Chương 50. Nữ thần trên còn đường trở thành thần (10)
Lúc Trần Lệ bước vào, các bạn học trong lớp đã vùi đầu làm bài tập, thế nhưng Trần Lệ cảm thấy rõ ràng bầu không khí hôm nay có chút không đúng. Cái cảm giác này tựa như vốn là bật đèn, rèm cửa sổ che kín rồi lập tức kéo hết các rèm che cửa ra, tắt đèn đi, rõ ràng là một kiểu sáng như nhau, nhưng cảm giác chính là không giống nhau, nhưng nhìn kỹ học sinh vẫn vùi đầu làm bài tập như mọi khi, có gì khác nhau đâu!
"Các bạn học, mọi người buổi chiều hảo. " Trần Lệ đứng trước tấm bảng đen, mặt mang ý cười.
Mọi người ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc mà nhìn nàng.
Trần Lệ bị nhiều ánh mắt cùng một kiểu nhìn có chút tê dại da đầu.
Trần Lệ an tự ủi mình, đám học sinh này vẫn luôn như vậy, thật bình thường. Nhắm mắt, cười có chút gượng gạo : "Ngày hôm nay trước khi học, trước tiên chúng ta nói về một vấn đề, mọi người đều biết ngày thanh niên Ngũ Tứ sắp đến rồi, trường học có chương trình đêm hội văn nghệ, ai có khả năng về phương diện này mau tới ghi danh nào. " chỉ có hai tiết mục mà thôi, Đồng Y Y lại dằn vặt nửa tháng.
Tiếp đó Trần Lệ lại nhìn đến mọi người trong lớp đồng loạt cúi đầu, tiếp tục làm bài tập, Đồng Y Y trong lòng hét to hả giận, cười đến thở không nổi. Lần này, Đồng Y Y cảm thấy bộ dáng này của các bạn học cũng quá khinh người đi.
Lục diêu nhìn thấy Trần Lệ mặt lập tức đỏ lên, tuyệt đối là bị tức đây.
"Lớp chúng ta nhất định phải có hai tiết mục, có ý định thì lên ghi danh nhanh một chút, đừng suy nghĩ lâu như vậy."
"Lão sư, tiết mục không phải đã xác định rồi sao? Đồng Y Y và Lục Diêu." lớp trưởng đứng lên.
Người mà Trần Lệ ghét nhất ngoại trừ Lục Diêu chính là lớp trưởng, nếu như không phải thời điểm chọn lớp trưởng lúc trước, người này được toàn phiếu thông qua, làm sao mà Trần Lệ lại để cậu ta làm lớp trưởng đây, thêm phiền!
"Tôi lo mất công bằng, cho nên quyết định chọn lại một lần nữa. " Trần Lệ một bộ dáng tôi đây cũng vì tốt cho các em.
"Lão sư nghĩ như thế nào vậy? lão sư nói có chứng cớ gì? " lớp trưởng ánh mắt sắc bén.
". . . " Trần Lệ cạn lời, nàng chỉ là cảm thấy như vậy. Chuyện như vậy căn bản là không có cách nào tìm chứng cứ.
"Lão sư không thể nói được gì nữa sao? Lão sư cô không cảm thấy việc cô làm quá theo ý mình sao? Những điều cô cho rằng cô đúng đều đúng? " lớp trưởng từng bước tiến tới. Lục Diêu đang suy nghĩ, sau này nhất định phải khai thác người này làm cố vấn pháp luật cho công ty mình.
Trần Lệ triệt để héo lời, lần đầu tiên bị người tát vào mặt mà vang dội như vậy, mặt lúc trắng lúc xanh.
Cuối cùng cũng hết cách, quyết định danh sách là Lục Diêu và Đồng Y Y.
Sau đó Sở Lăng và Lục Diêu cùng về nhà, cơm nước xong, vẫn là ai làm chuyện nấy. Sở Lăng đang luyện động tác cơ bản, Lục Diêu thì đang trong thư phòng tra tư liệu.
"Hồi ức là ánh trăng không bắt được, nắm chặt liền biến thành đen tối. ." Chuông di động của Lục Diêu reo vang.
"Wei. " Lục Diêu nghe điện thoại.
"Cô chủ, tôi làm sai chuyện . . " thanh âm ấm ức truyền tới.
"Không nên gọi tôi là cô chủ. " Lục Diêu không có chút hiếu kỳ nào với chuyện đối phương nói đã làm sai việc gì, nàng nhắm mắt lại cũng có thể nghĩ ra được cái người này có thể làm ra được chuyện gì. Nàng cũng không có tâm đâu mà làm cô chủ của cô ta, quá phiền phức, nếu như không phải không tìm được người thích hợp, Lục Diêu tuyệt đối sẽ không tìm cô ta.
"Ngài dùng hết đã vứt. . . " thanh âm u oán của đối phương truyền tới.
"Có việc thì nói, không nói tôi cúp máy. " Lục Diêu không muốn cùng cô ta dây dưa.
"Cô chủ, ngài thật vô tình. " một câu này mới vừa nói xong, có thể là sợ Lục Diêu thật sự cúp điện thoại, Cho nên lập tức nghiêm túc lên, "Cô chủ, tôi không cẩn thận chơi lớn rồi. . . "
"Chỉ cần không có chơi mất, tất cả đều không thành vấn đề. . . " Lúc mà Lục Diêu tìm cô ta, cũng chưa từng nghĩ cô ta sẽ chơi nhỏ.
"Vậy là nếu như tôi không cẩn thận để phần cổ phiếu bảo bối vốn là thuộc về nhà ngài 'thu hẹp' lại, ngài sẽ không giết tôi phải không? " thanh âm của đối phương yếu đi một chút.
"Không liên quan, tôi nghĩ cô làm thế nào đem nó chơi 'co lại', cũng sẽ biết làm sao cho nó như cũ, đúng không? " Lục Diêu cười thật châm biếm.
"Diêu Diêu ~~~" âm thanh của đối phương đã biến thành âm thanh của Sở Lăng, chỉ là còn mang theo 'mùi vị' làm nũng.
"Không có lần sau. " Lục Diêu cúp điện thoại.
Một bên khác, Lãnh Viện Viện nắm di động, lầm bầm một câu : "Hẹp hòi, còn không phải là bắt chước giọng bảo bối nhà cô sao? Cần thiết không? "
"Viện Viện, sao vẫn chưa ra? Có phải bụng không thoải mái không? " âm thanh Sở Hùng truyền vào.
"Không có chuyện gì, em ra ngay đây. " vẻ âm hiểm trên mặt Lãnh Viện Viện biến mất tiêu, thay vào đó chính là một vẻ ôn nhu.
Thời điểm đi ra ngoài , Sở Hùng đang ngồi ở ghế trên, Lãnh Viện Viện đã ở sát bên phải , còn Sở Dung bên trái.
Sở Dung không có ngẩng đầu, mấy ngày nay nàng đã thấy rõ, nữ nhân này tuyệt đối không có ngu đến mức như mình tưởng tượng.
Lãnh Viện Viện cắt một miếng thịt bò cho Sở Hùng, "Này, em phát hiện thịt bò hôm nay ăn thật ngon, anh cũng thử xem."
Sở Hùng rất thích nàng điểm ấy, là thứ mà Trần Phi không có, Trần Phi có thể là coi hắn là trượng phu, nhưng thật giống như đã rất lâu rồi không có cảm giác được nàng ta yêu mình. Sở Hùng tạm thời quên đi chút chuyện không vui trong công ty, mặt vui vẻ há mồm ăn thịt bò Lãnh Viện Viện đưa tới.
"Con no rồi, con về phòng trước. " Sở Dung rất không thoải mái, nơi đó vốn là chỗ ngồi của Trần Phi, hiện tại bị một người phụ nữ khác chiếm, hơn nữa còn quang minh chính đại uy ba ba của mình.
Lãnh Viện Viện nhìn bóng lưng Sở Dung lên lầu, cười thật ôn nhu.
Thời điểm Sở Dung trở lại phòng của mình, nhìn thấy gian phòng nhỏ cuối lầu hai, Sở Dung dừng một chút, Sở Dung vốn là chuẩn bị về phòng, đi tới.
Gian phòng là không có khóa, Sở Dung nhẹ nhàng đẩy một cái đã mở ra.
Có thể là vì đã gần một năm không có ai ở, gian phòng có mùi mốc. Còn nhớ lúc trước Sở Lăng chính là ở nơi này.
Nguyên bản nơi này là dùng để chứa đồ hỗn tạp, sau này không hiểu vì sao mà thành phòng của Sở Lăng.
Sở Dung còn nhớ rõ mỗi một câu nói năm ấy ở đây đã nói, vào lúc ấy, Sở Lăng giống như người chết, bất luận mình có nói như thế nào, nàng mãi mãi cũng chỉ cúi đầu, không nói một lời.
Bây giờ suy nghĩ lại, bản thân thật là ấu trĩ, hai ngày này, nàng cơ hồ đem mọi chuyện Sở Lăng năm đó đã đối mặt mà đối mặt một lần.
Bắt đầu hiểu vào lúc ấy, nguyên nhân vì sao Sở Lăng xưa nay không trở về, bởi vì đã không còn cần thiết, cũng bắt đầu rõ ràng vì sao mà mỗi lần mẹ oan uổng nàng, nàng cũng sẽ không hướng cha mà khiếu nại, bởi vì người cha kia, xưa nay đều nghe và tin một bên, đây không phải điều đã sớm biết sao? Chỉ có điều vào lúc ấy, vị trí của mình là chỗ Lãnh Viện Viện đứng kia, còn chỗ Sở Lăng đứng chính là của mình bây giờ.
Sở Dung chậm rãi ngồi xuống, ngồi tại vị trí Sở Lăng lúc trước ngồi qua, bản thân lúc trước không có làm sai! Tận đáy lòng Sở Dung tự nói với mình, thế nhưng đáy lòng lại nhen nhói đau từng cơn.
Đã rất lâu rất lâu chưa từng có cảm giác như vậy rồi, Sở Dung ôm lấy lồng ngực của mình, mình bây giờ so với Sở Lăng lúc trước có gì khác nhau, cả thế giới chỉ còn dư lại mình. Không đúng, có khác nhau, lúc trước Sở Lăng có Lục Diêu chờ ở phía trước, nhưng mà phía trước mình thì sao? Một vùng tăm tối.
Sở Dung vùi đầu trên đầu gối mình, cả đời này không có để ý qua ai, cũng không có yêu ai. Cũng chưa từng có cảm thấy thực có lỗi với ai, nhưng hai ngày nay, Sở Dung lại cảm giác bản thân đang mê mang. Nàng còn nhớ rõ nguyên nhân mình không thích Trần Phi, đơn giản là vì những lời tàn ác lúc còn nhỏ kia Trần Phi đã nói với nàng. Nhưng sau đó Trần Phi đối với nàng rất tốt, có thể là vì bà ta muốn nàng lớn lên, về sau nữa Trần Phi rốt cuộc đã không còn độc ác với nàng, vẫn luôn coi nàng là bảo bối mà sủng ái, dù vậy Sở Dung vẫn không cách nào đối với bà ta có một phần yêu.
Sở Hùng trong mắt Sở Dung chỉ là một người có thể cung cấp thẻ tín dụng cho sinh hoạt hàng ngày.
Chẳng hiểu sao, nàng nhớ tới đứa trẻ xem như là cùng cha khác mẹ với mình kia, Sở Dung rùng mình, lại một lần nữa tự nói với mình, bản thân không có làm sai! Đều là lỗi của bọn họ! Nếu như không phả vì bọn họ! Mình làm sao lại đau khổ như vậy! Đều là lỗi của bọn họ!
Sở Dung kiên định đứng lên! Chạy ra ngoài, vừa đi ra ngoài lại đụng phải Lãnh Viện Viện.
Lãnh Viện Viện nhìn thấy Sở Dung từ trong phòng nhỏ đi ra, trên mặt mang theo chút kinh ngạc, có điều thật nhanh thì biến mất, Lãnh Viện Viện khôi phục vẻ mỉm cười tiêu chuẩn của bản thân, "Nhanh trở về phòng đi, hơi trễ rồi."
Sở Dung trong lòng thật khó chịu, tức giận, "Bây giờ còn chưa phải nữ chủ Sở gia, đã bưng ra vẻ mặt nữ chủ rồi nhỉ? Cũng không sợ sau này mất mặt đi."
"Thì sao? Bị gì kích thích hả?" Lãnh Viện Viện nghe xong giọng điệu này, khóe miệng cong lên, tâm tình rất chi vui vẻ, xem ra nữ sinh này thật là quá non đi, bây giờ mới vài ngày mà đã bắt đầu hoài nghi mình, tố chất tâm lý thật không tốt chút nào.
"Mặc kệ chuyện của cô!" Sở Dung ném một câu xong chuẩn bị trở về phòng.
"Đúng, mặc kệ chuyện của tôi, tôi chẳng qua là muốn thay thế những người kia phỏng vấn cưng một chút, buổi tối ngủ có ngon không?" Lãnh Viện Viện cười đến gian ác, "Nằm mơ sẽ mơ tới đứa bé sơ sinh kia sao? Nó sẽ không ở trong mộng của cưng khóc đó nhỉ?" Lãnh Viện Viện tới gần Sở Dung, tại bên tai Sở Dung nhẹ nhàng mà nói, thanh âm mang theo một tia ý lạnh. Sở Dung cảm giác phía sau lưng mình một trận mát mẻ, trong lòng không khỏi phát cáu.
"Mẹ cưng trong bệnh viện tâm thần vẫn tốt đó chứ? Không biết nếu như bà ta biết chuyện này rồi có thể thật sự biến thành người bị bệnh tâm thần không nhỉ..."
"Cô!" Sở Dung bắt được từ then chốt, "Là cô làm?!"
"Tôi làm cái gì?" Lãnh Viện Viện một mặt mình vô tội.
Sở Dung lên cơn giận dữ, đều là nữ nhân này làm thế giới của mình rối loạn!
Lãnh Viện Viện cảm giác phải trong lòng mình nén một đám lửa lớn, không có chỗ phát tiết.
"Những chuyện kia đều là cưng làm mà, cưng đã quên rồi sao? Là cưng đem quần áo đứa trẻ hoán đổi, là cưng làm hại mẹ mình vào bệnh viện tâm thần..." Lãnh Viện Viện không ngừng cố gắng, nàng cũng vậy không hiểu nổi vì cái gì mà lúc trước Lục Diêu yêu cầu nhất định phải tăng thêm một hồi cãi vã này. Được rồi, cô chủ chính là Thượng Đế, hơn nữa bỏ ra nhiều năm từng trải như vậy, vẫn nên dựa theo yêu cầu của cô chủ mà tính toán, lại nói, dựa vào yêu cầu, bảy tháng sau đến đâu tìm một đứa bé đây?
"Cô tránh ra! Tôi phải về phòng!" Sở Dung cảm giác mếu như mình tiếp tục nhìn cái bản mặt đó của Lãnh Viện Viện, bản thân không biết sẽ làm cái gì nữa.
Lãnh Viện Viện không có tránh ra, ngược lại cười lạnh, "Cưng còn không dám đối mặt, là sợ bản thân tự chối bỏ mình sao?"
"Đủ rồi! Cô câm miệng!" Sở Dung đẩy Lãnh Viện Viện ra, chạy về hướng phòng mình.
"A!" Còn chưa có chạy được hai bước thì chứng kiến Lãnh Viện Viện ngồi dưới đất, ôm lấy bụng của mình, "Đau quá..." Sau đó màu đỏ tươi bắt đầu nhuộm đẫm, màu trắng của sườn xám bị nhiễm đến có chút khủng bố, Sở Dung nhất thời ngây ngẩn cả người.
Thanh âm của Lãnh Viện Viện gọi tới người giúp việc và Sở Hùng.
Sở Hùng vừa đến đã nhìn thấy cái trán đổ mồ hôi lạnh với chiếc sườn xám màu trắng nhuộm đỏ kia.
Sắc mặt lập tức trắng dã, đây là con trai...
"Xảy ra chuyện gì vậy? Nhanh gọi bác sĩ!" Sở Hùng đem Lãnh Viện Viện ôm lên.
"Sở ca... Em đau..." Lãnh Viện Viện nhắm mắt lại, trên trán từng giọt lớn mồ hôi chảy xuống.
"Đừng nói chuyện, sẽ nhanh đến bệnh viện thôi." Sở Hùng ôm Lãnh Viện Viện đi xuống lầu.
Sở Dung nhìn hai người đi xa cùng với màu thứ đỏ chói mắt rơi trên mặt đất kia, Sở Dung trong lòng rét lạnh.
Lục Diêu nhận được tin tức này đã là hai ngày sau rồi.
"Cô chủ, tôi đã làm 'đẹp đẽ' phải không?" Lãnh Viện Viện liếc mắt nhìn nữ tử trong gương cười đến 'mày bay phượng múa', bỗng nhiên đáy lòng trầm xuống.
"Đừng gọi tôi là cô chủ." Lục Diêu không để ý tới ác ý của Lãnh Viện Viện , "Mọi chuyện xử lý cũng không tệ lắm, Sở Hùng không có hoài nghi gì sao?" Lục Diêu vốn quyết định không lại tiếp tục để ý đến chuyện Sở Hùng bên này, nhưng mỗi lần có chuyện lớn gì, Lãnh Viện Viện đều gọi điện thoại tới đây, Lục Diêu cũng thuận miệng hỏi đôi câu.
"Không có, người đàn ông này... Chính là một đóa 'kỳ hoa', không đúng, là 'kỳ hoa' trong 'chiến đấu cơ', tôi chưa từng gặp kẻ làm cha như vậy, tôi chỉ nói vài câu, hắn đã tin hoàn toàn, rồi có thể tại Sở gia lại dạy dỗ Sở Dung nữa đây!" Nói xong Lãnh Viện Viện cười vài tiếng, "Ngài nói, tôi dằn vặt bọn họ như vậy, hơn nữa nhất định phải tôi diễn mới hay, là bảo bối nhà ngài trước kia nếm qua đau khổ như vậy, bây giờ ngài muốn Sở Dung cũng vậy đi?"
Lục Diêu không nói gì, loại lời này khả năng cũng chỉ có người này sẽ nói, sẽ chẳng ai tin tưởng bố cục lớn như vậy cục, cuối cùng chẳng qua là cảnh này.
"Ngài thật là không tiếc sao! Thấy tôi diễn tốt thật hâm mộ." thanh âm Lãnh Viện Viện truyền tới.
"Không có chuyện gì khác, tôi cúp điện thoại." Lục Diêu không muốn cùng cô ta đàm luận về Sở Lăng.
Lãnh Viện Viện nhìn vào người trong gương, thở dài một hơi, biết rất rõ đó là cấm huyệt của đối phương, chính mình vẫn còn thích đi đụng.
Còn có mấy tháng, làm xong chuyện này rồi xuất ngoại nghỉ ngơi hai ngày, bỗng nhiên cảm thấy tâm mệt mỏi.
Lúc Lãnh Viện Viện từ WC đi ra, liền chứng kiến Sở Dung và Sở Hùng đang đứng bên giường.
Lãnh Viện Viện nhìn Sở Hùng cười cười, "Hai người đã tới..."
Sở Hùng tranh thủ thời gian tới đỡ lấy Lãnh Viện Viện, trừng mắt liếc Sở Dung mặt đang không biểu cảm, "Con bây giờ nên làm sao đây?"
Sở Dung lòng như tro nguội, Sở Hùng từ đầu đến cuối cũng không hỏi nàng một câu, rốt cuộc có phải nàng làm hay không đây.
Không hiểu ra sao mà, Sở Dung nghĩ nếu như ngay từ đầu biết rõ đứa trẻ kia không phải của Sở Hùng, với tính cách của mẹ mình cũng làm như vậy, Sở Hùng khẳng định cũng sẽ không hỏi Sở Lăng một câu, nguyên lai mình bây giờ đã đứng tại vị trí ban đầu của Sở Lăng.
Sở Dung bỗng nhiên cảm thấy bản thân không còn hận Sở Lăng, vô luận là tuổi thơ ấu đen tối hay những chuyện cũ kia, xưa nay cũng chỉ là chính mình đem lại mảng lớn mảng lớn tối tăm cho cuộc đời của Sở Lăng, mà cuộc đời mình tối tăm, cho tới bây giờ đều là một người cho, nếu như không phải vì Sở Hùng, lúc còn rất nhỏ như vậy, Trần Phi cũng sẽ không vì mình là con gái, mà thường xuyên lấy mình ra trút giận, nếu như không phải vì Sở Hùng, mình cũng không có một đoạn thời gian vì không có cha mà bị người khác xem thường.
Sở Dung hung ác nhìn Sở Hùng một chút, cái gì cũng chưa nói, sau đó quay đầu chạy đi.
"Đứa nhỏ này, em không có trách gì nó, Sở ca, nhanh đuổi theo tìm nó về." Nói xong, Lãnh Viện Viện ho kịch liệt lên từng cơn.
"Đừng nói nữa, từ nhỏ nó đã bi mẹ nó làm hư rồi! Mặc kệ nó! Em trước nghỉ ngơi một chút đi." Sở Hùng vẫn trách cứ Sở Dung, làm mất đứa con trai này!
Sở Hùng là điển của người đàn ông truyền thống, chú trọng nối dõi tông đường, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, trừ hai đứa con gái, ngay cả cái bóng đứa con trai cũng không nhìn thấy. Thật vất vả đã có một, kết quả lại đánh mất.
Lãnh Viện Viện nhếch miệng lên, loại đàn ông cạn bã này, dường như xem sinh tử như trò đùa!* Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Tác giả có lời muốn nói: Thật là muốn đem thời gian đổi mới quyết định, nhưng làm thể nào cũng không ổn, quá ngược tâm.
Cuối cùng cảm tạ mọi người không rời không bỏ.
*nguyên văn là: thật giống lộng tử!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top