Chương 30
Thời điểm mọi người ở đây giằng co, Lục Ninh Hoàn gọi điện thoại báo cảnh sát, Lục Ninh Hoàn ở trong điện thoại nói rõ tình huống, lại báo địa chỉ.
Trong điện thoại người nọ để lộ giọng nói có chút không kiên nhẫn nói, "Tôi nói, cô cũng chưa thật sự bị thương tổn cái gì, loại chuyện nhỏ như thế này cũng báo cảnh sát? Tôi vừa nghe xong chuyện này thì chính xác chỉ là chuyện trong nhà."
"Báo cảnh sát là quyền lợi của công dân, nếu hôm nay tôi báo cảnh sát mà mấy người không đến đây điều tra, nếu có chuyện gì mấy người cũng không thoát được hiềm nghi." Lục Ninh Hoàn không nghĩ tới báo cảnh sát sẽ nhận lại được những lời nói như vậy.
"Chúng ta không nói là sẽ không đến điều tra, các người đợi chút đi." Nói xong điện thoại liền cúp máy.
Điện thoại Lục Ninh Hoàn lại lần nữa vang lên, lần này là Thẩm Tiện gọi lại.
Điện thoại mới vừa mới được mở lên âm thanh Thẩm Tiện nôn nóng nói, "Ninh Hoàn, con thế nào rồi, bọn họ có làm gì con không, con đừng sợ mommy và mẹ con còn có Điềm Điềm đều đang trên đường đến, mommy còn ở thành phố báo cảnh sát, đại khái khoảng hai mươi phút nữa mommy cùng với cảnh sát sẽ đến."
"Mommy, con không có việc gì, con cũng vừa mới báo, phỏng chừng là cảnh sát trong thị trấn lát nữa sẽ tới, mommy yên tâm, bọn họ không dám đụng đến con, con, con chính là có chút nhớ mọi người." Âm thanh Lục Ninh Hoàn càng nói càng nhỏ, cùng người mà mình tín nhiệm nhất nói chuyện điện thoại, uỷ khuất trong lòng như là măng mọc sau mưa tranh nhau ra bên ngoài, nhưng những người trước mặt nàng đều không phải người tốt, Lục Ninh Hoàn không nghĩ sẽ yếu thế trước những người này, ngang ngạnh đem nước mắt nhịn xuống.
"Tốt rồi, Ninh Hoàn bảo vệ tốt chính mình, mommy lát nữa sẽ đến."
Thẩm Tiện nói chuyện xong, Thẩm Điềm đã muốn nói ngay, lấy điện thoại của Thẩm Tiện qua, "Chị Tiểu Lục chị đừng sợ, em sẽ đi bảo vệ chị, em giúp chị đem người xấu đều đánh chạy, chị từ từ chờ em." Thời điểm Thẩm Điềm nói chuyện trên mặt còn có nước mắt, nhóc con vừa nghe đến Lục Ninh Hoàn xảy ra chuyện, cả người đều sợ hãi, hận không thể bay qua đi bảo vệ Lục Ninh Hoàn.
"Chị biết, yên tâm, bọn họ không dám đụng đến chị, chị đã báo cảnh sát." Lục Ninh Hoàn sợ Thẩm Điềm lo lắng giải thích nói.
"Được, chị Tiểu Lục, chị đừng ngắt điện thoại, chúng ta lập tức đến, em sẽ nói chuyện với chị." Thẩm Điềm lo lắng nói.
"Được, Điềm Điềm vẫn luôn nói chuyện với chị thì chị sẽ không sợ nữa."
"Ninh Hoàn, thật sự kinh động đến Thẩm tổng? Ai, này kỳ thật cũng không cần thiết như vậy." Lục Minh tâm đều lạnh, mấy năm nay cùng Thẩm gia duy trì mối quan hệ sợ là hiện tại muốn chặt đứt, hắn hiện tại chỉ có thể cầu nguyện Lục Ninh Hoàn đối với Thẩm gia không quan trọng, hoặc Thẩm gia ngại loại sự tình mất mặt này không muốn lộ ra, nếu không bọn họ thật là một chút biện pháp đều không có.
Đại khái khoảng mười phút sau, cảnh sát trong trấn đến, hai nam cảnh sát xuống xe, không có chút kiên nhẫn lớn tiếng nói hướng về phía trong nhà hỏi: "Ai báo cảnh sát, ai bị người dâm loạn? Chạy nhanh lại đây làm ghi chép."
Âm thanh nam nhân rất lớn, Lục Ninh Hoàn cảm thấy trong lòng ẩn ẩn có chút không khoẻ, "Là tôi, Lục Đức Vũ cùng Lục Đức Chu vừa rồi muốn dâm loạn tôi, tôi đã ghi hình lại những chuyện vừa rồi."
"Các người là người cùng một nhà? Ngươi nói hai người bọn họ muốn dâm loạn sao? Đối với ngươi có thật sự xảy ra chuyện hay không?" Cảnh sát cầm vở ký lục.
"Bọn họ lỏa lồ hạ thể, còn dùng ngôn ngữ vũ nhục tôi." Lục Ninh Hoàn vội vã nói.
Cảnh sát trẻ tuổi nhíu mày, "Đó chính là chuyện không có thương tổn thật sự, tôi xem các người đều là người một nhà, muốn hay không thương lượng lại, có thể phối hợp giải quyết chúng ta liền phối hợp giải quyết, Tết nhất bọn nhỏ để lại án cũng không tốt." Cảnh sát nói là nói như vậy, kỳ thật vẫn là bởi vì sợ phiền toái, hơn nữa loại sự tình này bọn họ thấy nhiều, đại đa số đều là cuối cùng ngầm giải quyết với nhau.
Lục Minh nghe cảnh sát nói như vậy, trên mặt lập tức giơ lên một tia ý cười tới, đối với Lục Ninh Hoàn nói: "Ninh Hoàn, con xem đồng chí cảnh sát nói như vậy, chúng ta vẫn là thương lượng đi, người một nhà đừng để bất hoà, con xem bà nội con lớn tuổi như vậy, đừng lại lạnh nhạt như vậy."
"Con không cho rằng đây có thể thoả hiệp giải quyết, chú cảnh sát, tuy rằng tôi không hiểu pháp luật, nhưng tôi cũng biết bọn họ làm như vậy nhất định là không đúng." Lục Ninh Hoàn nhìn hai cảnh sát nói.
"Ngươi biết cái gì, ngươi còn chưa có thành niên, được rồi, để người lớn tới cùng tôi làm việc, kia hai người con trai về sau giáo dục tốt là được." Người cảnh sát không kiên nhẫn nói, trừ bỏ buổi tối, bọn họ vốn dĩ không nghĩ tới cảnh này.
Cảnh sát đương nhiên vẫn là vì nhân dân phục vụ, nhưng cũng không ít người bên trong có đục nước béo cò, ăn no chờ chết người, chỉ cần có thể báo cáo kết quả công tác thì liền làm cho xong việc, Lục Ninh Hoàn nghĩ, nàng hẳn là đụng phải người vế sau, trong lòng hàn ý toàn thân, nếu phía sau nàng không có Thẩm gia, nếu nàng vẫn luôn là cùng ở nhà của chú?
Đó có phải ý nghĩa hay không nếu chính mình thật sự bị hai người này dâm loạn, cũng sẽ không có người giúp mình, ngược lại sẽ một điều nhịn chín điều lành? Chỉ là ngẫm lại, Lục Ninh Hoàn liền cảm thấy cả người lạnh toát, đau đầu đến lợi hại.
Nàng đứng ở một bên, mắt lạnh nhìn hai cảnh sát cùng với chú của mình, những người khác nghe xong cũng nhẹ nhàng thở ra, Lục Đức Chu lúc này đã không còn đau, hắn còn khiêu khích nhìn về hướng Lục Ninh Hoàn cười cười, cảm thấy chính mình thông minh, quả nhiên cùng hắn tưởng tượng không sai biệt lắm, trong nhà khẳng định là muốn một điều nhịn chín điều lành.
Lục Tử Toàn càng là chế giễu nhìn về phía Lục Ninh Hoàn, báo cả nửa ngày, này không phải đang chậm trễ sao? Cơm chiều còn chưa có ăn no đâu.
Lục Tử Toàn hung hăng trừng mắt nhìn Lục Ninh Hoàn một cái, quay đầu đối với Trương Nhược Hoa nói: "Mẹ, mọi người ở chỗ này với Lục Ninh Hoàn uống gió Tây Bắc đi, con đi trong vào ăn cái gì đã."
Lão thái thái cùng em trai còn có Lục Bằng cùng Lưu Tương Bình cũng đều lục tục vào nhà.
Lưu Tương Bình lôi kéo con trai, trừng mắt nhìn Lục Ninh Hoàn một cái, "Đồ không biết tốt xấu, chính ngươi ở bên ngoài ngốc đi."
Cảnh sát còn chưa đi, những người trong phòng lại bắt đầu ăn uống, Lục Ninh Hoàn nhìn Lục Minh đang ghi chép hẳn là làm xong, hai cảnh sát chính thu thập đồ vật chuẩn bị rời đi, Lục Minh đi theo chuẩn bị đưa cảnh sát đi.
Lục Ninh Hoàn đứng ở trong sân trên người rét run, trong lòng càng là bị áp bức.
Lúc Lục Minh cùng cảnh sát nói chuyện, đồng thời bên ngoài sân thật mau lại có âm thanh xe cảnh sát, sân nhà lão thái thái thật là náo nhiệt lúc này cũng đã có người tò mò nhìn, vừa thấy xe cảnh sát rồi lại tới hai chiếc xe cảnh sát nữa, càng tò mò nhà lão thái thái này rốt cuộc xảy ra chuyện gì nha.
Trên xe bước xuống năm cảnh sát, còn lại chính là gia đình Thẩm Điềm.
Một đám người đều đi vào sân nhà lão thái thái, Lục Minh cùng hai cảnh sát nhìn nhau, không rõ như thế nào lại tới thêm một đám cảnh sát.
"Đồng chí, thôn này chúng ta đơn vị quản hạt mà, án này chúng tôi đã xử lý xong rồi, các vị đây là từ chỗ nào tới a?" Một cảnh sát viên hỏi.
"Chúng tôi là cảnh sát thành phố, là chỉ thị của cấp trên phái chúng tôi xuống đây để xử lý án này, các người xử lý xong rồi sao? Kia đem ghi chép đưa chúng tôi nhìn xem." Đứng đầu đội trưởng phó, hắn nhìn hai vị cảnh sát ở trấn nói.
Kia hai cảnh sát nhìn nhau một chút, có chút do dự đem ghi chép đưa qua, "A, cái này bạn nhỏ Lục Ninh Hoàn cung cấp đầy đủ tư liệu cùng chứng cứ, các ngươi cư nhiên viết thành gia đình tranh cãi? Xem ra trong thị trấn còn tồn tại những thành phần lười nhát, chậm trễ a, tôi sẽ đem chuyện này báo cáo lên lãnh đạo." Đội trưởng Phó nhìn thoáng qua hai cảnh sát ở trấn nói.
Lục Minh nhìn cảnh sát cùng với Thẩm Tiện mới tới, mặt mày đều bị dọa trắng, không biết nên giải thích như thế nào mới tốt.
Bên kia Thẩm Điềm chạy về phía Lục Ninh Hoàn, ôm chặt Lục Ninh Hoàn, "Chị Tiểu Lục chị đừng sợ, tiểu kỵ sĩ đã tới, ai cũng không thể thương tổn chị, em sẽ bảo vệ chọ, ô ô ô ~" Thẩm Điềm nói nhưng thật ra khóc trước Lục Ninh Hoàn.
Lục Ninh Hoàn thấy mẹ, mommy, Điềm Điềm đều tới, vừa mới chuẩn bị có chút muốn khóc, nhưng lại bị nhóc con trước mặt ôm mình ô ô khóc còn nói phải bảo vệ mình thì liền bị Thẩm Điềm làm cho tức cười.
"Hảo, chị không có việc gì, tiểu kỵ sĩ của chị đã tới, chị sẽ không sợ." Lục Ninh Hoàn một bên dỗ Thẩm Điềm, một tay từ trong túi móc ra khăn giấy lau nước mắt cho Thẩm Điềm.
"Ân ân, em không thể khóc, em còn phải bảo vệ chị Tiểu Lục." Thẩm Điềm như là nghĩ đến cái gì đó, người.
Lục Ninh Hoàn nhìn thân ảnh nho nhỏ trước người, trong lòng cũng ấm áp theo, rõ ràng mới vừa rồi còn lo lắng ôm chính mình khóc ô ô ô, nghĩ đến phải bảo vệ mình lại lập tức đem chính mình che chắn ở phía sau.
Đội trưởng Phó mang theo người vào nhà gọi người, thấy người trong nhà xem như không có việc gì, hắn đều cười, "Cục cảnh sát thành phố, phiền toái mọi người mau đi đến sân để ghi chép."
"Không phải mới vừa làm xong sao? Kia hai cảnh sát đều nói là gia đình tranh cãi." Lưu Tương Bình không kiên nhẫn nói.
"Theo như chúng tôi nắm giữ chứng cứ, chuyện này tuyệt đối không phải cái gì gia đình tranh cãi, mọi người nhanh lên mau phối hợp điều tra." Phó đội trưởng đề cao âm thanh nói chuyện của mình.
Mấy người Lưu Tương Bình đứng lên, Lục Đức Chu vừa mới ngồi xuống ăn đồ ăn, thầm mắng Lục Ninh Hoàn ngu xuẩn, lúc này trên mặt không còn ý cười, nắm chặt tay Lưu Tương Bình: "Mẹ, con không làm gì Lục Ninh Hoàn, không thể để bọn họ bắt con."
"Sẽ không bắt con, tự nhiên sẽ có pháp luật định đoạt, không phải mẹ con định đoạt."
Chờ mọi người đều tới trong sân, Phó đội trưởng lễ phép dò hỏi những sự kiện trải qua, Lục Ninh Hoàn đưa video cho Thẩm Tiện và cũng đã phát trên đường các cảnh sát xem qua, bởi vậy đã minh bạch tình huống như thế nào, lúc sau lại một lần nữa hỏi qua mọi người.
Thời điểm hỏi Lục Đức Chu, Lục Đức Chu còn cãi bướng: "Con chưa có làm qua, là Lục Ninh Hoàn đá con trước."
"Cái kia video chúng ta đã xem qua, mặc dù ngươi nói không có, hôm nay cũng phải đi theo chúng tôi về đồn." Phó đội trưởng hung hăng trừng mắt nhìn Lục Đức Chu một cái.
"Con không có làm, con bất quá chính là cởi quần, con thật sự không đụng tới Lục Ninh Hoàn." Lục Đức Chu khóc ra tới.
So sánh với Lục Đức Chu, Lục Đức Vũ thành thật hơn nhiều, tất cả đều nhận.
Lục Minh ở một bên khuyên cảnh sát, thấy các cảnh sát không dao động lại muốn đi khuyên Lục Ninh Hoàn, kết quả bị Thẩm Tiện chặn đường đi.
Thẩm Tiện lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Minh, "Lục tiên sinh chính là chiếu cố Ninh Hoàn như vậy sao? Tôi thật là mở rộng tầm mắt đó, con của ông đối xử với Ninh Hoàn như vậy thì không thể cứu vãn sự tình, tôi cảm thấy ông đã không còn năng lực nuôi nấng Ninh Hoàn, đúng rồi còn có bà nội Ninh Hoàn, đồng dạng cũng không có năng lực nuôi nấng Ninh Hoàn, rốt cuộc là ở dưới mí mắt của ông cùng bà nội Ninh Hoàn thì Ninh Hoàn bị người ta dâm loạn, tôi đã tìm luật sư, các người không có năng lực nuôi nấng Ninh Hoàn, tôi sẽ đi tư pháp làm theo trình tự giành quyền nuôi dưỡng Ninh Hoàn."
"Không phải Thẩm tổng, chuyện này là ngoài ý muốn, thật là ngoài ý muốn, đều do Lục Đức Chu, Đức Vũ là bị hắn tác động mới có thể làm như vậy." Lục Minh vội vội vàng vàng giải thích.
"Có thể bị tác động đã nói lên hắn vốn dĩ có như vậy tâm tư, đúng rồi, như vậy đứa nhỏ không có tư cách học ở trường trung học tốt nhất Lâm Hải, tôi sẽ cùng hiệu trưởng nói chuyện, Lục tiên sinh nên chạy nhanh chuẩn bị cho con của ông đi, con gái thì nên chuyển trường, rốt cuộc để trường đuổi học xác thật cũng rất mất mặt." Thẩm Tiện cười lạnh một tiếng nói.
"Thẩm tổng, cô không thể như vậy, cô không thể như vậy." Lục Minh vội vã muốn kéo Thẩm Tiện lại, lại bị vệ sĩ của Thẩm Tiện chặn lại.
Thực mau ghi chép xong, Lục Đức Vũ cùng Lục Đức Chu bị cảnh sát mang đi, Lưu Tương Bình rống lớn một tiếng liền hướng về phía cảnh sát vọt qua, một người cảnh sát bị đẩy.
Phó đội trưởng thấy thế cười lạnh một tiếng: "Ha, lúc này cô có thể cùng con trai của cô ở cùng một chỗ rồi đó, cản trở công vụ, cố ý xô đẩy cảnh sát, mang đi."
"Các người dựa vào cái gì bắt tôi đi, buông tay, buông tay." Hai cảnh sát đem Lưu Tương Bình kéo vào xe cảnh sát, Lục Đức Chu cùng Lục Đức Vũ cũng bị mang lên xe cảnh sát.
Hai cảnh sát trên trấn lúc này đều trợn tròn mắt, phó đội trưởng tính cả mấy cái cảnh sát còn lại cũng không quản hai người kia, phó đội trưởng nhìn về phía Lục Minh nói: "Con trai ông năm nay chưa đủ mười sáu tuổi, chúng tôi mang về giáo dục, hôm nay ông là có thể đem người về nhà, ông lái xe đi theo vào cục cảnh sát đi, chờ lát nữa đem người lãnh về."
Lục Minh nhẹ nhàng thở ra, có thể tưởng tượng đến chuyện Thẩm Tiện vừa mới nói lại nghẹn trong lòng đến mức thở không nổi, chỉ phải đành phải mang Trương Nhược Hoa cùng Lục Tử Toàn lái xe rời đi.
Lục Bằng muốn cùng Lục Minh đi cục cảnh sát, bị Lục Minh cản lại, "Anh muốn đi cùng tôi làm gì, loại tình huống này anh đi thì có ích lợi gì?"
Lục Bằng bị dọa, nghe Lục Minh nói như vậy, chỉ đành phải từ bỏ.
Lão thái thái thấy hai cháu trai của mình bị bắt đi, lập tức ngồi dưới đất la lối khóc lóc lăn lộn, gia đình Thẩm Tiện không thèm nhìn đến, trước khi đi Thẩm Tiện cố ý nói với lão thái thái: "Lão thái thái, hãy chờ lệnh của toà án đi, loại người như các người không xứng đáng có quyền nuôi dưỡng Ninh Hoàn."
Lão thái thái khóc cả đêm thể lực có chút chống đỡ không nổi, bị Thẩm Tiện nói như vậy liền gào lại, "Cô, Cô nói như vậy cho rằng tôi sợ mấy người sao? Cô chờ xem, Lục Ninh Hoàn mày là cái đồ bạch nhãn lang, chúng ta phí công nuôi dưỡng mày."
Chỉ tiếc là không ai để ý tới những lời khôi hài này.
----------------------
P/s: Đã beta lại 2 chương lỗi copy từ word qua wattpad. Tui đọc mà hoảng luôn bị lỗi từ và thiếu từ nhiều đã chỉnh lại rồi, mọi người đọc truyện vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top