Chương 21

Lục Ninh Hoàn nghe tiếng kêu rên của Lục Đức Vũ cùng Lục Tử Toàn trong phòng, khuôn mặt nhỏ lộ ra ý cười nhàn nhạt, nàng nghĩ trách không được ngày đó dì Thẩm hỏi nàng hai đứa con của chú học tập thế nào, nguyên lai là vì mua sách tham khảo cho bọn họ.

Làm cho em trai em gái chán ghét sách bài tập như vậy, trong lòng Lục Ninh Hoàn rất vui vẻ, nhưng là có chút đau lòng dì Thẩm lãng phí tiền.

Lục Ninh Hoàn đem sách tham khảo tính cả bài tập ngoại khoá chỉnh chỉnh đặt ở trên bàn học, hai chân lắc qua lắc lại xem sách bài tập mới, đừng nói, có đèn bàn, Lục Ninh Hoàn là cảm giác chính mình đọc sách đến khi đôi mắt cảm thấy không thoải mái, lúc này vừa nhìn đồng hồ liền thấy được đã hơn 10 giờ tối.

Lục Đức Vũ cùng Lục Tử Toàn bị Lục Minh cùng Trương Nhược Hoa thúc giục đi rửa mặt, hôm nay hai người bọn họ xem như khổ sở cực kỳ, bị ấn đầu làm sách toán bài thi Thẩm Tiện đưa, Lục Đức Vũ cùng Lục Tử Toàn nhăn mặt cùng khổ sở giống nhau.

Lúc này Lục Ninh Hoàn ở ban công sườn đẩy rèm, vào buổi tối Lục Ninh Hoàn có thể đem kéo chặt lại, này cũng coi như là bảo hộ nàng có một chút riêng tư, trước đây Lục Ninh Hoàn căn bản sẽ không có đãi ngộ như thế này.

Lục Đức Vũ nhìn xuyên thấu qua bức màn nhìn đến Lục Ninh Hoàn ở bên kia đèn trên bàn còn sáng, ở bên cạnh Lục Tử Toàn nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Em xem, Lục Ninh Hoàn có đang làm bài gì đâu, thật là chán ghét, nàng muốn học thì tự mình học đi a, làm gì còn kéo chúng ta theo?"

"Chính là, còn có hai dì của nàng ta làm người ta chán ghét, em không nghĩ sẽ làm bài tập." Lục Tử Toàn cũng phun nước đắng.

Hai người lẩm bẩm vừa lúc Lục Minh đi lại đây, "Hai người các con đang nói cái gì?"

"Không có gì cha." Lục Đức Vũ chạy nhanh trở về phòng.

"Các con cùng Ninh Hoàn học tập thật tốt, thời điểm này con bé còn đang học bài mà hai con còn chưa học."

Lục Minh nói Lục Tử Toàn cùng Lục Đức Vũ, nhưng bọn họ lại không dám nói cái gì, sợ ngày mai Lục Minh lại cho bọn họ làm bài thi.

Lục Minh giúp đỡ chính mình hai con rửa mặt, lại ở phòng khách nói với vào phòng ban công nơi có Lục Ninh Hoàn nói: "Ninh Hoàn, học xong rồi liền ngủ sớm một chút đi."

"Dạ chú."

Lục Ninh Hoàn nhìn đồng hồ báo thức con thỏ, đã 10 giờ rưỡi tối, nếu như lúc trước Lục Minh từ lúc bắt đầu cứ như vậy đối xử với nàng như lúc này, Lục Ninh Hoàn sẽ cảm thấy rất vui vẻ, đáng tiếc những chuyển biến này của chú căn bản là không phải vì mình, nói đến cùng vẫn là vì gia đình của Điềm Điềm, Lục Ninh Hoàn suy nghĩ, về sau làm thế nào để gia đình của chú không quấn lấy gia đình Điềm Điềm, lần sau gặp mặt mình nhất định phải nhắc nhở hai dì!

Lục Ninh Hoàn kéo cánh tay nhỏ của mình, trong lòng thầm tưởng tượng chính là ngày cuối tuần cùng Điềm Điềm, em gái, còn có hai dì cùng nhau chơi, lúc này mới vừa rời nhà của Điềm Điềm, Lục Ninh Hoàn liền có chút nhớ nơi đó, chính là nàng không dám làm phiền, cũng không nghĩ quá mức làm phiền toái hai dì, rốt cuộc hai người họ đã giúp mình rất nhiều.

Đêm nay Lục Ninh Hoàn ở nhà của chú ngủ một đêm, lúc trước ngủ ở ban công không có cửa, ít nhiều làm Lục Ninh Hoàn cảm thấy không an toàn, hiện tại nàng có thể từ bên trong cửa khóa lại, còn có thể kéo màng, chính mình ở trong phòng ngủ rất ngon.

Từng ngày qua đi, cuối tuần Lục Ninh Hoàn đi đến nhà của Thẩm Điềm chuyện này hai nhà cùng nhau ước định mà thành, thực mau, Thẩm Điềm cùng Lục Ninh Hoàn liền tới lần thi đầu tiên ở trường tiểu học, Lục Ninh Hoàn đối với lần thi này rất tự tin, kiến thức năm lớp 1 nàng đã sớm biết, điều nàng lo lắng nhất chính là buổi họp phụ huynh, tuy rằng nói chú thím cùng nàng quan hệ ở mặt ngoài hoà bình, nhưng Lục Đức Vũ cùng Lục Tử Toàn cũng đều cần phải có người họp phụ huynh, Lục Ninh Hoàn biết chính mình ở chỗ của chú thím không quá quan trọng, bọn họ sẽ không vì mình không đi họp phụ huynh cho Lục Tử Toàn, Lục Đức Vũ.

Thời điểm thứ sáu tan học, Lục Ninh Hoàn như cũ bị Thẩm Điềm bọn họ đem trở về Thẩm gia, thời điểm buổi tối lúc đi ngủ, nhóc con xoay khuôn mặt qua nhỏ giọng hỏi: "Chị Tiểu Lục, chị ngủ rồi sao?"

Lục Ninh Hoàn chỉ là nhắm mắt lại, nghe Thẩm Điềm kêu nàng, Lục Ninh Hoàn cũng trở mình, ở trong ánh đèn ngủ, thấy Thẩm Điềm nhìn nàng, "Chưa ngủ, Điềm Điềm kêu chị làm gì?"

"Chính là cảm thấy chị Tiểu Lục hôm nay không có vui vẻ." Thẩm Điềm nghĩ nghĩ vẫn là nói ra, nhóc con cảm thấy hôm nay chị Tiểu Lục có chút thất thần.

Lục Ninh Hoàn không nghĩ tới như thế nào lại bị Thẩm Điềm đã nhìn ra, nàng rõ ràng cảm thấy chính mình đã đem cảm xúc che giấu thật tốt.

"Chị Tiểu Lục, có thể nói cho em biết có chuyện gì được không?" Thẩm Điềm vươn tay nhỏ kéo tay áo ngủ của Lục Ninh Hoàn hỏi.

Lục Ninh Hoàn nhìn nhìn đứa nhỏ trước mắt, vẫn là đem sự tình trong lòng nói ra: "Chị là suy nghĩ sẽ đem chuyện họp phụ huynh nói cho chú và thím, nhưng họ khẳng định sẽ đi họp phụ huynh cho Lục Đức Vũ, Lục Tử Toàn, đến lúc đó liền dư lại chính mình."

Đôi mắt Thẩm Điềm xoay chuyển, linh động nghĩ tới biện pháp tốt nhất, "Chị Tiểu Lục, em có biện pháp! Em có hai người mẹ cùng mommy, có thể để một người đi họp phụ huynh cho chị."

"Như vậy cũng quá phiền toái dì rồi, hiện tại mỗi tuần chị đều tới nhà em hai ngày kỳ thật đã rất phiền mọi người, không nghĩ lại dì thêm phiền." Lục Ninh Hoàn nghĩ nghĩ vẫn là lắc lắc đầu, dặn dò Thẩm Điềm: "Điềm Điềm, em không được nói chuyện này với dì? Kỳ thật không ai họp phụ huynh cho chị cũng là chuyện tốt, thật sự không có việc gì, không còn sớm, chúng ta mau ngủ đi."

Thẩm Điềm nhìn nhìn Lục Ninh Hoàn, sợ Lục Ninh Hoàn không yên tâm, gật gật đầu, "Dạ."

Bởi vì Thẩm Điềm trong lòng nghĩ về chuyện này, ngày hôm sau tỉnh lại rất sớm, nàng thấy Lục Ninh Hoàn còn ngủ, suy nghĩ nửa ngày vẫn là quyết định nói chuyện này cho mẹ và mommy nghe, sau đó lại đến tìm chị Tiểu Lục xin lỗi, rốt cuộc nàng đã đáp ứng chị Tiểu Lục là không nói.

Nghĩ xong, Thẩm Điềm nhanh chóng rời giường rửa mặt, thời điểm nhóc con đi tìm Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn, hai người đều còn đang ngủ, nhóc con bò lên trên giường của hai người, trong chốc lát kéo kéo áo ngủ của Thẩm Tiện, trong chốc lát lại đi niết bàn tay của Lâm Thanh Hàn, thực mau, Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn đã bị nhóc con đánh thức.

Thẩm Tiện xoa xoa mắt, liền ôm nhóc con vào trong lồng ngực, " Như thế nào Điềm Điềm hôm nay thức sớm như vậy? Còn đánh thức mommy cùng mẹ?"

Thẩm Điềm ở lòng ngực mommy nhà mình cọ cọ làm nũng, "Mommy, là bởi vì người lớn trong nhà chị Tiểu Lục đi họp phụ huynh cho hai con của họ, cũng chỉ dư lại một người là chị Tiểu Lục ~"

Thẩm Tiện đương nhiên biết nhóc con đây là có ý tứ gì, cố ý chọc nhóc con: "Kia vậy phải làm sao bây giờ đây?"

Thẩm Điềm lại từ trong lòng ngực Thẩm Tiện bộ bò dậy, xoay đầu hướng về phía trong lòng Lâm Thanh Hàn, "Con có mẹ, mommy là hai người, nhưng chị Tiểu Lục chỉ có một mình, con sẽ đem mẹ hoặc mommy cấp cho chị Tiểu Lục một người để hộp phụ huynh?" thời điểm Thẩm Điềm nói chuyện, liều mạng nháy hai chỉ mắt to bán manh.

Lâm Thanh Hàn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nhóc con, "Con tính toán thật tốt đem hai mẹ của con an bài ngay từ đầu? Mẹ nghĩ sớm như thế này sao lại vào phòng của mẹ làm gì, nguyên lai con vẫn là vì chị Tiểu Lục của con a."

Thẩm Điềm lại cọ cọ mẹ nhà mình: "Mẹ ơi, có thể chứ ạ? Khẳng định chị Tiểu Lục tỷ tỷ sẽ rất là vui vẻ nha."

"Được, Điềm Điềm đã nói như vậy, đương nhiên không thành vấn đề, đến lúc đó mẹ sẽ đi họp phụ huynh cho Tiểu Lục." Lâm Thanh Hàn cười nói.

Thẩm Điềm lập tức vui vẻ hun mẹ cùng mommy của minhg, lúc này mới nhảy nhót đi về phòng của mình.

Chờ Thẩm Điềm trở về phòng, Lục Ninh Hoàn vừa mới tỉnh giấc, thấy Thẩm Điềm đã trở lại, nghi hoặc hỏi một câu: "Điềm Điềm hôm nay em thức thật sớm nha."

Thẩm Điềm có chút chột dạ nhìn Lục Ninh Hoàn, vẫn là chuẩn bị thẳng thắn từ khai báo: "Chị Tiểu Lục thật xin lỗi."

Lục Ninh Hoàn có chút nghi hoặc: "Em xin lỗi cái gì nha? Em xin lỗi làm gì?"

Thẩm Điềm nhấp nhấp miệng nhỏ, lúc này mới lấy hết can đảm mở miệng: "Em đã nói chuyện này cho mẹ và mommy rồi ạ, mẹ cũng đã đáp ứng rồi, mẹ nói sẽ đi họp phụ huynh cho chị, em... Ngày hôm qua em đã đáp ứng chị là không nói, chị Tiểu Lục thực xin lỗi."

Lục Ninh Hoàn nhìn đứa nhỏ trước mắt, trong lòng không rõ là cái tư vị gì, rõ ràng là vì mình chuẩn bị thật tốt, lúc này lại còn ở đây thấp thỏm xin lỗi mình.

Lục Ninh Hoàn bị mặt trời nhỏ ngốc nghếch này làm cho trong lòng thêm ấm áp, "Không cần phải nói xin lỗi, rõ ràng em giúp chị, không cần phải xin lỗi thật là ngốc quá?"

Thẩm Điềm thấy Lục Ninh Hoàn không nổi giận, còn hướng về phía mình cười, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cũng cùng nhau cười, "Thật tốt quá, em còn đang sợ chị sẽ nổi giận, hắc hắc, chị Tiểu Lục không cần lo lắng, mẹ em là người tốt, đã đáp ứng em thì sẽ làm được ạ!"

"Tốt, lát nữa chị sẽ đi cảm ơn dì." Trong lòng Lục Ninh Hoàn sau khi nói ra chuyện này, cảm thấy cả người đều rất thoải mái, nàng rốt cuộc cũng chỉ mới có 6 tuổi rưỡi, sao có thể không hy vọng vào mỗi lần họp phụ huynh, có thể có phụ huynh đi họp cho mình? Chỉ là như vậy lại phiền toái cho dì, nàng thiếu nợ hai dì thật nhiều.

Thời điểm ăn bữa sáng, tầm mắt Lục Ninh Hoàn thường thường liếc về phía Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn, thực mau liền đụng phải tầm mắt Lâm Thanh Hàn đang cười, Lục Ninh Hoàn thấy Lâm Thanh Hàn cũng đang nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng cúi đầu ăn cháo.

Trong chốc lát độ ấm trên mặt giảm xuống, Lục Ninh Hoàn lại trộm xem Thẩm Tiện, Thẩm Tiện cũng nhìn lại đây, Lục Ninh Hoàn thấy hành vi nhìn lén bị bắt gặp, lập tức lại đem khuôn mặt nhỏ vùi vào trong chén ăn.

Thẩm Tiện buồn cười nhìn Lục Ninh Hoàn, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này cùng nhóc con nhà mình đáng yêu giống nhau.

Lại nói tiếp duyên phận của con người thật sự thực kỳ diệu, lúc trước sở dĩ đáp ứng để Lục Ninh Hoàn tới nhà, phần lớn vẫn là bởi vì con gái, lúc này cùng bạn nhỏ này ở chung gần hai tháng, Thẩm Tiện đã sớm đem nhóc con đáng yêu này trở thành con gái trong nhà, ba người con gái, ngẫm lại cảm thấy rất vui vẻ.

Lục Ninh Hoàn không biết hai dì suy nghĩ cái gì, chỉ là cảm thấy vừa mới nhìn lén dì bị bắt gặp, hiện tại doạ trái tim nhỏ đập bang bang.

Nhóc con không biết chị Tiểu Lục của mình nội tâm lại phong phú hoạt động như vậy, thấy khuôn mặt Lục Ninh Hoàn hồng hồng, còn cố ý quan tâm hỏi: "Chị Tiểu Lục tỷ tỷ mặt chị thật hồng nha, có phải hay không chị bị bệnh?"

Nhóc con vừa thốt lên xong, Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn không nhịn xuống liền cười vui vẻ.

Nhóc con nghi hoặc hỏi: "Mẹ, mommy, hai người cười cái gì ạ?"

"Không có gì, không có gì."

Nhóc con nhìn Lục Ninh Hoàn bên cạnh, cảm giác mặt chị Tiểu Lục càng đỏ hơn?

----------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #abo#bhtt