Chương 20

Trái tim nhỏ của Lục Ninh Hoàn đập liên tục, hốc mắt cũng ươn ướt, ý chính là từ đây về sau mình và hai dì còn có Điềm Điềm ở bên cạnh nhau, thời gian ở cùng gia đình chú thím chủ yếu là vào buổi chiều tối thời gian còn lại đều là ở trường học, suy nghĩ này làm cho trong lòng Lục Ninh Hoàn rất là vui vẻ, nhưng đồng thời lại rất bất an, chú là người thân của mình nhưng không quan tâm mình, lại cảm thấy mình rất phiền toái, nếu mình thật sự tới nhà Điềm Điềm chơi thường xuyên, thật sự sẽ không đem đến phiền toái cho dì và Điềm Điềm sao?

Lâm Thanh Hàn biết tâm tư Lục Ninh Hoàn mẫn cảm, rốt cuộc một đứa bé nhỏ như vậy lại mất cha mẹ, chú thím lại đối xử với nàng không tốt, có thể không mẫn cảm mới là lạ, nàng rất rõ đứa nhỏ này không có cảm giác an toàn, mà cảm giác an toàn cũng không phải một ngày hai ngày là có thể hình thành được, nếu tính toán giúp đứa nhỏ này, về sau bọn họ phần lớn thời gian ở bên cạnh nhau có thể một lần nữa vì Tiểu Lục cho con bé một cảm giác an toàn, làm Tiểu Lục chân chính đem nơi này coi như gia đình mình, mà không phải đem chính mình trở thành là khách nơi đây.

"Tiểu Lục không cần suy nghĩ quá nhiều, đem những việc đó đều giao cho dì, con cùng Điềm Điềm giống nhau, đều phải vui vẻ lớn lên mới là quan trọng nhất."

Bên tai Lục Ninh Hoàn nghe âm thanh ôn nhu của dì, vẫn là không nhịn xuống được liền khó, dì đem nàng ôm vào trong ngực, cảm giác thật sự rất giống mẹ của nàng người đã không còn trên thế giới này.

Lâm Thanh Hàn thấy trong lòng ngực bé con của mình khóc đến tê tâm liệt phế, vội vàng lấy khăn giấy giúp Lục Ninh Hoàn lau nước mắt, một bên đặt Ninh Hoàn xuống đất: "Không khóc không khóc, về sau Tiểu Lục có cái gì không thể nói với chú của con, con có thể nói cho hai dì còn có Điềm Điềm nghe, chúng ta đều là người nhà của con."

"Cảm ơn dì ạ ~" Lục Ninh Hoàn khóc xong rồi mới cảm thấy có chút ngượng ngùng, nàng vừa mới ôm dì khóc, dì có thể hay không cảm thấy nàng là con nít quỷ hay khóc không nha?

Lục Ninh Hoàn sợ bị hiểu lầm, ồm ồm giải thích: "Dì ơi, kỳ thật, con ngày thường rất ít khóc."

Lâm Thanh Hàn cười cười: "Không có việc gì, thời điểm Tiểu Lục khóc thật ra rất đáng yêu, ở nhà này không cần cố kỵ, Tiểu Lục muốn thế nào đều có thể."

Lâm Thanh Hàn dứt khoát giúp đỡ Lục Ninh Hoàn, giúp nàng rửa mặt, lại thay quần áo rồi mới đi xuống.

Phòng khách dưới lầu vô cùng náo nhiệt, nhóc con nhỏ chính ngã trái ngã phải chơi đồ chơi, thấy Lục Ninh Hoàn đi lại đây, dương khuôn mặt nhỏ đi tới bên cạnh xem Lục Ninh Hoàn, lại đem đồ chơi trong tay mình đưa cho Lục Ninh Hoàn, trong miệng nói âm điệu không chuẩn lời nói: "Chị chị.. Chơi."

Lục Ninh Hoàn cười cười tiếp nhận đồ chơi của nhóc con đưa, nhóc con lại lấy từ đống đồ chơi ra một cái xẻng, đong đưa lúc lắc đi tới trước mặt Thẩm Điềm, đem xẻng nhỏ đưa cho Thẩm Điềm, "Chị chị, chơi."

Thẩm Điềm cầm cái xẻng cười nói với em gái của mình, "Còn rất hào phóng nha."

Nhóc con được khen cười khanh khách, cũng không biết nhìn cái gì lại cười vui vẻ như vậy.

Sợ nhóc con chơi quá hưng phấn buổi tối ngủ không được, Thẩm Tiện để dì Lưu ôm nhóc con về phòng

Còn lại Thẩm Điềm và Lục Ninh Hoàn cùng đi ăn điểm tâm, dì Vương chuẩn bị điểm tâm.

Sau khi ăn qua cơm chiều sau, Thẩm Điềm cùng Lục Ninh Hoàn trở về phòng, Lục Ninh Hoàn đối với sách mơi mua vô cùng hứng thú, ngồi ở trên bàn đọc sách, Thẩm Điềm cũng học theo, ở một bên xem sách mà mình đã mua.

Hai ngày nghỉ qua thật mau, sáng sớm Thẩm Điềm cùng Lục Ninh Hoàn đi học, Lục Ninh Hoàn trừ bỏ cặp sách, trên tay nhỏ còn cầm sách ngoại khoá hôm qua mua.

Thời điểm đi đến lớp 1-1, Thẩm Điềm lưu luyến không rời cùng Lục Ninh Hoàn nói tạm biệt, "Hôm nay về nhà liền không thấy được chị Tiểu Lục ~"

Lục Ninh Hoàn bị lời nói của Thẩm Điềm chọc cười khúc khích, "Không phải ở trường học vẫn gặp nhau sao, hơn nữa, không phải dì nói tuần sau chị cũng sẽ tới nhà của em chơi hay sao?"

Thẩm Điềm nghe Lục Ninh Hoàn nói như vậy, quả nhiên được an ủi, "Ân ân, được,em chờ chị Tiểu Lục tới."

Thời điểm Lục Ninh Hoàn tiến vào lớp với một cái túi, khiến cho không ít các bạn nhỏ chú ý, bất quá nhìn đến bên trong là sách tham khảo lập tức không có hứng thú, Lục Ninh Hoàn cũng không thèm để ý đến, nàng chỉ biết sách đó thật sự đối nàng rất quan trọng, chính mình nhất định phải học nội dung bên trong thật tốt, như vậy mới không phụ hai dì đối với nàng thật tốt.

Thời điểm Thẩm Tiện ở trong công ty gọi trợ lý mua thêm hai bộ sách tham khảo, nàng cùng Lâm Thanh Hàn nghĩ về sau phàm là thời điểm nghỉ đều để Lục Ninh Hoàn đến đây, cùng Lục Minh còn phải duy trì mặt ngoài hoà bình, để bọn họ hưởng một chút lợi ít, như vậy ngày thường bọn họ còn có thể đối xử với Lục Ninh Hoàn tốt một chút.

Thời điểm Thẩm Điềm tan học, Thẩm Tiện đã sớm chú ý tới Lục Minh cùng Trương Nhược Hoa, tầm mắt hai người này thật sự quá mức xảo quyệt, căn bản nhìn đứa nhỏ bên cạnh Thẩm Tiện như muốn đoạt về, không biết hai người suy xét cái gì, cũng không có lại đây chào hỏi.

Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn cầm theo một cái túi đi về phía Lục Minh bên kia, trên mặt Lục Minh tràn đầy biểu tình kinh ngạc, tựa hồ là không nghĩ tới Thẩm Tiện còn sẽ qua đây, lập tức cười nói: "Thẩm tổng cô tới đón con gái hả?"

"Đúng vậy, cuối tuần vừa rồi Điềm Điềm và Tiểu Lục chơi rất vui vẻ, nghe Tiểu Lục nói nhà ông cũng có hai đứa nhỏ, thời điểm chúng tôi đi dạo hiệu sách liền mua thêm một ít sách tham khảo cho hai đứa nhỏ." Vừa nói Thẩm Tiện đem trong túi sách tham khảo trong tay đưa cho Lục Minh.

Lục Minh thụ sủng nhược kinh tiếp nhận túi, "Cảm ơn Thẩm tổng, cảm tạ cô còn nghĩ chúng tôi, cô yên tâm, khi trở về nhất định dặn dò bọn nhỏ học tập thật tốt."

Hai đứa con của Lục Minh có học hay không tập Thẩm Tiện không có hứng thú để biết, nàng chủ yếu vẫn là vì Lục Ninh Hoàn suy nghĩ một chút, "Đứa nhỏ Tiểu Lục này thật ngoan, về sau mỗi cuối tuần chúng tôi đều đem Tiểu Lục đi đến nhà tôi chơi, vừa lúc cùng Điềm Điềm làm bạn, ông cảm thấy như vậy được không?" Thẩm Tiện nói nhìn về phía Lục Minh.

Thẩm Tiện là cười, nhưng Lục Minh cảm thấy trong giọng nói của Thẩm Tiện đều là tràn đầy cảm giác áp bức, hắn thậm chí không dám nhìn thẳng đôi mắt của Thẩm Tiện, "Có thể, chính là sợ đứa nhỏ Ninh Hoàn sẽ gây thêm thêm phiền toái cho cô."

"Sẽ không, nhà của chúng ta ai cũng thích Tiểu Lục, vậy nói như vậy một lời. đã định" Thẩm Tiện xử lý xong sự việc của Lục Ninh Hoàn, bọn Thẩm Điềm cũng từ trong trường học đi ra tới.

Thẩm Điềm ở hành lang liền gặp được Lục Ninh Hoàn, hai bạn nhỏ tay nắm tay rổi đi một đường, thẳng đến khi ra ngoài cổng, Thẩm Điềm mới lưu luyến không rời tạm biệt Lục Ninh Hoàn, đi tìm mẹ cùng mommy của mình.

Thẩm Tiện buồn cười nhìn nhóc con nhà, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nhóc con, "Đừng nhìn, mẹ cùng chú của Tiểu Lục vừa nói chuyện xong, về sau mỗi cuối tuần, kỳ nghỉ Tiểu Lục đều ở nhà chúng ta."

Nhãi con nhảy lên ôm lấy Thẩm Tiện làm nũng: "Thật vậy ạ? Con biết mommy lợi hại nhất mà!"

Lâm Thanh Hàn sờ đầu của nhóc, giọng ghen tị mở miệng nói: "Cũng chỉ có mommy của con lợi hại thôi? Mẹ của con không lợi hại đúng không?"

Nhóc con thập phần rõ ràng địa vị trong nhà gia đình, mommy lợi hại mẹ cũng lợi hại, thầm nghĩ một chút, nhóc con lập tức thay đổi giọng nói: "Mẹ là lợi hại nhất, mommy cũng cũng lợi hại!"

"Con nha, rất biết nịnh đấy ." Lâm Thanh Hàn buồn cười nói với con gái.

"Hắc hắc, con là hạt dẻ cười của mẹ và mommy." Trong chốc lát nhóc con cọ cọ Thẩm Tiện, trong chốc lát lại cùng Lâm Thanh Hàn làm nũng, có thể nói là đem chính mình giao mẹ, mommy hung hăng mà bắt chẹt.

Lục Ninh Hoàn bên này cũng đã cùng Lục Minh lên xe, Lục Minh cùng Trương Nhược Hoa thái độ đối nàng cũng có những chuyển biến rất lớn, thậm chí Trương Nhược Hoa còn giúp nàng mở cửa xe, liền dẫn tới Lục Tử Toàn cùng Lục Đức Vũ bất mãn, bất quá cuối tuần hai ngày vừa rồi Lục Minh cùng Trương Nhược Hoa giáo dục hai người rất nhiều, hai người bọn họ chính là đối Lục Ninh Hoàn không hài lòng, cũng không có biện pháp đối phó.

Lục Minh còn cười khanh khách nói với Lục Ninh Hoàn: "Ninh Hoàn a, cuối tuần đi chơi thế nào? Dì Thẩm của con nói chú về sau cuối tuần cùng kỳ nghỉ sẽ cho đi đến nhà họ chơi."

Ánh mắt Lục Ninh Hoàn sáng lên, bất quá vẫn là dùng ngữ khí bình thường nói chuyện mở miệng trả lời: "Điềm Điềm thật tốt, hai dì cũng thật tốt."

Lục Minh cười cười nói: "Đi tới nhà khác thì phải ngoan ngoãn và phải nghe lời, nhà họ so với nhà chúng ta rất khác biệt."

Lục Ninh Hoàn trả lời: "Đã biết." Trong lòng lại là nhớ đến chính mình ở nhà của Điềm Điềm ngược lại thật sự rất vui vẻ, ít nhất mỗi ngày không cần phải thật cẩn thận, hai dì cũng đối xử với nàng thật tốt.

Lục Tử Toàn thấy ba mình cùng Lục Ninh Hoàn nói chuyện, phi một cái xem thường, nàng liền không rõ, lúc trước rõ ràng ba và mẹ đều không thích Lục Ninh Hoàn, như thế nào hiện tại thành như vậy?

"Đúng rồi Ninh Hoàn, cuối tuần con không ở nhà chú đem nơi đó sửa sang lại một chút, con trở về nhìn xem hài lòng không." Lục Minh cười nói.

Vừa nói đến cái này, tiếng hít thở của Lục Tử Toàn đều lớn, cô ta không rõ ba vì cái gì phải mua cho Lục Ninh Hoàn rất nhiều đồ, một dã hài tử căn bản không xứng ba mình đối xử tốt như vậy.

Lục Ninh Hoàn chỉ là nhàn nhạt nói một câu: "Cảm ơn chú ạ."

Trong lòng nàng rất rõ mọi chuyện chuyển biến tốt như vậy không phải vì nàng, nàng cái gì cũng không có, duy nhất hiểu được lời dì Thẩm nói, lúc trước chú cũng nhắc tới tập đoàn Thẩm thị, chú tưởng dựa vào dì Thẩm để leo lên cao, tưởng tượng đến điều này, ước gì chú đừng mua hay sửa sang phòng cho mình, Lục Ninh Hoàn không cao hứng.

Trở lại nhà của chú, Lục Ninh Hoàn thấy ban công của mình rực rỡ hẳn lên, không chỉ bốn phía đều trang bị bức màn, giường đổi thành giường mới, mặt bên có hai cái ngăn kéo, có thể dùng để đồ vật, mép giường chính là bàn cùng ghế nhỏ. Tuy rằng thoạt nhìn vẫn là rất đơn sơ, nhưng cũng may có thể làm cho Lục Ninh Hoàn có một căn phòng độc lập.

Lục Ninh Hoàn nhìn đồ vật của mình đều để ở chỗ kia, cái báo thức Điềm Điềm đưa cho nàng cũng ở đây, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra đánh giá nơi này, tuy rằng vẫn là rất nhỏ, nhưng có rất tốt, ít nhất làm cho Lục Ninh Hoàn cảm thấy an toàn.

Nàng đóng cửa lại, ngồi ở trên giường trong chốc lát, trong lòng ấm áp, Lục Ninh Hoàn rất rõ ràng mình có thể như thế này đều là bởi vì Điềm Điềm cùng hai dì.

Bên kia Lục Minh thật vui vẻ đem hai chồng sách tham khảo đưa cho Lục Tử Toàn cùng Lục Đức Vũ, dặn dò nói: "Đây là dì Thẩm tặng cho các con, hai người các con nhất định phải học tập thật tốt, tương lai còn dài chờ tiến vào tập đoàn Thẩm thị làm việc."

Lục Đức Vũ cùng Lục Tử Toàn nhìn sách tham khảo trước mặt, càng nhận định Lục Ninh Hoàn không phải người tốt, chỗ nào người bình thường đưa cho người khác bài thi cùng sách tham khảo?

"Con không cần, cái kia dì Thẩm không phải người tốt, làm sao lại đưa cái này?" Lục Tử Toàn ríu rít không ngừng, nước mắt rơi xuống dưới.

Lục Minh một chút cũng không nhượng bộ, "Con muốn như thế nào, đó là người ta coi trọng các con mới đưa cái này cho các con, thật là không tiền đồ, đều bao lớn rồi chỉ biết chơi, Nhược Hoa, từ ngày mai cùng tôi nhìn hai đứa nó làm bài."

"Được."

"Con không cần làm bài thi, con muốn xem video ngắn, Lục Ninh Hoàn, mày mau đem lễ vật của dì Thẩm mày đem đi, tao không muốn nó." Lục Tử Toàn vừa khóc vừa la.

------------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #abo#bhtt