Chương 32
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Điềm đã sớm thức dậy, tay phải của mình còn bị Lục Ninh Hoàn nắm lấy.
Thẩm Điềm nhìn Lục Ninh Hoàn còn đang ngủ say ở bên cạnh mình, cẩn thận vươn tay không bị bắt lấy sờ trên má Lục Ninh Hoàn, xác định nhiệt độ cơ thể của Lục Ninh Hoàn hiện tại bình thường thì lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Tay của mình tay bị chị ấy nắm lấy, Thẩm Điềm cũng ngủ không được, dứt khoát xoay người nhìn Lục Ninh Hoàn, chị Tiểu Lục của mình thật sự rất đẹp, càng ngày càng nhích lại gần.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng sát vào nhau, Lục Ninh Hoàn mơ mơ màng màng liền cảm thấy trước mặt có một cỗ khí ấm áp, mở mắt ra đập vào mắt nàng là Thẩm Điềm đang ghé vào trước mặt nàng, tim Lục Ninh Hoàn đập nhanh liên hồi, "Điềm Điềm?"
Thẩm Điềm thấy Lục Ninh Hoàn tỉnh cũng không lùi về sau, cười cười nói: "Chị Tiểu Lục đã thức rồi nha, lông mi của chị thật dài, em mới vừa đếm được một nửa đã quên hết rồi."
Lục Ninh Hoàn bật cười lắc lắc đầu, nàng biết mình đã suy nghĩ nhiều, Điềm Điềm chỗ nào hiểu có chuyện gì chứ? Bất quá chính là chơi vui vẻ, "Được rồi, đã bao lớn rồi còn thích chơi trò đó nữa."
"Không có, chính là muốn nhìn chị Tiểu Lục một chút rốt cuộc lông mi đẹp như thế nào." Thẩm Điềm cười nắm lấy tay Lục Ninh Hoàn không buông ra.
"Có cần thiết không?" Lục Ninh Hoàn thuận tay xé miếng dán hạ nhiệt trên trán xuống.
"Cần thiết a, em thấy lông mi chị Tiểu Lục là dài nhất giữa những người mà em từng gặp! Đúng rồi chị Tiểu Lục tỷ tỷ, chị còn thấy choáng không?" Thẩm Điềm nói vài lời cũng không quên quan tâm sức khoẻ chị Tiểu Lục của mình.
"Chị không sao, cảm ơn Điềm Điềm đã chăm sóc cho chị. Bất quá trừ bỏ chị ra ở bên ngoài Điềm Điềm còn gặp qua rất nhiều người con gái khác sao?" Lục Ninh Hoàn bắt được trọng điểm, liền ép hỏi chọc chọc khuôn mặt nhỏ của Thẩm Điềm.
Điềm Điềm nhà nàng tuy rằng không hiểu yêu sớm là gì, nhưng nụ cười quá là ngọt ngào, tính cách lại rất tốt, ngày thường trong trường học cũng có không ít người cả trai lẫn gái đối với Điềm Điềm đều có ý tứ, Thẩm Điềm cố tình làm như không biết.
Thẩm Điềm nắm tay Lục Ninh Hoàn lại đi ôm Lục Ninh Hoàn làm nũng, "Không có gặp nhiều người con gái khác, chính là em biết chị Tiểu Lục có lông mi dài nhất!"
"Haha, chỉ mới nói như vậy mà em đã làm nũng rồi, bất quá chỉ có thể làm nũng với người trong nhà thôi có biết chưa?" Lục Ninh Hoàn chọc chọc má lúm đồng tiền của Thẩm Điềm dặn dò, cười như vậy ngọt, không sợ bị người khác bắt cóc sao? Không được, nàng sẽ giúp mẹ, mommy dặn dò nhóc con.
Thẩm Điềm thấy Lục Ninh Hoàn cùng mình nói giỡn xác định Lục Ninh Hoàn thật sự không có việc gì, dứt khoát đem mặt dựa vào vai Lục Ninh Hoàn nghỉ ngơi, cô rất thích ôm chị Tiểu Lục, rất thoải mái.
Lục Ninh Hoàn ôm người trong lòng ngực như không có xương cốt làm nũng cũng không tức giận, hai người chơi đùa ở một chỗ.
Buổi sáng Lâm Thanh Hàn có chút lo lắng Lục Ninh Hoàn, gõ gõ cửa đẩy cửa ra tìm Lục Ninh Hoàn, liền thấy nhóc con nhà mình không xương cốt dựa vào trong lòng ngực Lục Ninh Hoàn, trên mặt Lục Ninh Hoàn cũng có ý cười, nhìn dáng vẻ hai bạn nhỏ chơi rất vui vẻ? Lâm Thanh Hàn cảm thấy mình có chút dư thừa.
"Mẹ." Thẩm Điềm nhìn đến Mẹ của mình đến lập tức chào hỏi.
"Ân, Mẹ lại đây nhìn Ninh Hoàn một chút." Lâm Thanh Hàn hướng về phía hai nhóc con cười cười nói.
"Mẹ con không có việc gì." Lục Ninh Hoàn ngoan ngoãn trả lời.
"Không phải nha, tối hôm qua chị Tiểu Lục phát sốt, là con lấy thuốc cho chị Tiểu Lục, rồi đo nhiệt độ nữa." Thẩm Điềm lập tức thành thật nói, còn không quên khen ngợi chính mình một chút.
Lâm Thanh Hàn cười lắc lắc đầu, "Tốt lắm, Điềm Điềm biết chiếu cố chị gái, Điềm Điềm là ngoan nhất."
"Chị Tiểu Lục hiện tại đã khoẻ rồi ạ." Thẩm Điềm cũng không khiêm tốn, lập tức vui vẻ lôi kéo Lục Ninh Hoàn vui vẻ.
"Hai người các con mau rửa mặt xong rồi đi xuống dưới ăn cơm, đồ ăn đã chuẩn bị xong."
"Được rồi, con lập tức xong ngay đây." Thẩm Điềm nghe thấy ăn cơm sáng lập tức đáp lại, tối hôm qua bởi vì chuyện của chị Tiểu Lục mình còn chưa ăn cơm chiều xong, đã vội vã trở lên phòng của chị Tiểu Lục, lúc này cảm thấy có chút đói bụng.
"Chị Tiểu Lục, mau, em phải đem mấy cái bánh bao nhân trứng sữa ăn bù ngày hôm qua mới được." Thẩm Điềm nói lập tức xỏ giày đi xuống đất, hướng về phòng của mình rửa mặt.
Lục Ninh Hoàn cười khẽ lắc lắc đầu, Điềm Điềm nhà nàng khi nào mới có thể nghĩ về những cái khác ngoài đồ ăn a?
Thẩm Điềm rửa mặt xong, lại đi qua phòng cách vách tìm Lục Ninh Hoàn cùng nhau nắm tay xuống lầu ăn cơm.
Tiểu nhóc con nhìn nhìn Thẩm Điềm ghét bỏ nói: "Chị hai đều bao lớn rồi? Còn phải để chị Tiểu Lục nắm tay đi xuống ăn cơm."
"Làm sao vậy, có phải ngày hôm qua không xoa mặt của em thì em cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó đúng không?" Thẩm Điềm nói xong liền phải đi xoa khuôn mặt nhỏ của Lâm Nhất Nam.
Lâm Nhất Nam biết chị gái mình nhất định nghe lời chị Tiểu Lục nói, lập tức trốn đến phía sau Lục Ninh Hoàn, cáo trạng nói: "Chị Tiểu Lục, chị hai khi dễ em."
Lục Ninh Hoàn buồn cười bắt Thẩm Điềm lại, lại vỗ vỗ Lâm Nhất Nam ở phía sau, "Hai người các em ngoan ngoãn một chút, Nhất Nam ngồi cùng mommy đi, chị ngồi giữa hai em."
Mắt Thẩm Điềm nhìn em, chị Tiểu Lục đã nói như vậy, đương nhiên vẫn là nghe lời chị Tiểu Lục lời nói của chị ấy tương đối quan trọng.
Mắt Thẩm Điềm quét một vòng trên bàn ăn, bánh bao nhân trứng sữa, bánh bao thịt nhỏ, sandwich, rau trộn còn có sữa bò, Thẩm Điềm lập tức lựa chọn bánh bao nhân trứng sữa trước, đem ba cái bánh bao nhân trứng sữa để vào trong chén, hướng về phía Lục Ninh Hoàn lộ ra một nụ cười lớn.
Lục Ninh Hoàn cười lắc lắc đầu, chỉ có như vậy thì mà vui vẻ rồi? Từ nhỏ đến lớn đều chỉ thích ăn cái này.
Vài ngày sau, người lớn kết thúc kỳ nghỉ tết, Thẩm Tiện lập tức an bài người đem quyền nuôi dưỡng Lục Ninh Hoàn đoạt về tay mình.
Lục Minh biết mình đắc tội Thẩm gia, nhưng hắn vẫn nghĩ sẽ không buông tha Lục Ninh Hoàn chỉ cần quyền nuôi dưỡng còn ở trong tay hắn, thì hắn có cơ hội cùng Thẩm Tiện nói điều kiện, bởi vậy trước lúc ra tòa cũng nhất định phải mời luật sư, chỉ tiếc hắn mời luật sư sao có thể so với đoàn đội luật sư của tập đoàn Thẩm thị?
Lục Minh không chỉ có mất đi quyền nuôi dưỡng Lục Ninh Hoàn, gia sản hai vợ chồng Lục gia để lại có một nửa là phán cho Lục Ninh Hoàn, đoàn đội luật sư của Thẩm Tiện bày mưu đặt kế đem Lục Ninh Hoàn và gia sản cùng nhau đoạt trở về.
Chỉ là Lục Minh giảo biện nói mình không có tiền sẽ không trả lại được, toà án đưa ra phương án giải quyết là nếu không có đủ tiền, căn nhà đang ở hiện tại của bọn họ phải tiến hành thế chấp.
Tiền trong tay Lục Minh xác thật là không có nhiều, nhưng lại luyến tiếc bán ngôi nhà, đành phải từ lão thái thái lấy ra 200 vạn, bồi thường cho Lục Ninh Hoàn.
Suốt một kỳ nghỉ Lục Đức Vũ đều không thế nào ra khỏi cửa phòng, Lục Minh muốn đánh chết thằng con trai không biết cố gắng này, không có chuyện gì lại đi gây chuyện làm lãng phí 300 vạn (chỗ này ở trên tác giả để 200 vạn xuống đây lại thành 300 vạn mình để y nguyên luôn), lại còn đắc tội người không nên đắc tội.
Chẳng qua về phía trường học bên kia tạm thời chưa có động tĩnh, Lục Minh ngóng trông Thẩm Tiện quên chuyện trường học, chờ ngày khai giảng cứ theo lẽ thường đưa con trai, con trai đi học thì sẽ tốt thôi.
Vào ngày khai giảng học kỳ mới Lục Đức Vũ cùng Lục Tử Toàn trong lòng run sợ đi vào trường học, Thẩm Tiện ở bên kia nói chuyện ngay thời điểm hai người đang đi vào, thẳng đến khi vào trong lớp ngồi xuống, Lục Tử Toàn cùng Lục Đức Vũ mới nhẹ nhàng thở ra.
Chủ nhiệm lớp sớm đọc tiến vào nhìn một vòng, điểm tên Lục Đức Vũ cùng Lục Tử Toàn, lúc ấy sắc mặt Lục Đức Vũ trắng bệch, Lục Tử Toàn chau mày, chuyện này vốn dĩ không có liên quan đến mình, cô ta là bị anh trai ngu xuẩn này làm liên luỵ, kỳ nghỉ cũng bị Lục Minh mắng cùng vời anh trai, lúc này còn phải cùng Lục Đức Vũ đi ra khỏi lớp làm mình mất mặt.
Hai người trực tiếp bị đưa tới chỗ chủ nhiệm, chủ nhiệm nhìn hai người nói: "Hai người các em đã bị trường học khai trừ học tịch, cầm hồ sơ của mình đem về đi."
"Thầy, vì cái gì? Em, có phải hay không Thẩm Tiện muốn thầy làm như vậy, em nhất thời hồ đồ, lần sau nhất định sẽ không tái phạm nữa." Lục Đức Vũ vội vàng giải thích, trên mặt đều bị mồ hôi lạnh làm ướt.
"Bạn học Lục, thầy kêu em ra đây nói chuyện chính là lưu lại cho em một chút mặt mũi, nói cách khác em dâm loạn làm ra loại sự tình này có ai còn muốn dạy học cho em, bạn học Lục chỉ sợ không chỉ có không có biện pháp ở lâm trong biển học đãi (Ý nghĩa của câu dường như là bày tỏ lo ngại về khả năng học hỏi hoặc tìm tòi của Lục Đức Vũ, ám chỉ việc không có phương pháp hoặc sự nỗ lực sẽ khiến việc học trở nên vô ích trong thế giới tri thức rộng lớn), chính là trường học cũng sẽ không nhận học sinh như vậy." Chủ nhiệm giáo dục căn bản không chừa lại đường lui cho bọn họ. ( Mình không biết nên chuyển về thuần Việt như thế nào nên để nguyên và giải thích ra)
"Thầy, Lục Đức Vũ sai phạm vì cái gì em cũng bị khai trừ? Em không phục." Lục Tử Toàn lớn tiếng nói.
"Nếu không hài lòng với quyết định có thể làm đơn khiếu nại, chúng tôi dựa vào nội quy nhà trường để xử lý kỷ luật và khai trừ những học sinh có vấn đề về đạo đức, đây là quy trình thông thường, nếu em không đồng ý, có thể báo cáo đến bất kỳ bộ phận nào liên quan." Chủ nhiệm giáo dục nói xong để chủ nhiệm lớp mang theo hai người về lớp dọn dẹp đồ vật.
Sắc mặt Lục Đức Vũ nặng nề, lúc này chỉ thấy khuôn mặt Lục Tử Toàn đỏ bừng lên vì tức giận, hung hăng nhìn chằm chằm anh trai mình.
Lục Minh không ngờ rằng Thẩm Tiện vẫn còn nhớ chuyện này, nên ông ta đành phải nhờ mối quan hệ để đưa Lục Đức Vũ và Lục Tử Toàn vào học ở trường Trung học số mười ba của thành phố Lâm Hải. Mặc dù chất lượng giảng dạy ở Trung học số mười ba không tốt, và trong trường còn có nhiều thành phần lưu manh, nhưng cuối cùng vẫn phải chấp nhận. Để hai đứa nhỏ được học tại ngôi trường này, Lục Minh đã phải bỏ ra rất nhiều công sức và tiền bạc, tất cả đều vì mối quan hệ liên quan đến án tích của Lục Đức Vũ
Lục Tử Toàn biết mình phải vào học tại trường Trung học số mười ba, vừa khóc vừa mắng Lục Đức Vũ: "Lục Đức Vũ, nếu anh muốn chết thì cứ đi chết đi, sao lại làm hại em phải vào cái trường khốn nạn này học! Em không có loại anh trai như anh.
"Oán trách tao đi, oán trách tao hết đi, nếu không phải vì Lục Đức Chu, sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Hơn nữa, mày không phải cũng ghét Lục Ninh Hoàn sao?" Lục Đức Vũ gào lên, như thể muốn giải tỏa hết mọi nỗi ức chế và căng thẳng trong lòng.
"Em có ghét Lục Ninh Hoàn, nhưng hiện tại thì em càng ghét anh hơn. Nếu không phải vì chuyện này, chúng ta có thể vẫn học ở trường Trung học Lâm Hải, trường Trung học tốt nhất, tương lai có thể như ba nói, thậm chí còn vào Thẩm thị. Giờ thì sao? Vào cái trường rách nát như Trung học số mười ba này, em còn có thể hy vọng gì nữa? Lục Đức Vũ, từ hôm nay trở đi, anh không còn là anh trai của em nữa.' Lục Tử Toàn tức giận, quăng cửa và bỏ vào nhà.
Lục Đức Vũ nghẹn ngào rơi nước mắt, lúc trước Lục Minh vì có thể nói chuyện với Thẩm Tiện vài câu mà được thăng chức lên làm tổ trưởng. Tuy nhiên, chỉ sau một tháng, giám đốc bộ phận đã tìm đủ lý do để loại bỏ Lục Minh khỏi chức tổ trưởng. Chức tổ trưởng có mức lương cao hơn công nhân bình thường một nghìn tệ mỗi tháng và tiền thưởng cuối năm lên đến một vạn tệ. Tuy vậy, Lục Minh hiện tại vẫn chưa nhận được những khoản này, nhưng may mắn là hắn chưa bị sa thải.
Ở trong thôn, lão thái thái không còn sống tốt như trước, trước đây có trong tay 300 vạn để an nhàn tuổi già, cho con trai 200 vạn, bản thân cũng tiêu xài một ít. Nhưng giờ đây, bà ta không thể kiêu ngạo được nữa, bà ta đã cắt đứt quan hệ với nhà em trai, cảm thấy nếu không phải vì Lục Đức Chu, gia đình bà ta và Lục Ninh Hoàn cũng sẽ không lục đục như vậy, giờ đây, không chỉ không thể lấy được tiền từ Lục Ninh Hoàn, bà ta còn phải bỏ ra không ít tiền để bồi thường.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ở chương sau, hai bạn nhỏ đã gần như lớn lên trưởng thành ~
P/s: Hôm nay Việt Nam thắng ngày mai ra hai chương nha
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top