đi." Đồ Cửu Mị nhìn muội muội nàng cuộn mình ở góc tường, cực kỳ đau lòng.

"Không cần." Đồ Thập Mị lắc đầu cự tuyệt, nàng không muốn bị người khác nhìn thấy mình chật vật như vậy.

"Ngươi ngoan một chút được không, nương bảo ta đem rượu thuốc đến đây thoa cho ngươi." Đồ Cửu Mị nhỏ giọng nhẹ nhàng nói.

"Nương chả quan tâm ta sống chết ra sao đâu!" Đồ Thập Mị tất nhiên cũng rất giận Đồ đại nương.

"Nương sẽ không mặc kệ muội muội đâu, là muội chọc người tức giận trước, người mới đánh ngươi, lúc ta lấy rượu thuốc, người không nói gì cả, Bát ca lần trước bị đánh, ta đi lấy rượu thuốc, nương đâu có chịu." Loại tình huống này, Đồ Cửu Mị trái lại giải quyết rất khéo.

Đồ Thập Mị nghe, thấy có đạo lý, nương nếu không chịu, tất nhiên sẽ không để cho Cửu Mị lấy rượu thuốc.

"Ta giúp ngươi thoa một chút được không? Thân thể ngươi khó chịu, lòng ta cũng thật khó chịu, bị đánh như vậy nhất định đau lắm." Đồ Cửu Mị nói.

Đồ Thập Mị gật đầu một cách không tình nguyện, để Đồ Cửu Mị vén ống tay áo lên, Đồ Cửu Mị nhìn thấy người đầy lằn đỏ, ánh mắt lại bắt đầu ngập hơi nước, muội muội nhất định là đau đến nát rồi.

"Biết như thế, ta đã sớm thay ngươi cản đòn." Đồ Cửu Mị buồn rầu nói.

"Ai cần ngươi xen vào!" Đồ Thập Mị bĩu môi, một người làm một người chịu, nàng không cần Đồ Cửu Mị giúp đỡ, tỷ tỷ nàng vừa vô dụng, vừa sợ đau.

"Muội muội, lần sau ngươi cũng không nên cùng mẫu thân tranh cãi, ngươi xem các ca ca, người nào dám tranh cãi với mẫu thân, luôn bị đánh rất thảm, mặc kệ ngươi sai hay đúng, trước cứ nhận sai rồi nói sau, nương trách phạt cũng sẽ nhẹ hơn." Đồ Cửu Mị sợ muội muội lần sau lại cùng nương cãi vả, lải nhải bên tai.

"Ngươi đau không?" Đồ Thập Mị hỏi, tỷ tỷ là người rất sợ đau, làm sao dám thay mình chắn đòn đây?

"Không đau." Muội muội bị đánh nhiều như vậy còn không sợ đau, chính mình mới bị hai ba roi liền kêu khóc om sòm, sẽ bị người người chê cười mất.

"Lần sau nương đánh ta, ngươi trốn xa một chút, ta không sợ đau." Đồ Thập Mị có chết cũng còn mạnh miệng, làm sao nàng không sợ đau cho được? Chẳng qua nàng thật sự không muốn liên lụy đến tỷ tỷ.

"Nương không thích ngươi đọc sách viết chữ, thì ngươi không đọc sách viết chữ nữa được không?" Đồ Cửu Mị cảm thấy nương nói rất đúng, nữ hài tử học những thứ này đều là vô dụng.

"Ngươi không cần nói, nương không cho ta học, ta càng muốn học, thậm chí sẽ học giỏi hơn những người khác." Ngữ khí Đồ Thập Mị kiên định cự tuyệt, nàng sẽ không dễ dàng khuất phục lùi bước như vậy.

* * *

Tác giả có lời muốn nói: Đồ Thập Mị có thể đi tới địa vị đó sau này, tất nhiên là so với người bình thường nàng phải thông minh hơn nhiều, người nàng muốn gả cho cũng tương đối cao quý hơn, suy nghĩ cũng sớm già dặn hơn so với tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top