Chương 23

Trường trung học Lâm Hải có một bóng râm lớn, thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa trong tay cầm theo một cái túi, đang đi về đến lớp học.

Tuổi tác của thiếu nữ kia tầm mười ba mười bốn tuổi, thân hình thon dài, khuôn mặt tràn đầy ý cười, đã có nhìn thấy khí thế bất phàm của người con gái này sau khi lớn lên.

"Thẩm Điềm, bạn đi căn tin mua cái gì vậy? Có mua cho tớ hay không?" Triệu Chí Lỗi từ phía sau Thẩm Điềm đi tới.

Thẩm Điềm giương mắt liền thấy được Triệu Chí Lỗi, cùng với Triệu Chí Lỗi còn có mấy bạn học ồn ào đi bên cạnh.

"Đây là mua cho bạn của tớ và tớ, đương nhiên không có phần của bạn học đây, bạn học Triệu muốn uống thì nên tự mình đi mua." Thẩm Điềm có chút không kiên nhẫn nói, cũng không để ý tới sự ồn ào bên cạnh, đi vào trong lớp của mình.

Nàng giương mắt quét khắp lớp học, liếc mắt một cái liền xác định được chỗ ngồi của Lục Ninh Hoàn gần cửa sổ, khoé môi Thẩm Điềm nhếch lên, bước đi nhanh qua, "Chị Tiểu Lục, thời tiết quá nóng, em có mua vài lon nước mát, chị chọn trước đi." Vừa nói, Thẩm Điềm đem túi mở ra cho Lục Ninh Hoàn chọn lựa.

Tóc dài của Lục Ninh Hoàn tùy ý rơi trên bả vai, đáy mắt chuyển động so với Thẩm Điềm nhiều hơn một chút khí chất duyên dáng đáng yêu, giống như là nụ hoa hoa hồng buông thả lười nhác.

Lục Ninh Hoàn nhìn lon nước, lấy ra một nước chanh và một lon nước dưa hấu, "Đi thôi, còn dư lại cho hai bạn học kia."

"Được rồi." Thẩm Điềm cũng không chậm trễ, bước vài bước đi đem hai lon nước còn lại cho Lý Manh Manh, cùng Hoàng Soái để họ tự chia ra, rồi sau đó lại vài bước trở chỗ ngồi của mình.

Lục Ninh Hoàn đánh giá Thẩm Điềm, sau khi thấy Thẩm Điềm uống xong lon nước mới mở miệng: "Điềm Điềm khi em đi ra ngoài có gặp chuyện gì kì quái không?"

Thẩm Điềm lập tức bừng tỉnh lại, chị Tiểu Lục của cô là đang nói tới Triệu Chí Lỗi, gần nhất là Triệu Chí Lỗi luôn là thích cùng cô nói chuyện, những bạn học của hắn còn rất ồn ào, đừng nói cô không thích, chị Tiểu Lục chắc chắn cũng không thích.

"Triệu Chí Hỗi muốn uống đồ uống của em mua, em không để ý đến hắn." Thẩm Điềm trả lời tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi.

"Ân, cách bọn họ xa một chút, chúng ta còn nhỏ, phải học tập thật tốt." Lục Ninh Hoàn nhìn Thẩm Điềm dặn dò, Điềm Điềm nhà nàng nhỏ như vậy, đương nhiên không thể yêu sớm.

Kỳ thật nói về diện mạo, Lục Ninh Hoàn so Thẩm Điềm duyên dáng đáng yêu hơn một chút, chính là Lục Ninh Hoàn ngày thường tương đối thanh cao lãnh đạm, không có người nào dám cùng nàng nói chuyện chơi đùa, có mấy bạn học nam có lá gan lớn bắt chuyện cùng Lục Ninh Hoàn, đều bị Lục Ninh Hoàn bóp chết ở trong trứng nước.

"Đúng vậy, em chỉ cảm thấy bọn họ thật phiền." Thẩm Điềm tán đồng ý kiến.

Thấy bộ dạng Thẩm Điềm ngoan ngoãn nghe lời, Lục Ninh Hoàn lúc này mới cười khui nắp lon nước uống mấy ngụm, dòng nước mát lạnh làm tinh thần Lục Ninh Hoàn tốt lên không ít.

Chốc lát sau, Lục Ninh Hoàn cảm thấy bụng mình có chút đau, đôi mày hơi nhăn lại.

"Chị Tiểu Lục, chị làm sao vậy? Có phải hay không nước quá lạnh? Muốn đi phòng y tế không?" Thẩm Điềm khẩn trương hỏi, lúc này đang là thời gian nghỉ, trong lớp không ít người đều đi ra sân thể dục để hưởng không khí thiên nhiên, bởi vậy người trong lớp không nhiều.

Lục Ninh Hoàn cảm thấy giữa hai chân có chút dính dính nhớp nháp, muốn đi WC, nàng đứng lên xoay người lấy giấy, dưới váy đồng phục để lại một chút máu.

Thẩm Điềm lập tức liền biết là cái gì, "Chị Tiểu Lục, chị mau đi đến nhà vệ sinh chờ em trong một chút, tới, em trước mắt cột áo quanh váy cho chị." Nói rồi đem áo khoác đồng phục che quanh váy Lục Ninh Hoàn.

"Làm sao vậy?" Lục Ninh Hoàn ẩn ẩn biết là chuyện như gì rồi, có một chút hoảng loạn.

Thẩm Điềm đi phía trước, nói nhỏ chỉ có hai người mới có thể nghe được thanh âm nói: "Chị Tiểu Lục, chị tới ngày có một ít máu dính trên váy."

Thấy Lục Ninh Hoàn có chút hoảng loạn, Thẩm Điềm vội vàng nói: "Chị Tiểu Lục không cần sợ, để xem xử lý chuyện này, chị đi WC rồi chờ em một chút."

Vừa nói, Thẩm Điềm nắm tay Lục Ninh Hoàn kéo ra khỏi phòng học, cùng Lục Ninh Hoàn tới cửa WC, chính mình mới vội vàng chạy xuống dưới lầu.

Trường học có siêu thị nhỏ bên kia sân thể dục, Thẩm Điềm nhanh chân, vào siêu thị vội vàng cầm đồ vật tính tiền, lại chạy trở về khu dạy học.

Lục Ninh Hoàn có chút hoảng sợ, đây là lần đầu tiên nàng có kinh nguyệt, trên người còn dính nhớp nháp không thoải mái, đứng ở trước cửa phòng WC không biết nên làm cái gì.

Không đến mười phút, Thẩm Điềm quay lại, sợi tóc trên người cô hơi tán loạn, trên mặt ẩn ẩn có vài giọt mồ hôi, hướng Lục Ninh Hoàn giơ lên cười tới: "Chị Tiểu Lục, chúng ta đi vào thôi, đây là đồ vật tốt em mua trong siêu thị, em đã mua đủ."

Lục Ninh Hoàn gật gật đầu, đi theo Thẩm Điềm vào phòng vệ sinh.

Phòng vệ sinh cũng không có nhiều người, Thẩm Điềm từ trong túi lấy ra đồ vật mà mình mua đưa tới, "Chị Tiểu Lục, quần lót cùng băng vệ sinh em đều đã mua, băng vệ sinh chị có biết dùng không?"

Thẩm Điềm nhìn nhìn Lục Ninh Hoàn bộ dáng có chút ngốc, lấy ra một cái đưa cho Lục Ninh Hoàn nói, lúc trước ở nhà nàng có tò mò hỏi qua, hỏi Thẩm Tiện, không nghĩ tới lúc này lại phát huy công dụng.

"Chị Tiểu Lục, chị thay đi, em ở chỗ này chờ chị."

"Được." Lục Ninh Hoàn đáp lời, cầm đồ vật vào phòng vệ sinh, chờ thay xong, mới phát hiện trên đồng phục Thẩm Điềm cũng dính vết máu, trên váy nàng cũng có một vết không nhỏ, trước mắt chỉ có thể dùng áo khoác của Thẩm Điềm che vết máu.

Thẩm Điềm thấy Lục Ninh Hoàn đi ra lập tức đi qua, "Chị Tiểu Lục, chị thấy thế nào rồi, bụng còn đau không?"

Lục Ninh Hoàn lắc lắc đầu, thần sắc kinh hoảng lúc này cũng đã dịu xuống không ít, "Không có việc gì, so vừa rồi khá hơn nhiều, chính là có chút không quen, Điềm Điềm áo khoác của em đều dơ rồi, chờ chị giặt sạch sẽ trả lại cho em, hiện tại khả năng còn phải sử dụng một lát."

Thẩm Điềm cười cười nói, "Không sao đâu, đồ của em chị Tiểu Lục cứ dùng thoải mái, cũng không cần giúp em giặt, cứ để em giặt."

"Không được, chờ ngày mai chị giặt xong sẽ trả lại cho em." Lục Ninh Hoàn kiên trì nói.

Thẩm Điềm nghĩ nghĩ, ánh mắt sáng lên: "Mẹ nói qua, khi tới ngày này không thể giặt quần áo bằng nước lạnh, vẫn là để em tự giặt, chị Tiểu Lục cũng đừng quản cái này."

Lục Ninh Hoàn cùng Thẩm Điềm đối đáp, một bên trở về lớp, trên đường đụng phải Triệu Chí Lỗi cùng mấy người chơi bóng rổ vừa xong.

Triệu Chí Lỗi cũng không vì Thẩm Điềm vừa mới không để ý hắn mà tức giận, cười đi tới, sau đó đã bị Lục Ninh Hoàn hung hăng trừng mắt liếc một cái.

Triệu Chí Lỗi mới vừa bước một nửa bước chân, nháy mắt lại lui trở về, đồng thời còn có chút không thể hiểu được, hắn cùng Lục Ninh Hoàn vẫn chưa kịp nói gì, Lục Ninh Hoàn như thế nào lại chán ghét mình như vậy?

Triệu Chí Lỗi vẫn là bỏ qua áp lực cùng Thẩm Điềm nói chuyện: "Cái kia, Thẩm Điềm, tan học có thể cùng nhau về nhà không? Tớ đổi xe đạp có chỗ ngồi sau, ngồi rất thoải mái."

Không đợi Thẩm Điềm trả lời, Lục Ninh Hoàn liền bước lên một bước trả lời: "Điềm Điềm nhà chúng tôi có xe chuyên dùng đưa đón, vị bạn học này nhanh tỉnh táo lại đi, như thế nào lại quấn lấy Điềm Điềm nhà tôi, tôi có thể nói chuyện với giáo viên một chút."

"Không phải, bạn học này là ai a, tôi cùng Thẩm Điềm nói chuyện, bạn kích động như vậy làm gì?" Triệu Chí Lỗi cũng hơi có chút không cao hứng, lúc này trong trường học cả trai lẫn gái còn không chưa có phân hoá, nam sinh như hắn xem như nhân khí cao, còn không có chịu qua loại khí thế này.

Thẩm Điềm thấy hắn đối với Lục Ninh Hoàn không khách khí, nguyên bản vừa rồi còn có chút rộng rãi nhưng thây hắn như vậy liền đáp lại, "Bạn học nói chuyện sao lại không nể mặt tôi như thế, chị Tiểu Lục đối với tôi là người rất quan trọng, bạn không được nói chị ấy như vậy, Triệu Chí Lỗi, sau này không cần tìm tôi nói chuyện, thật sự rất ấu trĩ."

Thẩm Điềm nói xong cũng mặc kệ sắc mặt của Triệu Chí Lỗi không tốt, nắm tay Lục Ninh Hoàn bỏ đi.

Hồ Bằng Quách Kiệt còn ồn ào nói giỡn: "Triệu ca, người này không được a, gia đình không được con người cũng không được."

Triệu Chí Lỗi lúc này như bị đánh một chỗ đau, nghe Quách Kiệt cười hắn như vậy, chụp Quách Kiệt một phen, hừ lạnh nói: "Ngươi biết cái gì, nữ sinh Omega đều thích soái ca cơ bắp, chờ tới lúc chúng ta chơi bóng, ta bảo đảm Thẩm Điềm sẽ nhìn tôi với con mắt khác."

"Triệu ca là thiệt hay giả, em đây còn không biết về sau sẽ phân hoá thành gì đâu, có thể hay không nghĩ quá sớm." Quách Kiệt tiếp theo nói.

"Sớm cái gì sớm, Alpha cùng Omega vốn dĩ ít đi, một lớp 50 người, nhiều lắm chỉ có năm sáu người sẽ phân hoá thành Alpha cùng Omega, còn lại đều là beta, ngươi xem ngươi ta có bộ dáng như thế này kia khẳng định là Alpha, khong thể là beta vô dụng a, Thẩm Điềm lớn lên ngọt ngào dễ thương như vậy khẳng định không phải là Omega thì chính là beta, hai chúng ta tuyệt đối là xứng đôi." Triệu Chí Lỗi phân tích một hồi, thành công đem mấy đàn em của mình thuyết phục. (Bạn chắc chưa, nói trước bước không qua Kkk)

Lục Ninh Hoàn thấy Triệu Chí Lỗi bị cứng hocng, khóe môi hơi hơi hướng về phía trước giơ lên, thực mau lại thả xuống, bị Thẩm Điềm nắm cái tay nhéo nhéo lòng bàn tay, làm Thẩm Điềm đem lực chú ý trở lại nơi này.

"Chị Tiểu Lục?" Thẩm Điềm có chút nghi hoặc nhìn vào mắt Lục Ninh Hoàn.

Lục Ninh Hoàn hướng Thẩm Điềm cười, "Không có việc gì, chính là cảm thấy Điềm Điềm nhà ta thật ngoan."

Thẩm Điềm cười với Lục Ninh Hoàn một cái, "Đương nhiên, em nghe chị Tiểu Lục nói, chị Tiểu Lục chị đừng nóng giận, về sau em đều không để ý tới Triệu Chí Lỗi kia, hắn cũng quá không lễ phép."

"Được, chúng ta tuổi này nên học tập thật tốt mới đúng, như vậy mẹ, mommy mới có thể yên tâm." Lục Ninh Hoàn dặn dò.

Thẩm Điềm phụ họa, ngoan ngoãn gật gật đầu.

Chờ trở lại trong lớp, Thẩm Điềm để Lục Ninh Hoàn trước ngồi vào một bên, chính mình lấy ướt khăn giấy giúp Lục Ninh Hoàn xoa lau vết máu trên ghế.

Lục Ninh Hoàn nghĩ mình sẽ lau, nhưng đã không kịp ngăn cản Thẩm Điềm, nghĩ đến đó là chính mình để lại dấu vết, bên tai Lục Ninh Hoàn liền đỏ lên, Điềm Điềm nhà nàng thật tốt, không chỉ có không chê nàng làm bẩn quần áo của mình, còn bận trước bận sau chiếu cố mình, ngẫm lại Lục Ninh Hoàn liền cảm thấy vui vẻ, bụng nhỏ cũng giảm đau rất nhiều.

Thẩm Điềm dùng khăn ướt đem ghế lau, lại dùng khăn giấy khô lau khô lại, xoay người nói với Lục Ninh Hoàn: "Chị Tiểu Lục tỷ tỷ, em đã lau sạch rồi, chị ngồi đi."

"Được, em cũng không cần vội, chạy nhanh như vậy, mới vừa rồi đều vì chị chạy đi một chuyến, tóc có chút rối, có mệt hay không a?" Lục Ninh Hoàn một bên hỏi, một bên giúp Thẩm Điềm sửa sang lại đầu tóc.

Thẩm Điềm nhìn Lục Ninh Hoàn, ngoan ngoãn để nàng sửa sang lại tóc cho mình, "Không mệt, chị Tiểu Lục không khó chịu nữa thì em không mệt."

"Không khó chịu, em như thế nào lại ngoan như vậy nha." Lục Ninh Hoàn nói, duỗi tay chọc chọc lúm đồng tiền của Thẩm Điềm, lớn lên điềm tĩnh đáng yêu như vậy, trách không được nhiều người muốn làm quen với Điềm Điềm nhà nàng, cũng may Điềm Điềm nhà nàng căn bản không để ý những người đó.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nhóc con: Trong mắt tôi trừ bỏ chị Tiểu Lục thì chính là ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #abo#bhtt