Chương 50

Nghe được Đan Bác bị tập kích bị thương, không chỉ là Đan Cẩn Tuyền, ngay cả Âu Á Viên cũng phá lệ kinh ngạc. Hai nguời lái xe tốc hành, đem lộ trình vốn dài một tiếng rút ngắn còn 40 phút. Vừa mới đến biệt thự Đan gia, Âu Á Viên liền phát hiện nơi này vệ sĩ so với bình thường nhiều hơn vài lần, lại còn tựa hồ nhìn nàng bằng ánh mắt vài phần phòng bị

"Vương thúc, phụ thân sao rồi?" Nhìn thấy lão quản gia, Đan Cẩn Tuyền vội vàng chạy lên hỏi. Hắn thấy Đan Cẩn Tuyền đã đến, sắc mặt cuối cùng dịu đi một ít. Hắn đưa mắt nhìn Âu Á Viên, qua hồi lâu sau mới quyết định mở miệng.

"Tiểu thư đừng lo lắng, lão gia chỉ là trúng thương ở bả vai, không có bị thương gì nghiêm trọng. Hiện tại bác sĩ tư nhân đang ở trong chữa trị, thỉnh ngài cùng Âu đường chủ chờ một lát.".

"Ân, vậy được rồi." Đan Cẩn Tuyền thận trọng nhìn, tất nhiên có thể thấy được Vương thúc đối Âu Á Viên phòng bị. Nghe được hắn xưng hô với nàng như thế, cô có chút lo âu nhíu mày. Tuy rằng trong lòng tin tưởng Âu Á Viên, nhưng cô cũng không tin tưởng thủ hạ của nàng. Cô không biết vì sao Đan Bác không cừu không oán ai lại bị tập kích, nghĩ đến đây, cô có chút nghi hoặc nhìn về phía Âu Á Viên, lại thu được ánh mắt kiên định của nàng

"Tiểu Cẩn, ta không vui vẻ gì về chuyện xảy ra với anh rể, mà ta cũng tin tưởng, Âu gia sẽ không làm ra loại sự tình này." Không đợi Đan Cẩn Tuyền hỏi ra, Âu Á Viên đã giải thích. Nàng có thể nhận ra hiện tại toàn bộ Đan gia đều đối chính mình tràn ngập địch ý. Đan Cẩn Tuyền do dự lại mang theo vài phần nghi hoặc trong ánh mắt không có làm cho nàng cảm thấy khổ sở, ngược lại là an tâm nói không nên lời

Quả nhiên, trải nghiệm được hồi sinh một lần rất khác biệt. Âu Á Viên nhớ rõ, ở kiếp trước, Đan Cẩn Tuyền cũng không sẽ tin tưởng nàng như lời nàng nói. Cô không tin nàng thật lòng yêu cô, lại càng không tín nàng sẽ không làm ra chuyện gì thương tổn đến cô. Cái cảm giác bị người yêu hiểu lầm thật sự rất khó chịu, giống như tim sắp tan nát ra vậy

"Ta tin tưởng ngươi, nhưng ta khó mà giữ cho người nhà họ Đan cũng nghĩ như thế. Đêm nay ta ở lại chỗ này, ngươi đi về trước đi." Đem lo lắng của Âu Á Viên thu hết vào đáy mắt, Đan Cẩn Tuyền cuối cùng vẫn là đưa ra quyết định thích hợp nhất cho cả hai. Nghe cô muốn mình rời đi, Âu Á Viên tuy là không muốn, nhưng không có biểu hiện ra ngoài. Nàng ôm Đan Cẩn Tuyền thật nhanh sau đó liền xoay người rời đi.

"Tiểu thư, lão gia tỉnh rồi." Âu Á Viên đi rồi, Vương thúc vẫn đứng ở cách đó không xa mới đi lại đây. Nghe xong lời này, Đan Cẩn Tuyền vội vàng đi theo hắn đi vào phòng Đan Bác. Mới vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi vị máu ở trong phòng, cũng thấy Đan Bác nằm trên giường.

Ở trong trí nhớ của Đan Cẩn Tuyền, Đan Bác luôn mang hình tượng cao lớn mà kiên cường. Cô chưa bao giờ thấy người đàn ông này lộ ra sơ hở, hoặc là làm ra chuyện gì có chỗ thiếu sót, mà giờ phút này Đan Bác lại sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường. Trong nháy mắt, Đan Cẩn Tuyền bỗng nhiên sinh ra áy náy. Có lẽ, cô cùng Đan Bác quá mức bất hòa .

"Phụ thân, ngươi có khỏe không?" Đan Cẩn Tuyền ngồi vào bên giường ân cần thăm hỏi Đan Bác, cô nhìn Âu Tình từ phòng tắm đi ra, nàng ánh mắt rất hồng, hẳn là vừa mới vừa khóc.

"Không phải bị thương gì nặng lắm, muốn Đan Bác này chết, còn không có dễ vậy" Mặc dù bị thương, Đan Bác vẫn là không chịu thua. Hắn nhìn Âu Tình đỏ mắt, còn có vẻ mặt lo lắng của Đan Cẩn Tuyền, bỗng nhiên liền trầm mặc xuống.

"Các ngươi đi ra ngoài trước, ta có việc muốn nói cùng Tiểu Cẩn một mình." Qua hồi lâu sau, Đan Bác mới một lần nữa mở miệng, nghe được hắn nói, Âu Tình liền cùng bác sĩ đi ra ngoài, để không gian lại cho hai cha con.

"Sinh nhật 20 tuổi của ngươi sắp đến rồi?.".

"Vâng.".

Đan Cẩn Tuyền kinh ngạc Đan Bác chủ động hỏi sinh nhật mình. Cô biết sinh hoạt hàng ngày của người đàn ông này đều cực bận rộn, 24 giờ thì chắc đến 20 giờ là làm việc. Chuyện sinh nhật chỉ có Âu Á Viên mới cùng cô trải qua, chỉ có nàng nhớ rõ ngày sinh dương lịch, âm lịch chính xác của cô

"Ta nhớ rõ lần cuối cùng ngươi trò chuyện tâm tình thì ngươi vẫn còn là đứa trẻ ngây thơ, trong nháy mắt đã trưởng thành đến trình độ làm ta cảm thấy tự hào.".

"Cẩn Tuyền còn chưa đủ cố gắng, không có đạt tới kỳ vọng tiêu chuẩn của cha" Nghe được Đan Bác khích lệ, Đan Cẩn Tuyền thản nhiên nói. Dù Đan Bác rất keo kiệt khen ngợi, cô cũng không có biểu hiện ra gì quá nhiều.

"Đúng vậy, ngươi thật sự còn không có đạt tới tiêu chuẩn của ta, ta cũng tin tưởng, ngươi như vậy cũng không phải do không đủ cố gắng. Có lẽ ta mấy năm nay bận rộn mà coi nhẹ ngươi, nhưng ta cũng không phải hoàn toàn không cần đứa con gái này là ngươi. Đan gia sở dĩ có thể có địa vị hôm nay là dựa vào căn cơ của ông nội ngươi, về phương diện khác, chính là dựa vào ta dốc sức gây nên.".

"Ngươi hẳn là biết gần đây có lời đồn Đan gia cùng Âu gia bất hòa, đối với Âu gia, ta có bất mãn, nhưng ta sẽ không thật sự động đến họ. Nhưng Đan gia cũng muốn phát triển, không thể cả đời kìm nén chỉ có đi hợp tác với Âu gia. Ta sở dĩ vẫn nhắc nhở ngươi, ngươi là người nhà họ Đan, chính là hy vọng ngươi có thể đem Đan gia kiêu ngạo, mà không phải làm cho nó đi xuống.".

"Cẩn Tuyền hiểu được." Nghe được Đan Bác nói, Đan Cẩn Tuyền trong lòng có rất nhiều cảm khái, lại may mắn vì hắn thẳng thắn. Cô vừa rồi vẫn lo lắng Âu gia cùng Đan gia sớm muộn gì có một ngày hội xung đột vũ trang, nay nghe được Đan Bác nói vậy thật giống như trong lòng đang có tảng đá lớn bị đè nặng bỗng nhiên được phá đi, thoải mái chưa từng có

"Phụ thân, ngươi nói Cẩn Tuyền đều hiểu được. Đối với ta mà nói, bất luận là Âu gia hay là Đan gia, đều là người nhà của ta. Tiểu di nàng chưa bao giờ từng có tâm tư đi xâm chiếm Đan gia, ta cũng hy vọng Đan gia có thể cùng Âu gia vẫn giao hảo. Cho dù không hề hợp tác, Đan gia cùng Âu gia cũng vẫn là bằng hữu.".

"Ta cũng hiểu được đạo lý này, cho nên mới cùng ngươi nói nhiều như vậy.".

Nghe Đan Cẩn Tuyền nói, Đan Bác lộ ra vừa lòng tươi cười. Hắn cười sờ sờ đầu Đan Cẩn Tuyền, biểu hiện người cha hiền từ khó gặp lộ ra. Nhận được ôn nhu chưa từng có của Đan Bác, Đan Cẩn Tuyền tuy rằng trong lòng có an ủi, lại thấy rất không được tự nhiên. Dù sao, cùng người thân bất hòa quá nhiều, cuối cùng quan hệ ngay cả bạn bè bình thường cũng không bằng.

"Tốt lắm, chuyện hai nhà Đan Âu đến đây kết thúc. Ta hy vọng ngươi cũng có thể chuyển mấy lời này cho dì ngươi, Đan Bác ta không có hứng cùng nàng đối nghịch, nhưng nếu là nàng chủ động tìm Đan gia gây phiền toái, Đan gia cũng tuyệt đối không ngại nàng.".

"Phụ thân, ta có thể cam đoan với ngươi, Tiểu di sẽ không làm thương tổn Đan gia. Quan hệ hai gia tộc sẽ bình lại như cũ.".

Đan Cẩn Tuyền nói ra lời thề, trong mắt tràn ngập kiên định. Cô biết rõ Âu Á Viên là người thế nào, cũng phải đưa cho Đan Bác một đáp án. Là người yêu, cô không nỡ để Đan Bác thương tổn Âu Á Viên, nhưng là con gái Đan Bác, cô cũng không đành lòng để cho Âu Á Viên cùng Đan Bác giằng co, làm cho Đan gia gặp chuyện không may. Cả hai không liên lụy nhau là kết quả tốt nhất

"Ân, ngươi trưởng thành, cũng đã hiểu chuyện. Hôm nay ta tìm ngươi lại đây, còn có một việc muốn nói cho ngươi. Ta hôm nay bị tập kích cũng không phải Âu gia gây nên, mà là một thế lực mới đang dần nổi lên ở Lang Kỳ. Vì thế, trong hắc đạo các gia tộc đều lấy ba nhà Tịch, Đan, Âu làm cầm đầu, ba ngày sau tiến hành họp mặt các gia tộc.".

"Phụ thân có ý là?" Thấy Đan Bác đem chuyện trọng yếu cơ mật như vậy nói cho mình, Đan Cẩn Tuyền khó hiểu.

"Sức khỏe hiện tại của ta không thể đi, đi sẽ chỉ làm những kẻ muốn đối phó Đan gia nhìn ra sơ hở. Ngươi đã trưởng thành, đến thời điểm nên một mình đảm đương rồi.".

"Cẩn Tuyền có thể thay phụ thân tham dự, nhưng ta sợ các thế lực khác sẽ có điểm không phục." Đan Cẩn Tuyền đem băn khoăn nói ra. Đại hội kiểu này đều là người lớn tuổi, như vậy có chút bất kính

"Không quan hệ, chỉ cần mang họ Đan bọn họ cũng không dám nói gì. Nếu có người dám ở nơi nào chống đối ngươi, chính là chống đối cả Đan gia.".

"Ta hiểu được.".

"Ừ, ngươi chuẩn bị cho tốt, mấy ngày nay ở lại đây nghỉ ngơi đi.".

"Vâng.".

Nghe được Đan Bác muốn mình ở tại chỗ này vài ngày, Đan Cẩn Tuyền tuy rằng rất muốn Âu Á Viên, nhưng cũng không thể không nghe theo. Hiện tại là thời điểm nhạy cảm, Đan Bác bị thương, Âu Tình trong lòng tự nhiên sẽ không vui. Nghĩ như vậy, Đan Cẩn Tuyền cũng chỉ có thể lưu lại.

"Phụ thân nếu không còn gì nói, ta trước hết đi nghỉ ngơi." Nói chuyện sau khi kết thúc, Đan Cẩn Tuyền chuẩn bị về phòng mình. Cô sợ Âu Á Viên còn lo lắng cho mình, vội vã nhắn tin cho nàng

"Ừm, đi đi." Nhìn theo Đan Cẩn Tuyền rời đi, phía sau Đan Bác trên mặt ý cười mới dần dần thu hồi, sửa thành bộ dáng tìm tòi nghiên cứu. Đúng lúc này, từ trong gian phòng trong của phòng ngủ một nữ nhân ngoại quốc đi ra, mái tóc vàng tực rỡ, dáng người cao gầy phối hợp quần áo nóng bỏng khiến cho cô thật giống như người trong hộp đêm

"Đan tiên sinh thật sự là biết cách dạy con, nói mấy câu liền đem con gái đùa giỡn xoay quanh.".

"Lộ Trữ tiểu thư, tuy rằng ngươi nói tiếng Trung không tồi, nhưng ngươi tựa hồ còn không hiểu được một đạo lý. Đối với mãnh thú quá mức hung hãn, dụ dỗ cũng là một cách không sai. Nhưng đối với đứa nhỏ quá mức vĩ đại, nhân từ quá sẽ hoàn toàn hủy thiên phú của nàng.".

"Vì thế, Đan tiên sinh đây là đang chỉ ta đạo dạy con sao?

"Không, ta chỉ là nói cho Lộ Trữ tiểu thư, ta là người vì mục đích không từ thủ đoạn. Chỉ cần là tảng đá ngáng đường, cho dù là tảng đá tự tay ta đặt xuống ta cũng sẽ không do dự nghiền nát".

"Đan tiên sinh nói những lời này ta cũng an tâm, Tạp Bằng Đặc gia tộc luôn luôn thích cùng người thông minh hợp tác.".

Nữ nhân ngoại quốc nói xong, không hề để ý tới Đan Bác đang cúi đầu suy tư cái gì, theo cửa sổ nhảy xuống bụi cỏ bên ngoài. Cô quay đầu nhìn cửa sổ phòng biệt thự đèn đuốc sáng trừng, có chút trào phúng bật cười. Xem ra, trò chơi này sẽ rất thú vị

"Tiểu Cẩn, ngươi bao giờ trở về?" Ở đây, Đan Cẩn Tuyền vừa trở lại phòng ngủ liền gọi điện cho Âu Á Viên. Vừa mới bắt máy cô đã nghe giọng nói của đối phương mang theo lười biếng cùng làm lũng, còn có tiếng nước xao động. Nghĩ đến Âu Á Viên đang tắm rửa lại thầm oán chính mình, Đan Cẩn Tuyền kìm lòng không được bật cười. Cô nghĩ Âu Á Viên hiện tại biểu tình nhất định rất ủy khuất

"Tiểu Viên, thật có lỗi, ta mấy ngày nay có khả năng không thể về. Phụ thân bị thương, ta phải thay hắn tham dự buổi tụ hội gia tộc vài ngày nữa." ĐanbCẩn Tuyền nói thẳng ra kế hoạch mấy hôm tới, ngay tại thời khắc đó, điện thoại bỗng nhiên trở nên trầm mặc không tiếng động, cũng chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.

"Tiểu Cẩn, hắn có mục đích gì? Tại sao muốn ngươi đi?".

"Ta không hiểu ý ngươi" Nghe được Âu Á Viên hỏi lại, Đan Cẩn Tuyền nhíu mày. Cô cảm thấy nàng hỏi như thế là có ám chỉ

"Tiểu Cẩn, buổi họp mặt này ta cũng có tên trong danh sách tham dự, tuy nhìn qua chỉ là các gia tộc gặp nhau, nhưng trong đó môn đạo cũng rất thâm. Ta không biết phụ thân ngươi gọi ngươi đi tham gia là vì cái gì, nhưng ta không cho phép ngươi liên lụy vào.".

"Ta biết lần này gặp mặt khả năng sẽ có phiền toái, nhưng vô luận thế nào ta đều phải thay phụ thân tham gia. Hắn bị thương, Đan gia cũng chỉ có ta, ta không đi, còn có ai có thể tham gia?".

"Tiểu Cẩn, Đan gia hoàn toàn có thể không tham gia lần này. Ta hiểu được ngươi sớm muộn gì đều phải tiếp xúc mấy chuyện này, nhưng ta không hy vọng ngươi quá sớm liền phải đeo nhiều trên lưng như vậy. Ngươi nghe ta một lần, không cần đi, được không?".

"Thật có lỗi, Âu Á Viên, dù gì ta cũng phải tham gia, không chỉ là vì phụ thân mà còn vì Đan gia. Cho tới nay ta đều sống ở dưới sự bảo hộ của Đan gia và ngươi, hiện tại cũng nên gánh vác sự tình rồi" Đan Cẩn Tuyền nói xong, không đợi Âu Á Viên trả lời liền cắt đứt điện thoại. Nhìn màn hình điện thoại tối đen, Âu Á Viên xoa xoa đầu bỗng nhiên phát đau, đứng dậy từ bồn tắm lớn, tiện tay lấy thuốc trên tủ đưa vào miệng, sau đó lại lo lắng gọi một cú điện thoại 

"Âu, ngươi tìm ta?".

"Ngàn Thanh, ta muốn ngươi vận dụng lực lượng Âu gia hiện tại đang để đó chưa dùng tới, mau chóng điều tra rõ ai tấn công Đan Bác. Còn có, tạm thời dừng lại chuyện ta gần đây nhờ ngươi xử lý, thay ta bảo hộ Tiểu Cẩn trước. Ba ngày nữa tụ họp gia tộc kia nàng cũng tham gia, ta sợ nàng xảy ra chuyện.".

"Bảo vệ Cẩn Tuyền những người khác cũng có thể làm. Ta phải ở lại bên cạnh ngươi, bằng không ta sẽ không an tâm.".

Nghe được Âu Á Viên phân phó, Hạ Ngàn Thanh lần đầu tiên lựa chọn cự tuyệt. Gần đây Lang Kỳ thị không yên ổn, Đan Bác ngoài ý muốn bị thương lại kỳ quái đến cực điểm. Nghe được Đan Cẩn Tuyền cũng muốn tham dự buổi gặp mặt kia, Hạ Ngàn Thanh càng cảm thấy sự tình rất quỷ dị. Vô luận như thế nào, cô phải ở lại bên cạnh Âu Á Viên để bảo hộ nàng.

"Ngàn Thanh, ta không sao, dựa vào thế lực Âu gia, những người đó còn không dám làm bừa, dù sao phía sau ta còn có lão gia tử chống lưng. Nhưng Đan gia thì khác, Đan Bác hôm nay bị tập kích, kế tiếp khả năng chính là Tiểu Cẩn. Thay ta bảo hộ nàng, coi như ta kính nhờ ngươi.".

"Hảo, ta đáp ứng ngươi. Nhưng chỉ cần ngươi có nguy hiểm, ta sẽ ngay lập tức trở lại bên cạnh ngươi.".

"Ngàn Thanh, cám ơn ngươi.".

Cắt đứt điện thoại, Âu Á Viên thân thể ngã trở lại trên giường. Giường quá lớn, hai người ngủ thì vừa vặn, hiện tại chỉ chừa một mình nàng liền trở nên trống trải vô cùng. Nhìn gối đầu của Đan Cẩn Tuyền ở bên cạnh, Âu Á Viên đem ôm vào trong ngực, thân thể cuộn thành một khối.

"Tiểu Cẩn, hôm nay phải đếm cừu bao nhiêu lần ta mới ngủ được đây?".

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top