Chương 16

Buổi cơm chiều dì Vương và dì Triệu cùng nhau chuẩn bị một bàn đồ ăn phong phú, lấy khẩu vị của những đứa trẻ, chuẩn bị canh bí đao cá viên, phô mai hấp úc long, hoa quế bánh gạo nếp một bàn đầy đồ ăn.

Thẩm Điềm vì chị Tiểu Lục chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon như vậy, miễn bàn rất là vui vẻ luôn, " chị Tiểu Lục, đồ ăn đều rất là ngon, chúng ta mau ngồi xuống."

Thẩm Điềm lôi kéo Lục Ninh Hoàn ngồi xuống bên cạnh mình, những người khác lúc này mới ngồi xuống bàn.

Lục Ninh Hoàn cùng Thẩm Điềm và mọi người trong nhà ăn cơm, ít nhiều vẫn là có chút thẹn thùng, các dì cùng ông bà nội đối xử với nàng quá nhiệt tình, làm cho trái tim nhỏ của nàng có cảm giác ấm áp, nơi này khác hoàn toàn với nhà của chú nơi kia chỉ có lạnh lẽo còn nơi này rất ấm áp.

"Tới Tiểu Lục, dì cho con cùng Điềm Điềm nếm canh này trước, cái này là canh cá viên chính là dì Vương dùng mẻ thịt cá mới làm ra món canh này, con nếm thử." Thẩm Tiện ngồi ở bên cạnh Lục Ninh Hoàn, thuận tay múc cho Lục Ninh Hoàn một chén canh cá viên.

Ở nhà của chú từ lâu đã không được quan tâm, đột nhiên có người múc cho nàng món canh, Lục Ninh Hoàn trong lòng ê ẩm, nói không nên lời, nhưng lại rất là vui vẻ, "Con cảm ơn dì."

Thẩm Tiện cười nói: "Không sao, chúng ta đều là người một nhà, Tiểu Lục không cần phải luôn nói cảm ơn dì."

"Đúng rồi, chị Tiểu Lục, chị là bạn tốt nhất của Điềm Điềm! Cái này ăn rất ngon, chị mau nếm thử." Thẩm Điềm đón lấy chén canh mà Mommy nhà mình múc cho cô, húp một ngụm ăn một viên.

Lục Ninh Hoàn nhìn bộ dáng nhỏ của Thẩm Điềm, cả khuôn mặt đều cười, cũng học bộ dáng của Thẩm Điềm, ăn một viên cá viên, quả nhiên giống dì Thẩm nói như vậy, cá viên hương vị thực tươi mới, còn có chút hương vị ngọt ngào, canh cũng rất tốt.

Bên kia Thẩm Điềm ăn vui vẻ, có với không tới thì còn có Lâm Thanh Hàn giúp mình gắp, đương nhiên cũng không quên gắp Lục Ninh Hoàn.

" Chị Tiểu Lục, cái thịt tôm này ăn cũng rất ngon." Vừa nói chính mình đã bắt đầu ăn.

Lục Ninh Hoàn nhìn Thẩm Điềm, trong lòng cảm giác ngại ngùng ít hơn một chút, bắt đầu ăn, lúc trước trong nhà Lục Ninh Hoàn cũng thường xuyên sẽ ăn những món này, nàng rất thích thịt tôm, thời điểm còn ba mẹ, các dì giúp việc cũng sẽ thường xuyên làm cho nàng ăn, chỉ là từ đến nhà của chú, không dám tưởng tượng đến những món này.

Lục Ninh Hoàn ăn chậm rãi, suy nghĩ bay tới nơi xa, đến lúc chén của mình bị dì gắp cánh gà chiên Coca để vào, trứng gà xào mộc nhĩ không ít đồ ăn, Lục Ninh Hoàn lúc này mới lấy lại tinh thần.

"Dì ơi, không cần gắp cho con, quá nhiều, con ăn không hết." Lục Ninh Hoàn hướng Thẩm Tiện cười cười nói.

Trên cơ bản Thẩm Tiện là dựa theo lượng cơm nhóc con nhà mình ăn rồi gắp Lục Ninh Hoàn, nhìn lại cũng gắp không ít, sợ bạn nhỏ ăn không nổi, lúc này mới ngừng lại, "Được rồi, kia Tiểu Lục ăn trước."

Thẩm Điềm thấy Mommy gắp đồ ăn cho chị Tiểu Lục, cô cũng biểu hiện một chút, gắp cho Lục Ninh Hoàn một khối hoa quế bánh gạo nếp, "Chị Tiểu Lục, đây là em gắp cho chị, ăn rất ngon." Nói còn dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Lục Ninh Hoàn.

Lục Ninh Hoàn buồn cười gắp lên bánh hoa quế cắn một cái, Thẩm Điềm lúc này vui vẻ không thôi.

Chầu này cơm tuy rằng Lục Ninh Hoàn lúc đầu ăn có chút câu nệ, nhưng sau lại có tiểu đồng bọn bồi ở bên cạnh, các dì cũng đối xử với nàng rất tốt, Lục Ninh Hoàn cũng bớt khẩn trương.

Lúc sau ăn cơm xong, Thẩm Điềm nói muốn cùng Lục Ninh Hoàn tìm em gái chơi, cô duỗi tay nhỏ nắm Lục Ninh Hoàn đi tìm em gái chơi, dì Lưu đang ở trên giường bồi em gái chơi.

Thẩm Điềm vừa thấy em gái trước mắt sáng ngời! Em gái cùng cô còn có chị Tiểu Lục đều có quần áo ngủ giống nhau, đều là thỏ nhỏ đáng yêu, vì thế trong phòng lập tức liền biến thành ba con thỏ nhỏ đáng yêu.

Nhóc con thấy hai chị gái cùng nàng giống nhau, lập tức vui vẻ, tìm dì Lưu làm nũng, muốn xuống đất cùng chị gái chơi.

Dì Lưu buồn cười đem nhóc con mang dép vào, che chở nhóc con đi đến hai chị gái, nhóc con chân ngắn nhỏ lộc cộc bước đi, bổ nhào vào trong lòng ngực Thẩm Điềm, trong chốc lát lại nhìn xem Lục Ninh Hoàn, lại bước chân ngắn nhỏ đi đến bên cạnh Lục Ninh Hoàn chơi.

Thẩm Điềm cùng Lục Ninh Hoàn đứng chia làm hai bên, đại khái có khoảng cách nhỏ chỉ năm sáu bước chân, nhóc con trong chốc lát lộc cộc chạy về phía Thẩm Điềm, trong chốc lát lại về phía Lục Ninh Hoàn, vội vui vẻ vô cùng.

Thời điểm Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn, liền nhìn đến ba con thỏ nhỏ đang chơi vui vẻ, nhìn ra được nhóc con hôm nay thực vui vẻ, có hai chị gái bồi nàng cùng nhau chơi, nàng đều cao hứng không biết nên tìm ai.

Bọn họ bồi nhóc con chơi trong chốc lát, Thẩm Điềm liền nhảy nhót lôi kéo Lục Ninh Hoàn trở về phòng, cô mở học tủ bàn học của mình ra, từ bên trong lấy ra không ít cọ màu, nàng còn nhớ chị Tiểu Lục nói sẽ vẽ tranh cho mình! "Chị Tiểu Lục, dùng giấy A3 được không?" Thẩm Điềm cầm giấy quơ quơ.

"Được, chị sẽ vẽ cho Điềm Điềm thật nhiều bức tranh." Lục Ninh Hoàn nói mở một hộp cọ màu lớn của Thẩm Điềm ra, bắt đầu vẽ ở trên giấy, Thẩm Điềm còn không quên ngồi lên ghế, ở bên cạnh Lục Ninh Hoàn nhìn nàng vẽ.

"Ai? Chị Tiểu Lục, chị vẽ cái này không phải vịt con nha?" Thẩm Điềm nhìn hình vẽ trên giấy, cảm thấy giống như là một con người nào đó.

"Đừng vội, vịt nhỏ một lát nữa chị mới vẽ." Lục Ninh Hoàn cười cười nói với Thẩm Điềm.

Một lát sau, trên giấy liền xuất hiện một đứa trẻ nhỏ cái môi hồng răng trắng, đứa trẻ nhỏ này cùng Thẩm Điềm có đuôi ngựa giống nhau, lại nhìn xem trong lòng ngực đứa trẻ này, Lục Ninh Hoàn vẽ vẽ tô tô một con vịt con màu vàng xuất hiện ở trong lòng ngực của đứa trẻ.

Thẩm Điềm hưng phấn ở một bên hỏi: "Chị Tiểu Lục, đây là em sao?"

"Ân, đó chính là Điềm Điềm." Lục Ninh Hoàn gật gật đầu lộ ra nụ cười.

Chỉ là giấy A3 có hơi lớn, chỉ vẽ Thẩm Điềm không thì còn có quá nhiều khoảng trống, bởi vậy Lục Ninh Hoàn dứt khoát đem hai dì, còn có ông bà nội và em gái đều vẽ lên giấy hết, Thẩm Điềm càng xem càng vui vẻ, một bên xem Lục Ninh Hoàn vẽ, một bên đoán Lục Ninh Hoàn vẽ là ai, hai người chơi vui vẻ vô cùng.

Chờ Lục Ninh Hoàn vẽ xong đem nắp bút đậy lại, lông mày nhỏ nhỏ của Thẩm Điềm hơi nhăn lại, "Chị Tiểu Lục, chị vẽ tất cả mọi người, như thế nào không vẽ chị vào vậy ạ?"

Lục Ninh Hoàn cười cười: "Đây là vẽ người nhà của em."

"Đúng rồi, chị Tiểu Lục cũng là người nhà của em mà." Đôi mắt Thẩm Điềm mở to, hướng về phía Lục Ninh Hoàn gật đầu, lại nắm tay áo Lục Ninh Hoàn làm nũng: "Chị Tiểu Lục, chị vẽ chị đứng bên cạnh em được không?"

Lục Ninh Hoàn nhìn đôi mắt trong veo của đứa trẻ trước mắt, cười cười cầm lấy bút: "Được, chị vẽ chị ở bên cạnh Điềm Điềm."

Thẩm Điềm vui vẻ nhìn Lục Ninh Hoàn đem chính mình vẽ lên trên giấy, "Thật tốt quá, chị Tiểu Lục vẽ tất cả mọi người trong nhà, em nhất định sẽ cất cẩn thận."

Ngoài cửa có tiếng gõ cửa, Thẩm Điềm cùng Lục Ninh Hoàn quay đầu lại nhìn, liền thấy Thẩm Tiện gõ cửa đi vào, trong tay còn bưng hai ly sữa.

"Hai người các con chơi cái gì đâu?" Đem sữa để lên bàn cho hai bạn nhỏ, Thẩm Tiện thuận tay xoa xoa hai cái đầu của hai nhóc con hỏi.

Thẩm Điềm cọ cọ Mommy làm nũng, không quên đem bức tranh Lục Ninh Hoàn vẽ gia đình của mình đưa tới trước mặt Thẩm Tiện, "Mommy, chị Tiểu Lục vẽ một nhà chúng ta, rất đáng yêu đúng không ạ?"

Thẩm Tiện nhìn bức vẽ của Lục Ninh Hoàn cười, "Đáng yêu, còn vẽ rất giống, không nghĩ tới Tiểu Lục còn sẽ vẽ tranh."

Lục Ninh Hoàn bị hai mẹ con Thẩm Điềm khen đến sắc mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói một câu: "Chỉ là tùy tiện vẽ thôi ạ, không có tốt như vậy đâu."

Thẩm Tiện cười cười, cảm thấy Tiểu Lục đứa nhỏ này rất đáng yêu, Thẩm Tiện sợ ở lại trong phòng quá lâu Tiểu Lục sẽ ngại ngùng, đưa sữa cho hai bạn nhỏ xong liền đi ra ngoài.

Thẩm Điềm cầm ly sữa trong tay, uống trực tiếp nửa ly sữa xuống bụng, trên môi còn dính một tầng sữa, "Chị Tiểu Lục mau uống, uống xong là có thể sớm một chút lớn lên."

Lục Ninh Hoàn cười cười, cầm cái ly sữa uống, "Tốt, chúng ta đây đều phải sớm một chút lớn lên."

"Ân ân, em cùng chị Tiểu Lục lớn lên, về sau cao lớn hơn, khẳng định bảo vệ chị Tiểu Lục!" Sữa còn dính trên môi của nhóc con còn chưa lau, trong miệng lại lời thề son sắt cùng Lục Ninh Hoàn.

Lục Ninh Hoàn bị Thẩm Điềm chọc cười vui vẻ, từ trên bàn rút ra một miếng khăn giấy tiến đến bên cạnh Thẩm Điềm, "Em vẫn nên là chùi sạch sữa còn dính trên miệng đi."

Thẩm Điềm thấy Lục Ninh Hoàn cười nàng, cũng không tức giận nói: "Chị Tiểu Lục em nhìn không thấy ở đâu, chị giúp em lau đi."

"Được rồi." Lục Ninh Hoàn dùng khăn giấy lau cho Thẩm Điềm.

Hai người chơi đến 9 giờ, Thẩm Điềm đến bên cạnh Lục Ninh Hoàn nói: "Chị Tiểu Lục, em muốn đi tìm Mommy để tắm rửa, mình cùng nhau đi."

Lục Ninh Hoàn mặt đỏ lên, ở nhà của chú nàng đều tự mình tắm rửa, người nhỏ, sức lực cũng nhỏ, Lục Ninh Hoàn mỗi lần tắm cũng chỉ có thể nỗ lực đem chính mình kỳ cọ sạch sẽ hơn một chút, hơn nữa thím căn bản sẽ không giúp tắm giúp nàng.

Lục Ninh Hoàn lắc lắc đầu, "Không cần, lúc chị ở nhà của chú đều là tự mình tắm."

"Cái kia chị Tiểu Lục đi qua với em đi." Thẩm Điềm dắt tay Lục Ninh Hoàn.

"Tốt."

Chờ hai người đi vào phòng của Thẩm Tiện, Thẩm Tiện nhìn nhìn hai bạn nhỏ, "Mommy giúp Điềm Điềm tắm, Thanh Hàn giúp Tiểu Lục tắm được không?"

Thẩm Điềm cọ cọ Mommy nhà mình, "Chị Tiểu Lục nói là chính mình có thể tự tắm."

Lâm Thanh Hàn sờ sờ đầu nhóc con, cười ngồi xổm xuống đối mặt Lục Ninh Hoàn nói: "Tiểu Lục là thẹn thùng sao? Dì lại không phải người ngoài, thật sự không cần dì hỗ trợ?"

Lục Ninh Hoàn khuôn mặt nhỏ đỏ lên, nàng kỳ thật có chút động tâm, chính mình tắm rửa, phía sau lưng không với tới, do dự trong chốc lát mới thấp giọng nói: "Cái kia dì có thể giúp con tắm rửa sao ạ?"

Thấp thỏm nói xong câu đó, Lục Ninh Hoàn lại có chút hối hận, chính mình với không tới phía sau lưng, có thể dì sẽ cảm thấy mình là một đứa trẻ ở dơ

Không chờ Lục Ninh Hoàn đổi ý, Lâm Thanh Hàn liền cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Lục Ninh Hoàn, lại sờ sờ đỉnh đầu của Lục Ninh Hoàn, "Tốt a, con trước vào phòng tắm, lát nữa dì giúp chà lưng, yên tâm đi, dì chà lưng một chút cũng không đau, không tin con hỏi Điềm Điềm."

Nhóc con ở một bên dùng sức gật gật đầu, còn không quên giơ ra ngón tay cái khen ngợi Mẹ của mình, "Mẹ tắm, cực kỳ thoải mái!"

Lục Ninh Hoàn đã lâu chưa có người ôn nhu như vậy sờ đầu, dì còn dùng ngữ khí ôn nhu nói chuyện cùng mình, cảm giác này giống như là mẹ nói chuyện với nàng vậy, trong lúc nhất thời lời cự tuyệt cũng không thể nói ra được.

------------

- Chương này Điềm Điềm dễ thương và tinh tế quá trời ai mà không đổ cho được, thương Tiểu Lục quá làm gì cũng rụt rè ngại ngùng.
- Hiện nay đang bão lớn mọi người chú ý an toàn cho bản thân và gia đình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #abo#bhtt