Chương 14
Thẩm Tiện sớm đã cho người điều tra chú và thím của Lục Ninh Hoàn, buổi chiều khi đón Thẩm Điềm tan học liền chú ý gia đình bọn họ ở đâu, Thẩm Tiện bước vài bước đi tới chỗ họ, " Xin chào, ông có phải là Lục Minh tiên sinh không?"
Lục Minh có hùn vốn mở một xí nghiệp cũng tầm trung, rốt cuộc cũng coi như là gặp qua một số người giàu, thấy quần áo Thẩm Tiện điều là hàng hiệu, lập tức lộ ra nụ cười tươi rối, "Đúng vậy a, cô tìm tôi là có chuyện gì sao?"
"Con gái của tôi cùng Lục Ninh Hoàn là bạn bè tốt, vào những ngày cuối tuần có thể cho Tiểu Lục đến nhà để chơi cùng với con gái tôi, ông xem có thể chấp nhận yêu cầu này được không?" Thẩm Tiện nói chuyện còn khách khí một chút.
"Cái này sao..." Lục Minh có chút do dự.
Trong lòng Thẩm Tiện cười lạnh một tiếng, ngày thường đối xử với Lục Ninh Hoàn không tốt, lúc này lại làm ra vẻ lo lắng.
"Yên tâm đi, gia đình chúng tôi sẽ đối xử tốt với Tiểu Lục, con bé ở với chúng tôi hai ngày cuối tuần, thứ hai chúng tôi sẽ đưa con bé về lại trường học, tôi tên Thẩm Tiện, ở thành phố Lâm Hải này có một công ty, cũng không phải là kẻ buôn người đâu." Thẩm Tiện khẽ nói.
Lục Minh vừa nghe tên Thẩm Tiện liền lập tức biết là ai, Thẩm Tiện cùng tập đoàn Thẩm Thị chính là quá nổi tiếng, Thẩm Tiện cũng thường xuyên được lên tạp chí, trong lòng Lục Minh "ai nha" một tiếng, thầm nghĩ mình mắt nhỏ, nhân vật lớn như vậy cư nhiên lại nói chuyện cùng mình, là chính mình mới vừa rồi còn do dự.
Trương Nhược Hoa thấy Thẩm Tiện không để mình vào mắt, liền có chút không vui, "Cô là ai, nói muốn đứa nhỏ đi thì phải đi? Không xem ai ra gì sao?"
Lập tức Lục Minh một phen túm chặt Trương Nhược Hoa, trừng mắt một cái, thấp giọng nói: "Không có chuyện gì thì đừng lên tiếng."
Sau đó đối với Thẩm Tiện thì lộ ra gương mặt cười tươi rối, "Chính là Thẩm tổng, sao cô không nói sớm hơn, đứa nhỏ Tiểu Lục kia chúng tôi cũng rất thích, nếu Thẩm tổng nói như vậy, vậy thì cuối tuần này con bé đến chỗ cô chơi hai ngày, bất quá đứa nhỏ này tính tình kỳ quật, sẽ không chọc giận cô chứ."
Trương Nhược Hoa vồn đang rất không phục, còn tưởng là chồng mình sẽ lý luận, nhưng lại nghe thấy chồng mình đối với nữ nhân trước mắt rất cung kính, chính mình cũng thu liễm, chuẩn bị chút nữa sẽ hỏi lại.
"Sẽ không, lúc trước Tiểu Lục đã tới nhà của chúng tôi, đứa nhỏ thật sự rất hiểu chuyện, tôi rất thích, gia đình các người chắc sẽ đối xử với con bé rất tốt đúng không?" Thẩm Tiện lời nói đem theo vài phần ý cười, chỉ là đôi mắt lại nhiều thêm một phần lạnh lẽo, Lục Minh bị Thẩm Tiện nhìn liền cảm thấy phía sau lưng có chút lạnh cả người.
"Đúng vậy, Thẩm tổng, gia đình chúng tôi cũng thực đau lòng cho con bé, còn nhỏ như vậy đã mất cha mẹ." Lục Minh nhíu mày lại, làm bộ đau lòng cho Lục Ninh Hoàn.
Thời điểm hai người còn đang nói chuyện, Thẩm Điềm cùng Lục Ninh Hoàn cũng đi lại, Thẩm Điềm vi vẻ bổ nhào vào trong lòng ngực Thẩm Tiện, làm nũng hỏi: "Mommy, chị Tiểu Lục cuối tuần này có thể đến nhà chúng ta chơi không ạ?"
Thẩm Tiện khom lưng sờ khuôn mặt nhỏ của nhóc con: "Có thể tới, Mommy đã cùng chú của Tiểu Lục nói chuyện, thứ sáu lúc tan học chúng ta liền đón Tiểu Lục đến nhà của chúng ta."
Thẩm Điềm ôm Mommy làm nũng, "Cảm ơn Mommy."
Thẩm Tiện một tay ôm nhóc con, một tay sờ đỉnh đầu Lục Ninh Hoàn, "Tiểu Lục có nhớ rõ dì không?"
"Nhớ rõ, dì rất tốt." Lục Ninh Hoàn ngoan ngoãn nói chuyện cùng Thẩm Tiện.
"Rất tốt, thứ sáu Tiểu Lục cùng với dì và Thẩm Điềm cùng nhau về nhà, mang con đi xem em gái." Thẩm Tiện cười nói, trong mắt toàn là ôn hòa.
"Tốt a, thứ sáu con sẽ chờ dì, cảm ơn dì." Lục Ninh Hoàn ngoan ngoãn nói.
Thời điểm mọi người còn đang nói chuyện, Lục Đức Vũ cùng Lục Tử Toàn từ cổng trường lao tới, Lục Tử Toàn vừa thấy Thẩm Điềm cùng Lục Ninh Hoàn đứng cùng nhau, lập tức nổi giận: "Ba, như thế nào hai đứa này đứng cùng một chỗ, người không có bệnh sẽ không chơi cùng Lục Ninh Hoàn đâu, thật đáng ghét."
Sắc mặt Lục Minh lập tức đen lại, "Nói bậy gì đó, mau xin lỗi chị con cùng bạn học này."
"Nàng không phải chị con, ba ba người làm sao vậy? Vì Lục Ninh Hoàn mà mắng con, con không bao giờ xin lỗi." Lục Tử Toàn vành mắt phiếm hồng đi tìm Trương Nhược Hoa.
Lục Đức Vũ hung hăng trừng mắt nhìn Lục Ninh Hoàn, cùng đi tìm Trương Nhược Hoa.
Nét cười trên mặt Thẩm Tiện dần thu hồi lại, khẽ cười một tiếng nói: "Cái này cùng với lời nói vừa nãy của Lục tiên sinh có chút mâu thuẫn nha?"
Lục Minh cười khan vài tiếng, "Cái kia, bọn nhỏ không hiểu chuyện, như vầy ta thay mặt hai đứa nhỏ xin lỗi vị bạn học nhỏ này, trở về ta khẳng định sẽ dạy dỗ hai bọn họ."
Ngay sau đó vẫy vẫy tay về phía Lục Ninh Hoàn, "Ninh Hoàn nha, về thôi, chúng ta về nhà ăn cơm."
Lục Ninh Hoàn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn Lục Minh, chân không nhúc nhích.
Hai mẹ con Thẩm Tiện cùng Thẩm Điềm tầm mắt nhìn về phía Lục Minh, Lục Ninh Hoàn cố tình không nghe lời Lục Minh, làm cho ý cười trên mặt Lục Minh cứng lại.
Cuối cùng khi không còn biện pháp gì, Lục Minh chỉ có thể dịch vài bước chân về phía Lục Ninh Hoàn, bắt lấy vai Lục Ninh Hoàn, cười nói: "Đứa nhỏ này, mới chỉ có một buổi sáng không gặp lại trở nên xa lạ, Thẩm tổng, chúng ta nói thứ sáu cô sẽ đưa Lục Ninh Hoàn về nhà chơi, vậy thì liền như vậy đi."
Thẩm Tiện cười như không cười liếc mắt nhìn Lục Minh một cái, "Tốt, tạm biệt Ninh Hoàn, thứ sáu dì sẽ ở đây đón con."
" Tạm biệt dì, tạm biệt Điềm Điềm." Lục Ninh Hoàn giơ tay nhỏ lên hướng về phía các nàng nói.
Lục Minh cũng lập tức cười nói: "Tạm biệt Thẩm tồng, tạm biệt bạn học nhỏ, hai người đi thong thả."
Lục Ninh Hoàn ngửa đầu nhìn chú, chỉ cảm thấy không thú vị, sở dĩ thái độ chú thay đồi, không phải bởi vì mình tốt, mà là vì dì Thẩm.
Chờ Thẩm Tiện chạy xe đi, lúc này mới mang theo Lục Ninh Hoàn lên xe, hơn nữa còn mở cửa xe cho Lục Ninh Hoàn.
Lúc Lục Ninh Hoàn lên xe, Lục Đức Vũ cùng Lục Tử Toàn vẫn còn oán giận, đặc biệt là Lục Tử Toàn, lức này còn hướng về phía Lục Minh khóc: "Ba ba, tại sao lại giúp đỡ Lục Ninh Hoàn, trước kia đều đứng về phía con."
"Không được nói bậy, về sau đối với chị con khách khí một chút, ba không phải đã dạy con hiểu lễ phép sau, về sau không được như vậy." Lục Minh dặn dò, hắn thật vất vả mới cùng Thẩm Tiện nói được mấy câu, phải biết rằng ở trong công ty thấy tổng giám đốc đã khó, càng đừng nói là Thẩm Tiện.
"Con không thích, ai chơi vói Lục Ninh Hoàn đều không phải người tốt." Lục Tử Toàn khóc rống lên.
Trương Nhược Hoa thấy con gái khóc, hơn nữa vừa nãy Lục Minh cản bà ta lại không cho nói chuyện, có chút giận sôi máu, "Chính là ha, ông làm sao vậy, nữ nhân kia địa vị như thế nào mà ông lại tôn trọng như vậy? Đến mức này luôn sao?"
Lục Minh khó có được giây phút lớn tiếng, "bà thì biết cái gì, đó là Thẩm tổng của tập đoàn Thẩm thị, được rồi có chuyện gì chút nữa trở về nhà nói."
Ngay sau đó liền nghĩ được cái gì, mở miệng hỏi Lục Ninh Hoàn, "Ninh Hoàn a, con cùng với gia đình Thẩm tổng như thế nào lại quen biết được?"
Trên mặt Lục Ninh Hoàn không có biểu tình, "lúc trước học cùng với Thẩm Điềm ở nhà trẻ."
"Chung một nhà trẻ nha, tốt, cũng coi như là bạn bè cùng nhau lơn lên, cái kia, Ninh Hoàn a, chú nghĩ nên thiết kế cái ban công đó tốt một chút, trong nhà vẫn là thiếu phòng, vẫn là làm lại nơi ban công đó cho con thoải mái một chút." Lục Minh cười khanh khách nói.
Lục Ninh Hoàn từ đầu đến cuối chưa nói cái gì, trong lòng nàng rất rõ, thái độ của chú đối với nàng đều là bởi vì dì Thẩm, Lục Ninh Hoàn không nghĩ chú làm như vậy, nàng cùng Điềm Điềm là bạn tốt không nên vì vậy mà chiếm tiện nghi.
Lục Ninh Hoàn rốt cuộc vẫn không quản nhiều như vậy, cứ theo như thường lệ về nhà, lên giường làm bài tập, Lục Minh kéo hai đứa nhỏ làm bài tập, còn lại kéo Trương Nhược Hoa vào trong phòng.
Mới vừa vào phòng Trương Nhược Hoa liền ném tay Lục Minh ra, "Làm gì vậy? Tôi xem ông hôm nay bị quỷ ám rồi, dám mắng Tử Toàn, còn đem nơi ban công đó sửa lại cho Lục Ninh Hoàn? Ông điên rồi? Bộ không còn chỗ để tiêu tiền hay sao?"
"Bà mới điên đó, người ta là Thẩm tổng của tập đoàn Thẩm thị chính là công ty lớn nhất ở thành phố Lâm Hải, so với công ty chúng ta lớn hơn không biết bao nhiêu lần, bao nhiêu người muốn có mối quan hệ tốt đều cầu còn không được, hiện tại có mối quan hệ với Lục Ninh Hoàn, chúng ta chẳng lẽ không muốn sao? Ở trong mắt Thẩm tổng Lục Ninh Hoàn càng quan trọng, chúng ta về sau không phải đau đầu, rốt cuộc quyền nuôi nấng Lục Ninh Hoàn ở trong tay chúng ta, về sau còn có chỗ nào mà không tốt đâu? Đến lúc đó Tử Toàn cùng Đức Vũ không chừng còn có thể đi làm ở tập đoàn Thẩm thị, nơi đó khó vào, nếu vào được chẳng phải chúng ta không cần lo lắng không có tiền nữa sao?" Bộ dáng Lục Minh chiếm tiện nghi nói, tính toán cẩn thận, thậm chí bắt đầu tượng tượng tương lai tốt đẹp.
Trương Nhược Hoa nghe Lục Minh nói như vậy mắt đều sáng lên, "Lục Minh, ông như thế nào nói sớm như thế, tôi lại không biết Thẩm tổng là ai, nói như vậy nhà chúng ta gặp vận may lớn rồi."
Lục Minh gật đầu, cười nói: "Cho nên lần này đối với Lục Ninh Hoàn tốt hơn một chút, ít nhất đừng mỉa mai châm chọc mỗi ngày, cũng đừng cho con trai, con gái khi dễ nàng, bằng không nàng nói lại với Thẩm tổng cái gì không xuôi tai, thì kế hoạch trong tương lai đều bị phá vỡ."
"Yên tâm, chỉ cần đối với tương tai của gia đình chúng ta có lợi, tôi khẳng định sẽ đối xử tốt với nàng, đúng rồi tôi sẽ nói cho con trai con gái một tiếng." Trương Nhược Hoa cười khanh khách đi ra ngoài phòng.
Nói chuyện cùng hai anh em Lục Đức Vũ và Lục Tử Toàn, mặc dù hai anh em không hiểu tập đoàn Thẩm thị là gì, Trương Nhược Hoa nghĩ dù sao đều ở nhà, chính mình sẽ quản lý tốt hai đứa còn cùng đứa trẻ này.
-----------
Tác giả có lời muốn nói:
Ta cũng muốn cho các nàng nhanh lớn lên ~
Vài lời của editor:
- Chương mới tới đây
- Cảm ơn bên 'Chuông Gió Ngân Vang - txiu' đã edit chiếc bìa xinh xẻo.
- Sẽ cập nhật chương mới thường xuyên hơn...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top