Chương 15
"Tiểu thư, tại sao ngồi một mình ở đây?" Một chàng trai tầm hai mươi mấy ngồi xuống ghế bên cạnh, Hạ Quân Thần giương mắt nhìn, ngoại hình khá tốt, nhưng cả người đều tản ra khí tức bất cần đời.
"Tôi là Lưu Tư Viễn, còn tiểu thư?" Lưu Tư Viễn mỉm cười vươn tay, Hạ Quân Thần thầm nghĩ một chút, dùng tay phải khẽ chạm tay Lưu Tư Viễn, xem như chào hỏi.
"Hạ Quân Thần." Không chịu nổi cái nhìn của Lưu Tư Viễn, Hạ Quân Thần hơi chột dạ cúi đầu, tiếp tục cắn cắn ống hút, ánh mắt lườm về phía Lăng Khiêm Hi đang vui vẻ khiêu vũ giữa sàn nhảy.
"Hạ tiểu thư là thiên kim nhà ai?" Người kia đẹp như tiên nữ, khứu giác Lưu Tư Viễn đối với mỹ nhân vô cùng nhạy bén, thế nhưng lại chưa gặp qua cô gái trước mặt này? Thật không được!
"Anh trực tiếp gọi tên của em đi, em không phải thiên kim gì cả, chỉ cùng một người bạn đến đây chơi."
"Ồ, tôi là đại thiếu gia tập đoàn điện tử Khi Hoa, nếu có việc gì cần tôi hỗ trợ cứ nói."
Điện tử Khi Hoa? Hạ Quân Thần cảm thấy vài từ này có chút quen tai, thế nhưng không nhớ rõ đã nghe qua ở đâu. Lễ phép tính mở miệng nói cám ơn.
"A Viễn, ba đang tìm anh, nói cần giới thiệu anh với vài người." Em trai Lưu Tư Viễn là Cát Nặc chạy tới, nhìn thấy Hạ Quân Thần lập tức phóng đại kêu lên "Wao! Mỹ nữ! A Viễn, gần đây rất có diễm phúc nha, ha ha."
"Đừng đứng đây gào thét, đi mau." Lưu Tư Viễn đứng lên, hướng về phía Hạ Quân Thần gật đầu, "Tôi đi trước." Sau đó lôi kéo Cát Nặc rời khỏi, Cát Nặc không quên quay đầu cười với Hạ Quân Thần.
"Vương tổng, đi bên này." Lăng Khiêm Khi khiêu vũ xong cùng Vương Thừa Tài trở lại, ngồi xuống bàn bên cạnh bàn Hạ Quân Thần.
"Lăng tổng khiêu vũ vẫn như trước câu người, haha!" Vương Thừa Tài nâng ly lên cùng Lăng Khiêm Hi.
"Như thế này, em nghĩ muốn gửi gắm bạn em vào công ty anh." Lăng Khiêm Hi nhìn về phía Hạ Quân Thần, nói với Vương Thừa Tài
"Chuyện nhỏ, bạn của Lăng đại tiểu thư tất nhiên cũng là bạn của anh, có thể vào làm công ty anh là vinh hạnh của anh." Ánh mắt Vương Thừa Tài quét nhìn Hạ Quân Thần "Một cô bé rất xinh đẹp, hiện tại công ty đang tuyển nhân viên, ngày mai em ấy có thể đi làm."
"Cám ơn!" Lăng Khiêm Hi mỉm cười, sau đó hàn huyên một vài chuyện linh tinh, thấy thời gian đã trễ liền kéo Hạ Quân Thần về nhà.
"Chị cũng không thích đi xã giao như vậy sao?" Hạ Quân Thần lên xe thắt xong dây an toàn, hỏi Lăng Khiêm Hi.
"Không thích, thế nhưng đối với chị xã giao kiểu này là việc bắt buộc làm mỗi ngày. Bất đắc dĩ mới đi, chỉ có thế nói là cố gắng lấy lòng người này đến người khác." Lăng Khiêm Hi đạp chân ga.
"Chúng ta đang đi đâu?" Ách, đây không phải hướng về nhà a.
"Đi ăn, có phải em quên là hôm nay từ lúc rời giường cơm trưa cùng cơm tối vẫn chưa ăn sao?"
"Hình như là vậy!" Hạ Quân Thần sờ sờ cái bụng xẹp của mình, vừa rồi có uống nước chanh và ăn một cái bánh ngọt. Một lúc thì nàng đuổi theo minh tinh, một lúc thì tiếp chuyện cùng người khác. Có vẻ không có thời gian chăm sóc cái bụng mình thật tốt, "Chúng ta đi ăn gì?"
"Em muốn ăn cơm Tây hay là cơm Trung?" mắt Lăng Khiêm Hi nhìn thẳng, thản nhiên mở miệng hỏi.
"Ăn..." Đầu Hạ Quân Thần đưa qua một chút, "Em muốn nấu cơm cho chị ăn, để chị nếm thử tay nghề của em. Em được mẹ truyền lại, nghe nói trước kia ông ngoại em là đầu bếp ở một khách sạn trong thành thị."
Lăng Khiêm Hi quay đầu nhìn Hạ Quân Thần, mặt nàng đầy vẻ đắc ý, gật gật đầu nói, "Được rồi."
"Chúng ta nên đi chợ rau trước!" Hạ Quân Thần vui vẻ vỗ vỗ tay.
Chợ rau? Lăng Khiêm Hi thấy mình bị Hạ Quân Thần dụ dỗ, buổi tối chợ rau cũng sớm đóng cửa, hơn nữa cô đường đường là đại tổng tài lại lấy xe đi chợ rau? Mệt cho cô bé này nghĩ ra.
"Chợ rau đã đóng cửa, chúng ta đi siêu thị đi." Lăng Khiêm Hi quay đầu xe, thay đổi đích đến trên bảng chỉ đường thành siêu thị lớn gần đó, bắt đầu đi tới.
Hai người ở siêu thị mua một đống nguyên liệu nấu ăn về, tiện thể mua thêm vài đồ ăn vặt và gia vị.
=====
"Chị ở đây chờ chút, em đi vào làm cơm cho chị ăn, hắc hắc!" Thấy bộ dạng Hạ Quân Thần, Lăng Khiêm Hi thầm nghĩ giúp nàng một chút, đáng tiếc bản thân không hề hợp với phòng bếp, phải từ bỏ, ngồi tại sô pha phòng khách xem TV. Qua khoảng nửa tiếng, từng đợt hương thơm từ phòng bếp tỏa ra câu được con sâu tham ăn trong bụng Lăng Khiêm Hi. Cô nhấc chân đi tới phòng bếp, đói chết được!
Vào phòng bếp nhìn đến Hạ Quân Thần đeo tạp dề, đang đổ một đống sườn vào chảo, vặn lửa nhỏ, sau đó dùng cái xẻng đảo đảo. Hạ Quân Thần tiếp tục thêm đường, nước tương vào, thấy Lăng Khiêm Hi tiến tới, liền nói, "Chị vào đây làm gì? Phòng bếp khói dầu nhiều, sẽ dính vào người chị, chị mau đi ra, sắp xong rồi."
"Chị đợi sắp chết đói rồi, em để chị đứng đây xem nấu ăn này kia cũng được." Ngồi ở phòng khách nghe mùi thơm thật sự nôn nao.
"Xong ngay, sườn này chín là có thể ăn cơm." Hạ Quân Thần quơ quơ cái muỗng đuổi Lăng Khiêm Hi ra khỏi phòng bếp. Lăng Khiêm Hi bĩu môi, trở về phòng khách.
"Lăng Khiêm Hi, chị thế nhưng lại ăn vụng!" Hạ Quân Thần bưng sườn từ phòng bếp ra thì phát hiện Lăng Khiêm Hi đứng ở cạnh bàn đưa tay bốc tôm ăn, "Đi rửa tay nhanh, chuẩn bị ăn cơm." Lăng Khiêm Hi sửng sốt, mặt hơi phiếm hồng, cô thật sự rất đói bụng, hơn nữa ở nhà không cần hình tượng như ở công ty, muốn ăn vụng liền ăn vụng.
"Chị đi xới cơm." Lăng Khiêm hi nói xong liền chuồn mất. Cô không muốn bị em gái nhỏ này giáo huấn đâu! Mặt hơi xấu hổ.
Trên bàn bày năm món mặn, một món canh, Lăng Khiêm Hi đã đói muốn xỉu, vừa cầm chén liền ăn từng ngụm từng ngụm.
"Từ từ ăn, chừng nghẹn." Hạ Quân Thần nói giống như người lớn, học theo giọng điệu của Lăng Khiêm Hi khi chính mình ở đây ăn bữa cơm đầu, sau đó một chén canh được đưa đến trước mặt Lăng Khiêm Hi, cười tủm tỉm nhìn cô, "Thế nào? Tay nghề em rất khá phải không?"
"Ừ.." miệng Lăng Khiêm Hi ngậm đồ ăn, ậm ờ trả lời.
Cơm nước xong, Hạ Quân Thần phụ trách thu nhập bát đũa, Lăng Khiêm Hi trở về phòng tắm đi tắm rửa. Đợi cô bên trong chậm rì đi ra, Hạ Quân Thần đang chờ ở cửa phòng tắm.
"Sao em không xem TV?" Lăng Khiêm Hi nhìn tay Hạ Quân Thần đặt trên cửa, cài xong cúc cuối cùng của áo ngủ hỏi.
"Em phát hiện chất lượng cửa phòng tắm này rất tốt, không thể nhìn được vào bên trong." Hạ Quân Thần thè lưỡi, đầu quay vào phòng tắm, sau đó đóng cửa. Lăng Kiêm Hi ngây ngẩn một chút, lập tức phản ứng lại, hướng về phía phòng tắm hô, " Này tiểu sắc lang, đầu óc lại nghĩ gì đâu?"
"Nước chảy rất ồn, không nghe được!" Hạ Quân Thần cố ý la lớn, khiến Lăng Khiêm Hi muốn phát điên.
Hạ Quân Thần trong phòng tắm sấy khô tóc mới đi ra, nhìn thấy Lăng Khiêm Hi đang đắp mặt nạ, thuận miệng nói, "Thật đáng sợ!" bị Lăng Khiêm Hi ở trong lòng thầm khinh bỉ một trận.
Hạ Quân Thần đứng giữa giường, sau đó nằm xuống lăn vòng tròn, xê dịch đầu đến hướng Lăng Khiêm Hi ngồi, đưa hai tay nâng cằm nhìn Lăng Khiêm Hi. Trong lòng Lăng Khiêm Hi cảm thán, nàng thật sự là con khỉ, nếu bình thường có người dám đứng trên giường của cô, cô đã sớm một chưởng bổ đôi!
"Hôm nay em xem hài trên TV, rất buồn cười, kể cho chị nghe nha!" Hạ Quân Thần cảm thấy trong phòng vô cùng im lặng, có hơi không quen, "Em bắt đầu kể nha, có một chú thỏ trắng nhỏ nhảy nhót đến tiệm bánh mì, hỏi: Ông chủ, các người có một trăm ổ bánh mì không? Ông chủ liền trả lời: A, thật xin lỗi, không có nhiều như vậy. Sau đó chú thỏ trắng ủ rũ đi. Ngày hôm sau, chú thỏ nhỏ nhảy nhót đến tiệm bánh mì, lại hỏi: Ông chủ, có một trăm ổ bánh mì không? Ông chủ nói: Thực xin lỗi, vẫn là không có đâu. Sau đó chú thỏ trắng lại ủ rũ đi. Ngày thứ ba, chú thỏ trắng lại nhảy nhót đến tiệm bánh mì: Ông chủ, có một trăm ổ bánh mì không? Ông chủ vui vẻ nói: Có, có, hôm nay chúng tôi có một trăm ổ bánh mì! Sau đó chú thỏ trắng lấy tiền ra nói: Quá tốt, cháu mua hai ổ! Haha!!! Rất mắc cười đúng không?" Hạ Quân Thần khoa trương cười, còn dùng tay đánh xuống nệm.
Trán Lăng Khiêm Hi toát mồ hôi lạnh, người này đang làm gì vậy? Không biết đắp mặt nạ không thể cười, không thể nói chuyện sao?
Hạ Quân Thần thấy Lăng Khiêm Hi không có phản ứng, vuốt vuốt cổ họng nói, "Không đáng cười sao? Vậy em kể chuyện khác, nghe a~! Có một con vịt cô đơn gọi là Tiểu Hoàng, một hôm nó bị xe đụng, nó liền quát to một tiếng: Oa!. Từ đó về sau nó biến thành trái dưa chuột!! Nghe rất quen đúng không? Haha! Em cười chết mất."
Lăng Khiêm Hi cầm thỏ bông bên cạnh hướng Hạ Quân Thần đập qua. Hừ! Tức chết cô, rống lớn một tiếng, "Đồ ngốc, đắp mặt nạ không thể nói chuyện được! Sẽ có nếp nhăn." Sau đó kéo mặt nạ trên mặt xuống, tập trung soi gương.
Hạ Quân Thần bĩu môi ủy khuất nói, "Đừng tìm nữa, không có nếp nhăn..."
Lăng Khiêm Hi quay đầu liếc xéo nàng, "Tốt nhất là không có, nếu xuất hiện nếp nhăn, xem chị dạy dỗ em như thế nào!"
"Mama nói làm phụ nữ phải hiền lành..." cả người Hạ Quân rụt lui lại, nhỏ giọng nói thầm.
"Em nói chị không đủ hiền lành?" Lăng Khiêm Hi nhướng mày, tới gần mặt Hạ Quân Thần, cặp mắt kiều mị nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Quân Thần. Trong lòng Hạ Quân Thần rối loạn cảnh báo, không tốt, chị Khiêm tức giận! Chị ấy cho mình quần áo, lại đối tốt với mình thế này, còn bận rộn giúp mình tìm việc. Thế nhưng mình dám nói chị ấy không hiền lành, lại chê chị ấy hung dữ.
"Em xin lỗi, đừng đuổi em đi!" Hạ Quân Thần lập tức quỳ lên giường, hai tay nắm vành tai.
Lăng Khiêm Hi bị mấy động tác này của Hạ Quân Thần làm giật mình, liền phản ứng lại, trong lòng mềm nhũn, ôm thân mình nhỏ nhắn của Hạ Quân Thần vào lòng, "Chị chỉ đùa với em, không cho nghĩ lung tung, nơi này chính là nhà của em. Em không làm gì sai cả, không cần xin lỗi." Tay vuốt lại mái tóc tán loạn của nàng, "Không sao rồi, đừng sợ."
"Ân... Đúng không..." Giống như lại lỡ lời, Hạ Quân Thần nhanh chóng ngậm miệng. Lăng Khiêm Hi nhìn hốc mắt nàng ướt át, rút khăn giấy đưa cho nàng, Hạ Quân Thần cầm lấy, ngoan ngoãn lau khô nước mắt.
Nằm trên giường, cảm giác hơi thở của cô bé trong lòng đều đều vang lên, Lăng Khiêm Hi khẽ thở dài, mình giả vờ tức giận lại làm nàng tin là thật, cho rằng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, đến cùng là trước kia nàng đã trải qua những ngày như thế nào? Lại xuất hiện phản xạ như vậy? Ngực như bị ai nhéo khó chịu, là đau lòng sao? Trong ánh mắt Hạ Quân Thần rất vô hại, chỉ có đứa nhỏ chưa trải qua chuyện mới mang theo sự trong sáng đó...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top