Chương 16
Nằm ở trên giường, Hồ Duyệt bây giời mới cảm thấy xấu hổ, hai người chỉ ăn mặc váy ngủ, lộ tay lộ chân , tuy rằng giường là giường đôi, nhưng là tùy tiện nghiêng người da thịt cả hai sẽ vô tình cọ cùng một chỗ, cảm giác có chút không được tự nhiên.
Bạch Trà Quân thấy nàng nằm chơi điện thoại đằng kia, thỉnh thoảng lại dịch thân thể ra bên ngoài, "Cô không phải là không muốn cùng tôi ngủ chung sao, leo lên giường người ta, không phải là. . ." còn cố ý kéo dài thanh âm, liếc mắt nhìn nàng.
"Đừng tự mình đa tình, tôi có thích ai nhất định cũng không thích cô, ai mà trêu chọc thẳng nữ, chả qua người cô nóng quá nhanh cách xa tôi chút." Sau đó Hồ Duyệt đột nhiên lại hạ giọng, "Cô có cảm thấy cái phòng này. . . hơi u ám không?"
Vốn bởi vì nửa câu đầu, Bạch Trà Quân muốn trả lời lại nhưng nghe nửa câu sau xong, cưỡng chế muốn đánh người, "Âm u gì? Phòng ở này lấy ánh sáng rất tốt."
"Ờ được. . ., được rồi, chắc do tôi nghĩ nhiều." Nói một được nửa, Hồ Duyệt lại cảm giác mình thần kinh, bất quá là làm cái ác mộng mà thôi.
"Lá gan cô nhỏ dữ vậy?" Bạch Trà Quân cảm thấy Hồ Duyệt lớn lên cao to thế, thoạt nhìn hùng hồn thực tế lại là tên thỏ đế.
"Tôi mà nhát gan?! Cô xem nhẹ tôi quá, thời đi học người người nhà nhà ai cũng kêu tôi 'Hồ lớn mật', nói cô nghe, mấy bộ phim Mĩ, Hàn, Nhật phim nào tôi chả xem qua rồi." Hồ Duyệt nhìn nhìn xung quanh, bộ dạng không quá yên tâm, "Nhưng cô cô của cô thật sự có điểm dọa người, ngày đó đi đến bên cạnh tôi còn cùng với không khí nói chuyện, vẫn nên mang bác ấy đi xem bác sĩ tâm lí, về sau tránh nghiêm trọng hơn."
Hồ Duyệt vừa mới dứt lời, cảm giác một hồi gió lạnh thổi qua, mát từ đầu tới chân, "Má ơi----" xốc lên chăn chui lại gần người Bạch Trà Quân, hai tay còn ôm cánh tay của nàng, "Cô. . . cô có cảm giác được. . .được. . .một trận gió lạnh?"
". . . ." Người này cứ như bạch tuộc quấn lấy, Bạch Trà Quân trở tay không kịp, bộ ngực lớn của người kia lách vào sát cánh tay của mình, làm nhiệt độ trên mặt trực tiếp tăng vọt, "Vừa rồi là ai nói nóng, đừng có một tí lại giật đùng đùng lên định dọa tôi sợ theo?!" ghét bỏ muốn đem tay của nàng bỏ ra.
Hồ Duyệt mím môi thu tay về, kéo cao mền lên, cả người đều rúc vào trong chỉ để lộ cặp mắt ra ngoài, bị hù đến lòng bàn tay đều toát mồ hôi.
Thật ra bình thường lá gan của cô cũng rất lớn, không hiểu sao lúc này lại thấy đặc biệt sợ hãi, dù đang nằm trên giường nhưng vẫn như trước cảm giác phía sau lưng lạnh băng, rất tà khí.
"Cô đừng nửa đêm đi WC cũng muốn gọi tôi vào cùng." Bạch Trà Quân trở mình, chuẩn bị ngủ.
"Chớ xem thường tôi. . ." Nói xong Hồ Duyệt chột dạ vô cùng, nàng nhìn ra phía ngoài phòng khách đen kịt, khó tránh khỏi nhớ lại đêm đó mơ thấy nữ quỷ, thanh âm có chút run rẩy, "Cái kia. . . Cô cũng thấy tối nay gió hơi lạnh mà đúng không, hay là mình đem cửa phòng ngủ đóng lại đi? "
"Ừ, cô đi đóng đi." độ thích ứng môi trường của Bạch Trà Quân còn rất cao , chỉ cần không phải quá lạnh hoặc là quá nóng, đều không có gì không khỏe.
Kết quả Hồ Duyệt từ trong chăn thò ra một bàn tay, níu lấy Bạch Trà Quân góc chăn kéo kéo, "Đóng giùm. . . "
Bạch Trà Quân bắt đầu mệt mỏi, "Cô sao lại phiền toàn như vậy." nhưng là vẫn chịu đựng không vui, xuống dưới đóng cửa lại , trong chăn người nọ cùng con sóc không khác mấy, đầu thò ra nhìn nhìn, sau đó mới buông lỏng đem cánh tay chân đều đưa ra ngoài, chăn mền chỉ khoác lên trên bụng, liền đồ lót đều không lấn át được.
"Tôi nói rồi nhà cô âm khí quá nặng, phong thuỷ khẳng định có vấn đề, mỗi lần tôi đến đều cảm giác rất không khỏe." Hồ Duyệt là cái loại sợ lạnh sợ nóng người, đóng cửa rồi lại thấy trong phòng nóng lên, chăn mền đều xốc ra, "Cô cô của cô vì cái gì không lắp điều hòa nha?"
"Khả năng liền quỷ đều nhìn cô không vừa mắt." Bạch Trà Quân từ từ nhắm hai mắt, đưa lưng về phía cô không buồn để ý nữa, "Ngày mai không phải đi làm?"
Hồ Duyệt chuyển tới, nhích lại gần Bạch Trà Quân, "Có chứ. . ., sáng mai hơn bốn giờ phải ra sân bay rồi nhớ đưa tôi đi."
"Dựa vào cái gì?" tuy rằng Bạch Trà Quân rất ít khi ngủ nướng, sinh hoạt rất quy luật, nhưng cũng rất ít dậy sớm vậy.
"Cô đem tôi chở về nhà giờ còn không muốn phụ trách?" Hồ Duyệt mở to hai mắt nhìn, mặt kiểu không thể tưởng tượng nổi nói.
Bạch Trà Quân quay đầu xem nàng, khẽ nhíu mày, "Không phải cô cũng không muốn về à."
"Rõ là cô muốn tôi ở lại còn gì." Lại không đi thì làm sao, nói nghe kiểu cô đối với nàng có mưu đồ bất chính gì không bằng, người này biết mình là gái cong còn luôn nói giỡn các kiểu, nàng sẽ không cũng nửa cong nửa thẳng đi, Hồ Duyệt quay đầu lại từ đầu đến chân dò xét nàng.
Bị người khoảng cách gần như vậy nhìn chằm chằm, nửa đêm trên giường, lại còn là nữ nhân ưa thích nữ nhân, Bạch Trà Quân lúc này mới cảm thấy có chút không ổn, tay cầm lấy chăn mền che lại ngực, "Cô còn nhìn loạn thế được xếp vào tội quấy rối tình dục đấy."
"Hắc! Nói nghe như tôi muốn ngủ cô không bằng, ngực lép như màn hình lõm lcd có gì để ngắm." Hồ Duyệt chậc chậc lưỡi, ghét bỏ xoay người đưa lưng về phía nàng trước, "Ngủ đi, mai còn dậy sớm chở tôi đi."
"Ngủ đàng hoàng đừng lăn lộn tôi." hoàn toàn không có ý định đưa cô đi làm.
"Lão nương đánh xe trên đường là được chứ gì, ai mà thèm ngồi xe cô." Hồ Duyệt tuy rằng ngoài mạnh miệng vậy, nhưng sáng sớm ngày thứ hai bị Bạch Trà Quân đánh thức thời điểm, giận dỗi đều tiêu tan, "Tối qua quên cài đồng hồ báo thức mất. . ."
"Tư thế ngủ của cô thật sự không dám khen, về sau vẫn là ngủ ghế sô pha đi." Bạch Trà Quân đứng dậy đưa lưng về phía Hồ Duyệt sửa sang lại váy ngủ, người này ngủ quá không thành thật, không phải cánh tay khoác lên ngực nàng cũng là chân cưỡi trên người nàng, làm cho nàng cơ hồ một đêm đều ngủ không ngon, cho nên sáng sớm đã đem Hồ Duyệt đẩy tỉnh.
Hồ Duyệt chải lại tóc tai toán loại một chút, tràng diện lúc này làm cô cũng không được tự nhiên, "Về sau không đến nhà cô nữa, thanh danh của tôi không thể cứ như vậy bị hủy."
"Về sau đừng bao giờ bước vào của nhà tôi nữa, nhớ đấy." Bạch Trà Quân một khi tỉnh rồi sẽ rất khó ngủ tiếp , dậy sớm vậy lại không có chuyện gì làm, bên ngoài mặt trời còn chưa mọc lên đây này.
"Yên tâm yên tâm không có lần hai đâu." Hồ Duyệt đứng dậy đi phòng vệ sinh rửa mặt, trông thấy trên bồn rửa tay vẫn còn để bàn chải đánh răng lần trước Bạch Trà Quân cố ý cho nàng tìm, không nghĩ tới một mực đều không có cất đi, chẳng lẽ nàng cố ý ngủ chính mình? Một bên đánh răng, Hồ Duyệt một bên phỏng đoán Bạch Trà Quân dụng ý.
Đang nghĩ ngợi thì thấy người nọ dựa vào cánh cửa thăm dò tiến vào, "Lẹ làng lên tôi muốn đi WC." đầu tóc rối bời, váy ngủ đai an toàn lỏng lẻo trên đầu vai, chỉ cần hơi khẽ cử động chút, đoán chừng có thể thấy hết được. Nàng. . .không có mặt áo lót. . .
"Ực ực." Hồ Duyệt trong miệng một ngụm bọt biển, cứ như vậy nuốt xuống, cô tranh thủ thời gian cúi đầu xuống súc miệng.
Bạch Trà Quân dường như cũng ý thức được điều gì, vội vàng quay người ra buồng vệ sinh, đưa tay níu lấy đai áo kéo lại trên đầu vai, sau đó còn cúi đầu xem lồng ngực của mình, hoài nghi mình mới vừa rồi là không phải bại lộ địa phương nào đi, xấu hổ chết đi mà, trước kia nàng rõ ràng dù biết tính hướng của đối phương nhưng vẫn đối đãi rất bình thường, dạo này làm sao thế này.
Bởi vì chuyện xảy ra hồi sáng, giữa hai người giờ tràn ngập một cỗ không khí mập mờ lại xấu hổ, điểm tâm cũng chỉ là đơn giản ăn hết một ngụm, Bạch Trà Quân liền lái xe đưa nàng đi sân bay, mặt trời vừa mới theo đường chân trời mọc lên, nhưng bởi vì các tầng mây che chắn chỉ lờ mờ trông thấy một ít ánh sáng, thời gian còn sớm vô cùng.
Hồ Duyệt ngồi ở vị trí kế bên tài xế, không có như dĩ vãng thao thao bất tuyệt, đặc biệt yên tĩnh, nhưng là nội tâm lại không giống bên ngoài, nếu phải thật lòng mà nói, cô xác thực là đối Trà Quân có thiện cảm hơn , nhưng nếu là ưa thích, khả năng vẫn chưa tới.
Nhiều năm như vậy, ngoại trừ cùng tiền nhiệm cùng ở một chỗ thời gian tương đối dài, những người khác, cô đều quen thời gian rất ngắn rồi lại tách ra, cũng không biết tại sao bản thân mình đặc biệt hấp dẫn gái thẳng, cho nên hiện tại thật là sợ, cảm thấy thẳng nữ không chừng ngày nào đó muốn thẳng trở lại, cùng một chỗ bất quá là vì hiếu kỳ đôi chút thôi.
Cùng tiền nhiệm chia tay một khắc này, Hồ Duyệt trong lòng đã phát lời thề độc, đời này không bao giờ quen thẳng nữ nữa, nếu không sẽ bị thiên lôi đánh tan tác!
Ngẩng đầu nhìn âm u thời tiết, Hồ Duyệt rụt rụt bả vai, vì có thể sống lâu dài chút ít, cô quyết định về sau vẫn là cùng Bạch Trà Quân bảo trì chút ít khoảng cách, miễn cho lúc nào không hay biết hãm sâu trong đó không thể tự thoát ra được .
"Đem dây an toàn thắt vào đi." Không biết có phải là là ảo giác không, Bạch Trà Quân thấy hôm nay Hồ Duyệt cảm xúc có vẻ sa sút, không giống tính cách thường ngày của nàng, nhưng lại không muốn lắm miệng đến hỏi, trong lòng mỗi người chắc chắn sẽ có chút ít sự tình không muốn làm cho người khác biết đến, nhưng Bạch Trà Quân khó tránh khỏi sẽ liên tưởng việc này có hay không khả năng cùng chính mình có quan hệ, dù sao đêm qua cả hai đều cùng một chỗ cũng là sáng sớm phát sinh cái chuyện tiểu xấu hổ kia về sau, nàng mới cái này chết bộ dáng.
Yên ắng một mực cứ như vậy kéo dài, trên đường xe cũng rất ít, ai cũng không định mở miệng trước, liền âm nhạc đều không buồn mở, Hồ Duyệt buộc lại dây an toàn, giả bộ như buồn ngủ nhắm mắt lại tựa vào ghế, Bạch Trà Quân càng không khả năng nhìn cô như vậy còn tìm lời nói nói chuyện phiếm, làm bầu không khí tiếp tục lãnh đạm xuống dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top