Chương 17
Thẩm Điềm thấy Lục Ninh Hoàn được mẹ mình lôi kéo đi tắm, Thẩm Điềm liền kéo mommy đi tắm ở phòng khác. Trong phòng chỉ còn lại Lục Ninh Hoàn bị Lâm Thanh Hàn kéo vào phòng tắm, trong phòng nhóc con của mình cũng có phòng tắm, hơn nữa đồ vật đều đầy đủ hết, đem dầu gội, sữa tắm những vật dụng phải dùng đến đều đem đến bên cạnh Lục Ninh Hoàn để có thể tiện tay lấy, Lâm Thanh Hàn lại kiên nhẫn nhẹ nhàng tắm cho Lục Ninh Hoàn.
Trong lòng Lục Ninh Hoàn ấm áp, những gì không vui lúc trước đều bị vứt ra sau đầu, động tác nhanh nhẹn tắm rửa cho chính mình, chờ Lục Ninh Hoàn đổ sữa tắm ra để tắm cho chính mình, lại có chút thẹn thùng, sợ làm sẽ làm phiền toái cho dì, chính mình đứng ở dưới vòi sen tắm, suy nghĩ năm phút cũng không dám kêu.
Bên ngoài Lâm Thanh Hàn đánh giá không sai biệt lắm, liền nói với Lục Ninh Hoàn ở bên trong: "Tiểu Lục? Con tắm có khó khăn không, để dì giúp con kì cọ nhé."
"Vâng ạ." Lục Ninh Hoàn có chút thẹn thùng nói.
Lâm Thanh Hàn nhìn ra được đứa nhỏ này thẹn thùng, giúp Lục Ninh Hoàn kì cọ tắm rửa đơn giản liền đi ra ngoài, bất quá sợ Lục Ninh Hoàn ở trong phòng tắm vạn nhất có chuyện gì, nên vẫn là ở phòng của nhóc con chờ Lục Ninh Hoàn.
Thẩm Điềm bên kia tắm thật mau, mommy giúp đỡ cô làm khô tóc, nàng liền con hổ nhỏ đi về phòng của chính mình, thời điểm bước vào phòng liền thấy mẹ đang giúp chị Tiểu Lục sấy khô tóc.
Thẩm Điềm vô cùng cao hứng đi vào: "Chị Tiểu Lục tỷ tỷ, em cũng tắm xong rồi." Vừa nói vừa túm góc áo Lâm Thanh Hàn, "Mẹ, mẹ để con sấy tóc giúp chị Tiểu Lục."
Lâm Thanh Hàn buồn cười lấy tay nhéo khuôn mặt nhỏ của con gái, "Không được, sức lực của con nhỏ, cầm máy sấy chưa được, chờ Điềm Điềm lớn lên lại giúp chị Tiểu Lục tỷ tỷ của con sấy tóc."
"Dạ được ạ." Nhóc con mở miệng nhỏ hướng về phía Lâm Thanh Hàn làm nũng nói.
Chờ làm khô tóc xong, Lâm Thanh Hàn lại đem hai bạn nhỏ này lên trên giường.
Thẩm Điềm cùng Lục Ninh Hoàn nằm ở trên giường ngoan ngoãn, Thẩm Điềm nói với mẹ của mình: "Mẹ, hôm nay kể truyện thỏ con đi."
"Được." Lâm Thanh Hàn từ trên kệ sách của nhóc con thuần thục rút ra một quyển truyện, dựa vào mép giường đọc truyện cho hai bạn nhỏ nghe.
Trong lòng Lục Ninh Hoàn ngũ vị tạp trần, đã thật lâu không có người đọc truyện cho mình nghe, mẹ và mommy của Điềm Điềm đều rất tốt, chính mình hoảng hốt vì có cảm giác như đang ở nhà của mình vậy.
Trong lòng Lục Ninh Hoàn ấm áp, ở nhà của Thẩm Điềm tầng phòng bị của trái tim nhỏ dần dần được dỡ xuống tầng phòng bị, thời điểm Lâm Thanh Hàn đọc tới câu chuyện thứ hai liền ngủ rồi.
Lâm Thanh Hàn cười cười tiếp theo ôn nhu đọc truyện cho nhóc con nghe, trong chốc lát Thẩm Điềm cũng không mở mắt nổi nữa, Lâm Thanh Hàn đem trong đèn trong phòng tắt đi, chỉ còn lại mấy cái đèn ngủ nhỏ, tay chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn đã trở lại trong phòng liền cười nói: "Đều ngủ rồi?"
"Ân, Ninh Hoàn kia đứa nhỏ kia, thật sự khá tốt." Lâm Thanh Hàn nằm xuống giường đối mặt với Thẩm Tiện nói.
"Là khá tốt, nếu có thể ở nhà của chúng ta cũng không tồi, ba tiểu khả ái cùng nhau nuôi dưỡng, ngẫm lại đều cảm thấy rất vui vẻ, chỉ là trong nhà nàng ông bà nội đều còn, người giám hộ không có khuyết điểm gì, không tới phiên chúng ta nhận nuôi đứa nhỏ này." Thẩm Tiện thở dài nói.
"Kia về sau cuối tuần cùng kỳ nghỉ chúng ta đều đem Tiểu Lục về nhà,trừ bỏ ngày nghỉ ra, Tiểu Lục mỗi ngày đi học, thời gian nàng ở nhà của chú cũng ít sẽ tốt hơn thôi ." Lâm Thanh Hàn nghĩ nói.
"Tốt a, cái kia Lục Minh chính là chỉ biết danh lợi, biết nhà chúng ta là ai, chúng ta về sau đối Tiểu Lục tốt một chút họ cũng sẽ thu liễm một ít, hơn nữa đem Tiểu Lục tới đây, Điềm Điềm khẳng định là rất vui vẻ."
"Ân, chờ lần sau thời điểm nhìn thấy Lục Minh, trước tiên cho hắn một cái danh dự phòng." Lâm Thanh Hàn cười cười nói, nàng cũng cảm thấy Tiểu Lục đứa nhỏ này rất không tồi.
---------------
- Do mình không để ý kĩ nên đăng chương trước bị lố qua chương này rồi...:)), do chương này ít nên tuần này mình sẽ bù thêm 1 chương nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top