Chương 22
Sau khi ăn cơm sáng, Lục Ninh Hoàn có chút ngượng ngùng đi theo phía sau Lâm Thanh Hàn cùng Thẩm Tiện.
Thấy phía sau còn có một cái đuôi nhỏ đi theo, Lâm Thanh Hàn kéo Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện buồn cười quay đầu lại nhìn Lục Ninh Hoàn, thoáng cong lưng, tầm mắt trước mặt bạn nhỏ hỏi: "Tiểu Lục có việc gì muốn nói với dì sao?"
Khuôn mặt nhỏ Lục Ninh Hoàn đỏ lên, hai tay nhỏ khoanh lại, "Điềm Điềm đã nói với con, cảm ơn dì đi họp phụ huynh cho con, dì yên tâm ạ, lần này con thi hẳn là cũng không tệ lắm, sẽ không để dì mất mặt."
Thẩm Tiện sờ sờ đỉnh đầu Lục Ninh Hoàn, cười với Lục Ninh Hoàn: "Vì điều này con cứ nhìn lén hai người chúng ta sao?"
Lục Ninh Hoàn ngượng ngùng gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ hồng hồng: "Tới nhà dì đã làm phiền rồi ạ, lần này dì còn giúp con họp phụ huynh, con muốn gặp mặt hai dì nói cảm ơn ạ."
Thẩm Tiện nhìn bộ dáng nghiêm trang của Lục Ninh Hoàn liền bị chọc cười, "Con nha, đã nói không cẩn khách khí với dì."
Thẩm Tiện vừa nói đem Lục Ninh Hoàn ôm vào trong ngực, đứng dậy nhìn bạn trong lòng cười nói: "Tiểu Lục đã quên sao? Lúc trước con còn ở nhà trẻ đã tới nhà chơi, khi đó chúng ta còn chưa có chuyển nhà, em gái không cẩn thận tiểu ở trên người của con, vẫn là dì Lâm giúp con thay quần áo."
Lục Ninh Hoàn nghe được dì Lâm giúp nàng thay quần áo, vừa mới khôi phục bình tĩnh khuôn mặt nhỏ lại nhiễm màu đỏ, đem khuôn mặt nhỏ chôn ở trong lòng ngực Thẩm Tiện, ngượng ngùng ngẩng đầu.
Thẩm Tiện nhìn tiểu cô nương ngực thẹn thùng trong lòng mình thì cười nói: "Nhìn xem, Tiểu Lục còn ngại ngùng, dì Lâm giúp con tắm nhiều lần như vậy, còn cùng chúng ta khách khí sao?"
Lục Ninh Hoàn vừa nghe xong, khuôn mặt nhỏ chôn càng sâu, dì Thẩm cư nhiên còn nhớ rõ mình bị em gái tiểu ướt quần? Đều đã qua lâu rồi.
Lâm Thanh Hàn đẩy Thẩm Tiện một chút, sờ sờ Lục Ninh Hoàn phía sau lưng cười nói: "Không được chọc Tiểu Lục, mặ Tiểu Lục đều đỏ hết rồi."
"Ha ha, không đùa, không đùa." Vừa nói Thẩm Tiện cười ôm Lục Ninh Hoàn, cũng không đem người buông xuống, thuận tay liền ôm Lục Ninh Hoàn trở về phòng của nhóc con.
Vừa rồi nhóc con còn buồn bực, vừa rồi chỉ mới vào nhà vệ sinh để rửa tay, khi trở ra đã không thấy tăm hơi chị Tiểu Lục, lúc này lại bị mommy ôm trở về phòng?
"Mommy?" Nhóc con có chút nghi hoặc kêu một tiếng.
"Ở đâu, đem Tiểu Lục đưa về tới phòng cho con." Thẩm Tiện nói đem Lục Ninh Hoàn để lên trên giường, làm cho nàng ngồi ổn định.
Khuôn mặt nhỏ của Lục Ninh Hoàn vẫn là có chút hồng, bất quá trên mặt đều là ý cười.
Thẩm Điềm thấy mommy ôm chị Tiểu Lục, cũng chạy tới cùng Thẩm Tiện làm nũng, "Mommy, ôm một cái ~"
"Được, để mommy ôm con đúng rất biết cách làm nũng." Thẩm Tiện nói đem nhóc con ôm lên, đừng nói, rốt cuộc là so khi còn nhỏ lớn hơn không ít, Thẩm Tiện cử động một chút liền đem nhóc con ôm vào trong ngực, để tơi bên cạnh Lục Ninh Hoàn, để hai bạn nhỏ ngồi xếp hàng.
"Hai người các con cùng nhau chơi, Mommy còn có chút việc muốn xử lý." Thẩm Tiện nói sờ sờ hai cái đầu của hai bạn nhỏ, lúc này mới rời đi.
Lúc này khuôn mặt nhỏ của Lục Ninh Hoàn mới giảm bớt đỏ, nằm ở trên giường che lại khuôn mặt nhỏ bình phục tâm trạng, từ lúc cha mẹ không còn, nàng rất ít khi bị người khác ôm vào trong ngực, kia cảm giác thật sự rất giống như là mẹ ôm nàng, nàng cũng thích dì sờ đầu nàng, thời điểm mẹ còn sống vẫn luôn thích sờ đầu nàng như vậy.
Thẩm Điềm thấy Lục Ninh Hoàn nằm ở trên giường, cũng hướng cái bụng lên trời nằm ngửa ở trên giường, tròn xoe đôi mắt xoay chuyển, hỏi: "Chị Tiểu Lục, chị có thích mẹ và mommy không?"
Lục Ninh Hoàn không biết vì cái gì Thẩm Điềm lại hỏi như vậy, gật gật đầu, "Thích a, hai dì đối xử với chị rất tốt."
Thẩm Điềm càng vui vẻ, "Chị Tiểu Lục, kia về sau em đều đem mẹ, mommy phân cho chị dùng, như vậy chúng ta đều có mẹ, mommy ~"
Lục Ninh Hoàn cười cười, này mặt trời nhỏ còn rất hào phóng, đều nguyện ý cùng chính mình chia sẻ mẹ và mommy?
Nàng duỗi tay chọc chọc má lúm đồng tiền của Thẩm Điềm, "Có ngốc không, mẹ và mommy còn có thể phân cho người khác sao?"
"Chị Tiểu Lục lại không phải người khác, có thể phân cho chị Tiểu Lục." Thẩm Điềm đương nhiên gật gật đầu, nằm ở trên giường cười vui vẻ.
Chỉ chốc lát sau hai bạn nhỏ ở cùng một chỗ chơi với nhau, Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn không biết nhóc con nhà mình đã rất hào phóng đem hai người chia sẻ cho người rất quan trọng của mình.
Trường tiểu học Lâm Hải lớp 1 phụ huynh sẽ họp vào buổi chiều thứ ba, Thẩm Điềm nhìn bản điểm xếp hạng 9 còn rất vui vẻ, chờ Thẩm Tiện tới, gấp không chờ nổi để Thẩm Tiện xem thành tích của mình, "Mommy xem con nè, con đứng thứ chín."
Thẩm Tiện xoa xoa đầu nhóc con, dọn ghế ngồi ở bên cạnh nhóc con, "Được rồi, Điềm Điềm của chúng học như vậy là tốt rồi, đứng thứ 9 thật không tồi, chúng ta không ngừng cố gắng để lên hạng nữa được không?"
"Được ạ! Không biết chị Tiểu Lục thi thế nào." Thẩm Điềm người là ngồi ở chỗ này, nhưng tâm tư sớm bay đến bên cạnh chị Tiểu Lục.
"Yên tâm đi, chị Tiểu Lục của con coi sách năm 3-4 hiểu như vậy, khẳng định không thành vấn đề." Thẩm Tiện buồn cười nhìn nhà mình nhóc con.
"Ân ân." Cũng là, chị Tiểu Lục của mình lợi hại như vậy, khẳng định là không thành vấn đề!
Bên kia Lâm Thanh Hàn đi lớp 1-6, không ít phụ huyng lúc này đã tới rồi, Lâm Thanh Hàn liếc mắt một cái liền thấy được Lục Ninh Hoàn, Lục Ninh Hoàn chính là một người ngoan ngoãn ngồi ở trên chỗ ngồi, ai cũng ngồi cùng bàn với mẹ, có vẻ chỉ có Lục Ninh Hoàn nho nhỏ lẻ loi một mình ngồi ở chỗ đó.
Lâm Thanh Hàn xem tiểu cô nương nhà mình nhìn đến mình ánh mắt liền sáng lên, Lâm Thanh Hàn bước nhanh đi đến bên cạnh Lục Ninh Hoàn.
Lục Ninh Hoàn có chút thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, chính là muốn cho dì biết nàng hạng nhất, chưa làm cho dì mất mặt, thẹn thùng hướng về phía Lâm Thanh Hàn cười cười, "Dì ơi, dì xem phiếu điểm của con đi."
Lâm Thanh Hàn nhìn tiểu cô nương ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh mình cười cười, tiếp nhận phiếu điểm của Lục Ninh Hoàn, ngữ văn, toán học, tiếng Anh đều là điểm tuyệt đối, Lâm Thanh Hàn cười nhìn về phía Lục Ninh Hoàn: "Tiểu Lục của chúng ta lợi hại như vậy nha, đều là điểm tuyệt đối."
Lục Ninh Hoàn được khen, khuôn mặt nhỏ hồng hồng gật gật đầu, "Dì ơi, lần sau con cũng sẽ thi thật tốt."
Bạn cùng bàn Lục Ninh Hoàn tò mò nhìn về phía bên này, lặng lẽ hỏi Lục Ninh Hoàn, "Lục Ninh Hoàn, đây là ai nha, thật xinh đẹp."
Lục Ninh Hoàn nghe bạn cùng bàn khen dì xinh đẹp, so với khen chính mình còn vui vẻ hơn, cười nói: "Là dì của mình."
"Dạ, dì thật đẹp, con là bạn cùng bàn của Lục Ninh Hoàn." Dương Lệ Cầm quen thuộc tự giới thiệu chính mình.
Lâm Thanh Hàn thấy bạn cùng bàn của Lục Ninh Hoàn là một tiểu cô nương đáng yêu, cười nói: "Chào con, bạn nhỏ."
Phía sau Lưu Gia Hào mắt trợn trắng đang chờ xem Lục Ninh Hoàn bị chê cười, không nghĩ tới lần này cư nhiên có người đi họp phụ huynh cho Lục Ninh Hoàn? Bất quá cũng không là gì, dù sao Lục Ninh Hoàn không có cha mẹ, tới họp phụ huynh cho nàng còn không biết Lục Ninh Hoàn từ chỗ nào tìm người đi họp thay.
Hắn có chút nhịn không được tò mò, hướng nghiêng về phía trước đạp ghế Lục Ninh Hoàn, "Lục Ninh Hoàn không phải không có cha mẹ hay sao? Đây là ai a, lại đi họp phụ huynh cho ngươi?"
Lục Ninh Hoàn quay đầu trừng mắt liếc Lưu Gia Hào một cái, cũng không để ý đến hắn, dì vội tới họp phụ huynh cho mình, Lục Ninh Hoàn không nghĩ sẽ làm nhọc lòng của dì.
Ai ngờ Lưu Gia Hào trực tiếp bị thái độ của Lục Ninh Hoàn chọc giận, "Lục Ninh Hoàn tôi và bạn nói chuyện, ngươi cái thái độ gì đây?"
Lâm Thanh Hàn thấy Lục Ninh Hoàn nghiêng về phía sau bạn học nam mặt đỏ bừng trừng mắt, liền lạnh lùng xoay đầu nhìn Lưu Gia Hào liếc mắt một cái, "Cha mẹ con không dạy cho con cái gọi là lễ phép sao? Cao giọng bàn tán về người khác là hành vi không đứng đắn, còn có người khác cũng không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của con."
Lưu Gia Hào không nghĩ tới nữ nhân bên cạnh Lục Ninh Hoàn sẽ nói chuyện cùng mình, Lâm Thanh Hàn nói chuyện thanh âm không cao không thấp, nhưng trên cơ bản những người trong lớp học đều có thể nghe được, Lưu Gia Hào lập tức cảm thấy thật mất mặt, nhưng hắn lại sợ hãi giáo viên, bởi vậy cũng chỉ là đỏ lên mặt cường khí thế chống đối Lâm Thanh Hàn nói: "Cô quản chuyện gì, Cô không phải mẹ của Lục Ninh Hoàn, tôi không sợ những lời nói của cô, ba của tôi là ông chủ lớn, lát nữa ba tôi tới sợ sẽ doạ các người." Nói xong còn đắc ý dào dạt nụ cười xấu xa.
Đuôi lông mày của Lâm Thanh Hàn hơi nhăn lại, hừ lạnh một tiếng: "Phải không? Tôi đến đây để xem như thế nào tốt nhất là phải thật lợi hại."
Ở trong lớp không ít tầm mắt đều tụ tập bên cạnh Lâm Thanh Hàn cùng Lưu Gia Hào, Lưu Gia Hào đột nhiên cao hứng nhảy lên, vẫy vẫy tay, cáo trạng nói: "Ba ba, con ở chỗ này, Lục Ninh Hoàn cùng người nhà nàng khi dễ con."
Ba ba Lưu Gia Hào đại khái khoảng 35 tuổi, tinh thần thật tốt, trên người ăn mặc tây trang, thoạt nhìn còn nhân mô cẩu dạng (chỉ những người trông lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.).
Nghe Lưu Gia Hào nói như vậy, lập tức bước đi nhanh tơi, "Như thế nào vậy con trai?"
Lưu Gia Hào bổ nhào vào trong lòng ngực của nam nhân, "Ba, Lục Ninh Hoàn không biết từ chỗ nào đem người nhà tới khi dễ con, ba xem, chính là nàng."
Lưu Chí nhìn theo tay con trai chỉ về phía Lâm Thanh Hàn, cả người trực tiếp trợn tròn mắt, trước mắt nữ nhân này hắn mấy ngày trước mới thấy qua, khi đó hắn cùng một chủ đấu thầu của tập đoàn Thẩm thị giành một cái hạng mục, lúc ấy tập đoàn Thẩm thị bên kia ngừi phụ trách hiện trường xem bọn họ đấu thầu chính là nữ nhân trước mắt này, tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị Lâm Thanh Hàn.
Lưu Chí vừa bừng tỉnh nhanh tay kéo con trai mình lại, nổi giận nói: "Lưu Gia Hào con có biết con đang làm gì không? Còn không mau xin lỗi dì."
Lưu Gia Hào ngây ngẩn cả người, hiển nhiên là không nghĩ tới ba hắn không những không giúp hắn, còn để hắn xin lỗi?
"Ba cầm tay con đau, ô ô ô, trước kia ba chưa từng đánh con, lời con nói chính là thật, Lục Ninh Hoàn vốn dĩ chính là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ..."
Lưu Gia Hào lại nói thêm một lần nữa, bị Lưu Chí bụm miệng lại, trên mặt hắn đầy mồ hôi lạnh từ trên xuống dưới, chuyện đấu thầu còn chưa xong, nếu đắc tội với đại nhân vật này, chính mình chắc chắn không xong rồi.
"Lâm tổng, đứa nhỏ này từ nhỏ bị tôi chiều hư, thật là tức chết tôi rồi, khi trở về tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt, tôi xin lỗi cô thật nhiều." Lưu Gia Hào khi nghe ba mình nói càng ngày càng hoảng, không tưởng tượng được ba mình sẽ hạ mình như thế này.
Lâm Thanh Hàn chỉ nhàn nhạt nhìn Lưu Gia Hào liếc mắt một cái, có chút không kiên nhẫn hỏi: "Ông là ai?"
Lưu Chí mới vừa một bên khống chế được Lưu Gia Hào, không cho hắn nói lung tung, một bên giới thiệu cười nói: "Lâm tổng cô hay quên, hôm trước đấu thầu chúng ta đã gặp qua nhau, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ khẳng định là cô không nhớ rõ, nhưng tôi nhớ rõ cô a, Lâm tổng sự tình hôm nay thật sự xin lỗi, tôi thật không nghĩ tới đứa nhỏ này ở trường học lại như vậy, tôi khẳng định trở về sẽ giáo dục hắn thật."
Lâm Thanh Hàn cười một tiếng: "Ông giáo dục hay không giáo dục con trai ông cùng tôi không có quan hệ, con trai ông vừa nói Tiểu Lục nhà chúng tôi là một đứa mồ côi không ai muốn, đây là có ý tứ gì? Tôi không phải còn êm đẹp ở chỗ này hay sao?"
Lưu Gia Hào bị Lưu Chí che chắn đỏ cả mặt, cắn Lưu Chí một cái, thừa dịp này mở miệng nói tiếp: "Cô ta chính là không có ba mẹ, lời tôi nói là thật, ba mẹ cô ta sớm đã chết rồi."
Khuôn mặt Lưu Chí sợ hãi, hung hăng chụp Lưu Gia Hào tát một cái, Lưu Gia Hào oa oa khóc lớn: "Ô ô ô, ba đánh con, trước kia ba không nỡ đánh con, đều là bởi vì Lục Ninh Hoàn, bởi vì đứa trẻ không cha không mẹ này đánh con..."
Lưu chí vội vàng che miệng con trai, hắn vội vàng muốn chết, "Lâm tổng thật là xin lỗi, thực xin lỗi, đứa nhỏ này chính thiếu lễ giáo, khi trở về tôi nhất định sẽ thu thập hắn..."
Sắc mặt Lâm Thanh Hàn như thường, chẳng qua ánh mắt đánh giá Lưu Chí, làm Lưu Chí không rét mà run, ngón tay nàng thon dài đặt nhẹ ở đầu gối, không nhanh không chậm nói: "Tôi còn êm đẹp ngồi ở nơi này, đã bị con trai ông nói chết rồi? Con gái của tôi hiểu chuyện, nhưng tôi cũng không thể để con gái của tôi bị người khác khi dễ."
Lục Ninh Hoàn kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Hàn, miệng nhỏ hơi mở ra, dì Lâm đây là đang nói mình chính mẹ của của nàng?
Lục Ninh Hoàn tay nhỏ bất an giật giật, Lâm Thanh Hàn đem tay trái cầm lấy tay nhỏ của Lục Ninh Hoàn, rũ mắt cười cười ý bảo nàng không cần lo lắng.
Bộ dạng Lưu Chí là muốn giết người diệt khẩu, hắn vừa mới nghe được cái gì? Lâm tổng còn có con gái lớn như vậy? Kia Thẩm tổng có biết không? Trời ạ, Thẩm tổng không biết, có phải hay không ly hôn?
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi xin lỗi cô, như vậy đi, tôi một lát cùng giáo viên nói chuyện, để giáo viên chủ nhiêm đem Lưu Gia Hào đến bên kia, cách xa con gái ngài một chút, Lâm tổng, thật là xin lỗi, bất quá cái này không đánh không quen nhau sao..."
Lưu Chí còn muốn lân la làm quen, bị ánh mắt Lâm Thanh Hàn nhìn chằm chằm đến nói không ra lời, đem con trai mình túm đi ra ngoài hung hăng giáo huấn một trận, thời điểm Lưu Gia Hào lại tiến vào lớp, một bên khóc một bên che mông vừa bị đánh.
Năm phút sau, giáo viên chủ nhiệm lớp 1-6 Uông Bình đi vào, trong lớp lúc này mới xem như an tĩnh lại.
Uông Bình sau một học kỳ đem tình hình học tập của các bạn trong lớp nói ra rồi tổng kết, trọng điểm khen ngợi lần này của các học sinh học tốt, trong đó có Lục Ninh Hoàn.
Nói tóm lại, lần này họp phụ huynh, trừ bỏ chuyện của Lưu Gia Hào, Lục Ninh Hoàn vẫn là rất vui vẻ, chỉ là nàng có chút lo lắng cho mình sẽ thêm phiền toái cho dì.
Đem Lục Ninh Hoàn đưa đến bên cạnh Lục Minh, Lục Minh lại nịnh nọt cùng Thẩm Tiện, Lâm Thanh Hàn nói mấy câu, một nhà ba người của Thẩm Điềm lúc này mới lên xe.
Lâm Thanh Hàn một bên nghịch điện thoại, một bên như là nhớ tới cái gì nói với Thẩm Tiện đang lái xe ở phía trước: "Lâm thái thái, có chuyện này trước tiên em phải cùng chị nói chuyện một chút."
"Cái gì nha, nói chuyện không đứng đắn như vậy?" Thẩm Tiện khẽ cười một tiếng nói.
"Chính là, chúng ta khả năng đã nhiều thêm một đứa con." Lâm Thanh Hàn bình tĩnh một bên xem điện thoại một bên nói.
Thẩm Tiện sợ tới mức trực tiếp phanh xe, cô vội vàng đảo quanh hướng đèn đem xe đỗ ở ven đường, hoà hoãn giọng nói mới nói tiếp: "Sao có thể, rõ ràng không phải nói không có con nữa hay sao?" Cô nhớ rõ khi Lâm Thanh Hàn mang thai có bao nhiêu không dễ dàng, cô đau lòng muốn chết, sao có thể còn muốn có con?
Lâm Thanh Hàn thấy vợ mình hốc mắt đỏ lên, lúc này mới vội vàng giải thích: "Không phải em có thai, là nói đứa nhỏ Tiểu Lục kia, hôm nay trong lớp có đứa trẻ kia nói nàng không có cha mẹ, là đứa trẻ mồ côi, lúc đó em sinh khí liền nói Tiểu Lục là con gái của mình, cho nên chính là nói lại nhiều thêm một đứa con gái."
Thẩm Tiện nghe đến đây lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Làm chị sợ muốn chết, Tiểu Lục thật tốt a, vốn dĩ chính là nuôi con gái."
Thẩm Điềm gật đầu phụ họa: "Đúng rồi, đúng rồi, chị Tiểu Lục thật tốt, con nguyện ý đem mẹ và mommy phân cho chị Tiểu Lục."
Lâm Thanh Hàn buồn cười nhéo khuôn mặt nhỏ của nhóc con, "Con thật hào phóng, mẹ và mommy cũng có thể phân cho chị Tiểu Lục của con."
"Hắc hắc, mẹ, mommy là tốt nhất." Nhóc con lập tức vui vẻ.
Thời điểm vào buổi tối Lục Ninh Hoàn còn đang suy nghĩ chuyện hôm nay phát sinh ở trong lớp, dì nói mình là con gái của dì, Lục Ninh Hoàn biết dì đây là giúp nàng, còn là trong lòng thật ấm áp, nếu hai dì là mẹ và mommy của mình thì thật là tốt rồi, Lục Ninh Hoàn nghĩ lại lắc lắc đầu.
Hai dì đối xử với mình rất tốt, cũng đã giúp mình rất nhiều, chính mình không thể gây thêm phiền toái, có thể giống như bây giờ cũng đã thật sự rất tốt, nàng mong muốn có thể lớn nhanh một chút, về sau nhất định phải báo đáp hai dì thật tốt.
Hạng mục đấu thầu, Lâm Thanh Hàn đương nhiên chưa cho Lưu Chí biết, có thể đem dạy thành như vậy, công ty cũng sẽ không quá tin cậy.
Mấy đứa nhỏ lớn lên thật nhanh, đầu năm mua quần áo, chờ đến thời điểm cuối năm liền ngắn hơn một chút, Thẩm Điềm cùng Lục Ninh Hoàn đều cao lên không ít.
Một kỳ nghỉ đông, Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn liền đem Lục Ninh Hoàn đến trong nhà, trong nhà nhiều thêm một bạn nhỏ, cả ngày đều vô cùng náo nhiệt.
Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn cũng không tính toán hai bạn nhỏ tăng thêm gánh nặng học tập, chỉ là thấy Lục Ninh Hoàn cùng nhóc con đều thích vẽ tranh, liền hỏi ý hai bạn nhỏ, Lục Ninh Hoàn sợ Thẩm Tiện phiền toái, có chút ngượng ngùng, còn lại Thẩm Điềm tỏ vẻ hưng phấn có thể cùng Lục Ninh Hoàn cùng nhau học vẽ tranh.
Thẩm Tiện tìm giáo viên để dạy hai bạn nhỏ, mỗi tuần dạy vẽ tranh ba ngày, hai bạn nhỏ đều rất phối hợp.
Thẩm Điềm vẽ trên giấy vẽ một con tiểu trư ngây thơ chất phác, còn lấy bút tô tiểu trư sặc sỡ, vẽ xong tiểu trư của mình, Thẩm Điềm không quên đi xem Lục Ninh Hoàn vẽ.
Lục Ninh Hoàn vẽ một cái vườn bách thú, bên trong có thỏ con nhỏ dễ thương, cùng thỏ con chơi hoa cầu là tiểu lão hổ, đang ở ngẩng cổ ăn lá cây là hươu cao cổ, đừng nói thật đúng là ra dáng ra hình.
"Chị Tiểu Lục, chị vẽ thật đẹp nha." Nhóc con nhìn bức vẽ của Lục Ninh Hoàn cảm thán nói.
Lục Ninh Hoàn nhìn tiểu trư của nhóc con, cười cười nói: "Điềm Điềm vẽ cũng thật dễ thương."
Thời điểm hai bạn nhỏ đang khen lẫn nhau, Thẩm Tiện gõ cửa đi vào, "Tiểu Lục, Điềm Điềm, vẽ xong rồi sao? Vẽ xong rồi chúng ta cùng nhau đem bày trí trong nhà, hôm nay đêm 30 tết."
"A, đúng rồi! Ăn tết, chị Tiểu Lục chúng ta dán câu đối xuân đi!" Nhóc con hưng phấn đứng lên.
Lục Ninh Hoàn nhìn nhóc con đang hưng phấn, trên mặt cũng hiện lên ý cười, "Được."
Thẩm Điềm kéo tay nhỏ Lục Ninh Hoàn, hai bạn nhỏ nhảy nhót chạy tới cánh cửa dưới lầu.
Thẩm Tiện cầu thang ngắn lại đây dọn dẹp, trước khi ăn tết cô để cho các dì giúp việc, tài xế gì đó đều nghỉ phép, hơn nữa những việc này tự tay làm lấy mới càng có ý nghĩa.
Thẩm Điềm thấy mommy leo lên cầu thang dán biểu ngữ, một bên hưng phấn một bên dặn dò Thẩm Tiện: "Mommy cẩn thận một chút, muốn đem biểu ngữ dán chính giữa mới được."
Thẩm Tiện cười cười, đem biểu ngữ so ở khung cửa thượng, hỏi phía dưới hai cái tiểu bằng hữu: "Tiểu Lục, Điềm Điềm, nhìn xem dán có ngay giữa không?"
Thẩm Điềm kéo Lục Ninh Hoàn lui lại mấy bước, đánh giá biểu ngữ mà mommy nhà mình dán, "Mommy, dịch về bên trái một chút."
"Được rồi, được chưa Điềm Điềm?" Thẩm Tiện hỏi tiếp.
"Được rồi ạ."
Sau khi dán biểu ngữ xong, Thẩm Tiện lại đem cây thang chuyển qua bên cạnh, bắt đầu dán cái còn lại.
Nhóc con vỗ ngực nóng lòng muốn thử: "Mommy, con cùng chị Tiểu Lục giúp mommy dán phía dưới."
Thẩm Tiện cúi đầu liền nhìn đến hai bạn nhỏ ngoan ngoãn giúp mình dán câu đối xuân ở phía dưới, tuy rằng cũng không có cái gì quan trong, nhưng bộ dáng hai bạn nhỏ nghiêm túc vẫn là quá đáng yêu.
"Được, vậy hai người các con phải dán thật tốt." Thẩm Tiện cười dặn dò.
Ở dưới hai bạn nhỏ vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, chỉ chốc lát sau liền đem câu đối xuân dán thật tốt, nhân tiện, Thẩm Tiện còn treo lồng đèn ở cửa, toàn bộ trong nhà đều là một bộ dáng không khí tết ấm áp hạnh phúc.
Liên quan đến tết tâm tình của Ninh Hoàn cũng tốt lên, nàng còn nhớ rõ năm trước thời điểm ăn tết ở nhà của chú, chính mình ở nơi đó căn bản không có một chút vui vẻ, ngược lại là ở đây rất ngọt ngào còn rất vui vẻ.
Thẩm Văn Khang cùng Phương Tĩnh Lan phụ trách chơi đùa cùng bé con, chuyện nấu cơm này liền rơi xuống người Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn, hai người các nàng sáng sớm liền bắt đầu bận rộn, trong nhà nhàn nhã nhất là Thẩm Điềm cùng Lục Ninh Hoàn.
Thẩm Tiện lúc trước mua không ít pháo nhỏ, thời điểm chuẩn bị ăn tết để hai bạn nhỏ chơi, hướng về phía phòng khách bên kia hô một tiếng: "Điềm Điềm, Tiểu Lục."
Hai bạn nhỏ nghe được Thẩm Tiện kêu các nàng, liền xuất hiện ở cửa phòng bếp: "Dì kêu con cùng Điềm Điềm là muốn tụi con hỗ trợ ạ?"
Vừa nói hai bạn nhỏ liền vén tay áo tiến phòng bếp, bị Thẩm Tiện chắn ở cửa, cô buồn cười cong lưng nói với Thẩm Điềm cùng Lục Ninh Hoàn: "Hai người các con tưởng dì kêu hỗ trợ a? Hiện tại không thể được, như thế nào lại để hai đưa phụ, nhà chúng ta để pháo ở ngăn tủ, hai người các con lấy đi chơi đi, nhớ rõ phải chú ý an toàn."
Nhóc con vừa nghe có pháo chơi, vẻ mặt hưng phấn: "Cảm ơn mommy, con cùng chị Tiểu Lục đốt xong pháo sẽ quăng xa và chú ý an toàn ạ, mommy yên tâm."
Vừa nói nhóc con liền gấp không chờ nổi lôi kéo Lục Ninh Hoàn chạy, hai cái bạn đi vào phòng kho, kéo ngăn tủ ra quả nhiên thấy pháo, hai nhỏ một người ôm một hộp đi ra ngoài.
Loại pháo này bên trong không có hoả dược, chính là nghe tiếng vang, bởi vậy không có nguy hiểm, bằng không Thẩm Tiện cũng không có khả năng yên tâm để hai bạn nhỏ này chơi.
Lục Ninh Hoàn đối với pháo ký ức dừng lại ở thời điểm ba mẹ còn sống, thời điểm ăn tết sẽ đem nàng đi xem pháo hoa, nhưng không để chính mình chơi, lại là chưa từng có, nàng có thể quăng pháo, có chút nóng lòng muốn thử, hẳn là ném tới phía dưới liền sẽ có tiếng vang?
Lục Ninh Hoàn bên này còn chưa có động tĩnh, bên kia nhóc con đã ném mấy cái ra ngoài, quả nhiên quăng ngã pháo văng ra sẽ có tiếng vang, vì thế hai cái bạn nhỏ ngươi một cái, ta một cái ở trong sân ném quăng ngã pháo nhỏ chơi.
Ở trong phòng khách tiểu nhóc con nghe được trong động tĩnh ở ngoài sân, một bên giương miệng nhỏ kêu chị chị, một bên chỉ vào ngoài cửa nơi đó, muốn đi xem hai chị gái.
Thẩm Văn Khang cùng Phương Tĩnh Lan đem nhóc con mặc vào áo bông gấu trúc nhỏ, tiểu nhóc con nháy mắt hóa thân thành một cái tiểu thịt cầu, tiểu thịt cầu bị ông bà nội nắm tay đi ra sân.
Tiểu nhóc con nhìn thấy hai chị gái đều ở đây, lập tức liền vui vẻ lên, mở to mắt to nhìn hai chị gái đồ vật, sau đó kia đồ vật "Bang" một tiếng liền nổ tung, tiểu nhãi con lập tức hứng thú đi tới, lôi kéo không thành ngữ điệu kêu nói: "Chị chị ơi, Nam muốn!"
Nhóc con lập tức lý giải lời em gái muốn nói chính là muốn chơi pháo cùng mình, cô nhìn Phương Tĩnh Lan, hỏi: "Bà nội ơi, em gái có thể chơi không?"
Phương Tĩnh Lan lắc lắc đầu cười nói: "Không thể cho em gái chơi, em gái sẽ sợ, hai người các con chơi đi, để Nhất Nam nhìn xem là tốt rồi."
"Áo áo, được ạ." Nhóc con đồng tình nhìn nhìn tiểu nhóc con, vì an toàn của em gái suy nghĩ, vẫn là không nên cho em gái chơi.
Tiểu nhóc con thấy chị gái không cho mình chơi, ngược lại nhìn về phía Lục Ninh Hoàn, giương miệng nhỏ nỗ lực nói rõ ngôn ngữ: "Chị chị, Lục, Nam chơi!" Vừa nói tay tiểu thịt còn hướng về phía Lục Ninh Hoàn duỗi duỗi.
Lục Ninh Hoàn cười cười, đối mặt với tiểu nhóc con giải thích nói: "Nhất Nam còn quá nhỏ, chờ em lớn hơn một chút, chị liền cho em chơi."
Đôi mắt của tiểu nhóc con nhìn Lục Ninh Hoàn, cũng không biết nghe hiểu Lục Ninh Hoàn nói không, nhìn hai chị gái lộ ra biểu tình hâm mộ.
Bất quá tiểu nhóc con đối với cái gì đều là ba phút là quá nhiệt tình, thực mau liền đối với quăng pháo không có hứng thú, cất bước đi về xem phim hoạt hình, Phương Tĩnh Lan cùng Thẩm Văn Khang lại mang tiểu nhóc con trở vào trong.
Thời điểm vào 6 giờ tối, Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn đem đồ ăn nóng hầm hập bưng đi lên, cơm tất niên rất là phong phú, nhóc con nhìn trên bàn ăn, đôi mắt đều sáng.
Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn cấp Thẩm Điềm cùng Lục Ninh Hoàn đem tôm thịt cùng thịt cá đều để tới chén nhỏ, lại gắp sủi cảo cho hai bạn nhỏ, người một nhà ăn vô cùng náo nhiệt.
"Tới, hy vọng người một nhà của chúng ta năm sau đều khỏe mạnh, làm mọi chuyện đều thuận lợi." Nói rồi cùng mọi người chạm cốc.
Thẩm Điềm cũng thực vui vẻ, năm nay đối với nhóc con không giống nhau, không chỉ tìm được chị Tiểu Lục, Tiểu Lục tỷ tỷ còn có thể thường xuyên tới trong nhà cùng nàng cùng nhau chơi.
Nghĩ Thẩm Điềm liền bắt đầu làm nũng: "Mẹ, mommy, ông nội, bà nội năm mới vui vẻ, tới lấy bao lì xì ~"
1
"Tiểu tham tiền, liền chỉ biết muốn bao lì xì." Thẩm Tiện nói nhóc con tham tiền, tay lại rất thành thật lấy ra bao lì xì tới đưa cho nhóc con.
Nhóc con vui vui vẻ vẻ vì nhận được, thu thập bao lì xì từ người lớn.
Lục Ninh Hoàn đang ở một bên cười xem Thẩm Điềm muốn bao lì xì, Thẩm Tiện quay mặt nhìn Lục Ninh Hoàn nói: "Tiểu Lục như thế nào không muốn bao lì xì, chúng ta chính là đều chuẩn bị bao lì xì cho ba bạn nhỏ lận, mau tới chúc tết dì."
Khuôn mặt nhỏ của Lục Ninh Hoàn đỏ lên, chúc tết là hẳn là, chính là nàng ngượng ngùng muốn bao lì xì của hai dì, rốt cuộc kỳ nghỉ là thời điểm ở nhà của Điềm Điềm, đều là ăn của dì, uống của dì, hiện tại còn lấy bao lì xì? Nàng ngẫm lại đều cảm thấy ngượng ngùng.
Khuôn mặt nhỏ cười nói: "Dì Thẩm năm mới vui vẻ, dì Lâm năm mới vui vẻ, ông nội, bà nội năm mới vui vẻ, bất quá, con còn nhỏ, con không cần bao lì xì."
5
Thẩm Tiện đem bao lì xì đưa qua, "Như thế nào có thể không cần đâu? Mấy bạn nhỏ đều phải có tiền mừng tuổi, bằng không buổi tối sẽ bị quái thú bắt đi, mau nhận lấy, không được cùng hai dì khách khí."
"Đúng đúng đúng, chị Tiểu Lục, quái thú thực khủng bố, chị mau nhận tiền mừng tuổi, bằng không Điềm Điềm đánh không lại quái thú." Nhóc con tưởng sẽ bảo hộ chị Tiểu Lục, nhưng mà lần trước đi nhà ma, nhóc con đã biết chính mình sợ những cái đó, nhưng là tiểu kỵ sĩ của chị Tiểu Lục, phải bảo vệ chị Tiểu Lục mới được!
Lục Ninh Hoàn nhìn nhìn Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn, lại nhìn nhìn ánh mắt mong chờ của Thẩm Điềm, vẫn là đem bốn cái bao lì xì nhận lấy.
Lâm Thanh Hàn nhìn nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn trước mặt, khen nói: "Lúc này mới là ngoan nè."
Khuôn mặt nhỏ của Lục Ninh Hoàn càng đỏ, đem bao lì xì cất vào túi yếm nhỏ của chính mình, đem khuôn mặt nhỏ vùi vào trong chén.
Phương Tĩnh Lan cùng Thẩm Văn Khang tuổi lớn, đối đón giao thừa không có gì hứng thú, mang theo tiểu nhóc con mệt mỏi liền về phòng đi ngủ, trong phòng khách còn lại bốn người.
Trong TV đêm 30 đều sẽ phát tin xuân vãn, người một nhà ở phòng khách đều sẽ chơi bài, chẳng qua hai bạn nhỏ đều không thể nào chơi, dứt khoát liền trực tiếp chơi kéo xe lửa.
Rốt cuộc vẫn là tiểu bằng hữu, Lục Ninh Hoàn tính tình ngày thường thực thành thục, nhưng trẻ con đều thích chơi đồ vật, nàng cũng thích chơi a, thực mau liền thích trò chơi này.
Thời điểm 0 giờ, trong tiểu khu truyền đến tiếng pháo đinh tai nhức óc, ngoài cửa sổ có không ít người pháo hoa I đạn phóng, Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn đem hai bạn nhỏ ra ngoài tiều khu xem pháo hoa.
Thẩm Tiện nhìn trời đầy pháo hoa, cười nói với hai đứa nhỏ: "Lại thêm một tuổi, năm nay ngoan ngoãn hạnh phúc lớn lên."
Nhóc con rất là hưng phấn, trong chốc lát ôm Thẩm Tiện một cái, trong chốc lát đi ôm Lâm Thanh Hàn, trong chốc lát lại đi ôm chị Tiểu Lục.
Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn ở cửa nhà mình cũng đặt pháo hoa, cô cùng Lâm Thanh Hàn vốn dĩ có chút sợ hãi, nề hà hai bạn nhỏ còn đầy mong chờ xem pháo hoa nhà mình.
Thẩm Tiện tìm cái một cây thật dài bậc lửa, lúc này mới cẩn thận đốt đủ kíp nổ, theo hương tiếp xúc đến kíp nổ, pháo "Bùm bùm" ở cửa tạc lên, hai đứa nhóc một bên che lỗ tai một bên cười, hưng phấn không chịu được.
Rốt cuộc sức lực của trẻ con hữu hạn, chơi nguyên một ngày, Thẩm Điềm cùng Lục Ninh Hoàn cũng đều có chút mệt nhọc, xem xong pháo hoa, Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn giúp đỡ hai bạn nhỏ tắm rửa xong, đem hai bạn nhỏ đều dàn xếp tốt mới rời đi.
Lục Ninh Hoàn nhìn Thẩm Điềm, tiểu cô nương đã ngủ rồi, lồng ngực phập phập phồng phồng, hô hấp rất là vững vàng, Lục Ninh Hoàn cũng cảm thấy chính mình sắp không mở mắt nổi, trước khi ngủ nàng còn nghĩ, về sau mỗi năm nếu đều có thể cùng Điềm Điềm, em gái còn có hai dì cùng nhau quá thì tốt rồi.
Ngày đầu tiên của năm mới, thời điểm Thẩm Điềm trợn mắt liền thấy được trên giường bày biện quần áo mới chỉnh tề, quần áo của mình cùng chị Tiểu Lục giống nhau, chỉ là nhan sắc bất đồng, Thẩm Điềm xoa xoa khuôn mặt nhỏ muốn cho mình nhanh thanh tỉnh, trùng hợp động tác như vậy bị Lục Ninh Hoàn mới vừa tỉnh lại thấy được.
Lục Ninh Hoàn cười nói: "Điềm Điềm em làm gì vậy?"
Nhóc con mở to con mắt khuôn mặt nhỏ nhìn về phía Lục Ninh Hoàn, "Chị Tiểu Lục em muốn nhanh tỉnh táo, em buồn ngủ quá rồi." Nói, nhóc con còn duỗi người.
Lục Ninh Hoàn cười từ trong ổ chăn bò dậy, hai tay nhỏ đặt ở trên khuôn mặt nhỏ của Thẩm Điềm, "Để chị giúp Điềm Điềm xoa xoa liền sẽ không buồn ngủ nữa."
"Được a, chị Tiểu Lục giúp em!" Nhóc con giương khuôn mặt nhỏ, một bộ tùy tiện Lục Ninh Hoàn xoa như thế nào.
Lâm Thanh Hàn gõ cửa tiến vào để gọi hai đứa nhỏ đi ra ngoài ăn cơm, một mở cửa liền thấy được Lục Ninh Hoàn xoa mặt nhóc con nhà mình, phụt một tiếng bị hai nhóc con làm cho tức cười, "Hai người các đang làm cái gì vậy?"
Lục Ninh Hoàn thấy là Lâm Thanh Hàn, ngượng ngùng đem tay đặt ở trên mặt của Thẩm Điềm thu trở về.
Thẩm Điềm hướng Lâm Thanh Hàn lộ ra một gương mặt tươi cười, "Con rất buồn ngủ, chị Tiểu Lục giúp con xoa mặt để con nhanh tỉnh."
Lâm Thanh Hàn cũng bị nhóc con nhà mình chọc cười, tuy rằng đã 7 tuổi, nhưng nhóc con vẫn rất giống khi còn nhỏ rất đáng yêu.
"Tốt a, hai người các con rửa mặt, quần áo mới đã chuẩn bị cho hai con, nhanh thay quần áo rồi xuống dưới ăn cơm." Lâm Thanh Hàn cười dặn dò hai bạn nhỏ.
"Ân ân, được rồi mẹ tụi con sẽ xuống ngay." Nhóc con nói bắt đầu cùng Lục Ninh Hoàn giúp đỡ nhau mặc quần áo.
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Điềm liền nắm tay Lục Ninh Hoàn đi nhà ăn, Thẩm Tiện chuẩn bị đầy đủ, thấy bạn nhỏ đi xuống, lại cấp hai bạn nhỏ tô cháo.
Sau khi ăn sáng xong Thẩm Điềm cùng Lục Ninh Hoàn thấy Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn đi trong phòng bếp rửa chén, liền xung phong nhận việc một hai phải hỗ trợ.
Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn không lay chuyển được hai nhóc con, đành phải để hai nhóc con giúp đỡ rửa trái con.
Thẩm Điềm cùng Lục Ninh Hoàn liếc nhau, lập tức xăn tay áo lên, đem trái cây con to hơn tay mình rửa sạch.
Chờ Thẩm Tiện hai người rửa chén xong, hai bạn nhỏ cũng đem trái cây rửa sạch sẽ, đôi mắt sáng lên nhìn Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn.
Lâm Thanh Hàn cười cong lưng, xoa xoa đầu nhóc con cùng Lục Ninh Hoàn, "Điềm Điềm thật giỏi, Ninh Hoàn cũng thật giỏi!"
Thẩm Điềm thật ra không thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ cười xuất hiện hai lúm đòng tiền, còn lại là Lục Ninh Hoàn kéo tay nhóc con cười có chút thẹn thùng.
Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn trang trí tràn đầy hai mâm salad hoa quả, đại gia đình ngồi trên sàn nhà ở phòng khách, tiểu nhóc con ở bên trong, trong chốc lát đi tìm Lục Ninh Hoàn, trong chốc lát lại đi tìm Thẩm Điềm chơi vui vẻ vô cùng.
Thời điểm ăn cơm tối, người lớn nổi hứng muốn uống bia, chuẩn bị cho Thẩm Điềm cùng Lục Ninh Hoàn vẫn là nước trái cây, Thẩm Điềm tò mò nhìn chất lỏng trong ly của những người lớn, đầu lưỡi liếm liếm miệng nhỏ hỏi: "Mommy, mẹ uống cái kia là cái gì nha? Con cũng muốn nếm thử."
Thẩm Tiện buồn cười bưng lên ly bia của mình, cười nói: "Đây là bia, hương vị rất đắng, bạn nhỏ không thể uống, uống lên đầu sẽ quay vòng vòng, ngày hôm sau ngủ không tỉnh."
Nhóc con vẫn là nhìn bia, "Điềm Điềm đã trưởng thành, hơn nữa đang là kỳ nghỉ cũng không cần dậy sớm nha." Nhóc con tìm cái lý do.
Thẩm Tiện buồn cười nhìn nhóc con nhà mình, không phải cô không cho nhóc con uống, thật sự là uống bia đối thân thể của trẻ con không tốt, nhưng lại không chịu nổi nhóc con làm nũng, đành phải cười nói, "Được thôi, bất quá con chỉ có thể nếm một chút, không thể uống nhiều."
Ánh mắt nhóc con ánh mắt sáng lên chuyển qua bên người mommy, tò mò đem đầu nhỏ tiến đến cái ly, nhăn cái mũi ngửi ngửi, nhóc con cảm thấy hương vị bia cũng không phải quá dễ ngửi.
Lục Ninh Hoàn cũng nhìn Thẩm Điềm, nói thực ra loại đồ uống này, nàng cũng không uống qua, ba mẹ sẽ không cho nàng uống loại thức uống này, khi đó chính mình quá nhỏ, bởi vậy Lục Ninh Hoàn cũng có chút tò mò cái kia là hương vị.
Nhóc con nhìn nhìn mẹ, mommy nhà mình, lại nhìn nhìn Lục Ninh Hoàn, bưng cái ly lên, nhấp một ngụm nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, buông ly bia ngay lập tức đánh giá nói: "Rất khó uống, thật đắng, mommy, mẹ vì cái gì uống cái này?"
Thẩm Tiện nghĩ nghĩ sờ khuôn mặt nhỏ của nhóc con, "Cái này nói như thế nào đâu? Giống như là nhân sinh mỗi giai đoạn đều giống nhau, đôi khi mang chút dư vị đắng cay, thế nào không lừa mommy không lừa con, những bạn nhỏ không thích uống cái này."
Nhóc con gật gật đầu tỏ vẻ mình thật sự không yêu thích uống bia.
Thẩm Tiện thấy nhóc con nhà mình không thích, giương mắt liền nhìn đến Lục Ninh Hoàn cũng tò mò đánh giá cái ly, Thẩm Tiện cười hỏi: "Ninh Hoàn muốn nếm thử sao? Nhấp một ngụm nhỏ, nhìn xem có phải hay không thật sự khó uống?"
Lục Ninh Hoàn thấy người lớn phóng tầm mắt đều nhìn lại đây, hai tay nhỏ đan vào nhau, kỳ thật nàng thật đúng là khá tò mò, bên cạnh Thẩm Điềm đã về tới trên chỗ ngồi, đối Lục Ninh Hoàn nói: "Chị Tiểu Lục, người lớn thật kỳ quái, cái kia uống không tốt."
Lục Ninh Hoàn nhéo nhéo tay nhỏ Thẩm Điềm, vẫn là quyết định chính mình nếm thử, rốt cuộc cái loại này bia lúc trước cha mẹ đều đã uống qua.
Nàng từ trên chỗ ngồi đứng lên, dịch tới bên cạnh Thẩm Tiện, nhìn nhìn Thẩm Tiện, lúc này mới bưng ly bia lên ngửi ngửi, cái mũi nhỏ của Lục Ninh Hoàn nhăn lại, hương vị có chút cay không dễ ngửi.
Nàng lại bưng lên cái ly đưa tới bên miệng, không có giống như Thẩm Điềm nhấp một ngụm nhỏ, Lục Ninh Hoàn trực tiếp uống một hớp lớn, chờ bia xuống bụng nàng mới ý thức được thứ này thật sự khó uống, uống xong giọng nói có chút cay.
Thẩm Tiện không nghĩ tới đứa nhỏ này cư nhiên lại uống một ngụm lớn như vậy, dở khóc dở cười vội vàng uy Lục Ninh Hoàn chút đồ ăn, hỏi: "Ninh Hoàn, hương vị thế nào?"
Lục Ninh Hoàn lần đầu tiên uống loại đồ vật này, hốc mắt bị kia một mồm to bia cay có chút hồng, âm thanh có chút kéo dài: "Thật khó uống, rất đắng."
"Tốt, con cùng Điềm Điềm vẫn là uống nước trái cây đi, uống như vậy ngụm lớn như vậy sẽ không choáng váng chứ?" Thẩm Tiện hỏi.
Lục Ninh Hoàn lắc lắc đầu, chính là trên người giống như nhiệt độ tăng lên, rõ ràng chính mình cũng không nhiều mặc quần áo, còn là cảm thấy nóng, nghe người khác nói chuyện cũng có chút ngốc.
Lâm Thanh Hàn thấy bộ dáng của Lục Ninh Hoàn, chụp kẻ đầu sỏ gây tội Thẩm Tiện một phen, "Ninh Hoàn có phải say hay không?" Nói xong duỗi tay đỡ lấy Lục Ninh Hoàn.
Lục Ninh Hoàn dương khuôn mặt nhỏ lắc lắc đầu, "Không có việc gì, dì ơi con chính là cảm thấy có chút nóng, còn có chút khó chịu."
Cái này Lâm Thanh Hàn càng xác định bạn nhỏ chắc chắn là say rồi, để Ninh Hoàn chạm đất hỏi: "Ninh Hoàn ăn no chưa?"
"Ân ân, no rồi, trở về ngủ." Lục Ninh Hoàn ngoan ngoãn gật gật đầu đáp lời.
"Hành, kia để dì đưa con trở phòng về ngủ." Lâm Thanh Hàn nói bế lên Lục Ninh Hoàn, chuẩn bị đưa tiểu say miêu về phòng ngủ.
Nhóc con giơ tay nhỏ lớn tiếng kêu: "Chị Tiểu Lục, em cơm nước xong liền trở về tìm chị."
Khuôn mặt nhỏ Lục Ninh Hoàn dựa vào trên vai Lâm Thanh Hàn, trả lời Thẩm Điềm một câu: "Được".
Lục Ninh Hoàn lần đầu tiên uống bia, lại uống một hớp lớn, lúc này dần dần cảm giác được đầu hôn hôn trầm trầm.
Lâm Thanh Hàn đơn giản lấy khăn ấm xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Lục Ninh Hoàn, lại đổ nước ấm ra ly đỡ Lục Ninh Hoàn uống một chút.
Lục Ninh Hoàn say cũng không làm ầm ĩ, ngoan ngoãn tùy ý Lâm Thanh Hàn đỡ nàng uống nước ấm.
Lâm Thanh Hàn cấp bạn nhỏ say này xong, lúc này mới chuẩn bị đi ra ngoài, liền nhìn đến khuôn mặt nhỏ chôn ở trong chăn kéo tay của mình không buông.
Lâm Thanh Hàn có chút buồn cười nhéo khuôn mặt nhỏ của Lục Ninh Hoàn, đứa nhỏ này tuy rằng hiện tại thường tới trong nhà, nhưng rốt cuộc ít nhiều vẫn là có chút thẹn thùng, hiện tại lại kéo tay của mình làm nũng thật đúng là bộ dáng rất đáng yêu.
"Ninh Hoàn còn có việc gì sao? Vẫn là để dì ở lại bồi con trong chốc lát." Lâm Thanh Hàn ngồi ở mép giường sờ sờ đỉnh đầu Lục Ninh Hoàn hỏi.
Đầu nhỏ của Lục Ninh Hoàn suy nghĩ có chút hỗn loạn, dì hình như là mẹ nàng, sẽ ôn nhu dỗ dành mình, sẽ sờ đầu mình, còn sẽ chú ý tới cảm nhận của mình, nàng ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhìn Lâm Thanh Hàn, mơ mơ màng màng nhỏ giọng mở miệng: "Con muốn kêu dì là mẹ có thể không ạ?"
Ánh mắt của tiểu cô nương có chút mê ly, khuôn mặt nhỏ còn có chút đỏ bừng, nhỏ giọng nói những điều ngày thường sẽ không cùng người khác nói.
Lâm Thanh Hàn nhìn bộ dáng đáng yêu của tiểu cô nương này, đừng nói là kêu mẹ, quả thực muốn cái gì đều có thể đáp ứng, nàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Lục Ninh Hoàn, ôn nhu nói: "Có thể a, chúng ta đã sớm đem con trở thành con gái của mình, Ninh Hoàn về sau cùng Điềm Điềm kêu mẹ cùng mommy thật tốt."
Lục Ninh Hoàn lồng ngực phập phồng, cho dù đầu choáng váng vẫn là cảm thấy có chút thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ vùi vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi đôi mắt gọi, "Mẹ mẹ ơi."
Tuy rằng âm thanh khi kêu có chút thấp, nhưng Lâm Thanh Hàn vẫn là nghe được, một bên đáp lời, một bên dỗ Lục Ninh Hoàn, "Ninh Hoàn kêu mẹ nhiều lên, mẹ còn muốn nghe."
Lục Ninh Hoàn dứt khoát đem khuôn mặt nhỏ đều vùi vào trong chăn, cả người ở trong chăn vặn thành một bánh quai chèo nhỏ, tuy rằng vẫn là thẹn thùng, nhưng thanh âm so với vừa rồi vẫn lớn hơn không ít: "Mẹ, Mẹ."
Lâm Thanh Hàn buồn cười nhóc con vặn thành bánh quai chèo trên giường, đem Lục Ninh Hoàn từ bên trong chăn ẳm ra, "Con gái ngoan của mẹ, Ninh Hoàn của chúng ta chính là đáng yêu."
Lâm Thanh Hàn càng khen, khuôn mặt nhỏ của Lục Ninh Hoàn càng hồng, nhìn Lâm Thanh Hàn vô tội mở miệng, "Mẹ, đừng lo cho con, con muốn ngủ ~" nói sợ Lâm Thanh Hàn lại dỗ nàng, dứt khoát nhắm mắt lại, tiểu bộ ngực phập phập phồng phồng bộ dáng làm bộ ngủ.
Lâm Thanh Hàn cũng không làm khó nàng, đắp cho Lục Ninh Hoàn một cái chăn, lúc này mới cười khanh khách đi ra ngoài.
Thời điểm Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn trở về trên mặt đều là ý cười, hỏi: "Làm sao cao hứng như vậy?"
Lâm Thanh Hàn cười trở lại trên chỗ ngồi của mình ngồi xuống, "Đúng rồi, Ninh Hoàn vừa mới kêu em là mẹ, còn gọi em vái lần, đương nhiên cao hứng."
"Thiệt hay giả, Ninh Hoàn còn chưa có kêu chị." Thời điểm Thẩm Tiện nói chuyện có chút ê ẩm.
"Đương nhiên là sự thật, Ninh Hoàn khẳng định người mẹ là em này."
Lâm Thanh Hàn cố ý đùa với Thẩm Tiện, làm cho Thẩm Tiện nói không được.
Nhóc con nghe được đôi mắt đều sáng lên, kia lúc này chị Tiểu Lục cùng chính mình giống nhau đều có mẹ, mommy!
Cầm chén đồ ăn ăn xong, Thẩm Điềm xoa xoa miệng nhỏ, gấp không chờ nổi muốn đi xem chị Tiểu Lục, "Mẹ, mommy, con đi xem chị Tiểu Lục."
"Được, đi thôi, đi thôi." Thẩm Tiện buồn cười nhìn nhóc con nhà mình nói.
Thẩm Điềm trở lại trong phòng, liền thấy chị Tiểu Lục đã ngủ rồi, chính mình cũng không dám quấy rầy, lại giúp Lục Ninh Hoàn nhẹ nhàng đắp chăn, ngoan ngoãn ghé vào mép giường nhìn Lục Ninh Hoàn trong chốc lát, xác định Lục Ninh Hoàn thật sự không có việc gì, Thẩm Điềm mới nhẹ nhàng thở ra, sớm rửa mặt, cũng bò lên trên giường ngủ ở bên người Lục Ninh Hoàn.
Buổi sáng hôm sau, Thẩm Điềm cùng Lục Ninh Hoàn tay nắm tay xuống lầu ăn bữa sáng, Thẩm Điềm nhìn thấy mẹ, mommy lập tức làm nũng chào hỏi.
Lục Ninh Hoàn tối hôm qua choáng váng, mơ hồ nhớ chính mình lôi kéo Lâm Thanh Hàn kêu mẹ chuyện này có chút ấn tượng, nhưng là lại không quá xác định, nhỏ giọng cùng Thẩm Tiện, Lâm Thanh Hàn nói: "chào dì Thẩm, dì Lâm."
Lâm Thanh Hàn cười nhìn về phía Lục Ninh Hoàn, nói: "Ngày hôm qua Ninh Hoàn rõ ràng kêu mẹ, hôm nay như thế nào lại kêu dì? Rượu tỉnh liền không nghĩ nhận mẹ sao?"
"Không có." Khuôn mặt nhỏ của Lục Ninh Hoàn hồng hồng, hôm nay rõ ràng không uống bia, nhưng trái tim nhỏ lại đập liên hồi, xem ra sự tình ngày hôm qua là sự thật, nàng giương mắt trộm ngắm Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn, thấy hai người đầy mặt đều là ý cười nhìn chính mình, Lục Ninh Hoàn hai tay nhỏ bất an nhéo vạt áo của mình, nhỏ giọng mở miệng: "Mẹ, mommy."
"Ai, cái này thêm một người con gái rồi." Thẩm Tiện cười nói, cô đã sớm đem Lục Ninh Hoàn trở thành con gái của mình, chỉ kém cũng chính là một cái xưng hô mà thôi.
"Đó là, Ninh Hoàn của chúng ta đáng yêu như vậy." Lâm Thanh Hàn phụ họa nói.
Kêu xong khuôn mặt nhỏ của Lục Ninh Hoàn đều mau vùi vào trong chén, căn bản thẹn thùng không dám ngẩng đầu, nàng cũng có mẹ, mommy sao?
Thẩm Điềm ngồi ở một bên cũng là vui vẻ hỏng rồi, cái này thật tốt, chị Tiểu Lục cùng mình giống nhau có mẹ, mommy!
Nghĩ, nhóc con từ trên chỗ ngồi của chính mình đứng dậy, cao hứng ôm lấy tiểu đồng bọn, "Thật tốt quá chị Tiểu Lục, về sau chúng ta đều giống nhau có mẹ và mommy!"
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau sẽ bắt đầu để hai bạn nhỏ lớn hơn một chút.
- Chương này tác giả viết dài quá vì từ chương sau hai bạn nhỏ sẽ lớn hơn kết thúc chương trình tiểu học tại đây.
- Theo như mình đọc thử một hai chương thì câu chuyện phía sau còn rất hay, đặc biệt là nhóc con Lâm Nhất Nam sau khi lớn lên.
- spoil một chút thông tin cho những bạn chưa đọc QT.
- Cho mình xin một sao khi mọi người đọc xong một chương nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top