Chương 37

Lý Đông Tường thân là nhà giàu có nhất Huyện Bình An, ngay cả trong quận cũng là nhân vật có tiếng. Trước mặt Tri Phủ lão gia, hắn tự nhiên có thể nói được vài lời. Hắn lẽ ra nên ngầm tiết lộ tin tức Huyện lệnh mới của Huyện Bình An có vẻ có quan hệ với Trấn Nam Vương Phủ để mua chuộc một ân tình của Tri Phủ, nhưng không biết xuất phát từ lo lắng gì, lời nói đến bên miệng lại nuốt vào, cứ coi như không biết việc này ..

Cho nên, Tri Phủ đại nhân Chu Khánh Hiền, một người có tầm nhìn cao, lại có chỗ dựa vững chắc phía sau, đương nhiên sẽ không để Huyện lệnh mới của Huyện Bình An vào mắt. Đến khi Thu Vân Sơn tới bái phỏng, ông ta cũng chỉ lạnh nhạt tiếp đãi, nói vài câu khách sáo rồi cho ông đi, ngược lại đi tiếp đãi một vị Tri Huyện khác rất khéo ăn nói của Lâm An Huyện.

Đợi đến sinh nhật Tri Phủ phu nhân, tất cả quan lại đồng liêu trong phủ và nhân vật nổi tiếng trong trấn đều đến tham dự lễ mừng sinh nhật. Thu Vân Sơn dẫn Tam Nương đi dự tiệc. Tri Phủ phu nhân tự nhiên coi thường người xuất thân như Tam Nương, nên lạnh nhạt hờ hững. Các phu nhân khác cũng tránh xa bà. Có người quá đáng, còn không kiêng nể gì mà buông lời chế nhạo, cười cợt Tam Nương, khiến Tam Nương tức giận, về nhà sinh hờn dỗi thật lâu, chỉ nói cái thói đời trong quan trường này, quả thực là "Nha môn tám chữ mở, có lý không tiền chớ bước vào" ..

Điều đó càng thúc đẩy Tam Nương phải làm một chút việc kinh doanh gì đó. Nếu cứ dựa theo mức độ xa hoa của những người kia tặng lễ, với chút tài sản của nhà bà, cái chức quan này của lão gia nhà bà, là không thể giữ nổi.

Chỉ là có chức quan, làm việc cũng vướng víu.

Tam Nương rất phiền muộn: Nếu bà thật sự làm cái gì, miệng lưỡi thiên hạ sinh ra những tin đồn không tốt, cũng hại đến phu quân bà. Thật sự muốn làm, chỉ có thể bí mật tiến hành, thế nhưng, tường nào mà không có gió? Tam Nương rất khổ não.

Vân Nương biết chuyện xong, cười khuyên giải an ủi bà: "Mẫu thân, phòng miệng người đời cũng giống như phòng sông, người khác nói cái gì, làm sao mà quản được nhiều như vậy? Huống hồ, những phu nhân trong quan trường này, đều là tai thính mắt tinh, sớm muộn gì cũng biết được quan hệ của con với Quận chúa và Dũng Quyết Hầu Phủ. Khi đó con muốn phủi sạch quan hệ cũng không thể .. Có tầng quan hệ như vậy, đừng nói mẹ làm ăn buôn bán, hay là mẹ minh bạch giơ tay đòi tiền, người khác cũng không dám nói gì, huống chi là kinh doanh chính đáng? Chỉ có tán thưởng mẹ cần cù, tiết kiệm, chứ không có khả năng nói nửa câu nhàn thoại. Nhưng việc này, mẹ có thể âm thầm lo liệu, không thể lại lộ mặt. Dì Lan con thấy là người ổn thỏa, có thể để bà ấy đứng ra làm. Bây giờ có thể lo liệu bắt tay vào làm, đợi đến tháng Mười Quận chúa đến thăm con, sau đó sẽ tuyệt đối không có bất kỳ ai dám nói gì, mẹ trong lòng nghĩ sao, cứ như vậy làm đi."

Tam Nương vẫn còn lo lắng, kéo tay Vân Nương thở dài: "Mẹ chỉ sợ làm lỡ con, làm người ta nghĩ con lấy danh tiếng Quận chúa, Hầu gia ra để kiếm tiền."

Vân Nương phản nắm tay bà cười: "Quận chúa không nói, Hầu gia cùng con, sao lại không phải là trao đổi lợi ích? Quận chúa chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy, mẹ cứ yên tâm. Nàng đến thăm con, đó là sợ chúng ta chịu ủy khuất, muốn rõ ràng rêu rao cho quan viên địa phương biết: đây là người ta bao bọc, không thể khi dễ đâu!"

Tam Nương bị nàng chọc cười: "Con đó..." Lại nói, "Quận chúa tốt, chỉ là người khác đối với con càng tốt, con càng phải giữ mình, không thể để người ta nắm được nhược điểm mà sinh chuyện nhàn rỗi."

Vân Nương nói phải.

Hai người đang nói chuyện, Nhị Nhi tiến vào bẩm báo, nói là tiểu thư Huyện Úy tặng thiệp mời Vân Nương qua phủ gặp nhau. Tam Nương liền khoát tay cho nàng đi. Vân Nương trở lại phòng, Nhị Nhi bẩm báo tình hình thực tế: tiểu thư Huyện Úy thật là tặng thiệp mời đến, nhưng trọng điểm là: nữ thân binh thân cận của An Dương Quận chúa là Tư Đồ Ngũ Nương tới, muốn nàng đi trong thành "Bát Tiên Lâu" gặp mặt một lần.

Vân Nương kinh ngạc không ngớt, vội vã sửa sang y phục rồi vội vã xuất môn. Khi đi qua Bát Tiên Lâu, nàng nói muốn mua chút bánh ngọt rồi bảo người hầu đợi ở ngoài cửa, bản thân dẫn theo Nhị Nhi đi vào. Nàng tìm được nhã phòng trong lời nhắn của Ngũ Nương, nhẹ nhàng gõ cửa rồi đẩy cửa mà vào. Quả nhiên thấy Ngũ Nương tuấn mỹ ngồi bên trong với nụ cười dịu dàng. Thấy nàng tiến đến, Ngũ Nương vội vã đứng dậy, hai người hành lễ rồi mới ngồi xuống tỉ mỉ trò chuyện về nguyên nhân Ngũ Nương đến ..

Ngũ Nương đem chuyện điều tra được về bối cảnh Lý Đông Tường phía sau Nhị Chưởng Quỹ, cùng với việc thư gửi Quận chúa bị mở ra nói cho Vân Nương. Vân Nương nghe xong, im lặng một lát, trên mặt lộ ra biểu tình suy tư, sau đó hỏi: "Ngươi dẫn theo bao nhiêu người tới?"

"Mười hai người, phân tán ở trong thành, đều là ám vệ võ công cao cường dưới trướng Vương gia. Quận chúa nói, bảo chúng ta ở lại, để tiểu thư sai phái."

Vân Nương mím môi: "Ta thật ra... thật có việc muốn nhờ."

"Tiểu thư cứ việc phân phó."

...

Vân Nương xách một hộp bánh ngọt rời khỏi Bát Tiên Lâu, đến chỗ tiểu thư Huyện Úy đợi một hồi, sau đó trở về phủ. Trở lại trong phòng, lấy ra dấu ấn, đốt nóng sáp mềm, lần lượt đóng dấu lên hai phong thư. Trong đó một phong xé ra, lại dùng hồ dán dính lại, hoàn nguyên như cũ. Sau đó kêu một người hầu cơ linh, dặn dò như vậy như vậy một phen, bảo hắn đưa cho Lý Đông Tường ..

Lý Đông Tường nghe nói "Huyện lão gia" gửi tin cho mình, rất là nghi hoặc. Đợi thấy dấu ấn trên thư, sắc mặt trở nên cổ quái, thưởng bạc cho người hầu đưa tin xong thì hỏi: "Huyện lão gia... có bảo mang lời nói gì khác không?"

"Huyện lão gia thì chưa nói, chỉ là tiểu thư nhà chúng ta nói, dấu ấn này rất đặc biệt, bảo Lão gia cẩn thận khi mở thư, đừng làm hỏng."

Lý Đông Tường vừa nghe, còn có gì không rõ? Nhị Chưởng Quỹ còn chưa trở về, tin thư bị mở trộm đã truyền quay lại, khẳng định bên kia đã tự mình phái người, sợ rằng... Sắc mặt hắn trải qua trắng bệch, cuối cùng vẫn bán tín bán nghi hỏi: "Vậy tiểu thư... còn có lời gì khác không?"

Người hầu đưa tin lắc đầu: "Về thư thì không có, chỉ là nghe tiểu thư cùng nha hoàn bên cạnh nói Phu nhân muốn ăn thịt thỏ, dự định qua hai ngày đi cửa hàng mua chút."

Lý Đông Tường hiểu rõ.

Sau khi người đưa tin đi, Lý Đông Tường nắm bắt phong thư dán lại xoay quanh vài vòng, sau đó dừng lại mở thư ra, muốn xem bên trong có lời nào khác không .. tuy rằng bề ngoài nhìn bên trong khẳng định không có giấy viết thư .. xé xong, liền biết vì sao lại bị lộ bí mật: Hai dấu ấn trên thư này, một cái nhẹ, một cái nặng, một cái nhẹ nhàng xé một cái là rách, cái còn lại muốn dùng chút sức, đồng thời dùng sức thì sẽ gặp một chút vết rách...

Trong thư vốn không có gì, chẳng qua là mượn vật gửi ý mà thôi. Lý Đông Tường tức giận đem phong thư ném xuống đất. Đúng là "trộm gà không được còn mất nắm gạo", còn chưa dò xét được lại lịch người ta, người ta đã áp chế đến cửa.

Qua hai ngày, Vân Nương quả nhiên tự mình đến tiệm Tường Hòa mua đồ vật. Tiểu hỏa kế đã được dặn dò trước vội vã bẩm báo Lý Đông Tường. Lý Đông Tường tự mình nghênh Vân Nương đến nhã gian, hạ nhân dâng trà thơm.

Vân Nương ngồi trên ghế, nâng chén trà Long Tĩnh ngon nhất, nụ cười dịu dàng, ôn nhu tao nhã: "Cũng gây phiền phức cho Lý Chưởng Quỹ." Nàng ưu nhã uống một ngụm trà rồi đặt xuống, lấy khăn tay nhẹ nhàng nhấp khóe miệng: "Nghe nói cha ta hai ngày trước gửi cho Chưởng Quỹ một phong thư, không biết Chưởng Quỹ đã xem chưa?"

Lý Đông Tường lại giảo hoạt mà không chịu thừa nhận điều gì: "Là có chuyện như vậy, chỉ là tiểu nhân mở ra, cũng không thấy bên trong có gì, không biết có phải Huyện lão gia công việc bận rộn, dĩ nhiên quên bỏ giấy viết thư vào bên trong. Ha ha." Còn cười lớn hai tiếng. Vân Nương tỏ vẻ phục tùng cười yếu ớt, thanh âm uyển chuyển dễ nghe, nhưng làm cho lòng Lý Đông Tường khó chịu mà trầm xuống mấy phần

"Thế nhưng có việc gì không? Sao không sai người hỏi một chút, không chừng thật sự là như vậy, lại hỏng việc."

Lý Đông Tường không nói nên lời. Sững sờ một chút: "Quả thực là ta làm hỏng việc. Lẽ ra nên hỏi, chỉ là ta sợ làm mất mặt Huyện lão gia, không dám, tổng nghĩ, nếu như là việc gấp, tất nhiên sẽ sai người hỏi lại, lại đình trệ. Trách ta, trách ta thôi."

"Dường như là cha ta nghe được lời mật báo, nói .." Vân Nương cố ý dừng một chút, cố gắng đè thấp thanh âm, "Lý Chưởng Quỹ cấu kết với giặc cướp, cha ta vốn biết Lý thị là dòng dõi có tiếng ở địa phương, phẩm chất, tính tình, danh dự của Lý Chưởng Quỹ đều rất tốt, liền không chịu tin tưởng, sợ Lý Chưởng Quỹ nghe được tức giận bất an, muốn mời qua phủ an ủi một phen mà thôi, không ngờ vì công vụ vội vàng, lại làm ra chuyện "ô long" này. Sau lại biết rõ ràng là vu cáo, cha ta lại phát hiện không có giấy viết thư trong thư, cũng nghĩ là Lý Chưởng Quỹ "người hiền gặp lành", ngược lại không dám mời qua phủ, không nghĩ tới Lý Chưởng Quỹ lại cũng thiện giải ý người như vậy, thật sự hiếm có."

Lời nói này vừa tung hô vừa đe dọa, làm cho Lý Đông Tường nguy hiểm nheo mắt lại, cúi đầu, giơ lên đã cười đầy mặt: "Lý thị ta kinh doanh ở đây hơn mười năm, cũng coi như tiểu phú, luôn luôn có chút kẻ tiểu nhân không tốt vu cáo, đã thành quen rồi. Đâu phải là ta "người hiền gặp lành", rõ ràng là Huyện lão gia tuệ nhãn như đuốc, thức tỉnh được lời vu cáo của kẻ gian mà thôi."

Vân Nương ôn nhu cười cười: "Cha ta cùng ta tự nhiên là tin tưởng Lý Chưởng Quỹ, chỉ là "miệng đời đáng sợ", "ba người thành hổ", nếu như lại có người vu cáo, sợ rằng sẽ thành đề tài miệng lưỡi thiên hạ, luôn có những người thích nghĩ 'Không có lửa làm sao có khói', 'Không có lửa thì sao có khói" câu nói này, Lý Chưởng Quỹ ngày sau còn phải cẩn thận một chút thì tốt hơn."

Lý Đông Tường liên tục xưng là, nhưng kinh ngạc một tiểu nương tử nũng nịu như vậy, nói chuyện cũng cẩn thận như thế.

"Được rồi..." Vân Nương nhẹ nhàng buông chén trà, cười nói: "Ta mới đến, liền nghe nói Phu nhân của Chưởng Quỹ tri thư đạt lễ, thông tuệ thanh tao nhã nhặn, tiểu thư cũng là băng tuyết đáng yêu, trong lòng thật sự ngưỡng mộ, chỉ là không người giới thiệu, chung quy khó được gặp mặt một lần. Lần này ta thấy Chưởng Quỹ nói chuyện, cũng là một người sảng khoái, không biết có thể cầu được Chưởng Quỹ, làm người giới thiệu, để ta kết bạn một phen, thỏa mãn tâm nguyện ngưỡng mộ của ta."

Lý Đông Tường thực sự đoán không ra trong hồ lô của đối phương bán thuốc gì, trong lòng thầm nghĩ, ngoài miệng xưng không dám, nói: "Đâu dám, tiểu thư nguyện ý, ta lập tức sai người hồi phủ gọi đến, chỉ sợ tiểu thư chê các nàng thô thiển."

"Cũng Lý Chưởng Quỹ nói đùa. Ta cũng không phải cái gì danh môn tiểu thư, bất quá là ta có làm bạn với tiểu thư Dũng Quyết Hầu Phủ, Hầu gia niệm tình ta trung thành với tiểu thư, bởi vậy ban thưởng một chức quan cho cha ta mà thôi. Nói cho cùng, Phu nhân tiểu thư xuất thân danh môn, quả thực là ta trèo cao."

Nàng như vậy tiết lộ thân thế, lại khiêm tốn thấp hèn, càng làm cho Lý Đông Tường không đoán được nàng muốn làm gì. Có quan hệ với Dũng Quyết Hầu Phủ, lại thân mật với An Dương Quận chúa, thì dù xuất thân có thấp kém đến mấy, cũng là không thể khinh thường, chỉ là... tiết lộ thân thế như thế rồi lại muốn gì ..

Hắn biết nàng nhất định có điều muốn cầu, thế nhưng, cầu cái gì?

"Tiểu thư mới là nói đùa."

Lý Đông Tường đứng dậy làm bộ sẽ gọi người hồi phủ thỉnh Phu nhân tiểu thư tới bái kiến tiểu thư Huyện lệnh, lại bị Vân Nương ngăn cản: "Sao có thể như vậy? Trước không nói trời nắng nóng, làm Phu nhân tiểu thư vất vả, ta khó lòng yên tâm, trách ta như vậy vội vàng, cũng là ta thất lễ. Ta dù ngưỡng mộ Phu nhân, cũng không thể nóng lòng một thời. Nếu Chưởng Quỹ đồng ý, ta ngày mai hoặc ngày kia, gửi thiệp bái phỏng Phu nhân tiểu thư có được không?"

"Không dám. Tất nhiên là nội tử bái phỏng Phu nhân tiểu thư mới phải."

Vân Nương cười cười: "Vậy liền nói định rồi. Vậy tiểu nữ tử cáo từ. Làm phiền Chưởng Quỹ."

"Ngươi..." Lý Đông Tường ngây mắt. Chỉ đành tiễn nàng đi.

Lại mấy ngày.

Lý Đông Tường thiếu kiên nhẫn. Thu Vân Nương nắm trong tay nhược điểm của hắn, rõ ràng có việc muốn nhờ, cũng không nói ra. Ngay cả vợ hắn nói bóng nói gió, cũng không moi được chút tin tức nào. Cái cảm giác bị nắm lấy hầu bao mà không cho ngươi chết này...

Rốt cục, Lý Đông Tường thiếu kiên nhẫn, mệnh lệnh phu nhân nhất định phải hỏi ra rốt cuộc có chuyện gì.

Phu nhân Lý Đông Tường là Chu Lý Thị lần thứ hai mời Vân Nương qua phủ gặp nhau.

Vân Nương tới, thấy nàng vẻ mặt sầu mi khổ kiểm, vội hỏi: "Vân Nương tử thế nhưng có chuyện gì phiền lòng?"

Vân Nương cau mày, Chu Lý Thị chỉ thấy trong ánh mắt nàng dường như có ánh sáng gì đó, vội vàng khoát tay cho người hầu xung quanh cũng đều lui ra. Vân Nương tựa hồ vô hạn sầu bi: "Phu nhân có điều không biết, ta trước đây ra ngoài gặp phải một thầy bói, nói ta trong mệnh có một kiếp, tránh không khỏi kiếp này, cũng gian nan."

Chu Lý Thị muốn nói kia chẳng qua là lời nói mò gạt người lấy tiền, Vân Nương tử ngươi tướng mạo thanh quý, tự nhiên phú quý không thể nói, sao lại tin tưởng những lời nói mò này. Ngẩng đầu đã thấy Vân Nương dùng một loại ánh mắt hiểu rõ, gần như nhìn thấu, hoàn toàn khác biệt với giọng nói sầu bi, không khỏi sững sờ ..

Vân Nương còn nói: "Ta nghe nói 'Thanh An Miếu' gần đây tuy xa xôi, thế nhưng có chút linh nghiệm, muốn đi làm một ngọn đèn cầu phúc, thêm chút tiền dầu vừng, cũng tốt an lòng. Không biết Phu nhân có bằng lòng cùng đi không?"

Chu Lý Thị ngây người gật đầu: "Tự nhiên."

"Hai người đồng hành, vị miễn quạnh quẽ, nếu như có nhiều người làm bạn, thật ra náo nhiệt hơn một chút, cũng tránh cho lòng ta hoảng sợ."

"Ta trước đây nghe nói hai vị phu nhân họ Lý, họ Hà cũng có ý này, đảo mà có thể mời cùng đi."

"Vậy thì tốt quá. Phu nhân không biết, những ngày này, lòng ta cứ hoảng hốt, lại nghe thầy bói nói, càng sợ vô cùng. Ta nghe nói vùng này rất nhiều sơn tặc, nên sớm có tâm đi cầu phúc, nhưng chần chừ không dám xuất môn, chỉ sợ kiếp kia, ứng nghiệm ở trên những tên sơn tặc này .."

Chu Lý Thị còn nói chút lời an ủi, lại hàn huyên chút đề tài đang thịnh hành hôm nay, Vân Nương mới cáo từ rời đi.

Chu Lý Thị đem lời Vân Nương nói lại cho Lý Đông Tường. Lý Đông Tường rất là khó hiểu. Hắn có bối cảnh "sơn tặc", Thu Vân Nương nếu là sợ "kiếp ứng nghiệm ở trên sơn tặc", lại tiếp xúc hắn làm gì?

Suy nghĩ một lúc lâu, nghĩ đến khả năng nào đó, bỗng nhiên kinh hãi ..

Sau khi kinh hãi, lại nghĩ quả thực quá sai lầm: nếu là nói Thu Vân Nương nỗ lực qua tay hắn để sơn tặc bắt đi, thì tuy có thể giải thích vì sao nàng tìm hắn, nhưng như vậy, danh tiếng của nàng làm sao?

Phải biết rằng, ở đây dù là nơi nhiều dân tộc tụ tập, phong tục tương đối cởi mở, thế nhưng trong cộng đồng người Hán, vẫn rất chú trọng danh tiết nữ tử. Nếu như thật có chuyện nữ tử bị sơn tặc bắt đi xảy ra, nữ tử này chỉ có hai kết cục: một, tự sát hoặc bị tộc nhân bức bách chí tử để bảo toàn danh tiếng toàn tộc; hai, vào chùa, miếu thanh đăng cổ phật mà qua suốt đời. Lý Đông Tường tin tưởng bất kỳ một nữ tử bình thường nào, cũng không hội và không dám lấy danh tiếng bản thân ra làm trò đùa ..

Tiểu nương tử họ Thu này nhìn không giống một người không bình thường a!

Mà ngoài ra, hắn thực sự nghĩ không ra có nguyên do gì khác.

Hắn cũng từng nghĩ tới khả năng đối phương đòi tiền. Nếu là đòi tiền, nàng trên tay có nhược điểm của hắn, nàng chỉ cần tùy tiện mượn cớ tổ chức một cái tiệc tùng gì đó, hắn thì sẽ "nghe qua hiểu ý" mà dâng lên đại lễ, căn bản không cần đại phí hoảng hốt như vậy ..

Lý Đông Tường nghĩ mãi không ra lời giải, buồn khổ không ngớt. Nếu như có thể, hắn thật muốn xông tới trước mặt Vân Nương để hỏi cho rõ ràng, thế nhưng hắn biết, Vân Nương khẳng định sẽ không trực tiếp nói cho hắn, phân phó hắn hành sự cứ thế hạ xuống nhược điểm ..

Thật là cẩn thận, thật là khó chơi.

Lý Đông Tường chỉ hận bản thân không có nhiều hơn tin tức để làm rõ ý đồ của nàng.

Hàn Đông Bưu là người thô lỗ, tâm nghĩ, cắn răng một cái, làm một động tác "chém đầu" với Lý Đông Tường: "Không bằng..."

Lý Đông Tường khoát tay: "Không thích hợp." Nếu là nàng xảy ra chuyện, chỉ sợ bản thân cũng chạy không thoát. Hiện tại nói đến, bọn họ đến như là một cái dây thừng buộc châu chấu.

"Ta lại để tẩu tử ngươi hỏi thăm rõ ràng... Mấy ngày này... Ngươi... người trong trại trước hết đừng nhúc nhích, chờ ta phân phó."

"Đại ca, lẽ nào chúng ta sẽ chịu nàng uy hiếp nghe nàng sai phái? Bất quá một phong thư mà thôi. Hiện tại lại qua rồi, nàng lại không chứng cứ, chúng ta hà tất sợ nàng." Hàn Đông Bưu nóng nảy, thanh âm không khỏi lớn lên. Trong mắt hắn, bất quá một con nhóc, trực tiếp bóp chết được, sợ gì.

Lý Đông Tường vốn biết hắn là người thô lỗ, tâm kế hoàn toàn không có, không khỏi cười, mang chút tính chất an ủi mà nói: "Nàng uy hiếp chúng ta, sai phái chúng ta, sao lại không phải là cho chúng ta cơ hội? Đã như ngươi nói, nàng một con nhóc có thể làm gì đại sự, đòi tiền, chúng ta trả thù lao, muốn người, cũng cho nàng, tổn thất không được bao nhiêu. Chúng ta cũng có thể mượn cớ, tiếp xúc đến Trấn Nam Vương Phủ, Dũng Quyết Hầu, cớ sao mà không làm?"

Cái đạo lý "thêm bạn bớt thù" này Hàn Đông Bưu hiểu, lập tức lộ ra biểu tình chợt tỉnh, lập tức một đôi lông mày thô lại nhíu lại: "Thế nhưng..." Thế nhưng Đại ca ngươi đều không phải suy nghĩ không ra ý tứ con nhóc kia sao?

Lý Đông Tường dưới ánh mắt trần trụi của Hàn Đông Bưu có chút tức giận: "Cho nên mới phải để tẩu tử ngươi đi hỏi thăm rõ ràng a." Nàng nếu là muốn dùng bọn họ, bọn họ lại "thờ ơ", nàng nhất định sẽ có hành động ..

Chu Lý Thị lần thứ hai xuất động, mượn cớ "vô ý được một khối ngọc tốt, nghĩ cô nương đeo lại thỏa đáng nhất" mà tìm đến. Vân Nương làm sao chịu nhận, chối từ luôn mãi. Chu Lý Thị cười dịu dàng, nói gần nói xa rất nhiều, câu nào cũng mượn vật gửi ý, dùng ngọc dụ người. Vân Nương chỉ coi là khó hiểu ý, cũng không nói tiếp. Chu Lý Thị thầm sinh bực bội, nhưng lại không thể tránh khỏi. Quan cùng giặc, từ trước đến nay là không thể nói thẳng, không quan tâm ngầm có cấu kết hay không. Chuyển sang nói đến chuyện khác. Nàng như vô ý nói một chuyện: một phụ nữ người Di trộm quan hệ với người đàn ông khác, bị trượng phu phát hiện. Trượng phu bẩm báo trưởng bối, kết quả trưởng bối lại hỏi còn muốn hay không, không cần ta mang đi. Trượng phu bởi vì không lấy được vợ khác, bắt đắc dĩ chỉ có thể cùng người phụ nữ ngoại tình kia tiếp tục làm phu phụ. Nói xong, mới làm bộ đột nhiên nhớ tới Vân Nương vẫn là khuê nữ chưa gả, không phải những phu nhân có thể nói vài câu lời thô tục, lộ ra biểu tình áy náy tự trách, còn làm bộ đánh bản thân một cái tát: "Xem cái miệng ta này, làm sao có thể cùng tiểu cô nương như ngươi nói những chuyện này, đúng là ta thật sự thất lễ. Ngươi cũng chớ trách. Chỉ là ta nghe được chuyện này, nghĩ những người Di này thực sự thiếu liêm sỉ, không biết xấu hổ, muốn đặt vào cộng đồng người Hán chúng ta, đừng nói loại chuyện không biết xấu hổ này, ngay cả mất chút danh tiếng, cũng phải xử lý nghiêm khắc. Những người Di này... thực sự dạy người không biết nói thế nào cho phải, tức giận, hèn mọn, lại tìm không được người để nói. Những phu nhân ta quen, gần đây đều bận rộn không rảnh gặp mặt nói chuyện, cái miệng ta này không chịu ngồi yên, lại cùng một tiểu nương tử như ngươi nói, ai nha... cái mặt ta này... thật muốn chết đi được."

Đây là đang rõ ràng hỏi ..

Vân Nương cười cười: "Phu nhân chẳng qua là bàn chuyện, làm sao tự trách mình, cứ như ta là người không biết nói lý lẽ vậy. Bất quá, lời Phu nhân nói có lý, cũng quên hoàn cảnh người Di kia. Nghĩ đến người Di kia tất nhiên là cưới gả gian nan, cuộc sống không dễ, bằng không, nam tử nào có thể nuốt xuống khẩu khí như vậy? Chuyện này cùng chuyện ta ngày xưa nghe được, cũng có chút 'khác đường nhưng cùng đích' .."

Chu Lý Thị vội hỏi chuyện gì.

"Có một kẻ giàu có, nhìn trúng một nữ tử nhà người ta. Nữ tử này đã đính hôn, hắn liền khiến người xung quanh tung tin đồn nàng không trinh tiết, thậm chí tìm được người giả mạo nàng thông gian, chuẩn bị bị thẩm vấn công đường .." Nàng nói nhìn thoáng qua Chu Lý Thị. Chu Lý Thị lộ ra biểu tình khẩn trương hỏi "Rồi làm sao", Vân Nương mới tiếp lời: "Nữ tử kia tình thế cấp bách, đường cùng, tự mình mặc áo cưới chạy đến nhà chồng, đóng cửa lại làm bà bà kiểm tra, lập tức liền bái đường thành thân .."

Chu Lý Thị lộ ra biểu tình kinh ngạc "A, dĩ nhiên như vậy".

"Hành động của nữ tử kia, có thể nói 'trong tình thế cấp bách phải theo tình thế mà làm' (Sự cấp tòng quyền), mà người đàn ông Di kia, mặc dù không phải 'trong tình thế cấp bách phải theo tình thế mà làm', nhưng cũng là 'trong hai cái hại chọn cái hại nhẹ hơn' là ta mới có nói 'khác đường nhưng cùng đích' nói đến, ngươi nói có phải không?"

Chu Lý Thị ngạc nhiên dưới cái hiểu cái không "Ừ, à" đáp lời, trở lại đem những lời này nói cho Lý Đông Tường. Lý Đông Tường không khỏi hướng hướng "Có phải tiểu thư này đính hôn rồi lại có ý trung nhân khác, vì muốn cùng người trong lòng ở bên nhau, cho nên mới nghĩ ra chủ ý này" mà nghĩ ..

Thế nhưng, đây là 'trong hai cái hại chọn cái hại nhẹ hơn', 'trong tình thế cấp bách phải theo tình thế mà làm' (Sự cấp tòng quyền)? Lý Đông Tường nghĩ không thông, càng nghĩ sâu thêm, nếu là "người trong lòng" này sau này đổi ý thì sao? Tiểu nương tử họ Thu này còn muốn sống nữa không? Lại sinh ra một loại tâm tình không biết là thương yêu hay là ưu phiền, trong tâm tình này, lại hỗn loạn cảm giác hoang đường không biết nên khóc hay cười. Lại suy nghĩ: nếu là chuyện này chỉ là tiểu nương tử này tự chủ trương, những người khác cũng không biết tình, có thể sẽ chọc giận Quận chúa Trấn Nam Vương Phủ, sau đó xuất binh trừng phạt hắn? Lại thầm nghĩ: lẽ nào 'ý trung nhân' này dĩ nhiên là Dũng Quyết Hầu? Bằng không sao lại cố ý nhắc tới chức quan của Huyện thái gia là Hầu gia ban thưởng? Nếu là tiểu nương tử này đính hôn, Hầu gia chen ngang một cước, tiếng tăm đã bị hủy, nếu là có người có tâm muốn lợi dụng, còn không chừng xảy ra chuyện gì. Nếu là đối phương chủ động từ hôn... Vân Nương tuổi còn nhỏ, đợi một hai năm không thành vấn đề, đến lúc đó sự tình sớm biến mất, nàng vào Hầu Phủ tự nhiên không thành vấn đề ..

Lý Đông Tường càng nghĩ càng thấy rất có thể, chỉ là cuối cùng vẫn không rõ: mặc dù là Hầu gia coi trọng Vân Nương, lại sợ người có tâm nói xấu, nhưng cũng không đến mức muốn Vân Nương tự hủy danh tiết như vậy. Muốn từ hôn, còn không có nhiều phương pháp khác? Vân Nương này cũng không giống người ngu dốt a!

Quả nhiên khó có thể hạ quyết tâm.

Thoáng cái đến ngày Vân Nương cùng mấy phu nhân hẹn nhau đi Thanh An Miếu.

Các nàng sáng sớm xuất phát, hẹn nhau ở ngoài cửa thành hội hợp. Sau khi chào hỏi nhau, liền mang theo bà lão, nha hoàn, gia đinh, một đại đội người ngựa, rầm rộ hướng Thanh An Miếu mà đi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top