60. Kết thúc.


"Cô cứ thế mà đi sao?" Hàn Tây nghi hoặc hỏi.

"Thế mới nói, cọng rơm cuối làm gãy lưng lạc đà*." Kiều Úy Nhân gật đầu, rồi lại lắc đầu. "Kỳ thực, đó mới chính là nơi bà ấy coi trọng nhất."

*tương tự như: "Một giọt nước làm tràn ly.", [1] chi tiết ở cuối chương. 

"Cô ấy đi, mẹ tôi phỏng chừng đã phát điên rồi." Hoa Hồ mạnh mẽ hít sâu mấy hơi, cố sự đến đấy quả thực quá thảm thương. 

Lăng Viên còn hãm sâu trong kí ức, tất cả những điều tốt đẹp đều là giả tạo, mọi thứ vỡ tan kể từ đây.


Đúng, em gái đi rồi.

Lăng Thượng, thật sự đã đi rồi.

Cụ thể đi tự khi nào, đi đâu, không ai biết.

Chẳng qua sau mấy ngày, Lăng Viên nhận được một phong thư, đọc xong anh mới hay, em gái đi rồi.


Không đơn giản chỉ là rời nhà ra đi, mà là từ bỏ hoàn toàn hơn hai mươi năm sinh sống nơi đây, tìm kiếm một nguồn nước khác để sinh tồn.


Bức thư viết rất ngắn gọn, căn bản Lăng Viên đọc cũng không hiểu.

Nó chỉ nói nó đi rồi, nó sẽ sống tốt, dặn anh phải chăm sóc Vân Liệt, còn bảo, Vân Liệt đã mang thai.

Đáng lẽ tin tức cuối cùng phải khiến anh mừng như điên, thế nhưng Lăng Viên lại không để tâm nhiều, phản ứng đầu tiên của anh chính là Lăng Thượng thực sự đã xảy ra chuyện gì rồi, phản ứng tiếp theo là đi tìm Lâm Phổ.


Vừa gặp mặt, anh đưa bức thư cho Lâm Phổ, chất vấn cậu ta xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. 


Cảm xúc Lâm Phổ rất khó diễn tả, đọc xong bức thư kia cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

Trong mắt anh vừa vặn chỉ nhìn thấy một dòng.

Lí do Lăng Thượng bỏ đi nhất định có liên quan đến việc Vân Liệt mang thai.

Vân Liệt mang thai, Lăng Thượng chịu không nổi đả kích, cuối cùng đã ra đi rồi.

Đi đơn giản như vậy, thế nhưng rõ ràng đơn giản thế mà lại không thể nói cho Lăng Viên hiểu. Anh trả lại bức thư cho Lăng Viên. "Nếu như anh thực sự muốn biết lí do, hãy trở về để hỏi Y Vân Liệt chết tiệt kia kìa."

Gào xong câu này, Lâm Phổ bước đi, chuyện Lăng Thượng quá đột ngột, khả năng chưa nghĩ ra nên đi đâu, vì thế có thể vẫn còn trốn đâu đó trong thành phố này, nhấm nháp vết thương, dù cho có phải đào bới khắp mọi ngõ ngách, anh cũng phải tìm thấy cô.


Mà Lăng Viên vẫn đứng như trời trồng, anh không biết việc này thì có quan hệ gì với Vân Liệt, càng không hiểu vì sao người luôn hữu hảo như Lâm Phổ lại dùng từ 'chết tiệt' để hình dung nàng.

Anh bèn chạy về nhà, sau đó nhìn thấy cảnh Vân Liệt đang vừa cầm một quả táo vừa nôn mửa.

Mọi thứ quả thật rối tung rối mù.

Khiến tâm anh càng hoảng loạn hơn, đương nhiên không gì bằng phản ứng của Vân Liệt khi đọc xong bức thư. 


Cả đời Lăng Viên sẽ không bao giờ quên.


Trong nháy mắt bức thư bị Vân Liệt xé nát, miệng cơ hồ la hét thê thảm. "Cậu gạt tôi, cậu gạt tôi, cậu gạt tôi, cậu gạt tôi, cậu gạt tôi....." 


Vân Liệt này xa lạ biết bao.

Xa lạ đến nỗi khiến Lăng Viên run rẩy. 


Để ổn định Vân Liệt gần như đã động kinh, Lăng Viên phải áp chế nàng lên ghế sofa, sau đấy Vân Liệt lại nôn một bãi, cuối cùng cả hai đều mỏi mệt.

Mà Lăng Viên, tới tận bây giờ vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. 

Chăm sóc thân thể cực kỳ suy yếu của Vân Liệt, Lăng Viên mới nhớ lại câu nói sau cùng của Lăng Thượng trong bức thư. 

Vân Liệt mang thai, Vân Liệt mang thai con của anh.

Tin ấy vốn phải làm anh cao hứng muốn phát rồ, song hiện tại Lăng Viên cười không nổi.


Mặc dù ngay cả lí do bản thân cười không nổi, anh cũng không biết.


Anh chỉ biết bầu không khí ngột ngạt dị thường, cảm giác ấm áp từng có kia đang dần bị phá vỡ, mà bão táp, chẳng mấy chốc sẽ ào ào kéo đến.


Mãi tới tối Vân Liệt mới tỉnh dậy, ngây ngốc nằm bất động trên giường. 

Dù cho Lăng Viên nói gì nàng cũng đều không đáp lại, cấp bách cùng bất đắc dĩ, Lăng Viên không thể làm gì khác ngoài bế nàng đi bệnh viện kiểm tra. 

Thời điểm ôm nàng như ôm một con rối không sự sống, mềm nhũn mặc anh an bài.


Bác sĩ nói nàng chịu đả kích quá lớn.


Lăng Viên không biết chính xác thì nàng bị cái gì đả kích. Cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại, lại dừng lại ở sự kiện Lăng Thượng bỏ đi.

Tại sao việc Lăng Thượng bỏ đi lại có thể gây đả kích lớn nhường ấy cho Vân Liệt? 

Lăng Viên vẫn nghĩ không ra.


Sau đó Lâm Phổ xuất hiện, Lâm Phổ bảo cậu ta không tìm thấy Lăng Thượng, rằng Lăng Thượng đã đi rồi, rằng mọi chuyện không thể cứ thế mà hạ màn, rằng Lăng Thượng không đáng làm người bất hạnh nhất.

Lâm Phổ nói, Lăng Thượng yêu Y Vân Liệt. 

Lăng Viên như một kẻ ngu si nhất thế gian nhìn Lâm Phổ. 

Lâm Phổ còn nói, Y Vân Liệt yêu Lăng Thượng. 

Mặt Lăng Viên vẫn mê man.

Cuối cùng ngay cả Lâm Phổ cũng không đủ nhẫn tâm để nói tiếp.

Lăng Viên lại như không nghe thấy gì.


*


Ở trong bệnh viện mấy ngày, Vân Liệt về nhà.

Vân Liệt bắt đầu kháng cự việc uống thuốc, cũng kháng cự việc ăn uống. 

Ngoại trừ khóc, nàng không hề làm bất cứ chuyện gì. 

Mặc cho Lăng Viên cầu xin khổ sở, nàng cũng không để tâm.

Sau đó Vân Liệt lại ôm hai quyển album lớn kia, bắt đầu vứt hết những ảnh không có Lăng Thượng ra ngoài. Lăng Viên trơ mắt nhìn nàng quẳng toàn bộ hình có mặt mình lên mặt đất, rồi lại trơ mắt nhìn nàng lôi ra một đống ảnh không biết từ đâu thay thế vị trí ban nãy của anh.

Lăng Viên run rẩy đoạt lấy quyển album, nhìn từng cái từng cái một, đều là ảnh chụp Lăng Thượng và nàng.


Lăng Viên khóc.


Những bức ảnh kia, dường như vẫn là năm ghé thăm thị trấn Lập Phong, nhưng lại dưới tán cây hợp hoan xa lạ ngập tràn muôn nơi. Toàn bộ những thứ này, anh chưa từng trông thấy.

Vì thế xưa nay không biết rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì giữa em gái và người mình thương yêu nhất.

Anh cảm thấy thế giới bỗng chốc như sụp xuống. 

*

Vài ngày sau, cuối cùng Vân Liệt cũng hồi sức, hôm đó nàng ăn không ít cơm, lúc Lăng Viên định vào bếp rửa bát, nàng kéo anh lại.

"Chúng ta nói chuyện đi." Vân Liệt nói.

Lăng Viên nhìn mặt nàng tái nhợt, không hiểu nổi tại sao thân thể hư nhược như thế lại có khí lực lớn đến nỗi giữ trụ được mình. 

"Chúng ta ly hôn đi." Vân Liệt mở to hai mắt, mấy ngày vừa qua nàng gầy đi nhiều, đôi mắt có vẻ càng to ra, nhìn thẳng Lăng Viên.

Lăng Viên chấn động, đột nhiên anh đứng bật dậy. "Anh sẽ không ly hôn."

"Hôn nhân không tình yêu, anh chịu nổi sao?" Vân Liệt thê lương mở miệng.

"Thời điểm ban đầu có lẽ không yêu, nhưng về sau thì có thể." Lăng Viên cứng nhắc đáp. "Hết thảy đều sẽ không thay đổi, sau này chúng mình có con, sẽ sống rất thoải mái, không, nhất định sẽ sống vô cùng tốt."

Vân Liệt cười ha hả. "Con ư? Tôi không ngại nói cho anh biết, đứa con trong bụng tôi tồn tại là nhờ nó mang trong mình huyết thống của cô ấy, dòng họ của cô ấy....."

Chát!

Một bàn tay ép Vân Liệt dừng lại. 

Có điều lần này là Lăng Viên.

Vì sao? Tôi chỉ nói lên suy nghĩ thật tâm thôi mà.

Cùng một câu nói, tại sao các người đều phẫn nộ như vậy.

Vân Liệt mặc kệ cảm giác đau như lửa đốt trên mặt, oan ức nghĩ.

Còn Lăng Viên thì không thể tin nổi nhìn bàn tay mình.

Tại sao lại đánh cô gái bản thân xưa nay chỉ muốn gắng hết sức che chở.

Mà cớ sao cô gái anh hao tổn tâm tư để yêu lại phản bội anh.

Và cả Lăng Thượng nữa, đứa em gái ngoan ngoãn của anh, rốt cuộc thì hai người bọn họ đã làm gì sau lưng anh. 


"Tôi yêu Lăng Thượng, không yêu anh." Cuối cùng Vân Liệt cũng đi thẳng vào vấn đề. 


Chỉ là Lăng Thượng đã đoạn tuyệt bỏ đi.

Như vậy thì nàng cũng chẳng còn lí do gì để tiếp tục sống như bây giờ. 

Trật tự bình thường đã sớm bị phá vỡ, dù chịu bao đau khổ lâu như vậy, cuối cùng vẫn tuyên cáo kết thúc.

Con đường quay trở lại sẽ rất dài, nhưng nhất định phải đi, hơn nữa còn là độc hành.


Lăng Viên ngã ngồi lên sofa. Chung quy không thể trốn tránh tiếp.

"Các người, bắt đầu từ khi nào?" Lăng Viên thấp giọng hỏi, anh phải đan thật chặt hai tay vào nhau, chỉ có thế mới giảm bớt đả kích gây đau đớn ngập tràn trong tâm trí.

"Rất lâu rồi." Vân Liệt đáp. "Bắt đầu từ lần đầu tiên ghé qua nhà của tôi. Ngày mùng một tháng năm năm ngoái, tôi trở về không phải vì anh, mà là vì cô ấy."

"Ha!" Lăng Viên chật vật, bật cười, song lại không nói nên lời.

"Nói chung, chúng tôi vốn muốn cứ như vậy mà sống tiếp. Thế nhưng Lăng Thượng đi rồi." Vân Liệt khẽ động khóe miệng. "Cô ấy đi rồi, diễn không nổi nữa, kết thúc thôi."

"Diễn, lẽ nào tất cả đều là diễn sao?" Lăng Viên trợn tròn mắt. 

"Đúng." Mặt Vân Liệt không cảm xúc. 

"Trong bụng em là đứa con của anh." Lăng Viên run rẩy nói.

"Tôi sẽ nuôi nó thật tốt." Vân Liệt cố chấp đáp, thậm chí chết lặng nói. "Tóm lại, tôi muốn ly hôn."

"Nếu như anh không đồng ý thì sao?" Lăng Viên chống bàn đứng dậy.

"Ngày mai tôi sẽ xin từ chức, từ chức xong sẽ rời đi."

Đến cả công việc nàng yêu thích nhất cũng không thiết, cuối cùng Lăng Viên đã cảm nhận được sự chân thực.


Ai có thể bảo đây chỉ là một giấc mộng thôi không?

Hay thực ra anh vẫn luôn sống trong mơ, liều mạng để trả giá sau đó bạt mạng tự an ủi, luôn thầm nhủ với bản thân rằng sẽ có một ngày, dù mỗi động tác nho nhỏ của nàng đều cổ vũ rất lớn cho anh, song sẽ có một ngày nàng nói nàng yêu anh.

Nhưng, mộng là mộng, sau khi tỉnh dậy lại phải sống tiếp.

Mà đôi khi cuộc sống lại vô cùng tàn khốc.


"Hai người đã.... yêu nhau." Quá khó để nói, Lăng Viên dốc hết khí lực mới nói được hết câu. "Vậy tại sao lại đặt tôi ở giữa?"

"Chúng tôi cũng không muốn, nhưng anh là anh trai cô ấy." Vân Liệt cười. "Các người... đều yêu tôi."

"Vì thế nên cô cho rằng mình có thể gây tổn thương cho cả hai người chúng tôi?" Lăng Viên hỏi ngược lại. 

Vân Liệt kinh ngạc, rơi lệ. "Lăng Viên, tôi cũng không muốn, mọi chuyện biến thành như vậy, tôi cũng không hề muốn...."

"Huống hồ, giả như anh biết tình cảm của chúng tôi, anh sẽ chấp thuận sao?"


Lăng Viên sửng sốt. 


"Sẽ không đâu nhỉ." Vân Liệt cười ha hả. "Đúng không."


Lăng Viên nhắm mắt, giả như....

Cái giả như này quá khó để tưởng tượng, nếu quả thực là như thế, có lẽ cố sự đã sớm kết thúc. 

Buộc hai người tách ra, dẫn cả hai đi khám bác sĩ, thậm chí dùng cả chính mình để rời sự chú ý, vẫn sẽ dừng lại ở phần tình cảm của bản thân. 


Lăng Viên cảm thấy nếu anh không rời khỏi đây thì anh sẽ không chống đỡ nổi, đầu óc anh trôi về quá khứ chân thực nhưng giả tạo, có anh, có Vân Liệt, có cả Lăng Thượng. 


Lăng Viên thấy hoang đường đến nực cười, mà cô gái trước mắt, vừa đáng thương lại vừa đáng cười.

Mà kẻ nực cười nhất, thật ra lại chính là anh.

Không thể đối mặt, anh hoảng hốt chạy trốn.


*


"Cha, đừng nói nữa." 

Hàn Tây cắt ngang hồi ức thống khổ của Lăng Viên.

Ngay cả Kiều Úy Nhân, dù vô cùng tò mò từ rất lâu về quá khứ của mẹ mình, cũng muốn nói câu ấy.

Lăng Viên ngừng tự thuật, mở gói thuốc lá lấy ra một điếu, tay hoàn toàn vô lực, ngay cả sức rút nó ra cũng không có.

Hàn Tây nhích lại gần, thay ông nhẹ nhàng rút điếu thuốc, bấm bật lửa.

"Cảm ơn." Lăng Viên cúi đầu nói, sau đó tựa lên ghế suy nghĩ. 

Còn Hoa Hồ thì lại ngơ ngác nhìn Lăng Viên, thời điểm nghe tới đây nàng đột nhiên ý thức được, sinh mệnh không ai có thể đoán trước. 

Không ngờ đây là kết quả sau bao giận hờn.

Khó trách những năm gần đây ông ấy không đến nhận mình làm con gái. Hoa Hồ nhìn Lăng Viên, chợt rất muốn khóc.

"Sau đó, ta lại phạm phải một sai lầm." Lăng Viên nhìn lướt qua Hàn Tây, bởi vì chuyện này liên quan đến mẹ cậu nên ông không định kể chi tiết, chỉ đơn giản nói. "Bắt đầu như một người đàn ông chịu không nổi đả kích quá lớn, quá thương tâm, quá vô dụng, rồi bắt đầu say rượu."


"Từ hôm đó đã rất lâu ta không quay về ngôi nhà ấy, nơi đó khiến ta sợ hãi, cũng khiến ta buồn nôn."


"Sau đấy," Lăng Viên lại hướng Hàn Tây, nói. "Mẹ của con đã đưa ta say khướt nằm trên đường về nhà. Thời điểm Lâm Phổ đi tìm Lăng Thượng, cô ấy đã biết hết tất cả."

"Lâm Phổ quả là một tên miệng rộng." Lăng Viên cười nhạo. "Chắc cậu ta phát hiện ra một mình không thể đi đến đâu nên muốn tìm thêm ai đó tìm kiếm cùng, kết quả, lại càng loạn hơn."

*

Sau đó, dẫu không muốn kể nhưng chuyện cũng đã thật sự xảy ra rồi. 

Đưa Lăng Viên về, Hà Thù dốc lòng chăm sóc anh. Phương thức của cô rất đặc biệt, không phải khuyên can, mà là uống rượu cùng Lăng Viên, uống đến khi nằm chết dí ở bệnh viện, nói chung Hà Thù cho anh cảm giác quyết đoán.

Rồi say rượu đánh mất lí trí. 

Hà Thù bảo, hết thảy đều do cô ấy tình nguyện.

Hà Thù bảo, đã từng có người nói với em, sau này phải tìm được hạnh phúc của chính mình, hãy tranh thủ, nếu tìm thấy thật, thì đừng buông tay.

Sau ngày hôm ấy, rốt cuộc ở bên tai cũng văng vẳng bao lời nói bóng gió, anh nhìn Hà Thù mỗi ngày mỉm cười, nấu cơm cho anh ăn, đưa anh ra ngoài đi làm, buổi tối lại tiếp tục cùng anh say xỉn. 

Đột nhiên anh cảm thấy sự bất đắc dĩ của Vân Liệt.


Một người ta không yêu, nhưng lại liều mạng đối tốt với ta.


Nhưng người này chung quy vẫn là người mình không yêu, Lăng Viên không muốn giẫm lên vết xe đổ, song anh lại thẹn với Hà Thù, nói chung anh chưa từng cảm giác cuộc sống hỗn loạn như vậy.


Cuối cùng cũng có một ngày, Hà Thù nói, ly hôn đi, sau khi ly hôn, có lẽ cậu ấy sẽ trở về.

Cậu ấy, Lăng Thượng, em gái, đây mới là những từ Lăng Viên không dám tiếp xúc.

Nhưng Hà Thù dễ dàng nhìn thấu anh.

"Em cũng biết mà, anh hận việc hai người bọn họ che giấu anh nhất, thời điểm hai người đó ở bên nhau lúc trước, tại sao anh lại chưa từng đặt giả thiết." Lăng Viên đáp.

"Vì thế nên, hãy ly hôn đi." Hà Thù lẳng lặng lấy tay anh đặt lên bụng mình.

Lăng Viên trợn mắt nhìn cô.

"Chúng mình hãy rời khỏi thành phố này đi, mọi người, ai cũng đi được rồi."

Hà Thù nhẹ nhàng ôm lấy Lăng Viên, nói.

Cái ôm ấm áp này khiến Hà Thù phải bỏ ra bao nhiêu tính toán và công sức.

Cô thấy, nếu lúc xưa chuyện tình giữa Lăng Thượng và Vân Liệt bị phát giác, tất nhiên Lăng Viên sẽ càng hao tổn tâm tư, tuyệt đối không chịu từ bỏ suy nghĩ tìm cách cứu vớt; song hiện tại, thời điểm anh chết tâm mới là cơ hội tốt nhất. 

Mà chính bản thân cũng tương tự, cố gắng vớt vát rồi trả giá, chưa từng từ bỏ ý định, không phải ư.


Có điều, không đi đến cuối thì không ai có thể biết trước kết cục.


Vì thế, Hà Thù cũng đánh cược.


Sau đó, tất cả mọi người bỏ đi.

Lăng Thượng không biết đã đi đâu.

Lăng Viên chấp thuận ly hôn với Vân Liệt, cùng Hà Thù xây lập cơ nghiệp ở một thành phố khác, tránh thật xa chốn thương tâm xưa cũ.

Còn Vân Liệt quay trở lại thị trấn Lập Phong, cũng ngẩn ngơ những 17 năm.

Điểm khởi đầu để tìm kiếm của Lâm Phổ chính là nơi đây, sau này có đi nơi khác hay không, không ai biết.

Kết cục khốc liệt của nhiều năm về trước vô cùng đột ngột khiến nhiều người trở tay không kịp, nhưng họ vẫn tách ra, sống tiếp cuộc sống của mình, bất hạnh ở chỗ không một ai hạnh phúc.


Tất cả, đã kết thúc. 


"Không, còn chưa kết thúc." Kiều Úy Nhân bỗng nói.

Mọi người nhìn về phía cô.


Đúng, trong quãng thời gian dài dằng dặc ấy, Lăng Thượng từng kể với cô, đã xuất hiện một khúc dạo nhạc ngắn ngủi. 

Đó là khúc chung nhân tán sau năm thứ chín, đại học cũ của hai người tổ chức lễ kỉ niệm tròn một trăm năm ngày thành lập trường. 

Trên sân trường náo nhiệt, hai người gặp nhau. 

Không hỏi thăm vì sao biết đến lễ mừng này, bởi vì địa chỉ cả hai lưu lại đều không phải nơi đang sinh sống hiện tại.

Cũng không hỏi lí do đối phương đến đây, tựa hồ những dòng chữ to lớn bay phất phới trên bầu trời mới là minh chứng rõ nhất. 


Khi hai người đứng mặt đối mặt, lại có thể mỉm cười. 


Sau đó tìm một quán cà phê, ngồi xuống. 

"Cậu sống như thế nào?" Vân Liệt hỏi.

"Vô cùng tốt." Lăng Thượng cười. 

"Ngày trước khi tôi mang thai, có phải vì hận tôi nên cậu mới bỏ đi không?" Vân Liệt lại hỏi.

"Ừ.... Giả như cậu muốn biết tư vị này như thế nào, vậy hãy chờ một ngày nào đó đi, tôi sẽ dẫn con tôi tới tìm cậu." Lăng Thượng nghiêng đầu nói.

"Được thôi, tôi chờ cậu." Vân Liệt cười. "Cậu cũng có con sao?"

"Đúng vậy, sau này nếu không rảnh, tôi sẽ nhờ nó thay tôi đi tìm cậu, tôi nghĩ chỉ cần nhìn thấy nó thôi cậu sẽ nhận ra ngay lập tức." Dứt lời, Lăng Thượng vỗ vỗ tay nàng. "Chớ để ý lời tôi vừa nói, kỳ thực cũng không nghiêm trọng như thế. Nhiều năm đã trôi qua rồi."

"Đúng vậy, nhiều năm đã trôi qua." Vân Liệt gật đầu tán thành. 

"Tôi còn có việc, không thể ngồi cùng cậu nữa, đi trước nhé." Lăng Thượng nhìn đồng hồ đeo tay xong đứng dậy, cười khom lưng rồi bỏ đi.

Vân Liệt chẳng nói chẳng rằng, cứ thế mặc cô rời đi, chờ đến lúc lao ra khỏi cửa thì bên ngoài đã không còn dấu vết gì của Lăng Thượng. 

Lúc bấy giờ Vân Liệt không khóc, nhưng cũng không thể nhớ rõ diện mạo Lăng Thượng. 

Chín năm ly biệt, thay đổi thế nào cũng không biết, thậm chí mái tóc dài của cô đã cắt ngắn tới đâu cũng không nhớ nổi.


.........


"Có lẽ một ngày nào đấy, tại một chỗ ngoặt nơi con phố nào đó, sẽ ngẫu nhiên gặp lại cậu ấy, chỉ là không biết có thể cùng ngồi xuống uống một tách trà hay không, sau đó nhàn nhạt kể nhau nghe những mẩu chuyện vặt vãnh thường ngày."


..........


"Có người từng nói, chia ly là để lần gặp gỡ tiếp theo sẽ tốt hơn, ừ, không biết bây giờ cô ấy có tìm thấy mẹ không." Trầm mặc một lát, Kiều Úy Nhân nói.

"Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi thôi." Hoa Hồ kích động đứng bật dậy. 

Xuất thân của mình, nàng rất muốn biết, mẹ và người tên Lăng Thượng, còn cả việc bản thân trông rất giống cô ấy.... có thật hay không, gặp sẽ rõ.



-----------------------------------------


Tác giả có lời muốn nói : Hôm nay sẽ viết kết thúc.


Bạn Editor cũng nói : Chờ chương cuối vào chiều tối nay nhé, mua keo 502 chuẩn bị dán tim chưa :))


[1] Nguồn gốc của câu "cọng rơm cuối làm gãy lưng con lạc đà" bắt nguồn từ câu chuyện sau:

Ả rập thế kỷ 19, có một người đàn ông nuôi một con lạc đà rất vâng lời. Ông muốn biết con lạc đà của mình có thể mang hết đống rơm lớn này đi hay không nên đã đem rơm chất lên lưng nó. Trước khi ông bỏ lên lưng nó cọng rơm cuối cùng, nó vẫn đứng im bất động. Nhưng khi ông ta bỏ cọng rơm cuối cùng lên thì con lạc đà ngay lập tức khụy chân, ngã xuống rồi chết. 


Vâng, truyện nó bi  thống thế đấy :))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top