Chương 26

Sáng sớm hôm sau quả nhiên Thẩm Điềm rời giường sớm, thời điểm mọi người chưa đến nhà ăn, đầu tiên là ăn hai cái bánh bao nhân trứng sữa, cuối cùng là ăn nhiều hơn phần ăn hôm qua.

Chờ Thẩm Điềm bắt đầu ăn cháo cùng trứng vịt Bắc Thảo cháo và bánh bao thịt nhỏ, thì những người khác mới lục tục đi xuống.

Lục Ninh Hoàn thấy Thẩm Điềm thức sớm như vậy cũng thực kinh ngạc, "Điềm Điềm hôm nay thức thật sớm a."

Thẩm Điềm hướng Lục Ninh Hoàn cười cười: "Đúng rồi, ngủ sớm dậy sớm thân thể sẽ rất tốt."

Dì Vương nghe Thẩm Điềm nói xong trực tiếp bị chọc cười, "Điềm Điềm tới trước đã ăn hai cái bánh bao nhân trứng sữa rồi."

Thẩm Điềm bị vạch trần cũng không tức giận, hướng Lục Ninh Hoàn cười cười sau đó lại tiếp tục ăn.

Tiểu nhóc con nhìn chị gái mình, lắc lắc đầu lộ ra vẻ lo lắng, chị gái mình thích ăn như vậy thì phải làm sao đây?

Sau khi ăn xong như cũ Thẩm Điềm cùng Lục Ninh Hoàn được tài xế đưa đến trường học, buổi sáng lớp học thể dục, Thẩm Điềm quả nhiên thấy được lớp Triệu Chí Lỗi bên cạnh, Triệu Chí Lỗi thấy Thẩm Điềm nhìn về phía hắn, vội vàng hướng về phía Thẩm Điềm mỉm cười xán lạn.

Thẩm Điềm cảm giác mình giống như bị mỡ heo che lại, không phản ứng lại với Triệu Chí Lỗi, vội vàng thu hồi tầm mắt.

Triệu Chí Lỗi thấy Thẩm Điềm không nhìn mình nữa, nụ cười trên mặt cũng tắt.

Thẩm Điềm đứng ở trong lớp chán đến chết, sau khi chạy hai vòng sân xong, giáo viên để học sinh tự do hoạt động.

Phần lớn các nữ sinh đá cầu, còn lại là tụ thành một nhóm để nói chuyện.

Thẩm Điềm, Lục Ninh Hoàn cùng Lý Manh Manh, Hoàng Soái ở cùng một chỗ nói chuyện.

Bên này Triệu Chí Lỗi đã bắt đầu vào trận bóng rổ, sân bóng bên cạnh có không ít cả trai lẫn gái đang xem, Triệu Chí Lỗi mới vừa ghi được một điểm, hấp dẫn không ít ánh mắt, hắn nhìn quét một vòng, phát hiện cũng không nhìn thấy Thẩm Điềm, dứt khoát để những người khác chơi trước.

"Triệu ca, như thế nào lại không chơi tiếp?" một số bạn học cùng chơi bóng hỏi Triệu Chí Lỗi.

Quách Kiệt hiểu được biểu tình liền nói, "Người Triệu ca muốn gặp không có ở chỗ này?."

Mấy nam sinh hiểu rõ sự tình, cùng nhau cười một cái rồi thôi.

Triệu Chí Lỗi mới vừa chơi bóng rổ xong, liền có cả trai lẫn gái đưa cho hắn nước và khăn lông, hắn chỉ đơn giản nói cảm ơn, cũng không cảm thấy có muốn những cái này, quét mắt một chút quanh bốn phía, rốt cuộc ở khu dạy học phía dưới có một bóng râm mát mà nơi đó thấy được Thẩm Điềm, đương nhiên bên cạnh còn có Lục Ninh Hoàn.

Trên mặt Triệu Chí Lỗi không cảm xúc, hắn không nghĩ sẽ dùng nước và khăn lông của người khác, liền muốn đi nhìn một chút nếu như mình đi qua như vậy, có thể Thẩm Điềm có đưa nước và khăn cho hắn hay không, nhưng hắn còn rất sợ hãi Lục Ninh Hoàn, cảm giác là Lục Ninh Hoàn đối với mình có địch ý.

Triệu Chí Lỗi đấu tranh tâm lý nửa ngày, lúc này mới đi về phía Thẩm Điềm, ở rất xa cùng Thẩm Điềm chào hỏi, "Thẩm Điềm, có muốn đi xem mình chơi bóng rổ không?"

Vẻ mặt không thể hiểu được của Thẩm Điềm nhìn Triệu Chí Lỗi, lại nhìn sân bóng rổ bên kia nắng nóng, ghét bỏ lắc lắc đầu: "Bạn đi chơi đi, bên kia nóng như vậy, còn nữa các bạn chơi hết nửa ngày cũng không ném vào được một trái, có cái gì hay mà xem?" Thẩm Điềm đám người đó xem cái gì, phơi người giữa trời nắng, có cái gì để xem? Ở bóng râm mát mà lại thoải mái.

Triệu Chí Lỗi bị nói có chút xấu hổ, "A, bạn không đi xem thì ở bên này đợi đi, bên kia xác thật là rất nóng, bạn xem trên người mình rất nhiều mồ hôi."

Triệu Chí Lỗi nói như vậy kỳ thật là muốn Thẩm Điềm đưa cho hắn khăn giấy, kết quả Thẩm Điềm có chút ghét bỏ liền lui hai bước, "Bạn đổ mồ hôi thì không dùng khăn lau sao? Thật là không vệ sinh." Nói còn hơi mang bất mãn lắc lắc đầu.

Nụ cười trên mặt Triệu Chí Lỗi đều cứng lại rồi, vội vàng từ trong túi móc ra khăn giấy lau mồ hôi, lại gần giải thích: "Thẩm Điềm, bạn đừng hiểu lầm, mình vừa mới chơi xong nên quên lau, ngày thường mình rất chú ý cá nhân vệ sinh."

Thẩm Điềm đối với việc Triệu Chí Lỗi có chú ý vệ sinh hay không cũng không có hứng thú, bởi vậy cũng không nhìn hay mở miệng nói chuyện.

Nhưng Triệu Chí Lỗi vẫn chưa có ý định từ bỏ, hắn nhìn đến túi đựng mấy lon Coca lạnh trên mặt đất, lại thử thăm dò mở miệng nói: "Thẩm Điềm, có thể cho mình một lon Coca được không? Hiện tại mình đang rất khát."

"A, đó là của Hoàng Soái mua cho chúng tôi, nhóm chúng tôi bốn người mỗi người một lon, bạn học Triệu, siêu thị ở bên kia, bạn đi mua đi, cũng không xa lắm đâu." Không phải Thẩm Điềm luyến tiếc một lon nước, chủ yếu là lúc nãy mua vừa đủ cho nhóm bọn họ, nếu là mua nhiều hơn một lon, cũng sẽ cho Triệu Chí Lỗi một lon.

"Kia, vậy mình có thể đứng ở nơi này nghỉ một chút rồi đi mua nước." Triệu Chí Lỗi vốn đang muốn nhìn Thẩm Điềm thêm một chút nữa, kết quả lại nhìn thấy con ngươi đen nhánh của Lục Ninh Hoàn, trong nháy mắt đã bị ánh mắt của Lục Ninh Hoàn nhìn đến hạ nhiệt độ xuống.

Lục Ninh Hoàn bất động thanh sắc nhìn chằm chằm Triệu Chí Lỗi vài lần, lại giương mắt nhìn Thẩm Điềm, ngữ khí nói chuyện có chút làm nũng: "Điềm Điềm, chị có chút nóng."

Thẩm Điềm vừa nghe Lục Ninh Hoàn nói nóng, lập tức khẩn trương lấy ra tờ khăn giấy của mình mang theo, rút ra một vài tờ đưa cho Lục Ninh Hoàn, lại vội vội vàng vàng đưa cho Lục Ninh Hoàn một lon nước lạnh.

Mắt Lục Ninh Hoàn nhìn lon nước trong tay mình còn chưa nói lời nào, Thẩm Điềm lập tức đi tới rồi nói với Lục Ninh Hoàn, "Chị Tiểu Lục để em giúp chị mở nắp."

Lục Ninh Hoàn cười cười đem bọt lon nước đưa cho Thẩm Điềm, ôn nhu nói: "Được, may mắn là có Điềm Điềm ở đây."

"Hắc hắc, việc chiếu cố chị Tiểu Lục là việc em nên làm!" Thẩm Điềm đem nắm lon nước bật ra đưa cho Lục Ninh Hoàn.

Lục Ninh Hoàn uống nước, tầm mắt nhìn Thẩm Điềm đang cười khanh khách.

Triệu Chí Lỗi ở một bên nhìn hai người họ giúp đỡ nhau, nụ cười trên mặt thật sự là không chịu đựng nổi, hắn như thế nào lại cảm thấy cách Thẩm Điềm đối xử với hắn cùng với cách đổi xử với Lục Ninh Hoàn hoàn toàn khác nhau?

Triệu Chí Lỗi không thể nào chịu nổi bầu không khí không coi ai ra gì của Thẩm Điềm và Lục Ninh Hoàn, mặt mày xám xịt chuẩn bị đi mua nước.

Lục Ninh Hoàn nhìn như có chút quan tâm cười hỏi một câu, "Bạn học Triệu, đi mua nước sao?"

Triệu Chí Lỗi cảm thấy Lục Ninh Hoàn cười như thế này không thích hợp lắm, khô héo nói: "A, các bạn cứ ngồi đây đi, mình đi siêu thị mua nước uống."

Hoàng Soái cùng Lý Manh Manh nhìn Triệu Chí Lỗi liền lộ ra ánh mắt đồng cảm, bốn người bọn họ cũng coi như là từ nhà trẻ lớn lên cùng nhau, Thẩm Điềm cùng Lục Ninh Hoàn có mối quan hệ như thế nào, hai người bọn họ quá rõ ràng, chỗ nào đến lượt Triệu Chí Lỗi chen vào a.

Bất quá thời gian trôi nhanh Thẩm Điềm cùng Lục Ninh Hoàn sinh hoạt cùng nhau qua thêm một năm nữa, thật nhanh liền đến thời điểm ăn tết, vốn dĩ năm rồi thời gian ăn tết đều là Lục Ninh Hoàn cùng gia đình Thẩm Điềm đi cùng nhau, chú thím nàng mang theo em trai em gái về quê, mấy năm rồi đều là ăn tết đến mười lăm tháng giêng, Lục Ninh Hoàn chỉ cần hỏi ý tứ một chút, cũng coi như là cùng gia đình Lục Minh qua năm mới.

Năm nay không biết là làm sao, bà nội Lục Ninh Hoàn hơn 80 tuổi nói muốn nhìn thấy Lục Ninh Hoàn, làm Lục Minh mang theo Lục Ninh Hoàn trở về ăn tết, bà nội Lục Ninh Hoàn ở trong thôn gần thành phố Lâm Hải, lái xe ra khỏi thành phố Lâm Hải tới thôn gần 40 phút lái xe.

Năm rồi gia đình Lục Minh sẽ trở về bốn ngày, trừ một ngày đi, chờ đến ngày thứ ba sẽ về lại thành phố, lại đi về nhà của Trương Nhược Hoa thăm người thân.

Lục Ninh Hoàn sợ Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn bên này bị khó làm, cũng không nghĩ sẽ đánh vỡ mặt ngoài hoà bình cùng chú của mình, rốt cuộc quyền nuôi dưỡng mình còn nằm trong tay chú, bắt buộc phải đi.

Muốn nói người biết chuyện này không cao hứng nhất liền phải nói đến Thẩm Điềm, mỗi năm đều có Lục Ninh Hoàn ở bên cạnh ăn tết, năm nay cũng chỉ có cô và em gái, Thẩm Điềm nằm ở trên giường thất thần, ngay cả ăn cơm trưa cũng chỉ ăn ít hơn nửa chén rồi về phòng.

Lục Ninh Hoàn biết Thẩm Điềm không vui vì không thể thấy mình ở bên cạnh, gõ cửa đi vào phòng Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm dựa vào trên giường xoay mặt nhìn về phía Lục Ninh Hoàn, không có tinh thần kêu Lục Ninh Hoàn một câu: "Chị Tiểu Lục."

Lục Ninh Hoàn buồn cười nhìn nhóc con đang ở trên giường buồn bã.

Lục Ninh Hoàn ngồi ở bên cạnh Thẩm Điềm, duỗi tay xoa sau lưng Thẩm Điềm, "Điềm Điềm vì sao không vui? Có phải bởi vì chị phải về quê bốn ngày để ăn tết không?"

Thẩm Điềm đem hai tay nắm chặt lại, nghiêng đầu nhìn Lục Ninh Hoàn nói: "Ân, năm rồi người một nhà chúng ta cùng nhau ăn tết, hơn nữa, chị cũng không thích về nơi đó, em sợ bọn họ sẽ không đối xử tốt với chị, chị Tiểu Lục ~"

Lục Ninh Hoàn duỗi tay sờ đầu tóc của Thẩm Điềm, cười nói: "Sẽ không, hơn nữa chị chỉ đi có bốn ngày, chị đã lớn như vậy rồi, sẽ không giống như khi còn nhỏ, chị có thể tự chiếu cố tốt mình, Điềm Điềm yên tâm có được không, đến lúc đó chị mang theo điện thoại, em nhớ chị thì liền gọi điện thoại cho chị có được không, hoặc gọi video nói chuyện phiếm cũng được a."

Thẩm Điềm bĩu môi, ủy khuất nói: "Bây giờ em vẫn đang nhớ chị?"

Lục Ninh Hoàn bật cười đáp: "Tốt, chị sẽ gọi video cho Điềm Điềm, tới ngày thứ ba chị đã trở về, đến lúc đó mỗi ngày đều ở bên cạnh em có được không?"

Thẩm Điềm lúc này mới gật gật đầu, vẫn là không yên tâm dặn dò: "Chị Tiểu Lục, kia bọn họ nếu dám đối xử với chị không tốt, hoặc chị không đợi được, chị nhớ nói với em, em cùng mommy đi đón chị về."

"Được, em nhìn em xem, chi không phải đi vào ổ sói hang cọp, không cần khẩn trương như vậy, Điềm Điềm có muốn đếm tóc chị có bao nhiêu sợi không." Lục Ninh Hoàn cười cười nói.

Thẩm Điềm từ trên giường bò dậy ngồi ở bên cạnh Lục Ninh Hoàn, tò mò hỏi: "Vì cái gì lại nói tới tóc nha?"

"Hiện tại đếm đếm, thời điểm trở về lại đếm, chị khẳng định khi trở về sẽ không mất một sợi tóc nào." Lục Ninh Hoàn ôn nhu cười nói.

Thẩm Điềm vừa bực mình vừa buồn cười đem mặt tựa vào trên vai Lục Ninh Hoàn, bất mãn lên án: "Chị Tiểu Lục chọc em."

Lục Ninh Hoàn cảm nhận được hơi thở của Thẩm Điềm, khóe môi hơi cong lên ôm lấy bả vai của nhóc con, "Được rồi, chị sai rồi, chị không nên chọc Điềm Điềm, chị ở trước mặt Điềm Điềm bảo đảm rằng sẽ tự chiếu cố mình thật tốt, em ở nhà cũng ngoan ngoãn ăn cơm, chờ chị trở về có được không? Bằng không mẹ, mommy sẽ lo lắng."

Lục Ninh Hoàn ôm lấy Thẩm Điềm dỗ nửa ngày, cuối cùng cũng xó hiệu quả, Thẩm Điềm dựa vào Lục Ninh Hoàn trả lời: "Vậy được rồi, em cũng không cho chị Tiểu Lục lo lắng vì em, em sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ chị."

Thời điểm buổi tối ăn cơm, Thẩm Điềm rốt cuộc cũng có tâm tình ăn cơm.

Thẩm Tiện trêu ghẹo nhóc con nhà mình, "Được Ninh Hoàn dỗ dành rồi à?"

"Ân ân, chị Tiểu Lục nói chị ấy có thể mỗi ngày gọi video cho con." Thẩm Điềm gật đầu, không quên ăn đồ ăn trên bàn.

Còn đừng nói, sau khi được chị Tiểu Lục dỗ xong, Thẩm Điềm cảm thấy có chút đói bụng.

"Con nha, thật là không thể rời xa Ninh Hoàn một chút nào." Thẩm Tiện bật cười lắc lắc đầu, nhóc con nhà mình lúc này dính người như vậy, về sau còn có thể cùng ai yêu đương được?

Lục Ninh Hoàn cười giúp Thẩm Điềm nói chuyện, "Mommy, con cũng không quen cùng Điềm Điềm tách ra."

"Haha, đúng là hai người các con." Thẩm Tiện bất đắc dĩ cười cười nói, hai đứa con gái này tình cảm thật quá tốt.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Điềm: Đúng rồi, ta chính là lừng danh song tiêu ~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #abo#bhtt