Chương 27

Trừ bỏ buổi sáng, Thẩm Điềm và Thẩm Tiện cùng nhau đưa Lục Ninh Hoàn về nhà Lục Minh, Lục Minh nhìn thấy Thẩm Tiện đôi mắt đều sáng lên, trái lại Lục Đức Vũ cùng Lục Tử Toàn, hai người nhìn thấy Thẩm Tiện không hẹn mà cùng nhau lùi về sau một bước.

Mấy năm nay Thẩm Tiện mua cho hai bọn họ sách bài tập không thiếu bài nào, nghĩ đến những cuốn sách đó còn đang ở trong nhà, Lục Đức Vũ cùng Lục Tử Toàn nhìn Thẩm Tiện sợ hãi.

"Thẩm tổng, thật là ngượng ngùng cô đi đến đây một chuyến, bà nội Ninh Hoàn quá nhớ đứa nhỏ này, đã nhiều năm không gặp, bà nội nói năm nay nhất định phải mang đứa nhỏ về để nhìn xem." Lục Minh lấy lòng cười.

"Thẩm tổng yên tâm, chúng ta nhất định sẽ chăm sóc cho Ninh Hoàn thật tốt." Trương Nhược Hoa nói phụ họa.

"Được, kia thật phiền toái các ngươi." Thẩm Tiện nói với Lục Minh và Trương Nhược Hoa, lại ở bên cạnh Lục Ninh Hoàn nói: "Ninh Hoàn, dì cùng Điềm Điềm mùng ba sẽ trở lại đây đón con, nhớ tự chăm sóc mình thật tốt nhé."

"Chị Tiểu Lục tỷ tỷ, nhớ gọi video cho em." Thẩm Điềm quơ quơ điện thoại đang cầm trong tay, lưu luyến không rời nói.

"Được rồi, chị chỉ đi có mấy ngày, em ở nhà ngoan ngoãn ăn cơm, không được không vui." Thời điểm Lục Ninh Hoàn nói còn chọc chọc sườn mặt Thẩm Điềm, thời điểm Thẩm Điềm cười lên nơi đó sẽ có một má lúm đồng tiền nhỏ hiện lên.

"Được, em chờ chị trở về."

Thẩm Tiện nín cười hết nửa ngày, "Được rồi, không phải sẽ không gặp được nữa, sao lại lưu luyến không rời, mommy và mẹ của hai con cũng chưa như hai người các con quá buồn nôn như vậy."

Thẩm Tiện trêu chọc một tiếng, gia đình Lục Minh lên xe, Thẩm Tiện nhìn nhóc con nhà mình, nhóc con vẫn còn lưu luyến không rời nhìn chiếc ô tô đang rời đi.

Thẩm Tiện xoa đầu Thẩm Điềm, "Được rồi, đừng nhìn nữa, lát nữa con gọi điện cho Ninh Hoàn là được rồi."

"Ân." Thẩm Điềm nhấp nhấp miệng, đi theo Thẩm Tiện lên xe.

Ô tô của Lục Minh cũng không lớn, nhiều năm như vậy vẫn là chiếc xe trước kia không đổi, lúc này Lục Ninh Hoàn cùng Lục Đức Vũ, Lục Tử Toàn ba người ngồi chen chúc ở hàng ghế phía sau.

Đặc biệt là Lục Tử Toàn không muốn ngồi gần Lục Ninh Hoàn, Lục Đức Vũ liền ngồi ở giữa hai người, hắn còn cố tình nhích tới nhích lui, lại đụng một chút tới cánh tay của Lục Ninh Hoàn, lấy này khiến cho Lục Ninh Hoàn chú ý.

Ồ "Không cẩn thận đụng tới Lục Ninh Hoàn tận ba lần", Lục Ninh Hoàn quay đầu nhìn thẳng mặt Đức Vũ, "Ngươi có thể đừng nhúc nhích nữa được không?" thời điểm nàng nói chuyện ánh mắt lạnh băng, xem Lục Đức Vũ có chút chột dạ.

Âm thanh Lục Ninh Hoàn cũng không quá nhỏ, Lục Minh cùng Trương Nhược Hoa cũng có nghe thấy, bọn họ vốn dĩ chính là mơ tưởng có thể leo lên tập đoàn Thẩm thị, mà con đường chính và cũng là quan trọng nhất là có mối quan hệ tốt với Lục Ninh Hoàn, ít nhất cũng giống như bây giờ cùng Lục Ninh Hoàn duy trì mối quan hệ mặt ngoài không có trở ngạ, tự nhiên không thể dễ dàng đắc tội Lục Ninh Hoàn.

"Lục Đức Vũ con có thể ngồi im một chút được hay không, con và con khỉ giống nhau nhích tới nhích lui." Trương Nhược Hoa nói Lục Đức Vũ vài câu, lại đối với Lục Ninh Hoàn cười mở miệng: "Ninh Hoàn, nếu con không muốn ngồi cùng Đức Vũ, thím và con có thể đổi vị trí."

Trương Nhược Hoa kỳ thật chính là ngoài miệng nói nói, bà ta cảm thấy Lục Ninh Hoàn sẽ không muốn đổi vị trí ngồi với mình, rốt cuộc còn phải dừng xe, nghĩ đến còn rất phiền toái.

"Được ạ, con cảm ơn thím." Lục Ninh Hoàn hướng Trương Nhược Hoa lộ ra một nụ cười công nghiệp, phá hỏng sự tưởng tượng của Trương Nhược Hoa.

Lục Minh nghe thấy như vậy, đành phải dừng xe bên đường để hai người đổi vị trí.

"Thật là phiền toái, Lục Ninh Hoàn, cô cho rằng hiện tại ở Thẩm gia chính là đại tiểu thư? Cười chết, Thẩm gia chỉ có hai đứa con gái, cô chẳng qua chỉ là được bố thí một chút thương hai?" Lục Tử Toàn lẩm bẩm lầm bầm bất mãn nói.

"Chính là, còn không phải chỉ đụng trúng một chút thôi sao? Giống như tôi và em gái ngồi gần nhau." Lục Đức Vũ cũng nói theo Lục Tử Toàn.

"Được rồi được rồi, người một nhà chúng ta vất vả cùng nhau qua năm mới, hai người các con đừng có kiếm chuyện nữa." Vừa nói Lục Minh đánh chuyển hướng, đem xe chậm rãi dừng bên đường.

"Ninh Hoàn, con vào ngồi ở ghế trước, để thím còn ngồi cùng hai đứa nó ở đằng sau, đừng chấp nhặt cùng hai đưa nó."

Lục Ninh Hoàn cười cười nói: "Con cảm ơn chú." Nàng biết được ý đồ của hai vợ chồng Lục Minh, bởi vậy cũng biết hai người họ sẽ không thể đắc tội mình, nếu như vậy đương nhiên không thể ủy khuất chính mình, có gì không thoải mái có thể thoải mái nói ra.

Chờ đổi đến ghế phụ, Lục Ninh Hoàn dựa vào ghế, tâm tình cũng tốt lên.

Thẩm Điềm bên này vừa về đến nhà liền nhắn tin cho Lục Ninh Hoàn.

Điềm Điềm: Chị Tiểu Lục mọi người tới chưa? Chị Tiểu Lục đang làm gì vậy? Chị Tiểu Lục em có chút nhớ chị.

Lục Ninh Hoàn vừa mở điện thoại liền nhận được rất nhiều tin nhắn của Thẩm Điềm, khóe môi thoáng hướng lên, trả lời tin nhắn Thẩm Điềm.

Lục Ninh Hoàn: Sắp tới rồi, thật là dính người ~ ( con mèo cào cào jpg )

Điềm Điềm: Đúng rồi em chính dính bên người chị Tiểu Lục, chị Tiểu Lục nhớ chú ý an toàn. ( ôm lấy jpg )

Lục Ninh Hoàn: Được, em phải ngoan ngoãn ở nhà.

Nói chuyện cùng Thẩm Điềm đại khái khoảng mười phút, Lục Minh lái xe vào, thật mau dừng lại trước một gian nhà.

Cửa nhà mở ra, lúc này trong nhà đã có nhiều người, Lục Ninh Hoàn cùng gia đình Lục Minh xuống xe đi vào trong nhà, liền hấp dẫn ánh những người ngồi ở trong nhà.

Bà nội Lục Ninh Hoàn có em trai, cũng chính là ông cậu của Lục Ninh Hoàn, trong nhà ông cậu lại có hai người con một trai một gái, chẳng qua con gái hắn ở thành phố phát triển sự nghiệp, thời điểm ăn tết cũng không lớn trở về, bởi vậy trong nhà cũng chỉ có đứa con trai ở bên cạnh hắn.

"Lục Minh các con đã trở về? Mau vào nhà, lão thái thái đang chờ các người." thím của Lục Ninh Hoàn là Lưu Tương Bình cười nói.

Nhìn đến Lục Ninh Hoàn có chút nghi hoặc nhìn về phía Lục Minh, "Lục Minh, đây là con gái của Lục Thành sao? Lớn lên thật đẹp." Nói rồi đi lên nắm tay Lục Ninh Hoàn, bị né tránh Lục Ninh Hoàn.

Lục Minh thấy Lục Ninh Hoàn không nói chuyện, cười cười giải vây nói: "Ai, chị dâu, đây là Ninh Hoàn, đứa nhỏ này sợ người lạ, chị đừng để ý."

Lưu Tương Bình vẫy vẫy tay, "Ai, đều là người một nhà, cũng không giống như chưa từng gặp qua, lúc này làm quen là được rồi? Được rồi được rồi, các người đi vào trước chào hỏi một cái, trong chốc lát lại ra đây giúp chị cùng Lục Bằng nấu cơm."

"Dạ được, chị dâu, chúng ta đi vào chào hỏi một lát rồi ra đây hỗ trợ." Lục Minh cười cười hướng về phía nhà chính đi vào bên trong.

Bên trong nhà chính có bà nội Lục Ninh Hoàn đang ngồi nói chuyện cùng ông cậu, cách đó không xa cái một người con trai mười bốn lăm tuổi thiếu, đúng ở bên cạnh ăn nho khô, người này là con trai của Lưu Tương Bình cùng Lục Bằng tên Lục Đức Chu.

Lục Ninh Hoàn đánh giá một vòng ngôi nhà, tầm mắt cách đó không xa của Lục Đức Chu, Lục Ninh Hoàn mày thoáng nhăn lại, cái này ánh mắt của Lục Đức Chu nhìn nàng làm Lục Ninh Hoàn cảm thấy không thoải mái.

Người này nhìn mình đánh giá từ trên xuống dưới, Lục Ninh Hoàn lạnh lùng trừng mắt nhìn Lục Đức Chu một cái, thu hồi tầm mắt.

Lục Đức Chu như là tìm được cái gì việc thú vị, liền vui vẻ, đứng lên vỗ vỗ Lục Đức Vũ, "Đi, anh em có chút chuyện muốn nói với anh."

"Nói gì a?" Lúc này Lục Đức Vũ còn chưa nghĩ sẽ đi ra, hắn còn chưa chào hỏi để nhận tiền mừng tuổi của người lớn.

Lục Đức Chu ôm lấy bả vai của Lục Đức Vũ kéo hắn đi ra ngoài.

Lục Minh cười cười cũng mặc kệ bọn họ, một nhà ba người bọn họ mỗi năm đều tới đây, bởi vậy cũng rất quen thuộc với gia đình Lục Bằng.

Ông nội Lục Ninh Hoàn mấy năm trước đã qua đời, chỉ còn bà nội, bất quá nàng cũng biết được cha mình sau khi chết dư lại một ít tiền, ngày thường căn bản không thiếu tiền tiêu.

Lão thái thái mỗi năm cùng gia đình em trai ăn tết chung, ngày thường Lục Minh cũng sẽ cấp mỗi tháng cho Lục Bằng một ngàn đồng tiền, để hắn giúp đỡ chăm sóc mẹ mình, nấu cơm, giặt đồ.

Lão thái thái nhìn con trai của mình, trên mặt nở nụ cười như hoa, "Lục Minh a, mau tới đây a, để mẹ nhìn xem."

"Ai, mẹ, đây là Ninh Hoàn, con gái của anh trai." Lục Minh chỉ chỉ Lục Ninh Hoàn bên cạnh.

Lục Ninh Hoàn cũng đánh giá người gọi là bà nội này, nàng đã rất nhiều năm không có gặp qua, chỉ gặp khi còn nhỏ, bất quá thời lúc đó còn quá nhỏ nên không thể nhớ, cho nên vì cái gì năm nay đột nhiên lại muốn gặp mình?

"A, Ninh Hoàn a, không nghĩ tới đã lớn như vậy rồi, ai, lúc trước con trai lớn gặp chuyện, đề nên đề cập tới, Tết nhất không nên nói nhiều chuyện buồn, con đứa nhỏ này, bà nội nghe chú của con nói qua hiện tại con luôn là ở nhà họ Thẩm, nói đi cũng phải nói lại họ là người nhà của nhau, con cũng chỉ là người ngoài, chung quy chúng ta mới có quan hệ huyết thống, về sau muốn thường xuyên tới lui, đặc biệt là phải nghe lời chú, hắn từ nhỏ đã đem con về nuôi, qua hai năm nữa đã trưởng thành, nhất định phải hiếu thuận với chú của con..." Lão thái thái ở bên này còn đang lải nhải nói chuyện. (Bà này đang trói buộc đạo đức của người khác à...)

Thần sắc nhạt nhẽo hiện lên trên mặt của Lục Ninh Hoàn, không có biểu tình mở miệng nói: "Con đi ra ngoài hít thở không khí."

Trong lòng Lục Minh cả kinh, tự trách mẹ mình nói nhiều, Lục Ninh Hoàn đây là không vui, trong nhà mình hai đứa nhỏ còn trông cậy vào mối quan hệ này của Ninh Hoàn.

"Được, Ninh Hoàn, con đi ra ngoài một chút đi, đừng đi xa, trong thôn có nhiều con chó lớn, sẽ dọa đến con." Lục Minh cười dặn dò.

Sắc mặt lão thái thái không vui nói, "Lời tôi nói còn chưa có nói xong, mói nói như vậy đã cáu kỉnh, thật là một bạch nhãn lang (người vong ơn bội nghĩa)."

"Mẹ, mẹ đừng nóng giận, đứa nhỏ Ninh Hoàn này từ nhỏ tính tình liền cứng đầu, mẹ đừng chấp nhặt với con bé, con bé có mối quan hệ tốt với Thẩm gia, sau này Đức Vũ cùng Tử Toàn muốn có công việc tốt còn phải nhờ vào mối quan hệ này, mẹ đừng trách móc quá nặng nề với con bé." Lục Minh nhỏ giọng đề điểm.

"Là rất kỳ cục, tuổi còn nhỏ mà tính tình không nhỏ." Ông cậu của Lục Ninh Hoàn hướng ngoài cửa trừng mắt một cái.

"Được rồi, xem như nể mặt mũi củacon, Lục Minh mẹ xem Ninh Hoàn lớn lên trổ mã không tồi, hiện tại lại đang đi học, về sau nhất định phải tìm nhà có tiền để gả con nhóc đó, đến lúc đó chúng ta có nhiều tiền sính lễ, cũng coi như là không phí công nuôi dưỡng." Lão thái thái còn có thể tính toán như vậy, mấy ngày hôm trước trong thôn lão Trương gả con gái cho người có tiền, chỉ là lễ hỏi mà tiền sinh lễ đã 50 vạn.

Mấy năm nay tuy rằng sau khi Lục Thành chết có để lại một ít tiền, bất quá cũng rất dư dả, nhưng mấy năm nay cũng tiêu không ít, hơn nữa biết lễ hỏi có thể kiếm tiền như vậy, còn tính toán trên người đứa cháu không thân này.

Lục Minh nhìn mẹ của mình muốn nói lại thôi, hắn cảm nhận được mình không thể nào ngăn cản được đứa cháu này, căn bản không thể cùng bọn họ nói chuyện này, càng đừng nói muốn làm lễ hỏi cho Lục Ninh Hoàn.

Mấy năm nay cũng không biết có phải hay không Lục Ninh Hoàn vẫn luôn ở tại nhà của Thẩm gia, Lục Minh cảm thấy khí thế của Lục Ninh Hoàn càng ngày càng mạnh mẽ, có đôi khi chính hắn đối diện với Lục Ninh Hoàn, thậm chí ánh mắt đôi khi không dám nhín thẳng, cho nên lúc này hắn cũng không bắt buộc, dù sao tiền hắn có được, hắn nuôi Lục Ninh Hoàn tổng cộng cũng không có nuôi mấy năm, đều là Thẩm gia ra tiền nuôi dưỡng Lục Ninh Hoàn, cuối cùng chỉ cần có thể để hai đứa nhỏ của hắn vào tập đoàn Thẩm thị làm việc, hắn cũng sẽ cảm thấy mỹ mãn, muốn làm lễ hỏi gì đó cho Lục Ninh Hoàn, Lục Minh thật đúng là không nghĩ tới.

Lục Ninh Hoàn không nghĩ lại nghe được bà nội mình lại nói những chuyện đó, đi ra ngoài sân hít thở không khí.

Nàng đi ra ngoài tự nhiên cũng không tránh được trong việc gặp Lục Đức Chu.

Lục Đức Chu lôi kéo Lục Đức Vũ đi ra ngoài sân tránh người lớn, thấp giọng hỏi: "Ai, cô gái xinh đẹp vừa rồi ở trong phòng là ai a, như thế nào ta lại chưa thấy qua."

Lục Đức Vũ lúc này còn nghĩ tiền mừng tuổi chứ chưa nghĩ tới chuyện này đâu, có chút không kiên nhẫn: "Em hỏi cái này a? Anh còn tưởng rằng là chuyện đại sự gì, đó là Lục Ninh Hoàn, ba nàng chính là người chú đã chết, em hỏi cô ta làm gì?"

Lục Đức Chu cười cười, "Không có gì, chính là nhìn nàng rất xinh đẹp, tường không phải người thân." Rồi sau đó Lục Đức Chu thấp giọng hướng về phía Lục Đức Vũ nói nhỏ vào lỗ tai.

Lục Đức Vũ đẩy Lục Đức Chu ra, đôi mắt đều trừng lớn, "Em điên rồi đi, nàng cũng coi như là em gái."

"Kia là có quan hệ gì, việc xấu trong nhà không thể để lộ ra ngoài, mấy người lớn sẽ vì thể diện chắc chắn không nói, chỉ cần làm nhanh một chút cùng lắm là đánh nhau, nhưng anh lại làm sao, Lục Đức Vũ anh có phải hay không không có phát dục tốt? Không dám làm?" Lục Đức Chu cười cười khinh miệt.

"Ngươi con mẹ nó không phải tôi không phát dục tốt, ta chỉ dùng qua tay, được, vậy như em nói đi." Lục Đức Vũ nhấp nhấp môi, từ kẽ răng nói mấy chữ.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Chú: Không cần làm trái pháp luật phạm tội, mấy ngườilàm những việc này đều sẽ chịu sự trừng phạt.

Lời của tui:

- Hai thằng này thật là khốn nạn, tam quan lệch lạc, không thể nào lại có cái ý nghĩ xấu xa với em gái có cùng dòng máu với mình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #abo#bhtt