Chương 13

Lâm Thanh Hàn sờ sờ khuôn mặt nhóc con hỏi nhỏ: "Con như thế nào lại biết được em trai, em gái chán ghét chị Tiểu Lục của con?"

Thẩm Điềm tưởng tượng đến thời điểm buổi chiều đi học, cả khuôn mặt đều nhăn lại khí nhớ đến chuyện này, "Thời điểm buổi chiều đi học con có đụng mặt hai người bọn họ, bọn họ nói ai đi cùng chị Tiểu Lục đều có bệnh hết." Năm ấy Thẩm Điềm ba tuổi rưỡi Mommy liền đột nhiên trở nên tốt hơn, tính cách rộng rãi rất nhiều, đi đến chỗ nào cũng được nhiều người thích, chưa từng bị người khác mắng qua như vậy, hiện tại nhớ lại cảm thấy có chút ủy khuất, có thể tưởng tượng ra chị Tiểu Lục mỗi ngày đều phải ở cùng loại người này dưới một mái nhà, cảm thấy rất đau lòng cho chị Tiều Lục.

Lâm Thanh Hàn nghe được con gái mình bị người khác mắng, giữa mày hơi nhăn lại: "Như thế nào chú của nàng lại không dạy dỗ con mình như vậy, Tiểu Lục không có cha mẹ, hiện tại rất thảm, bọn họ còn đối xử với Tiểu Lục như vậy?"

"Mẹ, Mommy, chúng ta phải làm sao bây giờ? Con không nghĩ sẽ để chị Tiểu Lục bị khi dễ." Trong chốc lát Thẩm Điềm nhìn Lâm Thanh Hàn rồi lại quay sang nhìn Thẩm Tiện.

"Tốt, thời điểm cuối tuần chúng ta đem Tiểu Lục về nhà chơi được không?" Thẩm Tiện nghĩ nghĩ nói.

Lục Ninh Hoàn kia cô rất thích, thông minh lại nghe lời, nhận nuôi một đứa trẻ đối với các nàng không phải là vấn đề quá lớn, chẳng qua là đứa nhỏ này có có bà nội, chú thím, nếu nói về quyền nuôi nấng, chỉ sợ không tới lượt người ngoài như mình, nếu dùng tiền để giải quyết, khả năng sẽ bị người nhà kia dây dưa không dứt chuyện tiền bạc, Thẩm Tiện cũng không muốn cho người nhà kia chiếm tiện nghi lớn như vậy về tiền bạc, thoạt nhìn người nhà kia cũng không giống người tốt cho lắm.

Thẩm Điềm nghe được cuối tuần này Mommy mời chị Tiểu Lục tới nhà chơi, đôi mắt lập tức sáng lên, hướng về phía Thẩm Tiện cười ngọt ngào: "Cảm ơn Mommy, nhưng mà gia đình chị Tiểu Lục sẽ đồng ý cho chị ấy về nhà mình chơi sao?"

"Nhất định có thể, con cứ yên tâm đi, chờ tới giờ tan học của ngày thứ sáu Mommy sẽ cùng gia đình của họ nói chuyện." Thẩm Điềm sợ nhóc con không yên tâm, trấn an nói.

"Tốt a, ngày mai con sẽ nói cho chị Tiểu Lục nghe, nhất định chị ấy sẽ rất vui." Thẩm Điềm vui vẻ nắm trong tay món đồ chơi con thỏ lắc qua lắc lại.

Sau khi về đến nhà, bởi vì cuối tuần Thẩm Điềm có thể chơi cùng Lục Ninh Hoàn, phá lệ vui vẻ cùng ngoan ngoãn, làm xong bài tập của mình, không nói gì liền đem những bài học sau trong lớp ra học, thậm chí còn nâng khuông mặt nhỏ nửa ngày nhìn bài tập ngoại khóa.

Lúc Lâm Thanh Hàn đem sữa vào phòng cho Thẩm Điềm, liền thấy nhóc con nhà mình ngoan ngoãn ngồi ở ghế nhỏ, tay nhỏ chỉ vào mặt chữ, có những chữ không quen ghép đại vần, nhìn bộ dáng nghiêm túc khỏi phải bàn.

Thẩm Điềm thấy mẹ đi vào, lập tức giương khuôn mặt nhỏ nhìn về phía Lâm Thanh Hàn.

"Điềm Điềm đang đọc truyện cổ tích sao?" Lâm Thanh Hàn vừa nói vừa đem ly sữa để trên bàn học của nhóc con, thuận tay vò vò tóc của nhóc con.

"Ân ân, con đang đọc truyện thỏ con cùng tiểu hồ ly, các nàng là bạn tốt..." Thẩm Điềm nghiêm túc kể, còn nói chuyện cùng với Lâm Thanh Hàn đem truyện mình vừa đọc kể cho nàng nghe.

Lâm Thanh Hàn cong mi mắt nhìn nhóc con nhà mình, nghĩ nhóc con nhà mình thường sau khi về nhà làm xong bài tập đều sẽ đi ra ngoài ăn điểm tâm, nếu không thì sẽ đi tìm em gái mình chơi, rất ít khi đọc truyện cổ tích.

"Con như thế nào hôm nay lại ngoan ngoãn như vậy nha, không đi ra ngoài ăn điểm tâm sao?" Lâm Thanh Hàn một tay chống bàn, tay còn lại nhéo khuôn mặt nhỏ của nhóc con, sờ sờ thật tốt.

Thẩm Điềm dựa trên người mẹ của mình làm nũng, khuôn mặt nhỏ cọ vào bàn tay của Lâm Thanh Hàn, "Ân ân, chị Tiểu Lục tới nhà chơi, con rất vui vẻ nha ~"

Lâm Thanh Hàn điểm điểm lên mũi của con gái nói, "Con nha, con chỉ nghĩ đến chị Tiểu Lục của con, một lát liền ra ngoài chơi đi, dì Vương có làm bánh bao nhân sữa trứng một lát liền ăn được."

"Tốt a, con cảm ơn mẹ, một lát con sẽ đi ăn liền." Thẩm Điềm nói thật vui vẻ.

Lâm Thanh Hàn đưa sữa cho nhóc con xong liền xoay người rời đi, đi vào phòng làm việc của Thẩm Tiện, lúc này Thẩm Tiện vừa xử lý xong công việc, tựa lưng vào ghế chơi điện thoại, thấy Lâm Thanh Hàn đi vào, liền cười nhìn về phía nàng: "Điềm Điềm có phải đang ở bên ngoài ăn điểm tâm hay không?"

Lâm Thanh Hàn dựa lưng vào bàn, mặt hướng về Thẩm Tiện nói: "Không có, bởi vì chị nói cuối tuần này sẽ mời Tiểu Lục đến nhà, Điềm Điềm liền nhịn không được vui vẻ lúc này đang đọc truyện cổ tích ở trong phòng."

Thẩm tiện khẽ cười lên một tiếng, "Cư nhiên không đi ăn điểm tâm? Không giống phong cách của Điềm Điềm a."

Lâm Thanh Hàn một phen nhẹ nhàng đẩy Thẩm Tiện, "Xem chị đem Điềm Điềm nói cùng với tiểu tham ăn giống nhau."

" Điềm Điềm của chúng ta là đáng yêu nhất, này chúng ta đi thôi." Thẩm Tiện cầm lấy tay Lâm Thanh Hàn để sát vào môi mình nhẹ nhàng hôn lên, " Thanh Hàn cũng rất đáng yêu."

"Lời nói của chị thật không đáng tin." ngoài miệng Lâm Thanh Hàn nói như vậy, nhưng thoáng nghiêng người ngồi trên đùi Thẩm Tiện, Thẩm Tiện đối với những chuyện như thế này tập mãi thành thói quen.

Bên kia Thẩm Điềm nhìn mấy cuốn truyện, uống hết ly sữa Lâm Thanh Hàn mới đưa cho mình, dùng khăn giấy lau sạch miệng, lúc này mới chạy xuống dưới lầu tới nhà bếp đợi, Thẩm Điềm thật sự rất thích bánh bao nhân trứng sữa này, cô đương nhiên không thể bỏ lỡ.

Chờ Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn từ trong thư phòng đi ra, liền nhìn đến nhóc con nhà mình quả nhiên đã xuống tới nhà ăn.

Dì Vương làm bánh bao nhân trứng sữa này thật ngon, Thẩm Điềm trong chốc lát đã ăn hai cái, nghĩ đến lát nữa còn phải ăn cơm, lúc này Thẩm Điềm mới dừng tay lại không lấy cái bánh bao thứ ba, chẳng qua đôi mắt nhỏ cò có chút lưu luyến không rời.

Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn, nhìn rõ ràng nhất cử nhất động của nhóc con nhà mình, quả nhiên vẫn là nhóc con đáng yêu.

Sáng hôm sau, nhóc con rời giường sớm, gấp không chờ nổi đến giờ đến trường, quả nhiên thời điểm Thẩm Điềm đến trường, lớp trưởng Quách Nguyệt vừa mới đến, cầm chìa khóa mở cửa lớp, lớp 1-1 trừ bỏ Kiều Vũ lão sư, còn đem chìa khóa cho ba bạn học khác, hai cái cho gia đình gần trường học, còn một cái đưa cho lớp trưởng Quách Nguyệt.

Quách Nguyệt thấy Thẩm Điềm tới sớm như vậy, có chút ngây người, "Thẩm Điềm? Sao bạn lại tới sớm như vậy?" So với thời gian quy định đến lớp ít nhất đến sớm hơn hai mươi phút, nếu không phải giữ chìa khóa lớp học Quách Nguyệt sẽ không tới sớm như vậy đâu.

"Tớ muốn tới lớp 1-6 chờ bạn, sợ mình tới chậm nên mới đi sớm, Quách Nguyệt bạn đem cặp của mình để giùm ở trên bàn, cảm ơn." Nói xong Thẩm Điềm vội vàng đem cặp của mình nhét vào trong lòng ngực của Quách Nguyệt, còn mình lại nhảy chân sao đi về phía lớp 1-6.

Thời điểm Thẩm Điềm chạy đến cửa lớp 1-6, cửa lớp cũng vừa được mở, Thẩm Điềm dứt khoác ở hành lang chờ, thời gian từng chút trôi đi, mấy bạn học sinh lục đục tới lớp, lần trước học thể dục cùng với lớp của Thẩm Điềm bọn họ còn cùng nhau chơi chung Bạch Tiểu Cầm còn chưa tới cửa lớp, mấy bạn học liền cười đối với Thẩm Điềm nói: "Thẩm Điềm, tới tìm Lục Ninh Hoàn sao?"

"Ân ân, chị Tiểu Lục còn chưa có tới, tớ ở chỗ này chờ chị." Thẩm Điềm cười nói.

"Tốt, tờ đi vào lớp học trước để cặp sách." Bạch Tiểu Cầm nói vài câu cùng với Thẩm Điềm, lúc này mới vào lớp.

Lại đợi thêm năm phút, cuối cùng Thẩm Điềm nhìn thấy được Lục Ninh Hoàn, lập tức đi tới, "chị Tiểu Lục, em đợi chị rất lâu nha." Thẩm Điềm hướng về phía Lục Ninh Hoàn mỉm cười ngọt ngào.

"Điềm Điềm tìm chị có việc gì sao?" Lục Ninh Hoàn nhìn đến Thẩm Điềm, căm bản trên mặt không có biểu tình gì sau khi nhìn thấy Thẩm Điềm liền hiện ra một tia ý cười.

"Chị Tiểu Lục, Mommy nói cuối tuần này sẽ mời chị đến nhà em chơi, dì Vương làm bánh bao nhân trứng sửa rất ngon, còn có Mommy nấu cháo tôm bóc vỏ, đế lúc đó chúng ta có thể cùng nhau ăn, còn có em gái, chị Tiều Lục đã lâu không đến nhà, em gái nhất định sẽ nhớ..." cái miệng nhỏ của Thẩm Điểm còn lải nhải nói những điểu tốt đẹp.

Trong lòng Lục Ninh Hoàn ấm áp, có chút không nỡ đánh vỡ những điều mà Thẩm Điềm nói, nhưng nàng cảm thấy chú sẽ không cho nàng đi, tuy rằng nàng không muốn làm Thẩm Điềm thất vọng, nhưng vẫn phải nói khả năng nàng không đi được cho Thẩm Điềm nghe, "Điềm Điềm, chị cũng muốn đến nhà xem em gái, nhưng là chú cùng thím của chị nhất định sẽ không cho chị đi."

Miệng nhỏ Thẩm Điềm dừng lại một chút, kéo tay áo Lục Ninh Hoàn, "Nhất định chị có thể đi được, Mommy nói là sẽ nói chuyện với chú thím của chị, Mommy lợi hại nhất, chị Tiểu Lục cứ yên tâm đi."

Hai người nói chuyện rất nhiều, tiếng chuông vào học vang lên.

"Chị Tiểu Lục, đã nói như vậy rồi, thứ sáu lúc tan học nhớ chờ em cùng Mommy." Thẩm Điềm hướng về lớp 1-1 vừa chạy vừa nói.

"Chị đã biết rồi, mau về lớp đi." Lục Ninh Hoàn nhìn theo Thẩm Điềm tới cửa lớp 1-1 rồi mới vội vàng vào lớp.

Dương Lệ Cầm người ngồi cùng bàn nhỏ giọng hỏi Lục Ninh Hoàn: "Lục Ninh Hoàn, Thẩm Điềm tìm bạn làm gì vậy?"

Lục Ninh Hoàn khóa môi hơi giơ lên, nói: Thẩm Điềm mời tớ tới nhà chơi."

"Tình cảm chị em của hai bạn thật tốt." Dương Lệ Cầm cảm khái nói.

Bất quá chưa cảm khái được tới câu thứ hai, chủ nhiệm lớp bước vào, bắt đầu vào học.

Lục Ninh Hoàn nhéo tay mình, nàng đột nhiên cảm thấy có hy vọng, nàng cũng rất muốn rời nhà của chú, nhưng hiện tại nàng cái gì cũng không có, cha mẹ để lại tiền đều về tay của chú thím, tóm lại cuối tuần này có thể rời ngôi nhà đó hai ngày Lục Ninh Hoàn cầu còn không được, ít nhất không phải nghe những lời trách móc mỉa mai của thím, không bị Lục Vũ Đức cùng Lục Tử Toàn cười nhạo.

----------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #abo#bhtt