Chương 45
Vừa lúc đó, từ trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói lạnh lùng "Đừng tìm nữa, tôi ở chỗ này."
Hồ Duyệt lập tức quay đầu lại, đã nhìn thấy ban công lầu bốn có một bóng người, trong đêm tối chỉ thấy làn váy trắng của nàng phất phới trong gió "A! Em đừng nghĩ quẩn! Xuống đây từ từ rồi mình tâm sự mỏng, đừng làm vậy, em mà đi chị biết sống sao." Hồ Duyệt bay nhanh lao tới nơi đó, sợ không kịp nàng liền sẽ nhảy xuống.
"Chị đi chết đi!" Bạch Trà Quân mắng nàng một câu, quay người trở về phía trong, chỉ chừa lại dưới lầu một đám người hai mặt nhìn nhau.
Hồ Duyệt vội vàng chạy về, vừa ra khỏi thang máy đã thấy Bạch Trà Quân Khoanh tay đứng đợi, nhanh chân đi lại "Bên ngoài gió lớn lắm, em lạnh không?"
Mở cửa phòng ra, Bạch Trà Quân không nói tiếng nào bước vào trong, Hồ Duyệt xoay tay lại đóng cửa khóa kỹ, xoa xoa tay đi qua cười khan hai tiếng, "Nãy làm chị lo chết đi được."
"Chết? Rõ ràng là chị chọc giận tôi, dựa vào cái gì dám chết, phải chết cũng không đến lượt chị chết." ở bên ngoài gió thổi một hồi làm Bạch Trà Quân hiện đã tỉnh táo lại, vừa rồi nổi giận đùng đùng như vậy thật ngây thơ, nàng cũng không quá hiểu biết về mình.
"Chuyện kia. . . Thực xin lỗi, vừa rồi là chị không đúng." Hồ Duyệt đặc biệt ngoan ngoãn, thái độ khép nép đứng bên cửa nhận sai.
Bạch Trà Quân nhàn nhạt nhìn nàng một cái, "Chị nói đúng, tính cách tôi vốn lạnh lùng như vậy."
"Thật ra, chị thật sự rất muốn hiểu rõ em hơn, nhưng biết em là kiểu người không quá thích tâm sự cùng người khác, chị cũng cảm thấy em sẽ không cùng người khác nói những chuyện riêng tư như vậy, chờ đến một lúc nào đó khi em đã sẵn sàng, chị sẽ ở bên chuyên tâm lắng nghe." Cô cảm thấy Bạch Trà Quân là kiểu người ăn mềm không ăn cứng, có một số chuyện không nên bắt ép nàng phải nói ra.
Bạch Trà Quân ngồi ở trên giường lẳng lặng nghe cô nói xong, sau đó cúi đầu nhẹ nói " Chuyện khi còn bé, tôi chưa từng chia sẻ với bất kì ai, đó là một đoạn thời gian rất... tôi vĩnh viễn không bao giờ muốn nhớ lại."
Hồ Duyệt cả kinh, "Chẳng lẽ em. . . " lập tức câm miệng, cảm giác đây là chuyện vô cùng khủng khiếp, chẳng lẽ nàng trước đây từng bị người khác xâm hại...? Trách không được lại mâu thuẫn với việc tiếp xúc thân thể như vậy.
Bạch Trà Quân híp mắt nhìn cô, biết rõ con người này lại đi nghĩ chuyện không đâu vào đâu "Không phải như chị nghĩ! "
"A? Em biết chị nghĩ gì à."
Đồ ngốc nhà chị nghĩ ai cũng ngốc giống chị chắc, Bạch Trà Quân có chút không muốn nói chuyện nữa, cùng người này nói cái gì đó, nàng cũng không nói lên lời.
Hồ Duyệt thấy cảm xúc nàng đặc biệt sa sút, cũng biết chính mình không nên vào lúc này lại nói đùa, lại gần nhẹ nhàng nắm lấy bờ vai của nàng, đem nàng ôm vào ngực, "Bất kể đã từng xảy ra qua chuyện gì, em vẫn là em, là người chị thích nhất, giống như em từng nói, không cần vì sai lầm của người khác mà tự trừng phạt bản thân, chị hy vọng em có thể vui vẻ, tất nhiên nếu vì chị mà vui vẻ thì càng tốt."
"Không vui, trông thấy chị liền nổi giận." Bạch Trà Quân lèm bèm cọ cọ người nàng.
Nhưng là cái ôm này thật sự quá ấm áp, làm người ta như chìm đắm vào sự ôn nhu vô hạn, càng ngày càng muốn sa vào trong đó, Bạch Trà Quân cuối cùng từ từ buông lỏng nắm đấm, nhẹ nhàng ôm lại cô. "Tôi cảm thấy mình rất khó tin tưởng người khác, đến cha mẹ ruột cũng không thể tin vậy những người khác làm sao đây."
Hồ Duyệt không lên tiếng, cô biết rõ Bạch Trà Quân đang giải tỏa nội tâm mình, chỉ lặng lẽ ôm nàng, từng cái nhẹ vỗ về lưng nàng, mặt của nàng vùi tại đầu vai của mình, phát ra âm thanh nho nhỏ. "Tuy rằng khi đó còn rất bé, cũng không phải quá hiểu biết, nhưng tôi vẫn nhớ rõ, đêm đó trời rất tối, dọc bờ sông có chút lạnh, tại nơi không một bóng người ấy, ông ta đem tổi đẩy xuống dưới. . ."
Bạch Trà Quân tay nắm thật chặc áo Hồ Duyệt, dù cho đã nhiều năm như vậy, ngẫu nhiên trong cơn ác mộng, vẫn sẽ làm nàng sợ hãi mà bừng tỉnh.
Hồ Duyệt như thế nào đều không nghĩ tới nội dung chuyện sẽ như vậy, tại sao lại có thể loại cha độc ác đến vậy, nhẫn tâm đẩy con gái mình vào chỗ chết. "Rồi sau đó. . . đã xảy ra chuyện gì. . .?"
"Lúc đó nước rất lạnh, tôi giãy dụa muốn kêu cứu, lại uống một ngụm nước. . . Cảm giác được mình đang dần bị kéo xuống, vô luận có giãy dụa như thế nào cũng không thoát được, đại khái là cảm giác được cái chết đang cận kề, chỉ cảm thấy sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Bạch Trà Quân từ từ nhắm hai mắt, hồi tưởng lại chuyện xảy ra hai mấy năm trước, cứ nghĩ rằng đã lâu như vậy, kí ức đã phai nhòa đi, nhưng đơn giản nhắc lại liền đem cảnh tượng kia khôi phục lại như cũ.
Hồ Duyệt cảm giác được mặc dù không khóc, ngữ điệu cũng một mực nhàn nhạt, nhưng cô biết, nhất định là nàng đang cố gắng kiên cường, chính mình thậm chí không cách nào tưởng tượng được cảnh tượng đó, một đứa mé mới chập chững vài tuổi, đã bị người thân của mình ruồng bỏ, tuyệt vọng giãy dụa, tưởng tượng đến đây, Hồ Duyệt đều cảm thấy trong nội tâm đau nhói.
Bạch Trà Quân còn không có khóc, Hồ Duyệt ngược lại đã sụt sịt "Sao có thể như vậy. . . Em nên sớm chút nói với chị, vừa rồi chị nói những lời kia, thật không phải là cố ý."
"Bọn họ trọng nam khinh nữ, bởi vì nghèo, nuôi không nổi, liền muốn giết tôi vừa vặn đoạt được tiền bảo hiểm. Không cùng chị nói là vì không muốn chị đáng thương tôi, đối với tôi mà nói đó là một loại vũ nhục, chị không cần phải như vậy, đều đã là chuyện quá khứ, chỉ là tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho bọn họ." ngược lại là Bạch Trà Quân vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của cô, an ủi cô.
"Vậy. . .về sau ai là người đã cứu em? " đã nói đến chỗ này, Hồ Duyệt vẫn là muốn biết chuyện tiếp theo xảy ra.
"Anh trai lúc đó đã nhảy xuống nước vớt tôi lên." Bạch Trà Quân cầm khăn tay lau nước mắt nước mũi của cô, Hồ Duyệt rất bất ngờ, "Hóa ra em còn có anh trai."
"Anh ấy cứu tôi, nhưng lại không cứu được chính mình." Nói đến đây, hốc mắt Bạch Trà Quân dần đỏ lên.
Hồ Duyệt thấy nàng nghẹn ngào, chân tay luống cuống , "Thật sự xin lỗi . . lẽ ra không nên hỏi thêm."
Bạch Trà Quân lắc đầu, "Nói ra trong nội tâm sẽ thoải mái hơn."
"Ừm chị nghe."
Hai người dựa sát vào nhau nằm ở trên giường, đây đại khái là lần đầu tiên các nàng gần nhau như vậy, không chỉ thân thể mà còn là khoảng cách.
"Lúc đấy nếu không có cô cô cùng tiểu cô cô đi ngang qua nơi đó, tôi hẳn là sẽ không được như hiện tại, nghĩ lại cảm thấy bản thân thật may mắn, còn có thể gặp được cha mẹ hiện tại, bọn họ đối với tôi đặc biệt tối, luôn ủng hộ những gì tôi lựa chọn.
"Dù cho không có quan hệ huyết thống, hai bác vẫn như cũ thương em." Hồ Duyệt ôm chặt Bạch Trà Quân, nhẹ xoa đầu nàng.
Bạch Trà Quân ngửa đầu lên, "Tôi có phải quá tham lam không, đã nhận được nhiều như vậy còn khát vọng tìm được người thật sự thương mình, thật là không biết điểm dừng mà."
"Tình thân, tình bạn, tình yêu, mỗi các lại là một thứ khác, vì cái gì không thể đồng thời có được cơ chứ? Huống chi em là người ưu tú như vậy. " Hồ Duyệt cười ôm nàng, "Còn kiên cường đến vậy."
Bạch Trà Quân chần chờ, thò tay cũng ôm lấy lưng Hồ Duyệt, gối lên đầu vai của nàng, chưa bao giờ thấy trong lòng bình yên đến vậy, "Tiểu cô cô nói, người muốn trở nên kiên cường mới sẽ không bị thương. "
"Hai cô cô hẳn là rất thích em." Hồ Duyệt khó tránh khỏi lại nghĩ nhớ tới người hay phiêu đãng trong nhà Bạch Trà Quân, nguyên lai còn có nhiều chuyện như vậy, đã biết rồi cũng không còn sợ hãi, lần sau có cơ hội đến nhà nàng phải thành tâm cảm tạ mới được.
"Ưm, hai người họ mới chính là người thân của tôi." Bạch Trà Quân nhắm mắt lại, tựa vào người Hồ Duyệt, ôm nàng, hai người lẳng lặng ôm nhau, trở thành điểm tựa của nhau.
Hồ Duyệt cúi đầu xem nàng, chưa bao giờ có một khoảnh khắc giống như hiện tại, rất muốn thân nàng, có được nàng, nhưng là Hồ Duyệt cũng biết rõ, hiện tại cũng không phải là thời điểm tốt nhất, cho nên chỉ là dùng cánh tay bị nàng gối lên kia, vỗ về chơi đùa tóc của nàng, nói khẽ, "Tối rồi mình đi ngủ đi." cuối cùng vẫn là nhịn không được hôn nhẹ trán của nàng, "Ngủ ngon ~"
"Ừm, nhớ ngày mai cùng tôi đi mua thiện thoại, màn hình bị hư mất rồi." Bạch Trà Quân cọ xát, tìm vị trí thoải mái chuẩn bị ngủ.
"Ò, mua mua mua ~" loại này thời điểm cũng không cần phải đi so đo rốt cuộc là ai làm hư điện thoại , "Muốn nghe chị hát ru không?"
"Chị câm miệng lại là tốt rồi. " tại ngang hông của cô véo nhẹ một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top