Chương 31
Đến tận khi lên xe Thẩm Điềm vẫn luôn đau lòng ôm lấy Lục Ninh Hoàn, chị Tiểu Lục mà mình yêu quý trân trọng như vậy, nhưng những người đó dựa vào cái gì mà đối xử với chị Tiểu Lục như thế.
Lúc Lục Ninh Hoàn ngồi vào trong xe mới nhẹ nhàng thở ra, trên người dần dần có độ ấm, nàng ôm Thẩm Điềm, "Điềm Điềm chị không có việc gì, yên tâm đi, khi nhìn thấy mọi người thì chị không sợ nữa."
"Ân, em bảo chị Tiểu Lục, đem người xấu đánh đến họ chạy mất dép." Thẩm Điềm ôm lấy Lục Ninh Hoàn, thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn rất tốt chị Tiểu Lục không có việc gì hết, bất quá hai đứa con trai biến thái cho chị Tiểu Lục xem cái thứ ghê tởm đó, Thẩm Điềm ngẫm lại đều cảm thấy tức giận.
"Ninh Hoàn, vì chuyện lần này Mommy muốn giành quyền nuôi dưỡng con, con cảm thấy như thế nào?" Thẩm Tiện tuy rằng có luật sư giỏi, nhưng loại sự tình này đương nhiên vẫn là muốn hỏi ý tứ của Lục Ninh Hoàn .
"Mommy, con nguyện ý, về sau con cùng những người đó đều không có quan hệ, về sau chỉ có mọi người là người nhà của con, đúng rồi mommy, lúc trước ba ba có để lại tiền nhưng số tiền đó đều ở trong tay bọn họ." Lục Ninh Hoàn không muốn tiền của ba mình vào tay những con người mặt người dạ thú này.
Thẩm Tiện gật gật đầu, "Theo pháp luật quy định con là người thừa kế cùng với bà nội của con vậy nên số tiền trên tay trên Lục Minh có một nửa là của con, Mommy để luật sư giúp con, hẳn là có thể lấy lại nhiều hơn 300 vạn đi."
"Cảm ơn Mommy." Trong lòng Lục Ninh Hoàn ấm áp, rất tốt nàng cũng có người nhà, nàng không phải chỉ có một mình.
Thẩm Tiện để luật sư đi chuẩn bị tài liệu cùng chứng cứ, chính mình mang theo mọi người trở về nhà.
Phương Tĩnh Lan cùng Thẩm Văn Khang ở nhà cũng không làm được gì, cùng với Lâm Nhất Nam ở trong phòng khách lâu lâu nhìn ra bên ngoài, thấy mọi người đã trở lại, lập tức đi đón.
"Ninh Hoàn, thế nào a? Có bị thương không, mau để bà nội nhìn xem." Phương Tĩnh Lan vội vã hỏi.
Lục Ninh Hoàn cười cười, "Bà nội con không có chuyện gì hết, nhờ Mommy và mẹ đến kịp thời, con một chút thương tích đều không có."
Phương Tĩnh Lan nhìn Lục Ninh Hoàn êm đẹp đứng ở trước mặt, lo lắng treo trong lòng mới xem như đặt xuống .
"Chị Tiểu Lục ." Lâm Nhất Nam cũng chạy tới ôm Lục Ninh Hoàn, Lục Ninh Hoàn bị mọi người vây quanh, cảm giác ấm áp đã lâu lại hiện lên trong lòng.
"Được rồi, mọi người để Ninh Hoàn đi nghỉ ngơi, đừng đứng vây quanh như vậy nữa." Thẩm Tiện cười nhắc nhở nói.
Lúc này nàng mới nhẹ nhàng thở ra, nhớ đến lúc Lục Ninh Hoàn gửi video cho Thẩm Tiện xem cô có hơi hoảng sợ, một bên tìm người an bài đi về hướng thôn của Lục Ninh Hoàn, một bên không ngừng gọi điện thoại cho Lục Ninh Hoàn, cũng may hữu kinh vô hiểm (gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy) .
Buổi tối lúc Lục Ninh Hoàn ăn cơm cũng không ăn được bao nhiêu, lúc này lại cũng không có ăn uống gì, chỉ bưng cái ly uống một ít nước, lúc này cả người mới tốt hơn một chút.
Ở một bên Thẩm Điềm đau lòng nhìn Lục Ninh Hoàn, "Chị Tiểu Lục chị có phải không thoải mái hay không? Em nhìn thấy cả người chị đều không có tinh thần, có muốn gọi bác sĩ đến khám hay không?"
Lục Ninh Hoàn cầm tay Thẩm Điềm, lắc lắc đầu, "Chị không sao, có thể là buổi tối ở bên ngoài một thời gian dài, có chút lạnh, Điềm Điềm, chị đi tắm rửa trước, chờ lát nữa liền ngủ một giấc thì không có việc gì nữa."
"Được, chị Tiểu Lục tỷ tỷ, em chờ chị." Thẩm Điềm không có tâm tình gì, nghĩ đến chị Tiểu Lục của mình bị người khác khi dễ, chính mình cũng đau lòng không kém.
Thẩm Tiện cũng đau lòng cho Lục Ninh Hoàn, tuổi còn liền gặp phải loại chuyện như thế này, nhìn nhóc nhà mình uể oải ỉu xìu, Thẩm Tiện nhéo nhéo mặt nhóc con, "Điềm Điềm, đừng buồn như vậy, nếu con buồn như vậy thì trong lòng chị Tiểu Lục của con càng khó chịu, con ngoan ngoãn, ở bên cạnh an ủi Ninh Hoàn."
"Con biết rồi mommy." Thẩm Điềm giơ lên khuôn mặt nhỏ nhìn mommy nhà mình.
Mommy nói rất đúng! Mình là kỵ sĩ nhỏ của chị Tiểu Lục, nên là phải an ủi chị Tiểu Lục mới đúng, không thể để mình uể oải ỉu xìu trước được.
Thẩm Điềm sau khi nghĩ thông suốt, lập tức đứng dậy đi về phòng tắm rửa thay quần áo, chờ Lục Ninh Hoàn tắm rửa xong đi ra ngoài, liền thấy Thẩm Điềm đã ở trên giường chờ mình.
"Điềm Điềm? Em như thế nào lại ở đây?" Thấy Thẩm Điềm đã thay quần áo ngủ, hiển nhiên là vừa tắm xong.
Thẩm Điềm dương khuôn mặt nhỏ nhìn về phía Lục Ninh Hoàn, "Chị Tiểu Lục em sợ chị buổi tối sẽ sợ hãi, em tới đây để ngủ với chị."
Lục Ninh Hoàn cong cong đôi mắt, duỗi tay xoa đầu Thẩm Điềm, "Điềm Điềm chúng ta lại giỏi như vậy nha, muốn ngủ cùng với chị nữa."
"Ân ân, có em ở đây thì chị Tiểu Lục không cần sợ nữa, em giúp chị Tiểu Lục đánh người xấu!" Thẩm Điềm ôm Lục Ninh Hoàn làm nũng, sợ Lục Ninh Hoàn không cho mình ngủ ở đây.
"Hảo, có Điềm Điềm ở bên cạnh, chị sẽ không sợ." Lục Ninh Hoàn lăn lộn cả một đêm cũng mất rất nhiều sức lực, vốn dĩ có chút sợ hãi buổi tối mình sẽ nằm mơ thấy những thứ không sạch sẽ, kết quả còn chưa kịp nhớ điều gì, cũng đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Thẩm Điềm nằm ở bên cạnh Lục Ninh Hoàn chơi điện thoại một chút, thấy Lục Ninh Hoàn ngủ rồi thì chính mình mới yên tâm, buông điện thoại ra nằm ngủ.
Bên kia Lâm Thanh Hàn chuẩn bị đi ngủ, nghĩ nghĩ một chút lại đứng dậy.
"Thanh Hàn, em đi đâu a?" Thẩm Tiện đang nói chuyện điện thoại cùng luật sư lại xác nhận một chút chi tiết sự việc.
"Em có chút lo lắng cho Ninh Hoàn, em đi qua phòng con bé ngủ với con bé một đêm." Lâm Thanh Hàn nói rồi đứng dậy đi ra phòng.
Phòng Lục Ninh Hoàn và Thẩm Điềm cách phòng của hai người họ một cái hành lang, Lâm Thanh Hàn sợ Lục Ninh Hoàn đã ngủ, thật cẩn thận đẩy cửa ra, nương theo đèn ngủ trong phòng, Lâm Thanh Hàn liền thấy nhóc con nhà mình ngủ ngon lành ở bên cạnh Lục Ninh Hoàn, giống như là đang ngủ ở phòng của mình vậy đó?
Hai mắt Lâm Thanh Hàn nhìn hai nhóc con đang ngủ ngon lành trên giường, cười lắc lắc đầu đóng cửa lại, trở về phòng của mình.
Thẩm Tiện bên này còn đang nghịch điện thoại, thấy Lâm Thanh Hàn trở về "Di" một tiếng, "Không phải em đi ngủ với Ninh Hoàn hay sao? Như thế nào lại về rồi."
Lâm Thanh Hàn thở dài, buồn cười nhìn nhìn Thẩm Tiện nói: "Có con gái của chị ở bên cạnh rồi, còn có chỗ nào cho em ngủ lại đâu?"
"Điềm Điềm? Con bé bồi Ninh Hoàn ngủ? Cũng đúng, đứa nhỏ này rất tình cảm, biết đau lòng cho chị Tiểu Lục của con bé." Thẩm Tiện cười cười nói.
Lâm Thanh Hàn nằm xuống nhắm mắt lại, trong chốc lát lại mở mắt ra vỗ vỗ người Thẩm Tiện, "Thẩm Tiện, quyền nuôi nấng Ninh Hoàn chị chuẩn bị như thế nào rồi? Thật sự sẽ nhận nuôi dưới danh nghĩa của hai chúng?"
Thẩm Tiện gật đầu nói: "Khẳng định chắc chắn là như vậy a, chúng ta nhìn Ninh Hoàn từ nhỏ đến hiện tại, đương nhiên là con gái của chúng ta rồi."
Tay Lâm Thanh Hàn khảy đầu tóc của mình, có chút bực bội nói: "Em không phải nói cái này, em là nói con bé cùng Điềm Điềm."
Thẩm Tiện buông điện thoại nhìn Lâm Thanh Hàn, không rõ nàng có ý tứ gì, "Hai đứa nhỏ thì làm sao vậy? Chúng ta nhận nuôi Ninh Hoàn khẳng định Điềm Điềm rất là vui vẻ a, còn có chuyện gì khác sao?"
Lâm Thanh Hàn hướng về phía Thẩm Tiện, dứt khoát dựa vào trong lòng ngực Thẩm Tiện, "Chị không nghĩ tới vạn nhất về sau, em nói là vạn nhất a, cũng không nhất định, vạn nhất Điềm Điềm cùng Ninh Hoàn thích nhau, chúng ta đem quyền nuôi nấng Ninh Hoàn về tay của mình, như thế thì hai bạn nhỏ làm sao có thể ở bên nhau nha?"
Thẩm Tiện thật đúng là không nghĩ tới tình huống này, rốt cuộc nhóc con nhà mình hiện tại không có ý nghĩ yêu sớm, mỗi ngày ăn nhiều hơn hai cái bánh bao nhân trứng sữa đều rất vui vẻ.
Bất quá Thanh Hàn nói chuyện này thật ra cũng có đạo lý, Thẩm Tiện nghĩ nghĩ nói: "Kia cũng không phải vấn đề lớn, dù sao Ninh Hoàn 18 tuổi chính là người trưởng thành rồi, chúng ta có thể ngưng hẳn đối với quyền nuối nấng Ninh Hoàn a, khi đó các nàng đều đã lớn, nếu muốn ở bên nhau cũng khá tốt a."
Lâm Thanh Hàn nhìn nhìn Thẩm Tiện cười nói: "Cũng là, dù sao nếu hai đứa nhỏ sau này không ở bên nhau thì Ninh Hoàn vẫn là con gái của chúng ta."
"Nhất định chờ sau khi ba nhóc con này lớn lên, chúng ta cũng có thời gian đi du lịch đây đó." Dù sao trong nhà có tới ba nhóc con, khẳng định có thể đem công ty quản lý tốt, đến lúc đó cô cùng Thanh Hàn có thể về hưu sớm để đi chơi.
"Chị tưởng tượng thật phong phú, vẫn là nên nuôi ba nhóc con này lớn lên rồi nói tiếp." Lâm Thanh Hàn cười nói.
"Kia nhưng thật là quá nhanh, nháy mắt Điềm Điềm đã 12 tuổi, thời điểm chị vừa tới nơi này con bé mới ba tuổi rưỡi, ôm vào trong ngực mềm như bông, kêu chị mommy mommy làm nũng muốn ăn tiểu sơn trúc, lúc này con bé sẽ bảo vệ chị Tiểu Lục của mình." Thẩm Tiện nhớ tới sự tình trước kia cảm thấy rất có ý tứ.
"Đúng nha, chỉ chớp mắt một cái mấy đứa nhỏ đều đã lớn như vậy, chúng ta cũng ở bên nhau lâu như vậy." Lâm Thanh Hàn nhớ tới sự tình trước kia, cảm thấy có rất nhiều việc như mới phát sinh ngày hôm qua vậy.
"Chờ thêm mấy năm nữa là có thể đem công ty giao cho mấy đứa nhỏ, Thanh Hàn muốn đi chỗ nào, chúng ta liền đi chỗ đó." Thẩm Tiện cười đem người ôm vào trong lòng ngực.
"Được a, đến lúc đó chúng ta cùng nhau chạy trốn, mặc kệ mấy nhóc con." Lâm Thanh Hàn cười cười nói.
Cục cảnh sát bên kia, Lục Đức Vũ được cảnh sát tiến hành giáo dục tư tưởng, cảnh sát cũng cho Lục Minh bảo lãnh người mang đi.
Lục Đức Chu bởi vì đã qua mười sáu tuổi, bị giam giữ 14 ngày, Lưu Tương Bình bởi vì xô đẩy cảnh sát, ngăn cản cảnh sát phá án, bị giam giữ 10 ngày, vào Cục Cảnh Sát, Lưu Tương Bình cùng Lục Đức Chu mới xem như thành thật, đặc biệt là Lục Đức Chu, ngày thường ở trong trường học quậy phá cũng chỉ là bạn học cùng tuổi, đây lần đầu vào cục cảnh sát, thời điểm lúc tối cả người đắc ý dạt dào vì khi dễ được Lục Ninh Hoàn, nếu hắn biết Lục Ninh Hoàn khó chơi như vậy đánh chết hắn hắn cũng không dám đánh chủ ý lên người Lục Ninh Hoàn a.
Lục Minh nhìn Lục Đức Vũ từ cục cảnh sát đi ra trong lúc nhất thời buồn vui đan xen, vui là vì con trai mình còn chưa vị thành niên, sẽ không bị giam giữa, buồn chính là đắc tội Thẩm gia, làm cho mọi chuyện mặt ngoài công phu đều uổng phí, con gái của mình rất có thể bị đuổi khỏi trường học.
Mặt Lục Minh đỏ bừng lên, đạp Lục Đức Vũ bỏ đi vào xe.
Lục Tử Toàn thấy ba mình giận giữ, cũng thành thật, Lục Đức Vũ cuối thấp đầu, tuy rằng hắn không bị giam giữ, nhưng ở Cục Cảnh Sát cũng có án tích, về sau muốn tìm một công việc tốt, yêu cầu thẩm tra chính trị, đại khái là không qua được.
Thẩm Điềm bên này hoàn toàn không biết mẹ, mommy đã suy nghĩ như thế nào đem công ty giao cho ba nhóc con các cô chưa trưởng thành, nhóc con bởi vì nghĩ chuyện của Lục Ninh Hoàn, ngủ cũng không sâu, qua nửa đêm, Lục Ninh Hoàn ngủ không yên ổn, ở trên giường lăn qua lăn lại.
Thẩm Điềm lập tức tỉnh dậy, thấy Lục Ninh Hoàn cau mày, giữa trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, Thẩm Điềm có chút lo lắng chị Tiểu Lục gặp ác mộng, duỗi tay cầm tờ giấy khăn lau mồ hôi trên trán Lục Ninh Hoàn, thời điểm tay đụng tới trán Lục Ninh Hoàn, cảm thấy trán Lục Ninh Hoàn có chút nóng.
Thẩm Điềm dứt khoát sờ lên trán lần nữa, quả nhiên trên trán Lục Ninh Hoàn có chút nóng, Thẩm Điềm nhẹ nhàng đẩy cánh tay Lục Ninh Hoàn, ôn nhu kêu: "Chị Tiểu Lục tỉnh, chị Tiểu Lục?"
Lục Ninh Hoàn ngủ cũng thật không an ổn, trong mộng nàng lại thấy được Lục Đức Chu cùng Lục Đức Vũ đối với mình lộ bộ phận sinh dục, nàng liều mạng cầu cứu nhưng không ai lại đây cứu nàng, nàng bất lực ngồi ở trong viện gào rống, Lục Ninh Hoàn nghe được Thẩm Điềm kêu nàng, chậm rãi mở mắt.
Thấy Thẩm Điềm ở trước mặt mình, Lục Ninh Hoàn đứng dậy bổ nhào vào trong lòng ngực của Thẩm Điềm, miệng lẩm bẩm nói: "Điềm Điềm, Điềm Điềm."
Thẩm Điềm đau lòng đem Lục Ninh Hoàn ôm vào trong ngực, "Chị Tiểu Lục, chị gặp ác mộng đúng không? Đừng sợ, có Điềm Điềm ở đây."
Lục Ninh Hoàn vẫn chưa hoàn hồn, cảnh trong mơ vừa rồi quá mức chân thật, nàng cho rằng mình nhất định sẽ bị hai người bọn họ hại, còn rất tốt Thẩm Điềm đã đánh thức nàng.
"Ân, ác mộng thật đáng sợ, bất quá có Điềm Điềm ở đây chị sẽ không sợ nữa." Lục Ninh Hoàn sợ Thẩm Điềm lo lắng, điều chỉnh hô hấp nói.
"Chị Tiểu Lục, em vừa sờ trán của chị có chút nóng, em đi lấy nhiệt kế để đo cho chị." Thẩm Điềm ôn nhu nói, chị Tiểu Lục ôm mình có chút khẩn, Thẩm Điềm căn bản không thểđộng đậy.
Lục Ninh Hoàn lúc này cũng không nghĩ sẽ buông Thẩm Điềm ra, lại ôm trong chốc lát, mới buông Thẩm Điềm ra, "Điềm Điềm, vậy em lấy xong đồ thì chạy nhanh trở về, chị sợ."
Thẩm Điềm cười vỗ vỗ phía sau lưng Lục Ninh Hoàn an ủi, "Được em đi mau lắm." Nói xong Thẩm Điềm bước nhanh ra, đi vào trong phòng khách lấy thuốc hạ sốt, miếng dán nhiệt, lại đổ ly nước ấm, lúc này mới trở về phòng Lục Ninh Hoàn.
"Chị Tiểu Lục, em giúp chị đo nhiệt độ một chút." Thẩm Điềm nói giúp Lục Ninh Hoàn đo nhiệt độ cơ thể, một lần 38°5, một lần 38°7, là có nóng một chút.
"Chị Tiểu Lục chị có phát sốt một chút, bất quá không cao lắm, uống một chút thuốc ngủ một giấc hẳn là sẽ khoẻ lại." Nói rồi đem miếng dán hạ sốt dán lên trán Lục Ninh Hoàn, lại lấy ra một viên thuốc hạ sốt đặt ở lòng bàn tay Lục Ninh Hoàn, đem nước đưa qua.
"Chị Tiểu Lục, uống thuốc đi, uống xong em bồi ở bên cạnh chị ngủ thêm một lát, ngày mai chúng ta cùng nhau ăn tết." Thẩm Điềm ngồi ở mép giường nhìn Lục Ninh Hoàn mép giường nhìn Lục Ninh Hoàn nói.
"Được." Lục Ninh Hoàn nói rồi uống thuốc Thẩm Điềm đưa cho nàng.
Thời điểm nằm xuồng, Lục Ninh Hoàn nhớ tới giấc mơ vừa rồi vẫn là có chút sợ hãi, vẫn luôn nắm tay Thẩm Điềm, Thẩm Điềm đã tắt đèn trong phòng, trong lúc nhất thời chỉ còn lại đèn ngủ.
"Điềm Điềm, chị có chút sợ, em nắm tay chị ngủ có được không?" Lục Ninh Hoàn nhéo nhẹ tay Thẩm Điềm.
"Được a, tay của em chị Tiểu Lục cứ tuỳ ý nắm." Thẩm Điềm cười, nắm tay Lục Ninh Hoàn thật chặt.
-----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top