Chương 25
Thời điểm Thẩm Điềm cùng Lục Ninh Hoàn tan học đi về nhà, Lâm Nhất Nam đã tan học rất lâu hơn nữa còn đem bài tập làm xong hết, lúc này giống như một tiểu đại nhân ngồi ở trong phòng khách xem phim hoạt hình.
Thẩm Điềm nắm tay Lục Ninh Hoàn đi vào vào, thấy Lâm Nhất Nam đang xem TV nghiêm túc, cố ý đứng chắn ở trước màn hình TV không cho Lâm Nhất Nam xem.
Lúc này Lâm Nhất Nam đã bảy tuổi rưỡi, học trường tiểu học nhị trung, thấy Thẩm Điềm chắn trước mặt mình làm mình không xem được phim hoạt hình, mặt hơi nhăn lại, dùng âm thanh làm nũng nói ra bất mãn của mình với Thẩm Điềm: "chị ơi, chị chắn hết TV rồi em không xem được."
Thấy chị gái nhà mình chỉ cười hì hì nhìn chằm chằm vào mình, Lâm Nhất Nam lại đem ánh mắt cầu cứu hướng về phía Lục Ninh Hoàn, "Chị Tiểu Lục chị xem, chị hai lại khi dễ em, đều đã lớn rồi, thật ấu trĩ!"
Lục Ninh Hoàn nhìn Lâm Nhất Nam lộ ra một tiểu bộ dáng cáo trạng làm cho tức cười, liền vẫy tay với Thẩm Điềm bật cười nói: "Điềm Điềm, đừng chọc Nhất Nam nữa, không phải nói trở về sẽ mát xa cho chị sao? Mau mau đi về phòng nào."
"Được, em giúp chị Tiểu Lục mát xa, còn em mau ngoan ngoãn xem phim hoạt hình của em đi." Nói rồi vội vàng nắm tay Lục Ninh Hoàn đi lên lầu.
Lâm Nhất Nam nhìn chị gái không đáng tin cậy nhà mình, bộ dạng tiểu đại nhân lắc lắc đầu, vẫn là chị Tiểu Lục của mình đáng tin cậy hơn.
Lục Ninh Hoàn nhéo vào lòng bàn tay của Thẩm Điềm, cười nói: "Em nha, vừa về nhà liền chọc Nhất Nam rồi."
"Đúng rồi, vẫn là em gái khi còn nhỏ đáng yêu, dính em nhiều hơn, trong chốc lát không thấy em liền phải đi tìm em chơi, chị nhìn lại hiện tại xem, đều chỉ thích xem phim hoạt hình." Thẩm Điềm phàn nàn về em gái của mình.
"Em nha, em lớn rồi mà còn giống như những bạn nhỏ ganh tị vậy." Lục Ninh Hoàn buồn cười nhìn Thẩm Điềm nói.
"Đúng rồi, em ở cùng Tiểu Lục thì sẽ không lớn lên đâu." Thẩm Điềm đúng lý hợp tình cười nói.
Chờ trở lại phòng, Thẩm Điềm rất là quen thuộc ngồi ở trên mép giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói: "Chị Tiểu Lục mau ngồi xuống, em giúp chị xoa bóp."
Lục Ninh Hoàn cũng không chối từ, thản nhiên ngồi bên cạnh Thẩm Điềm, mỉm cười nhìn đứa trẻ trước này trong chốc lát xoa bóp cánh tay cho mình, lát sau lại nữa ngồi nửa quỳ ở trên giường xoa bóp bả vai, "Chị Tiểu Lục chị dựa vào đầu giường đi, em giúp chị xoa bóp chân." Thẩm Điềm hứng thú bừng bừng nói.
"Được." Lục Ninh Hoàn khóe môi ngậm ý cười, dựa vào trên giường.
Thẩm Điềm một chân vượt qua eo Lục Ninh Hoàn, chống thân thể để xoa bóp cho Lục Ninh Hoàn, ngày thường nàng xoa bóp cho mommy đều là trực tiếp ngồi ở trên người mommy, nhưng là chị Tiểu Lục gầy như vậy, mình không thể ngồi trên người chị ấy để xoa bóp cho chị Tiểu Lục như vậy được.
Thẩm Điềm cấp Lục Ninh Hoàn xoa bóp động tác cũng không quá mạnh, cô ở trên người mommy đã luyện lực đạo, lúc này lại xoa bóp cho Lục Ninh Hoàn quả thực là cưỡi xe nhẹ đi đường quen.
"Chị Tiểu Lục thấy thế nào? Có thoải mái hay không." Thẩm Điềm một bộ dáng cầu khen ngợi.
Lục Ninh Hoàn buồn cười quay đầu nhìn vào mắt Thẩm Điềm, "Thoải mái, Điềm Điềm nhà ta chính là rất lợi hại, mát xa lâu như vậy, có mệt hay không."
Lục Ninh Hoàn luyến tiếc Thẩm Điềm xoa bóp lâu như vậy, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, cười nói: "Tới Điềm Điềm mau lại đây, chị cũng giúp em xoa bóp."
"Không có việc gì, chị Tiểu Lục em không mệt." Thẩm Điềm nhéo tay mình trong chốc lát kỳ thật tay đã có chút suy nghĩ, chính là không muốn chị Tiểu Lục xoa bóp cho mình.
"Nghe lời, để chị cũng xoa bóp cho Điềm Điềm." Lục Ninh Hoàn thấy Thẩm Điềm không đi lại, dứt khoát đứng dậy đem Thẩm Điềm từ trên người kéo xuống, hai người cười đùa thành một đoàn.
"Nghe lời, bằng không chị sẽ giận, ngoan ngoãn lại đây." Lục Ninh Hoàn nói như vậy Thẩm Điềm mới ngoan ngoãn đi lại.
Thẩm Điềm đương nhiên biết Lục Ninh Hoàn nói sẽ giận mình, thì ngoan ngoãn đi lại.
Lục Ninh Hoàn học bộ dáng vừa rồi của Thẩm Điềm, đặt tay sau eo Thẩm Điềm, đôi tay học Thẩm Điềm xoa ở phía sau lưng.
Thẩm Điềm đem mặt dán ở chính mình điệp đặt ở cùng nhau trên tay, vặn mặt nhìn nhìn Lục Ninh Hoàn, thấy Lục Ninh Hoàn cũng là ở phía sau lưng mình như vậy, Thẩm Điềm sợ Lục Ninh Hoàn mệt, vội nói: "Chị Tiểu Lục hay là chị ngồi ở trên người em xoa bóp, nếu ngồi như vậy sẽ rất mỏi."
Bên tay Lục Ninh Hoàn ửng đỏ, ngồi ở trên người? Nàng vội vàng lắc lắc đầu, vẫn là cảm thấy có chút kì quái, thời điểm Lục Ninh Hoàn nói chuyện âm thanh khẽ run: "Không cần, chị không phải búp bê sứ, đâu có chỗ quý giá."
"Như thế nào không có, chị Tiểu Lục đối với em ở nơi này chính là rất quý giá!" Thẩm Điềm phản bác.
Lục Ninh Hoàn bị Thẩm Điềm ầm ĩ đến khóe môi không tự giác mỉm cười, duỗi tay vỗ nhẹ nhẹ vào Thẩm Điềm, "Em nha, miệng giống như được trét mật vậy, ăn nói ngọt ngào như vậy."
"Không có, em chỉ quan tâm chị Tiểu Lục thôi ~" Thẩm Điềm dựa vào trên giường còn không quên làm nũng.
Lâm Thanh Hàn gõ gõ cửa, đẩy cửa tiến vào kêu Thẩm Điềm cùng Lục Ninh Hoàn đi xuống ăn cơm, liền nhìn đến Lục Ninh Hoàn đang ngồi trên người nhóc con nhà mình, giúp nhóc con xoa bóp.
Lục Ninh Hoàn thấy Lâm Thanh Hàn đi vào, bên tai hơi hồng, vội vàng từ trên người Thẩm Điềm đi xuống, hơi có chút hoảng loạn giải thích: "Mẹ, con đang mát xa cho Điềm Điềm."
Thẩm Điềm dựa vào trên giường gật gật đầu, phụ họa nói: "Ân ân, chị Tiểu Lục mát xa cho con rất là thoải mái."
Lâm Thanh Hàn vốn dĩ chính là kêu hai nhóc con đi xuống lầu ăn cơm, thấy Lục Ninh Hoàn có chút hoảng loạn bật cười nói: "Mẹ biết a, Ninh Hoàn con khẩn trương như vậy làm gì? Hai người các con mau đi thay quần áo, dì Vương chuẩn bị cơm xong rồi, nhanh đi xuống lầu ăn cơm."
"Được rồi, mẹ con về phòng thay đồ ạ." Thẩm Điềm từ trên giường Lục Ninh Hoàn lộn mình một cái đi xuống, không quên nói với Lục Ninh Hoàn: "Chị Tiểu Lục chị thay xong quần áo rồi nhớ chờ em, chúng ta cùng nhau đi xuống."
Lâm Thanh Hàn buồn cười lắc lắc đầu, chọc nhóc con nhà mình: "Điềm Điềm, con thật là dính người, nếu mẹ là Ninh Hoàn nhất định sẽ chê con phiền phức."
Lục Ninh Hoàn lúc này dừng lại, cười cười nói: "Không có việc gì đâu mẹ, Điềm Điềm như vậy là rất tốt."
Thẩm Điềm nghe Lục Ninh Hoàn nói như vậy, đắc ý dào dạt nhìn về phía mẹ của mình, "Mẹ xem đi, chị Tiểu Lục thích con nhiều như vậy nha."
Lâm Thanh Hàn có chút ghét bỏ bĩu môi: "Cũng nhờ Ninh Hoàn chiều con nên con mới đắc ý như vậy."
Thẩm Điềm bị mẹ ghét bỏ cũng không tức giận, vui vui vẻ vẻ về phòng thay quần áo.
Chờ Thẩm Điềm cùng Lâm Thanh Hàn đều đi rồi, Lục Ninh Hoàn ngồi ở trên giường nghĩ sự tình vừa rồi, rõ ràng mình chỉ là giúp Điềm Điềm xoa bóp nha, mình hoảng loạn, thẹn thùng cái gì?
Lục Ninh Hoàn suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy có chút ngây thơ, cũng không rõ ràng lắm vì cái gì, cuối cùng dứt khoát quy kết chính mình có da mặt mỏng mặt.
Thẩm Điềm bên này thay quần áo xong, thuận tiện rửa sạch tay liền lại quay trở lại đi tìm Lục Ninh Hoàn.
Hai người Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn năm năm trước liền chuẩn bị cho Lục Ninh Hoàn một phòng riêng, ở cách vách phòng Thẩm Điềm, rốt cuộc con gái trưởng thành đều muốn có không gian riêng, hơn nữa thế giới này mười sáu đến mười tám tuổi còn có phân hoá lần thứ, chính là thông thường sẽ phân hoá thành beta, cũng có khả năng phân hoá thành Alpha cùng Omega, mà này hai loại tin tức tố lại hấp dẫn nhau, bởi những ảnh hưởng như vậy càng cần không gian riêng tư như vậy.
Thẩm Điềm gõ cửa phòng Lục Ninh Hoàn, "Chị Tiểu Lục em vào được không."
Lục Ninh Hoàn lúc này cũng thay đồ xong, bật cười nói: "Vào đi, có khi nào mà chị không cho em vào không?"
"Hắc hắc, kia nhưng thật ra, chúng ta đi thôi." Vừa nói Thẩm Điềm nắm tay Lục Ninh Hoàn cao hứng xuống lầu.
Thời điểm hai người xuống lầu thời, nhóc con Lâm Nhất Nam đã sớm giống như một tiểu đại nhân ngồi ngay ngắn ở trước bàn ăn.
Thẩm Điềm nhìn thấy em gái trước mắt sáng ngời, nắm tay Lục Ninh Hoàn ngồi vào bên phải nhóc con.
Lâm Nhất Nam đem ánh mắt cầu cứu hướng về phía Lục Ninh Hoàn, "Chị Tiểu Lục mau ngồi ở bên cạnh em, chị gái xấu xa luôn thích chọc em, nhưng em đã lớn rồi, không cần chọc em đầu." Tiểu nhãi con nghiêm trang nói.
Lục Ninh Hoàn buồn cười kéo lấy Thẩm Điềm vươn tay xoa khuôn mặt nhỏ của Lâm Nhất Nam, "Chị ngồi giữa hai người các em, đều ngoan ngoãn ăn cơm, Điềm Điềm không được chọc em gái."
"Được rồi, chỉ cần có thể ngồi gần chị Tiểu Lục thì em rất ngoan." Thẩm Điềm hướng về tiểu nhóc con nhướng mi lên.
Tiểu nhóc con nghiêm trang châm trọc: "Ấu trĩ."
Thẩm Tiện buồn cười nhìn ba đứa con gái nhà mình, không hổ là cô cùng Thanh Hàn nuôi con gái, đều rất là đáng yêu!
Ba bạn nhỏ ăn cơm, vẫn là Thẩm Điềm ăn nhiều nhất, ăn xong rồi lúc này lại ăn hai cái bánh bao nhân trứng sữa.
Thẩm Tiện nhìn nhóc con ăn rất là cao hứng, chính là sợ Thẩm Điềm no quá, "Điềm Điềm, không được ăn nữa, mommy xem con đã ăn không ít, đừng ăn nữa."
Nhóc con tay đã vươn đi lấy cái bánh bao thứ ba, nghe thấy mommy nói như vậy, lưu luyến không rời buông lỏng tay.
Lục Ninh Hoàn buồn cười cầm một cái bánh bao nhân trứng sữa, bẻ ra phân nửa, phân một nửa đưa cho Thẩm Điềm, "Chúng ta mỗi người một nửa, ăn cái này xong liền không được ăn nữa."
"Được a." Thẩm Điềm vui vẻ tiếp nhận nửa cái bánh bao, cùng Lục Ninh Hoàn vừa ăn vừa nói vừa cười.
Vào buổi tối, Lâm Thanh Hàn nằm trên gối chơi di động, nhớ tới sự tình hôm nay hai bạn nhỏ mát xa.
Quay đầu nhìn về phía Thẩm Tiện, Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn nhìn mình, hỏi: "Làm sao vậy? Làm sao nhìn chị như vậy?" Vừa nói vừa muốn đi ôm Lâm Thanh Hàn.
Lâm Thanh Hàn duỗi tay đẩy Thẩm Tiện, không cô thực hiện được, vỗ nhẹ Thẩm Tiện một chút, "Chị đừng tưởng bở, em đang nói chuyện đàng hoàng với chị."
Thẩm Tiện gật gật đầu, "Ân ân, em nói đi."
"Chính là Điềm Điềm cùng Ninh Hoàn, nơi này giới tính phân loại phức tạp như vậy, nữ thích nữ cũng rất bình thường, Điềm Điềm cùng Ninh Hoàn quan hệ lại tốt như vậy, chị nói xem hai bạn nhỏ này có thể hay không yêu sớm nha?" Lâm Thanh Hàn nghĩ nghĩ có chút lo lắng nói.
Kết quả Thẩm Tiện cười đến nước mắt chảy ra, nhóc con nhà mình còn có thể không rõ ràng sao?
"Điềm Điềm? Còn yêu sớm? con bé hôm nay chỉ quan tâm đến việc ăn ít hơn hai cái bánh bao, cười chết, em suy nghĩ nhiều quá rồi, đứa nhỏ này trong mắt trừ bỏ người trong nhà tì chính là ăn, hai bạn nhỏ chỉ là tình cảm chị em mà thôi." Thẩm Tiện nén cười nói.
Lâm Thanh Hàn nghĩ nghĩ nhóc con nhà mình, chậm rãi gật gật đầu: "Cũng là, Điềm Điềm xác thật đối với đồ ăn cảm thấy rất hứng thú, Ninh Hoàn lại ngoan như vậy."
Lâm Thanh Hàn nằm yên trở mình, thừa nhận suy nghĩ của vợ mình.
"Cái này có thể ôm không." Thẩm Tiện vừa nói vừa đi ôm Lâm Thanh Hàn, lần này một chút liền đắc thủ.
Bên kia nhóc con cùng Lục Ninh Hoàn chuẩn bị làm bài tập, lại chơi trong chốc lát, lúc này cũng về phòng của mình.
Tắm rửa xong, Thẩm Điềm nằm ở trên giường, bĩu môi, nghĩ hôm nay mình ăn ít hơn một nửa cái bánh bao nhân trứng sữa, dì Vương làm bánh bao nhân trứng sữa ăn rất ngon, chính mình ăn không đã, sáng mai nhất định phải ăn nhiều thêm mấy cái để bù lại hôm nay mới được!
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Thanh Hàn ( lo lắng jpg ): Các bạn nhỏ sẽ không yêu sớm chứ?
Thẩm Tiện ( cười ra nước mắt jpg ): Cười chết, căn bản không có điều kiện yêu sớm.
Thẩm Điềm ( đáng yêu jpg ): Em thích bánh bao nhân trứng sữa!
Lục Ninh Hoàn ( nghi hoặc jpg ):???
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top