Chương 3

Thân là tổng tài có bao nhiêu bận rộn, trong vòng một tuần Phù Băng Nguyệt đã có thể lĩnh hội một chút. Ít nhất có một ngày cô phải chở Phàn Ý Hàm đi mười địa điểm, gặp tổng tài mười xí nghiệp khác nhau, Tổng giám đốc hành chánh, công ty quảng cáo vân vân, hầu như thời gian ăn cơm cô cũng không có, huống chi là bản thân Phàn Ý Hàm, hôm đó cô chỉ có mười lăm phút mua cái bánh bao ở tiệm cà phê coi như là giải quyết. Buổi tối Phàn Ý Hàm còn muốn đi một chút tiệc xã giao, bây giờ cô nhận ra làm tài xế thật không dễ, khó trách thân thể khỏe mạnh như chú Triệu cũng không chịu nổi.

Chiến đấu một tuần, Phù Băng Nguyệt mặc dù mệt, lại thật thích phần công việc này, vừa là sở trường của cô, vừa là công việc cô yêu thích, cộng thêm vẻ mặt của vị tổng tài này quá buồn cười, mỗi ngày đi làm cũng đặc biệt khoái trá.

Sáng sớm, cô vẫn như cũ đưa Phàn Ý Hàm đến công ty, sau đó liền cầm bữa sáng bánh mì sandwich mẹ cô làm cho đi tới phòng nghỉ ngơi, còn sử dụng tài nguyên công ty, dùng cái máy pha cà phê kia trị giá ít nhất 50 khối nguyên* vì chính mình rót một ly cà phê, ngay cả hạt cà phê đều là tinh luyện, Phàn tổng đối với công nhân viên rất tốt.

*mình cũng không biết quy đổi ra bao nhiêu

Mở xong hộp bánh mì sandwich, rót xong một ly cà phê thơm ngon, Phù Băng Nguyệt vừa mới ngồi vào ghế sa lon tính từ từ hưởng thụ, đang lúc nghỉ ngơi thì cửa mở ra, đi vào là Bao Hy Tâm. Nàng đi vào hơn phân nửa là không có chuyện gì chuyện tốt phát sinh, đối với công việc này của nàng mà nói, nhất định hành trình của Phàn Ý Hàm lại thay đổi hoặc là tăng thêm mấy địa điểm muốn đi.

"Không phải là tổng tài tự mình đến, cô rất thất vọng a?" Bao Hy Tâm nhìn mặt cô tựa như trách cứ, đùa cợt cô một chút, trêu chọc cô.

"Tốt nhất các cô đừng tới tìm tôi vào những lúc như thế này!" Phù Băng Nguyệt cầm bánh mì sandwich hung hăng cắn một cái lớn, lại mãnh liệt hớp một hớp cà phê. "Cô tới tìm tôi lúc này có chuyện gì sao? Không phải là sắp mở một cuộc họp sao?" Hành trình một tuần lễ Hy Tâm cũng đem cho cô theo dõi, còn cấp cho cô một cái máy tính bảng, phúc lợi của công ty thật sự có thể nói là rất cao, thỉnh thoảng trong lúc đợi Phàn Ý Hàm cô sẽ cầm iPad chơi Tiểu Du hí cùng xem hoạt hình, dĩ nhiên, cô đã trực tiếp hỏi Phàn Ý Hàm mới dám dùng tài sản công ty vào những chuyện này.

"Yên tâm, lần này không phải là tới đổi hành trình của tổng tài, mà là mới vừa rồi tiệm âu phục có điện thoại tới đây, nói điện thoại cho cô không ai nhận, hy vọng đồng phục của cô buổi chiều sẽ có người đưa tới công ty. Cô quên đem theo điện thoại di động hay là như thế nào?" Hy Tâm nhìn đồng hồ đeo tay vẫn còn chút thời gian, liền rót một ly cà phê "A? Điện thoại di động?" Phù Băng Nguyệt sờ sờ túi trong áo khoác, quả nhiên rỗng tuếch, nàng suy nghĩ một chút.

"Có thể là để quên ở trên xe , ngược lại điện thoại di động công ty vĩnh viễn không dám quên, công việc này công nhận thật làm cho tinh thần người ta căng thẳng, chính mình cũng không cần gấp, ăn xong bữa ăn sáng mới đi lấy." Bất đắc dĩ cô lại lớn miệng cắn một cái lớn.

"Vừa mới bắt đầu đều như vậy , lúc trước tôi được chọn làm trợ lý tổng tài cũng chịu đựng như thế này, mỗi ngày đều rất khẩn trương, ngược lại càng làm càng sai, có một ngày tổng tài gọi tôi đi vào phòng, nghĩ thầm nhất định là muốn xa thải tôi, lúc ấy đi vào phòng ngay cả động cũng không dám động, trực tiếp liền rơi nước mắt." Hy Tâm vừa uống cà phê, vừa hồi tưởng.

"Ai ngờ hôm đó tổng tài không có mắng tôi, còn rất dịu dàng cùng tôi nói chuyện phiếm, hỏi tôi có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, trải qua lần đó về sau, biểu hiện công việc hồi phục như bình thường." Cô nhíu mày nhìn giống như đang hưởng thụ bữa ăn sáng chỉ vô tâm nghe, từ trên mặt cô, nàng cũng biết cô có để ý nghe mỗi sự kiện về tổng tài "Cô đừng nhìn tổng tài đối với cô thật giống có chút nghiêm cẩn, chẳng qua là nàng không muốn bị người khác qua mặt, nói đúng hơn là bởi vì cô có quen biết với chú Triệu."

Cuối cùng cũng xử xong một phần bánh mì sandwich, Phù Băng Nguyệt ngồi dựa lưng vào ghế sa lon, sờ sờ bụng, thỏa mãn cười nói: "Mẹ tôi làm đồ ăn cho là ngon nhất trên thế giới! Rất thỏa mãn ơ!" Cô trầm tĩnh một cái, tiếp theo nghiêm túc nói: "Nàng càng đối với tôi nghiêm cẩn, tôi càng thích, chứng minh nàng tuyệt đối không thiên vị, ban đầu quyết định ký phần hợp đồng kia, cũng là bởi vì thái độ của nàng với công việc này. Phàn Ý Hàm là một lão bản thật tốt, đáng tiếc a..."

"Đáng tiếc chuyện gì? Tổng tài cơ hồ cái gì cũng biết."

Phù Băng Nguyệt đứng lên, hướng về phía Hy Tâm nói: "Đáng tiếc nàng không vui vẻ." Cô xoay xoay cái cổ, đổi một dạng mỉm cười gõ cửa nói "Ăn no muốn nhúc nhích, cách thời gian Phàn tổng ra xe còn tới hai tiếng rưỡi, tôi đi rửa xe một cái."

Hy Tâm dựa vào cạnh cửa, nhìn cô một đường rời đi bóng lưng kéo dài trên đường, cô gái này sẽ nhìn thấu một người sao! Cũng đúng, tổng tài cái gì cũng có, nhưng nàng không tìm được vui vẻ.

Trước thời gian nửa giờ Phù Băng Nguyệt dừng xe ở vị trí chuyên dụng của tập đoàn Phàn thị chờ đợi, mười phút sau, Phàn Ý Hàm cùng Hy Tâm cầm túi xách của mình bước nhanh đi xuống, cô mở cửa ra, chờ đợi các nàng lên xe. Nhưng các nàng mới đi đến nửa đường, một chiếc xe Ferrari màu vàng mui trần dừng lại trước mặt, tài xế trên xe thể thao lại xuống xe đi đến trước mặt Phàn Ý Hàm, trong tay cầm một bó hoa.

Phù Băng Nguyệt nghĩ thầm, thì ra là làm tổng tài giống như trên TV thường thấy, sẽ có phú nhị đại cầm hoa tươi theo đuổi.

Chẳng qua là, Phù Băng Nguyệt ở bên xe nhìn thấy Ý Hàm không quan tâm không có tiếp bó hoa kia, còn đem nam nhân kia coi như trong suốt từ bên cạnh hắn đi qua, không định để ý tới hắn. Nhưng người đàn ông vẫn chưa thôi hy vọng, bước nhanh lại chặn đường đi của nàng, Ý Hàm bị buộc dừng lại, mắt lạnh trừng người nam kia .

Nam nhân kia cầm hoa tươi trong tay mãnh liệt nhét vào trong tay của nàng, chỉ thấy Ý Hàm mặt lạnh nhạt cuối cùng cũng nhận lấy hoa, lại một giây kế tiếp đem bó hoa ném vào trong tay Hy Tâm, tiếp theo bất kể nam nhân kia kêu lên, bước nhanh lên xe, đợi Hy Tâm cũng theo sát lên xe, nàng lập tức nói: "Băng Nguyệt, nhanh lên một chút đóng cửa!"

Mắt Phù Băng Nguyệt sáng lên nhanh đem tay đặt ở trên cái nút đóng cửa, không chờ Hy Tâm nói lời này, cô đã đóng cửa, còn nhanh chóng đem xe lái đi. Bởi vì khi đó trong hợp đồng có chỉ rõ không được để ý chuyện riêng tư của tổng tài, Phù Băng Nguyệt cũng không phải là một nữ nhân nhiều chuyện, cô chỉ lo làm xong bổn phận của mình, sau khi lái xe một câu cũng không hỏi, chuyên tâm lái xe đưa các nàng đi chỗ cần đến.

"Tổng tài, hoa này..." Hy Tâm cũng gắng gượng không nói gì đang cầm bó hoa tinh sảo kia lại là hoa quý.

"Cho em." Ý Hàm không chịu trách nhiệm về nàng tùy tiện một câu.

"Tổng tài đối với công nhân viên thực sự không thể nói được gì..." Hy Tâm co rút khóe miệng, hôm nay mọi khoảnh khắc nàng đều phải cùng tổng tài đi đông đi tây , nào có thời gian để ý tới bó hoa này.

"Hy Tâm, cho tôi xử lý đi, tôi cầm về cắm trong bình hoa ở phòng nghỉ, vì phòng nghỉ ngơi chỉ có nam nhân giờ tăng thêm một chút không khí nữ nhân." Băng Nguyệt thay Hy Tâm giải vây, cũng cảm thấy bó hoa kia cũng rất đắt tiền nếu như bỏ đi thật là lãng phí hết tiền của, cũng rất đáng tiếc.

"Cũng tốt, sáng nay đến phòng nghỉ ngơi của tài xế các cô, quá đơn điệu, cấp thêm hoa cũng rất tốt, đúng rồi, nếu như cô cảm thấy phòng nghỉ ngơi có thể thêm thứ gì thuận tiện cho một cô gái như cô, có thể viết trực tiếp lên giấy đưa cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ đưa cho Nghiêm quản lý xem một chút, nếu hắn cảm thấy OK, sẽ gặp đưa cho tổng tài ký tên." Cô nhìn vào kính chiếu hậu nhìn thấy tổng tài giống như không quan tâm điều gì, nhưng cô tin tưởng nàng đã nghe thấy tất cả mọi chuyện.

Sau một lát, Phàn Ý Hàm mới thản nhiên nói: "Không cần trải qua Nghiêm quản lý, Hy Tâm em trực tiếp giao cho tôi ký tên."

Hy Tâm nhắm ý nói: "Vâng, tổng tài."

Xuyên qua kính hậu, Phù Băng Nguyệt nhìn thấy nhất cử nhất động của Phàn Ý Hàm, còn thấy nàng đang trương ra gương mặt lãnh đạm lại hoàn mỹ, khóe miệng hơi cong lên, rốt cuộc có phải tổng tài đều như vậy giống như nàng hay không, đòi hỏi phải trong nóng ngoài lạnh sao?

"Tôi phải cám ơn Phàn tổng trước, thật ra thì có thể mua một máy chạy bộ đặt trong phòng nghỉ ngơi hay không?" Cô bất chợ nảy sinh ý nghĩ, nghĩ rằng Phàn thị yêu cầu tài xế phải có khí lực* khỏe mạnh, nghề nghiệp tài xế tổng tài này gần như là trong thời gian làm việc tùy thời hậu mệnh**, nhưng thỉnh thoảng sau khi đưa "Chủ nhân" trở về công ty, có thể lại phải chờ thêm hai giờ ra xe, thuận tiện rửa xe có thể ra một thân mồ hôi, muốn cho bọn tài xế giữ vững khí lực, trong lúc đang nghỉ ngơi có một máy chạy bộ cũng tốt.

*tinh thần và thân thể

**lúc nào cũng sẵn sàng nhận mệnh lệnh

Chạy bộ không cần chạy quá nhiều, mỗi ngày hai mươi tới ba mươi phút là đủ rồi.

Phàn Ý Hàm nghe thấy cô muốn mua gì đó, lập tức lông mày nhướng lên, gương mặt quay ngang trừng mắt hướng trợ lý mặt cũng đang lúng túng, "Mua để làm gì?"

"Duy trì khí lực nha! Trong hợp đồng cô yêu cầu tôi giữ vững thân thể khỏe mạnh, Phàn tổng cô rốt cuộc có biết hành trình bây giờ của cô quá "Phong phú" hay không! Mức độ phong phú như vậy người yêu chạy bộ như tôi cũng không thời gian chạy đây! Gần đây tôi có cảm giác cái mông mình mập lên." Lúc Phù Băng Nguyệt nói tương đối nghiêm túc, câu kia "Phong phú" cũng là cố ý , cô cho là, cô buộc mình quá vội vả quá gấp!

Hy Tâm vẫn là không ngưng được ý cười, đầu nghiêng qua một bên len lén khẽ cười, cũng không dám cười đến quá mức.

Người này, cũng quá pha trò đi! !

Chẳng lẽ nàng cùng tổng tài nhất định là hỗ bổ* lão bản cùng nhân viên tuyệt phối!? Một người rất yêu khôi hài, một người rất tốt để trêu chọc!

*bổ sung, bù đắp

Phàn Ý Hàm cũng bị lời của cô ngăn chặn hết thảy lời nói, tiếp theo không nói gì lạnh lùng trừng trợ lý vô pháp vô thiên đang ôm bụng cười trộm của mình. Nàng nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, rốt cục có thể nói ra lời nói: "Hy Tâm, tìm người xem một vài nơi, bố trí một máy chạy bộ."

Sau khi nói xong, đột nhiên nàng cũng bị chọc cười vì câu nói cuối cùng cái mông mập của cô, nàng nhắm ý không muốn bật cười, nhưng khóe miệng của nàng đã không cách nào hồi phục trục hoành, vẫn ở vào trạng thái cong môi.

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

Phòng nghỉ ngơi của tài xế mua thêm một máy chạy bộ chút chuyện nhỏ này lại làm rộ lên một chút tin đồn trong phòng làm việc sau bữa ăn, một truyền mười, mười truyền một trăm, thậm chí truyền truyền, dĩ nhiên đồn Phù Băng Nguyệt có thể làm tài xế cho Phàn tổng là bởi vì có thế lực đằng sau một chuyện truyền đi hết sức lợi hại, cho nên sau khi nàng đến, phòng nghỉ ngơi của tài xế mới có máy pha cà phê đắt tiền, lại còn mua thêm một máy chạy bộ loại mới.

Vốn chỉ là tin đồn truyền đi giữa những nhân viên nhỏ với nhau, lập tức bị nháo lớn truyền vào tai Đào Cấm Ngâm, bà đến ngay công ty tìm tới hai vị con trai bảo bối.

Ba người hôm nay đang ở trong phòng họp, Đào Cấm Ngâm liền chất vấn hai vị con trai cũng biết chuyện này. "Ý hàm mời tới tài xế nữ ?"

"Đúng vậy, là nữ , cũng là tài xế nữ đầu tiên của Phàn thị, con đã gặp một lần, bề ngoài cũng không tồi, đáng tiếc không phải gu của con." Phàn Khuyên chỉ cố tình nhìn điện thoại di động của hắn, lúc nào cũng cùng một đám mỹ nữ hẹn hò.

Đào Cấm Ngâm thiếu chút nữa ngất xỉu, bà biết con trai mình không có chuyện gì làm lại buôn bán tài liệu, nhưng ngay cả một chút nguy cơ bọn họ cũng không có cảm giác sao! "Tại sao các con lại không báo liền cho mẹ biết! ? Không phải mẹ đã nói công ty có chuyện gì dù cho gió thổi cỏ đều phải nói với mẹ sao! Rốt cuộc các con có biết cha con trên danh nghĩa là chủ tịch tập đoàn, nhưng tất cả mọi chuyện trong công ty đều đã giao cho Phàn Ý Hàm hay không, nếu một khi ông ấy nằm vào quan tài, các con có thể được chia bao nhiêu! ?"

"Mẹ, một tài xế nho nhỏ như vậy phải để cho mẹ bận tâm sao? Lúc trước bởi vì vấn đề sức khỏe của chú Triệu, có thể chỉ là muội muốn bọn tài xế chú ý khỏe mạnh một chút mới mua máy chạy bộ kia. Không nhất định theo như lời đồn đãi nữ tài xế đó là do Phàn tổng cố ý mời tới để tăng cường phe cánh của mình! Huống chi... cha xem công ty sợ cũng sẽ không giao cho hai anh em chúng con đâu! Yên tâm đi, mẹ, chúng ta rất biết đủ , có phần này công việc cùng một chút di sản là tốt ~" Phàn Hâm tuổi còn nhỏ, đại ca yêu thích tán gái, còn hắn lại yêu thích chơi trò chơi mới nhất trên thế giới trên điện thoại di động, tất cả đều là một ít trò chơi APPS, hiện tại hắn cũng là một bên nói với bà, một bên chơi trò chơi dũng sĩ tiền tuyến mới ra.

Hộc máu!

Đào Cấm Ngâm trực tiếp muốn té xỉu, hai đứa con trai của bà là trời sinh tính cũng khó thành công! Nhưng thân là mẹ của bọn hắn, Đào Cấm Ngâm không cam lòng trơ mắt nhìn công ty bị Phàn Ý Hàm nuốt trọn, bà phải nghĩ phương pháp, ít nhất bà cũng phải vì các con tranh một nửa a!

Ngay lập tức bà lấy điện thoại di động ra, trước tiên gọi tài xế Phàn Hâm đợi lát nữa đi lên tìm bà, tiếp theo liền hẹn vài đổng sự ra ngoài, quyết định cần phải ngăn cản nhuệ khí* của Phàn Ý Hàm, không để cho nàng có thể ngồi vững vàng ghế tổng tài!

*lòng hăng hái

Buổi chiều lúc năm giờ ba mươi phút, Phàn Ý Hàm cùng Hy Tâm rốt cuộc cùng Lạc tổng mở xong cuộc họp dài ba giờ, đạt được một chút thỏa thuận, bước kế tiếp là phác thảo phát triển hiệp ước song phương. Các nàng đứng lên, cùng Lạc tổng bắt tay, sau khi bắt tay, Lạc tổng lại đột nhiên mời nàng tối nay dự dạ tiệc từ thiện thành lập quỹ từ thiện Lạc thị.

"Phàn tổng, có thể nể mặt sao? Quỹ này của Lạc thị chúng tôi cũng là vì trợ giúp cho toàn bộ cô nhi viện trên thế giới, để tài sản cho cô nhi có thể được đi học, mặc ấm ăn no. Còn có giúp đỡ không biên giới đưa bác sĩ đến Châu Phi to như vậy tiến hành phục vụ chữa bệnh, mua y vật liệu vận chuyển đến địa phương." Rất nhiều người cũng biết, vợ của Lạc tổng cộng hắn không thể sinh con, hai đứa con gái hiện tại đều là nhận về nuôi, cho nên hắn và vợ vẫn luôn góp lực trợ giúp cô nhi viện.

Phàn Ý Hàm không thể lập tức đáp ứng, nàng liếc mắt nhìn Hy Tâm, thấy nàng gật đầu một cái, ý tức là tối nay không có chuyện khác ."Không thành vấn đề, Lạc tổng, đến lúc đó tôi nhất định lực dốc sức ủng hộ."

"Vậy thì tốt quá, vậy tối nay gặp." Lạc tổng thân thiết lần nữa cùng nàng bắt tay.

Sau khi rời đi, Phàn Ý Hàm lập tức cùng Hy Tâm nói: "Sau khi trở về lập tức viết ra chi phiếu năm trăm vạn."

"Vâng! Tổng tài, còn có một việc, đợi chúng ta về phải đi họp mãi cho đến sáu giờ, tổng tài không có thời gian đi chọn lễ phục dạ hội." Hai người các nàng bước chân rất nhanh, thời gian có chút gấp, Hy Tâm một lòng hữu dụng, vừa nói đồng thời, đã đưa tin tức cho Băng Nguyệt, gọi nàng đem xe chạy đến ngoài cửa.

Phàn Ý Hàm ngừng lại cước bộ một chút tiếp tục bước nhanh đi tới, nàng không nói một lời, Hy Tâm cũng biết nàng đang suy nghĩ biện pháp .

Sau khi lên xe, Phàn Ý Hàm vẫn không nghĩ ra biện pháp "Vẫn mặc bộ này không được sao?"

"Cho xin, tổng tài, rõ ràng chị biết là không được." Hy Tâm thực là không nhịn được ngầm đưa một cái liếc mắt.

Nàng lại yên lặng nghĩ biện pháp, đột nhiên, ánh mắt của nàng trợn to, nhìn về phía Phù Băng Nguyệt đang chuyên tâm lái xe, nàng mang theo thăm dò cùng Phù Băng Nguyệt nói: "Phù Băng Nguyệt, đợi sau khi đưa chúng tôi trở về, có thể đến nhà tôi láy chiếc xe màu đỏ tới đón tôi hay không, tối nay tôi phải dự dạ tiệc từ thiện, nhưng trước khi tới đón tôi, cô có thể thay tôi đi mua một cái váy, kết hợp với một đôi giày cao gót, còn có một túi xách tham gia dạ tiệc hay không?"

Gần đến Phàn thị, Phù Băng Nguyệt xoay người nhìn về phía Phàn Ý Hàm, gương mặt cô thành khẩn, cho dù cô muốn nói cô không có chuyện gì thưởng thức, không hiểu chọn những thứ đồ dạ tiệc, cũng không nhẫn tâm mở miệng.

"Ừ." Đầu tiên bởi vì thành khẩn mà cô gật đầu, sau khi gật đầu, cô mới hết sức hối hận.

"Cám ơn, thời gian có chút gấp, Hy Tâm sẽ gửi địa chỉ cho cô, chúng tôi sẽ nói trước với cửa hàng, đến lúc đó cô chọn thứ gì cũng không cần đưa tiền, chúng tôi tìm người xử lý sau. Nơi đó là nơi tôi thường đi mua quần áo, cô nói với những phục vụ kia là mua cho tôi, các nàng sẽ tự nhiên chọn số đo cùng số giày cho cô." Phàn Ý Hàm cùng Hy Tâm đã xuống xe, nàng nói xong mọi việc mới xoay người, Phù Băng Nguyệt liền thấy các nàng vội vàng đi vào công ty.

Phù Băng Nguyệt hít một hơi thật sâu, thì ra khi làm tài xế tổng tài, mắt thẩm mĩ quần áo cũng phải tăng lên.

Trước tiên Phù Băng Nguyệt đi đến nhà riêng của Phàn Ý Hàm, ngày đó cô được nhận vào làm tài xế, Bao Hy Tâm đã đưa cái chìa khóa xe trong bãi đậu của chung cư, thậm chí mật mã vào nhà cũng giao cho cô, cô đem chiếc xe bảy chỗ lái vào bãi đậu xe, Hy Tâm nói, chìa khóa chiếc xe màu đỏ đậu trong một hàng xe kia của Phàn Ý Hàm cũng đã đưa cho cô, thang máy vừa mở ra, cô đã nhìn thấy một phòng xe phong cách, cô đắc chí với trang bị kỹ thuật, trôi chảy dừng ở bên cạnh chiếc xe màu đỏ.

Cô lấy ra chiếc chìa khóa xe trước đó Hy Tâm đưa, nhấn một cái mở khóa, xe gừm...gừm... hai tiếng, cô liền nhanh chóng đem xe lái đi, bởi vì đã bắt đầu mùa đông, cô không có mở mui trần ra. Thời gian có chút vội vàng, cô lái chiếc xe màu đỏ tươi phong cách ra khỏi hầm xe, khóe miệng cong lên, cô không có đoán sai, Phàn Ý Hàm quả nhiên là tổng tài ngoài lạnh trong nóng, bằng không tại sao loại xe này cũng có rất nhiều màu sắc, nhất định lại càng muốn chọn lựa ngọn lửa màu đỏ đi ở trên đường!

Điều khiển chiếc xe nổi tiếng, đối với Phù Băng Nguyệt mà nói tương đối dễ dàng, trước kia cô đã thử qua rất nhiều cuộc so tài xe chuyên dụng, cho nên đối với bình thường lái xe bảy chỗ muốn hạn chế tốc, là có cảm giác tốc độ rất không quen thuộc, mỗi lần cũng cảm thấy xe chạy rất chậm, bây giờ chiếc xe này chạy cực nhanh, ít nhất cô cảm thấy có chút tốc độ.

Dù mới đi được hai mươi phút, cô đã đem xe dừng lại, đi tới cửa hàng nổi tiếng theo địa chỉ Hy Tâm đưa, mặc dù cô mặc một thân đồng phục tài xế bình thường, nhưng cô còn chưa bước vào cửa hàng, nhân viên bên trong đã vì cô mở cửa, khuôn mặt tươi cười hoan nghênh cô đi tới.

"Hoan nghênh, có phải là Phù Băng Nguyệt tiểu thư?" Nhân viên xinh đẹp trang điểm tinh xảo nụ cười hơi hướng về phía trước.

Lúc đầu Phù Băng Nguyệt còn tưởng rằng với thân thế của cô tới đây nhất định sẽ bị nhìn chằm chằm, thậm chí không chiếm được bất kỳ phục vụ nào, đã chuẩn bị tốt tâm lý bị người ta xem nhẹ, thế nào bây giờ ngay cả tên họ của cô ai cũng biết, xem ra nhất định Hy Tâm điện thoại tới thông báo nhân viên nơi này.

"Xin chào, tôi là Phù Băng Nguyệt, Phàn tổng muốn tôi tới đây vì nàng chọn một bộ dạ hội tối nay, tôi không hiểu lựa chọn cho lắm, các cô có thứ gì giới thiệu cho tôi không?" Trong lòng nàng đang chạy đua với thời gian, đi bước vào thấy ở một hàng treo màu sắc khác nhau, các loại đầm màu sắc không giống nhau nhìn đến hoa cả mắt, lại phóng tầm mắt nhìn tới kệ trưng bày giày, còn có nơi trưng bày túi xách, cô nhìn có chút hôn mê.

Nhân viên khẽ mỉm cười, giống như đã vì cô chuẩn bị xong, cô xoay người đi tới giá treo mấy cái đầm bên kia, hai nhân viên chia ra cầm ở trên tay hai cái đầm, nụ cười vẫn như cũ làm cho lòng người ấm áp trở lại trước mặt cô, vì cô giới thiệu: "Mấy cái này, chính là thiết kế mới của cửa hàng, kiểu dáng này, cũng rất thích hợp với Phàn tiểu thư, sau khi mặc vào, sẽ tôn lên vóc người của nàng, để cho nàng thoạt nhìn cao gầy, thoạt nhìn cao quý xinh đẹp."

Phù Băng Nguyệt nhìn một cái, trước mắt đã thấy một cái đầm dài khổng tước* màu lam, cô chỉ vào cái đầm kia, hai mắt sáng lên, cô đã tưởng tượng sau khi Phàn Ý Hàm mặc vào có nhiều xinh đẹp! "Cái này! Giày này? Xứng với bộ này một đôi tốt hơn không?" Nàng đã đi tới kệ trưng bày giày.

*chim công

Hai người nhân viên đã cầm trong tay bốn đôi giày, lại bắt đầu vì cô giới thiệu: "Cô chọn cái đầm kia, phối hợp với mấy đôi giày này rất hợp."

Lại nhìn 1 lượt, Phù Băng Nguyệt chọn đôi bắt mắt mình nhất, đó là đôi giày cao gót đổi màu từ màu xanh hoa hồng sang hồng nhạt, gót giày cao ít nhất 13 phân nhưng phần mũi giày cũng cao nên tính ra cũng chỉ tầm 10 phân mà thôi.

Cô chỉ chỉ chiếc giày kia, nhân viên lập tức đem ba đôi còn lại trả về, sau đó không cần Phù Băng Nguyệt nói, một người nhân viên khác lập tức lấy ra hai cái túi xách cho cô lựa chọn, Phù Băng Nguyệt không nói hai lời, từ trong hai chọn lựa một thiết kế đơn giản, trên túi xách có đính không ít đá quý màu đen lấp lánh.

Nhân viên đem ba món vật phẩm gói tỉ mỉ kỹ càng, đột nhiên Phù Băng Nguyệt chỉ hướng bên kia nói: "Cái kia tôi cũng muốn mua, khí trời hơi lạnh đây."

Phù tiểu thư rất cẩn thận, thật đúng, khí trời có chút lạnh." Nhân viên đi tới đem khăn choàng cổ cô vừa chỉ vào lại cầm bỏ vào giỏ hàng.

Hai tay đều cầm đồ, một đồng tiền cũng không cần chi, Phù Băng Nguyệt cảm thấy rất thoải mái .

Cô đem đồ vật thả vào chỗ ngồi phía sau xe, ngắm đồng hồ đeo tay một cái, chỉ chọn đồ có một lát, đã năm giờ bốn mươi lăm phút, cô phải tăng nhanh tốc độ trở về mới được .

Xe vừa lúc dừng ở bãi đỗ xe, điện thoại di động của cô liền vang lên, vừa nhìn người điện tới là Hy Tâm, cô cũng biết cuộc họp đã kết thúc "Xong rồi! Tôi đang đi lên!"

"Mau mau, nhà tạo mẫu tóc chờ xem váy cô mua vì tổng tài tạo mẫu tóc cho phù hợp." Hy Tâm nói xong liền cúp điện thoại, quay đầu lại hướng tổng tài báo cáo vị trí Phù Băng Nguyệt.

Tâm tình Phù Băng Nguyệt lúc này cảm thấy khẩn cấp, so với lúc đua xe khi xe dừng lại tiến vào sửa chữa lắp ráp phải thay đổi tay lái chờ thời gian càng khẩn cấp hơn, ngay cả chờ thang máy mới một phút, cô nghĩ rằng đợi thang máy một giờ! Thật may là thang máy không có dừng lại ở rất nhiều tầng lầu, hai phút sau, cô đi lần này lần thứ ba mới đi lên tầng lầu, hai tay cầm túi bước nhanh tìm được phòng làm việc tổng tài, ngay cả gõ cửa cũng không có tay liền đẩy cửa đi vào.

"Bây giờ là sáu giờ mười lăm phút, buổi tiệc bắt đầu lúc tám giờ, từ nơi này đi đến nơi đó nhanh nhất cũng ba mươi phút, cần phải tới kịp ." Phù Băng Nguyệt một giây cũng không dừng lại, một đường nói một đường đem túi váy, giày cùng túi túi xách cũng lấy ra.

"Đây là váy cô chọn! ?" Hy Tâm hít vào một hơi tại chỗ vì kinh ngạc, nàng ngầm liếc về phía gương mặt tổng tài, một mặt bình tĩnh, hoàn toàn đoán không ra tổng tài đối với váy này có cảm tưởng gì!

Phương diện này là do sơ suất của mình, nàng quên nói rõ với Băng Nguyệt là tổng tài không thích y phục quá hở và xuyên thấu! Chiếc váy cô chọn hôm nay chỉ là trước mặt cổ chữ V có thể tưởng tượng tổng tài mặc vào sẽ lộ đến dưới ngực, phía sau chọn áp dụng kết mang phương thức, sẽ lộ ra một mảng lớn phần lưng, còn có nửa phần dưới váy phân chia, từ phần bắp đùi đến đuôi một chút là dùng vải lụa chất liệu nửa xuyên thấu, liệu cái này...

Hoàn toàn không phải là váy tổng tài thường chọn lựa đi dự dạ tiệc!

Nhưng lại không thể không ngầm khen ánh mắt Băng Nguyệt rất tốt, không thể nghi ngờ tổng tài mặc chiếc váy này sẽ rất đẹp.

"Cái váy này không được sao? Nhân viên nói đây là thiết kế mới nhất, rất hợp với Phàn tổng a!" Cô đem bộ đầm trong suốt kia mở ra cầm lên so, sau đó nhìn về phía Phàn Ý Hàm gương mặt vẫn luôn lãnh đạm nói: "Phàn tổng, cái váy này vừa nhìn tôi liền cho rằng là vì cô mà thiết kế, mau mặc vào xem một chút, thời gian rất gấp!"

Rốt cuộc Phàn Ý Hàm cũng có phản ứng, lông mày hơi nhướng lên, trừng cái váy không thể nghi ngờ rất tốt trong tay cô, nhưng nàng... Không có thói quen mặc hấp dẫn (sexy) như vậy dự tiệc loại này nhất định ký giả rất nhiều nơi, chỉ cần một tấm hình của nàng lo gì ngày hôm sau, ký giả cũng sẽ đem chỗ bại lộ (hở) tập trung đưa tin.

Thời gian đã không cho phép lựa chọn khác, nàng không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt từ ghế lớn đứng lên, từ trong tay Băng Nguyệt lấy đi cái váy kia liếc mắt nhìn kết cấu của nó, hướng Phù Băng Nguyệt hỏi thăm: "Cái váy này giống như không thể mặc áo lót?"

"Đúng vậy! Tôi đã hỏi nhân viên cách mặc, áo lót cũng không cần, hạ thân chỉ mặc quần chữ đinh, tôi cũng đã đi mua, tổng tài cô yên tâm, tôi cũng hỏi nhân viên phòng lộ hàng như thế nào, chạy đi mua nhũ thiếp, còn có keo hai mặt dính rất nhiều, về phần phía sau đoạn dây ruy băng tôi cũng học cách thắt, đến lúc đó ở nút thắt trên điểm kín đính một kim tây, có người cố ý kéo cũng sẽ không rơi !" Cô giống như đắc ý dâng hiến vật quý, đem một từ hóa trang trong điếm mua nhũ thiếp cùng keo hai mặt cùng kim tây từng cái thả lên bàn.

Làm cho mọi người trong phòng cảm thấy hơi lúng túng nhất là cái quần chữ đinh rất khêu gợi kia.

Cả phòng yên tĩnh, Phàn Ý Hàm có phản ứng đầu tiên, nàng cầm lên cái quần chữ đinh kia so sánh, khóe miệng không nhịn được cười cười một tiếng, nàng bội phục Phù Băng Nguyệt có chút thiên binh cá tính. Cuối cùng mắt nàng thấy đã gần sáu giờ rưỡi, đơn giản nàng không thèm đếm xỉa đến, lập tức liền cởi comle bên ngoài, tiếp theo mở ra nút áo sơ mi.

Mọi người trong phòng đều ý thức được Phàn Ý Hàm sẽ làm gì tiếp theo, ngay cả thân cận như Phù Băng Nguyệt khi nhìn thấy nàng từ từ cởi khuy áo trong lòng cảm khái một trận, liền làm theo những người khác xoay người, quay lưng với Phàn Ý Hàm, đột nhiên cô cảm giác được gương mặt mình rất nóng, trong đầu đều là hình ảnh mới vừa rồi cô nhìn thấy nàng mặc một cái áo lót màu tím đậm kia.

Phù Băng Nguyệt nuốt nuốt, nghe được sau lưng truyền đến rất nhiều âm thanh xột xoạt cỡi quần áo mặc quần áo, rất nhanh, cô nghe được Phàn Ý Hàm nói: "Cô có thể, nhanh thay tay giúp tôi buộc cái nơ, Jenny, cô cố gắng hết sức làm cho tôi một kiểu đầu đơn giản, cùng phối hợp đồ trang sức trang nhã là được."

Ba nữ nhân đồng thời xoay người, cũng bị cái váy Phàn Ý Hàm mặc vào kia làm mắt sáng lên, Phù Băng Nguyệt lập tức thay nàng cột chắc sợi dây, tạo hình tựa như một đóa hoa, sợi dây mềm mại buông xuống phần lưng tuyết trắng, hết sức hấp dẫn mê người. Cô chuyển tới trước mặt, không ngừng ở bên trong bộ ngực nàng dán lên keo hai mặt, thỉnh thoảng cô sẽ đụng phải bộ ngực Phàn Ý Hàm, bản thân cô không để ý lắm, nhưng cũng làm cho Phàn Ý Hàm đỏ bừng mặt, trong lúc vô tình cô nhẹ nhành đụng vào, nàng liền có chút bối rối.

Jenny ở phía sau thay nàng làm tóc, tay chân hết sức lợi hại làm một kiểu tóc dạ tiệc hết sức đơn giản, Hy Tâm đảm nhiệm vai trò trợ thủ, đang cầm túi hóa trang, để cho nàng có thể tiện tay cầm lên mỹ phẩm vì tổng tài hóa trang.

Phù Băng Nguyệt đã chuẩn bị xong, cô hài lòng nhìn chằm chằm vị trí ngực nàng, cũng khiến cho Phàn Ý Hàm cảm thấy quẫn bách* hơn nữa. Tiếp theo Phù Băng Nguyệt còn ngồi xổm xuống giúp nàng mang giày cao gót vào, Hy Tâm thì lại vì tổng tài đem đồ quan trọng bỏ vào túi xách rất đẹp.

*khó khăn, khốn cùng

Khi tất cả đã hoàn thành, ba người có chút đổ mồ hôi xếp thành một hàng, thưởng thức Phàn Ý Hàm trước mắt rực rỡ hẳn lên, váy quả thực rất hấp dẫn, dường như mặc trên người nàng là tuyệt nhất, vóc dáng nàng thật tốt, váy mặc vào cũng có tăng thêm hiệu quả trước ngực, để cho nhìn qua vóc người Phàn Ý Hàm hết sức đầy đặn, bộ phận nửa xuyên thấu là mơ hồ lộ ra chân dài của nàng, đẹp đến Phù Băng Nguyệt nhìn đến hoa mắt choáng váng.

Trên thế giới này, thật sự có một nữ nhân có thể đẹp đến khiến cô không chớp mắt không muốn dời đi ánh mắt.

Tác phẩm nghệ thuật!

"Phù Băng Nguyệt, cô nhìn đủ rồi chưa?" Chân mày Phàn Ý Hàm nâng lên, buồn cười nhìn dáng vẻ ngốc ngẩn ngơ của cô.

"A? Còn chưa có đủ, tổng tài, bây giờ cô giống như một tác phẩm nghệ thuật rất đẹp!" Phù Băng Nguyệt còn lấy điện thoại di động ra, trước khi Phàn Ý Hàm muốn rời khỏi, chụp được một tấm hình. "Tốt, tác phẩm nghệ thuật đã cất giữ xong, bây giờ phải chạy tới nơi dạ tiệc." Nàng nhìn đồng hồ đeo tay một cái, ai oán "Nguy rồi, đã bảy giờ hai mươi lăm phút! Thời gian chúng ta rất gấp, Phàn tổng, mau đi!"

Phù Băng Nguyệt đi tới cầm tay nàng dắt đi, hai người các nàng rời đi trước mắt hai người kia, để lại trong phòng đầy đất y phục cùng thất thần.

Phàn Ý Hàm vẫn bị dắt tay đi tới bên cạnh chiếc xe màu đỏ phong cách, Phù Băng Nguyệt thay nàng mở cửa xe, dìu nàng ngồi vào ghế phía sau, chính mình nhanh chóng lưu loát nhảy vào trong xe đem xe lái đi.

Bảy giờ năm mươi lăm phút, Phù Băng Nguyệt vừa lái xe chở nàng đến hội trường, bên ngoài hội trường có người thay Phàn Ý Hàm mở cửa xe, nàng nhanh chóng đi vào, không kịp kêu Phù Băng Nguyệt không cần chờ nàng, muốn cô trở về, sau khi đi vào nàng đang suy nghĩ, chắc Phù Băng Nguyệt sẽ phải chờ mình trở về .

Khi nàng đi vào bên trong hội trường, không ít nam nhân đã nhìn chằm chằm nàng, Phàn Ý Hàm hoàn toàn cảm nhận được ánh mắt dại gái của những nam nhân, nàng giả bộ trấn định cầm ly rượu phục vụ vừa bưng tới tìm kiếm thân ảnh Lạc tổng, Lạc tổng rất nhanh nhìn thấy nàng, cũng tiến lên chào hỏi, mọi người nói chuyện đôi câu, có người tới đây nói chuyện gì đó với Lạc tổng, hắn liền rời đi.

Ánh đèn trong hội trường ngầm tắt, Phàn Ý Hàm tìm một cái góc nhỏ nghỉ ngơi, lúc này, nàng mới hồi tưởng lại chuyện mới vừa rồi. Đưa mắt nhìn tay của mình, mới vừa rồi...

Có phải hay không là nhịp tim của nàng có chút không bình thường?

Khắc kia Phù Băng Nguyệt dắt tay nàng...

Trái tim, đột nhiên nhảy một cái.

Thậm chí bây giờ, nàng có chút không nỡ rời lòng bàn tay ấm áp của Phù Băng Nguyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top