Chương 15

Vào buổi tối, Lục Ninh Hoàn làm xong bài tập, đang lật xem sách giáo khoa, Trương Nhược Hoa hôm nay cư nhiên phá lệ đem cho Lục Ninh Hoàn một ly sữa bò, "Ninh Hoàn a, đang đọc sách à? Thím đem cho con ly sữa bò, nhân lúc còn nóng mau uống đi, lúc trước vội vàng chiếu cố em trai em gái con, sơ sót lại quên con, con hiểu chuyện như vậy, sẽ không trách chú thím phải không?"

Sắc mặt của Lục Ninh Hoàn không thay đổi, "Sẽ không"

"Thím biết con sẽ nghe lời, con yên tâm sau này em trai em gái có sữa bò thì con nhất định sẽ có, mau uống đi."Trương Nhược Hoa giống như đã quên mấy ngày nay đã đối xử với Lục Ninh Hoàn như thế nào, châm chọc mỉa mai, toàn bày ra một bộ dáng tư thái.

Lục Ninh Hoàn nhìn ly sữa bò trước mặt, trong lòng ẩn ẩn có chút không thoải mái, nàng không nghĩ chú thím lại có vẻ mặt dối trá như thế này, nhưng nàng không nghĩ sẽ vạch trần họ, thím cho nàng sữa bò, nàng cũng không nghĩ sẽ uống, nhưng vẫn nghĩ để mau lớn lên, Lục Ninh Hoàn vẫn là đem ly sữa đó uống xuống bụng, thậm chí còn có chút cảm giác chưa đã thèm.

Phải biết rằng lúc trước ở nhà của nàng, mọi thời điểm nàng đều có thể uống sữa thoải mái, nhưng khi tới nhà của chú thím loại sữa này dường như trở nên xa xỉ, thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, hốc mắt Lục Ninh Hoàn đỏ rực, nàng lại bắt đầu nhớ cha mẹ rồi...

Thẩm Điềm khi trở về nhà lại siêu cấp vui vẻ, chị Tiểu Lục của cô cuối tuần này đã có thể đến nhà mình chơi rồi.

Thẩm Điềm kéo Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách.

Lâm Thanh Hàn buồn cười nhìn con gái nói: "Thẩm Điềm con định làm gì nha?"

"Vì để cảm ơn mẹ cùng Mommy, con sẽ xoa bóp chân cho mẹ và Mommy." Thẩm Điềm lưu loát nói, đem tay áo của mình kéo lên, đôi tay hướng về Phía Lâm Thanh Hàn đi lại, xoa bóp trên đùi Lâm Thanh Hàn, khiến nàng cảm thấy thoải mái, xong rồi lại xoa bóp cho Thẩm Tiện, "Mẹ và Mommy có cảm thấy thoải mái không ạ?"

Thẩm Tiện cười cười, nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ của nhóc con: "Thoải mái, con gái của mẹ xoa bóp là thoải mái nhất."

Thẩm Điềm đối với lời khen ngợi của Mommy rất là vui vẻ hưởng thụ.

Mấy ngày kế tiếp Thẩm Điềm đều vẻ, buổi chiều thứ sáu tan học, Thẩm Điềm vui vẻ đi tìm Lục Ninh Hoàn, "Chị Tiểu Lục, chúng ta mau đi thôi,, Mommy đang chờ chúng ta."

"Hảo" Lục Ninh Hoàn ngẩng đầu cười nhìn Thẩm Điềm, không cần phải về nhà chú thím làm nàng thở nhẹ ra, nhưng nàng cũng biết đi đến nhà của Điềm Điềm chỉ là nhất thời, bất quả chỉ rời nhà của chú được hai ngày nhưng nàng cũng rất vui vẻ rồi.

Thẩm Điềm vui vẻ lôi kéo Lục Ninh Hoàn, chạy từ khu dạy học ra ngoài, trên đường còn đụng phải Lục Tử Toàn cùng Lục Đức Vũ.

Lục Tử Toàn bị Lục Minh cảnh cáo nhiều lần là đừng chọc Lục Ninh Hoàn cùng Thẩm Điềm, bởi vậy khi hai người họ lướt qua bên người mình cũng chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Có gì đặc biệt hơn người chứ?"

Thẩm Điềm quay đầu trừng mắt nhìn Lục Tử Toàn một cái, quay lại an ủi Lục Ninh Hoàn, "Chị Tiểu Lục, chúng ta không cần để ý đến đứa trẻ hư đó."

Lục Ninh Hoàn nhìn mặt trời nhỏ trước mặt cười nói: "Hảo, không để ý tới bọn họ."

Ra cổng trường, Thẩm Điềm nhìn xung quanh một vòng không thấy Mommy nhà mình đâu, một lát Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn từ trên xe đi xuống, Thẩm Điềm lúc này mới chú ý tới hôm nay Mommy đổi xe.

Thẩm Tiện hôm nay lái một chiếc màu đỏ Aston Martin, xe ngừng ở cổng trường cách đó không xa.

Thẩm Điềm bổ nhào vào Thẩm Tiện trong lòng ngực, "Mommy, sao hôm nay như thế nào đổi xe a?"

"Ân, vì để đón con cùng Tiểu Lục nên Mommy đổi xe." Thẩm Tiện nói rồi nhéo khuôn mặt nhỏ của nhóc con.

Lâm Thanh Hàn sợ Lục Ninh Hoàn nhàm chán, nắm tay Lục Ninh Hoàn cùng Lục Ninh Hoàn nói chuyện.

"Được rồi, chúng ta đừng đứng ở ngoài xe nói chuyện, lên xe về nhà nói đi, dì Vương chuần bị cho các con thật nhiều đồ ăn ngon." Thẩm Tiện cười nói, một bên mở cửa đem Thẩm Điềm đưa tới ghế dựa nhỏ, cột kỹ đai an toàn.

Còn lại Lâm Thanh Hàn là đem Lục Ninh Hoàn ôm tới ghế sau có một ghế nhỏ khác để nàng ngồi, giúp Lục Ninh Hoàn cột kỹ đai an toàn, đều nói Thẩm Tiện đem này chiếc xe đều trang bị ghế nhỏ cho hai nhóc con ngồi.

Lục Ninh Hoàn ngồi ở ghế nhỏ hốc mắt có chút đỏ, nàng biết Thẩm Điềm nói lúc trước di Thẩm không phải lái chiếc xe này, chẳng lẽ là vì để chở chính mình, dì Thẩm lại thay đổi chiếc xe khác? Còn trang bị hai cái ghế nhỏ, đối lập với lúc chú thím mới tới đón nàng, Lục Ninh Hoàn trong lòng có chút hụt hẫng, chú sẽ không để ý những chi tiết này, cũng sẽ không hiểu chính mình hiện tại nhạy cảm

Lục Ninh Hoàn nỗ lực để không rớt nước mắt, giương lên gương mặt tươi cười tới, "Cảm ơn các dì đã tiếp đãi con đến nhà chơi."

"Không cần cảm ơn, con có thể đến đây chơi Điềm Điềm cao hứng hỏng rồi, mấy ngày nay ở nhà đều là nhảy nhót." Lâm Thanh Hàn cười nói.

Thẩm Điềm bị Lâm Thanh Hàn nói khuôn mặt nhỏ đỏ lên, làm nũng nói: "Mẹ, đừng nói bậy, Chị Tiểu Lục còn đang ở chỗ này đó ~"

"U, Điềm Điềm chúng ta còn cũng thẹn thùng nữa kìa?" Lâm Thanh Hàn đùa với nhóc con, trong lúc nhất thời trong xe đều là cười đùa thanh, ngay cả Lục Ninh Hoàn cũng thả lỏng, vui vẻ cười cùng mọi người.

Thẩm Điềm ngẩng khuôn mặt nhỏ, bị cười cũng không tức giận, làm một bộ dáng dương dương tự đắc.

Lúc xuống xe, Thẩm Tiện nắm tay nhỏ của Thẩm Điềm, Lục Ninh Hoàn còn lại là Lâm Thanh Hàn nắm, hai người lớn, hai người nhỏ đi vào trong nhà biệt thự.

Trong nhà Phương Tĩnh Lan cùng Thẩm Văn Khang đang cùng tiểu nhóc con dì Lưu đều ở trong phòng khách, Lục Ninh Hoàn ngoan ngoãn từng cái chào từng người một.

"Tiểu Lục tới nha, mau nhìn xem muội muội này, mau đến đây." Phương Tĩnh Lan cao hứng nói.

Tiểu nhóc con cũng có vẻ thực hưng phấn, oai đầu nhỏ đánh giá Lục Ninh Hoàn, tựa hồ là cảm thấy Lục Ninh Hoàn có chút quen thuộc, bước chân ngắn nhỏ thất tha thất thểu đi về hướng Lục Ninh Hoàn.

Thẩm Điềm sợ em gái chạy tới sẽ té, đem Lâm Nhất Nam che chở ở phía sau, trong chốc lát tiểu nhóc con liền đi tới trước mặt Lục Ninh Hoàn, nàng tò mò ngưỡng đầu nhỏ đánh giá Lục Ninh Hoàn, vươn tay nhỏ sở tay Lục Ninh Hoàn.

Lục Ninh Hoàn đem tiểu nhóc con mềm như bông nhẹ nhàng nắm tay, nhéo nhéo, Lục Ninh Hoàn chỉ cảm thấy tiểu nhóc con tay còn rất có co dãn.

Tiểu nhóc con tựa hồ cũng thích Lục Ninh Hoàn, một tay nhỏ bị Lục Ninh Hoàn nắm, một tay khác ôm lấy Lục Ninh Hoàn, một bên ngửa đầu hướng về phía Lục Ninh Hoàn cười một bên trong miệng không thành âm điệu kêu: "Chị... Chị chị"

Thẩm Tiện buồn cười sờ hai nhóc con, "Được rồi, trước để Tiểu Lục ngồi xuống nghỉ ngơi, ăn chút đồ ăn vặt, con nhìn xem các con, Tiểu Lục vừa tới liền quấn lấy Tiểu Lục không bỏ."

Lục Ninh Hoàn cũng không nghĩ tới chính mình được hoan nghênh như vậy, Thẩm Điềm cùng nàng quan hệ tốt nàng biết, không nghĩ tới lâu như vậy không gặp em gái cũng thích cùng nàng chơi, trong lòng còn rất vui vẻ.

Dì Vương ở trên bàn cơm bày không ít điểm tâm, còn ép vài loại nước trái cây, "Tiểu Lục đúng không, mau uống, cũng không biết con thích cái gì, liền đều chuẩn bị một chút."

"Chị Tiểu Lục, em thích nhất uống dưa hấu nước, chị cũng mau nếm thử." Thẩm Điềm đem một ly dưa hấu nước đưa tới trước mặt Lục Ninh Hoàn.

Lúc này người lớn trong nhà sợ Lục Ninh Hoàn quá câu nệ, đều đã ai bận việc nấy đi, nơi này chỉ còn lại có Thẩm Điềm cùng Lục Ninh Hoàn.

Thẩm Điềm vui vẻ ngồi ở bên cạnh Lục Ninh Hoàn , "Chị Tiểu Lục, đây đều là những món điểm tâm mà thường ngày em thích ăn nhất, hai chúng ta cùng nhau ăn."

Lục Ninh Hoàn đều đã đói bụng, cũng ăn theo Thẩm Điềm, không có người lớn ở đây, Lục Ninh Hoàn có cảm giác nhẹ nhàng không ít, cùng Thẩm Điềm nói nói cười cười.

Thẩm Tiện thay đổi quần áo ngủ từ trong phòng ra tới, đôi tay chống ở lan can, cười nhìn về phía dưới lầu hai bạn nhỏ ngồi ăn điểm tâm, hướng dưới lầu dặn dò một câu: "Đừng ăn quá no, con cùng chị Tiểu Lục của con chừa bụng, lát nữa còn ăn cơm."

"Đã biết mommy." Thẩm Điềm lên tiếng.

Thẩm Điềm thấy Lục Ninh Hoàn cũng ăn không sai biệt lắm, kéo ống tay áo Lục Ninh Hoàn, "Chị Tiểu Lục, Mommy chuẩn bị cho hai chúng ta đồ ngủ mới, trước chúng ta đổi đồ ngủ đi."

Lục Ninh Hoàn bên tai đỏ hồng, làm như có chút kinh ngạc: "Dì cũng chuẩn bị cho chị sao?"

"Ân ân, Mẹ cùng Mommy chuẩn bị cho chị Tiểu Lục thật nhiều đồ vật, chúng ta đi thay quần áo." Thẩm Điềm hưng phấn lôi kéo Lục Ninh Hoàn.

"Hảo, chúng ta cùng đi."

Thẩm Điềm hưng phấn chạy lên phòng, trên giường bày biện hai đồ ngủ thỏ con, trên áo còn còn lỗ tai thỏ, "Chị Tiểu Lục chúng ta cùng nhau đổi."

"Hảo."

Chỉ chốc lát sau, trong phòng liền xuất hiện hai thỏ con nhỏ, "Chị Tiểu Lục, hai chúng ta giống nhau."

"Ân, giống nhau." Lục Ninh Hoàn thỏ con trước mắt con môi cười.

Thẩm Điềm như là nghĩ đến cái gì giống nhau, lôi kéo Lục Ninh Hoàn đi đến bàn học của mình, mở ngăn kéo ra, đem ra trò chơi ghép hình tiểu hoàng vịt, thật cẩn thận mở ra đặt ở trên bàn, giương mắt nhìn xem Lục Ninh Hoàn nói: "Chị Tiểu Lục còn nhớ rõ cái này trò chơi ghép hình không?"

Lục Ninh Hoàn nhìn tiểu hoàng vịt trước mắt, nhớ tới đây là thời điểm ở nhà trẻ, có chút kinh ngạc này trò chơi ghép hình Thẩm Điềm cư nhiên đến bây giờ còn giữ, "Em còn giữ nha?"

Thẩm Điềm đương nhiên gật gật đầu, "Ân ân, đây là Chị Tiểu Lục đưa cho em, đương nhiên em còn giữ gìn, đây là một bộ trò chơi ghép hình mà em thích nhất." Thẩm Điềm nói, lộ ra cái gương mặt cười tươi.

Lục Ninh Hoàn nhìn cái trò chơi ghép hình ở trên bàn, lại nhìn mặt trời nhỏ trong lòng liền ấm áp, nàng có chút hối hận lúc trước cha mẹ còn sống không có mời Thẩm Điềm tới nhà nàng chơi, cũng không có cho mòn quà gì Thẩm Điềm, hiện tại lại muốn làm điều này lại là làm không được.

"Chị Tiểu Lục, chị đang suy nghĩ gì vậy?" Thẩm Điềm thấy Lục Ninh Hoàn không nói chuyện, hỏi.

"Không có, chính là không nghĩ tới cái trò chơi ghép hình này em còn giữ, nếu em thích vịt con, chờ lát nữa chị vẽ cho em một bức." Lục Ninh Hoàn nói có chút ngượng ngùng, rốt cuộc nàng hiện tại cái gì đều không có, cái có thể cho Thẩm Điềm cũng chính là tranh vẽ gì đó.

"Tốt nha, chỉ cần là chị Tiểu Lục vẽ em đều thích hết!" Thẩm Điềm nghe Lục Ninh Hoàn vẽ con vịt cho cô, liền vui vẻ không nhịn được.

-----------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #abo#bhtt