Chương 1: Nếu có thể, mình muốn cùng đi cùng cậu

Lại thêm một mùa đông nữa qua đi , sắp đến Tết Âm Lịch.

Năm nay Nhan Vị vẫn không về nhà mà ở lại trong trường như những năm trước. Sau khi rời khỏi thư viện cô liền trở về ký túc xá thay quần áo.

​Trước khi đi, Nhan Vị vẫn theo thói quen mở cuốn nhật ký trên bàn, viết vào thời gian ngày hôm nay: 17/01/2020

​"Hôm nay mình sẽ đi họp lớp cao trung, năm nay cô Từ đích thân gọi điện thoại cho mình, vẫn là đi thử, nhưng đã lâu lắm rồi không gặp mọi người, mình sợ rằng không còn nhận ra ai nữa, hy vọng mọi chuyện đều thuận lợi."

​Ngòi bút trên trang giấy do dự mà đặt xuống một dấu chấm nhỏ, lại như đè nặng mà chấm xuống.

​"Nếu có thể, mình muốn cùng đi cùng cậu."

​Nhan Vị khép lại cuốn nhật ký, đưa tay rút một cuốn nhật ký khác từ trên kệ bỏ vào trong túi xách, đóng cửa rời khỏi ký túc xá.

Mùa đông ở phía nam không quá lạnh, trên người Nhan Vị là chiếc áo sơ mi trắng phối hợp cùng chiếc gile màu tím nhạt, bên ngoài là áo măng to xám dài, chiếc quần tây khéo léo ôm trọn đôi chân thon dài, vừa toát lên vẻ ổn trọng, thành thục lại không mất đi hơi thở trẻ trung.

​Tóc đen dài buông xoã sau lưng, vài sợi bị gió thôi nằm tán loạn trên vai, kết hợp với gương mặt xinh đẹp, đường nét đã mất đi vẻ trẻ con của thời cao trung, đi trên đường liên tiếp có không ít người quay đầu lại nhìn.

​Đón taxi hướng đến trung tâm thành phố, mới vừa xuống xe liền có người kêu gọi tên: "A! Không phải là Nhan Vị đây sao? Nữ thần Nhan Vị cũng tới nè!"

​Nhan Vị nghe thấy có người nhắc đến tên mình liền quay đầu.

​Hai người sóng vai đi tới, một nam một nữ, người vừa rồi gọi Nhan Vị chính là cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn kia.

​Nhan Vị khéo léo mỉm cười đáp lại, tùy tay đóng cửa xe taxi, thuận tiện dùng hai giây lục lọi trong trí nhớ tìm tên cô gái này, chờ hai người đi tới, cô cũng tự nhiên mà lên tiếng: "Hiếm khi có dịp đông đủ thế này, chào cậu, đã lâu không gặp."

​A, vẫn là không nhớ ra.

​"Đúng là đã lâu rồi! Lần trước họp lớp cậu cũng không đến, nhưng mình thấy cậu vẫn không thay đổi chút nào, vẫn xinh đẹp như vậy!" Cô gái cảm thán một câu, sau đó giới thiệu với Nhan Vị người đàn ông đang đứng bên cạnh, "Đây là chồng của mình, anh ấy họ Phó."

​Phó tiên sinh gật đầu với Nhan Vị, vô cùng lịch sự mà chào hỏi: "Chào cô, Nhan tiểu thư, tôi đã từng nghe Hiểu Hiểu nói qua về cô."

Cuối cùng Nhan Vị cũng nhớ ra tên của cô gái này rồi, Chu Hiểu Hiểu, là bạn cùng bàn thời cao trung, đồng thời cũng là bạn cùng phòng ký túc xá của cô.

Bạn cũ lâu ngày gặp mặt tự nhiên sẽ có rất nhiều lời muốn nói, Chu Hiểu Hiểu liền vứt bỏ chồng mình chạy tới khoắc tay Nhan Vị, vừa đi vừa ôn chuyện, Phó tiên sinh đi sau xách túi.

​"Kết hôn lúc nào thế?" Nhan Vị thuận miệng hỏi một câu.

​"Tháng trước đã lãnh chứng, còn chưa làm hôn lễ, lên kế hoạch mùa xuân sang năm sẽ tổ chức, đến lúc đó nhất định sẽ phát thiệp mời cho cậu!" Chu Hiểu Hiểu thoạt nhìn vô cùng vui vẻ, nói xong còn bồi thêm một câu, "Thời gian của nữ thần rất quý giá, mình nghe mọi người nói mỗi lần tụ họp mời cậu đều từ chối, quan hệ của hai chúng ta thân thiết như vậy, cậu tuyệt đối không được cự tuyệt, nhất định phải tới đó nhé!"

​Bạn đã nói đến thế rồi Nhan Vị  cũng không có cách nào từ chối: "Được, nhất định mình sẽ tham dự."

Nói chuyện không bao lâu thì liền đã đến nơi, lớp trưởng Văn Đàm đứng dưới lầu làm người giữ cửa, người đàn ông 24-25 tuổi trên người là bộ vest đen cùng cà vạt không chút cẩu thả, đi đến đón ba người, ánh mắt sáng ngời, tầm mắt định dừng trên người cô gái mặc chiếc áo măng tô màu xám không rời.

​"Ai dô! Lớp trưởng à, nhiều năm như vậy rồi mà cậu đối với nữ thần vẫn là nhất kiến chung tình nha!" Còn chưa đến gần, Chu Hiểu Hiểu đã bị ánh mắt mãnh liệt của lớp trưởng làm cho đau mắt, vui đùa mà dựa sát vào Nhan Vị,  nhỏ giọng nói, "Nhan nữ thần, nếu không cho cậu ấy một cơ hội đi?"

​Mọi người trong cái lớp này không ai mà không biết mỗi lần họp lớp thì lớp trưởng luôn là người canh cửa đến khi buổi tiệc bắt đầu mới đi vào, là đang chờ người nào đó không phải sao?

​Nhan Vị cười cười, nhỏ giọng: "Chuyên tâm học tập, không yêu đương."

​Chu Hiểu Hiểu cười thật lớn: "Học bá chính là học bá, một lòng chỉ hướng về học tập, đàn ông tất cả đều tránh sang một bên!"

​Thăm dò xong thái độ của Nhan Vị, Chu Hiểu Hiểu cho Văn Đàm một ánh mắt đồng tình, biểu hiện mình muốn giúp cũng không được.

​"Nhan, Nhan Vị... Cậu cũng tới sao?" Người đàn ông vừa rồi còn thành thục ổn trọng  đột nhiên trở nên lắp bắp, mở miệng không hoàn chỉnh một câu, không biết là xấu hổ hay là thẹn thùng, khuôn mặt trắng nõn điển trai hiện lên một tầng hồng nhạt.

​Chu Hiểu Hiểu hận sắt không thành thép, nếu không phải cậu ta cứ ngại ngùng như vậy thì có thể theo đuổi được nữ thần từ bảy tám năm trước rồi.

​"Lớp trưởng! Cậu như vậy là không được nha, mình và Nhan nữ thần đến cùng lúc, vậy mà trong ánh mắt cậu chỉ có thể mỗi mình nữ thần, chê mình không vừa mắt đúng không?" Chu Hiểu Hiểu làm ra vẻ đáng thương, thuận tay buông Nhan Vị ra, bước đến chỗ chồng, "Mình cũng không muốn mất mặt thêm nữa, lớp trưởng lo tiếp đón nữ thần đi, mình cùng chồng vào trong trước đây!"

​Chu Hiểu Hiểu nhanh như con thỏ bước đi, Nhan Vị cùng Văn Đàm nhìn nhau không nói gì.

​Nhan Vị chờ một lúc cũng không thấy cậu ta nói gì, để xoá đi bầu không khí xấu hổ, cất tiếng phá vỡ trầm mặc: "Chúng ta đi thôi."

​"À, được được." Mặt cậu ta lộ rõ sự uể oải cùng ảo não, Nhan Vị làm như không nhìn thấy, trước sau vẫn duy trì khoảng cách hai bước chân.

​Trước khi mở cửa, Văn Đàm dừng bước, đưa lưng về phía Nhan Vị nói: "Mình không nghĩ là cậu sẽ đến, hy vọng hôm nay cậu sẽ chơi thật vui vẻ."

​"Được, cảm ơn." Nhan Vị nhàn nhạt trả lời, nói xong tựa hồ cảm giác ngữ khí  của mình quá cứng nhắt, cô bổ sung, "Cậu cũng vậy."

Cửa vừa mở ra, âm thanh ồn ào náo động ập vào tai, tiếng vài người cười đùa, vài người khác lại giọng thảo luận gì đó, thỉnh thoảng lại nghe tiếng gọi tên nhau của họ làm Nhan Vị chú ý.

​"Là Nhan Vị! Đừng nói nữa! Chuyện này lát nữa ai cũng không được nhắc đến." Không biết là ai lên tiếng đánh gãy đề tài trò chuyện của mọi người, Nhan Vị làm bộ không nghe thấy.

​Cách giờ hẹn hơn hai mươi phút, nhưng trong quán đã có mười mấy người, Nhan Vị đi vào, mười mấy đôi mắt nhất trí đổ dồn vào cô, lập tức vang lên vài tiếng kinh hô.

​Nhan Vị thật sự không thích náo nhiệt, trước kia kiểu tụ hội như thế này cô luôn tìm cách từ chối, lần này tới là bởi vì Văn Đàm nói chủ nhiệm lớp cao trung gọi điện cho cô, bạn bè cô có thể từ chối mời, nhưng cũng phải chừa lại mặt mũi cho giáo viên, vốn tưởng chỉ cần vào ngồi một chút rồi kiếm cớ rời đi, chỉ là không nghĩ tới, qua nhiều năm như vậy mà các bạn học ngày đó vẫn còn nhớ cô.

​Tốt nghiệp cao trung đã 6 năm, bạn bè đã kết hôn không ít, có người còn dắt cả gia đình nhỏ của mình đến tham dự. Nhan Vị thời cấp 3 chính là hoa khôi, mấy năm qua đi, mất đi nét ngây ngô của thời niên thiếu, càng thêm thành thục xinh đẹp, lại còn độc thân, không thiếu các bạn nam chưa lập gia đình nhớ mong hỏi thăm, vừa vào cửa liền trở thành đề tài của mọi người.

Nhan Vị cùng các bạn chào hỏi, bất kể nam hay nữ, Nhan Vị đều lễ phép tính mà nói vài câu, cho dù có rất nhiều người cô đã không còn nhớ rõ họ tên.

​"Đám đàn ông các cậu thật phiền, Nhan nữ thần còn chưa ngồi kịp ngồi vào chỗ các cậu đã vây lấy rồi, khó trách người ta không thèm để ý đến các cậu!" Chu Hiểu Hiểu đem chồng mình vứt sang một bên, đem Nhan Vị từ trong đám bạn nam kéo ra, đẩy vào ngồi chỗ hai bạn nữ, Nhan Vị thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng cảm ơn Chu Hiểu Hiểu.

​Phục vụ mang đồ uống lên, Chu Hiểu Hiểu hỏi Nhan Vị uống gì, Nhan Vị từ khay cầm lấy một ly nước chanh, lúc này có một bạn nữ hỏi: "Nhan Vị hiện tại đang làm việc ở đâu thế? Có tính chuyện tìm bạn trai chưa?"

​"Nữ thần trầm mê trong học tập, không bàn chuyện yêu đương." Nhan Vị còn chưa hé răng, Chu Hiểu Hiểu đã mở miệng trước, quay đầu lại nhìn về phía Nhan Vị, "Hiện giờ cậu là nghiên cứu sinh năm mấy rồi? Theo mình nhẩm tính thì chắc năm ba đúng không? Sau này định tiếp tục học lên cao nữa sao?"

​"Năm hai, có khả năng sẽ tìm việc trước." Nhan Vị ngữ khí bình tĩnh.

​Một bạn sinh đột nhiên nói tiếp: "Mình nhớ rồi, năm đó lúc thi đại học xảy ra chuyện, Nhan Vịhình như học lại phải không?"

​Mới vừa nói xong đã bị bạn nữ bên cạnh đẩy đẩy vào cánh tay, cô nàng bát tri bất giác mà phản ứng lại, "a" một tiếng, gấp gáp xin lỗi Nhan Vị: "Thực sự xin lỗi!"

​"Không sao." Nhan Vị lắc đầu, nhấp một ngụm nước chanh, cười cười, "Không gì là không thể nói, mình quả thực học lại một năm rồi thi lại đại học, các cậu đều là học tỷ, học trưởng của mình."

​Nhan Vị ở cao trung là học bá, trong tất cả các kỳ thi chưa bao giờ rớt khỏi top ba của khối, kết quả thi đại học không đừng nói là được đậu vào trường top, đến cả trường tuyến hai cũng không được, đành trở về học lại một năm, chuyện ấy làm cha mẹ cùng lão sư đều vô cùng tiếc.

​"Nếu không phải..." Cô gái vừa rồi lại nhỏ giọng lẩm bẩm, nửa câu sau còn chưa nói xong, bị tiếng hô to của một bạn nam ngắt lời, "Đến tiết mục chơi ma sói rồi! Nhan nữ thần cũng chơi luôn nha!"

​Văn Đàm mời các bạn nữ gia nhập, Chu Hiểu Hiểu là người đầu tiên nhảy dựng lên: "Mình muốn chơi! Mình muốn chơi!" Nói xong liền túm lấy cánh tay Nhan Vị kéo đi, Nhan Vị thất thần, chờ bài phát tới tay, muốn cự tuyệt cũng đã không còn kịp rồi.

​Nhan Vị không hiểu cách chơi, hai ván liên tiếp đều là người bị loại đầu tiên, các bạn học cười đùa không ngừng, Chu Hiểu Hiểu mở rộng tầm mắt, ồn ào: "Tất cả mọi kỹ năng của nữ thần đều cống hiến cho học tập rồi!"

​Mọi người đều cười ha ha.

​Náo loạn một trận, dựa theo lịch trình đã sắp xếp từ trước, tiếp theo sẽ đi karaoke suốt đêm, ghế lô cũng đã được đặt xong, lớp trưởng đã đến qua đó rồi, Nhan Vị đứng dậy tranh thủ đi toilet.

​Văn Đàm bưng nửa ly rượu đi đến cạnh cô, vốn định mời Nhan Vị, không dự đoán được cô lại đột nhiên đứng lên, không cẩn thận đụng vào làm rơi túi xách của Nhan Vị.

​Khoá bung ra, một quyển sổ màu lam nhạt đã phai màu rời ra, nhìn có chút quen mắt.

​"Thực xin lỗi! Mình nhặt giúp cậu!" Văn Đàm vội vàng đặt rượu lên trên bàn kính, xoay người lại nhặt đồ.

​Nhưng Nhan Vị lại trước phản ứng trước duỗi tay nhặt lại quyển sổ, đầu ngón tay Văn Đàm đụng vào mu bàn tay Nhan Vị, như bị điện giật mà rụt trở về.

​Nhan Vị xua xua tay ý bảo không sao cả, sau đó rất nhanh nhặt túi xách, thấp giọng nói câu "Xin lỗi mình không uống cùng cậu được", xuyên qua đám đông ồn ào náo động tìm đường đi đến toilet.

​"Lớp trưởng! Thích Nhan Vị như vậy tại sao còn không chịu theo đuổi cậu ấy?" Bên bạn học bên cạnh ồn ào, Văn Đàm thu hồi ánh mắt xuất thần, cười khổ lắc lắc đầu.

Bạn học thấy hắn như vậy, bất mãn mà bênh vực kẻ yếu: "Nhan Vị cũng quá cao lãnh, lớp trưởng của chúng ta ưu tú như vậy, cô ấy cũng không nhìn vào mắt." Tất cả đều mọi người nhìn ra được Văn Đàm thích Nhan Vị, từ thời học sinh đến tận bây giờ, không lý nào Nhan Vị không nhận ra được.

​"Cậu không thể nói như vậy được." Văn Đàm ngắt lời, cậu nhớ đến quyển nhật ký trong túi xách của Nhan Vị, tâm tình phức tạp, "Lúc trước bạn tốt nhất xảy ra chuyện, đối với cô ấy là đả kích rất lớn, cô ấy vẫn luôn không muốn đối mặt với chúng ta, nhiều năm như vậy, cũng không biết đã buông bỏ chưa....... Ai, thôi, không nói về chuyện này nữa."

​Rốt cuộc thoát khỏi không gian ầm ĩ,có được chút thanh tĩnh ngắn ngủi, Nhan Vị đỡ bồn rửa mặt thở phào nhẹ nhõm.

Cô soi gương tô lại son môi, mở khoá túi xách định bỏ son trở vào, vựa vặn lại nhìn tới quyển sổ, vì thế liền thuận tay cầm ra.

​Lúc đó là một học sinh rất bình thường, cuốn nhật ký là thứ dễ nhìn thấy nhất, màu trên bìa đã loang lổ, mang theo cảm giác cũ kỹ, mặc dù được người ta dụng tâm cất giữ, nhưng vẫn không thể tránh khỏi dấu vết của thời gian.

​Bên góc là chữ viết tay lên của chủ nhân cuốn nhật ký, Giang Ấu Di.

​Nét chữ và con người trái ngược nhau.

​Nhan Vị tùy tiện lật mở trang thứ nhất.

​Ngày 27 tháng 3 năm 2013.

​Cậu ấy nói chúng ta chỉ có thể là bạn.

========================

Chuyên mục "Quote of the chapter"

"Đời này của một người, có vô số những mối quan hệ bạn cho đi mà không được nhận lại, người thật lòng đối xử tốt với bạn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Điều bạn cần ghi nhớ là: phải quan tâm đến người đã ở bên khi bạn cần, phải bảo vệ người cùng huyết mạch với bạn, trân trọng những người đã cùng bạn đồng cam cộng khổ, và đừng phụ lòng những đoạn tình cảm sưởi ấm trái tim của bạn."

----Dịch: 逍遥 - Tiêu Dao----

Lời edittor: Tự nhiên mình thích làm mấy quote như này nhưng ngại lộ mặt nên post ở đây, các bạn cứ tự do cmt, nếu có câu nào hay thì nói mình nhé, để đăng lên mọi người cùng đọc.

========================

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

18/10/2022

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top