Chương 82
Đến bây giờ, Quý Duyệt Phong mới phát giác chính mình ngay từ lúc đầu cũng như Tần Nhuế làm bộ như không hề quen biết nhau mà cái quyết định này lại rất là chính xác. Nhìn thấy nhiều người đang cố thoát khỏi đại sảnh, vừa lúc có thể khiến cho Ngô Nam không nghi ngờ tới Tần Nhuế. Trong khi đó, những người ở chỗ này tựa hồ cũng không hay biết cô và chính mình cũng là đồng lõa.
Như vậy là tốt rồi, chỉ cần Tần Nhuế không còn liên quan tới, chính cô có như thế nào cũng không sao.
Khóe miệng Quý Duyệt Phong gợi lên nét cười yếu ớt khiến cho nét mặt những người đứng dưới khán đài nghi hoặc càng sâu. Bọn họ không biết nữ nhân Quý Duyệt Phong lúc thì trấn tĩnh, lúc thì nổi điên mà cười, nữ nhân này đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì chứ. Nhưng nhìn trong ánh mắt đầy sát ý của Ngô Nam liền có thể xác định. Đêm nay có lẽ chính là nàng phải chết.
"Nói thật, tôi cũng không đành lòng muốn giết chết cô. Dù sao cô cũng là một nữ nhân xinh đẹp như vậy mà. Từ mấy năm về trước tôi cũng đã nghe chuyện của cô. Nhưng thật đáng tiếc, cô lại bị tống vào ngục, từng là người thừa hưởng gia sản Qúy gia không ai bì nổi, giờ lại trở thành tay sai của cảnh sát. Mà ngay đến cả người nhà Qúy gia cũng không thừa nhận sự tồn tại của cô. Quý Duyệt Phong cô nói hiện tại tôi có nên giết cô, để giúp cho cô sớm siêu thoát không?"
Ngô Nam cúi sát người thấp giọng nói bên tai Quý Duyệt Phong, động tác thân mật như vậy nhìn từ xa thì lại thấy giống như một đôi tình nhân đang thì thầm nói chuyện với nhau. Nhưng hơn chục khẩu súng đang nhắm thẳng vào đầu của Quý Duyệt Phong trên mặt mỗi sát thủ đều là sự tàn nhẫn và ý cười giễu. Dự là giây tiếp theo sẽ là một trận tàn sát.
"Tôi cuối cùng cũng đã hiểu được, chất lượng của không khí ngày càng kém đi, cũng là do đám người ruồi bọ các người không ngừng mở miệng nói, hèn gì lại khiến cho bầu không khí lại trở nên vô cùng ô nhiễm." Quý Duyệt Phong khinh thường nói lẳng lặng ngẩng cao đầu nhìn Ngô Nam đứng dối diện. Cho dù chỉ cần một ánh mắt của đối phương cũng có thể quyết định sinh tử của cô, nhưng mà sợ hay không đối với chính mình đã không còn quan trọng nữa rồi.
"Hảo, nếu Qúy tiểu thư đã vội vàng như vậy, vậy thì... Tôi cũng không thể chậm trễ mà đáp ứng cho cô." Ngô Nam nói xong liền đưa tay lên ra hiệu, còn hắn liền lui về phía sau. Ngay lập tức toàn bộ nhắm vào mọi chỗ, nhanh chóng khống chế Quý Duyệt Phong, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Giờ khắc sắp phải chết, trong lòng đúng là dị thường bình tĩnh. Trong lòng cũng không còn tồn tại gì khác, cũng chỉ còn hình ảnh người kia đang nhăn mày cười, nhất cử nhất động của người đó. Dường như cái bộ dáng này đã được mình khắc sâu vào trí nhớ vào trong đại não, vào trong tim, vô luận có như thế nào cũng không thể quên được.
Chính là giờ khắc này gần như thế, cũng sẽ thực sự không có nuối tiếc sao? Hẳn là vẫn phải có a. Cũng như thời gian lúc còn ở chung với Tần Nhuế vẫn là quá ít, thực là quá ít, thật là còn nhiều việc chưa thể cùng cô ấy cùng nhau làm. Chưa thể cùng nhau đi xem phim, chưa thể cùng nhau nắm tay đi dạo, ngắm cảnh. Còn chưa chưa kịp cùng với cô ấy hứa hẹn những điều hạnh phúc, cũng không thể cho cả hai được một hôn lễ đàng hoàng.
Nếu có thể được nói sự thật, thật là không hề muốn chết a...
"Phanh"một tiếng nổ lớn vang bên tai, toàn bộ đại sảnh chìm trong bóng tối. Ngay sau đó là một hồi tiếng súng nổ loạn xạ, tiếng kêu gào thảm thiết, cùng với thanh âm xuyên thấu làn da cùng thanh âm náo loạn. Mắt thấy bóng đen nhanh như chớp xoẹt qua trước mặt mình, mặc dù biết là Quý Duyệt Phong, nhưng tốc độ của cô quá nhanh, trong tối đen như mực này, Ngô Nam trong tình huống này cũng không dám tùy tiện động.
Nhưng súng đã nổ.
Tuy rằng những người ở chỗ này đều là trong giới hắc đạo đã quen với sinh tử, nhưng mà trong nơi này đến cả hắc đạo mang theo nỗi sợ hãi trong bóng đêm cũng đã tồn tại rất lâu. Nghe thấy tiếng súng, một vài nữ nhân liền hét đến chói tai, Ngô Nam lúc này bất chấp bọn họ ra sao, liền tránh sau đám vệ sĩ, kích động tìm kiếm thân ảnh của Quý Duyệt Phong.
"Hô... Rốt cục cũng tránh được nạn. Uy, cô thế nào rồi?' Trong bụi cỏ sau vườn hoa của Hoàng Hào, ba nữ nhân mặc trang phục của phục vụ bàn ngổi chồm hổm trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm thở phì phò. Các nàng chính là nhũng người vừa chạy trốn, Quý Duyệt Phong Trần Tĩnh Hinh và Phùng Dịch." Tần Nhuế đâu? Cô ấy ở chỗ nào? Lúc nãy các ngươi ra ngoài có gặp hay chưa?" Quý Duyệt Phong nói ra câu đầu tiên lại là về Tần Nhuế.
"Lúc đó trong phòng quá tối, căn bản không nhìn thấy bóng người. Nhiệm vụ lần này, khó mà nói là ai đã làm lộ kế hoạch. Lô Bằng cũng là một đặc công, nhưng có thể đã bị Ngô Nam hạ độc thủ. Nhưng cô yên tâm, bọn họ không hề biết Tần Nhuế đang ở cùng chúng tôi, nên cô ấy vẫn rất an toàn."
"Không được, tôi phải tìm cô ấy." Quý Duyệt Phong nói xong liền hướng cửa chính Hoàng Hào đi tới. Ai ngờ mới vừa đi được vài bước, cô liền bị Trần Tĩnh Hinh ấn cả người dí lên tường." Quý Duyệt Phong không cần làm chuyện ngu ngốc được không? Tần Nhuế so với chúng ta hay bất cứ ai cũng đều phải được an toàn, Ngô Nam không hề biết thân phận của cô ấy, thậm chí cho tới bây giờ cũng sẽ không có chú ý tới cô ấy. Hiện tại cô tới đó, càng mang theo nhiều phiền toái cho cố ấy hơn!".
"Trần Tĩnh Hinh, tôi không muốn lãng phí thời gian gây phiền toái, cô mau buông tay. Cô ấy một mình ở chỗ đó, ngay cả kĩ thuật phòng thân cũng không có, tôi làm sao có thể yên tâm để cho một người như vậy chạy loạn? Mặc kệ là cô ấy có an toàn vẫn là rất nguy hiểm, tôi nhất định phải đi tìm cô ấy!" Quý Duyệt Phong nói xong không hề chờ Trần Tĩnh Hinh trả lời, liền dùng sức đẩy cô ra, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.
Kỳ thật, đối phương nói đạo lý, cô cũng không phải không rõ. Chính là vô luận như thế nào, cô cũng không nghĩ muốnở phía sau khiến cho Tần Nhuế phải cô đơn một mình ở chỗ này. Dù sao, trên đời này bất cứ người nào nhìn thấy chính người mình yêu thương bị giết, cái cảm giác bất lực này đều không muốn chấp nhận.
Người yêu thì luôn có chút gì đó gọi là thần giao cách cảm. Quý Duyệt Phong có thể cảm ứng được Tần Nhuế hiện tại có thể so với trẻ con vừa sinh ra còn muốn yếu đuối vài phần. Cô cần chính mình bồi ở bên người cô, cần chính mình đem cô ôm vào trong ngực an ủi. Cũng chỉ có chính mình, mới có khả năng cứu được cô.
Hoàng Hào cúp điện, toàn bộ ngọn núi liền chìm vào bóng đêm sâu thẳm và đen tối. Cứ như vậy, tuy tạo thành không ít phiền toái cho Qúy Duyệt Phong, nhưng lại khiến cho cô dễ dàng tránh được sự truy sát của đám sát thủ Ngô Nam. Ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh khách sạn tìm kiếm thân ảnh của Tần Nhuế trong mờ mịt, thời gian gấp rút lại khiến cho Quý Duyệt Phong càng thêm lo lắng cảm giác thêm nặng nề.
Cô không biết Tần Nhuế đi đâu, theo trực giác thì nàng nghĩ đối phương vẫn đang ở chỗ quán rượu Hoàng Hào, nhất định là không có tự mình xuống núi. Qúy Duyệt Phong tìm một hồi cũng không tìm được dấu vết nào, định mạo hiểm quay lại đại sảnh, thì vô tình nhìn thấy một người trốn sau đài phun nước run lẩy bẩy.
Mặc dù không có ánh sáng, nhưng Qúy Duyệt Phong nhìn một cái cũng biết đó là người kia.
Là người mà nang đang tìm, có lẽ người yêu thì luôn có sự tương thông như vậy, cho dù mơ màng trong biển người, thì vẫn có thể dựa vào cảm giác, tìm được nhau đầu tiên. Vì lòng hai người, linh hồn của hai người đã sớm có ràng buộc.
"Tần Nhuế..."Còn chưa tới gần, Quý Duyệt Phong liền vội vã kêu lên cái tên này, nhìn đối phương thân thể đã run rẩy vì mình kêu to mà lại càng trở thêm kịch liệt, Quý Duyệt Phong tâm cũng đã hướng theo cùng một chỗ." Tần Nhuế, là em. "Mở miệng ra, thanh âm cũng đã khàn khàn không chịu nổi.
Qua hồi lâu, người đứng nấp sau dài phun nước rốt cuộc cũng đứng lên. Cô chậm rãi xoay người cùng Quý Duyệt Phong đối mặt bốn mắt nhìn nhau. Rõ ràng mới vửa đi hơn mười phút, lại hình như dài như cả mấy vạn năm."Em đến rồi."Chỉ cần ba chữ đơn giản cũng không cần thêm nhiều từ ngữ khác nữa.
Tần Nhuế chậm rãi tới gần hướng Quý Duyệt Phong, từng bước đi liền nhanh lên hơn cả tiết tấu. Đến cuối cùng, thậm chí là từ đi đổi thành chạy. Hai thân thể lần nữa ôm lấy nhau, hít lấy mùi hương quen thuộc tràn ngập cả khoang mũi đang lan tràn. Tần Nhuế gắt gao ôm lấy Quý Duyệt Phong, cho dù có nén như thế nào cũng không thể ngăn được nước mắt trào ra từ hốc mắt, nhưng vẫn là bất lực tùy ý các nàng mãnh liệt ôm lấy nhau.
"Quý Duyệt Phong... Quý Duyệt Phong..." Tần Nhuế một lần lại một lần, không hề phiền nà kêu tên tên Quý Duyệt Phong, mạnh mẽ nhẫn nại cũng như âm rung nghẹn ngào đứt quãng, làm cho Quý Duyệt Phong trong lòng đau như muốn xé toạc. Cô chưa tùng thấy qua Tần Nhuế yếu ớt bất lực sợ hãi như thế. Quả nhiên, một nữ nhân cho dù ngụy trang kiên cường, cô cũng sẽ ở trước mặt người yêu dỡ xuống mặt nạ.
"Tần Nhuế,em đây... em đây! Em không sao, chị xem, em hiện tại không có việc gì rồi, hoàn hảo đứng ở chỗ này. Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Em không nên lớn tiếng mắng chị. lại càng không nên để chị phải lo lắng như vậy! Em sẽ hảo hảo bảo vệ mình, sẽ không dễ dàng chết như vậy. Chúng ta nhất định luôn ở cạnh nhau, luôn luôn ở chạnh nhau..."
"Nói như vậy em cũng đã nói qua nhiều lần! Kết quả mỗi lần vẫn là lại như vậy bỏ tôi lại một mình! Quý Duyệt Phong, tên hỗn đản này! Vì cái gì luôn làm như vậy? Vì cái gì mỗi khi gặp nguy hiểm em nghĩ tới đều là hi sinh chính bản thân mình? Em cho rằng em chết rồi giúp cho người khác thoát được thì tôi sẽ vui vẻ mà sống tiếp sao?"
Khi nói chuyện, hốc mắt Tần Nhuế đã ngấn đầy nước, chính là trên khuôn mặt còn đang lộ ra nước mắt. Nhìn bộ dáng cô cố gắng gắng giữ bình tĩnh, Quý Duyệt Phong muốn nói trong lòng mình không hề thấy khó chịu thì chính là giả rồi. Cô biết một khi mình làm như vậy nhất định sẽ khiến cho Tần Nhuế nổi giận, nhưng nếu có cho cô thêm một lần làm như vậy nữa thì cô cũng sẽ vẫn sẽ làm y như vậy.
Không ai trên đời này lại muốn người mình yêu gặp ohải chuyện rủi ro, Tần Nhuế cũng như vậy, mà chính Quý Duyệt Phong cũng càng không muốn như vậy.
Nếu không phải vì lúc trước bản thân đang còn trong ngục mà đi trêu chọc Tần Nhuế, thì nữ nhân này cũng sẽ giống như những nữ nhân khác tìm được một người đàn ông của đời mình mà kết hôn, cùng nhau sống chết, an an ổn ổn sống hết cả cuộc đời này. Chính mình lại đi tước đoạt mất cái quyền lợi đơn giản của nữ nhân này. Không chỉ không thể cùng cô quang minh chính đại cùng một chỗ còn cho mọi người biết tình yêu của các nàng. Cũng không thể cho cô ấy một gian đình thực sự, không thể cho cô ấy một đứa nhỏ.
Cho dù là như vậy nhưng Tần Nhuế cái nữ nhân ngốc nghếch này vẫn lấy đạo nghĩa không thể chùn bước và tình yêu của bản thân, yêu một kẻ mà tay đã nhuốm đầy máu tươi, một nữ tù phạm đầy tội ác và buồn chán. Hai người có thể cùng nhau đi tới nước này rồi thì cũng sẽ không bao giờ thay đổi. Quý Duyệt Phong không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn Tần Nhuế, thương tổn các nàng hai người thật vất vả mới đến được bên cạnh nhau.
Chẳng sợ người nhà của cô ấy, thậm chí chính là cô ấy.
"Tần Nhuế, em yêu chị." Tình yêu thật sự rất tốt, khi yêu không ai lại muốn phơi bày mọi thứ ra, mà chính là đem người mình yêu cất giấu vào bên trong, khiến cho người khác không thể chạm vào, không thể chia rẽ cả hai người.
"Uy! Hai người các cô đứng một chỗ sến sẩm cho tới khi nào đây. Chỗ này không phải ở nhà, lại càng không phải cái chỗ cho các người bàn chuyện yêu đương. Phiền phức cho dù có muốn làm tình thì cũng phải tìm một chỗ thật tốt chứ, Ngô Nam đang phái người đi sửa mạch điện rồi, chút nữa chỗ này sẽ sáng lại, đến lúc đó sẽ càng khó cho việc chạy trốn."
"Dây điện là do tôi cắt đứt, hơn nữa tôi đã cắt ngắn đi những đoạn mạnh chính rồi, bọn họ không thể dễ dàng mà nối lại nhanh được đâu." Nghe được lời nói của Trần Tĩnh Hinh, Tần Nhuế mặt trở lại như trước đầy lạnh lùng mặt không chút biểu cảm liền một mạch nói xong. Thật giống như đang nói, cho dù trong lòng chĩ còn cặp tất và năm đồng tiền thì tất cả cũng vẫn bình thường.
Nhưng trong lúc đó, tin tức này lại khiến cho Quý Duyệt Phong và các nàng chấn động. Bởi vì các nàng đều không nghĩ tới, ngay thời khắc quan trọng người cứu mình và mọi người lại chính là Tần Nhuế!
"Ngô! Nhuế Nhuế không hổ là lão bà của em, cư nhiên lại có thể nghĩ ra một biện pháp tốt đến vậy." Một khi thấy Tần Nhuế không có việc gì, Quý Duyệt Phong liền khôi phục lại cái bộ dáng cà lơ phất phơ. Nhìn người kia còn hướng ngực của mình lên sau đó còn cạ cạ liên tục như là một con mẫu xà tới thời kì động dục, sắc mặt Tần Nhuế cũng hiện lên vài đường hắc tuyến đen đi vài phần.
"Quý Duyệt Phong, tôi cảnh cáo em, hiện tại tâm tình của tôi không được tốt, em tốt nhất tránh xa tôi ra một chút! Em nghĩ rằng tôi cũng ngốc nghếch giống như em vậy hả, gặp chuyện gì cũng đòi khoe mẻ làm anh hùng sao?" Tôi lúc nãy bỏ đi chính là tìm cách để cứu em đó cái tên ngu ngốc này. Chẳng lẽ em nghĩ tôi bỏ lại em rồi bỏ chạy một mình sao?"
"Ngô... ~ Nhuế Nhuế mắng chửi người nhà là ngu ngốc. " Nghe Tần Nhuế nói Quý Duyệt Phong vẻ mặt ủy khuất nhìn cô. Đôi con ngươi lập tức sóng sánh một thứ lấp lánh, đó không phải lệ quang thì chính là cái gì? Ngay lúc Tần Nhuế nhìn thấy bộ dáng đàng hoàng kia thì lập tức liền mềm lòng, đúng lúc Quý Duyệt Phong kìm lòng không được lại một lần nữa đem cô ôm vào lòng, gắt gao ôm thật chặt không hề muốn buông ra.
"Tần Nhuế, em cũng là một kẻ ngu ngốc không hơn không kém. Chính là một ngốc nhân luôn có ngốc phúc, ông trời khiến cho em ngu ngốc nên gặp một người thông minh như chị. Cho nên, cả hai ta cùng một chỗ dây dưa cả đời."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cuối cùng cũng vẫn là Nhuế Nhuế cứu mọi người. Tuy rằng Nhuế Nhuế công phu không tốt, nhưng đầu óc vẫn là thông minh nga. ( Tại sao những lời này nói ra nghe thật đáng khinh thế này? Công phu không tốt sao? Ôi chao ơi! Ngượng ngùng, mặt đỏ!) A! Tác giả bỗng nhiên nghĩ tới một chi tiết thú vị. Bất quá không biết mọi người lúc này có thể nhận hay không nhận nhưng trước sẽ thêm vào một thứ gút mắt không nói cho mọi người. Đợi viết ra, nhất định sẽ rất rung động. Có người hỏi, a, là ngược xong rồi sao? Trả lời đương nhiên là chưa rồi! Tiểu Phong nếu nhiệm vụ lần này thất bại, thì sẽ lại bi bắt giam vào trong ngục trở lại. Và đương nhiên sẽ không thể ra ngoài nữa. Vì vậy, chương kế tiếp sẽ là cuộc dấu sinh tử với xã hội đen, nhưng không chắc là không có ngược. Chính là nội dung sẽ có hành động thôi, sẽ nghiêng về trường hợp đánh đấu nhiều. Vì thế, cũng có thể Phong Phong sẽ phải giết người. Hiểu Bạo biểu hiện có thể reo hò rồi. Dù sao , Phong nhi bán manh hay làm nũng của chúng ta thực cũng cường đại đúng không. Mặt khác muốn có chút thân đối với Thư Uyển Hạm và Phương Cầm cp này xuất hiện chỗ ấy vẫn thấy hơi đột ngột, vì không muốn cho mọi người hoang mang, Hiểu Bạo lúc này sẽ tiết lộ một chút, nhưng vẫn là bí mật che dấu có an bài trước. Ở chương 33 cũng đã từng nói qua rồi. Tuy rằng cp Phương Thư đã là một cp xứng đôi, nhưng cũng muốn hảo hảo tự thuật một chút. Tóm lại, vô nghĩa nói đến đây mới thấy nói sao mà nhiều quá.
Editor: Giờ chụy mới biết mình nói nhiều sao? dã man a~
Ps: Nhược nhược cần nhắn lại... Mộc có nhắn lại, Mộc có động lực văn càng miêu ~~~~~~~ (ngày đó nhìn độc giả nhắn lại, nói mình là một công, cũng là tóc ngắn thụ bộ dạng buồn tao! Nhìn thấy, tôi nhất thời cũng thập phần kinh ngạc! Ai nói tôi là thụ tóc ngắn! Tôi rõ ràng là tóc dài mà không được sao? Hơn nữa, ai nói tóc ngắn thụ thì cứ nhất định là buồn tao chứ? Tôi không bị thụ cản trở không được sao? Ách.. đây là cái lý luận loạn thất bát tao gì vậy! Tóm cái quần lại, tui không phải là thụ, tui là công! Tui là thục nữ cường hãn vô cùng thuần khiết một cường công!!!!!!!! Ở nhà đi nhà xí mà mặc sườn xám đi nga ╮(╯▽╰)╭)
Editor: Bạo tỷ nói nhiều chỉ muốn khoe mình là cường công, cái quái gì chứ thụ thì vẫn thụ thôi, cứ lải nhải hoài hết chỗ nói lun ... ple ple.... ~~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top